-
Chương 366-370
Chương 366 Thiên tộc nguyện ý kết giao
Lâm Hiên cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nếu đối phương đã nói như vậy, hắn cũng sẽ không đi so đo với bọn họ nữa.
“Muốn tìm ta gây phiền phức cũng không sao, nhưng xin hãy nhớ kỹ, nhất định là phải đến tìm ra, nếu dám có ý động đến đến Ca tộc hoặc những người khác bên cạnh ta, thì như vậy, đừng trách ta vô tình.” Giọng Lâm Hiên lạnh lùng vang lên.
Căn bản hắn cũng không để Thiên tộc kia trong mắt.
Chỉ sợ bọn họ ra tay với những người bên cạnh mình.
“Lâm thiếu gia, Thiên tộc của bọn ta, nguyện ý cùng Lâm thiếu kết giao bạn bè.” Tên trưởng lão Thiên tộc kia, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
“Kết giao bạn bè thì không cần, nếu ngươi không đến chọc ta, ta cũng không gây phiền phức cho các ngươi.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
Lại ở Ca tộc ngây người thêm một ngày thì Lâm Hiên chuẩn bị trở về Giang Đô.
Nếu Thiên tộc quyết đoán lấy lòng như vậy, hắn cũng không cần giữ Ba Ngàn ở Ca tộc nữa.
Tuy nhiên, Ba Ngàn lại tỏ ý, nàng nhận được lệnh triệu hồi của thiên sứ vương, phía phương tây bên kia, xảy ra biến cố lớn, nàng phải trở về ngay lập tức.
Dù sao hiện tại Lâm Hiên cũng không cần dùng đến Ba Ngàn, liền thả nàng trở về.
“Trở về nói một tiếng với bà già Yessa kia là ta cảm ơn nhé.” Lâm Hiên hướng về phía Ba Ngàn khoát khoát tay áo.
Tuy rằng, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy người này chỉ biết ăn, là một cái hố lớn.
Nhưng trong khoảng thời này ở chung với nhau.
Hắn biết, Ba Ngàn cũng đã đạt đến đỉnh cấp cao thủ.
Đoán chừng, trong quân đoàn thiên sứ cũng có địa vị không thấp.
Hắn cũng đã quen với vòng ôm công chúa của Ba Ngàn.
Có cô ở đây, hắn muốn đi đâu, liền chỉ trong một cái chớp mắt.
Lúc này đột nhiên chia tay.
Trong lòng cũng có chút luyến tiếc.
“Chủ nhân, chờ khi ta giải quyết xong những chuyện bên kia, ta sẽ lại đến tìm người cùng nhau thưởng thức tất cả các món ngon của Long quốc.” Ba Ngàn bay lên trời, xoay người lại, nhìn về phía Lâm Hiên khoát khoát tay áo.
“Ừ.”
…
“Sư tỷ, vậy ta trở về trước, có thời gian sẽ lại đến thăm ngươi.” Trước cửa lớn Ca tộc, Lâm Hiên lưu luyến không nỡ chia tay Ca Phù Diêu.
“Được.” Ca Phù Diêu khoát tay áo với Lâm Hiên.
Chờ sau khi Lâm Hiên rời đi, Ca Phù Diêu nhẹ giọng nói: “Sư đệ, không phải sư tỷ không muốn nói cho ngươi biết chuyện liên quan đến Đế gia, mà là, có lẽ hiện tại ngươi còn chưa đủ mạnh mẽ….”
Hiển nhiên, Ca Phù Diêu biết đến sự tồn tại của Đế gia.
Nhưng, nàng cũng không dám chắc, với thực lực hiện tại của Lâm Hiên có thể chống lại Đế gia.
Tuy rằng một quyền của Lâm Hiên, có thể khiến cho đến cả Thiên tộc cũng bị kinh sợ.
Nhưng dù sao thế gian này cũng rất rộng lớn.
Chỉ riêng vương tộc ngàn năm, cũng đã có thể có thế lực khủng bố khó có cách nào làm lung lay được.
…
Sau nửa ngày, Lâm Hiên đã trở lại Giang Đô.
Lần thứ hai đứng trước cổng Đế Phủ, Lâm Hiên có chút cảm khái.
Vừa đi, chính là đi lâu như vậy, cũng không biết mẹ nuôi và các cô gái kia sống có tốt hay không.
