Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-128
CHƯƠNG 128: THEO ĐUỔI MÃNH LIỆT
CHƯƠNG 128: THEO ĐUỔI MÃNH LIỆT
Như Ý nói: "Võ công của huynh thế nào?"
Thật ra Như Ý biết là Trác Lỗi không biết võ công nhưng vẫn cố ý hỏi câu hỏi này.
Trác Lỗi lắc đầu, có chút lúng túng nói: "Kỳ thật ta không biết võ công, mặc dù cũng luyện hai ba chiêu công phu quyền cước, nhưng một chút nội lực cũng không có, chính là một người bình thường không biết võ công."
Như Ý nói: "Huynh đã không biết võ công, hiển nhiên người kia muốn đối phó huynh sẽ rất dễ dàng! Vì sao bọn họ không trực tiếp đối phó huynh? Ngược lại lại bắt nữ nhân của huynh, sau đó dẫn dụ huynh tới nơi này chứ?"
Trác Lỗi được Như Ý nhắc nhở một câu như vậy, dương như cũng đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện: “Thật sự đúng là có hơi kỳ quặc!”
Như Ý nói: "Đó là đương nhiên! Mục đích của đối phương không chỉ là đối phó huynh, cũng không phải muốn giết huynh! Bởi vì muốn giết huynh thực sự quá dễ dàng!"
Thực ra Trác Lỗi không đần, được Như Ý nhắc nhở như vậy, lập tức sáng suốt: "Nói như vậy! Bọn họ... Bọn họ cố ý để cho ta xâm nhập vào Tịch Mịch Yên Vũ lâu?"
Như Ý nói: "Hẳn là ý tứ này!"
Trác Lỗi nói: "Thế nhưng... Vì sao bọn họ lại muốn ta xâm nhập vào Tịch Mịch Yên Vũ lâu?"
Như Ý nghĩ nghĩ, nói: "Cái này ta cũng nghĩ mãi không thông! Nhưng cái gọi là vào thủy lao cứu người, chắc chắn là một cái bẫy! Huynh đi chuyến này chắc chắn là không ra được!"
Trên mặt Trác Lỗi hiện lên một tia kiên nghị: "Kể cả biết rõ là một cái bẫy, ta cũng không thể không đi!"
Như Ý hiếu kì hỏi: "Dù cho huynh đã biết rất rõ ràng, đi có thể sẽ mất mạng, huynh cũng muốn đi?"
"Đúng vậy! Ta nhất định phải đi!"
Trác Lỗi dùng sức gật đầu.
"Nữ nhân này... Đối với huynh quan trọng như vậy sao?" Như Ý có chút không hiểu hỏi.
"Nàng ấy so với tính mạng của ta còn quan trọng hơn!" Trác Lỗi rất kiên nghị nói.
"Hỏi thế gian tình là gì... Vì sao nữ nhân của huynh lại may mắn như vậy, có thể gặp được một người nam nhân si tình như huynh thật tốt?" Trong lòng Như Ý bỗng nhiên có chút bi thương...
Trên mặt Trác Lỗi có chút bi tráng, nói: "Nghiêm huynh, chuyện này không có quan hệ gì với huynh. Huynh không cần thiết phải mạo hiểm. Ta đã nói cho huynh toàn bộ sự thật, huynh cũng không cần quấy nhiễu ta nữa, nhanh rời khỏi nơi này! Nếu như bị người khác phát hiện thì muốn đi cũng không được nữa!"
Như Ý nói: "Ta còn có một vấn đề."
Trác Lỗi nói: "Vậy huynh hỏi đi!"
Như Ý nói: "Hai vị bằng hữu đi cùng huynh, dường như thập phần thân cận với huynh, mà hình như hai người bọn họ võ công vô cùng cao... Vì sao huynh không gọi bọn họ đến giúp đỡ một chút?"
Trác Lỗi do dự một chút, nói: "Kỳ thật... Bọn họ không biết chuyện này! Đêm nay bọn họ đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu cũng có nhiệm vụ của chính bọn họ, mà ta, thật ra chỉ là mượn thiếp mời của bọn họ đi cùng mà thôi, muốn trà trộn vào đây để cứu người!"
