-
Chương 22
Editor: Sakura Trang
Cách kỳ hạn Duyên Sở quyết định chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, Thiên Cơ ở mấy ngày trước sau khi lục lọi ra phương pháp giải khóa liền đem hàng thật cùng hàng giả trao đổi lẫn nhau trở về.
Chẳng qua đối với mọi người trong Lâm Lang các mà nói, trong các để hàng thật hay là hàng giả đại khái cũng không ảnh hưởng.
“Chủ tử, Lễ bộ Thị lang ở chính đường chờ ngài.” Vân Sanh coi như thiếp thân thị tử, khi chủ tử nhà mình lưu lại ở phòng ngủ, công việc vào bên trong truyền lời liền cũng cần phải do hắn làm.
Lúc này Vi Sinh Lan đang cầm lược nửa vòng tròn màu hổ phách, động tác êm ái chải lần lượt trên mái tóc dài đen của Kỳ Yến, mỗi một chút đều cẩn thận chải từ đầu đến chân tóc.
Mà không chờ Vi Sinh Lan có chút đáp lại, Kỳ Yến liền cướp ở phía trước dẫn đầu mở miệng nói: “Thê chủ để cho nàng chờ bao lâu cũng không sao.”
Hiếm thấy người này có hứng thú thúc tóc cho y… Kỳ Yến chỉ có thể thầm buồn với vậy thuộc hạ của y không hiểu được chọn thời cơ tới thăm.
Tâm tư phu lang nhà mình rõ ràng như vậy dĩ nhiên là Vi Sinh Lan xem hiểu, trong bụng hơi có chút buồn cười.
Nhắc tới nàng hôm qua còn nghĩ tự mình đi gặp mặt người nọ, không nghĩ tới nhưng là đối phương đã tìm tới cửa trước.
“Truyền lời để cho nàng chờ chốc lát.” Trấn an tạm đem tay trái ấn trên vai Kỳ Yến, Vi Sinh Lan hơi nghiêng đầu nói với Vân Sanh.
Một mái tóc đen dài của phu lang nhà mình sờ lên cảm giác thật mềm mượt, Vi Sinh Lan cũng không khỏi yêu thích chạm thêm mấy lần.
Kỳ Yến đối với việc này hiển nhiên là hết sức hưởng thụ, thoải mái thích ý nheo lại một đôi mắt phượng hẹp dài. Nếu không phải Vi Sinh Lan đang thúc tóc cho y, y cũng muốn kéo cái tay kia đến bên gò má cọ sát mấy cái.
“Tốt lắm.” Cuối cùng dùng trâm cài tóc cố định, việc thúc tóc này cũng coi như đại công cáo thành.
Kỳ Yến thật thấp “Ừ” nữa một tiếng, tình ý trong mắt làm sao cũng không giấu được.
Vì thế Vi Sinh Lan cung cong mi mắt, ôn thanh nói: “Yến nhi nếu không chê ta chỉ biết một cách thúc tóc này…”
Chưa nói hết lời, Kỳ Yến liền lên tiếng ngắt lời nói: “Thê chủ là muốn mỗi ngày thúc tóc cho ta sao.”
Nói là câu hỏi, nhưng kỳ vọng thật sâu trong lời nói lại để cho nó gần như biến thành một câu thỉnh cầu.
Tuy chỉ là cách thúc tóc đơn giản nhất, nhưng mà đây là người này tự tay thúc tóc cho y, y sao sẽ có đạo lý không thích cơ chứ.
Vi Sinh Lan nhẹ nhàng gật đầu một cái, theo tay kéo vạt áo của phu lang nhà mình hơi cúi đầu, không có chút nào báo trước thu hoạch mỹ nhân lại một lần nữa chủ động dâng nụ hôn.
Nơi ấm áp mềm mại kia ấn lên trên môi nàng, hai người bởi vì quá mức gần gũi mà có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Thoáng lui cách ra chút, Vi Sinh Lan khẽ cười hỏi: “Liền chỉ là như vậy mà thôi?” Gần nhau kết hợp chung một chỗ cũng chưa có động tác tiếp theo, quả nhiên phu lang nhà mình dù lại chủ động cũng không thay đổi được sự thật kỹ xảo vẫn còn trúc trắc này.
