-
Phần 6
----‐------------------------
11.
Không vì một lý do nào cả. Trái tim chết lặng của hắn chợt nhảy lên. Hắn tò mò về con người trước mặt mình, và cũng tò mò về những thay đổi của bản thân. Hắn quấn lấy cô mọi lúc cứ thế tình cảm cũng lớn dần lên. Những linh hồn ác quỷ không được phép có tình yêu. Nhưng một khi đã yêu thì đến chết cũng không thể dừng lại.
Thiếu nữ có thể chất đặc biệt, có thể nhìn thấy quỷ, bị quỷ ám, hắn cả đời thủ hộ nàng, chứng kiến thăng trầm của người phàm, tựa hồ đi ngang qua nhân sinh. Nhưng tuổi thọ của người bình thường ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lang thang khắp thế giới, tìm kiếm...
Mỗi lần hắn tìm được, đều sẽ dùng sức truy bắt nàng ở bên hắn trăm năm, sau đó đưa nàng vào luân hồi, tiếp tục chờ đợi. Bốn năm trước, ba tôi bế tôi đến chỗ chú Lý, chú ấy nhận ra tôi ngay lập tức.
Tôi là người hắn đang tìm kiếm.
Tà linh đả thương tôi cũng bị anh bóp thành bụi phấn. Vì vậy tình yêu của anh ấy không phải đến một cách đột ngột mà là chậm rãi kéo dài hàng ngàn năm.
Tôi phát hiện mình đang khóc khi trán anh ấy tách khỏi trán tôi. Một nỗi buồn lớn lẩn khuất trong ký ức của anh. Bởi vì anh ấy phải không ngừng trải qua cảm giác bất lực nhìn tôi rời đi, không ngừng tìm kiếm, có được rồi lại mất. Phó Vân Phàm ôm mặt tôi nhỏ giọng lau đi giọt nước mắt.
“Dư Dư ngoan không khóc, anh sẽ luôn ở bên cạnh em vì thế đừng sợ.”
“Sao anh không nói với em sớm hơn?”
Anh cụp mắt xuống, có chút ngượng ngùng: “Dư Dư, đời này em có chút nhát gan, lỡ như anh nói ra, em sợ tới mức không thèm để ý đến anh thì sao? Anh vốn định đợi khi quan hệ ổn định sẽ nói chuyện này.”
“ ... “
Đúng vậy, tôi không có bất kỳ ký ức nào về quá khứ, anh ấy là một người yêu hoàn toàn mới đối với tôi và tôi cần phải chuẩn bị tâm lí. Nếu anh ấy thật sự nói với tôi điều này sớm hơn, tôi sẽ bỏ chạy mất.
“Tên Phó Vân Phàm cũng là do anh đặt tạm thời?”
“Đúng vậy, “ mặt mũi anh tràn đầy tự tin, “Em tên là Phó Dư, anh gọi là Vân Phàm, nếu đem gộp lại —— “
Phàm (lật ngược) Dư Phó (che) Dư (mưa)?
Mặt tôi tối sầm lại: “Anh đúng là con ma có học thức ”
“Anh cũng nghĩ như vậy, cám ơn Dư Dư.”
Anh ấy tự hào đến mức như không nghe thấy lời mỉa mai của tôi.
“Tên thật của anh là gì?”
“Lộc Thương. Nếu em không quen, cứ gọi là Phó Vân Phàm đi.”
Lộc Thương... Trong lòng tôi thầm lẩm bẩm.
“Còn một câu hỏi nữa,” tôi nói, “điều gì đã xảy ra với đêm trăng non?”
Nụ cười của Phó Vân Phàm nhạt dần: “Mỗi đêm trăng non, anh sẽ chết.”
“ Hửm?”
“Yên tâm, tử vong chỉ trong chốc lát, anh lập tức sẽ sống lại. Quỷ vương trường sinh bất tử, chỉ có người anh yêu mới có thể giết anh.”
“Nhưng tại sao anh lại chết?”
Anh trầm mặc một lát: “Dư Dư, đây là điều duy nhất anh tạm thời không muốn nói cho em biết. Em chỉ cần biết rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em... đừng sợ anh, có được không?”
“Được rồi.”
Anh ấy “chết” rất đau đớn, tôi không muốn bắt anh ấy nhớ lại điều đó.
“Phó Vân Phàm, nếu một ngày nào đó anh muốn nói chuyện đó, em sẽ lắng nghe anh bất cứ lúc nào.”
