Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-585
Chương 285-3
Trên xe, tôi nghe hai người bọn họ nói chuyện, cảm giác Ngưu Lực Phàm có chút khẩn trương. Nguyên nhân là do lúc nãy, chúng tôi kết luận đối phương là một con quỷ khá lợi hại, lợi hại tới mức Tông Thịnh không cảm nhận được sự tồn tại của ả, có lẽ ả đã từng hại chết người nên lệ khí rất mạnh. Hơn nữa, là chúng tôi dự kiến đêm nay sẽ dùng Ngưu Lực Phàm làm mồi nhử, dụ con quỷ kia ra.
Ngưu Lực Phàm quay sang oán thán với Tông thịnh: “Nếu tôi thật sự thành thây khô, thì cậu cũng không được buông tha cho ả, tôi muốn kéo ả ra phơi nắng cùng nhau.”
“Không thành vấn đề, dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ nắng to.”
Tông Thịnh khiến tôi có cảm giác, đêm nay nhất định phải thành công. Chuyện xảy ra hồi đêm qua chẳng khác nào sự sỉ nhục đối với anh. Ngay cả tôi cũng không dám nhắc lại trước mặt anh, chỉ sợ khiến anh thêm bực bội. Người gì mà nhạy cảm, nói đùa chút cũng không được.
Xe đến cửa khu nghỉ dưỡng, vẫn là Hầu Tử đứng ở quầy lễ tân đón chúng tôi.
“Ưu Tuyền, nghe nói cậu xảy ra chuyện ở khách sạn, sao cậu đi sai phòng à?”
Tông Thịnh cũng lười giải thích với hắn, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không co tôi, một tay xách túi to của bọn họ, một tay ôm lấy vai tôi đi về phia căn biệt thự kia.
Hầu Tử nhìn một cái đoán ngay ra vấn đề, vội dẫn đường nói: “Chúng tôi đã làm theo lời quý khách yêu cầu, không dọn phòng. Hay là, các vị xem phòng trước, nếu cầu dọn thì chúng tôi sẽ cho người xuống làm ngay.”
Tông Thịnh vẫn không buồn để ý tới Hầu Tử sau lưng, mặt lạnh tanh đi về phía trước.
Ngưu Lực Phàm quay sang hầu Tử: “Này, cậu là phục vụ ở đây à?”
“Vâng, tôi là nhân viên ở đây.”
“Vậy được, phiền cậu gọi đồ ăn đưa đến phòng bọn họ, phần ăn cho ba người, không được thiếu, còn phải có vang đỏ nữa. Chúng ta là người theo đạo cơm, nên làm ơn đừng có mang đồ ăn kiểu Tây tới, không no.”
“Vâng tôi sẽ đi làm ngay. Ưu Tuyền, đợi đã.” Hầu Tử vội chạy theo tôi nói khẽ, “Biệt thự chỉ có một giường, ba người…”
Dù hắn đã nói khẽ, nhưng Ngưu Lực Phàm vốn ở rất gần vẫn là có thể nghe được lời hắn nói. “Ta nói, ngươi chỉ là nhân viên phục vụ, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Chúng ta người một phòng, chơi đấu địa chủ, được không?”
Tông Thịnh vẫn gác tay lên vai tôi, tôi bị áp lực không dám nói lời nào. Tôi nghĩ tới hình ảnh bộ mặt lạnh lẽo của Tông Thịnh, cầm bài, chơi đấu địa chủ…
Quay lại cửa biệt thự, trong lòng tôi khẩn trương lên. Cảm thấy cơ thể tôi cứng đờ, Tông Thịnh vừa đẩy cửa ra vừa nói: “Yên tâm đi, mới 5 giờ chiều, ả sẽ không xuất hiện.”
Cửa mở ra, bên trong thật sự chưa dọn dẹp, trên thảm trong phòng khách vẫn còn đầy những vết chân máu, lấm tấm cả vụn thủy tinh.
Ngưu Lực Phàm đẩy tôi ra, len vào trong phòng. “Oa! Nhìn như này, tối hôm qua tình hình chiến đấu là kịch liệt cỡ nào a.” Hắn theo lại vào phòng ngủ. “Oa! Các ngươi hai người cũng quá hưởng thụ. Loại này giường, lăn cỡ nào cũng không rớt được, này… sao toàn là kính vậy, òa, cả dấu chân máu. Chà, nếu như giảm ánh sáng này, chụp vài tấm ảnh thì không khác gì hình ảnh trong phim kinh dị luôn.”
Mười mấy tiếng quay lại, tôi cảm thấy hình ảnh nơi này thật sự khủng khiếp.
Lúc đó, sao tôi lại dũng cảm tới mức dám vọt vào như vậy nhỉ?