Nhưng nàng ngược lại cũng không muốn làm khó khăn Kỳ Yến, tóc thúcxong rồi, hiện giờ là nàng nên đi gặp mặt khách.
Không ngờ chớp mắt vừa dứt lời, Kỳ Yến lại đến gần lấp đầy khe hở lúc hai người tách ra.
Trừ đi xúc cảm ấm áp áp mềm mại bên ngoài trên môi còn nhiều hơn cảm giác bị đầu lưỡi nhẹ miêu tả.
Kỳ Yến hơi ngước đầu, không muốn bỏ qua bất kì vẻ mặt của người mình hết sức lấy lòng này. Thấy động tác lần này không gặp phải từ chối, y nhưng là nghĩ tiến thêm một bước đem lưỡi dò vào…
Năng lực học tập của phu lang nhà mình thật là không tệ, Vi Sinh Lan không tự chủ suy nghĩ.
Nên nói đáng giá khen thưởng sao. Vi Sinh Lan im lặng cười một tiếng, suy nghĩ này không có cách nào thông qua nhếch môi để diễn tả, nhưng cũng không ảnh hưởng nụ cười trong mắt càng sâu.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Kỳ Yến thở hào hển xụi lơ ở trong ngực Vi Sinh Lan, lồng ngực ngực trong lúc thở dốc hơi phập phồng.
“Tạm thời trước bỏ qua cho chàng.” Bộ dáng mỹ nhân trong ngực bởi vì động tình mà mặt nhiễm hơi đỏ thực là xinh đẹp, tuy nhiên Vi Sinh Lan cũng không có những động tác vượt qua khác, chỉ vững vàng ôm ngang người dậy, để nhẹ y trên xe lăn gỗ.
Kỳ Yến đẩy xe lăn đi theo sau lưng Vi Sinh Lan đến bên ngoài phòng ngủ, ở lúc Vi Sinh Lan bước ra cửa phòng, y mới chậm rãi mở miệng nói: “Thê chủ đối với nàng… Không cần quá khách khí.”
‘Nàng’ trong lời nói là chỉ Lễ bộ Thị lang.
Trên thực tế cái này ở Kỳ Yến xem ra đã là giải thích tương đối uyển chuyển, y vốn là muốn nói ‘Tùy ý ra lệnh là được ‘.
Vi Sinh Lan không có trả lời, nhưng coi như đáp lại, nàng nhéo nhẹ gò má của phu lang nhà mình. Có lẽ bởi vì xúc cảm trên tay quá mềm mại, động tác này không tránh khỏi duy trì nhiều hơn mấy giây.
Mặt mũi tuấn mỹ thật tốt một tấm trong trẻo lạnh lùng của phu lang nhà mình bị nàng bóp một cái như vậy, tự dưng liền thêm mấy phần vui vẻ… Khư khư trong mắt người này còn mang theo khó hiểu nhìn nàng, an thuận ngồi dựa vào trên xe lăn liền nửa điểm ý phản kháng giãy giụa đều không có.
Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng buông tay ra, phu lang nhà mình ngoan thuận như vậy thật là mỗi lần cũng không để cho nàng kìm được tiếp tục bắt nạt… Dĩ nhiên thời khắc đặc biệt nào đó ngoại trừ.
Lễ bộ Thị lang tên là Cố Dư, ở trong hoàng thành không nghi ngờ chút nào là nhưng được liệt vào hàng thanh niên tài tuấn, lại không thể không nói năm gần đây tốc độ tăng quan chức của người này nhanh làm người ta chắt lưỡi.
Ở lúc Vi Sinh Lan mới vừa bước vào chính đường, xa xa liền thấy nữ tử mặc triều phục kia hướng nàng hành lễ.
“Vương gia.” Thần sắc cung kính trên mặt Cố Dư không thể chân thực hơn, không bởi vì chờ đợi mà có nửa phần không kiên nhẫn.
