Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Cúp học
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ còn khoảng 3 tháng nữa là đến kì thi đại học, mọi học sinh khối 12 đều đang nỗ lực học tập hết mình với hi vọng có thể vào được trường đại học danh tiếng để ba mẹ được vui lòng. Tôi cũng không ngoại lệ, nếu như là trước đây thì chắc là tôi không thèm nỗ lực làm gì vì tôi biết cho dù có nỗ lực thì cũng không thể vào được trường đại học, nhưng bây giờ thì khác... thành tích mấy tháng vừa rồi của tôi thăng hạng vượt trội, tôi càng có niềm tin mãnh liệt hơn để có thi vào đại học. Đứng trước cánh cửa lớn nhất của cuộc đời, tôi cũng như bao người hi vọng phía sau cánh cửa ấy sẽ là cả một bầu trời rộng mở, tươi đẹp chờ tôi phía trước. Con người tôi từ nhỏ làm cái gì cũng không được giỏi chỉ có duy nhất một đam mê đó chính là vẽ, có lẽ tôi may mắn hơn một số bạn cùng trang lứa vì ba mẹ tôi rất ủng hộ tôi theo đuổi đam mê. Nếu có thể thuận lợi đỗ đại học thì tôi nhất định sẽ trở thành một họa sĩ tài giỏi, vẽ những gì mình thích...
Nhưng dạo gần đây, thành tích của tôi có hơi xuống dốc một chút vì tôi và Hàn Vũ không nói chuyện với nhau cả tuần nay rồi, có những bài khó... vì sĩ diện tôi cũng chẳng thèm hỏi cậu ấy. Không phải tôi và Hàn Vũ không nói chuyện với nhau mà là tôi không nói chuyện với Hàn Vũ, cậu ấy có chủ động nói chuyện với tôi mấy lần nhưng tôi đều làm lơ.
Vào tiết tự học cả lớp được có thời gian để thư giãn, nghỉ ngơi sau thời gian căng thẳng của những tiết học. Tôi tranh thủ thời gian đó để ngủ bù vì tối hôm qua tôi ôn bài cả đêm không ngủ.
Hàn Vũ quay sang khẽ khều vào khủy tay tôi. Tôi giật mình ngồi dậy, thấy Hàn Vũ tôi vờ không quan tâm nằm gục xuống bàn ngủ tiếp.
" Này " Hàn Vũ tiếp tục khều khủy tay tôi.
Tôi ngồi dậy nheo nheo đôi mắt hỏi: " Làm gì thế? "
Cậu ta nhỏ giọng: " À... cậu có muốn đi chơi không? "
" Đi đâu " tôi hỏi.
" Cúp học " cậu ấy nói nhỏ vào tai tôi.
Tôi đứng hình hồi lâu, không ngờ một " học bá " như Hàn Vũ cũng muốn cúp học à...
Chưa kịp phản ứng, tay của tôi đã bị đôi tay to lớn của Hàn Vũ kéo đi.
" Này thả tớ ra " tôi phản kháng.
Hàn Vũ nhanh chóng dùng tay bịt miệng tôi lại, nói nhỏ: " Cậu muốn bị thầy hiệu trưởng tóm à? "
Tôi vâng lời cậu ấy một cách kì lạ ngoan ngoãn mà đi theo. Cậu ấy kéo tôi đến một chỗ phía sau lớp học, có một bức tường cao.
" Trèo qua " Hàn Vũ chỉ vào bức tường nói.
Tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn cậu ấy,
" Cậu trèo qua đi tôi đỡ cậu " Hàn Vũ nhìn tôi nói.
" T... tôi sợ độ cao " tôi lo sợ.
Hàn Vũ nhíu mày, ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn tôi.
Tôi có phần hơi lo lắng, bỗng nhiên cơ thể của tôi bị Hàn Vũ bất ngờ nhấc bổng lên.
" Bám cho chắc " Hàn Vũ nói.
" Ừm... ừm " tôi cố bám vào bức tường và làm theo những lời Hàn Vũ nói, cuối cùng tôi cũng thành công trèo qua bên kia của bức tường, sau đó Hàn Vũ cũng nhanh chóng trèo qua được. Hàn Vũ nắm chặt tay tôi, chạy nhanh kẻo bị bảo vệ bắt gặp. Tay của cậu ấy nắm chặt tay tôi, tôi và Hàn Vũ cùng chạy trên đường, những cơn gió phảng phất thổi, mùi hương nắng thân quen trên người cậu ấy, bàn tay to lớn và ấm áp của cậu ấy nắm chặt lấy bàn tay tôi không cảm thấy khó chịu chút nào mà ngược lại lại rất ấm áp. Tôi bất chợt đỏ mặt...
