-
Chương 161-165
Chương 161 Sư tỷ có thể khống chế
"Ngươi chỉ cần, nằm xuống là được..." Giang Cẩm Nhi quyến rũ cười, đưa tay cởi dây buộc tóc, mái tóc đen nhánh lập tức xõa xuống.
Không thể không nói, động tác cởi tóc của phụ nữ, vô cùng trêu người.
Lâm Hiên điên cuồng nuốt nước miếng.
Trên người hắn không tự chủ được xuất hiện từng mảnh vảy đỏ rực, giống như bảo thạch màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể triệt để bị Giang Cẩm Nhi câu lên.
Bất quá, theo ngón tay Giang Cẩm Nhi nhẹ nhàng lướt qua cơ thể của Lâm Hiên.
Ngón tay đi qua chỗ nào, làn da của Lâm Hiên liền trở lại như cũ.
Hiển nhiên, Sát Đế đã sớm phòng ngừa chu đáo, cho Giang Cẩm Nhi phương pháp áp chế Kỳ Lân biến của Lâm Hiên.
Đương nhiên, chỉ là áp chế Lâm Hiên biến thành nửa người nửa thú, cũng sẽ không hạ thấp được ham muốn của Lâm Hiên đối với nữ nhân.
Ngoại trừ Giang Cẩm Nhi, mỗi một vị sư tỷ của Lâm Hiên đều nắm giữ kỹ năng như vậy.
Đây là món quà mà Sát Đế dành cho Lâm Hiên.
Rốt cuộc thì phù sa không thể chảy ruộng ngoài mà.
Ba năm ở chung, Sát Đế đã đem Lâm Hiên trở thành con ruột của mình.
Tất nhiên, phải chọn một cô con dâu tốt cho mình rồi.
Chín vị sư tỷ của Lâm Hiên, có thể nói mỗi người thiên tư tuyệt sắc.
Hơn nữa, mỗi người đại diện cho một loại rất khác nhau.
Giống như Giang Cẩm Nhi là loại là duyên dáng và quyến rũ.
Trong những sư tỷ khác, có loại cao lãnh, có loại nhiệt tình, có người thân hình nóng bỏng, cũng có loli...
Lâm Hiên cũng cực kỳ kinh ngạc.
Khi những ngón tay của Giang Cẩm Nhi lướt qua từng tấc da thịt của anh. Toàn bộ vảy trên người anh biến mất.
Hơn nữa, anh cũng không mất đi lý trí.
Hiển nhiên, Giang Cẩm Nhi đã hoàn toàn áp chế sự hóa thú của Lâm Hiên.
“Sư tỷ, ngươi, ngươi làm sao làm được?” Lâm Hiên nhịn không được hỏi.
Nếu như hắn có thể tự mình trấn áp thú hóa, chẳng phải là chuyện tốt sao?
Phải biết rằng, sau khi hắn thú hóa, thân thể hắn sẽ trở nên không thể phá hủy, dùng đao thương bất nhập để hình dung cũng không quá đáng.
Sức mạnh, tốc độ, sức bền và các khía cạnh khác của thể lực sẽ tăng theo cấp số nhân.
Lực chiến đấu, ít nhất gấp đôi. Thậm chí gấp mười lần.
Chỉ tiếc, một khi hắn thú hóa, hắn sẽ mất đi lý trí, trở thành dã thú chân chính.
Vì vậy, Lâm Hiên không dám dễ dàng để mình biến thành một con kỳ lân.
Nhưng nếu hắn có thể tùy thời nắm giữ năng lực giải trừ thú hóa, thậm chí có thể bảo trì thanh tỉnh trong trạng thái thú hóa.
Vậy sức chiến đấu của hắn sẽ một lần nữa tăng lên một cấp độ lớn.
Giang Cẩm Nhi đương nhiên biết ý nghĩ của Lâm Hiên. Nàng dựa vào bên miệng Lâm Hiên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lâm Hiên, cười mị hoặc nói:
“Sư đệ, đây là bản lĩnh độc quyền của sư tỷ, ngươi học không được, người khác càng không học được.”
Lâm Hiên nghe vậy có chút thất vọng.
“Nhưng ngươi không cần lo lắng, sư phụ đã nói qua, chờ ngươi cùng chín vị sư tỷ điều hòa âm dương, dần dần ngươi sẽ có thể khống chế được chính mình..." Giang Cẩm Nhi ánh mắt mê ly nói.
Chợt, phát hiện ra hình như mình lỡ miệng nên vội im bặt.
Lâm Hiên: "Sư tỷ, tỷ vừa mới nói cùng chín vị sư tỷ..."
“Ta không có nói như vậy!” Giang Cẩm Nhi vội vàng chuyển đề tài.
"Sư đệ, ngươi không phải nói đã cùng với nữ nhân khác qua lại sao? Đến đây, để cho sư tỷ kiểm tra một chút, ngươi có học được cái gì mới hay không…”
Nhìn người đẹp trong vòng tay mình, Lâm Hiên không kiềm chế được nữa.
Xoay người...
Cốc. Cốc. Cốc.
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Khiến hai người củi khô lửa cháy trong phòng bị cắt đứt.
"Ai vậy?" Giang Cẩm Nhi có chút khó chịu hỏi.
“Giang viện trưởng, không tốt. Có bệnh nhân cần cô làm phẫu thuật gấp!" Y tá ngoài cửa đáp.
Nghe đối phương nói xong, Giang Cẩm Nhi có chút khó xử.
Là một bác sĩ, cứu sống và chữa bệnh là thiên chức của cô. Nhưng cô không muốn lãng phí cơ hội tốt như vậy.
“Sư tỷ, không cần nóng vội. Về sau còn nhiều cơ hội.” Lâm Hiên lại tương đối tỉnh táo.
Dù sao, mạng người quan trọng.
"Vậy được rồi, dù sao tiểu sư đệ ngươi bây giờ ở Giang Đô, ở địa bàn của sư tỷ ta, về sau, còn rất nhiều thời gian."
Giang Cẩm Nhi rốt cục cũng từ trên người Lâm Hiên đứng lên, bắt đầu sửa sang lại quần áo.
“Sư đệ, chờ sư tỷ đi phẫu thuật trước, sau đó trở về tìm ngươi!” Giang Cẩm Nhi trước khi mở cửa, còn xoay người hôn Lâm Hiên một cái.
Nhìn bóng lưng Giang Cẩm Nhi rời đi, Lâm Hiên cũng cảm thấy rất tiếc nuối.
“Sư tỷ Cẩm Nhi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp. Cũng không biết khi nào mới có thể gặp được những sư tỷ khác đây!" Lâm Hiên trong lòng thầm nghĩ.
Dù sao cũng không có việc gì làm, dứt khoát ở chỗ này chờ sư tỷ làm xong phẫu thuật đi.
Cùng lúc đó, Trì Thiên Thanh đi tới khách sạn Dorsett.
Vừa rồi, tùy tùng võ quan của hắn nói cho hắn biết, người phụ nữ Tiểu Thuần kia đã liên hệ.
Vốn dĩ cha của Trì Thiên Thanh còn đang trong quá trình phẫu thuật, hắn hẳn là nên canh giữ bên cạnh.
Nhưng chỉ cần hắn nhớ tới bộ dáng của nữ nhân tên Tiểu Thuần kia, trong lòng liền một trận xao động.
Dù sao, bệnh viện Giang Đô là bệnh viện tốt nhất Giang Đô, còn có Giang Cẩm Nhi. Cha hắn sẽ không có vấn đề gì.
Hắn chỉ cần đi gặp người phụ nữ được gọi là Tiểu Thuần kia, khám phá nguồn gốc của cuộc sống!
Đây là lần đầu tiên Trì Thiên Thanh đối với một nữ nhân để ý như thế.
Thật không biết người phụ nữ tên Tiểu Thuần kia, rốt cuộc có mị lực gì.
Trong phòng tổng thống của khách sạn Dorsett.
"Hai người đi ra ngoài đi, thực lực của hắn đã đạt tới Thiên Cảnh Võ Vương, các ngươi ở chỗ này, ngược lại càng dễ khiến cho hắn chú ý." Thuần Tử hướng về phía hai gã thập nhận khác nói.
"Vâng, Thuần Tử đại nhân." Số 5 và số 6 Thập Nhận ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Nếu như ngay cả Thuần Tử cũng không đối phó được, như vậy, bọn họ ở chỗ này cũng vô dụng.
Hơn nữa, họ tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của Thuần Tử. Trước đó đã có hai gã Võ Vương Thiên Cảnh chết trong tay Thuần Tử.
Cùng lúc đó, nữ võ quan Kim Linh Khê cũng nghe được tin tức của Trì Thiên Thanh.
"Thành chủ, tôi nghe được tin Thiên Thanh Chiến Thần đi khách sạn Dorsett. Hình như là đi gặp một nữ nhân tên là Tiểu Thuần."
“Vậy ngươi có nói cho hắn biết, chuyện ba vị Thập Nhận đến Giang Đô hay không?” Kim Linh Khê nghe vậy nhíu mày nói.
"Thuộc hạ đã báo cho hắn rồi." Anh Đào trả lời.
Kim Linh Khê sắc mặt có chút khó coi, không nghĩ tới đã là lúc này rồi, Trì Thiên Thanh này còn có tâm tình chơi đùa với nữ nhân!
“Chúng ta cũng đến khách sạn Dorsett đi!” Cuối cùng, Kim Linh Khê nói.
"Nhưng mà, thành chủ, thân thể của ngài..." Anh Đào có chút lo lắng.
Kim Linh Khê đang bị thương, tạm thời không thể vận dụng chân khí.
"Không sao, Trì Thiên Thanh là Chiến Thần năm sao, chỉ cần đầu óc hắn không có vấn đề, không đến mức sẽ chết trong tay ba gã Thập Nhận đâu."
…
Lâm Hiên đã đợi Giang Cẩm Nhi hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hắn có chút chờ không được nữa, dứt khoát đi ra tìm y tá hỏi một chút tình huống.
“Chị y tá xinh đẹp, cho hỏi Giang viện trưởng còn phải làm phẫu thuật trong bao lâu nữa?" Lâm Hiên hỏi một cô y tá xinh đẹp.
"Làm sao tôi biết..." Cô y tá ban đầu hơi thờ ơ, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của Lâm Hiên, lập tức nói:
"Tôi chỉ nghe nói tình huống có chút khó khăn, có lẽ phải mất đến sáu giờ."
Chương 162 Trì Thiên Thanh bị ám sát
Sáu tiếng?
Lâm Hiên gãi gãi đầu.
Quên đi, không đợi nữa.
Cho dù Lâm Hiên có thể chờ sáu tiếng, nhưng sau bảy giờ phẫu thuật Giang Cẩm Nhi có lẽ sẽ kiệt sức.
Anh cũng không đành lòng lăn qua lăn lại với cô nữa.
Bất quá, hỏa diễm trong lòng, thật sự khó có thể lui được.
Lúc này, Lâm Hiên lại nhận được tin nhắn. Là của Âu Dương Băng Tình gửi tới.
[Lâm Hiên, trả con lại cho ta!] Đây là nội dung tin nhắn Âu Dương Băng Tình gửi tới.
Đọc được tin nhắn, khóe miệng Lâm Hiên nhất thời co giật.
Ngay lập tức, anh trả lời lại: [Ở đâu?]
Thật không có biện pháp mà. Vừa rồi bị Giang Cẩm Nhi gợi lên một trận tà hỏa, không phát tiết ra, quả thực khó chịu.
Kết quả, liền nhận được tin nhắn Âu Dương Băng Tình gửi tới.
Đây không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh sao?
Lâm Hiên trực tiếp bắt taxi đến khách sạn Dorsett.
Ước chừng hơn nửa giờ, Lâm Hiên đã đến khách sạn. Đi thẳng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Lâm Hiên gõ cửa phòng, chờ người mở cửa.
"Vào đi." Xích Tâm nhìn hành lang, sau khi chắc chỉ có một mình Lâm Hiên, liền để Lâm Hiên vào.
"Phu nhân, ta chờ ở ngoài cửa, người có việc gì thì gọi ta!" Xích Tâm rất hiểu chuyện rời đi, hơn nữa đem cửa phòng đóng lại.
Lúc này, Âu Dương Băng Tình đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trên người khoác một bộ lông chồn, trên tay cầm một ly rượu đỏ, tư thế quý phụ rất rõ ràng.
Khi nhìn thấy Lâm Hiên, trong mắt cô hiện lên một tia kinh hỉ.
"Cái kia… Âu Dương phu nhân, tìm ta có việc?" Lâm Hiên cố ý gọi Âu Dương Băng Tình là phu nhân.
"Mấy ngày trước, ngươi còn gọi người ta là bảo bối, sao bây giờ lại gọi phu nhân rồi?" Âu Dương Băng Tình bĩu môi.
Lâm Hiên trực tiếp đi tới, ôm lấy Âu Dương Băng Tình.
Âu Dương Băng Tình mặc cho Lâm Hiên ôm lấy nàng, nâng chén rượu đỏ hướng Lâm Hiên nói: "Có muốn nếm thử rượu do chính tay ta ủ hay không?”
