-
Phần 3
----‐------------------------
5.
Phó Vân Phàm sững người một lúc :” Chỉ là...những người đang yêu thầm em thôi.”
“Ồ...” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ,không nói lời nào.
Anh ấy biết tôi không bình thường, và tôi cũng biết anh ấy không bình thường, nhưng cả hai chúng tôi đều không để lộ ra ngoài, tuân theo nguyên tắc ‘biết càng ít càng tốt’.
Buổi tối,sau khi trở lại ký túc xá, Liên Hinh kéo tôi đi buôn chuyện. Tôi kể với cô ấy phản ứng của Phó Vân Phàm, Liên Hinh ghen tị lăn lộn :” Khi nào thì ông trời mới ban cho tui một anh chàng đẹp trai, giàu có và chung tình a!”
“Cậu cũng biết rõ,tớ cùng anh ấy không có duyên, đều là anh ấy yêu mù quáng.”
“Tỷ à,cậu cũng rất đẹp và có mối quan hệ với Phó ca”, Liên Hinh bắt chéo chân phân tích,” Nhưng đó không phải vấn đề chính của cậu, mọi người đều quen thuộc anh ấy, giống như....khuôn mặt của anh ấy không phải vẻ đẹp mà con người có thể sở hữu.”
Ừ thì, cổ đã đoán đúng rồi. Nhưng chính xác Phó Vân Phàm là gì? Một con hồ ly? Hay một con ma màu mè?
Tôi vẫn nhớ, vào ngày đầu đến trường, khi anh ấy xuất hiện, lớp học ồn ào lập tức im lặng và mọi người đều nhìn anh ấy với vẻ khó tin.
Anh ấy len qua đám đông, dừng lại bên cạnh tôi và hỏi tôi còn ghế trống hay không. Sau này tôi mới biết anh ấy có biệt danh là ‘Phó ca nóng tính.’
Bởi vì tính tình anh ấy rất xấu, chỉ cần không cùng quan điểm liền như bị khiêu khích bóp cổ người ta.Nhóm hoa khôi của trường lần lượt tỏ tình với anh ấy, nhưng ai nấy đều khóc lóc quay trở về.
Không chỉ vậy, anh ấy mỗi ngày đều ngủ trong lớp, dù sao giáo viên cũng không quan tâm anh ấy ngủ như thế nào,vì tất cả đều chỉ chú ý đến chất lượng.
Tôi nghĩ mình là người bình thường, anh ấy không cùng thế giới với tôi nên tôi cũng không nói chuyện với anh ấy một thời gian dài.
Cho đến hôm đó...
Trong giờ học,trưởng khoa khuyên anh ấy nên về ký túc xá ngủ, mặc kệ sự vắng mặt của anh ấy bởi vì như vậy chất lượng lớp học sẽ tốt hơn.
Anh ấy nhướng đôi mi cùng gò má tái nhợt,gầy gò, uể oải nói :”Không được lão sư, nếu trở về em sẽ không thể gặp được Phó Dư.”
....
Thú thật là bị ngốc rồi, lại để cho thiên hạ biết được. Tôi không được tính là một bông hoa xinh đẹp, và tôi không biết Phó Vân Phàm yêu mù quáng như thế nào. Sau đó dĩ nhiên tội chọn cách chấp nhận nó.Theo lời của Liên Hinh :”Tôi không chấp nhận điều này,tôi không biết phải làm gì. Với tính cách của anh ấy, việc khiêu khích camera là điều bình thường.”
Nhưng tôi không ngờ là anh ấy có thể kiêu ngạo hơn cả thế. Sau đó, Phó Vân Phàm phản hồi lại :”Tôi không thích cô ấy, tôi yêu cô ấy rất nhiều. Các người không có quyền phán xét cô ấy.”
6.
Tôi nghĩ đó sẽ là một cuộc chiến đẫm máu. Thật bất ngờ, thay vào đó, Phó Vân Phàm lại có thêm một làn sóng người hâm mộ. Ai có thể ngờ rằng anh chàng đẹp trai với vẻ ngoài lạnh lùng này khi yêu đương sẽ có một mặt nóng nảy.
Lúc này, tiết trời trở lạnh, các cô gái thường đan khăn len cho bạn trai. Tôi cũng làm theo và muốn tạo bất ngờ cho Phó Vân Phàm. Khi tôi trở lại trường sau khi mua len thì sắc trời đã chuyển tối. Hôm nay Phó Vân Phàm phải đi chụp bìa tạp chí nên tôi không nhờ anh ấy đón.
Sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm, tôi cần đi bộ một cây số nữa mới về tới trường. Nhà ga thị trấn nằm ở ngã ba ngoại ô, tôi từng nghe nói rằng ngày xưa nó từng là một nghĩa trang.
Khi tôi đi bộ,mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Con đường thưa thớt người qua lại, một con ma nhe răng nanh bám theo phía sau tôi. Tôi dùng hết sức để chạy,chẳng may vấp ngã giữa đường khiến cái túi rơi xuống, những cuộn len lăn ra ngoài. Tôi đã mất nửa giờ để chọn giữa hàng ngàn loại khác nhau,tôi nghĩ rằng khi Phó Vân Phàm đeo nó sẽ rất đẹp.
Tôi muốn nhặt những cuộn len, nhưng hình như con ma có thể dịch chuyển tức thời, nó ngay lập tức xuất hiện trước mặt tôi. Đó là một con ma chết đuối và có mùi như đầm lầy.
“A...”, chỉ kịp kêu một tiếng,con ma đó hình như còn khiếp sợ hơn tôi, nhìn chằm chằm về phía sau tôi, sau đó run rẩy bỏ chạy.
“Dư Dư!”
Khi tôi quay lại,Phó Vân Phàm chạy tới từ phía sau :”Em đang làm gì vậy?”
“Em...làm mất len.”
Anh đau đớn đỡ tôi :” Em có sao không? Chỉ là một đống len xấu xí,vừa rơi xuống đất đã bẩn ngay...”
“Nhưng đây là thứ em đã lựa chọn rất lâu.”
“...”
“Em muốn mua len để đan cho anh một cái khăn quàng cổ.”
Phó Vân Phàm lập tức thay đổi sắc mặt :” Khó trách, vừa nãy nhìn thấy nó anh đã thấy nó có khí chất,đẹp như vậy lại tặng cho anh. Dư Dư muốn tự tay đan nó cho anh sao? Anh rất cảm động luôn đó!”
Tôi :.....
Mới nãy em nghe thấy anh nói xấu đó TAT
Tôi bị xước da ở đầu gối, sau đó được đưa đến căn hộ của anh. Phó Vân Phàm lấy băng cá nhân ra và muốn giúp tôi dán nó. Tôi bày tỏ với anh rằng mình có thể tự dán,nhưng anh tỏ ra thận trọng :” Không,anh sẽ làm.”
Anh quỳ một chân, nửa ngồi trước mặt tôi, cẩn thận sát trùng và bôi thuốc.
“Chỉ là trầy da một tí thôi, anh không cần cố gắng như vậy,” tôi chân thành nói,” Sẽ không chảy máu.”
Nhưng mắt anh tối sầm:” Quá nhiều”.
“Cái gì?”
“Con đường đó quá nhiều đá,làm Dư Dư vấp ngã.”
“Sao anh không bỏ qua cho nó? Dù sao thì đó cũng chỉ là một con đường thôi mà.”
Phó Vân Phàm cau mày.
Tôi không hề nghi ngờ nếu anh ấy làm một việc điên rồ như dọn sạch con đường đó qua đêm. Vì sự an toàn của tài sản công cộng, chết tiệt, tôi phải để việc này qua đi. Vì vậy,tôi duỗi tay ra,” Bé cưng,ôm”.
Phó Vân Phàm mở to mắt :” Dư Dư gọi anh là gì?”
“Không có gì.”
“Gọi lại.”
“KHÔNG”
“Dư Dư~” Phó Vân Phàm dụi vào người tôi và làm nũng như một đứa trẻ, làn da anh ấy hơi lạnh, nhưng hơi thở của anh ấy thật nóng bỏng,” Hãy nói lại một lần nữa, làm ơn, làm ơn~”
“Không, em đi ngủ, đừng nháo”.
“Được rồi,” anh miễn cưỡng hôn lên trán tôi,”Em đi ngủ trước đi, anh còn có việc, ra ngoài một lát.”
“Có chuyện gì vậy?”
Phó Vân Phàm mỉm cười,lộ ra vẻ mặt không nghiêm túc :” Đó là chuyện nhỏ, mười phút nữa anh sẽ quay lại.”
Nói mười phút, không phải một giây.
Anh ấy quay lại với một túi đồ ăn vặt,gồm tất cả các món tôi thích ăn và mỉm cười hỏi tôi muốn mở túi nào trước. Nhưng tôi có thể ngửi thấy mùi đầm lầy thoang thoảng trên người anh ấy, kèm với đó là một cái nhìn lạnh lùng và đầy sát khí.