Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Dám gọi tôi là đồ Khốn
Có lẽ cảm giác này chỉ đến với Nhược San duy nhất một lần trong đời, và cô không hề mong muốn trải nghiệm nó lần thứ hai. Cái cảm giác vừa bay bổng diệu kỳ, vừa lo sợ đến chết. Cứ như não đang hóng gió trên thiên đường, còn tim thì nằm ở dưới địa ngục vậy.
"Kia rồi, cô đã trông thấy sàn tàu rộng lớn phía dưới"
"Nhưng tại sao...?"
"Nó càng lúc..."
"Càng lên cao..."
"Thế này...."
"Hoắc Tần Phongggggg! Tôi giết chết anh!"
Nhược San mở to mắt kinh ngạc, đưa tay đẩy Hoắc Tần Phong một cái, khiến đầu anh đập mạnh vào cửa kính xe. Sau đó là âm thanh la hét kéo dài, trước khi tắt ngấm trong lòng biển đen u tối. Chiếc Mercedes cứ thế rơi tõm xuống biển, ngay khi cách chiếc du thuyền 30cm.
- ---------------
Ba con người nằm phơi mình, thoi thóp thở trên sàn tàu, toàn thân ướt sũng, trông không khác gì ba con chuột vừa chui từ dưới cống lên.
Đột nhiên bụng Nhược San quặn thắt, cô khó chịu xoay người, rồi chống khuỷu tay xuống ho lên mấy tiếng. Hoắc Tần Phong đang nằm bên cạnh, thấy thế vội vàng đưa tay vuốt qua vuốt lại trên lưng cô.
"Uyển Đồng, cô không sao chứ?"
Nhược San giận dữ lườm anh một cái, đem cùi chỏ thúc mạnh vào bụng Hoắc Tần Phong: "Đồ khốn, suýt chút nữa tôi xanh mồ rồi."
Bị đau, Hoắc Tần Phong nhăn mặt định ngồi dậy. Thì ngay lập tức, đã thấy Nhược San bình thản gối đầu ngay trên bụng anh, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, cô từ từ lên tiếng:
"Hoắc Tần Phong...xin lỗi... dù sao cũng là do tôi....đã kéo anh vào chuyện này....vậy nên... tôi..."
Hoắc Tần Phong chậm chạp thu tay lại, thoải mái hạ mình nằm xuống, vẻ mặt có chút đắc ý.
"Sao? Cô định lấy thân báo đáp hả? Tôi không phải là người đói quá mà vơ quàng đâu. Nhưng niệm tình giữa hai chúng ta đã có hôn ước, với lại việc xảy ra ở Skybar, tôi cũng cần có một phần trách nhiệm. Nên sẽ quyết định cho cô một cơ hội để chứng minh tình cảm của mình. Ngay từ bây giờ, hãy gọi tôi một tiếng anh đi!"
"...."
"Thôi nào! Không cần phải ngại."
"..."
"Uyển Đồng? Cô có đang nghe tôi nói không đấy!"
"Uyển Đồng?"
"Uyển....?"
Hoắc Tần Phong tức giận ngồi dậy, thì thấy Nhược San đã ngủ trên đùi anh từ lúc nào, dáng vẻ trông vô cùng dịu dàng mà đáng thương. Bỗng chốc cảm giác có gì đó đè nặng ở trong lòng.
"Tiểu..."
"BỐP"
Long Phi nằm phía bên cạnh Nhược San, trông thấy cô gối đầu trên đùi Hoắc tổng ngủ thì liền có nhã ý gọi cô dậy. Nào ngờ, lại bị Hoắc Tần Phong đập cho một cú, cuối cùng đành mang tâm trạng uỷ khuất rời đi.
Hoắc Tần Phong sau khi mạnh bạo đánh Long Phi, bàn tay lại trở lên dịu dàng bất thường. Anh nhẹ nhàng vén lại mấy lọn tóc còn vương trên mặt Nhược San, sau đó cẩn thận bế cô lên, từ từ bước vào bên trong du thuyền rộng lớn.