Lâm Hiên có chút kinh ngạc: “Cô còn có thể ủ rượu vang đỏ?”
Sau đó, hắn liền nhìn thấy, Âu Dương Băng Tình đem rượu vang đỏ trong chén rượu uống vào trong miệng, nhưng cũng không nuốt xuống.
Tiếp theo đó…
"Hương vị thế nào?" Âu Dương Băng Tình khẽ cười nhìn Lâm Hiên.
Trên môi đỏ mọng vẫn còn rượu, Lâm Hiên nhịn không được muốn cắn một miếng.
Lâm Hiên chịu không nổi nữa, lập tức ôm lấy Âu Dương Băng Tình lên giường.
"Chờ một chút, ngươi trả lời ta một vấn đề trước." Âu Dương Băng Tình nằm trên giường, dùng bàn tay nhỏ bé đặt lên miệng Lâm Hiên, hung hăng hỏi.
"Cái gì?"
“Hôm nay, ta nhận được tin tức, Chiến Thần Thiên Thanh đến Giang Đô. Hắn ta không tìm ngươi gây phiền phức chứ?” Âu Dương Băng Tình hỏi.
Âu Dương Băng Thanh chỉ là thăm dò gửi tin nhắn cho Lâm Hiên. Không ngờ, Lâm Hiên thật sự tới gặp nàng.
"Có tìm." Lâm Hiên trả lời.
"Hắn dễ dàng thả ngươi đi như vậy?" Âu Dương Băng Tình có chút không tin.
"Không, phải nói là ta thả hắn đi." Lâm Hiên nói.
“Tiểu tử, ngươi thật đúng là khoác lác nha!” Âu Dương Băng Tình đương nhiên sẽ không tin lời Lâm Hiên.
Dù sao, nàng đã nhận được tin tức, Chiến Thần Thiên Thanh, đã thăng cấp chiến thần năm sao.
Lâm Hiên coi như là có bản lĩnh cường đại, cũng không có khả năng là đối thủ của một chiến thần năm sao.
Đó chính là Thiên Cấp Võ Vương nha!
Nếu như Chiến Thần Thiên Thanh chỉ là chiến thần bốn sao.
Với sức ảnh hưởng của Âu Dương gia tộc, miễn cưỡng còn có thể bảo trụ Lâm Hiên.
Nhưng hiện tại Chiến Thần Thiên Thanh thăng cấp năm sao.
Âu Dương gia tộc cũng không thể lay động được.
Đương nhiên, vốn dĩ Âu Dương gia tộc cũng không có khả năng ra mặt bảo vệ Lâm Hiên.
"Ta không bao giờ khoác lác!"
Ngón tay Lâm Hiên nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng của Âu Dương Băng Tình, thản nhiên nói.
…
Trì Thiên Thanh đi tới trước phòng tổng thống, nhìn bốn phía không có người, lúc này mới gõ cửa phòng.
Hắn đã không kiềm chế được kích động trong lòng.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra.
Người mở cửa là người phụ nữ tên Tiểu Thuần kia.
Lúc này Tiểu Thuần vẫn xinh đẹp động lòng người, đặc biệt khóe miệng còn có một nốt ruồi nhỏ, trông vô cùng gợi cảm.
Trì Thiên Thanh khẩn cấp muốn đi qua ôm Tiểu Thuần.
Nhưng lại bị Tiểu Thuần dùng ngón tay che miệng hắn lại.
Tiểu Thuần cắn cắn môi, quyến rũ nói: "Chiến thần, không cần gấp gáp nha, thời gian rất nhiều.”
"Được, được, không gấp!" Trì Thiên Thanh ngoài miệng nói vậy, nhưng hai tay lại nắm lấy chỗ hở bên hông sườn xám.
Tiểu Thuần cũng không có cự tuyệt.
Chỉ cười tủm tỉm nói: "Chiến thần, ngươi thật xấu nha, ta rất thích."
“Thích sao, ta còn có khiến cho ngươi càng thích hơn." Trì Thiên Thanh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, trực tiếp đem Tiểu Thuần ôm ngang lên.
"Chiến thần, thật ra người ta cũng có một thứ, muốn cho ngươi xem." Tiểu Thuần một tay ôm cổ Trì Thiên Thanh, ngón tay vẽ vòng tròn quanh miệng Trì Thiên Thanh.
"Ồ? Ngươi có gì muốn cho ta xem? "Trì Thiên Thanh nuốt nước bọt, ngay lập tức thả Tiểu Thuần xuống.
"Chiến thần, vậy ngươi phải nhìn cho rõ nha." Tiểu Thuần đưa tay ra sau lưng, nắm lấy khóa kéo sườn xám, muốn kéo nó ra.
Dùng sức kéo vài lần, đều không thể thành công.
"Chiến thần, ngươi chỉ đứng nhìn, cũng không tới giúp người ta..." Tiểu Thuần ra vẻ oán giận nói.
"Được, ta tới, ta tới!" Trì Thiên Thanh điên cuồng nuốt nước miếng, vươn tay ra sau lưng Tiểu Thuần.
Xoẹt!
Khóa kéo đã được kéo ra.
Theo động tác của Trì Thiên Thanh, sườn xám chậm rãi rơi xuống.
Trì Thiên Thanh chăm chú nhìn không chớp mắt, dường như không muốn bỏ lỡ một chút phong cảnh nào.
Công bằng mà nói, đàn ông hưng phấn nhất vẫn là khi cởi bỏ quần áo của phụ nữ.
Theo sườn xám từ từ rơi xuống.
Một nửa chữ số Ả Rập xuất hiện trong tầm mắt của Trì Thiên Thanh.
Nó là một hình xăm nhỏ tinh xảo. Trì Thiên Thanh cũng không có suy nghĩ nhiều.
Trong lòng tự nhủ, đây quả nhiên là một con mèo nhỏ hoang dã.
Khi sườn xám tiếp tục rơi. Trì Thiên Thanh thấy rõ hình xăm kia.
Đó là một chữ số Ả Rập - số 3!
Nhưng Trì Thiên Thanh cũng không có phản ứng gì.
Xét cho cùng, hình xăm bây giờ là một điều rất phổ biến, rất nhiều cô gái sẽ có hình xăm.
Thậm chí, Trì Thiên Thanh còn nhịn không được sờ sờ hình xăm kia một chút.
Điều hắn không biết chính là, lúc này ở trong tay Thuần Tử đang cầm một cây kim thép dài tới năm cm.
Cây kim đang nhắm vào gáy của hắn ta.
Chỉ cần Thuần Tử nhẹ nhàng dùng sức, như vậy là có thể đâm vào đầu Trì Thiên Thanh.
Đến lúc đó, cho dù Trì Thiên Thanh là Võ Vương Thiên Cảnh, cũng phải trong nháy mắt mất mạng.
Trên mặt Thuần Tử vẫn nở nụ cười như trước.
Nụ cười lạnh lùng.
Tuy nhiên, ngay khi Thuần Tử chuẩn bị đâm kim thép vào gáy Trì Thiên Thanh.
Cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng ra, tiếp theo, vang lên một tiếng quát khẽ.
“Cẩn thận, nàng là Thập Nhận!”
Thập Nhận?
Trì Thiên Thanh nhất thời hiểu được ý nghĩa của số 3 Ả Rập kia.
Đồng thời, cũng cảm thấy nguy hiểm từ phía sau.
Theo bản năng, hắn nghiêng đầu một cái.
Phập!
Kim thép vẫn đâm vào.
Nhưng không có đâm vào đầu Trì Thiên Thanh, mà là đâm vào cổ hắn.
Ngay sau đó, hắn liền cảm giác ngực bị một chiếc búa đập mạnh.
Cả người bay ngược ra sau.
Chương 163 Bởi vì là ta giết
Anh Đào muốn đi đỡ Trì Thiên Thanh.
Kết quả, một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố từ trên người Trì Thiên Thanh truyền đến.
Phốc phốc!
Thân thể Anh Đào trực tiếp bị đánh bay, từ trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Rõ ràng, cô đã đánh giá thấp lực tác động này.
Cuối cùng, vẫn là Kim Linh Khê ra tay, mới bắt được hai người.
Nhưng sau khi bắt được hai người bọn họ, Kim Linh Khê liền cảm giác một trận khí huyết quay cuồng, cổ họng tanh tanh.
Thiếu chút nữa hộc máu. Nhưng bị cô cưỡng chế nuốt xuống.
Lúc này, tuyệt đối không thể lộ ra nửa điểm chân tướng. Nếu không, tất cả đều phải chết ở đây.
“Trì Thiên Thanh, ngươi thế nào?” Kim Linh Khê nhìn về phía Trì Thiên Thanh.
Lúc này, trên cổ Trì Thiên Thanh còn cắm kim thép.
Hắn giật mạnh nó ra.
May mắn vừa rồi Kim Linh Khê nhắc nhở, khiến hắn đã có đề phòng,
Nếu không, kim thép này đủ để lấy mạng hắn.
Nhưng một quyền vừa mới bị số 3 Thập Nhận đánh vào ngực cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ.
Cuối cùng, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu lớn.
Về phần Tiểu Thuần kia thì đã mặc lại xong sườn xám.
Một đôi mắt mỉm cười nhìn hai người, nói: “Trì Thiên Thanh, thân thể của nô gia có đẹp không?”
Quả nhiên là Đông Âm Thập Nhận!
Trì Thiên Thanh sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Ở địa bàn Long quốc ta, còn không tới phiên Đông Âm Cẩu các ngươi giương oai!” Trì Thiên Thanh lạnh lùng quát.
“Ha ha, Trì Thiên Thanh, vừa rồi ngươi không phải còn muốn giở trò đồi bại cùng với nô gia sao, hiện tại, đến phiên nô gia giở trò với ngươi rồi!”
Trong tay Thuần Tử xuất hiện một con dao găm, trực tiếp hướng Chiến Thần Thiên Thanh xông tới.
Chiến Thần Thiên Thanh lập tức cùng Thuần Tử chiến đấu cùng một chỗ.
Nhưng mà, tu vi của Thuần Tử này cũng không kém hắn bao nhiêu.
Vừa rồi, hắn còn bị đánh lén, cho nên mặc dù có thể tạm thời trấn áp Thuần Tử, nhưng thời gian dài, e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng không thể không nói, thực lực Trì Thiên Thanh vẫn là rất mạnh.
Bị đánh lén bị thương nặng như vậy, còn có thể áp chế số 3 Thập Nhận - cũng là một Thiên Cấp Võ Vương.
“Thuần Tử đại nhân, chúng ta đến giúp ngài!”
Tại thời điểm này, trần nhà đột nhiên nứt toác.
Hai bóng người rơi xuống từ trần nhà. Đồng thời ra tay với Trì Thiên Thanh.
Số 5 Thập Nhận và số 6 Thập Nhận!
Đối mặt với sự vây công của ba Thập Nhận cùng một lúc, Trì Thiên Thanh trong nháy mắt liền rơi vào thế hạ phong.
“Kim Linh Khê, còn không nhanh tới hỗ trợ!” Trì Thiên Thanh hướng Kim Linh Khê hô to.
Kim Linh Khê cau mày. Không phải cô không muốn giúp.
Mà là nếu hiện tại cô thúc dục chân khí, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng, Trì Thiên Thanh đã sắp không chống đỡ nổi. Bị ba gã Thập Nhận đánh liên tiếp. Máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.
Nếu Kim Linh Khê còn không ra tay, Trì Thiên Thanh rất nhanh sẽ bị vây công đến chết.
Cuối cùng, Kim Linh Khê quyết định ra tay.
Cho dù hậu quả nghiêm trọng đến đâu, cũng không thể để người Đông Âm giương oai ở địa bàn Long quốc.
Kim Linh Khê mạnh mẽ khai mở bí thuật, xông vào chiến đoàn.
Không hổ là Nữ Hình Thiên, có Kim Linh Khê gia nhập, áp lực của Trì Thiên Thanh nhất thời giảm đi rất nhiều.
“Các ngươi đối phó Kim Linh Khê, ta đến giết Chiến Thần Thiên Thanh!” Thuần Tử phát ra một tiếng quát nhẹ.
“Muốn giết ta, vậy thì để lại mạng đi!”
Trì Thiên Thanh phát ra một tiếng quát giận dữ, hướng về phía Thuần Tử phát động tuyệt cường công kích.
Nhưng không may, hắn ta đang bị thương nặng.
Chẳng mấy chốc liền không thể đấu lại Thuần Tử.
Mà Kim Linh Khê càng không chịu nổi.
Thực lực của nàng vốn là yếu hơn một chút. Hơn nữa còn mạnh mẽ thúc dục chân khí.
Còn đồng thời đối mặt với hai gã Thập Nhận.
Hoàn toàn không phải là đối thủ.
Ầm!
Thân thể Kim Linh Khê bị đánh bay ra ngoài.
Anh Đào cũng gia nhập chiến đoàn.
Nhưng, thực lực của Anh Đào, ở trước mặt Thập Nhận hoàn toàn không đủ nhìn.
