-
Chương 24
Editor: Sakura Trang
“Chính quân hiện ở nơi nào?” Lúc Vi Sinh Lan trở lại vương phủ còn nghĩ trước liếc mắt nhìn phu lang nhà mình mới đi xử lý công việc, không nghĩ tới ở trong sân nhưng không thấy người.
“Chính quân ở Noãn các.” Vân Sanh nháy mắt trả lời, Kỳ Yến chỉ mang theo Ngu Thư Ngôn đi, mà để cho hắn ở lại lưu lại trong chính viện này.
Trời mới biết Kỳ Yến vốn ai cũng không muốn mang, hiện mang theo Ngu Thư Ngôn cũng bất quá là bởi vì… Y đẩy xe lăn thật mệt. Trên đường đang bị đẩy đi Noãn các Kỳ Yến nhắm mắt dưỡng thần cũng thiếu chút nữa đã ngủ. Noãn các?
Vi Sinh Lan có chút không khó hiểu, đang mùa xuân, phu lang nhà mình sao lại đi đến nơi đó.
Đi đến Noãn các lại thấy một mình Ngu Thư Ngôn lẻ loi canh giữ ở ngoài phòng, Vi Sinh Lan hơi nhíu mày: “Công tử nhà ngươi để cho ngươi canh bên ngoài sao?”
Ngu Thư Ngôn gật đầu một cái, nhìn còn có chút ủ rũ cúi đầu, hắn đều cảm thấy hắn sẽ không phải là bị công tử nhà mình ghét bỏ chứ…
Đây cũng thật là lạ, Vi Sinh Lan nghĩ ngợi chốc lát, nàng nhớ phu lang nhà mình giống như là sẽ không để Ngu Thư Ngôn ở ngoài phòng.
“Yến nhi đây là đang chơi đùa cái gì.” Lúc Vi Sinh Lan bước vào trong phòng liền thấy phu lang nhà mình tựa như ý đồ dùng ống tay áo che giấu vật gì đó trong tay, dưới cái nhìn chăm chú của nàng lỗ tai trắng noãn kia khó hiểu liền nhiễm chút đỏ ửng xinh đẹp.
Vi Sinh Lan đến gần liền nắm tay của người ngồi trên xe lăn kia, làn da nhẵn nhụi và xúc cảm ôn lạnh quen thuộc.
Kỳ Yến vốn còn ở lúc đối phương nghĩ lấy ra của y có chút kháng cự yếu ớt, nhưng khi lòng bàn tay của y được đối phương lấy đầu ngón tay cực kỳ êm ái xoa nhẹ chơi đùa… Y liền dễ dàng thua trận.
Mất ống tay áo ngăn che, đợi thấy rõ vật trong tay phu lang nhà mình, Vi Sinh Lan cũng không tránh có trong nháy mắt khẽ run.
Đây là ngọn đèn hoa đăng lạc hoa tiết nàng đưa cho Kỳ Yến, trong trí nhớ là đã bị người này… Tàn phá trở nên rách rưới không chịu nổi.
“Năm sau cho chàng thêm một chiếc đèn như chiếc này.” Hoa đăng vốn là tinh xảo vui mừng nhưng hình dáng bây giờ thực là có chút tức cười, nhưng nghĩ tới phu lang nhà mình tiêu phí tâm tư như vậy, khuôn mặt Vi Sinh Lan càng thêm nhu hòa.
Kỳ Yến đúng là mất ngay ngắn một cái buổi sáng phí tâm dán lại lần nữa, không biết có phải do giấy trên vách đèn rách quá nhiều không, sau khi dán lại ngược lại càng khó nhìn hơn.
Lần này y vạn phần khó được lại phản bác lời của Vi Sinh Lan, thanh âm tuy thấp nhưng không khó nghe ra ý cố chấp trong đó: “... Không giống nhau.”
Đồ bị y làm cho xấu như vậy lại để cho người này thấy, Kỳ Yến chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt vì vậy tăng lên rất nhiều, tựa như mơ hồ nóng lên.
