-
Chương 6
Trầm Tích đưa tay về phía ta, “Nương nương, chúng ta về thôi!”
Ta không nắm tay Trầm Tích bởi vì nhìn thấy ở một góc nào đó có bóng hình của Vệ chiêu nghi đang lặng lẽ nhìn ta và con trai nàng ấy.
Trầm Tích thuận theo tầm mắt của ta cũng nhìn thấy Vệ chiêu nghi.
“Con có muốn đến đó không?”
Trầm Tích quay đầu lại nhìn ta, vừa nói vừa cười, nhưng ta lại cảm thấy nụ cười của thằng bé lúc này trông còn xót xa hơn cả Vệ chiêu nghi đang nước mắt ngắn dài ở đằng xa.
“Bây giờ, mọi sự đều tốt, con về đó, mẫu thân sẽ không vui nữa, như vậy con cũng sẽ không vui.”
Đoạn Trầm Tích lắc đầu, “Hà tất…”
Ta đưa ta ra ôm thằng bé vào lòng, ôm lấy cơ thể bé bỏng đang run lên vì lạnh giá, chầm chậm bước về phía Sơ Nguyệt cư.
Hai chúng ta đều không nhìn Vệ chiêu nghi thêm một lần nào nữa.
“Thục phi quản lý không nghiêm, niệm tình nhiều năm cống hiến, công nhiều hơn tội, chỉ ph.ạt một năm bổng lộc. Quyền cai quản hậu cung và kim ấn từ nay thuộc về Hiền phi, Nghi quý tần, nhìn thấy kim ấn như nhìn thấy Thái hậu.”
Thái hậu hạ chỉ, Hiền phi liền “vui mừng tới đ.ổ b.ệnh.”.
Trầm Tích rất lấy làm khó hiểu, “Hiền phi nương nương sao lại không muốn nắm quyền ạ?”
Mặt thằng bé như hiện ra mấy chữ, “Nương nương có phải là ngốc rồi không?”
Ung ma ma bê sữa dê ấm lên, ta và Trầm Tích mỗi người một cốc, “Sắp đến năm mới cũng là thời điểm hậu cung bận rộn nhất, tiếp quản quyền lực vào lúc này phải làm mọi thứ từ to tới nhỏ, xem xét sổ sách trên dưới, chuẩn bị quà cáp cho các thế gia,... Hơn nữa Thục phi nương nương đã vào cung nhiều năm như thế, nô tài trung thành không phải là ít, cùng một lúc phải đối mặt với nhiều vấn đề như vậy, không dễ dàng chút nào.”
Quả nhiên, người có kinh nghiệm ở trong cung lâu năm có khác, vừa nhìn đã thấy được mấu chốt của câu chuyện rồi.
“Vậy phải làm sao? Nương nương, hay là chúng ta giả ốm?”, Trầm Tích cố gắng nặn ra một kế sách.
Đến cả Phúc Bảo cũng bị thằng bé chọc cho bật cười.
Trầm Tích bực bội, “Ta mới chỉ 4 tuổi! Không có các người được phép cười nhạo!”
Ta đặt cốc sữa xuống, nhay thái dương, “Trầm Tích, lần sau gặp chuyện mà đòi trốn chạy, ta không cần con nữa.”
Ta cười nói với Trầm Tích nhưng Phúc Bảo và Ung ma ma không ai dám cười theo.
Trầm Tích nhìn ta, tủi thân bặm môi, không dám nói gì.
Ta cầm kim ấn đưa đến trước mặt Trầm Tích, “Ta dám nhận kim ấn thì cũng dám đảm đương hậu cung này. Con dám làm con trai ta, mà không dám học theo ta?”
“Trầm Tích, những kẻ chỉ biết khôn vặt, lừa mình dối người, không phải là kẻ mạnh. Kẻ mạnh thực sự là kẻ cho dù biết phía trước là núi đ.ao biển lửa nhưng vẫn hùng dũng băng qua.”
“Lại đây, ta dạy con, làm sao để băng qua.”
Lúc ta vừa mới được đưa vào phủ của bá phụ, tổ mẫu khi đó vẫn còn sống.
Tổ mẫu là kiểu người đến việc bị muỗi cắn cũng lo muỗi đau vòi, hậu viện của bá phụ khi đó có khá nhiều tì thiếp, đấu đá nhau đến mức ta c.hết ngươi sống, đến mức bá phụ đã ngoài 30 mà vẫn chưa có một đứa con nào.
Tổ mẫu thường xuyên khuyên bảo ta, bọn họ l.àm l.oạn là việc của bọn họ, không liên quan đến chúng ta, bảo ta đi ăn kẹo hồ lô, bánh trái…
Kẹo của tổ mẫu rất ngon nên ta cũng nhịn được cái chợ vỡ ấy một thời gian khá dài.
