Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 368
CHƯƠNG 368: BÓNG ĐEN NHẢY VÀO CỬA SỔ
Mà lúc này ở trong Trác phủ.
“Đại ca, đây được xem là muội muội huynh nói?” Trác Tuấn nhìn gương mặt còn nhợt nhạt nằm trên giường của Như Ý, mặt nghi ngờ hỏi, hắn giờ phút này cảm thấy Như Ý đẹp đến không thể tả, lông mày như lá liễu, cái miệng nhỏ nhắn như trái đào, còn có gương mặt không tì vết, thần sắc bình tĩnh khoan thai càng khiến mặt Trác Tuấn thêm kinh ngạc.
Ánh mắt của Trác Lỗi cuối cùng cũng từ chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Như Ý mà hồi hồn lại, liếc nhìn Trác Tuấn: “Sau này, nàng sẽ ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ nàng!”
Thật ra ý định ban đầu của Trác Lỗi là muốn nói Như Ý lợi hại dường nào, nhưng hắn cũng biết cây to gió lớn, bây giờ Trác phủ từ từ lấy lại oai phong năm đó, nhưng hắn biết chuyện năm đó, có thể có một phần nguyên nhân rất lớn được coi là cây to gió lớn, cho nên mới có quang cảnh như vậy.
Trác Tuấn thấy Trác Lỗi nhìn về phía Như Ý mang theo sự cưng chiều, thậm chí hắn ở trong lòng thầm nhủ, có phải đại ca có chuyện gì đó với nữ nhân hay không.
Có điều, Trác Tuấn vẫn thông minh gật đầu.
“Tướng quân!” Đang lúc hai người suy nghĩ chuyện của mình, quản gia chạy vào, mặc dù xem như là ổn định, nhưng rất dễ dàng nhìn ra, giờ khắc này bên ngoài có chuyện.
Trác Tuấn đương nhiên biết, thần sắc quản gia như vậy Trác Tuấn kết luận không phải chuyện bình thường.
“Nhị thiếu gia, bên ngoài có công công trong cung tới, nói là tuyên chỉ của Hoàng thượng, bảo Đại thiếu gia lập tức vào cung diện thánh!”
Trác Tuấn chau mày, lúc này, sao Hoàng thượng muốn đại ca vào cung, giương mắt nhìn người trông coi ở mép giường, vẻ mặt Trác Tuấn có chút lo âu, nhưng lệnh vua không thể trái.
Không biết là cảm nhận được ánh mắt khó xử của Trác Tuấn, hay là hắn nghe thấy lời của quản gia, Trác Lỗi bình tĩnh dửng dưng.
“Trả lời vị công công kia, ta đi ngay!” Trác Lỗi nói lời này người đã đứng lên, cuối cùng liếc nhìn Như Ý, đi tới bên cạnh Trác Tuấn: “Chăm sóc nàng ấy thật tốt, không được để người khác quấy rầy, bây giờ xem ra mạch đập nàng ấy không có thêm độc tính gì, dường như không còn nguy hiểm, nhưng bởi vì nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại, ta lo lắng… Cho nên phiền đệ chăm sóc!”
Trác Tuấn cũng biết tầm quan trọng của Như Ý đối với Trác Lỗi, trịnh trọng gật đầu, bày tỏ đáp ứng yêu cầu của Trác Lỗi.
Trác Lỗi lúc này mới vội vàng đi thay bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ, hắn mới vừa hộ giá, trên người dính đầy mùi máu tanh, Trác Lỗi ghét mùi máu tanh, theo hắn thấy, thứ mùi đó gay mũi khó ngửi, thậm chí còn khiến hắn có chút choáng váng.
Trác Tuấn đi tới ngồi xuống bên cạnh Như Ý, nhìn Như Ý trong giấc mộng dường như cũng không yên ổn lắm, thỉnh thoảng cau mày, ngay cả trên mặt cũng thỉnh thoảng căng thẳng, giống như là trải qua rất nhiều chuyện vậy.