“Thiên Sứ Ngạn (Thiên Sứ Lãng Tâm) bái kiến chủ nhân.” Hai nữ thiên sứ phát hiện Lâm Hiên đã quay trở lại, lập tức bay đến, hướng về phía Lâm Hiên hành lễ.
Lâm Hiên gật đầu.
Nếu hai vị thiên sứ vẫn còn ở đây, điều này chứng tỏ, Đế Phủ cũng không có xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, ngoài ý muốn chính là, sau khi hắn đi vào địa phủ, lại phát hiện bên trong không có người.
Tô Anh và Diệp Ỷ không có ở đây.
Tô Anh hẳn là đang đi học, Diệp Ỷ chắc là đang ở công ty của cô.
Nghe Hồng Diệp nói, hình như cô còn đặc biệt mở một công ty thêu cho Diệp Ỷ.
Anh gọi điện thoại cho Diệp Ỷ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Mẹ, con đã trở về, gần đây mẹ có khoẻ không?” Lâm Hiên hỏi.
“Ừ, mẹ không có việc gì, chính là công ty vừa mới thành lập không lâu, có chút bận rộn. Thằng nhóc thối, con trong khoảng thời gian này chạy đi đâu, cuối cùng cũng trở về rồi sao?”
“Khụ khụ, không phải là do có chút chuyện cần xử lý sao.” Lâm Hiên ho khụ khụ nói.
“Vậy con báo với Hồng Diệp một tiếng, để cô ấy buổi tối cùng nhau trở về nhà ăn một bữa cơm, trong khoảng thời gian này cũng không biết con bé này đang bận cái gì, mấy ngày không thấy được mặt mũi.” Diệp Ỷ nói.
“Được, mẹ.” Lâm Hiên đồng ý.
“Vậy thì cúp điện thoại trước đi, mẹ còn đang phải tìm đường sống, rất bận rộn đây, nếu con đói bụng thì để người hầu nấu cho con chút đồ ăn ăn trước đi.” Diệp Ỷ nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Hiên lại gọi điện thoại cho Tô Anh.
“Anh, anh đã trở về rồi, em lập tức trở về gặp anh.” Biết Lâm Hiên đã trở về, Tô Anh vô cùng vui mừng.
“Hôm nay là thứ tư, em vẫn còn phải đi học phải không?” Lâm Hiên nói.
“Ai nha, mấy tiết học đó có cái gì tốt, chán muốn chết, anh, anh dẫn em đi chơi được không.” Tô Anh than thở.
“Không được, ngoan ngoãn đi học đi, nếu muốn đi chơi, chờ đến cuối tuần sẽ dẫn em đi chơi.” Lâm Hiên trầm giọng nói.
“Được rồi. Anh, anh không được lừa em, cuối tuần nhất định phải dẫn em đi chơi, nếu không, hừ hừ, anh sẽ chết chắc.”
Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Hiên xuất hiện cảm giác yên bình trước nay chưa từng có.
Cảm giác được ở nhà, thật tuyệt vời.
Trước kia hắn thật sự không biết quý trọng, vì Thẩm Ngạo Tuyết, thế nhưng có thể cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, đúng là không bằng cầm thú.
Suy nghĩ một chút, Lâm Hiên lại gọi điện thoại cho Hồng Diệp.
“Hồng Diệp, mẹ bảo cô buổi tối về đây ăn cơm, cô có rảnh không?”
“Lâm thiếu, tối nay có thể tôi không đến được…” Hồng Diệp muốn nói lại thôi.
“Hồng Diệp, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lâm Hiên cảm giác được có chuyện gì đang xảy ra.
Hồng Diệp gật gật đầu, nói: “Lâm thiếu, anh đến Phượng Hoàng điện, tôi sẽ nói chi tiết với anh.”
Rất nhanh, Lâm Hiên đã đến Phượng Hoàng điện.
“Chủ nhân, có phải đi lâu quá rồi không? Ngươi có nhớ Hoàng Hoàng không.” Nhìn thấy Lâm Hiên đến, Sở Thiền Hoàng lập tức chạy đến, trìu mến kéo tay Lâm Hiên.
Lần này, Sở Thiền Hoàng cũng không mặc trang phục chuyên nghiệp, nàng chỉ mặc một thân áo da bó sát màu đen.
Thân hình hoàn hảo được tôn lên.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa cao, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của đại tỷ.
“Lâm thiếu.” Hồng Diệp nhìn về phía Lâm Hiên, hơi hơi cúi đầu vẻ trốn tránh.
