-
Phần 2
3.
Tôi trốn về phòng, khóa cửa, vừa khóc vừa gọi cảnh sát. Khi cảnh sát đến, Phó Vân Phàm đang xách một túi đồ ăn tối và ngơ ngác nhìn tôi. Anh ấy còn nguyên vẹn, có hơi thở, có nhịp tim, vườn sau cũng sạch sẽ, không có gì ở trên đất cả.
Cảnh sát nói rằng có thể tôi đã gặp ác mộng và họ trách móc tôi vì đã làm ầm lên.
Phó Vân Phàm ngay lập tức đứng chắn trước mặt tôi :” Là lỗi của tôi, không phải lỗi của cô ấy. Nếu tôi biết cô ấy sẽ gặp ác mộng, tôi sẽ không đi ra ngoài. Tôi đã không thể quản lý cô ấy thật tốt, đừng trách móc cô ấy, có gì thì nói với tôi.”
Sự bảo vệ vô đối này, anh ấy đúng thật là...
Nhưng đó có thật sự chỉ là một cơn ác mộng? Tôi đã quen với việc nhìn thấy những cảnh tượng huyền ảo từ nhỏ và tôi có thể phân biệt được đó là thật hay ảo giác.
Tôi hỏi Phó Vân Phàm tại sao lại ra ngoài mua đồ ăn vào lúc nửa đêm. Anh ấy mở túi ra, bên trong là món tôm càng mà tôi ưa thích.
“ Em nói tối nay em thèm ăn món này.”
“ Em nói vậy hồi nào?”
“Khi đang xem ti vi.”
Có vẻ là anh ấy nói thật, nhưng tôi chỉ đề cập đến nó một cách tình cờ và oàn toàn không để tâm đến nó. Phó Vân Phàm cẩn thận dỗ dành tôi :”Anh sợ khi em tỉnh dậy vào nửa đêm sẽ đói bụng nên anh đã cố ý đi mua mà không nói với em. Dư Dư đừng giận, lần sau anh sẽ không bao giờ tự ý rời đi khi không báo trước với em nữa.”
Nhưng tôi vẫn cảm thấy hoảng sợ. Sau ngày hôm đó, tôi cố ý xa lánh anh một chút. Phó Vân Phàm cảm nhận được điều đó và có vẻ như anh ấy rất thất vọng. Sau khi tôi xa lánh anh, những hồn ma phiền phức đó thấy tôi có nhược điểm liền quấy rối tôi bằng mọi cách chúng có thể.
Sau đó, tôi quyết định giải quyết vấn đề theo một cách khác. Cả hai chúng tôi đều không phải là người bình thường, chúng tôi đều có những bí mật riêng, vậy thì không nên ghét bỏ nhau. Dù là người hay ma, ít nhất hiện tại anh ấy có thể bảo vệ tôi. Hơn nữa, có thể đó thật sự là một cơn ác mộng của tôi, với cả đâu ai có thể từ chối một anh chàng đẹp trai lại giàu có chứ?
Giống như lúc này, Phó Vân Phàm đưa thẻ ngân hàng của anh ấy cho tôi.
“ Dư Dư, tiền lương về rồi, mật khẩu là sinh nhật của em. Vì còn là người mới nên tiền lương không được cao cho lắm, nhưng sau này anh nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn. Chút tiền này em có thể lấy làm tiền tiêu vặt,cứ dùng tùy ý.”
Tôi :” Anh đóng phim khá vất vả phải không? Chúng ta còn trẻ,chưa cần vội vàng kiếm tiền như vậy. Trong đây có bao nhiêu?”
“ Ba triệu tệ”
Tôi :....
Tiêu bừa bãi? Tiền nhỏ? Ba triệu tệ?
“Nhiều quá, em không thể lấy.”
“Vậy thì ném nó đi.”
Tôi:???
Phó Vân Phàm nghiêm túc nhìn tôi :” Tất cả tiền anh kiếm được đều là của em, nếu em không muốn nó vậy thì nó không có ý nghĩa gì cả. Tốt nhất là vứt nó đi.”