Giữa hai người cũng không xa lạ gì, mỗi ngày vào triều đều ở trên cùng một điện, sớm đã có nhiều lần đối mặt. Mà cố Dư đối với thê chủ của chủ tử nhà mình cũng tổng không khỏi nhiều quan tâm…
Vi Sinh Lan hơi gật đầu, tỏ ý mời ngồi.
Cố Dư bận bịu khoát tay một cái, loại trường hợp lén lút này, nàng là không dám ngồi chung với người trước mắt này. Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng lạnh như băng của chủ tử nhà mình, chủ tử nhà mình Cố Dư liền co lại, nàng là hoàn toàn không nghĩ thể nghiệm thủ đoạn dạy dỗ cấp dưới của chủ tử nhà mình.
Vi Sinh Lan đại khái sáng tỏ nguyên nhân, cũng không bắt buộc.
“Hạ quan trước tới thăm là vì có vật muốn chuyển giao cho ngài.” Cầm ra một phong thơ từ trong ống tay áo, Cố Dư một mực cung kính dâng hai tay trình lên.
Sau khi nhận lấy Vi Sinh Lan chỉ mở ra hơi nhìn một cái liền khép lại, ngẩng đầu lên lộ ra mỉm cười ôn nhã: “Chặn lấy được phong mật hàm này khanh chắc là mất không ít công phu…”
Ngay sau đó chuyển đề tài câu chuyện: “Chỗ ngồi của Lễ bộ Thượng thư, không lâu sau khanh sẽ được tiếp nhận.”
Không ngoài dự liệu sẽ là như vậy, Cố Dư gật đầu một cái.
Ẩn núp phía sau màn đúng là người trong dự tưởng của Vi Sinh Lan kia, chẳng qua là chứng cớ trên tay không đủ để rõ ràng chỉ hướng chính chủ này.
Trước kéo đi thế lực của Vi Sinh Kỷ ở lễ bộ ngược lại cũng là một lựa chọn tốt… Cộng thêm phong thơ giấy trắng mực đen trong tay này, đủ để cho lễ bộ tiến hành một lần đổi máu lớn.
“Ngày sau nếu còn nơi cần dùng đến hạ quan… Vương gia cứ mở miệng là được.” Thái độ của Cố Dư hết sức ân cần, sở dĩ hôm nay nàng dậy sớm chạy tới phủ Chiêu vương, cũng là bởi vì lo âu Vi Sinh Lan sẽ tìm đến nàng trước.
Muốn thật là như vậy, để cho chủ tử nhà mình biết còn nguyên vẹn sao.
Sau khi Cố Dư nói xong hơi ngừng một giây, tựa như có chút ngượng ngùng mở miệng nói: “Chỉ mong Vương gia đến lúc đó có thể vì hạ quan nói tốt vài câu…”
Cố Dư mới hai mấy tuổi, cũng đã ngồi lên chỗ ngồi chính quan tam phẩm Lễ bộ thị lang, bàn về năng lực tất nhiên không thể nghi ngờ. Con đường làm quan thuận lợi, trừ đi năng lực làm việc bên ngoài, còn bởi vì vô cùng biết nhận định tình hình.
Cố Dư cũng coi là nhìn biết, nghĩ thỉnh cầu sao… Vẫn phải vào tay là từ người trước mắt này.. Người này nếu là chịu vì nàng ở trước mặt Kỳ Yến nói tốt dù chỉ là nửa câu, cuộc sống sau này của nàng sẽ không biết có thể thoải mái bao nhiêu.
“Tự nhiên.” Vi Sinh Lan tùy tiện liền gật đầu đáp ứng, đây cũng chính là chuyện nhúc nhích một chút miệng mà thôi.
Chẳng qua phu lang nhà mình… Có làm người ta sợ hãi như vậy sao? Vi Sinh Lan cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, phát hiện nàng là cho dù như thế nào đều không cách nào đem cùng bốn chữ ‘Làm người sợ hãi’ này liên hệ với nhau. Nhưng xem biểu hiện của Lễ bộ thị lang này, rõ ràng là đối với Kỳ Yến kính sợ cực kỳ.