Trác Tuấn không hiểu sao lại có loại cảm giác quen thuộc với Như Ý, cảm giác thân thiết, nhưng dường như hắn không nghĩ tới Như Ý là muội muội mình, bởi vì thân phận đại ca mặc dù ẩn trốn, nhưng vẫn để cho mấy huynh đệ bọn họ biết, bây giờ còn để cho mấy người bọn họ sống tốt như vậy, nếu thật sự là muội muội bọn họ, làm sao không biết chứ.
Điểm duy nhất, Trác Tuấn không nghĩ ra là, sao Như Ý lại xuất hiện ở chỗ này, hắn lúc ấy chỉ biết là người áo đen cướp một người đi, nhưng không nghĩ tới người kia công phu lại còn lợi hại hơn vạn phần so với đương kim Hoàng thượng .
Trác Tuấn không biết, cho nên nhìn gương mặt xinh đẹp này, hắn tỏ ra có chút lo âu, cứ như vậy không chớp mắt mà nhìn, lẳng lặng, lẳng lặng.
“Chủ tử, mấy tiểu chủ tử đang chờ ngài dùng bữa!” Khi Trác Tuấn nhìn, đôi mắt đều có chút căng, một người có bộ dáng người làm đi vào báo cáo với Trác Tuấn.
Lúc này Trác Tuấn mới cảm giác mình có chút đói, sờ cái bụng khô đét, Trác Tuấn mới nhớ tới đã một ngày không ăn uống gì rồi, gật đầu một cái: “Các người trông chừng cho tốt!”
Vừa nói, xoay người đi ra ngoài.
Có lúc, chuyện muốn tới, bạn muốn tránh cũng không tránh khỏi, giống như giờ phút này, người hầu kia vốn nên trông chừng Như Ý thật kĩ, nhưng bất ngờ bụng đau, đi về hướng nhà vệ sinh, đều nói người có ba cái gấp, đây là vấn đề không có cách nào khác.
Khi hắn vừa ra ngoài, một bóng đen nhảy cửa sổ vào.
Trong mơ hồ, Như Ý cảm giác có cái gì liếm chỗ mình bị thương, phụ nữ đều tương đối cảnh giác mẫn cảm với sự xâm phạm, Như Ý muốn mở mắt ra nhìn, nhưng phát hiện cả người bất lực.
Có điều, mặc dù bất lực, nhưng ý thức cô quả thật từ từ tỉnh táo lại, sức lực cũng đang dần dần hồi phục.
Rốt cuộc, Như Ý cũng góp nhặt đủ sức lực để mở mắt, cô lập tức mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy một thứ đồ nhỏ đang liếm vết thương cho mình, thế mà lại là thần thú.
Như Ý theo sức lực khôi phục của mình, rốt cuộc có thể ngồi dậy, sờ đầu nhỏ của thần thú kia, trong mắt Như Ý đầy cưng chiều, nói chuyện cũng êm ái: “Thần thú à, ngươi thật là thần thú!”
Như Ý cao hứng nói, nhưng sao cô cảm giác khóe miệng thần thú căng ra, giống như là nghe hiểu lời mình vậy, nhưng cô cũng không phải rất để ý.
Hiện cô đang khôi phục trí nhớ, có đủ sự bình tĩnh của hiện đại, cũng có sự cởi mở của Như Ý ở cổ đại, tính cách dung hợp vào một chỗ lại càng hoàn mỹ.
Như Ý để thần thú ngồi ở mép giường mình, những mệnh lệnh này đều là cô trực tiếp trao đổi tâm linh với thần thú, sau đó cô ngồi đó, điều phối huyết mạch trong người mình. Từ từ có một dòng nhiệt lưu chảy vào người, Như Ý cười cười, vốn là lần trước bị thương, đã ăn cỏ Tống mệnh, công lực tăng lên nhiều, hôm nay sau khi trí nhớ khôi phục, càng không thể dòm ngó, lại thêm thần thú nhà mình, đó chính là thần y, cô có thể không gia tăng công lực, trở nên vô địch mới lạ đó.
“Thần thú à, đi theo ta đi!” Như Ý giống như đã sớm làm xong quyết định, ôm lấy thần thú nho nhỏ chuẩn bị rời đi, có điều nào biết thần thú kia tự nhận mình anh tuấn vô cùng, giờ phút này còn giận dữ, nó lại không đi.
