-
Phần 5
----‐------------------------
9.
Dù đó là gì, bạn biết càng ít, bạn càng sống lâu. Tôi tự thuyết phục mình như vậy, chặn mọi thông tin liên lạc của anh ấy và tránh gặp riêng anh ấy. Anh ấy luôn nhìn tôi từ xa, mím chặt môi, giống như một chú chó tội nghiệp bị bỏ rơi. Anh ấy cũng cố gắng bắt chuyện với tôi.
“Dư Dư. . .” Giọng nói nhỏ nhẹ như sắp khóc.
Nhưng trong tâm trí tôi chỉ có dòng máu đen của nơi đó. Phó Vân Phàm đứng như một tác phẩm điêu khắc dưới ký túc xá nữ, vì vậy mọi người đều biết rằng chúng tôi đã chia tay. Và anh ấy đơn phương bị tôi bỏ rơi.
Mọi người trong trường đều nói rằng Phó Vân Phàm bị mù, và tôi thậm chí còn mù hơn anh ấy. Chỉ có Liên Hinh biết rằng tôi cũng rất buồn. Để khai sáng cho tôi, cô ấy đưa tôi đi chơi kịch bản giết người vào cuối tuần. Một cuốn sách kinh dị, các đội được thành lập ngẫu nhiên, mọi người không biết nhau.
Đang đọc kịch bản, đột nhiên có một anh trai nói với tôi: “Người đẹp, cô tên là Phó Dư phải không?”
“Đúng.”
Tôi nghĩ anh ấy đã xem tin tức về tôi và Phó Vân Phàm trên Internet và nhận ra tôi.
Không ngờ, anh vỗ đùi: “Thật là cô sao! Ba năm trước, tôi là bác sĩ nội trú tại Bệnh viện Đa khoa số 1 của tỉnh. Tôi rất ấn tượng với cô, cô thực sự sống sót? Thật là một phép màu y học! “
Tôi sững sờ: “Cái gì?”
“À, chỉ là cô mười sáu tuổi bệnh nặng suýt chút nữa qua đời, sư phụ của tôi chính là bác sĩ của cô.”
“Mười sáu tuổi? Tôi bị bệnh? Anh nhận lầm người rồi.”
Mọi người xung quanh đều cười nhạo anh ta vì cách bắt chuyện. Nhưng anh ta lại rất nghiêm túc: “Tôi không nhìn lầm, cô tên là Phó Dư, đến từ Giang Thành, cô học cấp ba ở trung học Giang Thành số 1, ba cô tên là Phó Quốc Hoa...”
Anh ấy nói rất nhiều, được rồi. Tôi hết sức ngạc nhiên: “Anh nói năm mười sáu tuổi tôi bị bệnh chết?”
“Ừ, tôi đã theo sư phụ để xem tình trạng của cô, rất nghiêm trọng. Tất cả các cơ quan trong cơ thể cô đều bị hoại tử. Quan trọng nhất là không tìm ra nguyên nhân! Sau nhiều lần hội ý, mọi người đều bất lực. Ba cô đã đưa cô về nhà. Sau đó biến mất.”
Anh ta thở dài ngao ngán: “Không ngờ bây giờ cô lại khoẻ như vậy. Em đã tìm ra nguyên nhân chưa? Chữa thế nào rồi? Bác sĩ nhất định phải đăng nhiều báo đấy.”
Tôi không khỏi rùng mình. Những gì anh ấy nói, tôi không có ấn tượng gì cả. Mười sáu tuổi, tôi không phải đang học ở Trung học số 1 sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, ký ức năm đó của tôi quả thực gần như trống rỗng, không nhớ nổi mình đã gặp ai, ở trường đã xảy ra chuyện gì. Mọi người dần trở nên nhiệt tình với chủ đề của tôi.
Từ y học đến siêu hình học. Có người nói: “Ở quê tôi có nhiều bài thuốc dân gian, ví dụ như uống nước lá bùa, cách làm....Tất cả đều là lừa đảo. Ồ đúng rồi, còn có một cái khác thậm chí còn nực cười hơn.”
“Cái gì?”
“Cùng quỷ thần đính hôn, nghe nói có thể nghịch chuyển sinh tử, cô nói nó có vô nghĩa không?”