“Anh Đào, đừng qua đây!” Kim Linh Khê hét lớn với Anh Đào.
Đáng tiếc, đã không còn kịp.
Phốc!
Một thanh kiếm samurai xuyên thẳng qua trái tim của Anh Đào. Tiếp theo, bị số 6 Thập Nhận một cước đá bay.
"Anh Đào!" Kim Linh Khê phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đưa tay đón lấy Anh Đào đang bay ra ngoài.
Anh Đào mười sáu tuổi đã đi theo nàng, làm võ quan bên người nàng. Hiện giờ đã qua tám năm, hai người sớm đã thân như tỷ muội.
“Ha ha, thành chủ U Châu, không cần bi thương, chúng ta lập tức đưa ngươi đi gặp nàng đây!” Hai gã Thập Nhận nhếch miệng cười.
Thanh kiếm samurai trong tay lại đâm về phía Kim Linh Khê.
Kim Linh Khê không có thời gian để buồn. Đành phải bỏ Anh Đào lại. Tiếp tục chiến đấu.
Ầm!
Thân thể Kim Linh Khê bay lên, đập mạnh vào tường.
Lúc này, Trì Thiên Thanh cũng rất thảm.
Bị Thuần Tử cưỡi trên người.
Con dao găm trong tay Thuần Tử không ngừng chém về phía hắn.
Hắn chỉ có thể dùng tay chặn lại.
Rất nhiều máu thịt đã bị dao găm chém đứt ở hai tay, lộ ra xương trắng.
Ầm ầm!
Thân thể Kim Linh Khê đập vào vách tường. Lực trùng kích khủng bố trực tiếp đem vách tường đập sập. Đâm vào một căn phòng khác.
Cơ thể Kim Linh Khê đã bay đến bồn tắm trong phòng tổng thống khác, làm sập cả bồn tắm.
Lúc này trong bồn tắm còn một người đàn ông đang tắm.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một đạo thân ảnh bay tới. Đập vào bồn tắm.
Một cơ thể với những đường cong đáng kinh ngạc vừa dừng lại trước mặt người đàn ông.
"Chết tiệt, thành chủ mỹ nữ, cô đang làm cái gì vậy?” Lâm Hiên trợn to hai mắt, nhìn Kim Linh Khê.
Kim Linh Khê ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn thấy…
Tuy nhiên, vào lúc này cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Vội nói với Lâm Hiên: "Lâm Hiên, chạy đi!”
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không chạy, hắn dùng khăn tắm quấn lấy thân thể của mình trước.
Sau đó, nắm lấy cánh tay của Kim Linh Khê.
Ngay lập tức nhận ra, Kim Linh Khê bị thương rất nặng.
“Tôi nói này thành chủ mỹ nữ, không phải đã nói với cô là trong vòng ba ngày không thể động võ rồi sao?”
Lâm Hiên vừa dứt lời. Một bóng người khác bay tới.
Rầm!
Là Chiến Thần Thiên Thanh.
Lúc này, Chiến Thần Thiên Thanh thê thảm vô cùng.
Trước ngực là một mảnh máu thịt mơ hồ.
Hai lòng bàn tay đã biến mất, chỉ còn lại hai đoạn xương trắng.
Trông cực kỳ đáng sợ.
Sau đó, hai nam một nữ, ba bóng người chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên trợn to hai mắt. Vừa rồi hắn nghe thấy phía đối diện có tiếng đánh nhau, còn có người gọi tên Kim Linh Khê. Cho nên hắn định đi tắm rửa rồi qua đó xem thử.
Chà, vậy là không cần phải đi qua đó nữa rồi.
"Lâm Hiên, xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Âu Dương Băng Tình trên giường cũng phản ứng lại.
Cô lấy chăn che người lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi Lâm Hiên.
"Không có việc gì, Băng Tình tỷ, cô ngủ một giấc trước đi, nơi này tôi sẽ xử lý." Lâm Hiên nói.
Giờ này khắc này trên mặt Chiến Thần Thiên Thanh, không còn cao ngạo như trước nữa, chỉ có sợ hãi nồng đậm.
Hắn nhúc nhích thân thể, lùi lại.
“Chiến Thần Thiên Thanh, ngươi giết hai vị Thập Nhận của chúng ta, chuẩn bị tốt để lên đường chưa?” Đôi mắt đẹp của Thuần Tử tràn đầy tàn nhẫn.
Cảm nhận được sát ý trong mắt Thuần Tử, Trì Thiên Thanh do dự một lát, rốt cục nhịn không được nói ra:
"Không, không phải ta giết hai gã Thập Nhận kia!"
"Không phải ngươi? Còn có thể là ai? Kim Linh Khê? Cô ta không có bản lĩnh đó!" Hiển nhiên, Thuần Tử căn bản không tin lời Trì Thiên Thanh nói.
“Nhưng mặc kệ là ai, hôm nay, đều phải chết!”
Ba gã Thập Nhận lần lượt hướng Trì Thiên Thanh cùng Kim Linh Khê đi tới.
“Thật sự không phải là hắn giết!” Lúc này, thanh âm Lâm Hiên đột nhiên vang lên.
“Ha ha, ngươi làm sao chứng minh không phải hắn giết?” Thuần Tử đùa giỡn nhìn Lâm Hiên, hoàn toàn không có đem hắn để vào mắt.
Trì Thiên Thanh đều có chút mê man, không biết Lâm Hiên vì sao phải giúp hắn.
Chỉ thấy, Lâm Hiên nhếch miệng cười, chậm rãi nói:
"Bởi vì… là ta giết.”
Chương 164 Lâm Hiên ra tay
Bởi vì, là ta giết!
Lời nói của Lâm Hiên vừa ra, toàn bộ căn phòng lập tức im bặt.
Nhưng rất nhanh, ba gã Thập Nhận đều phá lên cười.
Nhất là Thuần Tử, cười ngặt nghẽo, vẻ mặt đùa giỡn nói với Lâm Hiên: “Tiểu đệ đệ, ngươi thật biết đùa nha.”
“Lâm Hiên, cậu đang nói bậy cái gì vậy? Nơi này không liên quan gì đến cậu, mau cút đi!” Kim Linh Khê sắc mặt tái nhợt nói.
Tên này đúng là không sợ chết.
Đây chính là Đông Âm Thập Nhận, ngay cả Trì Thiên Thanh cũng không phải là đối thủ đó!
Kết quả, Kim Linh Khê vừa nói xong, đã bị bàn tay to của Lâm Hiên vỗ lên người một cái.
Tiếp theo, Lâm Hiên hướng về phía Kim Linh Khê trong ngực nói: “Kim bé bự, cô bị thương rất nặng, tốt nhất đừng nói chuyện!”
Kim Linh Khê thật sự là tức giận và xấu hổ muốn chết.
Nói chuyện thì nói chuyện, tại sao còn động thủ?
Hơn nữa lại vỗ vào chỗ đó?
Mẹ nó, mặt mũi của cô để đâu?
Kim Linh Khê sống gần ba mươi năm, là thành chủ của U Châu, còn có danh hiệu Nữ Hình Thiên. Nhưng lúc này, Lâm Hiên cũng không hề để ý mấy thứ này.
Tên này, cũng không phân biệt một chút trường hợp... Không, không phải trong trường hợp nào. Trường hợp nào cũng không thể vỗ cô như vậy được.
Lâm Hiên không biết, hắn tiện tay vỗ một cái, làm cho Kim đại nữ nhân trong lòng sinh ra nhiều nội tâm kịch liệt như vậy.
Hắn hờ hững nhìn về phía Thuần Tử, nói:
“Coi như các ngươi gặp may, hiện tại ta muốn trị thương cho Kim bé bự này, không rảnh để ý tới các ngươi. Nếu muốn sống thì cút đi.”
“Ngươi bảo chúng ta cút đi?”
Ngón tay mảnh khảnh của Thuần Tử, chỉ vào mũi mình, vẻ mặt khó tin nói.
“Ai, ai muốn ngươi trị!” Kim Linh Khê nghiến răng nói.
Đối với cách xưng hô của Lâm Hiên đối với nàng, Kim Linh Khê thực sự không nói nên lời.
Cô ấy đúng là cao hơn một chút so với phụ nữ bình thường.
Nhưng tỷ lệ dáng người rất chuẩn, chỗ nào to thì phải to, chỗ nào gầy thì phải gầy, dáng người siêu mẫu tiêu chuẩn.
Sao trong miệng hắn ta lại thành bé bự rồi?
“Đừng lộn xộn!”
Kết quả, Kim Linh Khê vừa mới nói xong, trên người lại bị vỗ một cái.
Kim Linh Khê trợn tròn mắt, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Lâm Hiên giơ tay lên, lập tức mạnh mẽ nuốt lời nói đến miệng xuống.
Cô chỉ dùng một đôi mắt to xinh đẹp tức giận nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
“Vậy mới ngoan!” Lâm Hiên thấy Kim Linh Khê không phản kháng nữa, hài lòng nói.
Nhìn thấy một màn này, Trì Thiên Thanh quả không nói nên lời.
Lá gan của người này lớn đến mức nào?
Đã đến lúc này mà còn không quên tán gái?
Bất quá, đây chính là Kim Linh Khê nha!
Một nữ nhân mà ngay cả Trì Thiên Thanh hắn cũng không dám động đến.
Nếu có thể để cho hắn ‘động’ Kim Linh Khê một lần, có giảm đi mười năm tuổi thọ hắn cũng nguyện ý.
Nhưng lúc này, Lâm Hiên hoàn toàn là đang tìm chết.
Cho dù ba tên Thập Nhận này không giết Lâm Hiên, chờ Kim Linh Khê khỏe lại, chắc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Phải biết rằng, Kim Linh Khê là một nữ nhân cực kỳ cao ngạo.
Chưa đầy ba mươi tuổi, đã trở thành người đứng đầu một châu.
Lâm Hiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy vỗ mông nàng.
Kim Linh Khê tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chịu được?
Đến bây giờ, Trì Thiên Thanh vẫn nghĩ rằng Lâm Hiên là tiểu bạch kiểm được Kim Linh Khê nuôi dưỡng.
Sở dĩ dám làm ra nhiều chuyện khác thường như vậy. Đều là ỷ vào quan hệ với Kim Linh Khê.
Âu Dương Băng Tình trên giường lại nhẹ nhàng cắn môi.
Tên này vừa mới cùng mình đại chiến ba trăm hiệp, quay đầu liền ôm nữ nhân khác.
Nhưng mà… đó chính là Kim Linh Khê.
Mặc dù, nàng từng là thiên kim đại tiểu thư của Âu Dương gia.
Nhưng, dù sao đó cũng đã từng.
Bất kể là ở tuổi tác, hay là võ đạo tu vi, nàng đều không bằng Kim Linh Khê.
Âu Dương Băng Tình có chút ghen tuông.
Nhưng cũng không sao cả.
Thứ nhất Kim Linh Khê chưa chắc đã để ý tới Lâm Hiên.
Thứ hai, tiểu gia hỏa này quả thực lợi hại. Thân thể Thiên Tông này của nàng, đều có chút không chịu nổi rồi.
Nhìn thấy lúc này, Lâm Hiên còn dám cùng Kim Linh Khê tán tỉnh.
Trên mặt số 6 Thập Nhận hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn xông về phía Lâm Hiên, giơ thanh kiếm samurai lên, trực tiếp hướng đầu Lâm Hiên chém tới.
Số 6 Thập Nhận, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Huyền cấp Võ Vương đỉnh phong..
Tốc độ nhanh đáng bất ngờ.
Thậm chí thành một tàn ảnh.
“Cẩn thận!”
Kim Linh Khê bị Lâm Hiên ôm chặt, không cách nào nhúc nhích, nàng cũng không có khí lực nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiểm samurai hướng đầu Lâm Hiên chém tới.
Keng!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên.
Sau đó, tất cả mọi người mở to mắt.
Chỉ thấy, kiếm của số 6 Thập Nhận bị hai ngón tay kẹp lại.
“Không, không thể nào!”
Số 6 Thập Nhận nhìn chằm chằm một màn này, vẻ mặt không thể tin được.
Kiếm của hắn bị người khác tay không bắt được?
Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, tiếp theo ngón tay hơi dùng sức.
Đinh!
Một tiếng giòn vang lên, kiếm samurai trực tiếp bị anh bẻ gãy.
Lại nhẹ nhàng ném một cái.
Phốc!
Một nửa lưỡi kiếm trực tiếp xuyên qua trái tim của số 6 Thập Nhận.
Sau khi lưỡi kiếm xuyên qua số 6 Thập Nhận, tốc độ của nó cũng không hề chậm lại.
Tiếp tục bay về phía số 5 Thập Nhận đang đứng sau đó.
Vị trí số 5 đang đứng hoàn toàn không thể nhìn thấy lưỡi kiếm đang bay tới.
Chờ hắn phản ứng lại thì đã quá muộn.
Cũng may, Thuần Tử đột nhiên động thủ, dao găm mạnh mẽ ngăn trở lưỡi đao.