Lúc Như Ý đang nghi ngờ, thần thú kia uốn éo người dường như muốn xuống đất, Như Ý không biết làm sao, bởi vì hiểu tính tình thần thú, cho nên cô cũng dựa theo ý thần thú, đặt nó trên mặt đất.
Lúc thần thú chạm đất, uốn éo người kéo sang bên trái một chút, ẹo bên phải một chút, thật kì diệu cơ thể kia không ngừng to lớn, nhưng Như Ý đã từng thấy dáng vẻ của nó, đương nhiên sẽ không thấy kỳ lạ, điều cô thật sự thấy kỳ quái chính là hai cánh thần thú kia lại dài ra, hơn nữa cánh còn trắng đến chói mắt, dùng lời hiện đại mà nói, đó chính là cánh của thiên sứ.
Thần thú kia vỗ cánh hai cái, sau đó đung đưa đi về phía Như Ý, Như Ý hiểu ngay, ngồi lên phần lưng dày rộng kia của nó.
Như Ý đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô phủ lên mình cái khăn che mặt, sau đó nhắm hai mắt lại, giống như là cảm giác được Như Ý đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, thần thú kia vọt lên không trung bay ra ngoài.
“Hoàng thượng, không biết đêm khuya cho triệu thảo dân vào cung là có chuyện gì?” Hắn là quân, mình là dân, Trác Lỗi mặc dù đối với Thác Bạc Liệt có mang theo khúc mắc, nhưng vẫn một mực cung kính quỳ lạy.
Thác Bạc Liệt cũng là ngoại trừ Như Ý ra, không lộ ra biểu cảm gì, tỏ ra lạnh như băng, thậm chí lạnh đến thật sự lãnh khốc.
“Đứng lên đi!” Trong lời nói kia cũng như trời đông giá rét vậy, đông cứng không có nhiệt độ.
Trác Lỗi đương nhiên biết tính tình Thác Bạc Liệt, chỉ là đối với Thác Bạc Liệt ban đầu trong miệng Như Ý, vẫn khó mà trùng khớp thành một người.
Thác Bạc Liệt cảm giác được ánh mắt quái dị của Trác Lỗi, không biết là bởi vì hắn lập công lớn, hay là bởi vì Thác Bạc Liệt có chuyện muốn sắp xếp hắn đi làm, khóe miệng lại có thể kéo ra một nụ cười, mặc dù nhàn nhạt như vậy, cũng căng cứng rắn như vậy, nhưng lại cười.
“Trẫm có gì không ổn sao? Khiến ngươi nhìn xuất thần như vậy?” Thác Bạc Liệt có chút hiếu kỳ với cái nhìn của Trác Lỗi vào giờ phút này đối với mình.
Trác Lỗi sửng sốt, vội vàng trả lời “Bẩm Hoàng thượng , cũng không phải không ổn, chỉ là từng nghe muội muội nhắc tới Hoàng thượng, hôm nay chân chính có thời gian nhìn với khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện Hoàng thượng phong nhã tài hoa!” Trác Lỗi cũng không biết từ lúc nào mình đã học được cách nịnh nọt người khác.
Thác Bạc Liệt cười một tiếng: “Thì ra người ở lâu với Như Ý, quả nhiên sẽ bị ảnh hưởng, ngươi lại biết nói chuyện như vậy!”
Trác Lỗi không nói, cúi đầu: “Hoàng thượng không phải triệu kiến thảo dân, chính là vì thảo luận vấn đề này chứ?”
Thác Bạc Liệt lúc này mới thu hồi vẻ tự do gần gũi với dân thường vừa nãy, chăm chú nhìn về phía Trác Lỗi: “Trẫm muốn biết tất cả điều ngươi biết về chuyện Như Ý mất tích năm đó!”
Đối với suy nghĩ đột ngột của Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi cũng ngây ngẩn, hắn cho là Thác Bạc Liệt ít nhất hẳn là quan tâm một số chuyện sau khi đại quân bỏ lệnh cấm, nhưng không biết lại là như vậy: “Bẩm Hoàng thượng, thảo dân biết cũng không nhiều!”