Như Ý cả kinh nói: "Bọn họ không biết? Vì sao huynh không nói cho bọn họ? Không phải bọn họ gọi huynh là chất nhi sao? Hình như rất quan tâm huynh đó!"
Trác Lỗi nói: "Kỳ thật không nói gạt huynh! Bọn họ là thúc thúc ruột của ta, và đường huynh. Chúng ta có huyết mạch tương liên, đương nhiên là thân cận ! Bất quá, ta đã bị người nhà đuổi ra ngoài, hành vi của ta đã không còn quan hệ với gia tộc nữa! Nhưng nếu như ta kéo bọn họ liên luỵ vào, bọn họ sẽ bị liên lụy, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng tới danh dự của toàn cả gia tộc..."
Như Ý nói: "Vậy huynh chỉ có một mình như thế này là đi chịu chết?"
Trác Lỗi cau mày, khẽ thở dài một cái: "Lúc đầu còn có một người có thể giúp ta ! Bất quá, ta lại không tìm được người đó! Ai! Khả năng đây chính là số mệnh đi! Ta đã không kịp đợi nàng ấy!"
Như Ý nói: "Ồ? Là ai vậy?"
Trác Lỗi nói: "Một người... Tóm lại là một người có thể giúp được ta. Chỉ đáng tiếc là, tạm thời ta không thể liên lạc được với nàng ấy!"
Trong lòng Như Ý âm thầm giật mình.
"Tứ ca tới khách điếm Bách Hợp tìm mình sao?"
"Chẳng lẽ là lúc mình đuổi theo tên ăn mày ca hát kia sao?"
"Khó trách trước đó tứ ca lại nói nếu mình ở đây thì tốt!"
"Đồ tứ ca đần!"
"Như Ý của huynh đang ở ngay bên cạnh huynh nha!"
"Huynh đúng là thằng ngốc!"
"Vì một nữ nhân thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng không cần!"
"Thiên hạ chỗ nào còn có nam nhân si tình trung thực giống như huynh nữa đây?"
Như Ý có chút hâm mộ Tống cô nương...
Nữ nhân có lợi hại hơn nữa, kể cả là cao thủ tuyệt đỉnh có quyền sinh quyền sát trong tay hay là đặc công giỏi nhất trải qua mưa bom bão đạn...
Trong lòng nữ nhân vẫn luôn có một nơi mềm yếu...
Nơi đó thuộc về tình yêu!
Tình yêu là vết thương trí mạng của mỗi một người!
Ai cũng không trốn thoát được số mệnh của tình yêu!
Như Ý cũng không trách cứ bạo quân, chẳng qua cảm thấy số mệnh mình có lẽ không có tình yêu, hết lần này tới lần khác yêu một tên Hoàng đế phong lưu có tam cung lục viện!
Tống cô nương chỉ là một nữ tử bình thường, yêu một nam tử bình thường...
Nhưng nam tử bình thường này lại nguyện ý vì mình mà vào sinh ra tử...
Tình yêu như thế mới là khắc cốt ghi tâm!
Bỗng nhiên...
Trong đầu Như Ý hiện lên một ý niệm: "Hắn cũng vì minh vào sinh ra tử mà!"
Lập tức, trên mặt cô lộ ra một tia mỉm cười thỏa mãn.
Như thế là đủ rồi!
Chí ít, phần tình cảm này đã đủ tốt đẹp để cô vĩnh viễn ghi nhớ...
"Có lẽ đây chính là ông trời an bài đi!"
"Đặc công không thể có tình cảm!"
"Có tình cảm thì sẽ có ràng buộc!"
"Thế nhưng ông trời đối với mình coi như cũng không tệ, chí ít đã có một đoạn hồi ức đến chết cũng không quên..."
Như Ý tự giễu cười cười, lập tức nghĩ thoáng hơn rất nhiều!
"Trác công tử, đi, ta đi cứu người cùng huynh!"
Trác Lỗi giật nảy cả mình: "Cái gì? Nghiêm huynh huynh cũng đừng nói giỡn! Chuyến đi này là đi chịu chết đấy! Không phải huynh vừa mới đáp ứng ta, chỉ cần ta nói cho huynh biết chân tướng thì huynh sẽ rời đi sao?"