Ba người khác không có ở đây.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn vẻ mặt có chút buồn rầu của hai người, Lâm Hiên hỏi.
“Lâm thiếu, Huyền Minh giáo lại đến gây sự, lần này, hình như bọn họ đã tìm được thánh vật Huyền Minh giáo bị thất lạc, dựa vào thánh vật, tạo ra rất nhiều quái vật đáng sợ…” Hồng Diệp đem mọi chuyện nói rõ với Lâm Hiên.
Từ lần trước, sau khi Lâm Hiên đánh chết Mạnh bà cùng hai tên phán quan của Huyền minh giáo, Huyền Minh giáo yên ắng đi được một đoạn thời gian.
Nhưng cách đây không lâu, có tin đồn, Huyền Minh giáo tìm lại được thánh vật bị thất lạc.
Thánh vật kia, có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Dưới sự trợ giúp của thánh vật, trong nháy mắt thực lực của Huyền Minh giáo tăng vọt.
Gần đây, gây ra không ít sóng gió.
Không chỉ có Phượng Hoàng điện, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long tam đường, cũng đều chịu tổn thất rất lớn.
Nhất là Phượng Hoàng điện, mất đi không ít tỷ muội.
Chương 367 Huyền Minh Giáo nổi dậy
Hơn nữa, những tỷ muội kia rơi vào tay của Huyền Minh giáo, cũng sẽ biến thành quái vật.
Trở thành vũ khí của Hoàng Minh giáo.
Hơn nữa, cách đây không lâu, có vô số cao thủ võ lâm Bách Minh bị chém giết.
Có thể nói, hiện tại Huyền Minh giáo đã xưng vương xưng bá trên giang hồ.
“Trước tiên gọi Vô Song cùng những người khác trở về, ta giúp các ngươi năng cao công lực loan phượng quyết cùng một lần.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút nói.
Rất nhanh, các nữ nhân tập trung tại một chỗ.
Lâm Hiên bắt đầu giúp mấy người các nàng nâng cao công lực.
Có loan phượng quyết trợ giúp, công lực của các nàng tăng lên có thể nói là tương đối thoải mái.
Hơn nữa, lần này Lâm Hiên còn để cho các nàng luyện hóa máu kỳ lân.
Máu kỳ lân có thể giúp các nàng cải thiện thể chất lên rất nhiều.
Lại phối hợp với loan phượng quyết, sẽ đạt được đến hiệu quả cao nhất.
Tiếc nuối duy nhất chính là, cả sáu nữ nhân, không ai có thể kích hoạt thú huyết.
Nhưng điều này cũng là chuyện bình thường.
Dù sao xác suất để đánh thức thú huyết vốn đã là cực kỳ thấp.
Dưới sự trợ giúp của máu kỳ lân, thực lực của sáu nữ nhân có bước tiến nhảy vọt.
Sở Thiền Hoàng và Tây Vô Song đều đạt đến cảnh giới Võ Hoàng.
Còn bốn người còn lại, cũng đều đã bước vào hàng ngũ Võ Vương.
Nhưng Lâm Hiên cảm thấy, như vậy vẫn còn quá chậm.
Nhưng mà đây chỉ là so với Lâm Hiên mà thôi.
Đối với thế tục, thậm chí đối với Ẩn tộc mà nói, đạt được như thế này đã vô cùng khoa trương rồi.
Sau khi thực lực được tăng lên, mấy nữ nhân càng thêm tự tin trong cuộc đối đầu với Hoàng Minh giáo.
“Bùm.”
Vào lúc Lâm Hiên vừa mới kết thúc việc giúp các nữ nhân tăng lên công lực, thì đột nhiên, một tiếng nổ lớn truyền đến.
“Đại tỷ, không tốt, người của Huyền Minh giáo lại đến gây sự rồi.” Một thành viên của Phượng Hoàng điện, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến báo.
“Đi thôi. Đi ra ngoài xem sao.” Lúc này, Sở Thiền Hoàng lại vô cùng tự tin.
Dù sao bây giờ nàng cũng là cường giả cấp Võ Hoàng.
Hẳn là, có thể phá vỡ được phòng ngự của đám quái vật kia chứ?
Cùng nhau đi ra ngoài câu lạc bộ.
Trên đường phố lớn, những người đi bộ đã không thấy một ai.
Chỉ còn lại vô số nữ tử sắc mặt tái nhợt.
Trong đó, thậm chí còn có thành viên của Phượng Hoàng điện.
