-
Chương 1182
Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Nhậm Viễn vang lên.
“Ha ha...Cô đến mà xem, đây có phải ông chủ của các người không. Bây giờ ông ấy gọi điện thoại cho tôi, các người cứ chờ đi”, Nhậm Viễn cầm điện thoại lên nhìn số điện thoại, lập tức cười như điên, sau đó lại phách lối hướng màn hình điện thoại về phía nhân viên lễ tân cho cô ấy nhìn.
Mặc dù nhân viên lễ tân không biết số điện thoại của ông chủ là gì, nhưng nhìn đối phương như vậy, chỉ sợ không phải nói dối.
“A lô! Chào ông. Phải. Phải. Tôi lập tức tới. Yên tâm đi, có tôi ở đây, nhất định không có vấn đề gì”, Nhậm Viễn nhận điện thoại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Nhưng rất nhanh, mặt anh ta lại bắt đầu hưng phấn.
Bởi vì người gọi cho anh ta chính là quản gia của La Sâm, ông ta nói có rất nhiều bác sĩ tới thăm bệnh, nhưng bệnh nhân không có chút khởi sắc nào, trái lại còn nghiêm trọng hơn, vậy nên mới gọi đến giục anh ta nhanh chóng tới.
“Hừ, chờ tôi đến trang viên của ông La Sâm quay về, tôi hy vọng chuyện phòng tổng thống đã được giải quyết”, Nhậm Viễn tỏ ra cao quý, hừ lạnh với nhân viên lễ tân, ánh mắt lại liếc qua Nam Cung Yến và.Julia, vẻ tham lam trong mắt không hề che giấu chút nào.
Nhưng mà, có chuyện gấp, anh ta cũng không có cách nào thực hiện suy nghĩ trong đầu cả, chỉ có thể chờ đến lúc quay về thôi.
Nghĩ đến đây, Nhậm Viễn mang theo hai vệ sĩ vội vàng ra ngoài.
“Chúng ta cũng đi theo xem thử”, thấy Nhậm Viễn rời đi, Trần Triệu Dương nói với ba người còn lại.
“Đại ca, ông La Sâm bị bệnh thật sao? Nếu ông ấy bị bệnh, nhất định sẽ liên lạc với anh, không thể nào lại tìm bác sĩ khắp thế giới được”, Tật Phong có chút nghỉ ngờ nói.
“Tin tức vừa rồi nghe được chắc chẳn không phải giả, nếu như La Sâm không kịp báo cho người của ông ấy tìm tôi thì sao? Có lẽ bây giờ ông ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi”, sắc mặt Trần Triệu Dương vô cùng nghiêm túc. Nếu quả thực giống như anh đoán, thì tình hình thật sự rất nghiêm trọng.
Sau đó, Tật Phong lái xe đi theo xe Nhậm Viễn. Rất nhanh đã đi tới Thành Đông, nơi này không đổ nát thê lương, trái lại là kiến trúc và đường phố vô cùng trật tự, tốc độ xe cũng thay đổi nhanh hơn.
Khi hai chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn thì bị cản đường.
“Thằng nhãi kia, tao tới xem bệnh cho ông La Sâm, mày đi theo tao suốt cả đường rồi, có bản lĩnh thì đi theo. tiếp đi”, đột nhiên Nhậm Viễn thò đầu ra khỏi cửa kính, cao giọng hô vang với mấy người Trần Triệu Dương.
Hiển nhiên anh ta biết Trần Triệu Dương đi theo mình, nhưng anh ta cũng không ngăn lại mà chờ đến thời khắc này.
Mấy người Trần Triệu Dương ở trong xe lại không có chút phản ứng nào, đương nhiên là không thèm để ý mấy lời này rồi.
Kiểm tra ước chừng năm sáu phút, rốt cuộc xe của Nhậm Viễn thông qua chốt kiểm tra ở cửa lớn, tiếp theo đến phiên xe của Trần Triệu Dương.
Sau khi nhìn thấy lá cờ trên đầu xe, hai mắt bảo vệ cửa lập tức trợn to, rồi đứng thẳng người lên, đột nhiên cúi chào với mấy người Trần Triệu Dương, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Những bảo vệ khác nhìn thấy như vậy cũng nhanh chóng chào theo.
