Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135: Một phút trẻ con
Hắn nhìn cô trong phòng bếp rửa bát chén, ánh mắt trông cô nãy giờ mới yên lòng đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại
"Điều thêm vệ sĩ mạnh nhất cho tôi... Không xong thì đừng trách tại sao nước biển lại có vị mặn" Hắn răn đe, nghiến từng câu chữ với cấp dưới
Bởi hắn rất lo cho sự an toàn của Lan Hương nên mới làm vậy
Hắn làm vậy với sự mong muốn khi không có bên cạnh cô thì sẽ vẫn được an toàn nhằm không để cho loại người đầy mưu cơ như gã ta dễ hành động
Máy điện thoại còn chưa cúp bởi vì cấp dưới của hắn không dám làm tắt máy trước hắn
Hắn lặng thinh hồi lâu có lẽ đang suy tính điều gì, tùy tiện cúp luôn máy, không để cho đối phương kịp hỏi lại
Cấp dưới của hắn nghe lệnh thì liền làm luôn đối với việc được giao phải cần làm hoàn chỉnh không thì hậu quả... e là sẽ..
Lục Tấn Ngạo rơi vào trầm tư suy nghĩ vẫn không phải nói chuyện đó cho Lan Hương từ đâu, vô tình chìm vào mớ hỗn độn trong suy nghĩ
Thật nhiều vấn đề phiền não!
vietwriter.vn
Ánh mắt lạnh thấu xương chuyển tầm nhìn về ngoài sau vườn rộng trải dài, điểm đáng chú ý nhất của khu vườn đó là ánh mắt này nhìn chằm vào một cây xoài
Hắn liền nhớ lại một khoảng thời gian đẹp của rất lâu về cây xoài đó
Ngó mọi thứ xung quanh, đúng hướng cây xoài lớn nhất để tiến đến
Tận dụng đôi chân dài ngất ngưỡng của mình được ông trời ưu ái cả nhan sắc lẫn cái tính khó ưa
Lục tổng trèo lên cái cây cao lớn ra sum xuê quả xoài như một hình dáng tuổi thơ ùa về
Trèo lên cao hai ba bước chân, hắn ngồi lên chiếc cành lớn vững chắc nhất
Như thể mình là người cao nhất nhìn mọi thứ phía dưới nhỏ bé dưới tầm nhìn
Vậy mà rất nhanh mấy vấn đề phiền não đó cũng tan biến sớm, cảm nhận được tâm trạng của hắn đã vui trở lại
Bỗng chốc một khoảng kí ức nhớ về. Hồi bé tí hắn cùng Cố Triết Hạ và Tố Nhu trèo cái cây xoài của nội để hái trộm
Hồi đó nhớ lại rất vui. Tuy có bé tí mà nghịch ngợm còn trong ba đứa chơi lúc nhỏ hắn là người lên chủ ý vặt trộm xoài của nội chăm sóc
Hắn thân hình cao lớn ngồi đung đưa tươi cười như đứa trẻ, sự tò mò vực dậy hồi nhỏ vì bị nội bắt giữa chừng đang vui vẻ nên chưa khám phá được hết cả lá lẫm ngọn. Giờ đây không ai cản được niềm đam mê khám phá của thuở nhỏ bay về nữa rồi
Nghĩ là làm hắn không khỏi trèo cao, leo lên phía cao nhất của cái cây. Cây là quả sai cũng tiện tay hắn vặt luôn quả xoài to xanh trên cây
Cảm giác khi thành công chinh phục được rồi thật tự hào quá đi
Lúc này khi cô dọn dẹp xong xuôi mới đi tìm hắn ở đâu mà kiếm hoài không thấy, kiếm hết trong nhà rồi bất giác ra bên ngoài
Đi khắp hoa viên rồi cũng ra sau vườn, bóng dáng kì lạ đang ung dung tận hưởng cảm giác vui sướng. Cô như nhìn thấy thứ quen nên liền đi nhanh ra ngoài sau vườn xem xem điều mình thấy là không sai
"Anh... anh đang làm cái gì đó?"
Hết bất ngờ đến ngỡ ngàng tại sao hắn lại ở tận trên chiếc cây cao như vậy?
Cô lúc đầu hơi lạ mình lúc sau mới bật cười hài hước nhìn hắn đang làm gì trên trển
Như một đứa trẻ nô đùa đến mức trèo hẳn nên cây ngồi.