Như Ý mỉm cười: "Ta chưa có đáp ứng huynh cái gì nha!"
Sắc mặt Trác Lỗi khó coi nói: "Huynh... Sao huynh lại chơi xấu như vậy? Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện thì phải giữ lời!"
Như Ý mỉm cười nói: "Vậy huynh cứ coi như ta là một tiểu nữ tử đi!"
"Nghiêm huynh, huynh đừng nói chuyện cười như vậy. Huynh đi nhanh đi, đây thật sự không phải là chuyện đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng." Trác Lỗi thực sự cảm thấy không biết làm gì với Nghiêm Phi khi có chút chơi xấu như thế này.
"Muốn cứu người thì đi đi thôi! Huynh thật dài dòng mà!"
Như Ý kéo Trác Lỗi liền trực tiếp đi tới phía trước!
"Các ngươi là ai? Tới đây làm gì! Mau mau rời đi!"
Thủ vệ giơ khảm đao, hướng về phía hai người đang đi tới!
Như Ý ra tay nhanh như chớp điểm huyệt hai người, hai tên thủ vệ lập tức giống như pho tượng, không nhúc nhích...
Trác Lỗi kinh ngạc nhìn Như Ý, nói: "Nghiêm huynh, Nghiêm huynh, hóa ra võ công của huynh cao minh như thế!"
Như Ý cười nói: "Nếu huynh cứ tiếp tục lề mề nữa, ta sẽ tự mình đi cứu người đấy!"
Nói xong, cô liền trực tiếp tiến vào nội đường!
"Chờ ta một chút!"
Trác Lỗi bất đắc dĩ, vội vàng đi theo!
Dương như Như Ý đối với địa hình ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu hết sức quen thuộc, hơn nữa còn có thể nhẹ nhành tránh thoát mỗi một trạm gác, thậm chí ngay cả thủ vệ tuần tra cô cũng có thể nhẹ nhành tránh đi...
Trác Lỗi đi theo phía sau cô, trong lòng càng ngày càng kinh ngạc!
Nghiêm Phi này, đến tột cùng là ai?
Thủ vệ của Tịch Mịch Yên Vũ lâu đi tuần tra rất nhiều, đẳng cấp giới nghiêm cực cao!
Thậm chí so với thủ vệ ở Hoàng cung và Phủ Trác Vương càng thêm nghiêm ngặt...
Như Ý âm thầm tính toán một chút, năm mươi bước một cái trạm gác nhỏ, trăm bước một cái trạm gác lớn, tổng cộng có chín đội thủ vệ thay phiên tuần tra, mà lộ tuyến lại chia làm ba hướng, gần như không có một cái góc chết góc tối...
Kể cả để Như Ý tự mình ra tay thiết kế một phương án đội tuần tra thủ vệ, chỉ sợ cũng không thể tốt hơn bao nhiêu so với cái này...
Như Ý thầm giật mình!
Tịch Mịch Yên Vũ lâu này thực sự quá mức cổ quái!
Ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu này thủ vệ cùng phương án tuần tra bố cục đơn giản chính là bản giản lược của hệ thống anh ninh của thế kỷ 21 mà!
Trạm gác và nhân thủ tuần tra cũng không quá nhiều, nhưng lại phối hợp lẫn nhau, lợi dụng đầy đủ tác dụng của mỗi người, đơn giản chính là không có kẽ hở...
Như Ý bỗng nhiên có một loại cảm giác...
Cái này giống như là đang xâm nhập vào tổng bộ CIA nước Mỹ vậy!
Nếu như không phải Như Ý đã được trải qua điều tra huấn luyện thập phần chuyên nghiệp, có thể trong thời gian rất ngắn tính nhẩm ra toàn bộ điểm mù của hệ thống thủ vệ bảo an, chỉ sợ võ công có cao hơn cũng sẽ bị người ta phát hiện rất nhanh...
Như Ý chỉ nhìn qua một lần đã đem toàn bộ địa đồ kia ghi nhớ ở trong lòng, mang theo tay mơ Trác Lỗi không biết võ công này, rất thuận lợi đi tới một rừng hạnh nhỏ bên trong.
