Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: 46: Từ Bỏ
Ngày hôm sau là ngày thi cuối cùng, lần này Giản Nhu không thi cùng với ai cả, tuy có chút lạ lẫm nhưng cô sẽ tập làm quen dần với điều đó.
Trong lúc thi có một người cứ luôn nhìn bài của cô, tính cô rất dễ nghĩ chắc rằng bạn đó không biết làm nên cũng đưa bài của mình cho bạn đó xem còn canh chừng giúp bạn đó.
Sau khi thi xong người bạn đó cũng đi theo sau cô để nói lời cảm ơn.
Người đó Nhất Ngôn học lớp 12A8, cô với cậu ta nói chuyện cũng rất hợp nhau nên hai người nói chuyện suốt dọc đường đi.
Còn về phía Lục Hàn, anh thi xong liền chạy ra để tìm phòng của cô, anh rất muốn nói cho cô biết hết mọi chuyện, nhưng tìm mãi chẳng thấy cô đâu cả, đến khi Khương Ngọc nhắn tin bảo rằng cô đã lên xe thì anh mới lủi thủi đi về.
Lục Hàn* nghĩ: Không sao còn nhiều cơ hội mà!*
Sáng hôm sau, anh đã cố gắng thức sớm để đi học còn chuẩn bị bữa sáng cho cô giống như trước kia, vừa bước vào lớp học không thấy cô đâu cả, chỉ thấy balo của cô nhưng không thấy người.
Lục Hàn tưởng cô đi vệ sinh hay gì nên ngồi chờ nhưng chờ mãi đến khi gần vào lớp mới thấy bóng dáng của cô đi lại kế bên còn là một nam sinh khác.
Giản Nhu:" Tớ vào lớp đây!"
Nhất Ngôn:" Được! Ngày mai chúng ta cũng có thể ăn sáng chung như
hôm nay không?"
Giản Nhu* mỉm cười*:" Được!"
Nhất Ngôn:" Vậy cậu vào lớp đi! bye cậu!"
Giản Nhu:" Bye cậu!"
Nhìn thấy màn tình tứ của cô và người khác đơn nhiên anh rất tức giận, thật muốn đi đó đánh dấu chủ quyền lên người của cô nhưng lại sợ cô giận lại càng thêm giận, anh rất muốn cất giữ cô không cho ai ngắm được nụ cười ngọt ngào đó của cô!
Khương Ngọc:" Tớ sẽ điều tra giúp cậu tên đó là tên nào?"
Tống Dương:" Tớ nghĩ Giản Nhu sẽ không để ý đến tên đó đâu! cậu yên tâm!"
Lục Hàn*im lặng*
Anh đã có từng suy nghĩ nên cho cô đi tìm hạnh phúc mới tìm một người mới để yêu nhưng anh lại khó chịu khi cô bên người đàn ông khác, anh rất ích kỷ chỉ muốn cô ở bên cạnh bản thân mình mãi mãi.
Việc Bạch Hồng gian lận còn bị đuổi học Giản Nhu có chút tò mò nhưng không hỏi dù sao cũng không liên quan đến mình, cô chỉ cần lo việc học là được rồi.
Đến giờ ra Khương Ngọc rũ Giản Nhu đi ra ngoài để đi mua nước, vừa đi vừa nói chuyện.
Khương Ngọc:" Cậu bạn hồi sáng đi với cậu là ai vậy?"
Giản Nhu:" Là Nhất Ngôn tớ mới quen lúc thi!"
Khương Ngọc:" Àh! Giản Nhu tớ chỉ ví dụ thôi nha! nếu Lục Hàn có chuyện bắt đắt dĩ mới chia tay thì cậu có tha thứ cho cậu ta không?"
Giản Nhu* mất kiểm soát*:" Tớ không muốn nghe về chuyện của cậu ta, cho dù cậu ta có chuyện gì thì cũng không liên quan đến tớ, từ khi chấm dứt tớ không muốn dính líu đến cậu ta một lần nào nữa! và cậu đừng nhắc tên đó trước mặt mình nếu không tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa!"
Khương Ngọc:" Được tớ không nhắc đến nữa! tớ sai! cậu muốn uống gì nào?"
Giản Nhu* bình tĩnh lại*:" Sữa dâu!"
Khương Ngọc:" Được!"
Khi nãy Khương Ngọc đã thấy được gần như cô không thể bình tĩnh được khi nhắc đến Lục Hàn nên mới chuyển lại sang câu chuyện khác.
