-
Chương 1306
Mặt mày Trần Triệu Dương giờ rất u ám, anh đã đoán ra tên Yati này là ai rồi.
Đúng thế, tên Yati này chính là người cầm thiết bị điều khiển từ xa của quả bom.
Thật nực cười khi anh quan sát kỹ càng hết tất cả hành khách trong khoang máy bay, nhưng lại không sinh lòng nghỉ ngờ đối với người bên cạnh anh và Giang Tử Phong là Yati, đây là sai lầm của anh, mà phạm phải sai lầm như vậy rất có khả năng khiến anh và các hành khách lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Lúc này, đáy lòng Trần Triệu Dương nảy cơn hối hận, ấy thế, trong nháy mắt, anh đã sắp xếp ổn thoả tâm trạng của mình, rồi lạnh lùng nhìn Yati.
“Cậu nhìn đi, đại ca của cậu ắt hẳn đã biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ số IQ hơi tệ đấy”, Yati không hề có vẻ căng thẳng, mà cô ta còn bình tĩnh cười nhạo cậu ấy.
Giang Tử Phong nghe Yati nói vậy, lòng cậu trĩu nặng, cậu ấy cứ ngỡ mình với cô ta hiểu ý nhau lắm, ai ngờ rằng người ta lại lật mặt không coi cậu ra gì.
“Tôi giới thiệu vật trên tay tôi nhé”, Yati cười khinh, không lãng phí thời gian với Giang Tử Phong nữa, mà giơ thỏi son trong tay mình lên, rồi nhìn lướt qua Trần Triệu Dương.
“Vật này gọi là thiết bị điều khiển từ xa, cũng có thể gọi bằng một cái tên khác là thiết bị kích nổ. Thiết bị kích nổ, mấy chữ này có khiến các anh sởn gai ốc không?”, gương mặt vốn xinh đẹp của Yati trở nên điên cuồng, u ám nói.
“Những vị trí quan trọng trên máy bay đều đã trang bị rất nhiều bom, chỉ cần một quả bom nổ thì cả chiếc máy bay này sẽ nổ tan tác trong nháy mắt thôi, đùng...”
Gương mặt Yati cường điệu hoá, bắt chước tiếng bom nổ.
“Á..
Giờ đây, tất cả các hành khách đều sợ khiếp hồn khiếp vía, bọn họ cứ cho rằng bản thân mình gặp phải không tặc, nên ngỡ là chỉ cần khống chế được mấy tên này thì mình sẽ an toàn.
Thế nhưng, bọn họ ngàn lần không ngờ đến việc trên chiếc máy bay này đã gắn đầy bom đạn, đến cả những người có tố chất tâm lý tốt giờ cũng không còn bình tĩnh nữa, lỡ như nó nổ thật thì sao, vậy dẫu có bản lĩnh lớn đến đâu cũng đều không thể thi triển được.
“Tốt nhất là anh đừng nhúc nhích, tôi biết anh rất lợi hại, có thể nói rằng, nếu không có anh thì tôi sẽ không bị bại lộ, tất cả đều do anh mà ra, anh đã phá huỷ kế hoạch hoàn mỹ của chúng tôi, anh thật đáng chết”, Yati lạnh lùng nhìn Trân Triệu Dương rồi nói.
“Tôi đứng xa anh như vậy chính là để nói cho anh biết, chớ có ảo trưởng trở thành anh hùng, nếu không, chúng ta cứ lấy một mạng đổi một mạng vậy”.
“Có lẽ, anh cho rằng tốc độ của mình rất nhanh, thế nhưng, tốc độ anh có nhanh đi chăng nữa cũng vô ích mà thôi, tôi đè tay lên nút điều khiển, lỡ như tôi trượt tay, vậy thì chiếc máy bay này sẽ “Đùng..” rồi tan thành tro bụi, chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau rời khỏi thế gian này”.
Yati lắc lư thiết bị điều khiển từ xa hình son môi trong tay, cô ta vô cùng vênh váo nói.
Lúc này, tất cả hành khách đều tránh xa Yati, họ sợ cô ta sẽ làm ra chuyện điên khùng.
Trần Triệu Dương rất bực bội, giờ thì chuyện đã phát triển theo phương hướng anh không tài nào khống chế nổi.
Trước tình hình này, dẫu cho anh có dùng ngân châm đâm trúng cánh tay của đối phương cũng vô dụng, nếu làm thế, cô ta sẽ thả tay, vậy thì bom sẽ nổ.