Anh ấy làm động tác như muốn bẻ tấm thẻ ra. Tôi sợ đến mức cho vội nó vào túi. Lúc này,bạn cùng phòng Liên Hinh đã gửi một tin nhắn.
“Dư Dư,bức ảnh của cậu và Phó Vân Phàm lên hotsearch rồi.”
4.
Đó là bức ảnh anh ấy ôm tôi ở nhà ga. Tôi quay lưng về phía màn hình, đầu anh ấy cọ vào cổ tôi, để lộ nửa mặt trên.
Anh ấy cố tình nhìn cằm chằm vào camera, ánh mắt đầy khiêu khích, như thể đang tuyên bố chủ quyền. Ngay sau khi bức ảnh được đăng tải, khu vực comment đã bùng nổ. Cứ tupowrng anh ấy sẽ mất fan nhưng không, dân cư mạng lại nói đó là “gương mặt họa thủy.”
Tuy góc ảnh hơi khó xử và thiếu tinh tế nhưng Phó Vân Phàm vẫn đẹp trai khác thường. Một nhà đầu tư gọi điện cho anh ấy.
“Tiểu Phó, bức ảnh kia là thật sao? Cậu còn trẻ như vậy, yêu đương chỉ là để mua vui thôi đúng không?”
Không đợi anh ấy trả lời,ông ta nói tiếp :” Tôi đề nghị cậu chia tay ngay lập tức. Ở đây chúng tôi có show lớn muốn mời cậu, nhưng đó là nếu cậu còn độc thân. Nếu cậu cảm thấy có hứng thú thì mai có thể đến khách sạn của tôi bàn bạc thêm.”
“Im đi, đồ xấu xí.” Phó Vân Phàm tức giận cắt ngang, “Ông cũng xứng nói chuyện với tôi sao? Cút!”
Nhà đầu tư đó choáng váng, tôi cũng bị sốc. Phó Vân Phàm đã chặn người kia.
Tôi :” Vừa rồi là...nhà đầu tư?”
Anh ấy đã thay đổi vẻ mặt u ám ban nãy, nhìn tôi áy náy :” Thật xin lỗi, Dư Dư. Người này thật phiền phức, hắn ta dám làm vấy bẩn lỗ tai của em.”
Tôi :” Không sao,nhưng anh xúc phạm người ta liệu có ổn không?”
“Yên tâm đi”, Phó Vân Phàm cầm tay tôi hôn hai cái,” Anh không quan tâm đến nhà đầu tư này, cả thâm và tâm của anh đều là của em.”
“Vậy anh muốn làm rõ sao?”
“Làm rõ cái gì?”
“Chúng ta là anh em thất lạc?”
Khuôn mặt tuấn tú lập tức suy sụp :”Tại sao?”
“Em có thể không sao,nhưng sự nghiệp diễn xuất của nah vừa mới bắt đầu,nó sẽ gây ảnh hưởng đến anh.”
“Nếu Dư Dư không ngại, anh cũng không ngại, ngược lại anh rất vui.” Khóe miệng Phó Vân Phàm nhếch lên,“ Thật ra anh muốn nói cho cả thế giới biết, Phó Dư là bạn gái của anh và không ai được phép cướp em đi cả.”
“ Ừ,có khả năng em sẽ bình thường và không ai muốn cướp không?”
“ Ai nói vậy? Mấy thứ bẩn thỉu dó đừng có nhìn chằm chằm vào Dư Dư!”
Còn chưa nói xong,Phó Vân Phàm đã nở nụ cười vô hại :” Tóm lại, anh vĩnh viễn sẽ không giấu diếm. Nếu như để lựa chọn thì anh nhất định sẽ từ bỏ diễn xuất. Không, diễn xuất làm sao so sánh được với Dư Dư? Dư Dư là đệ nhất thiên hạ.”
“Đợi đã”, tôi chậm rãi hỏi, “Cái gì dơ bẩn?”