Sau này, tổ mẫu b.ệnh nặng, bá phụ vẫn chưa có con, người kéo tay ta lại gần rồi nói, “Tử Hành, bá phụ con không có con cái nối dõi, con phải phụ dưỡng nó đến lúc cuối đời! Cuộc đời này của nó, không còn phụ thân, cũng sắp không còn mẫu thân, không còn huynh đệ, chỉ còn có con thôi…”
Bá phụ tốt như vậy, làm sao lại lẻ loi hiu quạnh được chứ?
Ta đương nhiên không để người phải chịu cảnh lẻ loi rồi.
Cho nên ta đến quản lý hậu viện, cho những người phụ nữ đó một bài học, nuôi dưỡng và dạy dỗ bọn trẻ nên người! Ta không quan tâm lời ra tiếng vào của kẻ khác, Ngọc Tử Hành ta không phải sống nhờ vào lời ngon tiếng ngọt hay chút sủng nịnh rẻ mạt của bọn hạ nhân, ta chỉ là chính ta mà thôi!
…
Năm Thiên Châu thứ 9 trong bữa tiệc trừ tịch, quân thần quây quần vui vẻ.
Ta cùng Trầm Tích, ăn vận chỉn chu cũng tới tham dự.
Từ sau khi lên nắm quyền, ta gầy đi nhiều, nhưng bộ lễ phục ngày trước vẫn chưa kịp sửa lại nên sau khi mặc lên nhìn tương đối hay ho, ta chỉ đội một chiếc mũ ngọc, eo thắt kim ấn, ngoài ra không trang điểm gì thêm.
Thái hậu vừa thấy liền khen, “Đứa trẻ ngoan, đợt này bận rộn gầy đi nhiều rồi! Mau, đem bát ngân nhĩ này đến cho Tử Hành.”
*Ngân nhĩ: Mộc nhĩ trắng
Thái hậu yêu quý ta, nhưng mệnh phụ khác không dám không cho ta mặt mũi.
“Lo liệu yến tiệc chu toàn như thế này, vất vả cho quý tần nương nương rồi!”
“Lặn lội từ xa đến tham dự yến tiệc, quả là được mở mang tầm mắt!”
Vv và mây mây…
Trầm Tích tự hào ngẩng cao đầu, tựa như người được khen là thằng bé chứ không phải ta vậy.
Sắc mặt của Thục phi thì lại rất kém, lớp trang điểm đậm cũng không giấu đi được sự mệt mỏi và lão hóa của nàng ta, từ sau khi bị ph.ạt, nàng ta không còn dám đeo châu đội ngọc đầy đầu như trước nữa, nhưng cho dù đã tối giản đi rất nhiều, Thục phi lúc này vẫn còn sang chảnh hơn cả Hiền phi chau chuốt gấp vài lần.
Sau khi ta xử lý xong sổ sách, thanh lý hết đám hạ nhân hỗn láo, chuẩn bị công to việc nhỏ đâu vào đấy, Hiền phi đã khỏi b.ệnh rồi, vậy mà không đến năm ngày sau, mắc bẫy của Thư tần, bị nàng ta c.áo tr.ạng ngay trước mặt Hoàng thượng, lại đ.ổ b.ệnh thêm lần nữa, tr.ận ố.m này kéo dài tới tận đêm trừ tịch, haiz, nhất định là yến tiệc mà ta tổ chức có một khả năng chữa lành thần kì.
Thời khắc đón chào năm mới sắp đến, bên ngoài pháo hoa rực rỡ cả một vùng trời, ta một tay đỡ Thái hậu, một tay kéo Trầm Tích, cùng đoàn người bước ra.
Các phi tần còn lại thì nỗ lực để giành giật được một chỗ đứng bên cạnh Hoàng Thượng, tưởng tượng mà xem, pháo hoa sáng rực, Hoàng Thượng ngắm pháo hoa, rồi lại ngắm người đẹp ở bên cạnh, người đẹp đó cũng sẽ như pháo hoa, “bùng nổ” trong trái tim Hoàng Thượng…
Ừm…
Ai mà ngờ được rằng khi ta đã nhắm được một vị trí thuận lợi để bế Trầm Tích cùng ngắm pháo hoa thì, Thái hậu nắm áo ta, chính xác là nắm cổ áo ta, chẳng khác nào nắm cổ c.on h.eo lúc chuẩn bị cho nó lên thiên đàng vậy, hùng dũng đ.ột k.ích vòng vây của Thư tần và Vệ chiêu nghi bên cạnh Hoàng thượng, đặt bàn tay ta vào trong lòng bàn tay của Hoàng thượng.
Hoàng thượng sững sờ.
Ta cũng sững sờ.
[Pew]
Một màn pháo hoa rực rỡ…
Gương mặt Hoàng thượng lúc đỏ lúc vàng lúc xanh lúc tím…
Hoàng Thượng lấy đà mãi mới nói được một câu, “Tóc… tóc của nàng từ nhỏ đã xoăn như vậy sao?”
“Vâng.”
Trầm Tích cách đó không xa, đang đứng nhìn ta chằm chằm, ngứa ngáy dậm chân, nhìn chẳng khác nào một phiên bản nhỏ của hoàng tổ mẫu nó.
“Hay là, đêm nay Trẫm…”
“Thần thiếp vừa đến kì.”
