-
Phần 8
----‐------------------------
16.
Cơ thể của Phó Vân Phàm chứa đầy năng lượng đen, đây là những tà niệm đã bị phong ấn trong cơ thể anh hàng nghìn năm.
Lông mày anh nghiêm nghị, đầy sát khí, anh điên cuồng lao đến tóm chặt lấy cổ con ma. Họ không ngừng giao tranh nhưng không mất nhiều thời gian để Phó Vân Phàm chiếm thế thượng phong.
Con ma vẫn cười man dại.
“Ngươi đã bỏ lỡ cuộc hành quyết! Tất cả đã kết thúc! Những suy nghĩ xấu xa sẽ tiêu diệt ngươi! Ngươi sẽ giết tất cả mọi người! Kể cả cô ta!”
Phó Vân Phàm không thèm chớp mắt dùng sức đánh tan linh hồn của quỷ dữ.
“Phó Vân Phàm....Lộc Thương!” Tôi vừa khóc vừa ôm anh ấy.
“Đừng sợ, Dư Dư, đừng sợ.” Anh vỗ lưng tôi an ủi.
Nhưng anh đã ở trong tình trạng không phù hợp cho lắm.
Giọng anh rất nhỏ, cực kì suy yếu.
Tôi hốt hoảng: “Anh sao rồi?”.
“Không tốt.” Anh cười khổ, “Không phải nói nhảm, hành quyết dĩ nhiên sẽ yếu một lần, tại thời điểm trùng tu thân thể, cũng là thời điểm áp chế tà niệm…… Nếu như bỏ lỡ một lần, sẽ không kìm nén được.”
Khoé miệng anh trào ra máu đen.
Tôi run rẩy: “Tất cả là lỗi tại em, là em hại anh đau”.
“Không phải lỗi của em, Dư Dư, em là tốt nhất. Dư Dư ngoan, làm sao anh có thể đổ lỗi cho em được.”
Hắc khí tràn ra không ngừng ăn mòn người Phó Vân Phàm .Da anh ấy trở nên nhợt nhạt hơn và môi anh ngày một tái đi.
“Dư Dư, em phải giúp anh.” Anh cố gắng mỉm cười với tôi.
“Em phải làm gì để giúp anh? Mau nói cho em biết!”
“Một khi không thể áp chế tà niệm, nhất định sẽ tạo thành hỗn loạn, chỉ có anh chết mới có thể giải quyết.”
Thanh đao đen trở lại lòng bàn tay anh, anh đặt nó vào tay tôi.
Anh cười dịu dàng: “Dư Dư, giết anh đi.”
Tôi sững người, liên tục lắc đầu.
“Dư Dư ngoan nào, chỉ còn cách này thôi.” Anh nhẹ nhàng gạt nước mắt cho tôi.
“Không thể! Em không làm được!”
Hắc khí đã gần nuốt chửng trái tim anh.
Phó Vân Phàm cầu xin tôi lần cuối.
“Dư Dư, anh đau lắm, em hôn anh được không?”
Tôi hoảng loạn hôn lên môi anh. Khoảnh khắc môi chạm môi, Phó Vân Phàm đã nắm tay tôi, giống như những lần nắm tay trước đó. Anh cầm tay tôi đâm xuống.
17.
Vô số lần, anh nhìn tôi ra đi mà bất lực không làm được gì. Bây giờ cuối cùng, anh ấy đã đi trước tôi một bước. Sau khi Phó Vân Phàm biến mất, tôi không còn nhìn thấy ma. Thể chất của tôi giống như đã thay đổi, cũng không có con ma nào đến quấy rối tôi nữa.
Dần dà, mọi người đều lãng quên anh ấy. Không còn thấy tin tức về anh trên Internet nữa.
Những cảnh quay của anh đã trở thành một diễn viên khác. Ở trường, vết tích anh xuất hiện biến mất như chưa từng tồn tại.
Thẻ ngân hàng vẫn còn, tiền vẫn còn nhưng đứng tên tài khoản đều là của tôi, cộng lại đến mấy chục triệu, đủ để tôi sống ổn định cả đời.
Hóa ra anh đã mở đường cho tương lai của tôi từ lâu. Anh ấy xoá đi mọi dấu vết của bản thân, kể cả những ý niệm xấu của tôi.
Tôi nói với Liên Hinh rằng tôi có bạn trai tên là Phó Vân Phàm. Liên Hinh cười nhạo tôi, nói rằng tôi đã độc thân quá lâu và bị ảo giác. Tôi dường như đang sống cuộc sống yên bình mà tôi hằng mơ ước. Vào ngày tốt nghiệp, Liên Hinh tò mò hỏi bạn trai tưởng tượng của tôi trông như thế nào.
“Anh ấy cao, đẹp trai, da trắng và ngủ trong lớp. Anh ấy tính tình thất thường nhưng anh ấy rất thích tôi. Anh ấy sẽ làm nũng trước mặt tôi, cầu xin những nụ hôn và những cái ôm, và khi tôi ốm, anh ấy sẽ thức cả đêm trông chừng……”
Liên Hinh nói, “Tỷ tỷ à, cái này thật hoàn hảo, đó không phải là một người bạn trai mà cậu có thể tìm thấy trên thế giới này.”
Tôi nói có.
Sau đó bật khóc. Thực sự xin lỗi. Tôi đã quá quen với sự có mặt của anh ấy, cho đến khi anh ấy rời đi, tôi vẫn chưa thể nói một lời rằng tôi yêu anh ấy.
Cuộc sống yên ả, tôi đã hoàn thành chương trình đại học và tham gia một kỳ thi tuyển sinh sau đại học tại ngôi trường này, vì tôi không muốn rời khỏi đây. Tôi cũng thuê căn hộ đó, nhưng không còn dấu vết cuộc sống của anh ấy trong đó nữa.
Ngày tôi tới Nhất Trung báo cáo là ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán.
Lớp học ồn ào, mọi người đang giới thiệu bản thân với nhau, chỉ có tôi, thẫn thờ chạm vào sợi dây chuyền. Đột nhiên, lớp học rơi vào im lặng. Giống như có linh cảm, tôi ngước nhìn lên.
Người thanh niên cao gầy và đẹp trai bước đến gần tôi và cười hỏi:
“Bạn học Phó Dư, tôi có thể ngồi ở đây không?”