Tuy nhiên, cô ta cũng bị lực lượng đáng sợ trên lưỡi kiếm tác động, bị đẩy lùi vài mét.
Đá cẩm thạch dưới chân, đều bị cày ra một cái rãnh nhỏ.
“Rút lui!” Thuần Tử phản ứng cực nhanh.
Từ một đòn tùy tiện vừa rồi của Lâm Hiên, cô biết rằng người đàn ông có vẻ trẻ tuổi ngông cuồng này.
Rốt cuộc kinh khủng cỡ nào.
Tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể đối phó.
Lúc hô rút lui, thân thể Thuần Tử đã lao về phía cửa sổ như tia chớp. Nhảy thẳng từ tầng 20 xuống.
Thấy số 3 Thập Nhận đã chạy, số 5 tự nhiên không dám ở lại nữa.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn chậm một nhịp.
Một cây ngân châm xuất hiện trong tay Lâm Hiên, cổ tay hắn vừa lật, ngân châm liền bắn ra. Ngay lập tức xuyên qua đầu Số 5 Thập Nhận.
Ầm!
Thân thể số 5 Thập Nhận ngã xuống đất.
Hai gã Thập Nhận đã bị giết ngay lập tức. Mà Lâm Hiên thậm chí còn chưa di chuyển.
Một tay hắn hắn vẫn đang ôm Kim Linh Khê.
Vậy là…
Anh chỉ dùng một tay, liền giết chết được hai trong sáu người xếp hạng đầu của Thập Nhận.
Hơn nữa, còn khiến cho số 3 Thập Nhận sợ hãi rút lui.
Thật ra nếu Lâm Hiên không quan tâm Kim Linh Khê, hắn hoàn toàn có thể khiến số 3 không thoát nổi.
Tuy nhiên, tình hình của Kim Linh Khê rất không ổn.
Nếu không mau chóng trị liệu, rất có thể ảnh hưởng đến tu luyện võ đạo của nàng. Đến lúc đó, sẽ mất rất nhiều công sức để hồi phục.
Giờ khắc này, đôi mắt đẹp của Kim Linh Khê trừng to. Biểu tình cũng như bị đóng băng.
Lâm Hiên, vừa giết chết hai gã Thập Nhận?
Hơn nữa, còn là dễ dàng như vậy?
Làm sao có thể? Lâm Hiên mới bao nhiêu tuổi?
Phải biết rằng, Kim Linh Khê nàng hai mươi chín tuổi, đạt tới cảnh giới Võ Vương Địa Cảnh đỉnh phong, đã là một thiên tài ngút trời.
Nhưng Lâm Hiên chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Lại mạnh đến trình độ này?
Với thực lực Lâm Hiên vừa mới bày ra.
Ít nhất cũng là Thiên Cấp Võ Vương đỉnh phong!
Chương 165 Kiều Tiểu Kiều thổ lộ một lần nữa
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất chính là Chiến Thần Thiên Thanh.
Lúc này, vẻ mặt của hắn giống như gặp quỷ vậy!
Hắn bị ba gã Thập Nhận đánh thành chó, nhưng Lâm Hiên lại dễ dàng giết chết hai Thập Nhận trong vài giây.
Nhưng cũng là vì Trì Thiên Thanh bị Thuần Tử đánh lén.
Nếu không dùng thực lực của hắn, cho dù không thể dễ dàng chém chết số 5 số 6 Thập Nhận như Lâm Hiên.
Cũng có thể đánh bại đối phương.
“Lâm Hiên, cậu đừng cứu ta bây giờ, giúp ta xem Anh Đào thế nào rồi đi!” Kim Linh Khê đột nhiên phản ứng lại.
Mặc dù Anh Đào đã bị đâm xuyên tim, trong tình huống bình thường chắc chắn sẽ chết.
Nhưng Lâm Hiên chính là biến thái.
Nói không chừng, có thể chữa khỏi Anh Đào thì sao?
Anh Đào chính là võ quan bên người nàng, theo nàng nhiều năm. Nếu cô ấy chết như thế này, Kim Linh Khê sẽ buồn suốt phần đời còn lại.
“Kim bé bự, tôi cứu cô, là bởi vì cô giúp tôi. Tuy rằng tôi cũng không cần cô giúp, nhưng con người tôi không thích nợ ân tình. Còn thuộc hạ của cô chưa từng giúp tôi, tôi vì sao lại phải cứu?” Lâm Hiên nhìn Kim Linh Khê trong ngực, bĩu môi nói.
Kim Linh Khê nghe vậy thân thể mềm mại liền chấn động.
Đúng vậy, tại sao Lâm Hiên phải giúp nàng?
Nhưng mà tên này nói chuyện đáng ghét quá rồi đó. Cái gì gọi là cũng không cần cô giúp? Vậy là do nàng tự mình đa tình đúng không?
Mà hình như thật sự là nàng tự mình đa tình.
Với thực lực của Lâm Hiên, Chiến Thần Thiên Thanh không có khả năng giết chết hắn.
“Vậy ta không cần cậu cứu, cậu đi cứu Anh Đào đi!” Kim Linh Khê nghiến răng nói.
“Cái này không được. Tôi đã cứu cô rồi.” Lâm Hiên trợn mắt nói.
"Vậy, cậu muốn thế nào mới nguyện ý cứu Anh Đào?" Kim Linh Khê nhíu mày nói.
Lúc này, làm sao còn có uy nghiêm của thành chủ một châu? Giống như một cô gái đang mặc cả.
“Như vậy đi, cô cầu xin tôi một chút.” Lâm Hiên chớp chớp mắt nói.
"Ta… cầu xin cậu.”
Cuối cùng, vì có thể để cho Lâm Hiên ra tay, Kim Linh Khê mở miệng nói.
"Cầu xin ai?" Lâm Hiên xấu xa hỏi.
Kim Linh Khê có chút không nói nên lời, người này rõ ràng có thực lực kinh người, nhưng khi hành xử lại giống như một đứa trẻ, không có chút nào phong thái của cao thủ.
Trên thực tế, điều này rất dễ hiểu.
Lâm Hiên tuy rằng thực lực cường đại, nhưng hắn dù sao cũng mới hơn hai mươi tuổi.
Kinh nghiệm xã hội cũng không nhiều.
Nếu như không phải Thầm Ngạo Tuyết phản bội, e rằng bây giờ anh ấy vẫn đang ngoan ngoãn làm việc trong công ty.
“Ta, Kim Linh Khê, cầu xin Lâm Hiên, cứu Anh Đào!”
Lâm Hiên: "À, cô cầu xin tôi, tôi cũng không cứu!”
Kim Linh Khê: "..."
"Vừa rồi rõ ràng cậu đã đáp ứng ta!" Kim Linh Khê suy sụp nói.
“Tôi bảo cô cầu xin tôi, nhưng không có nói là sẽ đáp ứng cô cứu người nha!” Lâm Hiên vẻ mặt vô tội nói.
Kim Linh Khê cuối cùng cũng sụp đổ.
Nàng cảm giác lúc này đã khôi phục một ít thể lực. Lập tức muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Hiên.
Nếu Lâm Hiên không cứu Anh Đào.
Nàng cũng không cho Lâm Hiên trị liệu!
Bốp!
Nàng vừa mới nhúc nhích, Lâm Hiên lại vỗ một cái.
“Đừng nhúc nhích!”
Kim Linh Khê có chút xúc động muốn khóc.
Nàng tạo nghiệt gì đây?
Lại gặp phải một người đàn ông kỳ lạ như vậy.
Lúc này Lâm Hiên làm cho Kim Linh Khê thật sự là vừa yêu vừa hận.
Đây chính là người đàn ông đầu tiên dám vỗ mông cô.
Thấy Kim Linh Khê ủy khuất sắp rơi nước mắt, Lâm Hiên quyết định không trêu chọc nàng nữa.
"Được rồi, được rồi, tôi trị là được là được chứ gì?" Lâm Hiên cười hì hì nói:
“Nhưng cô phải đồng ý với tôi, trong ba ngày tới nhất định không được sử dụng nội lực, nếu không, sợ là cô phải luyện võ lại từ đầu đó.”
Lúc này, Lâm Hiên rốt cục cũng trị liệu xong, buông Kim Linh Khê ra.
"Được, ta không dùng nội lực nữa, cậu đi cứu Anh Đào đi!" Kim Linh Khê thúc giục nói.
Lâm Hiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Anh Đào. Kiểm tra tình trạng của cô.
Lúc này, khóe miệng Anh Đào lộ ra máu tươi, quần áo trên người cũng đều là máu.
Nhưng đôi mắt đẹp của cô lại trợn tròn.
Rõ ràng, chết không nhắm mắt.
Có thể, cô ấy hận bản thân mình đã không thể làm tròn bổn phận của mình.
Đối với nữ võ quan luôn hung dữ đối với mình, Lâm Hiên cũng không phải thấy chán ghét lắm.
Cô nàng dường như vẫn còn một chút ngây thơ, một chút dễ thương.
Nếu thật sự chết như vậy, đích xác có chút đáng tiếc.
Tuy nhiên, Anh Đào bị đâm xuyên tim, mất quá nhiều máu. Không dễ để chữa khỏi.
Lâm Hiên nâng Anh Đào lên, tiếp theo tùy ý nâng tay, Cửu Chuyển Kim Châm trên người Kim Linh Khê liền tự động bay ra.
Phù!
Tất cả chín cây ngân chân đều đâm vào người Anh Đào.
Nhìn thấy một màn này, Trì Thiên Thanh đang vận công chữa thương mở to hai mắt.
Dùng khí ngự châm?
Lâm Hiên, dĩ nhiên là một gã võ y!
Bác sĩ bình thường, võ giả sẽ không để vào mắt。
Nhưng một võ y, đó chính là bảo bối trong bảo bối.
Bởi vì, võ giả bị thương, chỉ có võ y mới có thể triệt để trị liệu.
Mà sự tồn tại của võ y, cho dù là ở trong Ẩn tộc, cũng rất ít.
Dù sao, võ y không chỉ cần y thuật siêu cao, bản thân còn cần có chân khí cường đại.
Cũng chính là y võ đồng tu.
Nhưng người bình thường nghiên cứu y đạo và nghiên cứu võ đạo đều tách ra.
Nếu muốn đồng thời nghiên cứu, kết quả cuối cùng, chính là hai môn đều không được.
Hơn nữa, muốn bồi dưỡng ra một gã võ y, cần hao phí cũng cực kỳ khủng bố.
Người bình thường căn bản không gánh nổi.
Bởi vậy, chỉ có một ít Ẩn tộc cực kỳ cường đại, mới có thể bỏ ra tài nguyên bồi dưỡng một gã võ y.
Vốn Trì Thiên Thanh đã đủ khiếp sợ rồi.
Biết được Lâm Hiên còn là một gã võ y, càng kinh ngạc hơn.
Y võ đồng tu ở hai mươi mấy tuổi. Hơn nữa, y thuật cùng võ đạo đều đạt tới cảnh giới cực kỳ khủng bố.
Đây là loại quái vật gì?
Hơn nữa, Lâm Hiên là võ y, như vậy nếu Như Lâm Hiên ra tay, vậy có thể chữa khỏi cho hắn hay không?
Lúc này, Trì Thiên Thanh nhìn đôi tay chỉ còn lại xương, trong lòng thầm nghĩ.
Hai bàn tay của hắn bị Thuần Tử gọt đi, đã được phục hồi.
Tuy nhiên, hai lòng bàn tay đã bị phá hủy rất nghiêm trọng. Các bác sĩ thế tục không thể chữa khỏi cho hắn.
Nhưng, hắn và Lâm Hiên có thù oán. Lâm Hiên làm sao có thể trị cho hắn?
Cuối cùng, Trì Thiên Thanh khẽ thở dài, thu hồi bàn tay của mình, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này.
Kiều Tiểu Kiều mặc váy cưới đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Chiến Thần Thiên Thanh, ngài quả nhiên ở chỗ này!” Trong mắt Kiều Tiểu Kiều nhất thời hiện lên một tia vui mừng.
Nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều, Trì Thiên Thanh lập tức biến sắc.
Nhanh chóng đem hai tay giấu ở phía sau. Không muốn để cho fan của mình, nhìn thấy mình thê thảm như vậy.
“Chiến Thần, ngài, ngài làm sao vậy?”
Lúc này, Kiều Tiểu Kiều cũng phát hiện, Trì Thiên Thanh thập phần chật vật, cả người bị thương.
"Vừa rồi cùng người Đông Âm đánh một trận." Trì Thiên Thanh nuốt nước bọt trả lời.
Lúc này, Kiều Tiểu Kiều nhìn thấy thi thể của hai người Đông Âm trên mặt đất. Trong đôi mắt đẹp lại nở rộ ra một tia dị sắc.
“Chiến Thần, ngài, ngài lại giết thêm hai gã Đông Âm Nhân, quá lợi hại rồi!”
Kiều Tiểu Kiều lấy tay nhỏ bé che cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy tôn kính cùng ngưỡng mộ.