Hai người đều cúi đầu mai phục, chờ một đội lính tuần tra đi qua.
Bên ngoài khu rừng kia là mặt hồ có cây cầu hình vòm, chính là lối vào thủy lao...
Như Ý nói: "Huynh đợi ở chỗ này! Ta đi vào cứu người!"
Trác Lỗi nói: "Không được! Sao ta có thể để một mình Nghiêm huynh đi mạo hiểm?"
Như Ý nói: "Được thôi! Huynh cũng đi cùng ta! Nơi này thủ vệ rất nghiêm mật, rừng hạnh này hiển nhiên là một góc chết của hệ thống bảo an, nói không chừng bọn họ sẽ phái người đến kiểm tra thường xuyên, huynh đi theo ta vẫn an toàn hơn chút! Nhanh lên! Đi! Cách đội lính tuần tra tiếp theo còn có bốn mươi hai giây!"
Trác Lỗi có chút dở khóc dở cười!
Nghiêm công tử này hoàn toàn xem hắn xem như phế vật!
Mà lại...
Hắn hơi kinh ngạc phát hiện, Nghiêm công tử này cùng Như Ý thực sự có nhiều chỗ quá giống nhau!
Cuối cùng sẽ nói ra một chút chuyện kỳ quái khiến cho người ta nghe không hiểu!
Tỉ như hệ thống bảo an...
Tỉ như bốn mươi hai giây...
Hắn hoàn toàn nghe không hiểu ra sao...
Bóng đêm yểm hộ...
Như Ý thật nhanh vọt tới cầu hình vòm, sau đó lưu loát chạy xuống dưới...
Trác Lỗi cũng phóng đi theo, lúc đầu cũng nghĩ đi theo Như Ý nhảy cùng một chỗ, thế nhưng hắn phát hiện phía dưới lại là nước... Bên cạnh cầu chỉ lồi ra thêm một viên gạch...
Nếu hắn nhảy xuống, không phải trực tiếp nhảy vào trong nước sao?
Cuối cùng hắn vẫn nhanh chóng ngoan ngoãn bò xuống dưới...
Cũng may mặt cầu không cao, hắn là nam nhân, cũng thuận lợi bò xuống tới.
Trong bóng tối, mặt nước sóng gợn lăn tăn dập dờn...
Như Ý chỉ vào bên dưới cầu hình vòm có cửa vào đen nhánh nơi này chính là cửa vào thủy lao! Mau đi vào thôi!
Trác Lỗi do dự một chút, liền khom người chui vào.
Như Ý cũng theo thật sát ở phía sau tiến vào lối vào đen nhánh...
Chờ đợi bọn họ ở bên trong, sẽ là cái gì?
Trác Lỗi không dám nghĩ.
Như Ý thì lười nghĩ...
Dù sao, rất nhanh sẽ biết phải đối mặt với cái gì...
Như Ý vừa đi...
Hồng Chúc cũng bay trở về đến lôi đài, trong tay bưng một cái hộp thần cùng cái hòm đặc công giống nhau như đúc...
Hợp kim titan đen nhánh lạnh như băng tản mát ra loại khí tức cường độ cao của mật độ hợp kim vốn có...
Vuông vức góc cạnh rõ ràng...
Nhìn qua chính là một cái vali xách tay bằng kim loại...
Cái hòm đặc công thứ hai?
Nếu như Như Ý thấy cảnh này...
Không biết trong lòng cô sẽ nghĩ như thế nào?
Lý Liên Khang phản ứng đầu tiên, kinh ngạc quay đầu lại nhìn bạo quân không có chút rung động nào...
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Cái này. . . Đây không phải là hộp thần ở trong cung sao?"
"Hộp thần vẫn còn ở trong cung! Đây là cái hộp thần thứ hai..."
Đôi mắt bạo quân, ngưng kết ở cái hòm đặc công trong tay Hồng Chúc cô nương kia...
Lý Liên Khang nói: "Hoàng Thượng! Chẳng lẽ thiên hạ xuất hiện hộp thần thứ hai? Cái này. . . Đây có phải lại là một cái điềm báo chẳng lành? Hộp thần chính là thần linh thể hiện cho sự quốc thái dân an,..."
