Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-977
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chương 977: Tranh nhau chen lấn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
La Chinh cũng phản ứng cực nhanh. Nhân lúc một cơn gió lớn thổi đến, hắn nương theo đó mà lướt ngang khoảng vài thước, khó khăn lắm mới tránh được móc câu này.
Móc câu màu đen chưa móc trúng được mục tiêu nên liền bay trên không một vòng, sau đó lại lao về hướng La Chinh vừa mới thay đổi.
“Thân pháp Truy Vân!”
La Chinh nào dám dừng lại.
Ngay cả bảy vị cường giả Thần Cực Cảnh của Thiên Vị tộc cũng còn phải chạy bán sống bán chết trước sinh linh bóng ma, nên nếu hắn bị kéo vào trong cái khe kia thì nghĩ cũng biết kết quả thế nào rồi.
“Vù!”
Trong gió lốc vốn ẩn chứa rất nhiều quy tắc hệ Phong. Khi thi3triển thân pháp Truy Vân, cương nguyên trong cơ thể cũng đồng thời bộc phát. Tốc độ của La Chinh nhanh chóng đạt đến cực hạn.
Nhưng tốc độ của móc câu màu đen kia lại nhanh không kém, cứ bám sát sau lưng La Chinh, giống như không móc được hắn thì thề sẽ không bỏ qua vậy.
“Không thoát nổi ư?” Dựa vào cảm giác, La Chinh biết tốc độ của móc câu màu đen sau lưng càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng gần hắn, nên sắc mặt hắn liền sa sầm xuống.
Khoảng cách giữa móc câu màu đen với La Chinh chỉ còn một hai trượng, chỉ sợ một hai nhịp thở nữa thôi là sẽ đuổi kịp hắn. Trong lúc đang bay, La0Chinh đột nhiên xoay người một cái, sức mạnh trong cơ thể tuôn trào ra. Nếu trốn không thoát, vậy thì đành liều mạng. Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn một suy nghĩ này.
Nhưng đúng lúc này, một cảnh hài kịch bỗng xảy ra. Trong lúc La Chinh đang tập trung tinh thần thì móc câu kia vẫn đang bay thẳng đến, mũi móc câu còn đang tỏa ra từng luồng hơi lạnh, nhưng đột nhiên nó lại đứng im.
Mắt La Chinh sáng lên, hắn mỉm cười. Chiều dài của móc câu này không đủ rồi.
Móc câu là do sinh linh bóng ma ở mặt trái của thế giới phóng ra. Móc câu có thể rời khỏi mặt trái của thế giới, nhưng lại không thể5rời khỏi sinh linh bóng ma.
Ngay sau đó, móc câu màu đen bay “vù” một cái, trở về khe hở, cứ như những sinh linh bóng ma kia đã bỏ cuộc vậy.
Nhưng La Chinh cũng không dám chủ quan. Hình như sinh linh bóng ma sinh sống ở “mặt trái” của Bạo Loạn Tinh Hải. Mặc dù hắn không biết chúng có ác ý gì với hắn, nhưng ở lại đây cũng không phải là một quyết định sáng suốt. Vì thế, hắn nhanh chóng chạy trở về Trung Vực.
Quả nhiên, như La Chinh đã đoán, trên đường về không ngừng xuất hiện các khe hở không gian, mấy cái móc câu lại tiếp tục đuổi theo La Chinh.
Nhưng trong khoảng thời gian từ lúc không gian4nứt ra cho đến khi móc câu xuất hiện thì La Chinh đã sớm bay xa mất rồi. Vì thế, trên đoạn đường này, hắn chưa bị móc phải lần nào.
Cuộc truy đuổi tiếp tục kéo dài đến biên giới Bạo Loạn Tinh Hải, đến lúc này sinh linh bóng ma mới chịu từ bỏ việc đuổi giết La Chinh.