Trên xe, tôi nghe hai người bọn họ nói chuyện, cảm giác Ngưu Lực Phàm có chút khẩn trương. Nguyên nhân là do lúc nãy, chúng tôi kết luận đối phương là một con quỷ khá lợi hại, lợi hại tới mức Tông Thịnh không cảm nhận được sự tồn tại của ả, có lẽ ả đã từng hại chết người nên lệ khí rất mạnh. Hơn nữa, là chúng tôi dự kiến đêm nay sẽ dùng Ngưu Lực Phàm làm mồi nhử, dụ con quỷ kia ra.
Ngưu Lực Phàm quay sang oán thán với Tông thịnh: “Nếu tôi thật sự thành thây khô, thì cậu cũng không được buông tha cho ả, tôi muốn kéo ả ra phơi nắng cùng nhau.”
“Không thành vấn đề, dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ nắng to.”
Tông Thịnh khiến tôi có cảm giác, đêm nay nhất định phải thành công. Chuyện xảy ra hồi đêm qua chẳng khác nào sự sỉ nhục đối với anh. Ngay cả tôi cũng không dám nhắc lại trước mặt anh, chỉ sợ khiến anh thêm bực bội. Người gì mà nhạy cảm, nói đùa chút cũng không được.
Xe đến cửa khu nghỉ dưỡng, vẫn là Hầu Tử đứng ở quầy lễ tân đón chúng tôi.
“Ưu Tuyền, nghe nói cậu xảy ra chuyện ở khách sạn, sao cậu đi sai phòng à?”
Tông Thịnh cũng lười giải thích với hắn, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không co tôi, một tay xách túi to của bọn họ, một tay ôm lấy vai tôi đi về phia căn biệt thự kia.
Hầu Tử nhìn một cái đoán ngay ra vấn đề, vội dẫn đường nói: “Chúng tôi đã làm theo lời quý khách yêu cầu, không dọn phòng. Hay là, các vị xem phòng trước, nếu cầu dọn thì chúng tôi sẽ cho người xuống làm ngay.”
Tông Thịnh vẫn không buồn để ý tới Hầu Tử sau lưng, mặt lạnh tanh đi về phía trước.
Ngưu Lực Phàm quay sang hầu Tử: “Này, cậu là phục vụ ở đây à?”
“Vâng, tôi là nhân viên ở đây.”
“Vậy được, phiền cậu gọi đồ ăn đưa đến phòng bọn họ, phần ăn cho ba người, không được thiếu, còn phải có vang đỏ nữa. Chúng ta là người theo đạo cơm, nên làm ơn đừng có mang đồ ăn kiểu Tây tới, không no.”
“Vâng tôi sẽ đi làm ngay. Ưu Tuyền, đợi đã.” Hầu Tử vội chạy theo tôi nói khẽ, “Biệt thự chỉ có một giường, ba người…”
Dù hắn đã nói khẽ, nhưng Ngưu Lực Phàm vốn ở rất gần vẫn là có thể nghe được lời hắn nói. “Ta nói, ngươi chỉ là nhân viên phục vụ, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Chúng ta người một phòng, chơi đấu địa chủ, được không?”
Tông Thịnh vẫn gác tay lên vai tôi, tôi bị áp lực không dám nói lời nào. Tôi nghĩ tới hình ảnh bộ mặt lạnh lẽo của Tông Thịnh, cầm bài, chơi đấu địa chủ…
Quay lại cửa biệt thự, trong lòng tôi khẩn trương lên. Cảm thấy cơ thể tôi cứng đờ, Tông Thịnh vừa đẩy cửa ra vừa nói: “Yên tâm đi, mới 5 giờ chiều, ả sẽ không xuất hiện.”
Cửa mở ra, bên trong thật sự chưa dọn dẹp, trên thảm trong phòng khách vẫn còn đầy những vết chân máu, lấm tấm cả vụn thủy tinh.
Ngưu Lực Phàm đẩy tôi ra, len vào trong phòng. “Oa! Nhìn như này, tối hôm qua tình hình chiến đấu là kịch liệt cỡ nào a.” Hắn theo lại vào phòng ngủ. “Oa! Các ngươi hai người cũng quá hưởng thụ. Loại này giường, lăn cỡ nào cũng không rớt được, này… sao toàn là kính vậy, òa, cả dấu chân máu. Chà, nếu như giảm ánh sáng này, chụp vài tấm ảnh thì không khác gì hình ảnh trong phim kinh dị luôn.”
Mười mấy tiếng quay lại, tôi cảm thấy hình ảnh nơi này thật sự khủng khiếp.
Lúc đó, sao tôi lại dũng cảm tới mức dám vọt vào như vậy nhỉ?