“Ừm.”
Thái hậu, người mau đến kéo con đi…
Tiệc tùng kết thúc, các cung nhân phần đa đều về nhà cả rồi, trong cung im ắng đi nhiều, Thái hậu chính thức tuyên bố mùa “tuyển bông” mới.
Thư tần và Vệ chiêu nghi lòng như lửa đốt, đến cả Thục phi và Hiền phi mấy năm mới được Hoàng thượng ghé thăm một lần cũng tâm tư trùng trùng.
Các gia đình hoàng tộc hào hứng đi sắm sửa váy áo, trang sức cho các phi tần tương lai, còn nhiệt tình vời các ma ma có tên có tuổi trong cung ra đích thân tập huấn cho con cái mình nữa…
Thái hậu vừa nhắc đến chuyện này, giá vàng của kinh thành liền chao đảo một phen cũng vì lẽ đó…
Thái hậu bảo ta tìm một cái cớ để vời các phu nhân và tú nữ của họ vào cung, hiện giờ đông thì chưa qua còn xuân thì chưa tới, cảnh vật và cây cối đều ủ rũ héo hon, ta liền tổ chức một buổi gặp mặt thân mật ở viên các, để các tiểu thư tới đó ăn chút đồ nếm chút kẹo, trăm hoa đua sắc, xinh đẹp vô cùng.
Họa sư vẽ lại cảnh tượng đó, ngày hôm sau thì đem đến chỗ Hoàng thượng.
*Họa sư: họa sĩ :>
Hoàng thượng hạnh phúc đến mức khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai những vẫn phải quở trách ta, “Nàng cũng bắt chước mẫu hậu làm mấy trò vô bổ này ư?”
Vậy mà ta còn chưa kịp đáp lời, ngài ấy đã vừa cười vừa nói tiếp, “Cô nương mặc y phục màu xanh này không tệ…”
“Đích nữ của Cận gia, 16 tuổi.”
“Người này là ai?”
“Cháu gái bên nhà mẫu thân của Thọ Vương, n thị, khi n gia còn chưa tàn, nàng ấy đã được nuôi dạy ở đó.”
“Người này có mái tóc xoăn…”
“Đích nữ của Giang Đông Liễu gia.”
“Cháu gái của nàng…”
Sao? Không được ư?
“Vậy cô nương mặc váy trắng này là ai?”
“Con gái của cựu thống đốc Quỳnh Châu, không được!”
“Sao lại không được?”
Ta hít thở sâu, cố nén cơn tức lại, “Thống đốc Quỳnh Châu năm kia bị vạch tội, năm nay lại đưa con gái vào cung, ý đồ quá ư rõ ràng, nếu như bách gia đều học theo thói này thì hoàng thất còn ra thể thống gì nữa?”
Sắc mặt của Hoàng thượng có đôi chút biến chuyển, dường như đột nhiên nhớ ra Thư tần - Ninh tam nương cũng tiến cung khi phụ thân là tội thần, ngày nay con cháu của Ninh gia đã trở lại như chưa từng có chuyện gì, thậm chí còn vào đến lục bộ.
* Lục bộ: bắt đầu từ thời kỳ Tuỳ Đường, cơ cấu triều chính trong xã hội phong kiến phân thành: lại, hộ, lễ, binh, hình, công gồm có sáu bộ
Mối làm ăn này, Ninh gia quá hời.
“Nàng… to gan!”
Ta to gan? Lẽ nào Hoàng thượng thật sự cho rằng Ninh tam nương xinh đẹp yêu kiều vì mê mệt vài áng thơ nhạt nhẽo của ngài ấy nên đã tự nguyện tiến cung?
Làm sao ngài ấy lại có thể tự tin hơn cả ta như thế?
“Thần thiếp biết sai.”
Hoàng thượng muốn mắng tiếp nhưng lại chẳng tìm được lý do nào, nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi.
Ta bảo người thu bức họa lại, trở về báo cáo cho Thái hậu.
Thái hậu thấy các tiểu muội tươi trẻ nô nức tiến cung thì vui mừng khôn xiết, hào hứng dặn dò bọn họ phải cố gắng vì hoàng thất.
Sau đó lại động viên các phi tần khác, “Hiền phi, Thục phi, các con cũng phải cùng nhau cố gắng.”
Thái hậu vừa dứt lời, Hiền Phi và Thục phi liền nở ra nụ cười giả tạo đã được tôi luyện lâu ngày đó.
Thư tần cáo ốm, Vệ chiêu nghi không nói lời nào, từ sau khi Nhung phi vào lãnh cung, Từ phi như trở thành một Nhung phi thứ hai, nàng ta lạnh lùng đáp, “Thần thiếp đã rõ.”
Thái hậu tiếp tục nói, “Tử Hành lần này làm ta rất hài lòng, các con phải nghe theo sự an bài của nó, nhìn thấy kim ấn như nhìn thấy ai gia, không được phép bất kính.”
“Dạ”, cả hội trường đồng loạt đáp lời.
…