-
Phần I
1.
Khuôn mặt bạn trai tôi xuất hiện trên màn hình LED lớn. Làn da anh ấy tái nhợt, các đường nét trên khuôn mặt thật sự rất đẹp và anh ấy mang lại một cảm giác tươi mới và tuyệt vời.
Trên sân ga, các cô gái khác hét lên
“Là Phó Vân Phàm!!”
“Cứuu ! Liệu tồn tại khuôn mặt này sao ?”
“Thực sự muốn biết nếu sáng tôi thức dậy mà có khuôn mặt như vậy ở bên cạnh sẽ thế nào...”
Tôi thử suy nghĩ một chút, và không cảm thấy gì cả. Đã đến lúc về nhà nằm rồi.
Một cô gái say sưa nói :”Nếu tất cả ma đều trông như thế này, tôi sẵn sàng kết hôn với một con ma!”
Tôi không thể không nhắc nhở :”Đừng nói như vậy.” Kết quả sẽ rất bi thảm.
Nhưng tôi không nói nhảm, ngay bên cạnh cô ấy, một nam quỷ bị chặt đầu đã nghe thấy lời cô ấy nói, và kích động muốn cùng cô ấy làm ‘hôn nhân quỷ’.
Tôi không muốn tọc mạch chuyện người khác, nhưng dù gì đây cũng là nhà ga trường đại học, mọi người ở đây đều là bạn cùng trường, nên dù sao tôi cũng nên giúp đỡ một chút.
Tôi thều thào :”Đi Đi!”
Con ma không đầu nghe vậy liền nở nụ cười nham hiểm và bay đến bên cạnh tôi. Cách đó không xa,có hàng trăm hồn ma đang ngủ say liền tỉnh dậy, nhìn tôi một cách dữ dội như nhìn chằm chằm tôi như con mồi.
Tôi là một người có thể chất đặc biệt, tôi có thể nhìn thấy những hồn ma, và chúng cũng bị tôi thu hút. Chúng như những cơn sóng dâng trào, từ từ tiến lại gần tôi...
Đột nhiên, một con G lao tới trước mặt tôi và dừng lại. Phó Vân Phàm tháo kính râm và sải bước tới.
“Dư Dư! Chúng ta thực sự...”
Anh kéo tôi vào lòng, đau lòng nói:”Hai tiếng rồi anh không được gặp em!”
2.
“Hai tiếng đó! Anh nghĩ anh sắp phát điên rồi!”
Phó Vân Phàm vùi đầu vào cổ tôi, giống như một đại cẩu,cọ cọ. Đằng sau tôi mọi người nhìn chằm chằm, tiếng thảo luận và ồn ào vang lên.
Tôi cố gắng đẩy anh ấy ra, nhưng không tài nào nhúc nhích nổi :”Phó Vân Phàm, có fan chụp ảnh đấy! Đứng dậy đi.”
“Cứ mặc họ chụp đi.” Anh ấy đùa giỡn, để lộ ra một nửa khuôn mặt, sợ bọn họ không thể chụp rõ.
“Nhưng em không muốn lên tin tức đâu, nếu anh còn không buông ra em sẽ giận đó.” Anh mới miễn cưỡng thả tôi ra.
Một cô gái mạnh dạn bước tới hỏi :”Phó Vân Phàm, đây có phải em gái của anh không?”
Tôi vừa định nói đồng ý.
Phó Vân Phàm :”Đừng nói nhảm, Phó Dư là bạn gái của tôi.”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của cô gái, tôi lặng lẽ lấy khẩu trang ra và đeo vào...
Trước khi lên xe, Phó Vân Phàm đột nhiên dừng lại, đôi mắt mảnh mai liếc nhìn về phía đường phố.
Lạnh lùng và sắc bén.
Những hồn ma dần tan biến.
Tôi được kể rằng thân thể của tôi là vật chứa rất tốt cho ma quỷ, và từ khi còn nhỏ, tất cả hồn ma đều muốn chiếm hữu tôi.
Tôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ nhưng thật may mắn, tổ tiên tôi từng là đạo sư. Vậy nên cha tôi đeo một đống đồ vật tà khí cho tôi, vì vậy tôi đã sống bình yên cho tới hiện tại.
Nhưng xã hội ngày càng phát triển, yêu ma quỷ quái cũng trở nên mạnh hơn, những món đồ tà khí đó dần không thể khống chế được chúng.
Đó là những ngày tháng sợ hãi, cho đến khi Phó Vân Phàm xuất hiện. Chỉ cần anh ấy ở đó, yêu ma quỷ quái cũng không thể đến gần tôi và chúng trông có vẻ rất sợ anh ấy.
Tôi ban đầu vốn không hiểu tại sao,chỉ cho rằng dương khí của anh ấy quá mạnh. Cho đến tháng trước, tôi đã phát hiện ra bí mật của Phó Vân Phàm.
Anh ấy rất giàu có, tính khí thất thường, vì không quen ở kí túc xá nên thuê một căn hộ cao cấp gần trường. Căn hộ nằm ở tầng trệt,cùng với một khu vườn nhỏ.
Tôi đã ở lại qua đêm tại nhà anh ấy vào hôm đó. Khi tôi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, tôi đã thấy cửa phòng anh mở, nhưng bên trong không có ai.
Muộn như vậy rồi anh ấy còn đi đâu? Không phải là ra ngoài quậy rồi chứ...?
Tôi càng cảm thấy lo lắng và gọi điện cho anh ấy. Kết quả là nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong khu vườn nhỏ. Tôi tới cạnh cửa sổ và nhìn thấy một cảnh tượng khó quên trong đời.
Phó Vân Phàm quỳ trên đất, một tia sáng xuyên qua tim anh ấy và mặt đất nhuốm đầy máu đen.