-
Chương 215
Tòa thạch điêu này Lâm Lôi vừa mới hoàn thành không lâu, tạo nghệ hiện giờ của hắn đã là phi thường cao rồi. Ngân phát thiếu nữ nọ cứ chăm chú quan sát từng góc cạnh của thạch điêu.
"Tuyệt, tuyệt thực."
Cô ta thất thần nhìn tòa thạch điêu này, sau đó ngoái đầu nhìn sang phía Lâm Lôi,
"Lôi đại ca, ta cảm thấy thạch điêu này của huynh so với thạch điêu mà lão sư của ta mua còn đẹp hơn, nhưng không biết là đẹp hơn ở chỗ nào."
Bị một thiếu nữ đáng yêu như thế này nhìn cũng khiến cho Lâm Lôi cảm thấy lo lắng.
"Đạm Lam cô nương, ta còn phải tu luyện." Hắn khéo léo đề nghị.
Ngân phát thiếu nữ gật gật đầu:
"Vậy được rồi, ta lập tức đi đây." Câu này được nói ra khiến Lâm Lôi cũng thầm thở phào một hơi, nhưng ngân phát thiếu nữ lại tiếp tục:
"Bất quá Lôi đại ca, đợi huynh tu luyện xong, huynh phải dạy ta điêu khắc thạch điêu đấy."
Lâm Lôi sắc mặt đanh lại:
"Điêu khắc thạch điêu là một dạng tuyệt nghệ, sao có thể dễ dàng truyền cho người khác?"
Chính xác, thạch điêu đại sư là nhân vật có cấp bậc, không dễ dàng thu đồ đệ.
"A." Ngân phát thiếu nữ rõ rang rất thất vọng, cúi đầu đi về phía tường viện, sau đó dễ dàng trực tiếp phi qua tường.
"Cuối cùng cũng đi rồi." Lâm Lôi thở dài một hơi.
Ngân phát thiếu nữ lại thò đầu ra từ trên tường:
"Lôi đại ca, huynh an tâm tu luyện nhé, huynh tu luyện xong, ta lại tới tìm huynh." Nói xong, lại lập tức biến mất.
Lan Đạm quay về ngọa thất của mình, ngồi trên ghế, gương mặt khôi phục lại vẻ băng lãnh, đôi mắt cũng lạnh lùng không chút tình cảm, nếu như là Lâm Lôi, căn bản không dám tin rằng lại có người có thể diễn xuất tới trình độ như thế này
"Lâm Lôi này đối với người khác trong lòng có cảnh giác, không dễ gì cùng người ta tiếp xúc. Điểm này có chút phiền phức."
Lan Đạm là thiên sứ hàng lâm, kì thực đối với chuyện để cho sáu thiên sứ hàng lâm bọn họ cùng với Lâm Lôi đồng quy ư tận, nàng phi thường không cam lòng.
Bất quá, là thiên sứ, nàng không thể làm trái với mệnh lệnh.
Từng bước từng bước tiến tới.
Nếu có thể dễ dàng giết chết Lâm Lôi, hà tất phải để mất tính mạng?
"Với lòng hảo tâm của Lâm Lôi đối với Chiêm ni, Cơ ân tỷ đệ, lẽ ra đối với ta cũng phải không hề đề phòng mới đúng chứ." Ả chính là từ chuyện của Lâm Lôi đối với Chiêm Ni tỷ đệ mà nghĩ ra kế hoạch này.
Chỉ cần để cho ả tiếp cậ được với thân thể Lâm Lôi, dựa vào thực lực cửu cấp của Lan Đạm, đột ngột đánh lén Lâm Lôi đang ở hình dáng nhân loại, có đến ít nhất 90% nắm chắc giết chết được hắn.
Nhưng hiện tại xem chừng Lâm Lôi đối với ả vẫn có chút cảnh giác.
"Có lẽ là cảm nhận được thực lực của ta." Lan Đạm lắc lắc đầu,
"Tên Lâm Lôi này một chút hiếu kì cũng không có, ta đề cập đến lão sư của ta mấy lần mà hắn vẫn không hỏi lão sư của ta là ai."