“Bụp” một tiếng, chiếc cốc trượt khỏi tay tôi.
10.
Không đời nào, tuyệt đối không đời nào. Ngay cả khi gia đình tôi luyện đạo pháp đi chăng nữa, điều đó là không thể...
Hoặc là...gọi điện hỏi ba? Ít nhất tôi muốn nói rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với tôi khi tôi mười sáu tuổi, nhưng ông đã cúp máy. Khi tôi muốn gọi một cuộc gọi khác, nhân viên nói với chúng tôi rằng kịch bản sắp bắt đầu.
Trước khi tới, Liên Hinh đã nói với tôi sẽ có NPC giả làm ma trong trò chơi này. Tôi không để bụng, nếu bạn đã gặp ma thật trước đây, vậy bạn còn sợ “ma fake” nữa không?
Nhưng sự thật vả tỉnh tôi rằng tôi quá ngây thơ. Một vài NPC đầu có thể là người, nhưng những “ người” sau đó thì không chắc!
Mọi thứ trở nên hỗn loạn, hết người này đến người khác nhận thấy có gì đó không ổn lần lượt ngất đi vì sợ hãi. Ngay sau đó, tôi đã thu hút sự chú ý của chúng. Chúng mở miệng điên cuồng lao về phía tôi.
Mật thất chật hẹp, tôi không thể chạy nhanh, sau khi vấp ngã liền bị đẩy vào góc chết.
Khi tôi nghĩ rằng tôi sắp trở thành món ăn của chúng...Bỗng một cơn gió lạnh buốt thổi qua.
Làm sao lại có gió xuất hiện bên trong mật thất?
Nhóm yêu ma lập tức kinh hãi, giây tiếp theo, một người tay cầm thanh đao đen, lấy tốc độ cực nhanh chặt đứt toàn bộ đầu của bọn họ. Phó Vân Phàm đằng đằng sát khí, dáng vẻ thờ ơ và lạnh lùng đây là điều mà tôi chưa từng thấy trước đây. Giống như muốn tàn sát tất cả mọi người bất cứ lúc nào.
Tôi hoảng sợ: “Phó...”
Anh quay lại nhìn thấy tôi.
“Keng” một tiếng, hắn buông rơi thanh đao trong tay, lông mày không còn nhăn lại, hai mắt mở to.
“Dư Dư, nhìn này! Bọn họ bắt nạt anh!”
Tôi:????
Đại ca à, anh nghĩ em mù sao...
Lúc tôi thẫn thờ nhìn anh đầy khó xử thì đám yêu ma bị chặt đầu kia đột nhiên đứng dậy, đầu của chúng mọc ra với tốc độ cực nhanh. Tôi kinh hãi: “Phía sau!”
Nhưng chúng không tấn công nữa. Thay vào đó đồng loạt “ bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Phó Vân Phàm.
“Hoan nghênh Quỷ Vương!”
Tôi:? ? ? ? ?
WTF????????
Tôi mệt mỏi choáng váng. Kể cả NPC, tất cả mọi người đều hôn mê ngoại trừ tôi. Phó Vân Phàm ra lệnh cho chúng ma mang mọi người ra ngoài. Đừng hỏi tôi, những “người” này làm việc khá nhanh nhẹn, cũng không biết đã ở thế gian bao lâu, ngay cả camera giám sát cũng bị xoá bỏ.
Lúc ra khỏi cửa hàng, chúng ma còn chân chó nịnh bợ tôi: “ Quỷ Vương phu nhân, ngài có thời gian lại đến chơi, tôi nhất định sẽ giúp ngài thắng game doạ bọn họ sợ chết.”
Tôi lảo đảo suýt thì té ngã. Liên Hinh đã bất tỉnh, còn tôi mới bị doạ sợ nên đến khách sạn gần đó để nghỉ ngơi trước.
Đúng lúc ba tôi gọi tới. Sau khi bật video lên, ba mặt nhìn nhau.
Tôi ngồi phịch xuống ghế giống một con cún sắp chết: “Giải thích đi! Hai người nhất định phải giải thích.”
Phó Vân Phàm khom vai nhìn tôi tủi thân như một cậu học sinh bị khiển trách.