*Ảnh minh họa
Chỉ còn khoảng 3 tháng nữa là đến kì thi đại học, mọi học sinh khối 12 đều đang nỗ lực học tập hết mình với hi vọng có thể vào được trường đại học danh tiếng để ba mẹ được vui lòng. Tôi cũng không ngoại lệ, nếu như là trước đây thì chắc là tôi không thèm nỗ lực làm gì vì tôi biết cho dù có nỗ lực thì cũng không thể vào được trường đại học, nhưng bây giờ thì khác... thành tích mấy tháng vừa rồi của tôi thăng hạng vượt trội, tôi càng có niềm tin mãnh liệt hơn để có thi vào đại học. Đứng trước cánh cửa lớn nhất của cuộc đời, tôi cũng như bao người hi vọng phía sau cánh cửa ấy sẽ là cả một bầu trời rộng mở, tươi đẹp chờ tôi phía trước. Con người tôi từ nhỏ làm cái gì cũng không được giỏi chỉ có duy nhất một đam mê đó chính là vẽ, có lẽ tôi may mắn hơn một số bạn cùng trang lứa vì ba mẹ tôi rất ủng hộ tôi theo đuổi đam mê. Nếu có thể thuận lợi đỗ đại học thì tôi nhất định sẽ trở thành một họa sĩ tài giỏi, vẽ những gì mình thích...
Nhưng dạo gần đây, thành tích của tôi có hơi xuống dốc một chút vì tôi và Hàn Vũ không nói chuyện với nhau cả tuần nay rồi, có những bài khó... vì sĩ diện tôi cũng chẳng thèm hỏi cậu ấy. Không phải tôi và Hàn Vũ không nói chuyện với nhau mà là tôi không nói chuyện với Hàn Vũ, cậu ấy có chủ động nói chuyện với tôi mấy lần nhưng tôi đều làm lơ.
Vào tiết tự học cả lớp được có thời gian để thư giãn, nghỉ ngơi sau thời gian căng thẳng của những tiết học. Tôi tranh thủ thời gian đó để ngủ bù vì tối hôm qua tôi ôn bài cả đêm không ngủ.
Hàn Vũ quay sang khẽ khều vào khủy tay tôi. Tôi giật mình ngồi dậy, thấy Hàn Vũ tôi vờ không quan tâm nằm gục xuống bàn ngủ tiếp.
" Này " Hàn Vũ tiếp tục khều khủy tay tôi.
Tôi ngồi dậy nheo nheo đôi mắt hỏi: " Làm gì thế? "
Cậu ta nhỏ giọng: " À... cậu có muốn đi chơi không? "
" Đi đâu " tôi hỏi.
" Cúp học " cậu ấy nói nhỏ vào tai tôi.
Tôi đứng hình hồi lâu, không ngờ một " học bá " như Hàn Vũ cũng muốn cúp học à...
Chưa kịp phản ứng, tay của tôi đã bị đôi tay to lớn của Hàn Vũ kéo đi.
" Này thả tớ ra " tôi phản kháng.
Hàn Vũ nhanh chóng dùng tay bịt miệng tôi lại, nói nhỏ: " Cậu muốn bị thầy hiệu trưởng tóm à? "
Tôi vâng lời cậu ấy một cách kì lạ ngoan ngoãn mà đi theo. Cậu ấy kéo tôi đến một chỗ phía sau lớp học, có một bức tường cao.
" Trèo qua " Hàn Vũ chỉ vào bức tường nói.
Tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn cậu ấy,
" Cậu trèo qua đi tôi đỡ cậu " Hàn Vũ nhìn tôi nói.
" T... tôi sợ độ cao " tôi lo sợ.
Hàn Vũ nhíu mày, ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn tôi.
Tôi có phần hơi lo lắng, bỗng nhiên cơ thể của tôi bị Hàn Vũ bất ngờ nhấc bổng lên.
" Bám cho chắc " Hàn Vũ nói.
" Ừm... ừm " tôi cố bám vào bức tường và làm theo những lời Hàn Vũ nói, cuối cùng tôi cũng thành công trèo qua bên kia của bức tường, sau đó Hàn Vũ cũng nhanh chóng trèo qua được. Hàn Vũ nắm chặt tay tôi, chạy nhanh kẻo bị bảo vệ bắt gặp. Tay của cậu ấy nắm chặt tay tôi, tôi và Hàn Vũ cùng chạy trên đường, những cơn gió phảng phất thổi, mùi hương nắng thân quen trên người cậu ấy, bàn tay to lớn và ấm áp của cậu ấy nắm chặt lấy bàn tay tôi không cảm thấy khó chịu chút nào mà ngược lại lại rất ấm áp. Tôi bất chợt đỏ mặt...
*Ảnh minh họa