- ---------------
8 giờ sáng hôm sau.
Nhược San tỉnh dậy với tâm trạng mơ màng, cô sảng khoái dụi đầu vào gối lắc qua lắc lại. Cảm giác mềm mại, dịu êm này khiến cô không muốn mở mắt ra tẹo nào.
Nhận thấy da thịt va chạm trơn tru, man mát, Nhược San hoảng hốt bật dậy khỏi giường. Xương cốt cô kêu "rắc" lên một tiếng, nhận ra rằng tư thế nằm sấp đã được cô giữ nguyên trong thời gian dài. Kinh khủng hơn, là ngoài chiếc áo choàng màu trắng còn chưa thắt đai, thì trên người cô hoàn toàn trần như nhộng.
"Hoắc Tần Phongggggg"
Ly cafe đặt trên mặt bàn chợt rung lên, làm thứ nước bên trong sóng sánh chao lại vài nhịp. Hoắc Tần Phong lúc này đang thoải mái ngả người trên chiếc ghế sofa sang trọng, nghe tiếng kêu gào của Nhược San, bèn hạ chiếc kính xuống, rồi thong thả bước vào bên trong.
Nhược San ngồi co ro trên giường, để chắc ăn, cô còn quấn thêm một chiếc chăn ra ngoài. Trông thấy Hoắc Tần Phong bước vào, ánh mắt như hố lửa, chăm chăm muốn nuốt gọt lấy anh.
"Đồ khốn Hoắc Tần Phong, chuyện này là sao? Anh đã làm gì tôi hả?"
"Làm gì? Là làm gì?" Ánh mắt Hoắc Tần Phong trở nên nghi hoặc.
Nhược San càng thêm giận dữ, đôi mày cau lại với nhau: "Khốn kiếp! Anh còn trơ trẽn hỏi tôi sao? Nói mau, anh đã đụng chạm chỗ nào rồi hả?"
Hoắc Tần Phong lén nở nụ cười tà mị, ánh mắt trở nên gian xảo, còn đưa lưỡi liếm nhẹ vành môi một cái: "Chỗ nào cũng chạm rồi!"
"Đồ...đồ khốn...tôi giết chết con sói háo sắc nhà anh."
Dứt lời, Nhược San vội vàng bật dậy, do không để ý, lúc đứng lên giẫm phải mép chăn, khiến cả người cô bổ nhào xuống dưới. Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô.
"Aaaa!!!"
"Cẩn thận!
Đến khi Nhược San hoàn hồn thở dốc, thì đã thấy thân thể mình nằm trọn trong vòng tay của Hoắc Tần Phong. Cô mở to mắt căng thẳng nhìn lên, lại chạm ngay khuôn mặt yêu nghiệt đang cận kề.
Ở góc độ này, vẻ đẹp của Hoắc Tần Phong càng biến thành thứ vũ khí chết người, cánh mũi cao thẳng tắp, hàng lông mi dày đen vô cùng thu hút. Không những thế, cánh môi gợi cảm như muốn chào mời, với khẩu hiệu hiện rõ "giảm giá 80%", khiến một kẻ thích sale off như cô không nỡ nào từ chối.
Trước mặt cô, ngoài lớp áo sơ mi bằng lụa mỏng manh, là một bộ ngực săn chắc vô cùng quyến rũ. Hương vị nam tính phát ra khiến lồng ngực cô bắt đầu nóng lên, hòa cùng tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh.
Bàn tay Hoắc Tần Phong cảm nhận rõ sự ma sát giữa da thịt Nhược San, huống hồ trong lúc ngã, làm một bên chiếc áo choàng bị lệch, khiến khuôn ngực trắng nõn của Nhược San lộ ra đến phân nửaa. Sự va chạm gần gũi khiến bản năng không thể nào kiếm chế, nên Hoắc Tần Phong không nhịn được mà cúi xuống ngắm nhìn.