Lúc này, ánh mắt của các nàng đờ đẫn, giống như những cái xác không hồn biết đi.
Lâm Hiên nhìn quét qua, thế nhưng lại không có cảm giác của sự sống trên người những nữ nhân này.
Hiển nhiên, những nữ nhân này đã chết.
Nhưng nếu nói rằng bọn họ đã chết.
Thế sao bọn họ lại có thể cử động.
“Giết cho ta.” Sở Thiền Hoàng trực tiếp hạ lệnh.
Sau một khắc, Tây Môn Vô Song, Tứ Đại Mỹ Tặc, cùng với tất cả những thành viên của Phượng Hoàng điện cùng rút ra vũ khí sắc bén, xông ra ngoài.
“Cứ để cho bọn họ giết.” Trên mặt của mấy thành viên của Huyền Minh giáo lộ ra nụ cười tà ác.
Đăng đăng đăng.
Tuy nhiên, lại xảy ra một chuyện bất ngờ.
Khi vũ khí trong tay những thành viên của Phượng Hoàng điện chém vào người những nữ nhân kia, bất ngờ có những tia lửa bắn ra.
Cứ như thể cơ thể của bọn họ đã biến thành mình đồng da sắt vậy.
Thậm chí ngay cả Tứ Đại Mỹ Tặc cũng không phá được vòng phòng ngự của bọn họ.
“Vỡ cho ta.”
Sở Thiền Hoàng phát ra một tiếng quát khẽ , xuất ra một chưởng đánh vào đầu một nữ nhân.
Thế nhưng cũng chỉ khiến đầu của nàng ta hơi lệch một chút.
Rắc rắc rắc.
Tiếng xương cốt va vào nhau vang lên.
Nữ nhân kia thế nhưng lại trực tiếp lấy tay vặn đầu mình về vị trí ban đầu.
Cảnh tượng này thật khiến cho người ta sởn gai ốc.
Lúc này Sở Thiền Hoàng đã đạt được thực lực cấp Võ Hoàng.
Không nghĩ đến, vẫn không thể phá vỡ được phòng thủ của đám quái vật này.
Rất nhanh, đã có không ít những thành viên của Phượng Hoàng điện bị thương.
Nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt Lâm Hiên di chuyển đến trước mặt một nữ nhân.
Sau một khắc, một chưởng xuất ra đánh vào đỉnh đầu của đối phương.
Ầm ầm.
Thân thể nữ nhân trực tiếp nổ tung.
Đám nữ nhân nhìn thấy, nhất thời tinh thần chấn động.
Đó là Lâm thiếu.
Bọn họ có vũ khí trên tay còn không thể phá vỡ phòng thủ của bọn này.
Thế nhưng Lâm Hiên chỉ cần một chưởng đã có thể khiến cho nó nổ tung thành những mảnh nhỏ.
Tuy rằng một chưởng có thể khiến nó nổ tung, nhưng bản thân Lâm Hiên cũng có chút giật mình.
Bởi vì, hắn cảm nhận được, thân thể của những nữ nhân sắc mặt tái nhợt này vô cùng chắc chắn.
Chỉ sợ cần phải đạt được thực lực cấp Võ Tôn mới có thể phá huỷ nó.
Điểm yếu duy nhất của bọn họ chính là tốc độ của bọn họ có hơi chậm một chút, thoạt nhìn thân thể có chút cứng ngắc.
Bởi vậy, sức chiến đấu của chúng mới không được tính là đặc biệt mạnh.
Lâm Hiên nhanh chóng ra tay, một tát đem thân thể một nữ nhân đánh nát.
Một màn này, khiến cho sắc mặt của những người Huyền Minh giáo vô cùng khó coi.
Ngay lập tức nói “Nhanh lên, thả cô ấy ra.”
Ngay sau đó, một cái lồng sắt bên ngoài phủ một tấm vải đen được mở ra.
Ầm.
Tiếp theo, tựa như có vật gì đó rất nặng, nện lên mặt đất.
Đó là tiếng bước chân.
Tiếng bước chân của một con quái vật bước ra khỏi lồng.
Chỉ là bước đi cũng có thể tạo ra chấn động lớn như vậy, đây nhất định là một quái vật rất đáng sợ.
Nhưng mà, đây cũng không phải là một con quái vật, mà là một nữ tử có dáng người mảnh mai.
Cùng với những chấn động nàng gây ra, tạo thành sự tương phản rất lớn.