Trác Lỗi bây giờ cũng không thể khoe khoang khoác lác nói mình biết nhiều, hiểu nhiều, có chút trốn tránh trách nhiệm, nhưng hắn biết Thác Bạc Liệt làm việc, nếu như quyết định làm, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn hỏi vấn đề như vậy, cũng đương nhiên là có mục đích.
Thác Bạc Liệt cau mày, rất không hài lòng câu trả lời của Trác Lỗi. “Trẫm là muốn biết toàn bộ điều ngươi biết!” Hơi cắn răng, Thác Bạc Liệt nhắc lại một lần nữa.
Đối với lời nhắc lại của Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi cũng biết mình giờ phút này có chút tức giận, vì vậy từ từ nói tới chuyện năm đó mình biết, nhưng quả thật theo như lời hắn nói, rất ít!
Thác Bạc Liệt nghe kĩ càng xong, tổng kết lời của Trác Lỗi: “Đầu tiên không biết ai lừa gạt Như Ý ra ngoài cung? Thứ hai, lúc đầu trẫm có biết điều đó không? Thứ ba, ngày đó ngươi điều tra việc Như Ý xảy ra chuyện, trẫm lại bị bệnh, hơn nữa bệnh không dậy nổi, dường như nằm rất lâu?
Thứ tư, đứa con của trẫm trẫm lại không biết, vậy các người là làm thế nào mà biết? Còn nữa, mặc dù Thái hậu nhiều lần muốn muốn ám sát Như Ý, nhưng cũng không thể nói Như Ý xảy ra chuyện có liên quan đến Thái hậu chứ? …”
Sau khi Thác Bạc Liệt sửa sang lại lời của Trác Lỗi, điểm khả nghi có được hơi nhiều.
Trác Lỗi cau mày, suy nghĩ một chút, sau đó chắp tay: “Ban đầu là ai đó truyền tin tức bảo Như Ý xuất cung, hơn nữa còn ôm đứa trẻ cùng xuất cung, thảo dân cảm thấy sau lưng nhất định là một âm mưu lớn, sau đó Hoàng thượng không có tin tức của Như Ý, chẳng lẽ không biết người đã từng nằm trên giường trong thời gian rất lâu? Hoặc là nói, Hoàng thượng trúng độc, trúng ly rượu vong, còn về vì sao Hoàng thượng không biết sự tồn tại của đứa bé này, kết nối hai vấn đề trước mặt, thảo dân cho là, Hoàng thượng có lẽ là mất trí nhớ!”
Trác Lỗi nói lời này ra tỏ ra rất thận trọng, nhưng cũng khó khăn lạ thường, giống như lý do này, hắn không biết có phải đang đắc tội với Thác Bạc Liệt hay không.
Thác Bạc Liệt vừa nghe đến cái từ mất trí nhớ này, thấy mông lung, mình mất trí nhớ? Làm sao có thể?
“Trẫm không quên mất bất kỳ thứ gì!” Đối với điểm này, Thác Bạc Liệt dường như rất khẳng định, nhưng vấn đề phía sau kia, nếu như không mất trí nhớ, đứa con của mình chẳng lẽ lại không biết, phải biết mang thai mười tháng, cần nhiều thời gian như vậy, làm sao có thể…
“Nói tiếp!” Thác Bạc Liệt tỏ ý Trác Lỗi tiếp tục đề tài vừa rồi.
Trác Lỗi nhìn trời bên kia, thở dài, “Hành vi của Thái hậu, bất luận thế nào đối với một người phụ nữ mà nói, với một người không có nguy hiểm gì với bà ấy mà có nhiều ý định giết người thế, vậy thì rất có khả năng chính là Như Ý biết một số thứ chúng ta không biết!”
Cứ như vậy, hai người đều lâm vào trong yên lặng, ai cũng không mở miệng, vốn cũng không phải là người nhiều lời, đưa vấn đề ra, vậy thì tiếp theo sẽ là với cách nào đó mà làm.