Còn bên phía Lục Hàn, sau khi cô rời đi anh và Tống Dương cũng đi theo nhưng luôn giữ vị trí nhất định với cô để cho cô không thấy mình, những lời cô nói anh đều nghe không sót một chữ nào cả.
Lục Hàn:" Có lẽ đã hết cơ hội rồi!"
Tống Dương:" Không đâu chắc cậu ấy đang còn giận nên mới nói như thế!"
Lục Hàn:" Không đâu! chắc cô ấy hận tôi lắm!"
Tống Dương:" Cậu định từ bỏ sao?"
Lục Hàn:" Ừm! để cho cậu ấy tìm được hạnh phúc mới có lẽ là tốt hơn!"* bỏ đi*
Tống Dương:" Lục Hàn!"
Anh nói xong liền bỏ đi về lớp, hộp cơm anh chuẩn bị cho cô đưa cho Tống Dương, anh quyết định rồi sẽ cho cô tìm hạnh phúc mới còn bản thân sẽ đứng từ sau nhìn cô, như vậy là mãn nguyện rồi.
Tống Dương cũng không biết khuyên anh như thế nào mới tốt nữa, cậu ta cũng cảm nhận được Giản Nhu hận Lục Hàn như thế nào mới nói những câu tuyệt tình như vậy.
Kể từ đó anh luôn đứng phía sau nhìn cô, thấy cô đi cùng người đàn ông khác anh cũng ghen nhưng lấy tư cách gì để ghen chứ, anh không dám đứng trước mặt của cô.
Tống Dương và Khương Ngọc thấy hành động của Lục Hàn như vậy liền lắc đầu ngao ngán, nếu như lúc đó Lục Hàn có cách giải quyết khác thì mọi chuyện sẽ không ra đến mức độ này được, nếu lúc đó anh chịu nói ra sự thật rồi cùng nhau giải quyết thì mọi chuyện sẽ khác hơn rồi.
Còn Giản Nhu cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Lục Hàn như cô vẫn làm ngơ đi, cứ coi như bản thân mình không thấy, cô không muốn đắm chìm hạnh phúc không có đó một lần nữa, đau một lần là đủ rồi, cô cũng không dám đặt cược tình yêu đó thêm một lần nào nữa.
.
Trong lúc thi có một người cứ luôn nhìn bài của cô, tính cô rất dễ nghĩ chắc rằng bạn đó không biết làm nên cũng đưa bài của mình cho bạn đó xem còn canh chừng giúp bạn đó.
Sau khi thi xong người bạn đó cũng đi theo sau cô để nói lời cảm ơn.
Người đó Nhất Ngôn học lớp 12A8, cô với cậu ta nói chuyện cũng rất hợp nhau nên hai người nói chuyện suốt dọc đường đi.
Còn về phía Lục Hàn, anh thi xong liền chạy ra để tìm phòng của cô, anh rất muốn nói cho cô biết hết mọi chuyện, nhưng tìm mãi chẳng thấy cô đâu cả, đến khi Khương Ngọc nhắn tin bảo rằng cô đã lên xe thì anh mới lủi thủi đi về.
Lục Hàn* nghĩ: Không sao còn nhiều cơ hội mà!*
Sáng hôm sau, anh đã cố gắng thức sớm để đi học còn chuẩn bị bữa sáng cho cô giống như trước kia, vừa bước vào lớp học không thấy cô đâu cả, chỉ thấy balo của cô nhưng không thấy người.
Lục Hàn tưởng cô đi vệ sinh hay gì nên ngồi chờ nhưng chờ mãi đến khi gần vào lớp mới thấy bóng dáng của cô đi lại kế bên còn là một nam sinh khác.
Giản Nhu:" Tớ vào lớp đây!"
Nhất Ngôn:" Được! Ngày mai chúng ta cũng có thể ăn sáng chung như
hôm nay không?"
Giản Nhu* mỉm cười*:" Được!"
Nhất Ngôn:" Vậy cậu vào lớp đi! bye cậu!"
Giản Nhu:" Bye cậu!"
Nhìn thấy màn tình tứ của cô và người khác đơn nhiên anh rất tức giận, thật muốn đi đó đánh dấu chủ quyền lên người của cô nhưng lại sợ cô giận lại càng thêm giận, anh rất muốn cất giữ cô không cho ai ngắm được nụ cười ngọt ngào đó của cô!