Nhược San lúc này thuận theo hướng của Hoắc Tần Phong, phát hiện ra sự hớ hênh của mình, nên vội đưa tay đẩy mạnh hàm của Hoắc Tần Phong lên cao, giận dữ hét lớn: "Đồ khốn! Mau buông tôi ra!"
Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong buông tay, liền khiến mông Nhược San tiếp đất dưới sàn.
"Bạch Uyển Đồng, bộ cô thích đụng tay đụng chân lắm hả? Nói cho cô biết, nếu tôi kiện cô ra toà, thì cả cái Bạch Lâm cũng không đủ bồi thường cho tôi đâu."
Hoắc Tần Phong đưa tay xoa đi xoa lại chiếc cằm của mình, ánh mắt nhìn cô như thú dữ.
Nhược San đau đớn, lồm cồm bò dậy từ dưới sàn, rồi nhanh chóng chỉnh lại chiếc áo.
"Anh im miệng đi, nếu như lúc đầu anh không tìm tôi gây sự, thì tôi có cần phải làm ra những chuyện như thế không?"
"Uyển Đồng…cô không nhớ là ai vừa cứu cô hả? Đồ vong ân bội nghĩa. Vả lại tôi thèm đụng vào cô chắc, là mấy người hầu gái giúp cô thay đồ đó."
Ánh mắt Nhược San chợt lóe sáng lên: "Thật thế sao? Coi như anh còn chút nhân phẩm."
Hoắc Tần Phong bực bội bước ra phía cửa: "Tôi đã sai người chuẩn bị sẵn đồ cho cô, sau khi thay xong thì Long Phi sẽ đưa cô về."
Nghe Hoắc Tần Phong nhắc đến việc trở về, Nhược San mới hoảng hốt nhớ đến Nguyệt Dực, liền vội vã kêu lên: "Hoắc Tần Phong, cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi có việc rất quan trọng."
Hoắc Tần Phong rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, thuận tiện hỏi: "Cô muốn gọi cho ai?"
"Tôi cần gọi cho Nguyệt Dực, nếu thấy tôi cả đêm không về, chắc chắn anh ấy sẽ rất lo lắng."
Đột ngột Hoắc Tần Phong thu lại chiếc điện thoại, vẻ mặt trở nên vô cùng khó chịu.
"Này, Bạch Uyển Đồng?"
"Hửm?"
"Cô gọi chồng chưa cưới là "đồ khốn", còn gọi thư ký của mình là "anh ấy" sao? Được, được lắm. Tôi hiểu rồi!" Hoắc Tần Phong giơ chiếc điện thoại lên, đầu gật gù như thể biết rõ được mọi chuyện.
"Hoắc Tần Phong, anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Bây giờ cô lại muốn mượn điện thoại của thằng khốn, để gọi cho anh ấy sao? Vậy thì mơ đi."
Dứt lời, Hoắc Tần Phong bước nhanh ra ngoài, để lại Nhược San với vẻ mặt vô cùng ngơ ngác.
"Hoắc Tần Phong, đầu anh bị ngập nước rồi hả?"
Chừng 10 phút sau, Nhược San bước ra bên ngoài khoang thuyền, cô mặc một chiếc váy trắng nhã nhặn, cơ hồ làm tôn lên nét dịu dàng còn ẩn giấu bên trong, khiến Hoắc Tần Phong không nhịn được mà lén liếc nhìn một cái, sau đó vờ đánh mắt ra xa.
Nhược San nhìn đến Long Phi, khẽ mỉm cười chào anh. Nhân lúc Hoắc Tần Phong không để ý, cô lén đưa tay lên tai, mô phỏng động tác nghe điện thoại, rồi sau đó chụm bốn đầu ngón tay lại, hướng về phía Long Phi mà vẫy vẫy.
Long Phi hồn nhiên "a" lên một tiếng, rồi ngây thơ đưa điện thoại của mình cho Nhược San mà không một chút nghi ngờ.
Thấy Nhược San lén lút quay người gọi điện, Hoắc Tần Phong vội vã bước đến trước mặt Long Phi, lúc này nụ cười chợt tắt, Long Phi sợ hãi lùi về sau một bước. Chưa kịp thêm bước thứ hai, thì chân anh đã ẵm trọn mũi giày của Hoắc Tần Phong.
