Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-604
Chương 292-3: Sồn sồn cãi nhau 3
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A? Đi đâu?” Ngưu Lực Phàm nghi hoặc, hỏi, “Sa ân? Chúng ta, chúng ta là bắt cóc, làm gì lại đưa cô ấy trở về?”
Tôi vừa nắm chắc tay Thẩm Hàm vừa nói: “Để chị đưa em về Sa Ân. Em muốn về San Ân đúng không? Không phải em không tin mọi chuyện ở khách sạn sao? Bọn chị đã bảo em, là ở khách sạn có dị thường nhưng em không tin, chắc em chưa xuống khu nhà hàng chứ gì? Vậy được, để chị đưa em tới đó. Để tự em xem. Nhà của em đó. Để cho em thấy nhà mình như thế nào!
Thẩm Hàm, chờ tới chừng thấy rồi, em nói cho chị hay, em có tin lời chị không, em có đồng ý đứng về phía bọn chị không.
Chị luôn coi em là bạn chị, vì chị biết, em là một cô gái thiện lương.”
Thẩm Hàm giãy giụa một chút, phát hiện không có cách nào tránh khỏi tay tôi thì mới tức giận mà nói: “Hừ! Ngưu Lực Phàm cho các ngươi bao nhiêu tiền, để cho các ngươi vì hắn diễn kịch như vậy? Chỉ vì không cần đứa nhỏ này, vì đứa nhỏ này sinh ra có thể thay đổi tương lai hắn. Tôi muốn nghe xem, tương lai của hắn có giá trị bao nhiêu tiền.”
Nhìn Ngưu Lực Phàm chuyển hướng về phía khách sạn Sa Ân, Thẩm Hàm cũng an tĩnh lại. Thế nhưng, trong lòng tôi lại dậy sóng không thể bình lặng.
Tôi tự mình kích động, muốn chứng minh mọi chuyện cho Thẩm Hàm xem. Chỉ cần Thẩm Hàm tin tưởng chuyện này, đồng ý không giữ lại đứa bé là có thể tránh cho Tông Thịnh đi mạo hiểm. Hiện tại Tông Thịnh ở cùng Thẩm Kế Ân nói chuyện gì? Thẩm Kế Ân có thể trở mặt hay không? Huyền Văn Các bên kia, Ngưu tiên sinh có ý tứ gì? Lão Bắc hiện tại ở nơi nào?
Nếu bọn họ gom người lại, hoàn thành bố cục của ông nội Ngưu, vậy thì Tông Thịnh sẽ mệt mỏi. Nhưng, quan trọng nhất trong bố cục chính là ở chỗ của Thẩm hàm, nên tôi phải giúp Tông Thịnh hoàn thành vậy.
Tuy rằng sự tình phát triển so với trong kế hoạch là bắt cóc Thẩm Hàm rời đi, có không ít thay đổi, nhưng tôi đã nóng lên rồi, cả người nhiệt huyết sôi trào, tựa như nhất định phải cùng Thẩm Hàm chứng minh những việc này, nên tôi hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Dưới cơn xúc động tột độ, chúng tôi về tới Sa Ân.
Vì phòng ngừa Thẩm Hàm đột nhiên chạy trốn, tôi luôn nắm chặt cổ tay của cô nàng, xe vừa dừng lại tôi đã kéo Thẩm Hàm xuống xe.
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thẩm hàm, ở đây, cô nàng chẳng hề sợ hãi hay e dè gì tôi, cũng không hất tay tôi ra, mà đi theo tôi vào trong.
Vào sảnh chính, cô nàng còn nói: “Đi tới nhà hàng đúng không? Đi, tôi đưa chị đi! Tôi còn có thể đưa chị vào bếp, tới phòng ngủ của anh trai tôi…”
“Đi thang máy số 1!” Tôi kéo tay cô nàng. Thang máy đèn sáng lên, tôi kéo Thẩm hàm vào.