“Ha ha...Cô đến mà xem, đây có phải ông chủ của các người không. Bây giờ ông ấy gọi điện thoại cho tôi, các người cứ chờ đi”, Nhậm Viễn cầm điện thoại lên nhìn số điện thoại, lập tức cười như điên, sau đó lại phách lối hướng màn hình điện thoại về phía nhân viên lễ tân cho cô ấy nhìn.
Mặc dù nhân viên lễ tân không biết số điện thoại của ông chủ là gì, nhưng nhìn đối phương như vậy, chỉ sợ không phải nói dối.
“A lô! Chào ông. Phải. Phải. Tôi lập tức tới. Yên tâm đi, có tôi ở đây, nhất định không có vấn đề gì”, Nhậm Viễn nhận điện thoại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Nhưng rất nhanh, mặt anh ta lại bắt đầu hưng phấn.
Bởi vì người gọi cho anh ta chính là quản gia của La Sâm, ông ta nói có rất nhiều bác sĩ tới thăm bệnh, nhưng bệnh nhân không có chút khởi sắc nào, trái lại còn nghiêm trọng hơn, vậy nên mới gọi đến giục anh ta nhanh chóng tới.
“Hừ, chờ tôi đến trang viên của ông La Sâm quay về, tôi hy vọng chuyện phòng tổng thống đã được giải quyết”, Nhậm Viễn tỏ ra cao quý, hừ lạnh với nhân viên lễ tân, ánh mắt lại liếc qua Nam Cung Yến và.Julia, vẻ tham lam trong mắt không hề che giấu chút nào.
Nhưng mà, có chuyện gấp, anh ta cũng không có cách nào thực hiện suy nghĩ trong đầu cả, chỉ có thể chờ đến lúc quay về thôi.
Nghĩ đến đây, Nhậm Viễn mang theo hai vệ sĩ vội vàng ra ngoài.
“Chúng ta cũng đi theo xem thử”, thấy Nhậm Viễn rời đi, Trần Triệu Dương nói với ba người còn lại.
“Đại ca, ông La Sâm bị bệnh thật sao? Nếu ông ấy bị bệnh, nhất định sẽ liên lạc với anh, không thể nào lại tìm bác sĩ khắp thế giới được”, Tật Phong có chút nghỉ ngờ nói.
“Tin tức vừa rồi nghe được chắc chẳn không phải giả, nếu như La Sâm không kịp báo cho người của ông ấy tìm tôi thì sao? Có lẽ bây giờ ông ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi”, sắc mặt Trần Triệu Dương vô cùng nghiêm túc. Nếu quả thực giống như anh đoán, thì tình hình thật sự rất nghiêm trọng.
Sau đó, Tật Phong lái xe đi theo xe Nhậm Viễn. Rất nhanh đã đi tới Thành Đông, nơi này không đổ nát thê lương, trái lại là kiến trúc và đường phố vô cùng trật tự, tốc độ xe cũng thay đổi nhanh hơn.
Khi hai chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn thì bị cản đường.
“Thằng nhãi kia, tao tới xem bệnh cho ông La Sâm, mày đi theo tao suốt cả đường rồi, có bản lĩnh thì đi theo. tiếp đi”, đột nhiên Nhậm Viễn thò đầu ra khỏi cửa kính, cao giọng hô vang với mấy người Trần Triệu Dương.
Hiển nhiên anh ta biết Trần Triệu Dương đi theo mình, nhưng anh ta cũng không ngăn lại mà chờ đến thời khắc này.
Mấy người Trần Triệu Dương ở trong xe lại không có chút phản ứng nào, đương nhiên là không thèm để ý mấy lời này rồi.
Kiểm tra ước chừng năm sáu phút, rốt cuộc xe của Nhậm Viễn thông qua chốt kiểm tra ở cửa lớn, tiếp theo đến phiên xe của Trần Triệu Dương.
Sau khi nhìn thấy lá cờ trên đầu xe, hai mắt bảo vệ cửa lập tức trợn to, rồi đứng thẳng người lên, đột nhiên cúi chào với mấy người Trần Triệu Dương, trong mắt lộ ra vẻ kích động.
Những bảo vệ khác nhìn thấy như vậy cũng nhanh chóng chào theo.