"Ngươi chỉ cần, nằm xuống là được..." Giang Cẩm Nhi quyến rũ cười, đưa tay cởi dây buộc tóc, mái tóc đen nhánh lập tức xõa xuống.
Không thể không nói, động tác cởi tóc của phụ nữ, vô cùng trêu người.
Lâm Hiên điên cuồng nuốt nước miếng.
Trên người hắn không tự chủ được xuất hiện từng mảnh vảy đỏ rực, giống như bảo thạch màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Kỳ Lân Hỏa trong cơ thể triệt để bị Giang Cẩm Nhi câu lên.
Bất quá, theo ngón tay Giang Cẩm Nhi nhẹ nhàng lướt qua cơ thể của Lâm Hiên.
Ngón tay đi qua chỗ nào, làn da của Lâm Hiên liền trở lại như cũ.
Hiển nhiên, Sát Đế đã sớm phòng ngừa chu đáo, cho Giang Cẩm Nhi phương pháp áp chế Kỳ Lân biến của Lâm Hiên.
Đương nhiên, chỉ là áp chế Lâm Hiên biến thành nửa người nửa thú, cũng sẽ không hạ thấp được ham muốn của Lâm Hiên đối với nữ nhân.
Ngoại trừ Giang Cẩm Nhi, mỗi một vị sư tỷ của Lâm Hiên đều nắm giữ kỹ năng như vậy.
Đây là món quà mà Sát Đế dành cho Lâm Hiên.
Rốt cuộc thì phù sa không thể chảy ruộng ngoài mà.
Ba năm ở chung, Sát Đế đã đem Lâm Hiên trở thành con ruột của mình.
Tất nhiên, phải chọn một cô con dâu tốt cho mình rồi.
Chín vị sư tỷ của Lâm Hiên, có thể nói mỗi người thiên tư tuyệt sắc.
Hơn nữa, mỗi người đại diện cho một loại rất khác nhau.
Giống như Giang Cẩm Nhi là loại là duyên dáng và quyến rũ.
Trong những sư tỷ khác, có loại cao lãnh, có loại nhiệt tình, có người thân hình nóng bỏng, cũng có loli...
Lâm Hiên cũng cực kỳ kinh ngạc.
Khi những ngón tay của Giang Cẩm Nhi lướt qua từng tấc da thịt của anh. Toàn bộ vảy trên người anh biến mất.
Hơn nữa, anh cũng không mất đi lý trí.
Hiển nhiên, Giang Cẩm Nhi đã hoàn toàn áp chế sự hóa thú của Lâm Hiên.
“Sư tỷ, ngươi, ngươi làm sao làm được?” Lâm Hiên nhịn không được hỏi.
Nếu như hắn có thể tự mình trấn áp thú hóa, chẳng phải là chuyện tốt sao?
Phải biết rằng, sau khi hắn thú hóa, thân thể hắn sẽ trở nên không thể phá hủy, dùng đao thương bất nhập để hình dung cũng không quá đáng.
Sức mạnh, tốc độ, sức bền và các khía cạnh khác của thể lực sẽ tăng theo cấp số nhân.
Lực chiến đấu, ít nhất gấp đôi. Thậm chí gấp mười lần.
Chỉ tiếc, một khi hắn thú hóa, hắn sẽ mất đi lý trí, trở thành dã thú chân chính.
Vì vậy, Lâm Hiên không dám dễ dàng để mình biến thành một con kỳ lân.
Nhưng nếu hắn có thể tùy thời nắm giữ năng lực giải trừ thú hóa, thậm chí có thể bảo trì thanh tỉnh trong trạng thái thú hóa.
Vậy sức chiến đấu của hắn sẽ một lần nữa tăng lên một cấp độ lớn.
Giang Cẩm Nhi đương nhiên biết ý nghĩ của Lâm Hiên. Nàng dựa vào bên miệng Lâm Hiên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lâm Hiên, cười mị hoặc nói:
“Sư đệ, đây là bản lĩnh độc quyền của sư tỷ, ngươi học không được, người khác càng không học được.”
Lâm Hiên nghe vậy có chút thất vọng.
“Nhưng ngươi không cần lo lắng, sư phụ đã nói qua, chờ ngươi cùng chín vị sư tỷ điều hòa âm dương, dần dần ngươi sẽ có thể khống chế được chính mình..." Giang Cẩm Nhi ánh mắt mê ly nói.
Chợt, phát hiện ra hình như mình lỡ miệng nên vội im bặt.
Lâm Hiên: "Sư tỷ, tỷ vừa mới nói cùng chín vị sư tỷ..."
“Ta không có nói như vậy!” Giang Cẩm Nhi vội vàng chuyển đề tài.
"Sư đệ, ngươi không phải nói đã cùng với nữ nhân khác qua lại sao? Đến đây, để cho sư tỷ kiểm tra một chút, ngươi có học được cái gì mới hay không…”
Nhìn người đẹp trong vòng tay mình, Lâm Hiên không kiềm chế được nữa.
Xoay người...
Cốc. Cốc. Cốc.
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Khiến hai người củi khô lửa cháy trong phòng bị cắt đứt.
"Ai vậy?" Giang Cẩm Nhi có chút khó chịu hỏi.
“Giang viện trưởng, không tốt. Có bệnh nhân cần cô làm phẫu thuật gấp!" Y tá ngoài cửa đáp.
Nghe đối phương nói xong, Giang Cẩm Nhi có chút khó xử.
Là một bác sĩ, cứu sống và chữa bệnh là thiên chức của cô. Nhưng cô không muốn lãng phí cơ hội tốt như vậy.
“Sư tỷ, không cần nóng vội. Về sau còn nhiều cơ hội.” Lâm Hiên lại tương đối tỉnh táo.
Dù sao, mạng người quan trọng.
"Vậy được rồi, dù sao tiểu sư đệ ngươi bây giờ ở Giang Đô, ở địa bàn của sư tỷ ta, về sau, còn rất nhiều thời gian."
Giang Cẩm Nhi rốt cục cũng từ trên người Lâm Hiên đứng lên, bắt đầu sửa sang lại quần áo.
“Sư đệ, chờ sư tỷ đi phẫu thuật trước, sau đó trở về tìm ngươi!” Giang Cẩm Nhi trước khi mở cửa, còn xoay người hôn Lâm Hiên một cái.
Nhìn bóng lưng Giang Cẩm Nhi rời đi, Lâm Hiên cũng cảm thấy rất tiếc nuối.
“Sư tỷ Cẩm Nhi thật sự là càng ngày càng xinh đẹp. Cũng không biết khi nào mới có thể gặp được những sư tỷ khác đây!" Lâm Hiên trong lòng thầm nghĩ.
Dù sao cũng không có việc gì làm, dứt khoát ở chỗ này chờ sư tỷ làm xong phẫu thuật đi.
Cùng lúc đó, Trì Thiên Thanh đi tới khách sạn Dorsett.
Vừa rồi, tùy tùng võ quan của hắn nói cho hắn biết, người phụ nữ Tiểu Thuần kia đã liên hệ.
Vốn dĩ cha của Trì Thiên Thanh còn đang trong quá trình phẫu thuật, hắn hẳn là nên canh giữ bên cạnh.
Nhưng chỉ cần hắn nhớ tới bộ dáng của nữ nhân tên Tiểu Thuần kia, trong lòng liền một trận xao động.
Dù sao, bệnh viện Giang Đô là bệnh viện tốt nhất Giang Đô, còn có Giang Cẩm Nhi. Cha hắn sẽ không có vấn đề gì.
Hắn chỉ cần đi gặp người phụ nữ được gọi là Tiểu Thuần kia, khám phá nguồn gốc của cuộc sống!
Đây là lần đầu tiên Trì Thiên Thanh đối với một nữ nhân để ý như thế.
Thật không biết người phụ nữ tên Tiểu Thuần kia, rốt cuộc có mị lực gì.
Trong phòng tổng thống của khách sạn Dorsett.
"Hai người đi ra ngoài đi, thực lực của hắn đã đạt tới Thiên Cảnh Võ Vương, các ngươi ở chỗ này, ngược lại càng dễ khiến cho hắn chú ý." Thuần Tử hướng về phía hai gã thập nhận khác nói.
"Vâng, Thuần Tử đại nhân." Số 5 và số 6 Thập Nhận ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Nếu như ngay cả Thuần Tử cũng không đối phó được, như vậy, bọn họ ở chỗ này cũng vô dụng.
Hơn nữa, họ tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của Thuần Tử. Trước đó đã có hai gã Võ Vương Thiên Cảnh chết trong tay Thuần Tử.
Cùng lúc đó, nữ võ quan Kim Linh Khê cũng nghe được tin tức của Trì Thiên Thanh.
"Thành chủ, tôi nghe được tin Thiên Thanh Chiến Thần đi khách sạn Dorsett. Hình như là đi gặp một nữ nhân tên là Tiểu Thuần."
“Vậy ngươi có nói cho hắn biết, chuyện ba vị Thập Nhận đến Giang Đô hay không?” Kim Linh Khê nghe vậy nhíu mày nói.
"Thuộc hạ đã báo cho hắn rồi." Anh Đào trả lời.
Kim Linh Khê sắc mặt có chút khó coi, không nghĩ tới đã là lúc này rồi, Trì Thiên Thanh này còn có tâm tình chơi đùa với nữ nhân!
“Chúng ta cũng đến khách sạn Dorsett đi!” Cuối cùng, Kim Linh Khê nói.
"Nhưng mà, thành chủ, thân thể của ngài..." Anh Đào có chút lo lắng.
Kim Linh Khê đang bị thương, tạm thời không thể vận dụng chân khí.
"Không sao, Trì Thiên Thanh là Chiến Thần năm sao, chỉ cần đầu óc hắn không có vấn đề, không đến mức sẽ chết trong tay ba gã Thập Nhận đâu."
…
Lâm Hiên đã đợi Giang Cẩm Nhi hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hắn có chút chờ không được nữa, dứt khoát đi ra tìm y tá hỏi một chút tình huống.
“Chị y tá xinh đẹp, cho hỏi Giang viện trưởng còn phải làm phẫu thuật trong bao lâu nữa?" Lâm Hiên hỏi một cô y tá xinh đẹp.
"Làm sao tôi biết..." Cô y tá ban đầu hơi thờ ơ, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của Lâm Hiên, lập tức nói:
"Tôi chỉ nghe nói tình huống có chút khó khăn, có lẽ phải mất đến sáu giờ."
Chương 162 Trì Thiên Thanh bị ám sát
Sáu tiếng?
Lâm Hiên gãi gãi đầu.
Quên đi, không đợi nữa.
Cho dù Lâm Hiên có thể chờ sáu tiếng, nhưng sau bảy giờ phẫu thuật Giang Cẩm Nhi có lẽ sẽ kiệt sức.
Anh cũng không đành lòng lăn qua lăn lại với cô nữa.
Bất quá, hỏa diễm trong lòng, thật sự khó có thể lui được.
Lúc này, Lâm Hiên lại nhận được tin nhắn. Là của Âu Dương Băng Tình gửi tới.
[Lâm Hiên, trả con lại cho ta!] Đây là nội dung tin nhắn Âu Dương Băng Tình gửi tới.
Đọc được tin nhắn, khóe miệng Lâm Hiên nhất thời co giật.
Ngay lập tức, anh trả lời lại: [Ở đâu?]
Thật không có biện pháp mà. Vừa rồi bị Giang Cẩm Nhi gợi lên một trận tà hỏa, không phát tiết ra, quả thực khó chịu.
Kết quả, liền nhận được tin nhắn Âu Dương Băng Tình gửi tới.
Đây không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh sao?
Lâm Hiên trực tiếp bắt taxi đến khách sạn Dorsett.
Ước chừng hơn nửa giờ, Lâm Hiên đã đến khách sạn. Đi thẳng đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Lâm Hiên gõ cửa phòng, chờ người mở cửa.
"Vào đi." Xích Tâm nhìn hành lang, sau khi chắc chỉ có một mình Lâm Hiên, liền để Lâm Hiên vào.
"Phu nhân, ta chờ ở ngoài cửa, người có việc gì thì gọi ta!" Xích Tâm rất hiểu chuyện rời đi, hơn nữa đem cửa phòng đóng lại.
Lúc này, Âu Dương Băng Tình đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trên người khoác một bộ lông chồn, trên tay cầm một ly rượu đỏ, tư thế quý phụ rất rõ ràng.
Khi nhìn thấy Lâm Hiên, trong mắt cô hiện lên một tia kinh hỉ.
"Cái kia… Âu Dương phu nhân, tìm ta có việc?" Lâm Hiên cố ý gọi Âu Dương Băng Tình là phu nhân.
"Mấy ngày trước, ngươi còn gọi người ta là bảo bối, sao bây giờ lại gọi phu nhân rồi?" Âu Dương Băng Tình bĩu môi.
Lâm Hiên trực tiếp đi tới, ôm lấy Âu Dương Băng Tình.
Âu Dương Băng Tình mặc cho Lâm Hiên ôm lấy nàng, nâng chén rượu đỏ hướng Lâm Hiên nói: "Có muốn nếm thử rượu do chính tay ta ủ hay không?”