Đối với việc vì sao sinh linh bóng ma lại ngừng đuổi giết, La Chinh cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo lý thuyết thì sinh linh bóng ma không hề bị giới hạn phạm vi di chuyển, cho dù có đến Trung Vực thì bọn chúng cũng vẫn có thể đuổi giết hắn. Nhưng vì sao chúng lại đột nhiên dừng tay?
Đương nhiên, dù thế nào thì lúc9này La Chinh cũng đã có thể thở phào một hơi. Nếu chẳng may bị bọn chúng bám lấy như âm hồn không tan thì cho dù La Chinh có chạy vào Vân Điện, chúng vẫn có thể đuổi giết hắn trong bóng tối, vĩnh viễn chẳng có ngày nào yên ổn.
Nhưng vì sao bọn chúng lại dừng tay? La Chinh nghĩ mãi cũng không ra đáp án.
Hay là trong Trung Vực có cái gì đó khiến chúng e ngại?
Điều này thì không có khả năng. Dù trong Trung Vực có rất nhiều nơi hiểm yếu, nhưng tu vi đạt tới Sinh Tử Cảnh đã có thể tùy ý ra vào. Ví dụ như đầm Vân Mộng, mặc dù nó nguy hiểm và thần bí đối với võ giả bình thường, nhưng đối với La Chinh thì cũng chẳng có gì đáng sợ.
Trên đường trở về Vân Điện, La Chinh vẫn luôn duy trì cảnh giác, trong lòng vẫn thầm suy đoán. Nghĩ tới nghĩ lui, La Chinh đưa ra một suy đoán đáng tin nhất. Có lẽ “mặt trái” Trung Vực tồn tại một thứ gì đó rất mạnh, mà sinh linh bóng ma lại kiêng kỵ thứ rất mạnh đó, cho nên bọn chúng không dám xâm nhập vào mặt trái của Trung Vực.
Nhưng rốt cuộc mặt trái của Trung Vực có thứ gì?
La Chinh lại càng cảm thấy tò mò. Với thực lực của hắn bây giờ, hắn có thể cưỡng ép để xé mở không gian, tiến vào bên trong.
Nhưng suy nghĩ một lát, hắn đành từ bỏ.
Mặc kệ mặt trái Trung Vực có thứ gì, nó đều không phải là thứ mà hắn có thể trêu chọc vào lúc này. Ít nhất, vật đó được cất giữ ở Trung Vực lâu như vậy, lại dường như chưa từng xuất hiện trong lịch sử, tốt nhất là hắn không nên tìm hiểu thì hơn.
La Chinh biết hắn có số mệnh lớn, nhưng đôi khi tự mình tìm đường chết thì dù số mệnh có tốt hơn nữa cũng chẳng làm được gì.
Sau khi lấy được ngọn núi Nguyên Từ Thần, La Chinh trở về Vân Điện. Ngoại trừ tu luyện bí thuật Hỗn Độn, hắn còn nghiên cứu ngọn núi Nguyên Từ Thần. Tác dụng đơn giản mà thô bạo nhất của ngọn núi này chính là để đập người.
Nếu luyện hóa một ngọn núi bình thường, thì cứ đập nó ra là được. Thông thường chỉ cần một quyền của đại năng Thần Hải Cảnh là đã có thể đánh vỡ ngọn núi rồi. Nhưng núi Nguyên Từ Thần lại không dễ ăn như vậy. Đương nhiên, đập người chỉ là cách dùng đơn giản nhất, ngoài ra hắn còn có thể rút Nguyên Từ Thần Quang ra, chính là lực ngũ hành đã nằm trong ngọn núi vô số năm rồi. Trong Kỳ Quan Vạn Vật có giải thích, Nguyên Từ Thần Quang có thể khắc chế tất cả lực ngũ hành trong thiên hạ.
Nghiên cứu mất hai tháng, vào một buổi sáng sớm, La Chinh bỗng cảm thấy linh hồn của hắn bị chấn động.
Từ chỗ sâu trong linh hồn của hắn truyền đến một cảm giác cực kỳ vui sướng, là niềm vui sướng đến từ ý chí thế giới.
“Ý?”