Phí tinh thần nên giờ cảm thấy mệt mỏi, cho dù suy nghĩ muốn thời khắc giữ hình tượng tốt đẹp ở trước mặt người này, Kỳ Yến vẫn là không nhịn được ngáp nhỏ một cái, trong đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp rõ ràng hiện ra sắc thái buồn ngủ.
“Sáng nay liền nói để cho chàng ngủ nhiều thêm một lát.” Vi Sinh Lan đối với việc phu lang nhà mình quyết định muốn mỗi ngày cùng dậy sớm với nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nhưng mà hai người mỗi đêm nằm ở trên cùng cái giường luôn không khỏi vuốt ve một phen, Kỳ Yến coi như là một bên bị động nhận lấy lại là thể chất bệnh yếu như vậy, trong lúc hoan ái có thể kiên trì, nhưng về sau đều là chiếm vị trí trong ngực Vi Sinh Lan liền ngủ thật say… Đều như vậy còn đòi dậy sớm để tự dày vò mình.
Bị Vi Sinh Lan cúi người nhẹ ôm lấy, một chút một chút vuốt ve mái tóc đen dài sau lưng… Kỳ Yến nhẹ ô một tiếng, động tác đau cưng chiều của người trước mắt luôn khiến y khó mà kìm nén.
Vi Sinh Lan cam kết mỗi ngày thúc tóc cho y, Kỳ Yến sao có thể để cho ngủ say bỏ qua chuyện này, y chỉ có thể thức dậy sớm hơn chút so với Vi Sinh Lan.
Kỳ Yến ở dưới cái trấn an êm ái liên tục mơ màng buồn ngủ, ở lúc y không nhịn được khép hai trong mắt liền bị người trước mắt ôm ngang vào trong ngực.
“Thê chủ...” Kỳ Yến lầu bầu, vô cùng an thuận dựa vào ở trên người Vi Sinh Lan.
Vi Sinh Lan ‘Ừ’ nữa một tiếng, nàng là chuẩn bị ôm người này về phòng ngủ ở chính viện.
Ý thức được Vi Sinh Lan không là phải ôm y đến trên giường nhỏ bên trong phong, mà là phải rời khỏi nơi đây. Kỳ Yến đang buồn ngủ ý nghĩ mờ mịt giơ ngón tay lên chỉ về phía vật bị đặt ở trên bàn, thanh âm cực khẽ mê sảng nói: “Hoa đăng…”
Đều như vậy còn băn khoăn, trong tròng mắt Vi Sinh Lan không biết làm sao càng thêm thâm: “Chờ một hồi để cho Thư Ngôn đi vào cầm.”
Lần này người trong ngực cuối cùng cũng an phận không có động tác khác, hô hấp cũng dần dần trở nên nhẹ chậm đều đều.
Đem phu lang nhà mình ôm trở lại trong phòng ngủ, Vi Sinh Lan liền dứt khoát lật xem sổ con ngay tại bên trong phòng thuận tiện chờ người sắp đến.
Đợi này, liền đợi đến giờ Thân.
“Chiêu vương để cho hạ quan tới, Không biết vì chuyện gì?” Tùy người hầu dẫn đường đến thư phòng, Liễu Ký Ẩn cúi đầu đứng. Người thường có lẽ cho là động tác cúi đầu của nàng là thể hiện sự cung kính, chỉ có chính nàng mới hiểu rõ, nàng là bởi vì không dám chống lại đôi mắt kia.
Khuôn mặt của nữ tử giống Cảnh đế quá mức, tuy nhiên sợ rằng không có mấy người có thể phát hiện điểm này… Dẫu sao hai người cho người cảm giác là hoàn toàn khác nhau. Nhưng đối với Liễu Ký Ẩn mà nói, nhưng là hoảng hốt có loại ảo giác gặp được Cảnh đế lúc vẫn còn là Thái nữ.