Thẩm Hàm hừ lạnh: “Làm sao? Biết mình dối trá nên không dám tới nhà hàng sao? Hừ, còn quỷ thủ ấn này kia đồ, còn gọi cứu mạng đồ, rồi dấu máu sao? Làm ơn đi, anh trai tôi tài khoa, mấy cái mánh lới làm thành khách sạn ma để hút khách thôi. Mấy người còn đi tin là thật, ngu hay sao vậy? Hay là bệnh tâm thần, không biết phân biệt rõ hiện thực cùng ảo giác?”
Cô nàng nói một hơi dài, tôi cũng đã thành công mà đem cô nàng đẩy mạnh vào thang máy, sau đó ấn nút đóng cửa. Tôi không có ấn số tầng lầu, chỉ ấn đóng cửa. Cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn vách thang máy, nhẹ giọng nói: “Vương Càn, Vương Càn! Mang chúng ta đi nhà kho ngầm! Vương Càn! Nghe ta nói chuyện không? Mang chúng ta đi nhà kho ngầm! Giúp ta, cầu xin ngươi, Vương Càn. Mang chúng ta đi nhà kho ngầm. Cho Thẩm Hàm nhìn xem anh của cô ấy, để cho kết thúc hết đi, Vương Càn!”
Thang máy không có một chút phản ứng. Thẩm Hàm cười lạnh: “Tông Ưu Tuyền, chị còn muốn giả thần giả quỷ sao, ít nhất cũng phải chuẩn bị trước chứ, ở đây có ai đáp lời chị được?” Cô nàng vừa bấm thang, vừa nói: “Tôi mệt rồi, về ngủ đây, không rảnh chơi với mấy người! Dám nói tôi ấu trĩ, xem ra mấy người còn ấu trĩ hơn.”
- ------
Chúc các bạn một tuần mới vui vẻ!
Bạn nào có điều kiện, lên kế hoạch đi Sapa ngắm tuyết đi nào
Xem ảnh 1
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A? Đi đâu?” Ngưu Lực Phàm nghi hoặc, hỏi, “Sa ân? Chúng ta, chúng ta là bắt cóc, làm gì lại đưa cô ấy trở về?”
Tôi vừa nắm chắc tay Thẩm Hàm vừa nói: “Để chị đưa em về Sa Ân. Em muốn về San Ân đúng không? Không phải em không tin mọi chuyện ở khách sạn sao? Bọn chị đã bảo em, là ở khách sạn có dị thường nhưng em không tin, chắc em chưa xuống khu nhà hàng chứ gì? Vậy được, để chị đưa em tới đó. Để tự em xem. Nhà của em đó. Để cho em thấy nhà mình như thế nào!
Thẩm Hàm, chờ tới chừng thấy rồi, em nói cho chị hay, em có tin lời chị không, em có đồng ý đứng về phía bọn chị không.
Chị luôn coi em là bạn chị, vì chị biết, em là một cô gái thiện lương.”
Thẩm Hàm giãy giụa một chút, phát hiện không có cách nào tránh khỏi tay tôi thì mới tức giận mà nói: “Hừ! Ngưu Lực Phàm cho các ngươi bao nhiêu tiền, để cho các ngươi vì hắn diễn kịch như vậy? Chỉ vì không cần đứa nhỏ này, vì đứa nhỏ này sinh ra có thể thay đổi tương lai hắn. Tôi muốn nghe xem, tương lai của hắn có giá trị bao nhiêu tiền.”
Nhìn Ngưu Lực Phàm chuyển hướng về phía khách sạn Sa Ân, Thẩm Hàm cũng an tĩnh lại. Thế nhưng, trong lòng tôi lại dậy sóng không thể bình lặng.