La Chinh đang tu luyện thì lập tức cảm thấy kỳ lạ, vội nhắm hai mắt lại. Ngay sau đó, lông mày của hắn nhướng lên: “Con đường phi thăng đã được sửa rồi!”
La Chinh cũng không rõ con đường phi thăng là do ai chữa lại, có thể là Thiên Vị tộc, cũng có thể là Nhân tộc. Theo những gì ông lão Thiên Vị tộc nói, Thiên Vị tộc hẳn đã “thỏa thuận” thành công việc gì đó với Nhân tộc. Ít nhất thì bạch mi đạo nhân cũng không đi tìm Thiên Vị tộc để gây phiền phức. Về phần ai đã mang tà long trong bí cảnh Thiên Thần đi, La Chinh cũng hoàn toàn không biết.
Không ngờ hiệu suất của việc này lại nhanh như thế. Chỉ trong thời gian ngắn mà con đường phi thăng đã được sửa rồi.
Tuy nhiên, trong Đại Thế Giới, ngoài bản thân La Chinh cảm nhận được điều này ra thì tất cả các sinh linh dưới Thần Hải Cảnh đều ở trạng thái thờ ơ.
Thực lực của cường giả Sinh Tử Cảnh không đủ để bị Đại Thế Giới bài xích, bọn họ cũng không thể phi thăng, nên việc con đường phi thăng có được sửa chữa hay không tất nhiên cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Nhưng đại năng Thần Hải Cảnh thì lại khác.
Trong tứ đại thần quốc, hơn mười vị đại năng Thần Hải Cảnh đã cảm nhận được một lực bài trừ vô hình đang tác động đến bọn họ.
Lực bài xích đó muốn gạt bọn họ ra khỏi vị diện này.
Trong nháy mắt cảm nhận được lực bài xích, từng vị đại năng Thần Hải Cảnh đều mừng như điên, ngay cả Chiến Đế Đại Vũ, Chiến Hoàng Thiên Phong cũng như vậy.
Bọn họ ngày đêm đều mơ, hy vọng một ngày có thể phi thăng Thượng Giới. Bây giờ lực bài xích xuất hiện, chính là một tin vui rất lớn đối với bọn họ.
Sau khi lực bài xích xuất hiện được khoảng một nén nhang, một luồng ánh sáng màu trắng bộc phát ra từ trong thần quốc Hắc Thiết, xông thẳng về phía chân trời.
“Mẹ kiếp, người vừa phi thăng là ai vậy? Có cần phải gấp đến thế không?” Đứng trong hoàng cung của thần quốc Hắc Thiết, Chu Hoàng không nhịn được mà mắng một câu.
Quả thật, các đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, trong lòng ai nấy đều nôn nóng. Nhưng dù vậy thì cũng không thể phi thăng bừa được!
Mối quan hệ giữa tứ đại thần quốc với nhau cũng không tồi, nhưng vẫn là lấy thực lực để duy trì cân bằng. Nếu tất cả đại năng Thần Hải Cảnh của thần quốc Hắc Thiết đều phi thăng hết, chỉ còn lại một mình Chu Hoàng, thì cả thần quốc to như vậy sẽ vận hành như thế nào nữa?
Thế là, Chu Hoàng bắt đầu triệu toàn bộ các đại năng Thần Hải Cảnh trong thần quốc Hắc Thiết đến hoàng cung.
Vấn đề là, lúc này đám đại năng Thần Hải Cảnh đều chỉ chăm chăm muốn phi thăng. Vốn dĩ chỉ cần thăng cấp lên Thần Hải Cảnh là đã có thể phi thăng rồi, mà trong số này, tuyệt đại đa số các võ giả đều đã thăng cấp lên Thần Hải Cảnh rất nhiều năm, Chu Hoàng có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Trong đại lục thần quốc, tất nhiên người ta nhận ngươi là Quốc chủ thần quốc. Chỉ có điều, khi phi thăng Thượng Giới, xét về tình cảm thì có lẽ còn có thể nhận ngươi làm Quốc chủ, nhưng nếu ngươi muốn ngăn cản ta phi thăng, thì nằm mơ đi...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Chương 977: Tranh nhau chen lấn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Móc câu màu đen chưa móc trúng được mục tiêu nên liền bay trên không một vòng, sau đó lại lao về hướng La Chinh vừa mới thay đổi.