Thêm vào đó, anh nhận thấy các phi công trong khoang lái đang chú ý đến hành động của bọn họ.
Đúng thế, tên Yati này chính là người cầm thiết bị điều khiển từ xa của quả bom.
Thật nực cười khi anh quan sát kỹ càng hết tất cả hành khách trong khoang máy bay, nhưng lại không sinh lòng nghỉ ngờ đối với người bên cạnh anh và Giang Tử Phong là Yati, đây là sai lầm của anh, mà phạm phải sai lầm như vậy rất có khả năng khiến anh và các hành khách lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Lúc này, đáy lòng Trần Triệu Dương nảy cơn hối hận, ấy thế, trong nháy mắt, anh đã sắp xếp ổn thoả tâm trạng của mình, rồi lạnh lùng nhìn Yati.
“Cậu nhìn đi, đại ca của cậu ắt hẳn đã biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ số IQ hơi tệ đấy”, Yati không hề có vẻ căng thẳng, mà cô ta còn bình tĩnh cười nhạo cậu ấy.
Giang Tử Phong nghe Yati nói vậy, lòng cậu trĩu nặng, cậu ấy cứ ngỡ mình với cô ta hiểu ý nhau lắm, ai ngờ rằng người ta lại lật mặt không coi cậu ra gì.
“Tôi giới thiệu vật trên tay tôi nhé”, Yati cười khinh, không lãng phí thời gian với Giang Tử Phong nữa, mà giơ thỏi son trong tay mình lên, rồi nhìn lướt qua Trần Triệu Dương.
“Vật này gọi là thiết bị điều khiển từ xa, cũng có thể gọi bằng một cái tên khác là thiết bị kích nổ. Thiết bị kích nổ, mấy chữ này có khiến các anh sởn gai ốc không?”, gương mặt vốn xinh đẹp của Yati trở nên điên cuồng, u ám nói.
“Những vị trí quan trọng trên máy bay đều đã trang bị rất nhiều bom, chỉ cần một quả bom nổ thì cả chiếc máy bay này sẽ nổ tan tác trong nháy mắt thôi, đùng...”
Gương mặt Yati cường điệu hoá, bắt chước tiếng bom nổ.
“Á..
Giờ đây, tất cả các hành khách đều sợ khiếp hồn khiếp vía, bọn họ cứ cho rằng bản thân mình gặp phải không tặc, nên ngỡ là chỉ cần khống chế được mấy tên này thì mình sẽ an toàn.
Thế nhưng, bọn họ ngàn lần không ngờ đến việc trên chiếc máy bay này đã gắn đầy bom đạn, đến cả những người có tố chất tâm lý tốt giờ cũng không còn bình tĩnh nữa, lỡ như nó nổ thật thì sao, vậy dẫu có bản lĩnh lớn đến đâu cũng đều không thể thi triển được.
“Tốt nhất là anh đừng nhúc nhích, tôi biết anh rất lợi hại, có thể nói rằng, nếu không có anh thì tôi sẽ không bị bại lộ, tất cả đều do anh mà ra, anh đã phá huỷ kế hoạch hoàn mỹ của chúng tôi, anh thật đáng chết”, Yati lạnh lùng nhìn Trân Triệu Dương rồi nói.
“Tôi đứng xa anh như vậy chính là để nói cho anh biết, chớ có ảo trưởng trở thành anh hùng, nếu không, chúng ta cứ lấy một mạng đổi một mạng vậy”.
“Có lẽ, anh cho rằng tốc độ của mình rất nhanh, thế nhưng, tốc độ anh có nhanh đi chăng nữa cũng vô ích mà thôi, tôi đè tay lên nút điều khiển, lỡ như tôi trượt tay, vậy thì chiếc máy bay này sẽ “Đùng..” rồi tan thành tro bụi, chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau rời khỏi thế gian này”.
Yati lắc lư thiết bị điều khiển từ xa hình son môi trong tay, cô ta vô cùng vênh váo nói.
Lúc này, tất cả hành khách đều tránh xa Yati, họ sợ cô ta sẽ làm ra chuyện điên khùng.
Trần Triệu Dương rất bực bội, giờ thì chuyện đã phát triển theo phương hướng anh không tài nào khống chế nổi.
Trước tình hình này, dẫu cho anh có dùng ngân châm đâm trúng cánh tay của đối phương cũng vô dụng, nếu làm thế, cô ta sẽ thả tay, vậy thì bom sẽ nổ.
Thêm vào đó, anh nhận thấy các phi công trong khoang lái đang chú ý đến hành động của bọn họ.