Kỳ Yến trong trí nhớ Vi Sinh Lan là giống như một con mèo nhỏ ôn thuận khôn khéo, dễ dàng dỗ dễ dàng trêu đùa. Mà tùy ý nàng trêu đùa như thế nào, lúc con mèo này đối mặt với nàng đều vẫn là thu lại móng nhọn trên tay, căn bản không có để cho nàng cơ hội nhìn thấy.
Đi không lâu sau khi để cho quản gia đưa người đi, Vi Sinh Lan liền tới thư phòng phác thảo một phần danh sách nữa.
“Con đây là muốn đem mấy quan chức cấp thấp ở lễ bộ đổi lại toàn bộ sao.” Dung Cảnh tra xét một phần tờ giấy Vi Sinh Lan giao cho hắn, bên trên ước chừng viết có tên của mấy chục người.
Thần sắc Vi Sinh Lan rất là bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng chậm chạp trả lời: “Vừa vặn đem người lúc trước an bài đẩy đi bổ túc vị trí trống kia.”
Tội danh mưu hại đế vương, dù là chỉ dính líu tới một chút đều là tội chém đầu. Nhưng cái này cũng vẫn là nhẹ, nặng vậy cũng là dính dáng đến chu di cửu tộc.
“Lần này con và Lễ bộ thượng thư cũng không cần nhìn nhau không vừa mắt nữa rồi.” Dung Cảnh tuy là nói hài hước, trong con ngươi cũng không nổi chút gợn sóng.
Thời gian sống quá lâu, tình cảm của Dung Cảnh cũng theo đó nhạt đi rất nhiều. Nếu như là lúc xưa, hắn nên là sẽ đối với những người vô tội bị liên lụy mà tràn ra tâm tính đồng tình.
“Là nàng khắp nơi nhằm vào con trước.” Vi Sinh Lan hơi nhăn mi, thanh âm cũng trầm xuống ba phần.
Dung Cảnh chỉ đành phải buồn cười tiếp một câu: “Con làm hại hòn ngọc quý trên tay của người ta đợi mấy năm ở trong lãnh cung, còn muốn người ta có thể hòa nhã với con hay sao?”
Nói là như vậy nói, nhưng Dung Cảnh đối với việc ban đầu Vi Sinh Lan giết gà dọa khỉ cũng không có dị nghị, chỉ có thể trách con trai trưởng của Lễ bộ Thượng thư kia muốn vào thời khắc đó đụng vào trên họng súng.
Lúc đó quân hậu mới mất, người mắt nhìn chằm chằm nghĩ đạp lên một cước đối với hoàng nữ sau lưng không thế lực gia tộc như Vi Sinh Lan không phải số ít… Tuy nhiên hơi mang theo đầu óc cũng sẽ không ở thời khắc này vội vã ra tay.
“Ngày mai liền trước giải quyết chuyện Duyên Sở đã.” Vi Sinh Lan đối với lời nói Dung Cảnh từ chối cho ý kiến, tay hơi lắc lắc.
Vi Sinh Lan nghĩ đến trong phong mật hàm mơ hồ để lộ ra một người nàng chưa bao giờ nghĩ tới, dẫu sao ở trong nàng… Ba người cận thị quan của Cảnh đế nên đều là người trung thành với Cảnh đế.
Bởi vì cận thị quan nhưng coi như là tâm phúc của Cảnh đế, Vi Sinh Lan cũng cùng tiếp xúc qua mấy lần.
Người đó thường hầu hạ bên người Cảnh đế nhất, nữ tử luôn mặc y phục màu trúc xanh… Ánh mắt vốn là trầm tĩnh một cái chớp mắt lúc nhìn hướng Cảnh đế thì sẽ nhu hòa xuống.
Ánh mắt không cách nào ngụy trang, Vi Sinh Lan không khỏi đối với kết quả suy đoán của mình có nghi ngờ.
May mắn chưa tới cơ hội thu lưới, nàng còn có thời gian nghiệm chứng chuyện này.