“Thân pháp Truy Vân!”
La Chinh nào dám dừng lại.
Ngay cả bảy vị cường giả Thần Cực Cảnh của Thiên Vị tộc cũng còn phải chạy bán sống bán chết trước sinh linh bóng ma, nên nếu hắn bị kéo vào trong cái khe kia thì nghĩ cũng biết kết quả thế nào rồi.
“Vù!”
Trong gió lốc vốn ẩn chứa rất nhiều quy tắc hệ Phong. Khi thi3triển thân pháp Truy Vân, cương nguyên trong cơ thể cũng đồng thời bộc phát. Tốc độ của La Chinh nhanh chóng đạt đến cực hạn.
Nhưng tốc độ của móc câu màu đen kia lại nhanh không kém, cứ bám sát sau lưng La Chinh, giống như không móc được hắn thì thề sẽ không bỏ qua vậy.
“Không thoát nổi ư?” Dựa vào cảm giác, La Chinh biết tốc độ của móc câu màu đen sau lưng càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng gần hắn, nên sắc mặt hắn liền sa sầm xuống.
Khoảng cách giữa móc câu màu đen với La Chinh chỉ còn một hai trượng, chỉ sợ một hai nhịp thở nữa thôi là sẽ đuổi kịp hắn. Trong lúc đang bay, La0Chinh đột nhiên xoay người một cái, sức mạnh trong cơ thể tuôn trào ra. Nếu trốn không thoát, vậy thì đành liều mạng. Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn một suy nghĩ này.
Nhưng đúng lúc này, một cảnh hài kịch bỗng xảy ra. Trong lúc La Chinh đang tập trung tinh thần thì móc câu kia vẫn đang bay thẳng đến, mũi móc câu còn đang tỏa ra từng luồng hơi lạnh, nhưng đột nhiên nó lại đứng im.
Mắt La Chinh sáng lên, hắn mỉm cười. Chiều dài của móc câu này không đủ rồi.
Móc câu là do sinh linh bóng ma ở mặt trái của thế giới phóng ra. Móc câu có thể rời khỏi mặt trái của thế giới, nhưng lại không thể5rời khỏi sinh linh bóng ma.
Ngay sau đó, móc câu màu đen bay “vù” một cái, trở về khe hở, cứ như những sinh linh bóng ma kia đã bỏ cuộc vậy.
Nhưng La Chinh cũng không dám chủ quan. Hình như sinh linh bóng ma sinh sống ở “mặt trái” của Bạo Loạn Tinh Hải. Mặc dù hắn không biết chúng có ác ý gì với hắn, nhưng ở lại đây cũng không phải là một quyết định sáng suốt. Vì thế, hắn nhanh chóng chạy trở về Trung Vực.
Quả nhiên, như La Chinh đã đoán, trên đường về không ngừng xuất hiện các khe hở không gian, mấy cái móc câu lại tiếp tục đuổi theo La Chinh.
Nhưng trong khoảng thời gian từ lúc không gian4nứt ra cho đến khi móc câu xuất hiện thì La Chinh đã sớm bay xa mất rồi. Vì thế, trên đoạn đường này, hắn chưa bị móc phải lần nào.
Cuộc truy đuổi tiếp tục kéo dài đến biên giới Bạo Loạn Tinh Hải, đến lúc này sinh linh bóng ma mới chịu từ bỏ việc đuổi giết La Chinh.
Đối với việc vì sao sinh linh bóng ma lại ngừng đuổi giết, La Chinh cũng cảm thấy kỳ lạ. Theo lý thuyết thì sinh linh bóng ma không hề bị giới hạn phạm vi di chuyển, cho dù có đến Trung Vực thì bọn chúng cũng vẫn có thể đuổi giết hắn. Nhưng vì sao chúng lại đột nhiên dừng tay?