Hắn lại vô cùng thản nhiên đáp lại "Trên này vui quá trời"
Lan Hương bây giờ như một bậc phụ huynh bắt quả tang con trai mình nghịch ngợm trèo cao lên cây mà khó hiểu
Hình tượng lạnh lùng mọi ngày đâu mất rồi? Sao hôm nay tâm hồn của một người đàn ông ba mươi lại trẻ thơ đến lạ
"Anh bị điên hả?" Cô vô cùng khó hiểu nhưng vẫn ngước nhìn kĩ nhằm xác nhận
Nếu không tận mắt chứng kiến cái cảnh này thì suy nghĩ những gì về hắn sẽ không thể tin là thật. Vẻ ngoài hào nhoáng của tổng giám đốc Lục thị đâu mất rồi? Sao lại thành thế này?
Cô lại cho rằng hắn bị stress công việc nhiều quá nên mới trèo cao lên hẳn cây vui đùa để tìm câu hỏi khó hiểu này
Đứng ngơ ngác, ngước nhìn con người tính cách trẻ con của hắn cô thở dài bất lực. Cô chầm chậm bước vào nhà không thèm để ý tới hắn nữa
Hắn ở trên chiếc cây cao trèo qua chỗ này chỗ khác khám phá hết sự tò mò thành ra cũng chán, nhận thấy cô đã vào nhà lâu rồi mà hắn vẫn còn say mê ngồi chơi
Nhẹ nhàng trèo xuống, hắn tìm bóng dáng của cô
Thật hài hước hôm nay Lục thiếu được trở về tuổi thơ chân thật còn không nhanh đi xem cô người yêu mình thế nào. Ôi! Cái hình tượng người đàn ông trưởng thành, lạnh tính không còn trong mắt người ta nữa rồi
Lục Tấn Ngạo ngơ ngác đi vào trong sảnh lớn, bước từ sảnh lớn vào phòng khách
Bây giờ cái khí chất ngời ngời lạnh lùng của hắn đang được giãi bày trên khuôn mặt điển trai
Lan Hương đang coi ti vi cũng bị hắn làm để tâm mà ngước nhìn
"Haha..."
Cô cười phá lên, sao khuôn mặt lạnh lùng hôm nay của hắn lại buồn cười thế này
"Điều thêm vệ sĩ mạnh nhất cho tôi... Không xong thì đừng trách tại sao nước biển lại có vị mặn" Hắn răn đe, nghiến từng câu chữ với cấp dưới
Bởi hắn rất lo cho sự an toàn của Lan Hương nên mới làm vậy
Hắn làm vậy với sự mong muốn khi không có bên cạnh cô thì sẽ vẫn được an toàn nhằm không để cho loại người đầy mưu cơ như gã ta dễ hành động
Máy điện thoại còn chưa cúp bởi vì cấp dưới của hắn không dám làm tắt máy trước hắn
Hắn lặng thinh hồi lâu có lẽ đang suy tính điều gì, tùy tiện cúp luôn máy, không để cho đối phương kịp hỏi lại
Cấp dưới của hắn nghe lệnh thì liền làm luôn đối với việc được giao phải cần làm hoàn chỉnh không thì hậu quả... e là sẽ..
Lục Tấn Ngạo rơi vào trầm tư suy nghĩ vẫn không phải nói chuyện đó cho Lan Hương từ đâu, vô tình chìm vào mớ hỗn độn trong suy nghĩ
Thật nhiều vấn đề phiền não!