Khương Ngọc:" Tớ sẽ điều tra giúp cậu tên đó là tên nào?"
Tống Dương:" Tớ nghĩ Giản Nhu sẽ không để ý đến tên đó đâu! cậu yên tâm!"
Lục Hàn*im lặng*
Anh đã có từng suy nghĩ nên cho cô đi tìm hạnh phúc mới tìm một người mới để yêu nhưng anh lại khó chịu khi cô bên người đàn ông khác, anh rất ích kỷ chỉ muốn cô ở bên cạnh bản thân mình mãi mãi.
Việc Bạch Hồng gian lận còn bị đuổi học Giản Nhu có chút tò mò nhưng không hỏi dù sao cũng không liên quan đến mình, cô chỉ cần lo việc học là được rồi.
Đến giờ ra Khương Ngọc rũ Giản Nhu đi ra ngoài để đi mua nước, vừa đi vừa nói chuyện.
Khương Ngọc:" Cậu bạn hồi sáng đi với cậu là ai vậy?"
Giản Nhu:" Là Nhất Ngôn tớ mới quen lúc thi!"
Khương Ngọc:" Àh! Giản Nhu tớ chỉ ví dụ thôi nha! nếu Lục Hàn có chuyện bắt đắt dĩ mới chia tay thì cậu có tha thứ cho cậu ta không?"
Giản Nhu* mất kiểm soát*:" Tớ không muốn nghe về chuyện của cậu ta, cho dù cậu ta có chuyện gì thì cũng không liên quan đến tớ, từ khi chấm dứt tớ không muốn dính líu đến cậu ta một lần nào nữa! và cậu đừng nhắc tên đó trước mặt mình nếu không tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa!"
Khương Ngọc:" Được tớ không nhắc đến nữa! tớ sai! cậu muốn uống gì nào?"
Giản Nhu* bình tĩnh lại*:" Sữa dâu!"
Khương Ngọc:" Được!"
Khi nãy Khương Ngọc đã thấy được gần như cô không thể bình tĩnh được khi nhắc đến Lục Hàn nên mới chuyển lại sang câu chuyện khác.
Còn bên phía Lục Hàn, sau khi cô rời đi anh và Tống Dương cũng đi theo nhưng luôn giữ vị trí nhất định với cô để cho cô không thấy mình, những lời cô nói anh đều nghe không sót một chữ nào cả.
Lục Hàn:" Có lẽ đã hết cơ hội rồi!"
Tống Dương:" Không đâu chắc cậu ấy đang còn giận nên mới nói như thế!"
Lục Hàn:" Không đâu! chắc cô ấy hận tôi lắm!"
Tống Dương:" Cậu định từ bỏ sao?"
Lục Hàn:" Ừm! để cho cậu ấy tìm được hạnh phúc mới có lẽ là tốt hơn!"* bỏ đi*
Tống Dương:" Lục Hàn!"
Anh nói xong liền bỏ đi về lớp, hộp cơm anh chuẩn bị cho cô đưa cho Tống Dương, anh quyết định rồi sẽ cho cô tìm hạnh phúc mới còn bản thân sẽ đứng từ sau nhìn cô, như vậy là mãn nguyện rồi.
Tống Dương cũng không biết khuyên anh như thế nào mới tốt nữa, cậu ta cũng cảm nhận được Giản Nhu hận Lục Hàn như thế nào mới nói những câu tuyệt tình như vậy.
Kể từ đó anh luôn đứng phía sau nhìn cô, thấy cô đi cùng người đàn ông khác anh cũng ghen nhưng lấy tư cách gì để ghen chứ, anh không dám đứng trước mặt của cô.
Tống Dương và Khương Ngọc thấy hành động của Lục Hàn như vậy liền lắc đầu ngao ngán, nếu như lúc đó Lục Hàn có cách giải quyết khác thì mọi chuyện sẽ không ra đến mức độ này được, nếu lúc đó anh chịu nói ra sự thật rồi cùng nhau giải quyết thì mọi chuyện sẽ khác hơn rồi.
Còn Giản Nhu cô cũng cảm nhận được ánh mắt của Lục Hàn như cô vẫn làm ngơ đi, cứ coi như bản thân mình không thấy, cô không muốn đắm chìm hạnh phúc không có đó một lần nữa, đau một lần là đủ rồi, cô cũng không dám đặt cược tình yêu đó thêm một lần nào nữa.
.