Đương nhiên, dù thế nào thì lúc9này La Chinh cũng đã có thể thở phào một hơi. Nếu chẳng may bị bọn chúng bám lấy như âm hồn không tan thì cho dù La Chinh có chạy vào Vân Điện, chúng vẫn có thể đuổi giết hắn trong bóng tối, vĩnh viễn chẳng có ngày nào yên ổn.
Nhưng vì sao bọn chúng lại dừng tay? La Chinh nghĩ mãi cũng không ra đáp án.
Hay là trong Trung Vực có cái gì đó khiến chúng e ngại?
Điều này thì không có khả năng. Dù trong Trung Vực có rất nhiều nơi hiểm yếu, nhưng tu vi đạt tới Sinh Tử Cảnh đã có thể tùy ý ra vào. Ví dụ như đầm Vân Mộng, mặc dù nó nguy hiểm và thần bí đối với võ giả bình thường, nhưng đối với La Chinh thì cũng chẳng có gì đáng sợ.
Trên đường trở về Vân Điện, La Chinh vẫn luôn duy trì cảnh giác, trong lòng vẫn thầm suy đoán. Nghĩ tới nghĩ lui, La Chinh đưa ra một suy đoán đáng tin nhất. Có lẽ “mặt trái” Trung Vực tồn tại một thứ gì đó rất mạnh, mà sinh linh bóng ma lại kiêng kỵ thứ rất mạnh đó, cho nên bọn chúng không dám xâm nhập vào mặt trái của Trung Vực.
Nhưng rốt cuộc mặt trái của Trung Vực có thứ gì?
La Chinh lại càng cảm thấy tò mò. Với thực lực của hắn bây giờ, hắn có thể cưỡng ép để xé mở không gian, tiến vào bên trong.
Nhưng suy nghĩ một lát, hắn đành từ bỏ.
Mặc kệ mặt trái Trung Vực có thứ gì, nó đều không phải là thứ mà hắn có thể trêu chọc vào lúc này. Ít nhất, vật đó được cất giữ ở Trung Vực lâu như vậy, lại dường như chưa từng xuất hiện trong lịch sử, tốt nhất là hắn không nên tìm hiểu thì hơn.
La Chinh biết hắn có số mệnh lớn, nhưng đôi khi tự mình tìm đường chết thì dù số mệnh có tốt hơn nữa cũng chẳng làm được gì.
Sau khi lấy được ngọn núi Nguyên Từ Thần, La Chinh trở về Vân Điện. Ngoại trừ tu luyện bí thuật Hỗn Độn, hắn còn nghiên cứu ngọn núi Nguyên Từ Thần. Tác dụng đơn giản mà thô bạo nhất của ngọn núi này chính là để đập người.
Nếu luyện hóa một ngọn núi bình thường, thì cứ đập nó ra là được. Thông thường chỉ cần một quyền của đại năng Thần Hải Cảnh là đã có thể đánh vỡ ngọn núi rồi. Nhưng núi Nguyên Từ Thần lại không dễ ăn như vậy. Đương nhiên, đập người chỉ là cách dùng đơn giản nhất, ngoài ra hắn còn có thể rút Nguyên Từ Thần Quang ra, chính là lực ngũ hành đã nằm trong ngọn núi vô số năm rồi. Trong Kỳ Quan Vạn Vật có giải thích, Nguyên Từ Thần Quang có thể khắc chế tất cả lực ngũ hành trong thiên hạ.
Nghiên cứu mất hai tháng, vào một buổi sáng sớm, La Chinh bỗng cảm thấy linh hồn của hắn bị chấn động.
Từ chỗ sâu trong linh hồn của hắn truyền đến một cảm giác cực kỳ vui sướng, là niềm vui sướng đến từ ý chí thế giới.
“Ý?”
La Chinh đang tu luyện thì lập tức cảm thấy kỳ lạ, vội nhắm hai mắt lại. Ngay sau đó, lông mày của hắn nhướng lên: “Con đường phi thăng đã được sửa rồi!”