vietwriter.vn
Ánh mắt lạnh thấu xương chuyển tầm nhìn về ngoài sau vườn rộng trải dài, điểm đáng chú ý nhất của khu vườn đó là ánh mắt này nhìn chằm vào một cây xoài
Hắn liền nhớ lại một khoảng thời gian đẹp của rất lâu về cây xoài đó
Ngó mọi thứ xung quanh, đúng hướng cây xoài lớn nhất để tiến đến
Tận dụng đôi chân dài ngất ngưỡng của mình được ông trời ưu ái cả nhan sắc lẫn cái tính khó ưa
Lục tổng trèo lên cái cây cao lớn ra sum xuê quả xoài như một hình dáng tuổi thơ ùa về
Trèo lên cao hai ba bước chân, hắn ngồi lên chiếc cành lớn vững chắc nhất
Như thể mình là người cao nhất nhìn mọi thứ phía dưới nhỏ bé dưới tầm nhìn
Vậy mà rất nhanh mấy vấn đề phiền não đó cũng tan biến sớm, cảm nhận được tâm trạng của hắn đã vui trở lại
Bỗng chốc một khoảng kí ức nhớ về. Hồi bé tí hắn cùng Cố Triết Hạ và Tố Nhu trèo cái cây xoài của nội để hái trộm
Hồi đó nhớ lại rất vui. Tuy có bé tí mà nghịch ngợm còn trong ba đứa chơi lúc nhỏ hắn là người lên chủ ý vặt trộm xoài của nội chăm sóc
Hắn thân hình cao lớn ngồi đung đưa tươi cười như đứa trẻ, sự tò mò vực dậy hồi nhỏ vì bị nội bắt giữa chừng đang vui vẻ nên chưa khám phá được hết cả lá lẫm ngọn. Giờ đây không ai cản được niềm đam mê khám phá của thuở nhỏ bay về nữa rồi
Nghĩ là làm hắn không khỏi trèo cao, leo lên phía cao nhất của cái cây. Cây là quả sai cũng tiện tay hắn vặt luôn quả xoài to xanh trên cây
Cảm giác khi thành công chinh phục được rồi thật tự hào quá đi
Lúc này khi cô dọn dẹp xong xuôi mới đi tìm hắn ở đâu mà kiếm hoài không thấy, kiếm hết trong nhà rồi bất giác ra bên ngoài
Đi khắp hoa viên rồi cũng ra sau vườn, bóng dáng kì lạ đang ung dung tận hưởng cảm giác vui sướng. Cô như nhìn thấy thứ quen nên liền đi nhanh ra ngoài sau vườn xem xem điều mình thấy là không sai
"Anh... anh đang làm cái gì đó?"
Hết bất ngờ đến ngỡ ngàng tại sao hắn lại ở tận trên chiếc cây cao như vậy?
Cô lúc đầu hơi lạ mình lúc sau mới bật cười hài hước nhìn hắn đang làm gì trên trển
Như một đứa trẻ nô đùa đến mức trèo hẳn nên cây ngồi.
Hắn lại vô cùng thản nhiên đáp lại "Trên này vui quá trời"
Lan Hương bây giờ như một bậc phụ huynh bắt quả tang con trai mình nghịch ngợm trèo cao lên cây mà khó hiểu
Hình tượng lạnh lùng mọi ngày đâu mất rồi? Sao hôm nay tâm hồn của một người đàn ông ba mươi lại trẻ thơ đến lạ
"Anh bị điên hả?" Cô vô cùng khó hiểu nhưng vẫn ngước nhìn kĩ nhằm xác nhận
Nếu không tận mắt chứng kiến cái cảnh này thì suy nghĩ những gì về hắn sẽ không thể tin là thật. Vẻ ngoài hào nhoáng của tổng giám đốc Lục thị đâu mất rồi? Sao lại thành thế này?
Cô lại cho rằng hắn bị stress công việc nhiều quá nên mới trèo cao lên hẳn cây vui đùa để tìm câu hỏi khó hiểu này
Đứng ngơ ngác, ngước nhìn con người tính cách trẻ con của hắn cô thở dài bất lực. Cô chầm chậm bước vào nhà không thèm để ý tới hắn nữa
Hắn ở trên chiếc cây cao trèo qua chỗ này chỗ khác khám phá hết sự tò mò thành ra cũng chán, nhận thấy cô đã vào nhà lâu rồi mà hắn vẫn còn say mê ngồi chơi
Nhẹ nhàng trèo xuống, hắn tìm bóng dáng của cô
Thật hài hước hôm nay Lục thiếu được trở về tuổi thơ chân thật còn không nhanh đi xem cô người yêu mình thế nào. Ôi! Cái hình tượng người đàn ông trưởng thành, lạnh tính không còn trong mắt người ta nữa rồi
Lục Tấn Ngạo ngơ ngác đi vào trong sảnh lớn, bước từ sảnh lớn vào phòng khách
Bây giờ cái khí chất ngời ngời lạnh lùng của hắn đang được giãi bày trên khuôn mặt điển trai
Lan Hương đang coi ti vi cũng bị hắn làm để tâm mà ngước nhìn
"Haha..."
Cô cười phá lên, sao khuôn mặt lạnh lùng hôm nay của hắn lại buồn cười thế này