Cách kỳ hạn Duyên Sở quyết định chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, Thiên Cơ ở mấy ngày trước sau khi lục lọi ra phương pháp giải khóa liền đem hàng thật cùng hàng giả trao đổi lẫn nhau trở về.
Chẳng qua đối với mọi người trong Lâm Lang các mà nói, trong các để hàng thật hay là hàng giả đại khái cũng không ảnh hưởng.
“Chủ tử, Lễ bộ Thị lang ở chính đường chờ ngài.” Vân Sanh coi như thiếp thân thị tử, khi chủ tử nhà mình lưu lại ở phòng ngủ, công việc vào bên trong truyền lời liền cũng cần phải do hắn làm.
Lúc này Vi Sinh Lan đang cầm lược nửa vòng tròn màu hổ phách, động tác êm ái chải lần lượt trên mái tóc dài đen của Kỳ Yến, mỗi một chút đều cẩn thận chải từ đầu đến chân tóc.
Mà không chờ Vi Sinh Lan có chút đáp lại, Kỳ Yến liền cướp ở phía trước dẫn đầu mở miệng nói: “Thê chủ để cho nàng chờ bao lâu cũng không sao.”
Hiếm thấy người này có hứng thú thúc tóc cho y… Kỳ Yến chỉ có thể thầm buồn với vậy thuộc hạ của y không hiểu được chọn thời cơ tới thăm.
Tâm tư phu lang nhà mình rõ ràng như vậy dĩ nhiên là Vi Sinh Lan xem hiểu, trong bụng hơi có chút buồn cười.
Nhắc tới nàng hôm qua còn nghĩ tự mình đi gặp mặt người nọ, không nghĩ tới nhưng là đối phương đã tìm tới cửa trước.
“Truyền lời để cho nàng chờ chốc lát.” Trấn an tạm đem tay trái ấn trên vai Kỳ Yến, Vi Sinh Lan hơi nghiêng đầu nói với Vân Sanh.
Một mái tóc đen dài của phu lang nhà mình sờ lên cảm giác thật mềm mượt, Vi Sinh Lan cũng không khỏi yêu thích chạm thêm mấy lần.
Kỳ Yến đối với việc này hiển nhiên là hết sức hưởng thụ, thoải mái thích ý nheo lại một đôi mắt phượng hẹp dài. Nếu không phải Vi Sinh Lan đang thúc tóc cho y, y cũng muốn kéo cái tay kia đến bên gò má cọ sát mấy cái.
“Tốt lắm.” Cuối cùng dùng trâm cài tóc cố định, việc thúc tóc này cũng coi như đại công cáo thành.
Kỳ Yến thật thấp “Ừ” nữa một tiếng, tình ý trong mắt làm sao cũng không giấu được.
Vì thế Vi Sinh Lan cung cong mi mắt, ôn thanh nói: “Yến nhi nếu không chê ta chỉ biết một cách thúc tóc này…”
Chưa nói hết lời, Kỳ Yến liền lên tiếng ngắt lời nói: “Thê chủ là muốn mỗi ngày thúc tóc cho ta sao.”
Nói là câu hỏi, nhưng kỳ vọng thật sâu trong lời nói lại để cho nó gần như biến thành một câu thỉnh cầu.
Tuy chỉ là cách thúc tóc đơn giản nhất, nhưng mà đây là người này tự tay thúc tóc cho y, y sao sẽ có đạo lý không thích cơ chứ.
Vi Sinh Lan nhẹ nhàng gật đầu một cái, theo tay kéo vạt áo của phu lang nhà mình hơi cúi đầu, không có chút nào báo trước thu hoạch mỹ nhân lại một lần nữa chủ động dâng nụ hôn.
Nơi ấm áp mềm mại kia ấn lên trên môi nàng, hai người bởi vì quá mức gần gũi mà có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Thoáng lui cách ra chút, Vi Sinh Lan khẽ cười hỏi: “Liền chỉ là như vậy mà thôi?” Gần nhau kết hợp chung một chỗ cũng chưa có động tác tiếp theo, quả nhiên phu lang nhà mình dù lại chủ động cũng không thay đổi được sự thật kỹ xảo vẫn còn trúc trắc này.