Lâm Hiên có chút kinh ngạc: “Cô còn có thể ủ rượu vang đỏ?”
Sau đó, hắn liền nhìn thấy, Âu Dương Băng Tình đem rượu vang đỏ trong chén rượu uống vào trong miệng, nhưng cũng không nuốt xuống.
Tiếp theo đó…
"Hương vị thế nào?" Âu Dương Băng Tình khẽ cười nhìn Lâm Hiên.
Trên môi đỏ mọng vẫn còn rượu, Lâm Hiên nhịn không được muốn cắn một miếng.
Lâm Hiên chịu không nổi nữa, lập tức ôm lấy Âu Dương Băng Tình lên giường.
"Chờ một chút, ngươi trả lời ta một vấn đề trước." Âu Dương Băng Tình nằm trên giường, dùng bàn tay nhỏ bé đặt lên miệng Lâm Hiên, hung hăng hỏi.
"Cái gì?"
“Hôm nay, ta nhận được tin tức, Chiến Thần Thiên Thanh đến Giang Đô. Hắn ta không tìm ngươi gây phiền phức chứ?” Âu Dương Băng Tình hỏi.
Âu Dương Băng Thanh chỉ là thăm dò gửi tin nhắn cho Lâm Hiên. Không ngờ, Lâm Hiên thật sự tới gặp nàng.
"Có tìm." Lâm Hiên trả lời.
"Hắn dễ dàng thả ngươi đi như vậy?" Âu Dương Băng Tình có chút không tin.
"Không, phải nói là ta thả hắn đi." Lâm Hiên nói.
“Tiểu tử, ngươi thật đúng là khoác lác nha!” Âu Dương Băng Tình đương nhiên sẽ không tin lời Lâm Hiên.
Dù sao, nàng đã nhận được tin tức, Chiến Thần Thiên Thanh, đã thăng cấp chiến thần năm sao.
Lâm Hiên coi như là có bản lĩnh cường đại, cũng không có khả năng là đối thủ của một chiến thần năm sao.
Đó chính là Thiên Cấp Võ Vương nha!
Nếu như Chiến Thần Thiên Thanh chỉ là chiến thần bốn sao.
Với sức ảnh hưởng của Âu Dương gia tộc, miễn cưỡng còn có thể bảo trụ Lâm Hiên.
Nhưng hiện tại Chiến Thần Thiên Thanh thăng cấp năm sao.
Âu Dương gia tộc cũng không thể lay động được.
Đương nhiên, vốn dĩ Âu Dương gia tộc cũng không có khả năng ra mặt bảo vệ Lâm Hiên.
"Ta không bao giờ khoác lác!"
Ngón tay Lâm Hiên nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng của Âu Dương Băng Tình, thản nhiên nói.
…
Trì Thiên Thanh đi tới trước phòng tổng thống, nhìn bốn phía không có người, lúc này mới gõ cửa phòng.
Hắn đã không kiềm chế được kích động trong lòng.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa mở ra.
Người mở cửa là người phụ nữ tên Tiểu Thuần kia.
Lúc này Tiểu Thuần vẫn xinh đẹp động lòng người, đặc biệt khóe miệng còn có một nốt ruồi nhỏ, trông vô cùng gợi cảm.
Trì Thiên Thanh khẩn cấp muốn đi qua ôm Tiểu Thuần.
Nhưng lại bị Tiểu Thuần dùng ngón tay che miệng hắn lại.
Tiểu Thuần cắn cắn môi, quyến rũ nói: "Chiến thần, không cần gấp gáp nha, thời gian rất nhiều.”
"Được, được, không gấp!" Trì Thiên Thanh ngoài miệng nói vậy, nhưng hai tay lại nắm lấy chỗ hở bên hông sườn xám.
Tiểu Thuần cũng không có cự tuyệt.
Chỉ cười tủm tỉm nói: "Chiến thần, ngươi thật xấu nha, ta rất thích."
“Thích sao, ta còn có khiến cho ngươi càng thích hơn." Trì Thiên Thanh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, trực tiếp đem Tiểu Thuần ôm ngang lên.
"Chiến thần, thật ra người ta cũng có một thứ, muốn cho ngươi xem." Tiểu Thuần một tay ôm cổ Trì Thiên Thanh, ngón tay vẽ vòng tròn quanh miệng Trì Thiên Thanh.
"Ồ? Ngươi có gì muốn cho ta xem? "Trì Thiên Thanh nuốt nước bọt, ngay lập tức thả Tiểu Thuần xuống.
"Chiến thần, vậy ngươi phải nhìn cho rõ nha." Tiểu Thuần đưa tay ra sau lưng, nắm lấy khóa kéo sườn xám, muốn kéo nó ra.
Dùng sức kéo vài lần, đều không thể thành công.
"Chiến thần, ngươi chỉ đứng nhìn, cũng không tới giúp người ta..." Tiểu Thuần ra vẻ oán giận nói.
"Được, ta tới, ta tới!" Trì Thiên Thanh điên cuồng nuốt nước miếng, vươn tay ra sau lưng Tiểu Thuần.
Xoẹt!
Khóa kéo đã được kéo ra.
Theo động tác của Trì Thiên Thanh, sườn xám chậm rãi rơi xuống.
Trì Thiên Thanh chăm chú nhìn không chớp mắt, dường như không muốn bỏ lỡ một chút phong cảnh nào.
Công bằng mà nói, đàn ông hưng phấn nhất vẫn là khi cởi bỏ quần áo của phụ nữ.
Theo sườn xám từ từ rơi xuống.
Một nửa chữ số Ả Rập xuất hiện trong tầm mắt của Trì Thiên Thanh.
Nó là một hình xăm nhỏ tinh xảo. Trì Thiên Thanh cũng không có suy nghĩ nhiều.
Trong lòng tự nhủ, đây quả nhiên là một con mèo nhỏ hoang dã.
Khi sườn xám tiếp tục rơi. Trì Thiên Thanh thấy rõ hình xăm kia.
Đó là một chữ số Ả Rập - số 3!
Nhưng Trì Thiên Thanh cũng không có phản ứng gì.
Xét cho cùng, hình xăm bây giờ là một điều rất phổ biến, rất nhiều cô gái sẽ có hình xăm.
Thậm chí, Trì Thiên Thanh còn nhịn không được sờ sờ hình xăm kia một chút.
Điều hắn không biết chính là, lúc này ở trong tay Thuần Tử đang cầm một cây kim thép dài tới năm cm.
Cây kim đang nhắm vào gáy của hắn ta.
Chỉ cần Thuần Tử nhẹ nhàng dùng sức, như vậy là có thể đâm vào đầu Trì Thiên Thanh.
Đến lúc đó, cho dù Trì Thiên Thanh là Võ Vương Thiên Cảnh, cũng phải trong nháy mắt mất mạng.
Trên mặt Thuần Tử vẫn nở nụ cười như trước.
Nụ cười lạnh lùng.
Tuy nhiên, ngay khi Thuần Tử chuẩn bị đâm kim thép vào gáy Trì Thiên Thanh.
Cửa phòng đột nhiên bị một cước đá văng ra, tiếp theo, vang lên một tiếng quát khẽ.
“Cẩn thận, nàng là Thập Nhận!”
Thập Nhận?
Trì Thiên Thanh nhất thời hiểu được ý nghĩa của số 3 Ả Rập kia.
Đồng thời, cũng cảm thấy nguy hiểm từ phía sau.
Theo bản năng, hắn nghiêng đầu một cái.
Phập!
Kim thép vẫn đâm vào.
Nhưng không có đâm vào đầu Trì Thiên Thanh, mà là đâm vào cổ hắn.
Ngay sau đó, hắn liền cảm giác ngực bị một chiếc búa đập mạnh.
Cả người bay ngược ra sau.
Chương 163 Bởi vì là ta giết
Anh Đào muốn đi đỡ Trì Thiên Thanh.
Kết quả, một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố từ trên người Trì Thiên Thanh truyền đến.
Phốc phốc!
Thân thể Anh Đào trực tiếp bị đánh bay, từ trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Rõ ràng, cô đã đánh giá thấp lực tác động này.
Cuối cùng, vẫn là Kim Linh Khê ra tay, mới bắt được hai người.
Nhưng sau khi bắt được hai người bọn họ, Kim Linh Khê liền cảm giác một trận khí huyết quay cuồng, cổ họng tanh tanh.
Thiếu chút nữa hộc máu. Nhưng bị cô cưỡng chế nuốt xuống.
Lúc này, tuyệt đối không thể lộ ra nửa điểm chân tướng. Nếu không, tất cả đều phải chết ở đây.
“Trì Thiên Thanh, ngươi thế nào?” Kim Linh Khê nhìn về phía Trì Thiên Thanh.
Lúc này, trên cổ Trì Thiên Thanh còn cắm kim thép.
Hắn giật mạnh nó ra.
May mắn vừa rồi Kim Linh Khê nhắc nhở, khiến hắn đã có đề phòng,
Nếu không, kim thép này đủ để lấy mạng hắn.
Nhưng một quyền vừa mới bị số 3 Thập Nhận đánh vào ngực cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ.
Cuối cùng, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu lớn.
Về phần Tiểu Thuần kia thì đã mặc lại xong sườn xám.
Một đôi mắt mỉm cười nhìn hai người, nói: “Trì Thiên Thanh, thân thể của nô gia có đẹp không?”
Quả nhiên là Đông Âm Thập Nhận!
Trì Thiên Thanh sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Ở địa bàn Long quốc ta, còn không tới phiên Đông Âm Cẩu các ngươi giương oai!” Trì Thiên Thanh lạnh lùng quát.
“Ha ha, Trì Thiên Thanh, vừa rồi ngươi không phải còn muốn giở trò đồi bại cùng với nô gia sao, hiện tại, đến phiên nô gia giở trò với ngươi rồi!”
Trong tay Thuần Tử xuất hiện một con dao găm, trực tiếp hướng Chiến Thần Thiên Thanh xông tới.
Chiến Thần Thiên Thanh lập tức cùng Thuần Tử chiến đấu cùng một chỗ.
Nhưng mà, tu vi của Thuần Tử này cũng không kém hắn bao nhiêu.
Vừa rồi, hắn còn bị đánh lén, cho nên mặc dù có thể tạm thời trấn áp Thuần Tử, nhưng thời gian dài, e rằng sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng không thể không nói, thực lực Trì Thiên Thanh vẫn là rất mạnh.
Bị đánh lén bị thương nặng như vậy, còn có thể áp chế số 3 Thập Nhận - cũng là một Thiên Cấp Võ Vương.
“Thuần Tử đại nhân, chúng ta đến giúp ngài!”
Tại thời điểm này, trần nhà đột nhiên nứt toác.
Hai bóng người rơi xuống từ trần nhà. Đồng thời ra tay với Trì Thiên Thanh.
Số 5 Thập Nhận và số 6 Thập Nhận!
Đối mặt với sự vây công của ba Thập Nhận cùng một lúc, Trì Thiên Thanh trong nháy mắt liền rơi vào thế hạ phong.
“Kim Linh Khê, còn không nhanh tới hỗ trợ!” Trì Thiên Thanh hướng Kim Linh Khê hô to.
Kim Linh Khê cau mày. Không phải cô không muốn giúp.
Mà là nếu hiện tại cô thúc dục chân khí, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng, Trì Thiên Thanh đã sắp không chống đỡ nổi. Bị ba gã Thập Nhận đánh liên tiếp. Máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.
Nếu Kim Linh Khê còn không ra tay, Trì Thiên Thanh rất nhanh sẽ bị vây công đến chết.
Cuối cùng, Kim Linh Khê quyết định ra tay.
Cho dù hậu quả nghiêm trọng đến đâu, cũng không thể để người Đông Âm giương oai ở địa bàn Long quốc.
Kim Linh Khê mạnh mẽ khai mở bí thuật, xông vào chiến đoàn.
Không hổ là Nữ Hình Thiên, có Kim Linh Khê gia nhập, áp lực của Trì Thiên Thanh nhất thời giảm đi rất nhiều.
“Các ngươi đối phó Kim Linh Khê, ta đến giết Chiến Thần Thiên Thanh!” Thuần Tử phát ra một tiếng quát nhẹ.
“Muốn giết ta, vậy thì để lại mạng đi!”
Trì Thiên Thanh phát ra một tiếng quát giận dữ, hướng về phía Thuần Tử phát động tuyệt cường công kích.
Nhưng không may, hắn ta đang bị thương nặng.
Chẳng mấy chốc liền không thể đấu lại Thuần Tử.
Mà Kim Linh Khê càng không chịu nổi.
Thực lực của nàng vốn là yếu hơn một chút. Hơn nữa còn mạnh mẽ thúc dục chân khí.
Còn đồng thời đối mặt với hai gã Thập Nhận.
Hoàn toàn không phải là đối thủ.
Ầm!
Thân thể Kim Linh Khê bị đánh bay ra ngoài.
Anh Đào cũng gia nhập chiến đoàn.
Nhưng, thực lực của Anh Đào, ở trước mặt Thập Nhận hoàn toàn không đủ nhìn.