Tôi tự mình kích động, muốn chứng minh mọi chuyện cho Thẩm Hàm xem. Chỉ cần Thẩm Hàm tin tưởng chuyện này, đồng ý không giữ lại đứa bé là có thể tránh cho Tông Thịnh đi mạo hiểm. Hiện tại Tông Thịnh ở cùng Thẩm Kế Ân nói chuyện gì? Thẩm Kế Ân có thể trở mặt hay không? Huyền Văn Các bên kia, Ngưu tiên sinh có ý tứ gì? Lão Bắc hiện tại ở nơi nào?
Nếu bọn họ gom người lại, hoàn thành bố cục của ông nội Ngưu, vậy thì Tông Thịnh sẽ mệt mỏi. Nhưng, quan trọng nhất trong bố cục chính là ở chỗ của Thẩm hàm, nên tôi phải giúp Tông Thịnh hoàn thành vậy.
Tuy rằng sự tình phát triển so với trong kế hoạch là bắt cóc Thẩm Hàm rời đi, có không ít thay đổi, nhưng tôi đã nóng lên rồi, cả người nhiệt huyết sôi trào, tựa như nhất định phải cùng Thẩm Hàm chứng minh những việc này, nên tôi hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Dưới cơn xúc động tột độ, chúng tôi về tới Sa Ân.
Vì phòng ngừa Thẩm Hàm đột nhiên chạy trốn, tôi luôn nắm chặt cổ tay của cô nàng, xe vừa dừng lại tôi đã kéo Thẩm Hàm xuống xe.
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Thẩm hàm, ở đây, cô nàng chẳng hề sợ hãi hay e dè gì tôi, cũng không hất tay tôi ra, mà đi theo tôi vào trong.
Vào sảnh chính, cô nàng còn nói: “Đi tới nhà hàng đúng không? Đi, tôi đưa chị đi! Tôi còn có thể đưa chị vào bếp, tới phòng ngủ của anh trai tôi…”
“Đi thang máy số 1!” Tôi kéo tay cô nàng. Thang máy đèn sáng lên, tôi kéo Thẩm hàm vào.
Thẩm Hàm hừ lạnh: “Làm sao? Biết mình dối trá nên không dám tới nhà hàng sao? Hừ, còn quỷ thủ ấn này kia đồ, còn gọi cứu mạng đồ, rồi dấu máu sao? Làm ơn đi, anh trai tôi tài khoa, mấy cái mánh lới làm thành khách sạn ma để hút khách thôi. Mấy người còn đi tin là thật, ngu hay sao vậy? Hay là bệnh tâm thần, không biết phân biệt rõ hiện thực cùng ảo giác?”
Cô nàng nói một hơi dài, tôi cũng đã thành công mà đem cô nàng đẩy mạnh vào thang máy, sau đó ấn nút đóng cửa. Tôi không có ấn số tầng lầu, chỉ ấn đóng cửa. Cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn vách thang máy, nhẹ giọng nói: “Vương Càn, Vương Càn! Mang chúng ta đi nhà kho ngầm! Vương Càn! Nghe ta nói chuyện không? Mang chúng ta đi nhà kho ngầm! Giúp ta, cầu xin ngươi, Vương Càn. Mang chúng ta đi nhà kho ngầm. Cho Thẩm Hàm nhìn xem anh của cô ấy, để cho kết thúc hết đi, Vương Càn!”
Thang máy không có một chút phản ứng. Thẩm Hàm cười lạnh: “Tông Ưu Tuyền, chị còn muốn giả thần giả quỷ sao, ít nhất cũng phải chuẩn bị trước chứ, ở đây có ai đáp lời chị được?” Cô nàng vừa bấm thang, vừa nói: “Tôi mệt rồi, về ngủ đây, không rảnh chơi với mấy người! Dám nói tôi ấu trĩ, xem ra mấy người còn ấu trĩ hơn.”
- ------
Chúc các bạn một tuần mới vui vẻ!
Bạn nào có điều kiện, lên kế hoạch đi Sapa ngắm tuyết đi nào
Xem ảnh 1