Lan Đạm kì thực sớm đã chuẩn bị kế hoạch để mê hoặc Lâm Lôi.
Đừng nhìn diện mạo còn rất trẻ của ả mà lầm, thực thế tuổi tác của ả so với Đức Lâm Kha Ốc Đặc chỉ sợ còn cao hơn rất nhiều. Có điều hồi đó qua vạn niên tuế nguyệt ở trên Quang Minh thần giới cũng không nhiều bằng ảnh hướng của mấy chục năm ở nhân gian đối với nàng.
"Nhìn thần thái, nhãn thần của ngân phát thiếu nữ này, giống hệt như là loại công chúa hoạt bát ngang ngược." Lâm Lôi nhíu mày,
"Nhưng thực lực của nàng ...?"
Hắn trên thực thế luôn luôn đề phòng người của Quang Minh giáo đình.
Trong tưởng tượng của Lâm Lôi, người của Quang Minh giáo đính phải tra được tới chỗ này của mình rồi mới phải. Hơn nữa lúc này, tự dưng bỗng xuất hiện một thiếu nữ ít nhất cũng là thất cấp chiến sĩ, dù cho là trông rất hoạt bát đáng yêu song hắn cũng không thể dễ dàng tin tưởng nàng ta.
Tin tưởng người khác, cũng phải nhìn vào thực lực.
Nếu như là một tiểu cô nương không đủ sức trói gà, thái độ của Lâm Lôi có thể sẽ rất tốt. Cho dù đối phương có sử dụng vũ khí cũng không thể gây thương tổn cho hắn chút nào. Nhưng thiếu nữ này lại không phải như thế.
Nếu công kích mình ở cự ly gần rất có khả năng sẽ khiến mình bị trọng thương, thậm chí là giết chết mình.
"Chẳng lẽ người mà Quang Minh giáo đình lần này phái tới giết mình chính là thiếu nữ này?" Nhưng nghĩ tới ánh mắt ngây thơ của ngân phát thiếu nữ, Lâm Lôi có chút không tin.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Tối hôm đó.
Ngân phát thiếu nữ lại tới. Bất quá nàng đẩy toa ăn của tửu điếm từ cửa chính tiến vào.
"Lôi đại ca, ta thay người hầu mang bữa tối đến cho huynh." Tiếng nói thanh thúy của Lan Đạm vang lên, trên mặt tràn đầy nét cười, còn Lâm Lôi nhìn thấy người mới đến thì không khỏi đau đầu.
"Là ngươi à?"
"Sao, không được à?" Cái miệng nhỏ nhắn của Lan Đạm chu lên, sau đó cười hi hi:
"Lôi đại ca, ta đưa bữa tối đến cho huynh, huynh dạy ta điêu khắc đi."
"Không được." Lâm Lôi cự tuyệt.
"Nhỏ mọn." Lan Đạm nhăn mũi lại,
"Lúc ta làm đồ ăn cho lão sư, lão sư bất cứ chuyện gì cũng đều đồng ý với ta. Huynh là đồ quỷ hẹp hòi."
"Lão sư của ngươi là lão sư của ngươi, không phải ta." Lâm Lôi căn bản không thể đáp ứng.
Cùng với một người lạ ít nhất cũng là thất cấp, thậm chí có thể là nữ chiến sĩ cấp cao hơn tiếp cận thân thể, Lâm Lôi không thể làm được. Bởi vì dạy người khác điêu khắc, thân thể tiếp cận nhau là điều đương nhiên.
Dù sao lúc này cũng là lúc Quang Minh giáo đình rất có thể sẽ đối phó với hắn.
"Nhớ lấy, bữa tối của ta không cần ngươi mang tới." Lâm Lôi lạnh lùng nói.