Nhưng nàng ngược lại cũng không muốn làm khó khăn Kỳ Yến, tóc thúcxong rồi, hiện giờ là nàng nên đi gặp mặt khách.
Không ngờ chớp mắt vừa dứt lời, Kỳ Yến lại đến gần lấp đầy khe hở lúc hai người tách ra.
Trừ đi xúc cảm ấm áp áp mềm mại bên ngoài trên môi còn nhiều hơn cảm giác bị đầu lưỡi nhẹ miêu tả.
Kỳ Yến hơi ngước đầu, không muốn bỏ qua bất kì vẻ mặt của người mình hết sức lấy lòng này. Thấy động tác lần này không gặp phải từ chối, y nhưng là nghĩ tiến thêm một bước đem lưỡi dò vào…
Năng lực học tập của phu lang nhà mình thật là không tệ, Vi Sinh Lan không tự chủ suy nghĩ.
Nên nói đáng giá khen thưởng sao. Vi Sinh Lan im lặng cười một tiếng, suy nghĩ này không có cách nào thông qua nhếch môi để diễn tả, nhưng cũng không ảnh hưởng nụ cười trong mắt càng sâu.
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Kỳ Yến thở hào hển xụi lơ ở trong ngực Vi Sinh Lan, lồng ngực ngực trong lúc thở dốc hơi phập phồng.
“Tạm thời trước bỏ qua cho chàng.” Bộ dáng mỹ nhân trong ngực bởi vì động tình mà mặt nhiễm hơi đỏ thực là xinh đẹp, tuy nhiên Vi Sinh Lan cũng không có những động tác vượt qua khác, chỉ vững vàng ôm ngang người dậy, để nhẹ y trên xe lăn gỗ.
Kỳ Yến đẩy xe lăn đi theo sau lưng Vi Sinh Lan đến bên ngoài phòng ngủ, ở lúc Vi Sinh Lan bước ra cửa phòng, y mới chậm rãi mở miệng nói: “Thê chủ đối với nàng… Không cần quá khách khí.”
‘Nàng’ trong lời nói là chỉ Lễ bộ Thị lang.
Trên thực tế cái này ở Kỳ Yến xem ra đã là giải thích tương đối uyển chuyển, y vốn là muốn nói ‘Tùy ý ra lệnh là được ‘.
Vi Sinh Lan không có trả lời, nhưng coi như đáp lại, nàng nhéo nhẹ gò má của phu lang nhà mình. Có lẽ bởi vì xúc cảm trên tay quá mềm mại, động tác này không tránh khỏi duy trì nhiều hơn mấy giây.
Mặt mũi tuấn mỹ thật tốt một tấm trong trẻo lạnh lùng của phu lang nhà mình bị nàng bóp một cái như vậy, tự dưng liền thêm mấy phần vui vẻ… Khư khư trong mắt người này còn mang theo khó hiểu nhìn nàng, an thuận ngồi dựa vào trên xe lăn liền nửa điểm ý phản kháng giãy giụa đều không có.
Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng buông tay ra, phu lang nhà mình ngoan thuận như vậy thật là mỗi lần cũng không để cho nàng kìm được tiếp tục bắt nạt… Dĩ nhiên thời khắc đặc biệt nào đó ngoại trừ.
Lễ bộ Thị lang tên là Cố Dư, ở trong hoàng thành không nghi ngờ chút nào là nhưng được liệt vào hàng thanh niên tài tuấn, lại không thể không nói năm gần đây tốc độ tăng quan chức của người này nhanh làm người ta chắt lưỡi.
Ở lúc Vi Sinh Lan mới vừa bước vào chính đường, xa xa liền thấy nữ tử mặc triều phục kia hướng nàng hành lễ.
“Vương gia.” Thần sắc cung kính trên mặt Cố Dư không thể chân thực hơn, không bởi vì chờ đợi mà có nửa phần không kiên nhẫn.