Mà lúc này ở trong Trác phủ.
“Đại ca, đây được xem là muội muội huynh nói?” Trác Tuấn nhìn gương mặt còn nhợt nhạt nằm trên giường của Như Ý, mặt nghi ngờ hỏi, hắn giờ phút này cảm thấy Như Ý đẹp đến không thể tả, lông mày như lá liễu, cái miệng nhỏ nhắn như trái đào, còn có gương mặt không tì vết, thần sắc bình tĩnh khoan thai càng khiến mặt Trác Tuấn thêm kinh ngạc.
Ánh mắt của Trác Lỗi cuối cùng cũng từ chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Như Ý mà hồi hồn lại, liếc nhìn Trác Tuấn: “Sau này, nàng sẽ ở bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ nàng!”
Thật ra ý định ban đầu của Trác Lỗi là muốn nói Như Ý lợi hại dường nào, nhưng hắn cũng biết cây to gió lớn, bây giờ Trác phủ từ từ lấy lại oai phong năm đó, nhưng hắn biết chuyện năm đó, có thể có một phần nguyên nhân rất lớn được coi là cây to gió lớn, cho nên mới có quang cảnh như vậy.
Trác Tuấn thấy Trác Lỗi nhìn về phía Như Ý mang theo sự cưng chiều, thậm chí hắn ở trong lòng thầm nhủ, có phải đại ca có chuyện gì đó với nữ nhân hay không.
Có điều, Trác Tuấn vẫn thông minh gật đầu.
“Tướng quân!” Đang lúc hai người suy nghĩ chuyện của mình, quản gia chạy vào, mặc dù xem như là ổn định, nhưng rất dễ dàng nhìn ra, giờ khắc này bên ngoài có chuyện.
Trác Tuấn đương nhiên biết, thần sắc quản gia như vậy Trác Tuấn kết luận không phải chuyện bình thường.
“Nhị thiếu gia, bên ngoài có công công trong cung tới, nói là tuyên chỉ của Hoàng thượng, bảo Đại thiếu gia lập tức vào cung diện thánh!”
Trác Tuấn chau mày, lúc này, sao Hoàng thượng muốn đại ca vào cung, giương mắt nhìn người trông coi ở mép giường, vẻ mặt Trác Tuấn có chút lo âu, nhưng lệnh vua không thể trái.
Không biết là cảm nhận được ánh mắt khó xử của Trác Tuấn, hay là hắn nghe thấy lời của quản gia, Trác Lỗi bình tĩnh dửng dưng.
“Trả lời vị công công kia, ta đi ngay!” Trác Lỗi nói lời này người đã đứng lên, cuối cùng liếc nhìn Như Ý, đi tới bên cạnh Trác Tuấn: “Chăm sóc nàng ấy thật tốt, không được để người khác quấy rầy, bây giờ xem ra mạch đập nàng ấy không có thêm độc tính gì, dường như không còn nguy hiểm, nhưng bởi vì nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại, ta lo lắng… Cho nên phiền đệ chăm sóc!”
Trác Tuấn cũng biết tầm quan trọng của Như Ý đối với Trác Lỗi, trịnh trọng gật đầu, bày tỏ đáp ứng yêu cầu của Trác Lỗi.
Trác Lỗi lúc này mới vội vàng đi thay bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ, hắn mới vừa hộ giá, trên người dính đầy mùi máu tanh, Trác Lỗi ghét mùi máu tanh, theo hắn thấy, thứ mùi đó gay mũi khó ngửi, thậm chí còn khiến hắn có chút choáng váng.
Trác Tuấn đi tới ngồi xuống bên cạnh Như Ý, nhìn Như Ý trong giấc mộng dường như cũng không yên ổn lắm, thỉnh thoảng cau mày, ngay cả trên mặt cũng thỉnh thoảng căng thẳng, giống như là trải qua rất nhiều chuyện vậy.