Mi mắt hơi cong, trên mặt mang nụ cười ôn nhã… Bộ dáng như vậy chính là biểu hiện của Cảnh đế hơn mười năm trước, mà hiện từ trên người đế vương bất cẩu ngôn tiếu kia đã lại không có thể tìm ra dấu vết.
“Ngược lại cũng không là chuyện tình quan trọng gì.” Vi Sinh Lan trả lời đến nhẹ nhàng, cầm phong mật hàm lúc trước bị nàng thu vào trong hộp kia, chia đều ở trên bàn.
Trên thực tế nếu như ngay cả chuyện này cũng không tính chuyện quan trọng, chỉ sợ là khó có chuyện có thể gọi hai chữ ‘quan trọng’ nữa.
Liễu Ký Ẩn liếc thấy chữ viết rất là quen thuộc trên đó, trong lòng hơi trầm xuống. Chẳng qua từ lúc ở trên điện nhận được truyền âm nàng đã có dự liệu, hiệngiờ ngược lại là không có hốt hoảng.
“Là hạ quan.” Liễu Ký Ẩn thậm chí tới không đợi Vi Sinh Lan hỏi liền nói thẳng thừa nhận không kiêng kỵ, trong con ngươi màu mực thoáng qua một tia thống khổ.
Người trước mắt là Cảnh đế chọn trúng đời đế vương tiếp theo, mặc dù trong đó có trộn lẫn… Nguyên nhân liên quan đến người kia, nhưng người trước mắt coi như không thể phủ nhận là ưu tú nhất trong các hoàng nữ. Liễu Ký Ẩn hiểu biết tính tình của Vi Sinh Lan, ở dưới tình huống không có đầy đủ chứng cớ là quả quyết sẽ không cho mời nàng tới.
Vi Sinh Lan hơi bất ngờ với phần thẳng thắn này, nhưng mục đích của nàng cũng không phải là hỏi tội người này.
“Vi Sinh Kỷ uy hiếp với ngươi?” Đối phương đã là thẳng thắn như vậy, Vi Sinh Lan cũng chỉ đành đi thẳng vào vấn đề.
Lúc nữ tử vận y phục trúc xanh vẫn đang yên lặng, Vi Sinh Lan lại vẫn bình tĩnh mở miệng nói: “Từ trước đến giờ mẫu hoàng đối với Liễu cận thị tín nhiệm có thừa…”
Nhưng nàng phụ lòng tín nhiệm của người kia, mặt Liễu Ký Ẩn không thay đổi suy nghĩ, không tiếng động nắm chặt hai tay giấu trong tay áo.
“Coi như Chiêu vương có thể hỏi ra sự thật từ nơi này của hạ quan, nếu không có chứng cớ xác thật, cũng vẫn là không tạo thành tổn thương đối với Cung vương được.” Lời nói này đã là tương đối với trá hình thừa nhận, Liễu Ký Ẩn rất là tỉnh táo phân tích.
Ở trên mọi chuyện Vi Sinh Kỷ cũng không tự mình ra tay, người người này trời sanh tính đa nghi, người phàm là người đã dùng qua, ở bên ngoài nếu không có chút quan hệ nào đều đã bị lặng yên không một tiếng động diệt khẩu. Lại lấy thủ đoạn của người này, cũng đã sớm đem chứng có có thể chỉ hướng nàng cũng tiêu hủy dọn dẹp không còn một mống.
Định tội cần phải có chứng cớ xác thật, vậy cần tạo chứng cớ để cấu thành tội, nhưng chứng cớ này có thể phục chúng hay không lại là một chuyện khác.
“Đúng là bổn vương cần sự trợ giúp từ Liễu cận thị, mặt khác… Cổ độc trên người mẫu hoàng đã giải.” Trong con ngươi Nữ tử che giấu thần sắc thống khổ đối với Vi Sinh Lan mà nói quá mức rõ ràng, nàng cũng là có lòng tốt thêm vào một câu mang ý trấn an.