"Kia rồi, cô đã trông thấy sàn tàu rộng lớn phía dưới"
"Nhưng tại sao...?"
"Nó càng lúc..."
"Càng lên cao..."
"Thế này...."
"Hoắc Tần Phongggggg! Tôi giết chết anh!"
Nhược San mở to mắt kinh ngạc, đưa tay đẩy Hoắc Tần Phong một cái, khiến đầu anh đập mạnh vào cửa kính xe. Sau đó là âm thanh la hét kéo dài, trước khi tắt ngấm trong lòng biển đen u tối. Chiếc Mercedes cứ thế rơi tõm xuống biển, ngay khi cách chiếc du thuyền 30cm.
- ---------------
Ba con người nằm phơi mình, thoi thóp thở trên sàn tàu, toàn thân ướt sũng, trông không khác gì ba con chuột vừa chui từ dưới cống lên.
Đột nhiên bụng Nhược San quặn thắt, cô khó chịu xoay người, rồi chống khuỷu tay xuống ho lên mấy tiếng. Hoắc Tần Phong đang nằm bên cạnh, thấy thế vội vàng đưa tay vuốt qua vuốt lại trên lưng cô.
"Uyển Đồng, cô không sao chứ?"
Nhược San giận dữ lườm anh một cái, đem cùi chỏ thúc mạnh vào bụng Hoắc Tần Phong: "Đồ khốn, suýt chút nữa tôi xanh mồ rồi."
Bị đau, Hoắc Tần Phong nhăn mặt định ngồi dậy. Thì ngay lập tức, đã thấy Nhược San bình thản gối đầu ngay trên bụng anh, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, cô từ từ lên tiếng:
"Hoắc Tần Phong...xin lỗi... dù sao cũng là do tôi....đã kéo anh vào chuyện này....vậy nên... tôi..."
Hoắc Tần Phong chậm chạp thu tay lại, thoải mái hạ mình nằm xuống, vẻ mặt có chút đắc ý.
"Sao? Cô định lấy thân báo đáp hả? Tôi không phải là người đói quá mà vơ quàng đâu. Nhưng niệm tình giữa hai chúng ta đã có hôn ước, với lại việc xảy ra ở Skybar, tôi cũng cần có một phần trách nhiệm. Nên sẽ quyết định cho cô một cơ hội để chứng minh tình cảm của mình. Ngay từ bây giờ, hãy gọi tôi một tiếng anh đi!"
"...."
"Thôi nào! Không cần phải ngại."
"..."
"Uyển Đồng? Cô có đang nghe tôi nói không đấy!"
"Uyển Đồng?"
"Uyển....?"
Hoắc Tần Phong tức giận ngồi dậy, thì thấy Nhược San đã ngủ trên đùi anh từ lúc nào, dáng vẻ trông vô cùng dịu dàng mà đáng thương. Bỗng chốc cảm giác có gì đó đè nặng ở trong lòng.
"Tiểu..."
"BỐP"
Long Phi nằm phía bên cạnh Nhược San, trông thấy cô gối đầu trên đùi Hoắc tổng ngủ thì liền có nhã ý gọi cô dậy. Nào ngờ, lại bị Hoắc Tần Phong đập cho một cú, cuối cùng đành mang tâm trạng uỷ khuất rời đi.
Hoắc Tần Phong sau khi mạnh bạo đánh Long Phi, bàn tay lại trở lên dịu dàng bất thường. Anh nhẹ nhàng vén lại mấy lọn tóc còn vương trên mặt Nhược San, sau đó cẩn thận bế cô lên, từ từ bước vào bên trong du thuyền rộng lớn.
- ---------------
8 giờ sáng hôm sau.
Nhược San tỉnh dậy với tâm trạng mơ màng, cô sảng khoái dụi đầu vào gối lắc qua lắc lại. Cảm giác mềm mại, dịu êm này khiến cô không muốn mở mắt ra tẹo nào.