“Được. Vậy chúng ta không chia tay nữa nhé?”
Anh nhìn tôi đầy mong đợi, đến mức tôi nghĩ nếu gắn cho anh một cái đuôi cún có lẽ anh sẽ vẫy đuôi rối rít tít mù ngay lúc này. Không biết tại sao nhưng mà tôi thật sự chỉ muốn bắt nạt anh.
Tôi cười bảo: “Em sẽ suy nghĩ... xem cách anh cư xử thế nào”.
12.
Sau khi Liên Hinh tỉnh dậy, cô ấy không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra khi chơi game. Nếu nghe tin ai cũng ngất, chắc cô ấy sẽ không dám tin vào chuyện động trời này. Tôi thầm nghĩ ác thật, một bầy ma real đóng vai chính trong đó...
Quá sợ hãi, tôi ngã bệnh vào ngày hôm sau. Tôi đang nghỉ ngơi dưỡng sức trong căn hộ của Phó Vân Phàm, vì vậy anh ấy xin nghỉ phép để chăm sóc tôi. Anh ấy gần như không tách rời khỏi tôi.
Biết tôi sốt cao nên anh ấy không muốn ngủ chung giường, buổi tối Phó Vân Phàm ngủ dưới sàn, mỗi khi tôi ho, anh ấy sẽ dậy rót nước nóng cho tôi. Sau một tuần được anh chăm sóc, cuối cùng tôi đã khỏi bệnh.
Một đêm nọ, tôi thức dậy thấy Phó Vân Phàm đang ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Bóng lưng của anh cô độc, phảng phất một mình chờ đợi vô số đêm suốt mấy ngàn năm qua.
Tôi thử gọi anh ấy bằng tên thật: “Lộc Thương.”
Anh ấy kinh ngạc quay đầu lại, “Dư Dư, anh ở đây.”
“Anh có thể....” Tôi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: “Anh ôm em ngủ được không?”
Vẻ mặt của anh ấy dường như sinh động có hồn ngay lập tức, vui vẻ trèo lên giường của tôi. Nhưng anh ấy là một con ma, nhiệt độ cơ thể tương đối thấp.
Ôm được một lúc thì tôi bắt đầu run lên: “Thôi bỏ đi, em lạnh lắm”.
“A.. em chờ một chút.”
Anh ấy buông tôi ra, nhắm mắt lại như thể đang truyền một loại ma lực nào đó. Một lúc sau, anh khẽ nhíu mày rồi sát lại ôm tôi. Nhiệt độ cơ thể rõ ràng cao hơn rất nhiều, rất thoải mái và ấm áp.
Tôi hỏi: “Anh có khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể?”
“Hửm, nó rất mạnh sao?”
“Vậy đành làm phiền anh điều chỉnh nhiệt độ cho em một chút vào mùa đông nhé.”
“Không, anh chỉ có thể điều chỉnh nhiệt độ của anh”, anh giải thích một cách nghiêm túc, “bởi vì anh đang đốt cháy các cơ quan nội tạng của mình để làm nóng bản thân.”
“Cái gì?!” Tôi sửng sốt, “Đốt nội tạng? Anh điên à?”
Nhưng Phó Vân Phàm mỉm cười: “Dư Dư lo lắng cho anh kìa? Hạnh phúc quá đi.”
Anh nắm lấy tay tôi đặt lên ngực anh: “ Em yên tâm, anh sẽ không chết đâu. Nội tạng của anh bị đốt cháy thì sẽ mọc lại thôi. Anh cảm thấy em mới là quan trọng nhất.”
“Nhưng nó không đau sao?” Tôi lo lắng.
“Có một chút,” anh dịu dàng vuốt ve trán tôi, “nhưng nhìn em ốm anh càng đau lòng hơn.”
“Thôi đi, anh phải hứa với em, anh sẽ không làm như vậy nữa, được không?”
Anh sung sướng ôm tôi thật chặt, dụi dụi vào cổ tôi một lúc lâu: “Nếu Dư Dư lo lắng thì cứ hôn anh đi, hôn một cái thôi là anh sẽ không đau nữa đâu.”
Vừa nói, anh vừa cúi đầu, để lộ trán. Trước đây, anh ấy đã hành động như vậy và tôi luôn từ chối. Bây giờ không giống, bạn không thể không hôn bất cứ khi nào anh ấy muốn, sẽ làm hỏng bạn trai của mình.
Vì vậy, tôi ôm mặt anh ấy và hôn lên.