CHƯƠNG 128: THEO ĐUỔI MÃNH LIỆT
Như Ý nói: "Võ công của huynh thế nào?"
Thật ra Như Ý biết là Trác Lỗi không biết võ công nhưng vẫn cố ý hỏi câu hỏi này.
Trác Lỗi lắc đầu, có chút lúng túng nói: "Kỳ thật ta không biết võ công, mặc dù cũng luyện hai ba chiêu công phu quyền cước, nhưng một chút nội lực cũng không có, chính là một người bình thường không biết võ công."
Như Ý nói: "Huynh đã không biết võ công, hiển nhiên người kia muốn đối phó huynh sẽ rất dễ dàng! Vì sao bọn họ không trực tiếp đối phó huynh? Ngược lại lại bắt nữ nhân của huynh, sau đó dẫn dụ huynh tới nơi này chứ?"
Trác Lỗi được Như Ý nhắc nhở một câu như vậy, dương như cũng đã nghĩ thông suốt được rất nhiều chuyện: “Thật sự đúng là có hơi kỳ quặc!”
Như Ý nói: "Đó là đương nhiên! Mục đích của đối phương không chỉ là đối phó huynh, cũng không phải muốn giết huynh! Bởi vì muốn giết huynh thực sự quá dễ dàng!"
Thực ra Trác Lỗi không đần, được Như Ý nhắc nhở như vậy, lập tức sáng suốt: "Nói như vậy! Bọn họ... Bọn họ cố ý để cho ta xâm nhập vào Tịch Mịch Yên Vũ lâu?"
Như Ý nói: "Hẳn là ý tứ này!"
Trác Lỗi nói: "Thế nhưng... Vì sao bọn họ lại muốn ta xâm nhập vào Tịch Mịch Yên Vũ lâu?"
Như Ý nghĩ nghĩ, nói: "Cái này ta cũng nghĩ mãi không thông! Nhưng cái gọi là vào thủy lao cứu người, chắc chắn là một cái bẫy! Huynh đi chuyến này chắc chắn là không ra được!"
Trên mặt Trác Lỗi hiện lên một tia kiên nghị: "Kể cả biết rõ là một cái bẫy, ta cũng không thể không đi!"
Như Ý hiếu kì hỏi: "Dù cho huynh đã biết rất rõ ràng, đi có thể sẽ mất mạng, huynh cũng muốn đi?"
"Đúng vậy! Ta nhất định phải đi!"
Trác Lỗi dùng sức gật đầu.
"Nữ nhân này... Đối với huynh quan trọng như vậy sao?" Như Ý có chút không hiểu hỏi.
"Nàng ấy so với tính mạng của ta còn quan trọng hơn!" Trác Lỗi rất kiên nghị nói.
"Hỏi thế gian tình là gì... Vì sao nữ nhân của huynh lại may mắn như vậy, có thể gặp được một người nam nhân si tình như huynh thật tốt?" Trong lòng Như Ý bỗng nhiên có chút bi thương...
Trên mặt Trác Lỗi có chút bi tráng, nói: "Nghiêm huynh, chuyện này không có quan hệ gì với huynh. Huynh không cần thiết phải mạo hiểm. Ta đã nói cho huynh toàn bộ sự thật, huynh cũng không cần quấy nhiễu ta nữa, nhanh rời khỏi nơi này! Nếu như bị người khác phát hiện thì muốn đi cũng không được nữa!"
Như Ý nói: "Ta còn có một vấn đề."
Trác Lỗi nói: "Vậy huynh hỏi đi!"
Như Ý nói: "Hai vị bằng hữu đi cùng huynh, dường như thập phần thân cận với huynh, mà hình như hai người bọn họ võ công vô cùng cao... Vì sao huynh không gọi bọn họ đến giúp đỡ một chút?"
Trác Lỗi do dự một chút, nói: "Kỳ thật... Bọn họ không biết chuyện này! Đêm nay bọn họ đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu cũng có nhiệm vụ của chính bọn họ, mà ta, thật ra chỉ là mượn thiếp mời của bọn họ đi cùng mà thôi, muốn trà trộn vào đây để cứu người!"
