-
Phần 7
----‐------------------------
13.
Sau nụ hôn đó, Phó Vân Phàm sung sướng lạ thường như được bơm máu gà.
Chiếc khăn đan như chó gặm, nhưng anh ấy luôn đeo nó hàng ngày còn ước gì có thể khoe nó với tất cả mọi người. Sau này không thấy anh ấy đeo nữa, kết quả về nhà xem thì anh đã đóng khung và đặt chính giữa quầy trưng bày.
Chú Lý và Ma vương đến thăm tôi tiện thể ghé vào uống ngụm trà.
Chú Lý kinh ngạc nhìn quầy trưng bày: “Gần đây nghệ thuật kéo co đang thịnh hành trên thế giới à?”
Tôi: “...Chú ơi, không có khả năng, đó là một chiếc khăn quàng cổ TAT.”
Phó Vân Phàm sửng cồ đuổi người không biết nghệ thuật này là gì ra khỏi nhà, ồ không là người không biết đó là khăn quàng cổ.
Lại là đêm trăng non.
Dưới sự cầu xin của tôi, Phó Vân Phàm miễn cưỡng đồng ý cho tôi ở lại. Nhưng có một điều kiện, tôi không được trực tiếp đối mặt với anh ấy, vì anh ấy không muốn tôi nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của anh.
Mặt trăng mới lên đến trên đỉnh.
Những mũi tên trong cơ thể anh ấy bắt đầu xuất hiện khiến anh ấy sống không được mà chết cũng không xong, linh hồn anh vặn vẹo từng cái một. Một dòng máu đen chảy ra.
Bởi vì có tôi ở đây, anh cố ý đè nén, không để cho mình kêu thành tiếng, thỉnh thoảng lại run rẩy phát ra một tiếng gầm thống khổ. Tôi chết lặng cố gắng bịt miệng lại để không phát ra tiếng.
...
“Cái chết” ngắn và nhanh.
Khi Phó Vân Phàm đứng trước mặt tôi một lần nữa, tôi nhận ra mình đã khóc ướt đẫm mặt.
Anh đã thay bộ quần áo ướt sũng mồ hôi, trấn an tôi: “Đừng khóc, nhìn này, anh thực sự sẽ không chết đâu.”
Tôi không thể ngừng khóc. Anh nghĩ tôi sợ hãi, trong khi hối hận vì đã để tôi xem quá trình đó, anh ấy còn kể chuyện cười để dỗ tôi vui.
Nức nở một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng lên tiếng.
“Anh sẽ không chết, nhưng anh sẽ đau.”
Cái chết không có thật, nhưng nỗi đau là thật.
Phó Vân Phàm ngây người nhìn tôi, đuôi lông mày và đôi mắt anh dịu lại.
“Không đau.” Anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, “Mỗi lần nhìn em già yếu rồi rời đi, đó mới là điều đau đớn nhất.”
Sau đó vào đêm trăng non, Phó Vân Phàm sẽ tìm một nơi vắng vẻ chịu đựng một mình. Tôi không hỏi nữa, cũng không cứng rắn bắt anh ấy cho tôi theo.
Chỉ là mỗi lần anh ấy trở về, tôi sẽ đợi ở cửa ra vào cười với anh ấy: “Hoan nghênh về nhà.”
14.
Cuộc sống yên bình trong một thời gian. Tôi vẫn đi học như bình thường, và độ nổi tiếng của Phó Vân Phàm ngày càng tăng.
Lại một đêm trăng non bình thường khác.
Tôi đang đợi trong căn hộ. Liên Hinh đột nhiên gọi cho tôi. Cô ấy nói có chuyện muốn nói với tôi và hẹn gặp tôi ngay. Giọng điệu của cô ấy nghiêm túc đến mức tôi cảm thấy bất an mà đi đến cuộc hẹn không chút nghi ngờ. Sau công cuộc đấu tranh cá nhân, Phó Vân Phàm đã đưa cho tôi một chiếc vòng cổ, có tác dụng như một lá bùa hộ mệnh và có thể xua đuổi hầu hết các linh hồn xấu xa.
Địa điểm gặp gỡ là trong một nhà máy bỏ hoang. Tôi nhìn thấy Liên Hinh bất tỉnh nằm trên mặt đất từ xa. Ngay khi định gọi cảnh sát, một cơn gió thổi tới khiến da đầu tôi tê dại.
Có bóng quỷ từ từ hiện ra.