Nhận thấy da thịt va chạm trơn tru, man mát, Nhược San hoảng hốt bật dậy khỏi giường. Xương cốt cô kêu "rắc" lên một tiếng, nhận ra rằng tư thế nằm sấp đã được cô giữ nguyên trong thời gian dài. Kinh khủng hơn, là ngoài chiếc áo choàng màu trắng còn chưa thắt đai, thì trên người cô hoàn toàn trần như nhộng.
"Hoắc Tần Phongggggg"
Ly cafe đặt trên mặt bàn chợt rung lên, làm thứ nước bên trong sóng sánh chao lại vài nhịp. Hoắc Tần Phong lúc này đang thoải mái ngả người trên chiếc ghế sofa sang trọng, nghe tiếng kêu gào của Nhược San, bèn hạ chiếc kính xuống, rồi thong thả bước vào bên trong.
Nhược San ngồi co ro trên giường, để chắc ăn, cô còn quấn thêm một chiếc chăn ra ngoài. Trông thấy Hoắc Tần Phong bước vào, ánh mắt như hố lửa, chăm chăm muốn nuốt gọt lấy anh.
"Đồ khốn Hoắc Tần Phong, chuyện này là sao? Anh đã làm gì tôi hả?"
"Làm gì? Là làm gì?" Ánh mắt Hoắc Tần Phong trở nên nghi hoặc.
Nhược San càng thêm giận dữ, đôi mày cau lại với nhau: "Khốn kiếp! Anh còn trơ trẽn hỏi tôi sao? Nói mau, anh đã đụng chạm chỗ nào rồi hả?"
Hoắc Tần Phong lén nở nụ cười tà mị, ánh mắt trở nên gian xảo, còn đưa lưỡi liếm nhẹ vành môi một cái: "Chỗ nào cũng chạm rồi!"
"Đồ...đồ khốn...tôi giết chết con sói háo sắc nhà anh."
Dứt lời, Nhược San vội vàng bật dậy, do không để ý, lúc đứng lên giẫm phải mép chăn, khiến cả người cô bổ nhào xuống dưới. Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong vội vàng đưa tay ra đỡ lấy cô.
"Aaaa!!!"
"Cẩn thận!
Đến khi Nhược San hoàn hồn thở dốc, thì đã thấy thân thể mình nằm trọn trong vòng tay của Hoắc Tần Phong. Cô mở to mắt căng thẳng nhìn lên, lại chạm ngay khuôn mặt yêu nghiệt đang cận kề.
Ở góc độ này, vẻ đẹp của Hoắc Tần Phong càng biến thành thứ vũ khí chết người, cánh mũi cao thẳng tắp, hàng lông mi dày đen vô cùng thu hút. Không những thế, cánh môi gợi cảm như muốn chào mời, với khẩu hiệu hiện rõ "giảm giá 80%", khiến một kẻ thích sale off như cô không nỡ nào từ chối.
Trước mặt cô, ngoài lớp áo sơ mi bằng lụa mỏng manh, là một bộ ngực săn chắc vô cùng quyến rũ. Hương vị nam tính phát ra khiến lồng ngực cô bắt đầu nóng lên, hòa cùng tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh.
Bàn tay Hoắc Tần Phong cảm nhận rõ sự ma sát giữa da thịt Nhược San, huống hồ trong lúc ngã, làm một bên chiếc áo choàng bị lệch, khiến khuôn ngực trắng nõn của Nhược San lộ ra đến phân nửaa. Sự va chạm gần gũi khiến bản năng không thể nào kiếm chế, nên Hoắc Tần Phong không nhịn được mà cúi xuống ngắm nhìn.
Nhược San lúc này thuận theo hướng của Hoắc Tần Phong, phát hiện ra sự hớ hênh của mình, nên vội đưa tay đẩy mạnh hàm của Hoắc Tần Phong lên cao, giận dữ hét lớn: "Đồ khốn! Mau buông tôi ra!"