Trác Tuấn không hiểu sao lại có loại cảm giác quen thuộc với Như Ý, cảm giác thân thiết, nhưng dường như hắn không nghĩ tới Như Ý là muội muội mình, bởi vì thân phận đại ca mặc dù ẩn trốn, nhưng vẫn để cho mấy huynh đệ bọn họ biết, bây giờ còn để cho mấy người bọn họ sống tốt như vậy, nếu thật sự là muội muội bọn họ, làm sao không biết chứ.
Điểm duy nhất, Trác Tuấn không nghĩ ra là, sao Như Ý lại xuất hiện ở chỗ này, hắn lúc ấy chỉ biết là người áo đen cướp một người đi, nhưng không nghĩ tới người kia công phu lại còn lợi hại hơn vạn phần so với đương kim Hoàng thượng .
Trác Tuấn không biết, cho nên nhìn gương mặt xinh đẹp này, hắn tỏ ra có chút lo âu, cứ như vậy không chớp mắt mà nhìn, lẳng lặng, lẳng lặng.
“Chủ tử, mấy tiểu chủ tử đang chờ ngài dùng bữa!” Khi Trác Tuấn nhìn, đôi mắt đều có chút căng, một người có bộ dáng người làm đi vào báo cáo với Trác Tuấn.
Lúc này Trác Tuấn mới cảm giác mình có chút đói, sờ cái bụng khô đét, Trác Tuấn mới nhớ tới đã một ngày không ăn uống gì rồi, gật đầu một cái: “Các người trông chừng cho tốt!”
Vừa nói, xoay người đi ra ngoài.
Có lúc, chuyện muốn tới, bạn muốn tránh cũng không tránh khỏi, giống như giờ phút này, người hầu kia vốn nên trông chừng Như Ý thật kĩ, nhưng bất ngờ bụng đau, đi về hướng nhà vệ sinh, đều nói người có ba cái gấp, đây là vấn đề không có cách nào khác.
Khi hắn vừa ra ngoài, một bóng đen nhảy cửa sổ vào.
Trong mơ hồ, Như Ý cảm giác có cái gì liếm chỗ mình bị thương, phụ nữ đều tương đối cảnh giác mẫn cảm với sự xâm phạm, Như Ý muốn mở mắt ra nhìn, nhưng phát hiện cả người bất lực.
Có điều, mặc dù bất lực, nhưng ý thức cô quả thật từ từ tỉnh táo lại, sức lực cũng đang dần dần hồi phục.
Rốt cuộc, Như Ý cũng góp nhặt đủ sức lực để mở mắt, cô lập tức mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy một thứ đồ nhỏ đang liếm vết thương cho mình, thế mà lại là thần thú.
Như Ý theo sức lực khôi phục của mình, rốt cuộc có thể ngồi dậy, sờ đầu nhỏ của thần thú kia, trong mắt Như Ý đầy cưng chiều, nói chuyện cũng êm ái: “Thần thú à, ngươi thật là thần thú!”
Như Ý cao hứng nói, nhưng sao cô cảm giác khóe miệng thần thú căng ra, giống như là nghe hiểu lời mình vậy, nhưng cô cũng không phải rất để ý.
Hiện cô đang khôi phục trí nhớ, có đủ sự bình tĩnh của hiện đại, cũng có sự cởi mở của Như Ý ở cổ đại, tính cách dung hợp vào một chỗ lại càng hoàn mỹ.
Như Ý để thần thú ngồi ở mép giường mình, những mệnh lệnh này đều là cô trực tiếp trao đổi tâm linh với thần thú, sau đó cô ngồi đó, điều phối huyết mạch trong người mình. Từ từ có một dòng nhiệt lưu chảy vào người, Như Ý cười cười, vốn là lần trước bị thương, đã ăn cỏ Tống mệnh, công lực tăng lên nhiều, hôm nay sau khi trí nhớ khôi phục, càng không thể dòm ngó, lại thêm thần thú nhà mình, đó chính là thần y, cô có thể không gia tăng công lực, trở nên vô địch mới lạ đó.
“Thần thú à, đi theo ta đi!” Như Ý giống như đã sớm làm xong quyết định, ôm lấy thần thú nho nhỏ chuẩn bị rời đi, có điều nào biết thần thú kia tự nhận mình anh tuấn vô cùng, giờ phút này còn giận dữ, nó lại không đi.