Chỉ nhìn thoáng qua, tôi có thể biết đây là một con quỷ lớn, hung dữ hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy trước đây.
“Quả nhiên là ở đây.” Nó cười khanh khách.
Tôi cảnh giác: “ Ngươi bảo Liên Hinh hẹn ta tới đây?”
“Không, ta vừa điều khiển cô ta gọi ngươi tới. Con người, thật dễ bị lừa.”
Tôi nắm chặt sợi dây chuyền, cố gắng trấn tĩnh lại.
“Thứ trong tay ngươi không có tác dụng với ta.” Nó trừng mắt nhìn tôi, “Lộc Thương thật quá đáng, lại độc chiếm ngươi.”
Tôi lùi lại vài bước: “Đã vậy ngươi đến tìm anh ta đi, đừng đến chỗ ta”.
“Ngươi không thể đi.” Nó thuấn di đến trước mặt tôi khuôn mặt nhăn nhó tái xanh, đầy vết máu, “Ta muốn khôi phục thân thể người, ngươi là vật chứa tốt nhất, để ta chiếm xác ngươi, giết Lộc Thương đi, sau đó cùng nhau diệt trừ nhân loại, trở thành quỷ vương.”
“Ngươi nằm mơ. Lộc Thương rất nhanh sẽ tới cứu ta.”
Nó cười ha hả, tựa hồ nghe được chuyện cười gì đó: “Sóc Nguyệt Dạ, hắn đang chết vì ngươi hàng ngàn lần, không thể tới.”
“Cái gì?” Tôi đông cứng, “Vì tôi?”
15.
Từ cái miệng hung ác của nó, tôi nghe được sự thật. Thể chất thuần âm, rất có thể bị tà ma chiếm hữu. Trong một kiếp sống nào đó của tôi, tôi đã bị ám bởi một con quỷ dữ to lớn đến mức mà một con nai cũng không thể chống lại được.
Tôi mất đi lí trí gi.ế.t sạch người thân và tàn sát đồng loại của mình. Phạm tội tày đình như vậy, đương nhiên không thể đầu thai làm người. Tôi phải xuống địa ngục chịu hình phạt bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua mỗi tháng một lần cho đến khi linh hồn của tôi biến mất.
Đao phủ là Quỷ vương Lộc Thương, người phụ trách thi hành án. Nhưng anh ấy không nỡ lòng nào để tôi chịu phạt.
Linh hồn một người phàm yếu ớt sẽ tan biến thành cát bụi sau một lần bị tra tấn. Hắn đã cố gắng hết sức để kích hoạt cấm thuật, sử dụng bản thân như một vật chứa, chuyển tất cả những tội lỗi nghiệp chướng trong cơ thể tôi sang bản thân mình.
Từ đó trở đi, anh ấy là người có tội.
Anh ấy trở thành bồn chứa tà niệm, máu biến thành màu đen sẫm, phải chịu đựng sự tra tấn của hàng ngàn mũi tên xuyên tim vì tôi. Cơ thể bất tử, trong sự tra tấn vô song này, đau đớn sẽ tăng lên. Anh ấy không ngừng chết đi sống lại, bắt đầu lại từ đầu.
°><><><><°
Trong lúc kinh hoảng, con ma lớn giữ chặt và từng chút phá vỡ ý chí của tôi. Tà niệm bắt đầu ăn mòn, đâm vào kinh mạch của tôi như hàng ngàn mũi kim. Tôi run rẩy, cố gắng chống lại nó. Khi tầm nhìn dần trở nên mờ đi, thanh đao đen quen thuộc rơi xuống trước mặt tôi, ngăn chặn sự xâm nhập của tà niệm.
“Dư Dư!”
Tôi bật khóc. Phó Vân Phàm đã đến, anh ấy thực sự đến. Anh nói sẽ bảo vệ tôi và không hề thất hứa.
Tà linh kích động: “Lộc Thương! Ngươi tới rồi! Ta liền biết ngươi sẽ tới!”
“Ngươi bỏ lỡ buổi xử phạt tối nay! Thiếu một lần xử phạt, tà niệm sẽ hủy diệt ngươi! Đến lúc đó, ta sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi, thiên hạ không ai có thể ngăn cản ta!”
Cái gì? ! Ăn tươi nuốt sống...? !!
Giờ phút này, rốt cuộc tôi đã hiểu!
Nó không thực sự muốn chiếm xác tôi mà tôi chỉ là một con mồi! Mục tiêu của nó từ đầu đến cuối đều là Phó Vân Phàm!