Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
Chương 22: Bắt đầu chuỗi ngày
Anh Nhã khép cửa phòng lại, từ từ đi xuống cầu thang. Bước xuống, cô đã thấy ả giả vờ mùi mẫn khóc lóc bên bà Lam. Thấy cô, bà Lam ngay lập tức buông ả ra, hướng sự chú ý lại cô, chạy ra, nói:
- Nhã à? Thằng Lâm...Ta...ta cũng không biết nữa. Chắc nó giận lắm
Khuôn mặt cô lạnh tanh, nhìn bà rồi đưa hai tay mình nắm chặt tay bà, nhàn nhạt nói:
- Anh Lâm hiểu, con hiểu
Nói rồi cô đi lướt qua bà, tiến lại chỗ ả. Khuôn mặt đáng thương nhoè nước mắt cá sấu khiến người ta nhìn đến chán, cô ngồi xuống, con mắt chính trực cứ nhìn thấu lạnh vào ả. Cô nói:
- Tôi cho phép cô đi làm
Ái Kỳ nghe vậy thì quay ra, nhìn cô 1 cách bất ngờ, sắc mặt biến chuyển. Ả lộ ngay vẻ vui sướng khi lại được tiếp cận gần anh hơn. Cô đứng lên, nói:
- Có hai công việc: dọn dẹp và thư kí. Cô chọn...
Chưa kịp để cô nói hết, ả cuống quýt nói:
- Thư kí, thư kí...
Cô cười đểu, đưa tay lên miệng tinh tế. Cô biết ngay là ả sẽ không bao giờ chọn công việc dọn dẹp mà với ả cho là công việc tầm thường ấy. Và thư kí, 1 công việc nghe ở 1 tầm tri thức hẳn. Nhưng ả sẽ là thư kí dưới sự quản lí của cô, dưới cấp và chịu sự giám sát của Anh Nhã cô. Vậy là mọi sự tính toán này đã đi đúng hướng. Cô hướng mắt lên nhìn cô, nói:
- Được thư kí. Cô sẽ làm cùng phòng với tôi, và xin giới thiệu trước: Tôi- Đổng Anh Nhã, trưởng phòng bộ phận Thư kí. Rất hân hoan chào đón người mới tới làm
Nói rồi cô chìa bàn tay mình ra trước mặt ả. Ái Kỳ nghe vậy thì thất thần. Ả sẽ là thư kí mới, dưới quyền cô. Khuôn mặt ả ánh lên sự thoảng thốt, có phần không cam. Cô biết rõ, rụt tay lại, nói:
- Nếu cảm thấy mình không đủ tầm thì có sự lựa chọn là dọn dẹp- 1 công việc tôi thấy khá hợp với những người như cô. Mà dọn dẹp là 1 công việc cao cả, giúp giữ sạch vệ sinh môi trường làm việc, có gì mà khiến người ta thấy nhục nhã khi làm? Trừ khi, có những người ảo tưởng, quá đề cao bản thân, khinh rẻ những công việc thầm lặng thôi, Kỳ nhỉ?
Vài lời kích bác của cô đều có lí do cả. Ngay lập tức ả nắm chặt tay cô, vội vàng:
- À ừ, tôi làm thư kí, mà người mới nên cô sẽ hướng dẫn tôi thêm. Tôi thấy cũng tốt mà. Rất tốt
Bà Lam đứng nhìn từ nãy, nhận thấy 1 không khí ngột ngạt phát ra chỗ hai người, lên tiếng:
- Ừ vậy thôi, Ái Kỳ thế là có chỗ làm rồi.Kỳ, còn không mau cảm ơn Anh Nhã đi. Nhờ con bé mà chắc Triệu Lâm mới đồng ý, nhỉ?
Ả nhìn cô cay đắng. Cái gì cũng phải đến tay cô ả mới có thể có được vậy. Điều này khiến ả không can tâm. Ả lấy lại dáng vẻ thần thái, đứng lên rồi cúi người xuống cảm ơn, ngẩng lên nhìn thẳng cô, nói:
- Cảm ơn cô, Nhã. Mong rằng chúng ta sẽ giúp đỡ nhau nhiều hơn
Ngay sáng hôm sau, ả đã ở trong bộ trang phục công sở chỉnh tề, rất gọn gàng, lớp trang điểm lại bự phấn trong khi Anh Nhã hết sức giản đơn, nhẹ nhàng mà vẫn cuốn hút. Cô thấy ả, nói:
- Ra xe thôi. Hôm nay tôi chở cô đi làm cho biết đường, hôm sau tự túc
Ái Kỳ khuôn mặt háo hức bỗng xị xuống, ả thắc mắc:
- Tôi tưởng Triệu Lâm chở...
Anh Nhã trả lời 1 đòn phủ đầu:
- Đừng tưởng bở gì nữa. Chấp nhận thực tế đi, anh ấy biết cô nghĩ thế nên mất tăm hơi từ sáng đấy. Nói thế cho nó vuông
Nói rồi cô bỏ ra ngoài xe trước, bỏ lại ả bên trong nhà tức tối. Ra ngoài xe, ả đem theo cái tức mà đóng sập cửa xe thật mạnh. Cô biết nên cố ý nói:
- Xe này anh Lâm thích lắm. Chắc có vết xước thì...