Như Ý cả kinh nói: "Bọn họ không biết? Vì sao huynh không nói cho bọn họ? Không phải bọn họ gọi huynh là chất nhi sao? Hình như rất quan tâm huynh đó!"
Trác Lỗi nói: "Kỳ thật không nói gạt huynh! Bọn họ là thúc thúc ruột của ta, và đường huynh. Chúng ta có huyết mạch tương liên, đương nhiên là thân cận ! Bất quá, ta đã bị người nhà đuổi ra ngoài, hành vi của ta đã không còn quan hệ với gia tộc nữa! Nhưng nếu như ta kéo bọn họ liên luỵ vào, bọn họ sẽ bị liên lụy, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng tới danh dự của toàn cả gia tộc..."
Như Ý nói: "Vậy huynh chỉ có một mình như thế này là đi chịu chết?"
Trác Lỗi cau mày, khẽ thở dài một cái: "Lúc đầu còn có một người có thể giúp ta ! Bất quá, ta lại không tìm được người đó! Ai! Khả năng đây chính là số mệnh đi! Ta đã không kịp đợi nàng ấy!"
Như Ý nói: "Ồ? Là ai vậy?"
Trác Lỗi nói: "Một người... Tóm lại là một người có thể giúp được ta. Chỉ đáng tiếc là, tạm thời ta không thể liên lạc được với nàng ấy!"
Trong lòng Như Ý âm thầm giật mình.
"Tứ ca tới khách điếm Bách Hợp tìm mình sao?"
"Chẳng lẽ là lúc mình đuổi theo tên ăn mày ca hát kia sao?"
"Khó trách trước đó tứ ca lại nói nếu mình ở đây thì tốt!"
"Đồ tứ ca đần!"
"Như Ý của huynh đang ở ngay bên cạnh huynh nha!"
"Huynh đúng là thằng ngốc!"
"Vì một nữ nhân thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng không cần!"
"Thiên hạ chỗ nào còn có nam nhân si tình trung thực giống như huynh nữa đây?"
Như Ý có chút hâm mộ Tống cô nương...
Nữ nhân có lợi hại hơn nữa, kể cả là cao thủ tuyệt đỉnh có quyền sinh quyền sát trong tay hay là đặc công giỏi nhất trải qua mưa bom bão đạn...
Trong lòng nữ nhân vẫn luôn có một nơi mềm yếu...
Nơi đó thuộc về tình yêu!
Tình yêu là vết thương trí mạng của mỗi một người!
Ai cũng không trốn thoát được số mệnh của tình yêu!
Như Ý cũng không trách cứ bạo quân, chẳng qua cảm thấy số mệnh mình có lẽ không có tình yêu, hết lần này tới lần khác yêu một tên Hoàng đế phong lưu có tam cung lục viện!
Tống cô nương chỉ là một nữ tử bình thường, yêu một nam tử bình thường...
Nhưng nam tử bình thường này lại nguyện ý vì mình mà vào sinh ra tử...
Tình yêu như thế mới là khắc cốt ghi tâm!
Bỗng nhiên...
Trong đầu Như Ý hiện lên một ý niệm: "Hắn cũng vì minh vào sinh ra tử mà!"
Lập tức, trên mặt cô lộ ra một tia mỉm cười thỏa mãn.
Như thế là đủ rồi!
Chí ít, phần tình cảm này đã đủ tốt đẹp để cô vĩnh viễn ghi nhớ...
"Có lẽ đây chính là ông trời an bài đi!"
"Đặc công không thể có tình cảm!"
"Có tình cảm thì sẽ có ràng buộc!"
"Thế nhưng ông trời đối với mình coi như cũng không tệ, chí ít đã có một đoạn hồi ức đến chết cũng không quên..."
Như Ý tự giễu cười cười, lập tức nghĩ thoáng hơn rất nhiều!
"Trác công tử, đi, ta đi cứu người cùng huynh!"
Trác Lỗi giật nảy cả mình: "Cái gì? Nghiêm huynh huynh cũng đừng nói giỡn! Chuyến đi này là đi chịu chết đấy! Không phải huynh vừa mới đáp ứng ta, chỉ cần ta nói cho huynh biết chân tướng thì huynh sẽ rời đi sao?"