Lúc Như Ý đang nghi ngờ, thần thú kia uốn éo người dường như muốn xuống đất, Như Ý không biết làm sao, bởi vì hiểu tính tình thần thú, cho nên cô cũng dựa theo ý thần thú, đặt nó trên mặt đất.
Lúc thần thú chạm đất, uốn éo người kéo sang bên trái một chút, ẹo bên phải một chút, thật kì diệu cơ thể kia không ngừng to lớn, nhưng Như Ý đã từng thấy dáng vẻ của nó, đương nhiên sẽ không thấy kỳ lạ, điều cô thật sự thấy kỳ quái chính là hai cánh thần thú kia lại dài ra, hơn nữa cánh còn trắng đến chói mắt, dùng lời hiện đại mà nói, đó chính là cánh của thiên sứ.
Thần thú kia vỗ cánh hai cái, sau đó đung đưa đi về phía Như Ý, Như Ý hiểu ngay, ngồi lên phần lưng dày rộng kia của nó.
Như Ý đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô phủ lên mình cái khăn che mặt, sau đó nhắm hai mắt lại, giống như là cảm giác được Như Ý đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, thần thú kia vọt lên không trung bay ra ngoài.
“Hoàng thượng, không biết đêm khuya cho triệu thảo dân vào cung là có chuyện gì?” Hắn là quân, mình là dân, Trác Lỗi mặc dù đối với Thác Bạc Liệt có mang theo khúc mắc, nhưng vẫn một mực cung kính quỳ lạy.
Thác Bạc Liệt cũng là ngoại trừ Như Ý ra, không lộ ra biểu cảm gì, tỏ ra lạnh như băng, thậm chí lạnh đến thật sự lãnh khốc.
“Đứng lên đi!” Trong lời nói kia cũng như trời đông giá rét vậy, đông cứng không có nhiệt độ.
Trác Lỗi đương nhiên biết tính tình Thác Bạc Liệt, chỉ là đối với Thác Bạc Liệt ban đầu trong miệng Như Ý, vẫn khó mà trùng khớp thành một người.
Thác Bạc Liệt cảm giác được ánh mắt quái dị của Trác Lỗi, không biết là bởi vì hắn lập công lớn, hay là bởi vì Thác Bạc Liệt có chuyện muốn sắp xếp hắn đi làm, khóe miệng lại có thể kéo ra một nụ cười, mặc dù nhàn nhạt như vậy, cũng căng cứng rắn như vậy, nhưng lại cười.
“Trẫm có gì không ổn sao? Khiến ngươi nhìn xuất thần như vậy?” Thác Bạc Liệt có chút hiếu kỳ với cái nhìn của Trác Lỗi vào giờ phút này đối với mình.
Trác Lỗi sửng sốt, vội vàng trả lời “Bẩm Hoàng thượng , cũng không phải không ổn, chỉ là từng nghe muội muội nhắc tới Hoàng thượng, hôm nay chân chính có thời gian nhìn với khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện Hoàng thượng phong nhã tài hoa!” Trác Lỗi cũng không biết từ lúc nào mình đã học được cách nịnh nọt người khác.
Thác Bạc Liệt cười một tiếng: “Thì ra người ở lâu với Như Ý, quả nhiên sẽ bị ảnh hưởng, ngươi lại biết nói chuyện như vậy!”
Trác Lỗi không nói, cúi đầu: “Hoàng thượng không phải triệu kiến thảo dân, chính là vì thảo luận vấn đề này chứ?”
Thác Bạc Liệt lúc này mới thu hồi vẻ tự do gần gũi với dân thường vừa nãy, chăm chú nhìn về phía Trác Lỗi: “Trẫm muốn biết tất cả điều ngươi biết về chuyện Như Ý mất tích năm đó!”
Đối với suy nghĩ đột ngột của Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi cũng ngây ngẩn, hắn cho là Thác Bạc Liệt ít nhất hẳn là quan tâm một số chuyện sau khi đại quân bỏ lệnh cấm, nhưng không biết lại là như vậy: “Bẩm Hoàng thượng, thảo dân biết cũng không nhiều!”