Ngay lập tức, Hoắc Tần Phong buông tay, liền khiến mông Nhược San tiếp đất dưới sàn.
"Bạch Uyển Đồng, bộ cô thích đụng tay đụng chân lắm hả? Nói cho cô biết, nếu tôi kiện cô ra toà, thì cả cái Bạch Lâm cũng không đủ bồi thường cho tôi đâu."
Hoắc Tần Phong đưa tay xoa đi xoa lại chiếc cằm của mình, ánh mắt nhìn cô như thú dữ.
Nhược San đau đớn, lồm cồm bò dậy từ dưới sàn, rồi nhanh chóng chỉnh lại chiếc áo.
"Anh im miệng đi, nếu như lúc đầu anh không tìm tôi gây sự, thì tôi có cần phải làm ra những chuyện như thế không?"
"Uyển Đồng…cô không nhớ là ai vừa cứu cô hả? Đồ vong ân bội nghĩa. Vả lại tôi thèm đụng vào cô chắc, là mấy người hầu gái giúp cô thay đồ đó."
Ánh mắt Nhược San chợt lóe sáng lên: "Thật thế sao? Coi như anh còn chút nhân phẩm."
Hoắc Tần Phong bực bội bước ra phía cửa: "Tôi đã sai người chuẩn bị sẵn đồ cho cô, sau khi thay xong thì Long Phi sẽ đưa cô về."
Nghe Hoắc Tần Phong nhắc đến việc trở về, Nhược San mới hoảng hốt nhớ đến Nguyệt Dực, liền vội vã kêu lên: "Hoắc Tần Phong, cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi có việc rất quan trọng."
Hoắc Tần Phong rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, thuận tiện hỏi: "Cô muốn gọi cho ai?"
"Tôi cần gọi cho Nguyệt Dực, nếu thấy tôi cả đêm không về, chắc chắn anh ấy sẽ rất lo lắng."
Đột ngột Hoắc Tần Phong thu lại chiếc điện thoại, vẻ mặt trở nên vô cùng khó chịu.
"Này, Bạch Uyển Đồng?"
"Hửm?"
"Cô gọi chồng chưa cưới là "đồ khốn", còn gọi thư ký của mình là "anh ấy" sao? Được, được lắm. Tôi hiểu rồi!" Hoắc Tần Phong giơ chiếc điện thoại lên, đầu gật gù như thể biết rõ được mọi chuyện.
"Hoắc Tần Phong, anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Bây giờ cô lại muốn mượn điện thoại của thằng khốn, để gọi cho anh ấy sao? Vậy thì mơ đi."
Dứt lời, Hoắc Tần Phong bước nhanh ra ngoài, để lại Nhược San với vẻ mặt vô cùng ngơ ngác.
"Hoắc Tần Phong, đầu anh bị ngập nước rồi hả?"
Chừng 10 phút sau, Nhược San bước ra bên ngoài khoang thuyền, cô mặc một chiếc váy trắng nhã nhặn, cơ hồ làm tôn lên nét dịu dàng còn ẩn giấu bên trong, khiến Hoắc Tần Phong không nhịn được mà lén liếc nhìn một cái, sau đó vờ đánh mắt ra xa.
Nhược San nhìn đến Long Phi, khẽ mỉm cười chào anh. Nhân lúc Hoắc Tần Phong không để ý, cô lén đưa tay lên tai, mô phỏng động tác nghe điện thoại, rồi sau đó chụm bốn đầu ngón tay lại, hướng về phía Long Phi mà vẫy vẫy.
Long Phi hồn nhiên "a" lên một tiếng, rồi ngây thơ đưa điện thoại của mình cho Nhược San mà không một chút nghi ngờ.
Thấy Nhược San lén lút quay người gọi điện, Hoắc Tần Phong vội vã bước đến trước mặt Long Phi, lúc này nụ cười chợt tắt, Long Phi sợ hãi lùi về sau một bước. Chưa kịp thêm bước thứ hai, thì chân anh đã ẵm trọn mũi giày của Hoắc Tần Phong.