Như Ý mỉm cười: "Ta chưa có đáp ứng huynh cái gì nha!"
Sắc mặt Trác Lỗi khó coi nói: "Huynh... Sao huynh lại chơi xấu như vậy? Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện thì phải giữ lời!"
Như Ý mỉm cười nói: "Vậy huynh cứ coi như ta là một tiểu nữ tử đi!"
"Nghiêm huynh, huynh đừng nói chuyện cười như vậy. Huynh đi nhanh đi, đây thật sự không phải là chuyện đùa, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng." Trác Lỗi thực sự cảm thấy không biết làm gì với Nghiêm Phi khi có chút chơi xấu như thế này.
"Muốn cứu người thì đi đi thôi! Huynh thật dài dòng mà!"
Như Ý kéo Trác Lỗi liền trực tiếp đi tới phía trước!
"Các ngươi là ai? Tới đây làm gì! Mau mau rời đi!"
Thủ vệ giơ khảm đao, hướng về phía hai người đang đi tới!
Như Ý ra tay nhanh như chớp điểm huyệt hai người, hai tên thủ vệ lập tức giống như pho tượng, không nhúc nhích...
Trác Lỗi kinh ngạc nhìn Như Ý, nói: "Nghiêm huynh, Nghiêm huynh, hóa ra võ công của huynh cao minh như thế!"
Như Ý cười nói: "Nếu huynh cứ tiếp tục lề mề nữa, ta sẽ tự mình đi cứu người đấy!"
Nói xong, cô liền trực tiếp tiến vào nội đường!
"Chờ ta một chút!"
Trác Lỗi bất đắc dĩ, vội vàng đi theo!
Dương như Như Ý đối với địa hình ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu hết sức quen thuộc, hơn nữa còn có thể nhẹ nhành tránh thoát mỗi một trạm gác, thậm chí ngay cả thủ vệ tuần tra cô cũng có thể nhẹ nhành tránh đi...
Trác Lỗi đi theo phía sau cô, trong lòng càng ngày càng kinh ngạc!
Nghiêm Phi này, đến tột cùng là ai?
Thủ vệ của Tịch Mịch Yên Vũ lâu đi tuần tra rất nhiều, đẳng cấp giới nghiêm cực cao!
Thậm chí so với thủ vệ ở Hoàng cung và Phủ Trác Vương càng thêm nghiêm ngặt...
Như Ý âm thầm tính toán một chút, năm mươi bước một cái trạm gác nhỏ, trăm bước một cái trạm gác lớn, tổng cộng có chín đội thủ vệ thay phiên tuần tra, mà lộ tuyến lại chia làm ba hướng, gần như không có một cái góc chết góc tối...
Kể cả để Như Ý tự mình ra tay thiết kế một phương án đội tuần tra thủ vệ, chỉ sợ cũng không thể tốt hơn bao nhiêu so với cái này...
Như Ý thầm giật mình!
Tịch Mịch Yên Vũ lâu này thực sự quá mức cổ quái!
Ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu này thủ vệ cùng phương án tuần tra bố cục đơn giản chính là bản giản lược của hệ thống anh ninh của thế kỷ 21 mà!
Trạm gác và nhân thủ tuần tra cũng không quá nhiều, nhưng lại phối hợp lẫn nhau, lợi dụng đầy đủ tác dụng của mỗi người, đơn giản chính là không có kẽ hở...
Như Ý bỗng nhiên có một loại cảm giác...
Cái này giống như là đang xâm nhập vào tổng bộ CIA nước Mỹ vậy!
Nếu như không phải Như Ý đã được trải qua điều tra huấn luyện thập phần chuyên nghiệp, có thể trong thời gian rất ngắn tính nhẩm ra toàn bộ điểm mù của hệ thống thủ vệ bảo an, chỉ sợ võ công có cao hơn cũng sẽ bị người ta phát hiện rất nhanh...
Như Ý chỉ nhìn qua một lần đã đem toàn bộ địa đồ kia ghi nhớ ở trong lòng, mang theo tay mơ Trác Lỗi không biết võ công này, rất thuận lợi đi tới một rừng hạnh nhỏ bên trong.