Giữa hai người cũng không xa lạ gì, mỗi ngày vào triều đều ở trên cùng một điện, sớm đã có nhiều lần đối mặt. Mà cố Dư đối với thê chủ của chủ tử nhà mình cũng tổng không khỏi nhiều quan tâm…
Vi Sinh Lan hơi gật đầu, tỏ ý mời ngồi.
Cố Dư bận bịu khoát tay một cái, loại trường hợp lén lút này, nàng là không dám ngồi chung với người trước mắt này. Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng lạnh như băng của chủ tử nhà mình, chủ tử nhà mình Cố Dư liền co lại, nàng là hoàn toàn không nghĩ thể nghiệm thủ đoạn dạy dỗ cấp dưới của chủ tử nhà mình.
Vi Sinh Lan đại khái sáng tỏ nguyên nhân, cũng không bắt buộc.
“Hạ quan trước tới thăm là vì có vật muốn chuyển giao cho ngài.” Cầm ra một phong thơ từ trong ống tay áo, Cố Dư một mực cung kính dâng hai tay trình lên.
Sau khi nhận lấy Vi Sinh Lan chỉ mở ra hơi nhìn một cái liền khép lại, ngẩng đầu lên lộ ra mỉm cười ôn nhã: “Chặn lấy được phong mật hàm này khanh chắc là mất không ít công phu…”
Ngay sau đó chuyển đề tài câu chuyện: “Chỗ ngồi của Lễ bộ Thượng thư, không lâu sau khanh sẽ được tiếp nhận.”
Không ngoài dự liệu sẽ là như vậy, Cố Dư gật đầu một cái.
Ẩn núp phía sau màn đúng là người trong dự tưởng của Vi Sinh Lan kia, chẳng qua là chứng cớ trên tay không đủ để rõ ràng chỉ hướng chính chủ này.
Trước kéo đi thế lực của Vi Sinh Kỷ ở lễ bộ ngược lại cũng là một lựa chọn tốt… Cộng thêm phong thơ giấy trắng mực đen trong tay này, đủ để cho lễ bộ tiến hành một lần đổi máu lớn.
“Ngày sau nếu còn nơi cần dùng đến hạ quan… Vương gia cứ mở miệng là được.” Thái độ của Cố Dư hết sức ân cần, sở dĩ hôm nay nàng dậy sớm chạy tới phủ Chiêu vương, cũng là bởi vì lo âu Vi Sinh Lan sẽ tìm đến nàng trước.
Muốn thật là như vậy, để cho chủ tử nhà mình biết còn nguyên vẹn sao.
Sau khi Cố Dư nói xong hơi ngừng một giây, tựa như có chút ngượng ngùng mở miệng nói: “Chỉ mong Vương gia đến lúc đó có thể vì hạ quan nói tốt vài câu…”
Cố Dư mới hai mấy tuổi, cũng đã ngồi lên chỗ ngồi chính quan tam phẩm Lễ bộ thị lang, bàn về năng lực tất nhiên không thể nghi ngờ. Con đường làm quan thuận lợi, trừ đi năng lực làm việc bên ngoài, còn bởi vì vô cùng biết nhận định tình hình.
Cố Dư cũng coi là nhìn biết, nghĩ thỉnh cầu sao… Vẫn phải vào tay là từ người trước mắt này.. Người này nếu là chịu vì nàng ở trước mặt Kỳ Yến nói tốt dù chỉ là nửa câu, cuộc sống sau này của nàng sẽ không biết có thể thoải mái bao nhiêu.
“Tự nhiên.” Vi Sinh Lan tùy tiện liền gật đầu đáp ứng, đây cũng chính là chuyện nhúc nhích một chút miệng mà thôi.
Chẳng qua phu lang nhà mình… Có làm người ta sợ hãi như vậy sao? Vi Sinh Lan cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, phát hiện nàng là cho dù như thế nào đều không cách nào đem cùng bốn chữ ‘Làm người sợ hãi’ này liên hệ với nhau. Nhưng xem biểu hiện của Lễ bộ thị lang này, rõ ràng là đối với Kỳ Yến kính sợ cực kỳ.