Ba tôi lo lắng : “Dư Dư, con còn nhớ ba có một người bạn cũ là chú Lý không?”
“Ừm, chú ấy từng đến nhà ăn cơm, bụng bia to lắm.”
“Khụ, thật ra hắn chính là một trong tứ quỷ vương...”
Tôi:”……”
“Không,” tôi ngạc nhiên, “Ba thực sự có thể nói chuyện với ma?”
“Nói nhảm, đây là năng lực của tổ tiên nhà ta, bằng không con làm sao có thể nhìn thấy yêu ma? Chỉ là con ngu ngốc, không học được công pháp, cho nên chỉ có thể xem mà thôi.”
Đó là một lời khen tuyệt vời, cảm ơn ba...
Ba tôi tiếp tục nói: “Nãy mới nói chú Lý là bạn của gia đình chúng ta, bốn năm trước con bị tà ma hại, bệnh viện không cứu được, cuối cùng đành phải nhờ chú Lý giúp đỡ.”
“Lúc đó, có một người đàn ông đứng bên cạnh chú Lý, cậu ta nhìn con nói rằng cậu ta muốn đính hôn với con, hứa sẽ cứu con khỏi nguy hiểm.”
Tôi liếc nhìn Phó Vân Phàm. Anh ấy chỉ ngồi im giúp tôi xoa bóp cánh tay, dáng vẻ thập phần ngoan ngoãn.
“Hơn nữa, không cần trả một cái giá nào cả, con cũng không cần biến thành ma, có thể sống khỏe mạnh. Dư Dư, lúc đó ba thật sự không nhịn được, ba không thể trơ mắt nhìn con chết... Hơn nữa, hắn là đồng nghiệp của chú Lý.”
“Đồng nghiệp?”
“Đúng vậy, tứ phương quỷ vương, hắn cũng là một trong số đó,” ba tôi lạc quan nói, “dù sao hắn cũng là quan viên của quỷ giới, sẽ không đối xử tệ với con.”
Sau đó mọi thứ đơn giản hơn.
Tôi bị xoá đi ký ức này, Phó Vân Phàm cũng hứa với ba tôi rằng anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước khi tôi trưởng thành.
Nhưng trên thực tế, anh ấy đã bảo vệ tôi từ xa, giúp tôi chống lại rất nhiều linh hồn có ý đồ xấu.
Tôi thường tự hỏi tại sao ở trường trung học lại yên bình như vậy, tôi vẫn nghĩ đó là do trường có phong thủy tốt...
Ba tôi vẫn bận công việc nên đã cúp máy. Chỉ còn lại tôi và Phó Vân Phàm.
“Nói cho em biết,” tôi lạnh lùng nhìn anh ta, “Tại sao anh lại cứu em? Đừng nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên, em không tin.”
“Dư Dư, chúng ta đã kết hôn chín mươi chín lần, cũng đã có hơn một trăm đứa con, em lần nào cũng hỏi anh cùng một câu hỏi.”
“Hả?!!”
Phó Vân Phàm nhìn tôi, đôi mắt anh sáng ngời: “Nhưng không sao cả, cho dù em có hỏi ngàn vạn lần, anh cũng sẽ nói cho em biết.”
Anh cúi đầu áp vầng trán lạnh lẽo của mình vào trán tôi. Trong khoảnh khắc, vô số hình ảnh hiện ra trước mắt tôi, đó là ký ức của anh ấy. Ma quỷ bốn phương đều có chủ nhân của mình, nhưng hắn là người duy nhất thống lĩnh tất cả yêu ma. Ác ma nuôi oán hận, mất trí nhớ, chém giết là chuyện thường tình. Hắn cũng vậy, trái tim hắn đã chết, để trấn áp những linh hồn ác quỷ, hắn phải tàn nhẫn hơn họ.
Nhưng ông trời đã trêu đùa hắn. Vị Quỷ Vương chỉ biết giết chóc này đột nhiên vào một ngày nào đó đã gặp một người phụ nữ. Ngày ấy hắn phiêu bạt nhân gian, phàm nhân không thấy hắn, mưa không thể làm ướt áo hắn. Nhưng tình cờ có người thiếu nữ cầm nghiêng ô che cho hắn. Ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tươi cười lọt vào đáy mắt..