Trác Lỗi bây giờ cũng không thể khoe khoang khoác lác nói mình biết nhiều, hiểu nhiều, có chút trốn tránh trách nhiệm, nhưng hắn biết Thác Bạc Liệt làm việc, nếu như quyết định làm, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn hỏi vấn đề như vậy, cũng đương nhiên là có mục đích.
Thác Bạc Liệt cau mày, rất không hài lòng câu trả lời của Trác Lỗi. “Trẫm là muốn biết toàn bộ điều ngươi biết!” Hơi cắn răng, Thác Bạc Liệt nhắc lại một lần nữa.
Đối với lời nhắc lại của Thác Bạc Liệt, Trác Lỗi cũng biết mình giờ phút này có chút tức giận, vì vậy từ từ nói tới chuyện năm đó mình biết, nhưng quả thật theo như lời hắn nói, rất ít!
Thác Bạc Liệt nghe kĩ càng xong, tổng kết lời của Trác Lỗi: “Đầu tiên không biết ai lừa gạt Như Ý ra ngoài cung? Thứ hai, lúc đầu trẫm có biết điều đó không? Thứ ba, ngày đó ngươi điều tra việc Như Ý xảy ra chuyện, trẫm lại bị bệnh, hơn nữa bệnh không dậy nổi, dường như nằm rất lâu?
Thứ tư, đứa con của trẫm trẫm lại không biết, vậy các người là làm thế nào mà biết? Còn nữa, mặc dù Thái hậu nhiều lần muốn muốn ám sát Như Ý, nhưng cũng không thể nói Như Ý xảy ra chuyện có liên quan đến Thái hậu chứ? …”
Sau khi Thác Bạc Liệt sửa sang lại lời của Trác Lỗi, điểm khả nghi có được hơi nhiều.
Trác Lỗi cau mày, suy nghĩ một chút, sau đó chắp tay: “Ban đầu là ai đó truyền tin tức bảo Như Ý xuất cung, hơn nữa còn ôm đứa trẻ cùng xuất cung, thảo dân cảm thấy sau lưng nhất định là một âm mưu lớn, sau đó Hoàng thượng không có tin tức của Như Ý, chẳng lẽ không biết người đã từng nằm trên giường trong thời gian rất lâu? Hoặc là nói, Hoàng thượng trúng độc, trúng ly rượu vong, còn về vì sao Hoàng thượng không biết sự tồn tại của đứa bé này, kết nối hai vấn đề trước mặt, thảo dân cho là, Hoàng thượng có lẽ là mất trí nhớ!”
Trác Lỗi nói lời này ra tỏ ra rất thận trọng, nhưng cũng khó khăn lạ thường, giống như lý do này, hắn không biết có phải đang đắc tội với Thác Bạc Liệt hay không.
Thác Bạc Liệt vừa nghe đến cái từ mất trí nhớ này, thấy mông lung, mình mất trí nhớ? Làm sao có thể?
“Trẫm không quên mất bất kỳ thứ gì!” Đối với điểm này, Thác Bạc Liệt dường như rất khẳng định, nhưng vấn đề phía sau kia, nếu như không mất trí nhớ, đứa con của mình chẳng lẽ lại không biết, phải biết mang thai mười tháng, cần nhiều thời gian như vậy, làm sao có thể…
“Nói tiếp!” Thác Bạc Liệt tỏ ý Trác Lỗi tiếp tục đề tài vừa rồi.
Trác Lỗi nhìn trời bên kia, thở dài, “Hành vi của Thái hậu, bất luận thế nào đối với một người phụ nữ mà nói, với một người không có nguy hiểm gì với bà ấy mà có nhiều ý định giết người thế, vậy thì rất có khả năng chính là Như Ý biết một số thứ chúng ta không biết!”
Cứ như vậy, hai người đều lâm vào trong yên lặng, ai cũng không mở miệng, vốn cũng không phải là người nhiều lời, đưa vấn đề ra, vậy thì tiếp theo sẽ là với cách nào đó mà làm.