Kỳ Yến trong trí nhớ Vi Sinh Lan là giống như một con mèo nhỏ ôn thuận khôn khéo, dễ dàng dỗ dễ dàng trêu đùa. Mà tùy ý nàng trêu đùa như thế nào, lúc con mèo này đối mặt với nàng đều vẫn là thu lại móng nhọn trên tay, căn bản không có để cho nàng cơ hội nhìn thấy.
Đi không lâu sau khi để cho quản gia đưa người đi, Vi Sinh Lan liền tới thư phòng phác thảo một phần danh sách nữa.
“Con đây là muốn đem mấy quan chức cấp thấp ở lễ bộ đổi lại toàn bộ sao.” Dung Cảnh tra xét một phần tờ giấy Vi Sinh Lan giao cho hắn, bên trên ước chừng viết có tên của mấy chục người.
Thần sắc Vi Sinh Lan rất là bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng chậm chạp trả lời: “Vừa vặn đem người lúc trước an bài đẩy đi bổ túc vị trí trống kia.”
Tội danh mưu hại đế vương, dù là chỉ dính líu tới một chút đều là tội chém đầu. Nhưng cái này cũng vẫn là nhẹ, nặng vậy cũng là dính dáng đến chu di cửu tộc.
“Lần này con và Lễ bộ thượng thư cũng không cần nhìn nhau không vừa mắt nữa rồi.” Dung Cảnh tuy là nói hài hước, trong con ngươi cũng không nổi chút gợn sóng.
Thời gian sống quá lâu, tình cảm của Dung Cảnh cũng theo đó nhạt đi rất nhiều. Nếu như là lúc xưa, hắn nên là sẽ đối với những người vô tội bị liên lụy mà tràn ra tâm tính đồng tình.
“Là nàng khắp nơi nhằm vào con trước.” Vi Sinh Lan hơi nhăn mi, thanh âm cũng trầm xuống ba phần.
Dung Cảnh chỉ đành phải buồn cười tiếp một câu: “Con làm hại hòn ngọc quý trên tay của người ta đợi mấy năm ở trong lãnh cung, còn muốn người ta có thể hòa nhã với con hay sao?”
Nói là như vậy nói, nhưng Dung Cảnh đối với việc ban đầu Vi Sinh Lan giết gà dọa khỉ cũng không có dị nghị, chỉ có thể trách con trai trưởng của Lễ bộ Thượng thư kia muốn vào thời khắc đó đụng vào trên họng súng.
Lúc đó quân hậu mới mất, người mắt nhìn chằm chằm nghĩ đạp lên một cước đối với hoàng nữ sau lưng không thế lực gia tộc như Vi Sinh Lan không phải số ít… Tuy nhiên hơi mang theo đầu óc cũng sẽ không ở thời khắc này vội vã ra tay.
“Ngày mai liền trước giải quyết chuyện Duyên Sở đã.” Vi Sinh Lan đối với lời nói Dung Cảnh từ chối cho ý kiến, tay hơi lắc lắc.
Vi Sinh Lan nghĩ đến trong phong mật hàm mơ hồ để lộ ra một người nàng chưa bao giờ nghĩ tới, dẫu sao ở trong nàng… Ba người cận thị quan của Cảnh đế nên đều là người trung thành với Cảnh đế.
Bởi vì cận thị quan nhưng coi như là tâm phúc của Cảnh đế, Vi Sinh Lan cũng cùng tiếp xúc qua mấy lần.
Người đó thường hầu hạ bên người Cảnh đế nhất, nữ tử luôn mặc y phục màu trúc xanh… Ánh mắt vốn là trầm tĩnh một cái chớp mắt lúc nhìn hướng Cảnh đế thì sẽ nhu hòa xuống.
Ánh mắt không cách nào ngụy trang, Vi Sinh Lan không khỏi đối với kết quả suy đoán của mình có nghi ngờ.
May mắn chưa tới cơ hội thu lưới, nàng còn có thời gian nghiệm chứng chuyện này.