“Chính quân hiện ở nơi nào?” Lúc Vi Sinh Lan trở lại vương phủ còn nghĩ trước liếc mắt nhìn phu lang nhà mình mới đi xử lý công việc, không nghĩ tới ở trong sân nhưng không thấy người.
“Chính quân ở Noãn các.” Vân Sanh nháy mắt trả lời, Kỳ Yến chỉ mang theo Ngu Thư Ngôn đi, mà để cho hắn ở lại lưu lại trong chính viện này.
Trời mới biết Kỳ Yến vốn ai cũng không muốn mang, hiện mang theo Ngu Thư Ngôn cũng bất quá là bởi vì… Y đẩy xe lăn thật mệt. Trên đường đang bị đẩy đi Noãn các Kỳ Yến nhắm mắt dưỡng thần cũng thiếu chút nữa đã ngủ. Noãn các?
Vi Sinh Lan có chút không khó hiểu, đang mùa xuân, phu lang nhà mình sao lại đi đến nơi đó.
Đi đến Noãn các lại thấy một mình Ngu Thư Ngôn lẻ loi canh giữ ở ngoài phòng, Vi Sinh Lan hơi nhíu mày: “Công tử nhà ngươi để cho ngươi canh bên ngoài sao?”
Ngu Thư Ngôn gật đầu một cái, nhìn còn có chút ủ rũ cúi đầu, hắn đều cảm thấy hắn sẽ không phải là bị công tử nhà mình ghét bỏ chứ…
Đây cũng thật là lạ, Vi Sinh Lan nghĩ ngợi chốc lát, nàng nhớ phu lang nhà mình giống như là sẽ không để Ngu Thư Ngôn ở ngoài phòng.
“Yến nhi đây là đang chơi đùa cái gì.” Lúc Vi Sinh Lan bước vào trong phòng liền thấy phu lang nhà mình tựa như ý đồ dùng ống tay áo che giấu vật gì đó trong tay, dưới cái nhìn chăm chú của nàng lỗ tai trắng noãn kia khó hiểu liền nhiễm chút đỏ ửng xinh đẹp.
Vi Sinh Lan đến gần liền nắm tay của người ngồi trên xe lăn kia, làn da nhẵn nhụi và xúc cảm ôn lạnh quen thuộc.
Kỳ Yến vốn còn ở lúc đối phương nghĩ lấy ra của y có chút kháng cự yếu ớt, nhưng khi lòng bàn tay của y được đối phương lấy đầu ngón tay cực kỳ êm ái xoa nhẹ chơi đùa… Y liền dễ dàng thua trận.
Mất ống tay áo ngăn che, đợi thấy rõ vật trong tay phu lang nhà mình, Vi Sinh Lan cũng không tránh có trong nháy mắt khẽ run.
Đây là ngọn đèn hoa đăng lạc hoa tiết nàng đưa cho Kỳ Yến, trong trí nhớ là đã bị người này… Tàn phá trở nên rách rưới không chịu nổi.
“Năm sau cho chàng thêm một chiếc đèn như chiếc này.” Hoa đăng vốn là tinh xảo vui mừng nhưng hình dáng bây giờ thực là có chút tức cười, nhưng nghĩ tới phu lang nhà mình tiêu phí tâm tư như vậy, khuôn mặt Vi Sinh Lan càng thêm nhu hòa.
Kỳ Yến đúng là mất ngay ngắn một cái buổi sáng phí tâm dán lại lần nữa, không biết có phải do giấy trên vách đèn rách quá nhiều không, sau khi dán lại ngược lại càng khó nhìn hơn.
Lần này y vạn phần khó được lại phản bác lời của Vi Sinh Lan, thanh âm tuy thấp nhưng không khó nghe ra ý cố chấp trong đó: “... Không giống nhau.”
Đồ bị y làm cho xấu như vậy lại để cho người này thấy, Kỳ Yến chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt vì vậy tăng lên rất nhiều, tựa như mơ hồ nóng lên.
Phí tinh thần nên giờ cảm thấy mệt mỏi, cho dù suy nghĩ muốn thời khắc giữ hình tượng tốt đẹp ở trước mặt người này, Kỳ Yến vẫn là không nhịn được ngáp nhỏ một cái, trong đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp rõ ràng hiện ra sắc thái buồn ngủ.
“Sáng nay liền nói để cho chàng ngủ nhiều thêm một lát.” Vi Sinh Lan đối với việc phu lang nhà mình quyết định muốn mỗi ngày cùng dậy sớm với nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nhưng mà hai người mỗi đêm nằm ở trên cùng cái giường luôn không khỏi vuốt ve một phen, Kỳ Yến coi như là một bên bị động nhận lấy lại là thể chất bệnh yếu như vậy, trong lúc hoan ái có thể kiên trì, nhưng về sau đều là chiếm vị trí trong ngực Vi Sinh Lan liền ngủ thật say… Đều như vậy còn đòi dậy sớm để tự dày vò mình.
Bị Vi Sinh Lan cúi người nhẹ ôm lấy, một chút một chút vuốt ve mái tóc đen dài sau lưng… Kỳ Yến nhẹ ô một tiếng, động tác đau cưng chiều của người trước mắt luôn khiến y khó mà kìm nén.
Vi Sinh Lan cam kết mỗi ngày thúc tóc cho y, Kỳ Yến sao có thể để cho ngủ say bỏ qua chuyện này, y chỉ có thể thức dậy sớm hơn chút so với Vi Sinh Lan.
Kỳ Yến ở dưới cái trấn an êm ái liên tục mơ màng buồn ngủ, ở lúc y không nhịn được khép hai trong mắt liền bị người trước mắt ôm ngang vào trong ngực.
“Thê chủ...” Kỳ Yến lầu bầu, vô cùng an thuận dựa vào ở trên người Vi Sinh Lan.
Vi Sinh Lan ‘Ừ’ nữa một tiếng, nàng là chuẩn bị ôm người này về phòng ngủ ở chính viện.
Ý thức được Vi Sinh Lan không là phải ôm y đến trên giường nhỏ bên trong phong, mà là phải rời khỏi nơi đây. Kỳ Yến đang buồn ngủ ý nghĩ mờ mịt giơ ngón tay lên chỉ về phía vật bị đặt ở trên bàn, thanh âm cực khẽ mê sảng nói: “Hoa đăng…”
Đều như vậy còn băn khoăn, trong tròng mắt Vi Sinh Lan không biết làm sao càng thêm thâm: “Chờ một hồi để cho Thư Ngôn đi vào cầm.”
Lần này người trong ngực cuối cùng cũng an phận không có động tác khác, hô hấp cũng dần dần trở nên nhẹ chậm đều đều.
Đem phu lang nhà mình ôm trở lại trong phòng ngủ, Vi Sinh Lan liền dứt khoát lật xem sổ con ngay tại bên trong phòng thuận tiện chờ người sắp đến.
Đợi này, liền đợi đến giờ Thân.
“Chiêu vương để cho hạ quan tới, Không biết vì chuyện gì?” Tùy người hầu dẫn đường đến thư phòng, Liễu Ký Ẩn cúi đầu đứng. Người thường có lẽ cho là động tác cúi đầu của nàng là thể hiện sự cung kính, chỉ có chính nàng mới hiểu rõ, nàng là bởi vì không dám chống lại đôi mắt kia.
Khuôn mặt của nữ tử giống Cảnh đế quá mức, tuy nhiên sợ rằng không có mấy người có thể phát hiện điểm này… Dẫu sao hai người cho người cảm giác là hoàn toàn khác nhau. Nhưng đối với Liễu Ký Ẩn mà nói, nhưng là hoảng hốt có loại ảo giác gặp được Cảnh đế lúc vẫn còn là Thái nữ.
Mi mắt hơi cong, trên mặt mang nụ cười ôn nhã… Bộ dáng như vậy chính là biểu hiện của Cảnh đế hơn mười năm trước, mà hiện từ trên người đế vương bất cẩu ngôn tiếu kia đã lại không có thể tìm ra dấu vết.
“Ngược lại cũng không là chuyện tình quan trọng gì.” Vi Sinh Lan trả lời đến nhẹ nhàng, cầm phong mật hàm lúc trước bị nàng thu vào trong hộp kia, chia đều ở trên bàn.
Trên thực tế nếu như ngay cả chuyện này cũng không tính chuyện quan trọng, chỉ sợ là khó có chuyện có thể gọi hai chữ ‘quan trọng’ nữa.
Liễu Ký Ẩn liếc thấy chữ viết rất là quen thuộc trên đó, trong lòng hơi trầm xuống. Chẳng qua từ lúc ở trên điện nhận được truyền âm nàng đã có dự liệu, hiệngiờ ngược lại là không có hốt hoảng.
“Là hạ quan.” Liễu Ký Ẩn thậm chí tới không đợi Vi Sinh Lan hỏi liền nói thẳng thừa nhận không kiêng kỵ, trong con ngươi màu mực thoáng qua một tia thống khổ.
Người trước mắt là Cảnh đế chọn trúng đời đế vương tiếp theo, mặc dù trong đó có trộn lẫn… Nguyên nhân liên quan đến người kia, nhưng người trước mắt coi như không thể phủ nhận là ưu tú nhất trong các hoàng nữ. Liễu Ký Ẩn hiểu biết tính tình của Vi Sinh Lan, ở dưới tình huống không có đầy đủ chứng cớ là quả quyết sẽ không cho mời nàng tới.
Vi Sinh Lan hơi bất ngờ với phần thẳng thắn này, nhưng mục đích của nàng cũng không phải là hỏi tội người này.
“Vi Sinh Kỷ uy hiếp với ngươi?” Đối phương đã là thẳng thắn như vậy, Vi Sinh Lan cũng chỉ đành đi thẳng vào vấn đề.
Lúc nữ tử vận y phục trúc xanh vẫn đang yên lặng, Vi Sinh Lan lại vẫn bình tĩnh mở miệng nói: “Từ trước đến giờ mẫu hoàng đối với Liễu cận thị tín nhiệm có thừa…”
Nhưng nàng phụ lòng tín nhiệm của người kia, mặt Liễu Ký Ẩn không thay đổi suy nghĩ, không tiếng động nắm chặt hai tay giấu trong tay áo.
“Coi như Chiêu vương có thể hỏi ra sự thật từ nơi này của hạ quan, nếu không có chứng cớ xác thật, cũng vẫn là không tạo thành tổn thương đối với Cung vương được.” Lời nói này đã là tương đối với trá hình thừa nhận, Liễu Ký Ẩn rất là tỉnh táo phân tích.
Ở trên mọi chuyện Vi Sinh Kỷ cũng không tự mình ra tay, người người này trời sanh tính đa nghi, người phàm là người đã dùng qua, ở bên ngoài nếu không có chút quan hệ nào đều đã bị lặng yên không một tiếng động diệt khẩu. Lại lấy thủ đoạn của người này, cũng đã sớm đem chứng có có thể chỉ hướng nàng cũng tiêu hủy dọn dẹp không còn một mống.
Định tội cần phải có chứng cớ xác thật, vậy cần tạo chứng cớ để cấu thành tội, nhưng chứng cớ này có thể phục chúng hay không lại là một chuyện khác.
“Đúng là bổn vương cần sự trợ giúp từ Liễu cận thị, mặt khác… Cổ độc trên người mẫu hoàng đã giải.” Trong con ngươi Nữ tử che giấu thần sắc thống khổ đối với Vi Sinh Lan mà nói quá mức rõ ràng, nàng cũng là có lòng tốt thêm vào một câu mang ý trấn an.