Nghe cô nói vậy ả hoảng hốt, quay ra sờ xét cánh cửa, mắt ngó nghiêng nhìn loạn lên, khuôn mặt lấm lết sợ hãi. Thật ra Anh Nhã nói vậy chứ đây cũng là chiếc xe bình thường thôi, chỉ là không ngờ ả cả tin thế, họăc động tới anh là ả ríu rít lên
Anh Nhã khép cửa phòng lại, từ từ đi xuống cầu thang. Bước xuống, cô đã thấy ả giả vờ mùi mẫn khóc lóc bên bà Lam. Thấy cô, bà Lam ngay lập tức buông ả ra, hướng sự chú ý lại cô, chạy ra, nói:
- Nhã à? Thằng Lâm...Ta...ta cũng không biết nữa. Chắc nó giận lắm
Khuôn mặt cô lạnh tanh, nhìn bà rồi đưa hai tay mình nắm chặt tay bà, nhàn nhạt nói:
- Anh Lâm hiểu, con hiểu
Nói rồi cô đi lướt qua bà, tiến lại chỗ ả. Khuôn mặt đáng thương nhoè nước mắt cá sấu khiến người ta nhìn đến chán, cô ngồi xuống, con mắt chính trực cứ nhìn thấu lạnh vào ả. Cô nói:
- Tôi cho phép cô đi làm
Ái Kỳ nghe vậy thì quay ra, nhìn cô 1 cách bất ngờ, sắc mặt biến chuyển. Ả lộ ngay vẻ vui sướng khi lại được tiếp cận gần anh hơn. Cô đứng lên, nói:
- Có hai công việc: dọn dẹp và thư kí. Cô chọn...
Chưa kịp để cô nói hết, ả cuống quýt nói:
- Thư kí, thư kí...
Cô cười đểu, đưa tay lên miệng tinh tế. Cô biết ngay là ả sẽ không bao giờ chọn công việc dọn dẹp mà với ả cho là công việc tầm thường ấy. Và thư kí, 1 công việc nghe ở 1 tầm tri thức hẳn. Nhưng ả sẽ là thư kí dưới sự quản lí của cô, dưới cấp và chịu sự giám sát của Anh Nhã cô. Vậy là mọi sự tính toán này đã đi đúng hướng. Cô hướng mắt lên nhìn cô, nói:
- Được thư kí. Cô sẽ làm cùng phòng với tôi, và xin giới thiệu trước: Tôi- Đổng Anh Nhã, trưởng phòng bộ phận Thư kí. Rất hân hoan chào đón người mới tới làm
Nói rồi cô chìa bàn tay mình ra trước mặt ả. Ái Kỳ nghe vậy thì thất thần. Ả sẽ là thư kí mới, dưới quyền cô. Khuôn mặt ả ánh lên sự thoảng thốt, có phần không cam. Cô biết rõ, rụt tay lại, nói:
- Nếu cảm thấy mình không đủ tầm thì có sự lựa chọn là dọn dẹp- 1 công việc tôi thấy khá hợp với những người như cô. Mà dọn dẹp là 1 công việc cao cả, giúp giữ sạch vệ sinh môi trường làm việc, có gì mà khiến người ta thấy nhục nhã khi làm? Trừ khi, có những người ảo tưởng, quá đề cao bản thân, khinh rẻ những công việc thầm lặng thôi, Kỳ nhỉ?
Vài lời kích bác của cô đều có lí do cả. Ngay lập tức ả nắm chặt tay cô, vội vàng:
- À ừ, tôi làm thư kí, mà người mới nên cô sẽ hướng dẫn tôi thêm. Tôi thấy cũng tốt mà. Rất tốt
Bà Lam đứng nhìn từ nãy, nhận thấy 1 không khí ngột ngạt phát ra chỗ hai người, lên tiếng:
- Ừ vậy thôi, Ái Kỳ thế là có chỗ làm rồi.Kỳ, còn không mau cảm ơn Anh Nhã đi. Nhờ con bé mà chắc Triệu Lâm mới đồng ý, nhỉ?
Ả nhìn cô cay đắng. Cái gì cũng phải đến tay cô ả mới có thể có được vậy. Điều này khiến ả không can tâm. Ả lấy lại dáng vẻ thần thái, đứng lên rồi cúi người xuống cảm ơn, ngẩng lên nhìn thẳng cô, nói:
- Cảm ơn cô, Nhã. Mong rằng chúng ta sẽ giúp đỡ nhau nhiều hơn
Ngay sáng hôm sau, ả đã ở trong bộ trang phục công sở chỉnh tề, rất gọn gàng, lớp trang điểm lại bự phấn trong khi Anh Nhã hết sức giản đơn, nhẹ nhàng mà vẫn cuốn hút. Cô thấy ả, nói:
- Ra xe thôi. Hôm nay tôi chở cô đi làm cho biết đường, hôm sau tự túc
Ái Kỳ khuôn mặt háo hức bỗng xị xuống, ả thắc mắc:
- Tôi tưởng Triệu Lâm chở...
Anh Nhã trả lời 1 đòn phủ đầu:
- Đừng tưởng bở gì nữa. Chấp nhận thực tế đi, anh ấy biết cô nghĩ thế nên mất tăm hơi từ sáng đấy. Nói thế cho nó vuông
Nói rồi cô bỏ ra ngoài xe trước, bỏ lại ả bên trong nhà tức tối. Ra ngoài xe, ả đem theo cái tức mà đóng sập cửa xe thật mạnh. Cô biết nên cố ý nói:
- Xe này anh Lâm thích lắm. Chắc có vết xước thì...
Nghe cô nói vậy ả hoảng hốt, quay ra sờ xét cánh cửa, mắt ngó nghiêng nhìn loạn lên, khuôn mặt lấm lết sợ hãi. Thật ra Anh Nhã nói vậy chứ đây cũng là chiếc xe bình thường thôi, chỉ là không ngờ ả cả tin thế, họăc động tới anh là ả ríu rít lên