Lan Đạm sắc mặt biến đổi, tức giận nhìn Lâm Lôi:
"Tên hỗn đản ngươi, không nhận biết được lòng tốt của người khác. Ta nhất định phải nói với lão sư, lão sư ta sẽ giết ngươi."
"Giết ta?" Lâm Lôi nhìn bộ dạng tức giận phừng phừng của thiếu nữ ở trước mặt.
"Đương nhiên, lão sư của ta rất lợi hại." Ngân phát thiếu nữ cao ngạo nói.
"Lão sư của ngươi là ai, lợi hại thế nào?" Lâm Lôi hỏi.
Ngân phát thiếu nữ kiêu ngạo đáp:
"Nói cho ngươi biết, lão sư của ta tên là Hắc Đức Sâm."
"Bàn Thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm?" Lâm Lôi cả kinh.
Đưa mắt nhìn khắp cả Áo Bố Lai Ân đế quốc, nếu nói đệ nhất cao thủ dưới Vũ Thần, không còn gì phải nghi ngờ, đó chính là Bàn Thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm'. Vị kiếm thánh này đạt tới Thánh vực đỉnh phong đã nhiều năm, nhưng chỉ cần cứ giao chiến với cao thủ cấp Thánh vực, từ trước đến giờ chưa từng thất bại.
Vô luận là công kích hay là phòng ngự đều hoàn mĩ vô khuyết.
Hơn nữa tính tình của y lạnh lùng vô tình, cơ hồ không có chuyện gì có thể ảnh hướng đến sự phát huy của y. Một Thánh vực đỉnh phong cường giả hoàn mĩ vô khuyết, chính là vì y quá hoàn mỹ, sau cùng được người ta gọi là 'Bàn Thạch Kiếm Thánh'.
"Biết sợ rồi à?" Ngân phát thiếu nữ kiêu ngạo cười,
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dạy ta điêu khắc thạch điêu, ta nhất định sẽ không nói với lão sư của ta."
"Chẳng trách." Lâm Lôi nhìn ngân phát thiếu nữ,
"Ngươi hiện tại đạt đến cấp mấy rồi?"
"Đã bát cấp rồi?" Ngân phát thiếu nữ tự hào nói.
"Thế nào, cả đế đô bát cấp cao thủ không có mấy người trẻ như ta đâu."
Lâm Lôi nhìn ngân phát thiếu nữ:
"Đạm Lam cô nương, ngươi quay về nói với lão sư của ngươi, nói ta không nguyện ý dạy ngươi điêu khắc. Để ta xem ông ta sẽ làm gì ta."
Ngân phát thiếu nữ sững người, sau đó lại mềm mỏng, cầu khẩn:
"Lâm Lôi đại ca, van xin huynh, dạy ta đi." Nói xong thì bước tới gần Lâm Lôi.
Lâm Lôi lại trực tiếp lùi lại ba bước, lùi vào trong phòng khách.
"Đạm Lam cô nương, ta muốn nghỉ ngơi rồi, ngươi quay về đi." Lâm Lôi trực tiếp đóng cửa phòng khách.
"Hừ."
Ngân phát thiếu nữ hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Hai người sau đó, ngân phát thiếu nữ lúc thì mua quần áo đẹp tặng cho Lâm Lôi, lúc thì giả bộ đáng thương nhìn Lâm Lôi, dường như hễ Lâm Lôi không dạy nàng điêu khắc thì quyết không chịu dừng.
Ngày thứ tư.
Sáng nay, Lan Đạm giống như mấy ngày trước lại tới đình viện của Lâm Lôi.
"Lôi đại ca, ta phải đi rồi." Lan Đạm nói một cách đầy mất mát.
Lâm Lôi có chút kinh ngạc nhìn ngân phát thiếu nữ này, ba ngày nay hắn đúng là bị nàng ta hành hạ đến đau đầu. Hơn nữa Lâm Lôi lại không có cách nào phán định được thân phận thực sự của ngân phát thiếu nữ này.
Là người của Quang Mình giáo đình?
Hay là đồ đệ của Bàn Thạch kiếm thánh?