La Chinh cũng không rõ con đường phi thăng là do ai chữa lại, có thể là Thiên Vị tộc, cũng có thể là Nhân tộc. Theo những gì ông lão Thiên Vị tộc nói, Thiên Vị tộc hẳn đã “thỏa thuận” thành công việc gì đó với Nhân tộc. Ít nhất thì bạch mi đạo nhân cũng không đi tìm Thiên Vị tộc để gây phiền phức. Về phần ai đã mang tà long trong bí cảnh Thiên Thần đi, La Chinh cũng hoàn toàn không biết.
Không ngờ hiệu suất của việc này lại nhanh như thế. Chỉ trong thời gian ngắn mà con đường phi thăng đã được sửa rồi.
Tuy nhiên, trong Đại Thế Giới, ngoài bản thân La Chinh cảm nhận được điều này ra thì tất cả các sinh linh dưới Thần Hải Cảnh đều ở trạng thái thờ ơ.
Thực lực của cường giả Sinh Tử Cảnh không đủ để bị Đại Thế Giới bài xích, bọn họ cũng không thể phi thăng, nên việc con đường phi thăng có được sửa chữa hay không tất nhiên cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Nhưng đại năng Thần Hải Cảnh thì lại khác.
Trong tứ đại thần quốc, hơn mười vị đại năng Thần Hải Cảnh đã cảm nhận được một lực bài trừ vô hình đang tác động đến bọn họ.
Lực bài xích đó muốn gạt bọn họ ra khỏi vị diện này.
Trong nháy mắt cảm nhận được lực bài xích, từng vị đại năng Thần Hải Cảnh đều mừng như điên, ngay cả Chiến Đế Đại Vũ, Chiến Hoàng Thiên Phong cũng như vậy.
Bọn họ ngày đêm đều mơ, hy vọng một ngày có thể phi thăng Thượng Giới. Bây giờ lực bài xích xuất hiện, chính là một tin vui rất lớn đối với bọn họ.
Sau khi lực bài xích xuất hiện được khoảng một nén nhang, một luồng ánh sáng màu trắng bộc phát ra từ trong thần quốc Hắc Thiết, xông thẳng về phía chân trời.
“Mẹ kiếp, người vừa phi thăng là ai vậy? Có cần phải gấp đến thế không?” Đứng trong hoàng cung của thần quốc Hắc Thiết, Chu Hoàng không nhịn được mà mắng một câu.
Quả thật, các đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi, trong lòng ai nấy đều nôn nóng. Nhưng dù vậy thì cũng không thể phi thăng bừa được!
Mối quan hệ giữa tứ đại thần quốc với nhau cũng không tồi, nhưng vẫn là lấy thực lực để duy trì cân bằng. Nếu tất cả đại năng Thần Hải Cảnh của thần quốc Hắc Thiết đều phi thăng hết, chỉ còn lại một mình Chu Hoàng, thì cả thần quốc to như vậy sẽ vận hành như thế nào nữa?
Thế là, Chu Hoàng bắt đầu triệu toàn bộ các đại năng Thần Hải Cảnh trong thần quốc Hắc Thiết đến hoàng cung.
Vấn đề là, lúc này đám đại năng Thần Hải Cảnh đều chỉ chăm chăm muốn phi thăng. Vốn dĩ chỉ cần thăng cấp lên Thần Hải Cảnh là đã có thể phi thăng rồi, mà trong số này, tuyệt đại đa số các võ giả đều đã thăng cấp lên Thần Hải Cảnh rất nhiều năm, Chu Hoàng có muốn ngăn cũng không ngăn được.
Trong đại lục thần quốc, tất nhiên người ta nhận ngươi là Quốc chủ thần quốc. Chỉ có điều, khi phi thăng Thượng Giới, xét về tình cảm thì có lẽ còn có thể nhận ngươi làm Quốc chủ, nhưng nếu ngươi muốn ngăn cản ta phi thăng, thì nằm mơ đi...
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn