Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112
Tĩnh Anh được đưa tới bệnh viện và được đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó. Vương lão gia và Vương phu nhân cũng đã được thông báo và đến bệnh viện kịp thời.
- "Bác sĩ! Ông nhất định phải cứu mẹ con cô ấy! Tôi xin ông."
Vương Phong Thần nắm tay bác sĩ nhắn nhủ trước khi ông ấy đi vào bên trong phòng cấp cứu.
- "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Bác sĩ trấn an anh một câu rồi đi vào trong phòng phẫu thuật.
Vừa lúc này thì ba mẹ anh cũng tới, họ lo lắng cho cô đến nỗi vừa tới nơi liền gấp gáp hỏi ngay tình hình của cô mà không để ý ba mẹ cô cũng đang đứng ở đó.
- "Phong Thần! Làm sao mà tự nhiên Tĩnh Anh con bé lại như vậy?"
Vương Phong Thần nghe ba mẹ hỏi thì chỉ biết nhìn họ rồi lắc đầu không đáp.
Thấy vậy, mẹ anh liền quay sang hỏi ba mẹ cô:.
ngôn tình ngược
- "Anh chị, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao Tĩnh Anh lại...?"
- "Đều là lỗi do tôi. Tại tôi mà con gái mình mới ra nông nỗi này."
Ba cô thực sự bây giờ đang rất hối hận vì lúc đó đã mất bình tĩnh và trong lòng thì cũng đang nóng như lửa đốt.
Ba mẹ anh nghe ba cô nói vậy thì không tiện hỏi rõ vì sợ cả hai bên đều khó xử. Điều bây giờ họ cần làm đó là cầu nguyện cho cô và đứa bé trong bụng được bình an.
Mấy tiếng sau, đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Bác sĩ từ trong đi ra. Mọi người đều tụm lại hỏi thăm:
- "Bác sĩ! Tình hình con gái/con dâu tôi thế nào rồi?"
- "Sản phụ bị động thai nhưng cũng may là được đưa đi cấp cứu kịp thời nên cả mẹ và bé đều đã qua cơn nguy hiểm rồi. Giai đoạn này đang là những giai đoạn cuối của thai kì nên cần tránh gây xúc động hoặc căng thẳng cho bệnh nhân nếu không thì sẽ có thể dẫn đến tình trạng sinh non."
Bác sĩ tháo khẩu trang ra rồi từ từ nói.
Mọi người nghe xong ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là ba mẹ anh, họ thấy rất may mắn khi đứa bé này đã hai lần tưởng như sẽ xảy ra chuyện rồi nhưng cuối cùng vẫn ở bên gia đình họ.
- "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều."
- "Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển tới phòng bệnh, người nhà có thể vào thăm được rồi."
Bác sĩ nói rồi liền rời đi.
Sau đó 5 người cùng nhau đi vào thăm cô. Thuốc gây mê dần hết tác dụng nên cô cũng tỉnh lại. Vừa nhìn thấy anh, cô đã như mất hết bình tĩnh liền oà khóc:
- "Phong Thần! Em sợ lắm! Em cứ nghĩ là con sẽ rời xa chúng ta rồi...huhu...".
- "Bảo bối ngoan, bây giờ thì không sao rồi. Em đừng khóc nữa. Có anh ở đây rồi."
Anh cúi người xuống ôm cô thật chặt, tay vuốt ve sống lưng cô dỗ dành.
Bốn người lớn đứng đó thấy cảnh này, họ tự hiểu ý và đi ra ngoài, bớt không gian riêng cho anh và cô.
Lúc này hai bên ba mẹ mới có thời gian ngồi nói chuyện với nhau sau từng ấy năm. Mặc dù trước đây vì chuyện của anh và cô khiến tình bạn của hai bên không được như trước nữa nhưng họ vẫn giữ mối quan hệ mềm dẻo chỉ có điều là họ ngại gặp nhau hơn vì sợ khiến tất cả phải khó xử.
- "Anh Châu, chị Châu! Tôi biết là anh chị còn giận Phong Thần vì những chuyện trước kia nhưng bây giờ hai đứa nhỏ đã giải toả được hiểu lầm và yêu thương nhau thật lòng nên tôi hi vọng là anh chỉ sẽ khoan dung mà tha thứ cho thằng bé, có được không?"
Ba anh nhún nhường nói chuyện với ba cô nhưng ba cô thì vẫn còn chưa nguôi ngoai nên không thèm nhìn ba anh lấy một cái.
Mẹ anh thấy vậy lại nói tiếp:
- "Chúng tôi biết là rất khó để bắt anh phải chấp nhận ngay vì nếu đặt vị trí của chúng tôi vào vị trí của anh chị thì tôi cũng sẽ không dễ gì mà tha thứ cho người đã từng làm tổn thương con gái mình nhưng không phải người xưa vẫn thường nói "đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại" hay sao? Bây giờ Phong Thần nó đang cố gắng bù đắp khoảng thời gian trước kia cho Tĩnh Anh và cả Yến Nhi..."
- "Mình à, tôi mệt rồi. Chúng ta về thôi. Xin lỗi anh chị."
Ba cô đột nhiên cắt ngang lời nói của mẹ anh rồi đứng dậy ra về.
Mẹ cô thấy vậy vội nói:
- "Xin lỗi anh chị, ông ấy chắc vẫn còn chưa nguôi giận. Tôi sẽ tìm cơ hội khuyên nhủ ông ấy sau. Tôi xin phép về trước."
Dù gì thì khi nãy bà cũng được một phen hú hồn khi cứ tưởng con gái mình và cháu ngoại sẽ xảy ra chuyện nhưng bà càng thấy được tầm quan trọng của Vương Phong Thần ở trong tim con gái mình khi mà bà nhìn thấy cô thoải mái ở trong lòng anh khóc như một đứa trẻ. Chỉ khi ở bên một người đàn ông yêu thương mình thì một cô gái mới có thể bộc lộ được hết sự yếu đuối của mình. Có lẽ lần này anh đã thực sự thay đổi và yêu cô thật lòng. Bà tin với một tình yêu của người mẹ dành cho con gái mình thì lần này bà không nhìn nhận sai nữa rồi.
- "Bác sĩ! Ông nhất định phải cứu mẹ con cô ấy! Tôi xin ông."
Vương Phong Thần nắm tay bác sĩ nhắn nhủ trước khi ông ấy đi vào bên trong phòng cấp cứu.
- "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Bác sĩ trấn an anh một câu rồi đi vào trong phòng phẫu thuật.
Vừa lúc này thì ba mẹ anh cũng tới, họ lo lắng cho cô đến nỗi vừa tới nơi liền gấp gáp hỏi ngay tình hình của cô mà không để ý ba mẹ cô cũng đang đứng ở đó.
- "Phong Thần! Làm sao mà tự nhiên Tĩnh Anh con bé lại như vậy?"
Vương Phong Thần nghe ba mẹ hỏi thì chỉ biết nhìn họ rồi lắc đầu không đáp.
Thấy vậy, mẹ anh liền quay sang hỏi ba mẹ cô:.
ngôn tình ngược
- "Anh chị, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao Tĩnh Anh lại...?"
- "Đều là lỗi do tôi. Tại tôi mà con gái mình mới ra nông nỗi này."
Ba cô thực sự bây giờ đang rất hối hận vì lúc đó đã mất bình tĩnh và trong lòng thì cũng đang nóng như lửa đốt.
Ba mẹ anh nghe ba cô nói vậy thì không tiện hỏi rõ vì sợ cả hai bên đều khó xử. Điều bây giờ họ cần làm đó là cầu nguyện cho cô và đứa bé trong bụng được bình an.
Mấy tiếng sau, đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Bác sĩ từ trong đi ra. Mọi người đều tụm lại hỏi thăm:
- "Bác sĩ! Tình hình con gái/con dâu tôi thế nào rồi?"
- "Sản phụ bị động thai nhưng cũng may là được đưa đi cấp cứu kịp thời nên cả mẹ và bé đều đã qua cơn nguy hiểm rồi. Giai đoạn này đang là những giai đoạn cuối của thai kì nên cần tránh gây xúc động hoặc căng thẳng cho bệnh nhân nếu không thì sẽ có thể dẫn đến tình trạng sinh non."
Bác sĩ tháo khẩu trang ra rồi từ từ nói.
Mọi người nghe xong ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là ba mẹ anh, họ thấy rất may mắn khi đứa bé này đã hai lần tưởng như sẽ xảy ra chuyện rồi nhưng cuối cùng vẫn ở bên gia đình họ.
- "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều."
- "Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển tới phòng bệnh, người nhà có thể vào thăm được rồi."
Bác sĩ nói rồi liền rời đi.
Sau đó 5 người cùng nhau đi vào thăm cô. Thuốc gây mê dần hết tác dụng nên cô cũng tỉnh lại. Vừa nhìn thấy anh, cô đã như mất hết bình tĩnh liền oà khóc:
- "Phong Thần! Em sợ lắm! Em cứ nghĩ là con sẽ rời xa chúng ta rồi...huhu...".
- "Bảo bối ngoan, bây giờ thì không sao rồi. Em đừng khóc nữa. Có anh ở đây rồi."
Anh cúi người xuống ôm cô thật chặt, tay vuốt ve sống lưng cô dỗ dành.
Bốn người lớn đứng đó thấy cảnh này, họ tự hiểu ý và đi ra ngoài, bớt không gian riêng cho anh và cô.
Lúc này hai bên ba mẹ mới có thời gian ngồi nói chuyện với nhau sau từng ấy năm. Mặc dù trước đây vì chuyện của anh và cô khiến tình bạn của hai bên không được như trước nữa nhưng họ vẫn giữ mối quan hệ mềm dẻo chỉ có điều là họ ngại gặp nhau hơn vì sợ khiến tất cả phải khó xử.
- "Anh Châu, chị Châu! Tôi biết là anh chị còn giận Phong Thần vì những chuyện trước kia nhưng bây giờ hai đứa nhỏ đã giải toả được hiểu lầm và yêu thương nhau thật lòng nên tôi hi vọng là anh chỉ sẽ khoan dung mà tha thứ cho thằng bé, có được không?"
Ba anh nhún nhường nói chuyện với ba cô nhưng ba cô thì vẫn còn chưa nguôi ngoai nên không thèm nhìn ba anh lấy một cái.
Mẹ anh thấy vậy lại nói tiếp:
- "Chúng tôi biết là rất khó để bắt anh phải chấp nhận ngay vì nếu đặt vị trí của chúng tôi vào vị trí của anh chị thì tôi cũng sẽ không dễ gì mà tha thứ cho người đã từng làm tổn thương con gái mình nhưng không phải người xưa vẫn thường nói "đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại" hay sao? Bây giờ Phong Thần nó đang cố gắng bù đắp khoảng thời gian trước kia cho Tĩnh Anh và cả Yến Nhi..."
- "Mình à, tôi mệt rồi. Chúng ta về thôi. Xin lỗi anh chị."
Ba cô đột nhiên cắt ngang lời nói của mẹ anh rồi đứng dậy ra về.
Mẹ cô thấy vậy vội nói:
- "Xin lỗi anh chị, ông ấy chắc vẫn còn chưa nguôi giận. Tôi sẽ tìm cơ hội khuyên nhủ ông ấy sau. Tôi xin phép về trước."
Dù gì thì khi nãy bà cũng được một phen hú hồn khi cứ tưởng con gái mình và cháu ngoại sẽ xảy ra chuyện nhưng bà càng thấy được tầm quan trọng của Vương Phong Thần ở trong tim con gái mình khi mà bà nhìn thấy cô thoải mái ở trong lòng anh khóc như một đứa trẻ. Chỉ khi ở bên một người đàn ông yêu thương mình thì một cô gái mới có thể bộc lộ được hết sự yếu đuối của mình. Có lẽ lần này anh đã thực sự thay đổi và yêu cô thật lòng. Bà tin với một tình yêu của người mẹ dành cho con gái mình thì lần này bà không nhìn nhận sai nữa rồi.