Có điều tiếp xúc cùng với Lan Đạm, Lâm Lôi phát hiện thấy ngân phát thiếu nữ này thực sự là hoạt bát đến mức có chút ngang bướng, hắn không dám chắc nàng là người của Quang Minh giáo đình.
"Nếu là sát thủ mà Quang Minh giáo đình phái tới, thì năng lực biểu diễn này quả là khiến ta bội phục đến chết." Lâm Lôi trong lòng thầm nói.
Lan Đạm bất đắc dĩ nhìn Lâm Lôi:
"Lôi đại ca, ta luôn luôn rất sùng bái lão sư của ta, lão sư ông ấy lại rất yêu thích thạch điêu. Ta rất muốn có thể điêu khắc ra thạch điêu thực đẹp, nhưng huynh lại không đồng ý dạy ta."
"Không có đủ thời gian và thiên phú là không được." Lâm Lôi lắc đầu.
Lan Đạm mắt sáng lên, liền nói:
"Ta có thời gian, ta cũng có thiên phú."
"Ngươi là Địa hệ ma pháp sư sao?" Lâm Lôi đột ngột hỏi lại.
"Không phải." Lan Đạm lắc đầu, chốc sau lại nghi hoặc:
"Có liên quan gì đến chuyện có phải là Địa hệ ma pháp sư hay không?"
Lâm Lôi lắc đầu:
"Không phải là Địa hệ ma pháp sư thì chứng tỏ là ngươi không có thiên phú học điêu khắc với ta." Lâm Lôi không hề nói dối, Bình đao lưu điêu khắc, phải là Địa hệ ma pháp sư mới có thể làm được.
"Huynh giảo biện." Lan Đạm bước lên một bước, vươn ngón trỏ ra chỉ vào Lâm Lôi.
"Ta từ trước đến giờ chưa hề nghe qua điêu khắc cần phải là Đđịa hệ ma pháp sư."
"Những điều ngươi không biết còn nhiều lắm." Lâm Lôi cười nhạt.
Lúc này Lan Đạm cách Lâm Lôi không tới hai mét, ả trong lòng thầm tính toán:
"Cự li hai mét, đang là hình dáng thường nhân. Thực lực của ta có thể mạnh hơn Lâm Lôi, nên nhân cơ hội này trừ khử hắn."
Vốn Lan Đạm chuẩn bị hạ thủ lúc hai người tiếp cận sát nhau.
Nhưng Lâm Lôi không cho nàng cơ hội.
"Lôi đại ca, ta biết là ngươi giảo biện. Lôi đại ca, ta chỉ muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nguyện ý dạy ta điêu khắc hay không?" Lan Đạm dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi lắc đầu.
"Ôi." Lan Đạm cúi đầu với vẻ mất mát.
Nhưng chính lúc này, toàn thân ả giống như thiểm điện trực tiếp lao vào Lâm Lôi, đồng thời trong tay phải Lan Đạm đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ.
Cự li hai mét, rất gần rồi.
Một đạo tử sắc quang mang yêu dị ánh lên.
Lan Đạm mơ hồ nhìn kiếm ảnh màu tím không ngừng xoay tròn, đột nhiên quấn lấy chủy thủy của nàng, thậm chí còn muốn chế trụ cả cánh tay.
"Hừ."
Lan Đạm lập tức buông chủy thủy, đồng tay tay trái trực tiếp nhằm vào Lâm Lôi.
"Ầm!"
Hai người thủ chưởng giao kích, Lan Đạm lập tức cực tốc đuổi theo, nhưng cả người Lâm Lôi vô cùng phiêu dật quỷ dị bay về phía sau, trong nháy mắt đã lui tới bức tường của đình viện.
"Gràoo"
Hắc Lỗ, Bối Bối đứng ở bên cạnh Lâm Lôi, nhưng còn không đợi Hắc Lỗ bọn chúng xuất kích, Lan Đạm đã lập tức lùi lại.
"Ngươi muốn giết ta?" Lâm Lôi lạnh lùng nhìn Lan Đạm.
Lan Đạm ngẩng đầu lên, tức giận nói:
"Lôi, ngươi nói cho ta nghe, Đạm Lam ta từ trước đến giờ chưa từng cầu xin gì người khác, dù là ở bên cạnh lão sư của ta, ta cũng không như vậy, suốt cả ba ngày, ta nghĩ trăm phương ngàn kế cầu cạnh ngươi, nhưng ngươi vẫn không chịu dạy ta. Ta giết ngươi, chẳng lẽ lại không được hay sao?"
"Lý luận rất bá đạo." Lâm Lôi nhìn Lan Đạm.
Lan Đạm lúc này đứng ở vị trí cửa đình viện, ả tức giận nhìn Lâm Lôi:
"Ngươi có gan thì giết ta đi, đám sư huynh của ta sẽ lập tức tới đây, ngươi dám khi phụ ta, ta sẽ mách các sư huynh của ta."
Lúc này, Lâm Lôi đã động sát cơ.
Vô luận người gọi là Đạm Lam này có thực sự là đồ đệ của kiếm thánh hay là giả trang nhưng vừa rồi nàng không nghi ngờ gì nữa đã hạ sát thủ với mình.
Có điều Lâm Lôi lại cảm thấy một loại nguy cơ.
Đó là cảm giác khó nói, cảm giác đó nhắc nhở Lâm Lôi ... không thể giết chết Lan Đạm, sẽ vô cùng nguy hiểm.
"Hừ, không dám giết ta. Vậy thì ta đi đây." Lan Đạm ngạo nghễ đẩy cửa đình viện, trực tiếp bước ra ngoài. Lâm Lôi lại không hề đuổi theo, hơn nữa dùng linh hồn truyền tấn:
"Bối Bối, ngươi nhanh chóng thông qua địa đạo ra ngoài viện xem xét một chút."
Lúc này ở ngoài cửa viện.
Năm vị cửu cấp cao thủ khác đều ở ngoài cửa viện, bọn chúng sớm đã đứng ở vị trí tốt, lúc này có thể cùng với Lan Đạm tổ hợp thành 'Thiên Sứ Chiến Trận'.
Sau khi Lan Đạm bước ra khỏi đình viện, dùng ánh mắt ra hiệu cho năm người khác.
Năm người đó đều im lặng theo Lan Đạm, nhanh chóng li khai.
"Hừ." Ra khỏi tửu điếm, Lan Đạm bất mãn,
"Nếu vừa rồi Lâm Lôi ra ngoài truy sát ta, sáu người chúng ta hoàn toàn có thể chớp nhoáng giết chết hắn, nhưng hắn lại trốn trong đình viện, có có hai con ma thú. Sáu người chúng ta cho dù tiến vào, với tốc độ của Lâm Lôi hoàn toàn có thể chạy thoát."
Lan Đạm cũng hiểu, trong tỉnh thành giết chết Lâm Lôi không phải là điều sáng suốt. Dẫu sao Mạch Khắc Khẳng Hi cũng ở trong thành cách đó không xa. Với tốc độ của Mạch Khắc Khẳng Hi, phỏng chừng trong nháy mắt là có thể bay tới.
"Đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Năm người còn lại đều nhìn Lan Đạm.
"Tiến hành kế hoạch từng bước một." Lan Đạm nói.
"Phải cùng với Lâm Lôi đồng quy vu tẫn là biện pháp bất đắc dĩ, đó cũng là biện pháp cuối cùng." Năm người kia đều gật đầu.
Cho dù là Thiên sứ cũng không thể dễ dàng hi sinh.
"Ý?" Lan Đạm đột nhiên nhìn thấy phía trước có không ít hộ vệ đang bảo vệ một đôi nam nữ, ả đã nhìn thấy hình vẽ của Chiêm Ni, Cơ Ân,
"Ta còn chưa đi tìm chúng thì chúng đã đến tận cửa rồi." Khóe miệng Lan Đạm khẽ mỉm cười.