Hai người đều cúi đầu mai phục, chờ một đội lính tuần tra đi qua.
Bên ngoài khu rừng kia là mặt hồ có cây cầu hình vòm, chính là lối vào thủy lao...
Như Ý nói: "Huynh đợi ở chỗ này! Ta đi vào cứu người!"
Trác Lỗi nói: "Không được! Sao ta có thể để một mình Nghiêm huynh đi mạo hiểm?"
Như Ý nói: "Được thôi! Huynh cũng đi cùng ta! Nơi này thủ vệ rất nghiêm mật, rừng hạnh này hiển nhiên là một góc chết của hệ thống bảo an, nói không chừng bọn họ sẽ phái người đến kiểm tra thường xuyên, huynh đi theo ta vẫn an toàn hơn chút! Nhanh lên! Đi! Cách đội lính tuần tra tiếp theo còn có bốn mươi hai giây!"
Trác Lỗi có chút dở khóc dở cười!
Nghiêm công tử này hoàn toàn xem hắn xem như phế vật!
Mà lại...
Hắn hơi kinh ngạc phát hiện, Nghiêm công tử này cùng Như Ý thực sự có nhiều chỗ quá giống nhau!
Cuối cùng sẽ nói ra một chút chuyện kỳ quái khiến cho người ta nghe không hiểu!
Tỉ như hệ thống bảo an...
Tỉ như bốn mươi hai giây...
Hắn hoàn toàn nghe không hiểu ra sao...
Bóng đêm yểm hộ...
Như Ý thật nhanh vọt tới cầu hình vòm, sau đó lưu loát chạy xuống dưới...
Trác Lỗi cũng phóng đi theo, lúc đầu cũng nghĩ đi theo Như Ý nhảy cùng một chỗ, thế nhưng hắn phát hiện phía dưới lại là nước... Bên cạnh cầu chỉ lồi ra thêm một viên gạch...
Nếu hắn nhảy xuống, không phải trực tiếp nhảy vào trong nước sao?
Cuối cùng hắn vẫn nhanh chóng ngoan ngoãn bò xuống dưới...
Cũng may mặt cầu không cao, hắn là nam nhân, cũng thuận lợi bò xuống tới.
Trong bóng tối, mặt nước sóng gợn lăn tăn dập dờn...
Như Ý chỉ vào bên dưới cầu hình vòm có cửa vào đen nhánh nơi này chính là cửa vào thủy lao! Mau đi vào thôi!
Trác Lỗi do dự một chút, liền khom người chui vào.
Như Ý cũng theo thật sát ở phía sau tiến vào lối vào đen nhánh...
Chờ đợi bọn họ ở bên trong, sẽ là cái gì?
Trác Lỗi không dám nghĩ.
Như Ý thì lười nghĩ...
Dù sao, rất nhanh sẽ biết phải đối mặt với cái gì...
Như Ý vừa đi...
Hồng Chúc cũng bay trở về đến lôi đài, trong tay bưng một cái hộp thần cùng cái hòm đặc công giống nhau như đúc...
Hợp kim titan đen nhánh lạnh như băng tản mát ra loại khí tức cường độ cao của mật độ hợp kim vốn có...
Vuông vức góc cạnh rõ ràng...
Nhìn qua chính là một cái vali xách tay bằng kim loại...
Cái hòm đặc công thứ hai?
Nếu như Như Ý thấy cảnh này...
Không biết trong lòng cô sẽ nghĩ như thế nào?
Lý Liên Khang phản ứng đầu tiên, kinh ngạc quay đầu lại nhìn bạo quân không có chút rung động nào...
"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Cái này. . . Đây không phải là hộp thần ở trong cung sao?"
"Hộp thần vẫn còn ở trong cung! Đây là cái hộp thần thứ hai..."
Đôi mắt bạo quân, ngưng kết ở cái hòm đặc công trong tay Hồng Chúc cô nương kia...
Lý Liên Khang nói: "Hoàng Thượng! Chẳng lẽ thiên hạ xuất hiện hộp thần thứ hai? Cái này. . . Đây có phải lại là một cái điềm báo chẳng lành? Hộp thần chính là thần linh thể hiện cho sự quốc thái dân an,..."