“Anh Đào, đừng qua đây!” Kim Linh Khê hét lớn với Anh Đào.
Đáng tiếc, đã không còn kịp.
Phốc!
Một thanh kiếm samurai xuyên thẳng qua trái tim của Anh Đào. Tiếp theo, bị số 6 Thập Nhận một cước đá bay.
"Anh Đào!" Kim Linh Khê phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đưa tay đón lấy Anh Đào đang bay ra ngoài.
Anh Đào mười sáu tuổi đã đi theo nàng, làm võ quan bên người nàng. Hiện giờ đã qua tám năm, hai người sớm đã thân như tỷ muội.
“Ha ha, thành chủ U Châu, không cần bi thương, chúng ta lập tức đưa ngươi đi gặp nàng đây!” Hai gã Thập Nhận nhếch miệng cười.
Thanh kiếm samurai trong tay lại đâm về phía Kim Linh Khê.
Kim Linh Khê không có thời gian để buồn. Đành phải bỏ Anh Đào lại. Tiếp tục chiến đấu.
Ầm!
Thân thể Kim Linh Khê bay lên, đập mạnh vào tường.
Lúc này, Trì Thiên Thanh cũng rất thảm.
Bị Thuần Tử cưỡi trên người.
Con dao găm trong tay Thuần Tử không ngừng chém về phía hắn.
Hắn chỉ có thể dùng tay chặn lại.
Rất nhiều máu thịt đã bị dao găm chém đứt ở hai tay, lộ ra xương trắng.
Ầm ầm!
Thân thể Kim Linh Khê đập vào vách tường. Lực trùng kích khủng bố trực tiếp đem vách tường đập sập. Đâm vào một căn phòng khác.
Cơ thể Kim Linh Khê đã bay đến bồn tắm trong phòng tổng thống khác, làm sập cả bồn tắm.
Lúc này trong bồn tắm còn một người đàn ông đang tắm.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một đạo thân ảnh bay tới. Đập vào bồn tắm.
Một cơ thể với những đường cong đáng kinh ngạc vừa dừng lại trước mặt người đàn ông.
"Chết tiệt, thành chủ mỹ nữ, cô đang làm cái gì vậy?” Lâm Hiên trợn to hai mắt, nhìn Kim Linh Khê.
Kim Linh Khê ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn thấy…
Tuy nhiên, vào lúc này cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Vội nói với Lâm Hiên: "Lâm Hiên, chạy đi!”
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không chạy, hắn dùng khăn tắm quấn lấy thân thể của mình trước.
Sau đó, nắm lấy cánh tay của Kim Linh Khê.
Ngay lập tức nhận ra, Kim Linh Khê bị thương rất nặng.
“Tôi nói này thành chủ mỹ nữ, không phải đã nói với cô là trong vòng ba ngày không thể động võ rồi sao?”
Lâm Hiên vừa dứt lời. Một bóng người khác bay tới.
Rầm!
Là Chiến Thần Thiên Thanh.
Lúc này, Chiến Thần Thiên Thanh thê thảm vô cùng.
Trước ngực là một mảnh máu thịt mơ hồ.
Hai lòng bàn tay đã biến mất, chỉ còn lại hai đoạn xương trắng.
Trông cực kỳ đáng sợ.
Sau đó, hai nam một nữ, ba bóng người chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên trợn to hai mắt. Vừa rồi hắn nghe thấy phía đối diện có tiếng đánh nhau, còn có người gọi tên Kim Linh Khê. Cho nên hắn định đi tắm rửa rồi qua đó xem thử.
Chà, vậy là không cần phải đi qua đó nữa rồi.
"Lâm Hiên, xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Âu Dương Băng Tình trên giường cũng phản ứng lại.
Cô lấy chăn che người lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi Lâm Hiên.
"Không có việc gì, Băng Tình tỷ, cô ngủ một giấc trước đi, nơi này tôi sẽ xử lý." Lâm Hiên nói.
Giờ này khắc này trên mặt Chiến Thần Thiên Thanh, không còn cao ngạo như trước nữa, chỉ có sợ hãi nồng đậm.
Hắn nhúc nhích thân thể, lùi lại.
“Chiến Thần Thiên Thanh, ngươi giết hai vị Thập Nhận của chúng ta, chuẩn bị tốt để lên đường chưa?” Đôi mắt đẹp của Thuần Tử tràn đầy tàn nhẫn.
Cảm nhận được sát ý trong mắt Thuần Tử, Trì Thiên Thanh do dự một lát, rốt cục nhịn không được nói ra:
"Không, không phải ta giết hai gã Thập Nhận kia!"
"Không phải ngươi? Còn có thể là ai? Kim Linh Khê? Cô ta không có bản lĩnh đó!" Hiển nhiên, Thuần Tử căn bản không tin lời Trì Thiên Thanh nói.
“Nhưng mặc kệ là ai, hôm nay, đều phải chết!”
Ba gã Thập Nhận lần lượt hướng Trì Thiên Thanh cùng Kim Linh Khê đi tới.
“Thật sự không phải là hắn giết!” Lúc này, thanh âm Lâm Hiên đột nhiên vang lên.
“Ha ha, ngươi làm sao chứng minh không phải hắn giết?” Thuần Tử đùa giỡn nhìn Lâm Hiên, hoàn toàn không có đem hắn để vào mắt.
Trì Thiên Thanh đều có chút mê man, không biết Lâm Hiên vì sao phải giúp hắn.
Chỉ thấy, Lâm Hiên nhếch miệng cười, chậm rãi nói:
"Bởi vì… là ta giết.”
Chương 164 Lâm Hiên ra tay
Bởi vì, là ta giết!
Lời nói của Lâm Hiên vừa ra, toàn bộ căn phòng lập tức im bặt.
Nhưng rất nhanh, ba gã Thập Nhận đều phá lên cười.
Nhất là Thuần Tử, cười ngặt nghẽo, vẻ mặt đùa giỡn nói với Lâm Hiên: “Tiểu đệ đệ, ngươi thật biết đùa nha.”
“Lâm Hiên, cậu đang nói bậy cái gì vậy? Nơi này không liên quan gì đến cậu, mau cút đi!” Kim Linh Khê sắc mặt tái nhợt nói.
Tên này đúng là không sợ chết.
Đây chính là Đông Âm Thập Nhận, ngay cả Trì Thiên Thanh cũng không phải là đối thủ đó!
Kết quả, Kim Linh Khê vừa nói xong, đã bị bàn tay to của Lâm Hiên vỗ lên người một cái.
Tiếp theo, Lâm Hiên hướng về phía Kim Linh Khê trong ngực nói: “Kim bé bự, cô bị thương rất nặng, tốt nhất đừng nói chuyện!”
Kim Linh Khê thật sự là tức giận và xấu hổ muốn chết.
Nói chuyện thì nói chuyện, tại sao còn động thủ?
Hơn nữa lại vỗ vào chỗ đó?
Mẹ nó, mặt mũi của cô để đâu?
Kim Linh Khê sống gần ba mươi năm, là thành chủ của U Châu, còn có danh hiệu Nữ Hình Thiên. Nhưng lúc này, Lâm Hiên cũng không hề để ý mấy thứ này.
Tên này, cũng không phân biệt một chút trường hợp... Không, không phải trong trường hợp nào. Trường hợp nào cũng không thể vỗ cô như vậy được.
Lâm Hiên không biết, hắn tiện tay vỗ một cái, làm cho Kim đại nữ nhân trong lòng sinh ra nhiều nội tâm kịch liệt như vậy.
Hắn hờ hững nhìn về phía Thuần Tử, nói:
“Coi như các ngươi gặp may, hiện tại ta muốn trị thương cho Kim bé bự này, không rảnh để ý tới các ngươi. Nếu muốn sống thì cút đi.”
“Ngươi bảo chúng ta cút đi?”
Ngón tay mảnh khảnh của Thuần Tử, chỉ vào mũi mình, vẻ mặt khó tin nói.
“Ai, ai muốn ngươi trị!” Kim Linh Khê nghiến răng nói.
Đối với cách xưng hô của Lâm Hiên đối với nàng, Kim Linh Khê thực sự không nói nên lời.
Cô ấy đúng là cao hơn một chút so với phụ nữ bình thường.
Nhưng tỷ lệ dáng người rất chuẩn, chỗ nào to thì phải to, chỗ nào gầy thì phải gầy, dáng người siêu mẫu tiêu chuẩn.
Sao trong miệng hắn ta lại thành bé bự rồi?
“Đừng lộn xộn!”
Kết quả, Kim Linh Khê vừa mới nói xong, trên người lại bị vỗ một cái.
Kim Linh Khê trợn tròn mắt, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Lâm Hiên giơ tay lên, lập tức mạnh mẽ nuốt lời nói đến miệng xuống.
Cô chỉ dùng một đôi mắt to xinh đẹp tức giận nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
“Vậy mới ngoan!” Lâm Hiên thấy Kim Linh Khê không phản kháng nữa, hài lòng nói.
Nhìn thấy một màn này, Trì Thiên Thanh quả không nói nên lời.
Lá gan của người này lớn đến mức nào?
Đã đến lúc này mà còn không quên tán gái?
Bất quá, đây chính là Kim Linh Khê nha!
Một nữ nhân mà ngay cả Trì Thiên Thanh hắn cũng không dám động đến.
Nếu có thể để cho hắn ‘động’ Kim Linh Khê một lần, có giảm đi mười năm tuổi thọ hắn cũng nguyện ý.
Nhưng lúc này, Lâm Hiên hoàn toàn là đang tìm chết.
Cho dù ba tên Thập Nhận này không giết Lâm Hiên, chờ Kim Linh Khê khỏe lại, chắc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Phải biết rằng, Kim Linh Khê là một nữ nhân cực kỳ cao ngạo.
Chưa đầy ba mươi tuổi, đã trở thành người đứng đầu một châu.
Lâm Hiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy vỗ mông nàng.
Kim Linh Khê tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chịu được?
Đến bây giờ, Trì Thiên Thanh vẫn nghĩ rằng Lâm Hiên là tiểu bạch kiểm được Kim Linh Khê nuôi dưỡng.
Sở dĩ dám làm ra nhiều chuyện khác thường như vậy. Đều là ỷ vào quan hệ với Kim Linh Khê.
Âu Dương Băng Tình trên giường lại nhẹ nhàng cắn môi.
Tên này vừa mới cùng mình đại chiến ba trăm hiệp, quay đầu liền ôm nữ nhân khác.
Nhưng mà… đó chính là Kim Linh Khê.
Mặc dù, nàng từng là thiên kim đại tiểu thư của Âu Dương gia.
Nhưng, dù sao đó cũng đã từng.
Bất kể là ở tuổi tác, hay là võ đạo tu vi, nàng đều không bằng Kim Linh Khê.
Âu Dương Băng Tình có chút ghen tuông.
Nhưng cũng không sao cả.
Thứ nhất Kim Linh Khê chưa chắc đã để ý tới Lâm Hiên.
Thứ hai, tiểu gia hỏa này quả thực lợi hại. Thân thể Thiên Tông này của nàng, đều có chút không chịu nổi rồi.
Nhìn thấy lúc này, Lâm Hiên còn dám cùng Kim Linh Khê tán tỉnh.
Trên mặt số 6 Thập Nhận hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn xông về phía Lâm Hiên, giơ thanh kiếm samurai lên, trực tiếp hướng đầu Lâm Hiên chém tới.
Số 6 Thập Nhận, tu vi cũng đạt tới cảnh giới Huyền cấp Võ Vương đỉnh phong..
Tốc độ nhanh đáng bất ngờ.
Thậm chí thành một tàn ảnh.
“Cẩn thận!”
Kim Linh Khê bị Lâm Hiên ôm chặt, không cách nào nhúc nhích, nàng cũng không có khí lực nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiểm samurai hướng đầu Lâm Hiên chém tới.
Keng!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên.
Sau đó, tất cả mọi người mở to mắt.
Chỉ thấy, kiếm của số 6 Thập Nhận bị hai ngón tay kẹp lại.
“Không, không thể nào!”
Số 6 Thập Nhận nhìn chằm chằm một màn này, vẻ mặt không thể tin được.
Kiếm của hắn bị người khác tay không bắt được?
Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, tiếp theo ngón tay hơi dùng sức.
Đinh!
Một tiếng giòn vang lên, kiếm samurai trực tiếp bị anh bẻ gãy.
Lại nhẹ nhàng ném một cái.
Phốc!
Một nửa lưỡi kiếm trực tiếp xuyên qua trái tim của số 6 Thập Nhận.
Sau khi lưỡi kiếm xuyên qua số 6 Thập Nhận, tốc độ của nó cũng không hề chậm lại.
Tiếp tục bay về phía số 5 Thập Nhận đang đứng sau đó.
Vị trí số 5 đang đứng hoàn toàn không thể nhìn thấy lưỡi kiếm đang bay tới.
Chờ hắn phản ứng lại thì đã quá muộn.
Cũng may, Thuần Tử đột nhiên động thủ, dao găm mạnh mẽ ngăn trở lưỡi đao.
Tuy nhiên, cô ta cũng bị lực lượng đáng sợ trên lưỡi kiếm tác động, bị đẩy lùi vài mét.
Đá cẩm thạch dưới chân, đều bị cày ra một cái rãnh nhỏ.
“Rút lui!” Thuần Tử phản ứng cực nhanh.
Từ một đòn tùy tiện vừa rồi của Lâm Hiên, cô biết rằng người đàn ông có vẻ trẻ tuổi ngông cuồng này.
Rốt cuộc kinh khủng cỡ nào.
Tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể đối phó.
Lúc hô rút lui, thân thể Thuần Tử đã lao về phía cửa sổ như tia chớp. Nhảy thẳng từ tầng 20 xuống.
Thấy số 3 Thập Nhận đã chạy, số 5 tự nhiên không dám ở lại nữa.
Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn chậm một nhịp.
Một cây ngân châm xuất hiện trong tay Lâm Hiên, cổ tay hắn vừa lật, ngân châm liền bắn ra. Ngay lập tức xuyên qua đầu Số 5 Thập Nhận.
Ầm!
Thân thể số 5 Thập Nhận ngã xuống đất.
Hai gã Thập Nhận đã bị giết ngay lập tức. Mà Lâm Hiên thậm chí còn chưa di chuyển.
Một tay hắn hắn vẫn đang ôm Kim Linh Khê.
Vậy là…
Anh chỉ dùng một tay, liền giết chết được hai trong sáu người xếp hạng đầu của Thập Nhận.
Hơn nữa, còn khiến cho số 3 Thập Nhận sợ hãi rút lui.
Thật ra nếu Lâm Hiên không quan tâm Kim Linh Khê, hắn hoàn toàn có thể khiến số 3 không thoát nổi.
Tuy nhiên, tình hình của Kim Linh Khê rất không ổn.
Nếu không mau chóng trị liệu, rất có thể ảnh hưởng đến tu luyện võ đạo của nàng. Đến lúc đó, sẽ mất rất nhiều công sức để hồi phục.
Giờ khắc này, đôi mắt đẹp của Kim Linh Khê trừng to. Biểu tình cũng như bị đóng băng.
Lâm Hiên, vừa giết chết hai gã Thập Nhận?
Hơn nữa, còn là dễ dàng như vậy?
Làm sao có thể? Lâm Hiên mới bao nhiêu tuổi?
Phải biết rằng, Kim Linh Khê nàng hai mươi chín tuổi, đạt tới cảnh giới Võ Vương Địa Cảnh đỉnh phong, đã là một thiên tài ngút trời.
Nhưng Lâm Hiên chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Lại mạnh đến trình độ này?
Với thực lực Lâm Hiên vừa mới bày ra.
Ít nhất cũng là Thiên Cấp Võ Vương đỉnh phong!
Chương 165 Kiều Tiểu Kiều thổ lộ một lần nữa
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất chính là Chiến Thần Thiên Thanh.
Lúc này, vẻ mặt của hắn giống như gặp quỷ vậy!
Hắn bị ba gã Thập Nhận đánh thành chó, nhưng Lâm Hiên lại dễ dàng giết chết hai Thập Nhận trong vài giây.
Nhưng cũng là vì Trì Thiên Thanh bị Thuần Tử đánh lén.
Nếu không dùng thực lực của hắn, cho dù không thể dễ dàng chém chết số 5 số 6 Thập Nhận như Lâm Hiên.
Cũng có thể đánh bại đối phương.
“Lâm Hiên, cậu đừng cứu ta bây giờ, giúp ta xem Anh Đào thế nào rồi đi!” Kim Linh Khê đột nhiên phản ứng lại.
Mặc dù Anh Đào đã bị đâm xuyên tim, trong tình huống bình thường chắc chắn sẽ chết.
Nhưng Lâm Hiên chính là biến thái.
Nói không chừng, có thể chữa khỏi Anh Đào thì sao?
Anh Đào chính là võ quan bên người nàng, theo nàng nhiều năm. Nếu cô ấy chết như thế này, Kim Linh Khê sẽ buồn suốt phần đời còn lại.
“Kim bé bự, tôi cứu cô, là bởi vì cô giúp tôi. Tuy rằng tôi cũng không cần cô giúp, nhưng con người tôi không thích nợ ân tình. Còn thuộc hạ của cô chưa từng giúp tôi, tôi vì sao lại phải cứu?” Lâm Hiên nhìn Kim Linh Khê trong ngực, bĩu môi nói.
Kim Linh Khê nghe vậy thân thể mềm mại liền chấn động.
Đúng vậy, tại sao Lâm Hiên phải giúp nàng?
Nhưng mà tên này nói chuyện đáng ghét quá rồi đó. Cái gì gọi là cũng không cần cô giúp? Vậy là do nàng tự mình đa tình đúng không?
Mà hình như thật sự là nàng tự mình đa tình.
Với thực lực của Lâm Hiên, Chiến Thần Thiên Thanh không có khả năng giết chết hắn.
“Vậy ta không cần cậu cứu, cậu đi cứu Anh Đào đi!” Kim Linh Khê nghiến răng nói.
“Cái này không được. Tôi đã cứu cô rồi.” Lâm Hiên trợn mắt nói.
"Vậy, cậu muốn thế nào mới nguyện ý cứu Anh Đào?" Kim Linh Khê nhíu mày nói.
Lúc này, làm sao còn có uy nghiêm của thành chủ một châu? Giống như một cô gái đang mặc cả.
“Như vậy đi, cô cầu xin tôi một chút.” Lâm Hiên chớp chớp mắt nói.
"Ta… cầu xin cậu.”
Cuối cùng, vì có thể để cho Lâm Hiên ra tay, Kim Linh Khê mở miệng nói.
"Cầu xin ai?" Lâm Hiên xấu xa hỏi.
Kim Linh Khê có chút không nói nên lời, người này rõ ràng có thực lực kinh người, nhưng khi hành xử lại giống như một đứa trẻ, không có chút nào phong thái của cao thủ.
Trên thực tế, điều này rất dễ hiểu.
Lâm Hiên tuy rằng thực lực cường đại, nhưng hắn dù sao cũng mới hơn hai mươi tuổi.
Kinh nghiệm xã hội cũng không nhiều.
Nếu như không phải Thầm Ngạo Tuyết phản bội, e rằng bây giờ anh ấy vẫn đang ngoan ngoãn làm việc trong công ty.
“Ta, Kim Linh Khê, cầu xin Lâm Hiên, cứu Anh Đào!”
Lâm Hiên: "À, cô cầu xin tôi, tôi cũng không cứu!”
Kim Linh Khê: "..."
"Vừa rồi rõ ràng cậu đã đáp ứng ta!" Kim Linh Khê suy sụp nói.
“Tôi bảo cô cầu xin tôi, nhưng không có nói là sẽ đáp ứng cô cứu người nha!” Lâm Hiên vẻ mặt vô tội nói.
Kim Linh Khê cuối cùng cũng sụp đổ.
Nàng cảm giác lúc này đã khôi phục một ít thể lực. Lập tức muốn thoát khỏi vòng tay của Lâm Hiên.
Nếu Lâm Hiên không cứu Anh Đào.
Nàng cũng không cho Lâm Hiên trị liệu!
Bốp!
Nàng vừa mới nhúc nhích, Lâm Hiên lại vỗ một cái.
“Đừng nhúc nhích!”
Kim Linh Khê có chút xúc động muốn khóc.
Nàng tạo nghiệt gì đây?
Lại gặp phải một người đàn ông kỳ lạ như vậy.
Lúc này Lâm Hiên làm cho Kim Linh Khê thật sự là vừa yêu vừa hận.
Đây chính là người đàn ông đầu tiên dám vỗ mông cô.
Thấy Kim Linh Khê ủy khuất sắp rơi nước mắt, Lâm Hiên quyết định không trêu chọc nàng nữa.
"Được rồi, được rồi, tôi trị là được là được chứ gì?" Lâm Hiên cười hì hì nói:
“Nhưng cô phải đồng ý với tôi, trong ba ngày tới nhất định không được sử dụng nội lực, nếu không, sợ là cô phải luyện võ lại từ đầu đó.”
Lúc này, Lâm Hiên rốt cục cũng trị liệu xong, buông Kim Linh Khê ra.
"Được, ta không dùng nội lực nữa, cậu đi cứu Anh Đào đi!" Kim Linh Khê thúc giục nói.
Lâm Hiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Anh Đào. Kiểm tra tình trạng của cô.
Lúc này, khóe miệng Anh Đào lộ ra máu tươi, quần áo trên người cũng đều là máu.
Nhưng đôi mắt đẹp của cô lại trợn tròn.
Rõ ràng, chết không nhắm mắt.
Có thể, cô ấy hận bản thân mình đã không thể làm tròn bổn phận của mình.
Đối với nữ võ quan luôn hung dữ đối với mình, Lâm Hiên cũng không phải thấy chán ghét lắm.
Cô nàng dường như vẫn còn một chút ngây thơ, một chút dễ thương.
Nếu thật sự chết như vậy, đích xác có chút đáng tiếc.
Tuy nhiên, Anh Đào bị đâm xuyên tim, mất quá nhiều máu. Không dễ để chữa khỏi.
Lâm Hiên nâng Anh Đào lên, tiếp theo tùy ý nâng tay, Cửu Chuyển Kim Châm trên người Kim Linh Khê liền tự động bay ra.
Phù!
Tất cả chín cây ngân chân đều đâm vào người Anh Đào.
Nhìn thấy một màn này, Trì Thiên Thanh đang vận công chữa thương mở to hai mắt.
Dùng khí ngự châm?
Lâm Hiên, dĩ nhiên là một gã võ y!
Bác sĩ bình thường, võ giả sẽ không để vào mắt。
Nhưng một võ y, đó chính là bảo bối trong bảo bối.
Bởi vì, võ giả bị thương, chỉ có võ y mới có thể triệt để trị liệu.
Mà sự tồn tại của võ y, cho dù là ở trong Ẩn tộc, cũng rất ít.
Dù sao, võ y không chỉ cần y thuật siêu cao, bản thân còn cần có chân khí cường đại.
Cũng chính là y võ đồng tu.
Nhưng người bình thường nghiên cứu y đạo và nghiên cứu võ đạo đều tách ra.
Nếu muốn đồng thời nghiên cứu, kết quả cuối cùng, chính là hai môn đều không được.
Hơn nữa, muốn bồi dưỡng ra một gã võ y, cần hao phí cũng cực kỳ khủng bố.
Người bình thường căn bản không gánh nổi.
Bởi vậy, chỉ có một ít Ẩn tộc cực kỳ cường đại, mới có thể bỏ ra tài nguyên bồi dưỡng một gã võ y.
Vốn Trì Thiên Thanh đã đủ khiếp sợ rồi.
Biết được Lâm Hiên còn là một gã võ y, càng kinh ngạc hơn.
Y võ đồng tu ở hai mươi mấy tuổi. Hơn nữa, y thuật cùng võ đạo đều đạt tới cảnh giới cực kỳ khủng bố.
Đây là loại quái vật gì?
Hơn nữa, Lâm Hiên là võ y, như vậy nếu Như Lâm Hiên ra tay, vậy có thể chữa khỏi cho hắn hay không?
Lúc này, Trì Thiên Thanh nhìn đôi tay chỉ còn lại xương, trong lòng thầm nghĩ.
Hai bàn tay của hắn bị Thuần Tử gọt đi, đã được phục hồi.
Tuy nhiên, hai lòng bàn tay đã bị phá hủy rất nghiêm trọng. Các bác sĩ thế tục không thể chữa khỏi cho hắn.
Nhưng, hắn và Lâm Hiên có thù oán. Lâm Hiên làm sao có thể trị cho hắn?
Cuối cùng, Trì Thiên Thanh khẽ thở dài, thu hồi bàn tay của mình, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này.
Kiều Tiểu Kiều mặc váy cưới đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Chiến Thần Thiên Thanh, ngài quả nhiên ở chỗ này!” Trong mắt Kiều Tiểu Kiều nhất thời hiện lên một tia vui mừng.
Nhìn thấy Kiều Tiểu Kiều, Trì Thiên Thanh lập tức biến sắc.
Nhanh chóng đem hai tay giấu ở phía sau. Không muốn để cho fan của mình, nhìn thấy mình thê thảm như vậy.
“Chiến Thần, ngài, ngài làm sao vậy?”
Lúc này, Kiều Tiểu Kiều cũng phát hiện, Trì Thiên Thanh thập phần chật vật, cả người bị thương.
"Vừa rồi cùng người Đông Âm đánh một trận." Trì Thiên Thanh nuốt nước bọt trả lời.
Lúc này, Kiều Tiểu Kiều nhìn thấy thi thể của hai người Đông Âm trên mặt đất. Trong đôi mắt đẹp lại nở rộ ra một tia dị sắc.
“Chiến Thần, ngài, ngài lại giết thêm hai gã Đông Âm Nhân, quá lợi hại rồi!”
Kiều Tiểu Kiều lấy tay nhỏ bé che cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy tôn kính cùng ngưỡng mộ.