Trên hai cổ tay nàng ta đeo cái xích sắt vô cùng lớn, trên đầu cũng đeo một cái mũ sắt lớn che toàn bộ mặt và đầu.
Chỉ có thể từ trong khe hở của mũ sắt, nhìn thấy một đôi mắt không có chút biểu cảm nào.
Oanh.
Nàng ta ném xích sắt trong tay xuống.
Xích sắt xoảng một tiếng nện trên mặt đất.
Đập mạnh xuống đất tạo thành một khe rãnh thật sâu.
Có vô số người của Huyền Minh giáo bị đánh bay ra bên ngoài.
Thậm chí còn có người bị sức mạnh khủng bố này đánh chết.
Đây phải là sức mạnh khủng khiếp cỡ nào.
May mắn thay, sau khi Lâm Hiên ra tay, người của Phượng Hoàng điện đã lùi về sau không ít.
Vì vậy cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Lâm Hiên nhướng mày, ngay lập tức thân thể của hắn tựa như một cơn gió, trong nháy mắt đi tới trước mặt quái vật kia.
Một chưởng liền hướng đầu quái vật đánh tới.
Ầm ầm!
Mũ sắt trên đầu quái vật lập tức nổ tung ra.
Nó được làm bằng vật liệu hợp kim titan.
Đáng tiếc vật liệu hợp kim titan cũng không ngăn được một chưởng của Lâm Hiên.
Một chưởng này của Lâm Hiên, không chỉ là đánh nát mũ sắt, còn đánh gãy cổ của con quái vật.
Đầu của con quái vật bị bẻ xoay một góc 180 độ.
Lủng lẳng ở trên lưng.
Nhưng ngay cả như vậy, con quái vật này cũng không chết.
Con quái vật đó dùng hai tay ôm lấy đầu mình, dường như nó muốn đem đầu của mình một lần nữa ấn trở lại trên đầu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy, con vật có nghị lực sống mạnh mẽ và khả năng phòng thủ khủng bố như thế.
Hắn đang chuẩn bị trực tiếp đem đầu của con quái vật chém xuống.
Hắn không tin là khi bị chém rơi đầu mà con quái vật này còn không chết.
Nhưng khi hắn nhìn thấy mặt quái vật, lập tức cảm thấy rùng mình.
Bởi vì, hắn biết khuôn mặt này!
Là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều!
Chương 368 Nữ cương thi
Bạch Vô Thường bị Huyền Minh giáo biến thành quái vật!
Động tác của Lâm Hiên, đột nhiên cứng đờ.
Lâm Hiên tuy đối với Bạch Vô Thường cũng không có tình cảm gì.
Nhưng dù sao đây cũng là người đầu tiên phát sinh quan hệ sau khi anh xuống núi. Anh có ấn tượng rất sâu đối với người phụ nữ này.
Không những thế hắn cũng đã phế võ công của Bạch Vô Thường để cô làm một người bình thường.
Nhưng lúc này khi gặp lại, Bạch Vô Thường lại biến thành bộ dạng như này.
Cô vẫn xinh đẹp như trước nhưng làn da lại trắng bệch như cương thi.
Trong đôi mắt, không có chút cảm xúc nào dư đọng trong đó.
Cho dù đầu có sắp rơi xuống, cô cũng ung dung như không cảm giác được chút đau đớn nào.
“Ngay cả Cương Vương cũng không phải là đối thủ của hắn, mau chạy đi!” Nhìn thấy một màn này, người của Huyền Minh giáo bị dọa cho có chút hoang mang.
Cương thi bình thường, cũng đã không có một vật gì có thể tiêu diệt được nó.
Vậy thì cương vương này càng có lực phòng ngự mạnh mẽ.
Bọn họ từng thí nghiệm qua, cho dù là đạn bắn tỉa, cũng không xuyên thấu được thân thể của nàng.
Nhưng thanh niên trước mắt này, một chưởng là có thể đem cương thi bình thường đập nát.
Ngay cả mũ bảo hiểm tlàm bằng hép hợp kim titan cũng không chịu nổi một chưởng của hắn.
Cái này thật đặc biệt, quả thực so với quái vật còn muốn quái vật hơn.
“Muốn chạy trốn?”
Lâm Hiên sắc mặt trầm xuống, ngay lập tức có vô số kim châm có độc được bay ra ngoài.
Ngoại trừ thủ lĩnh ra, tất cả người của Huyền Minh giáo đều ngã xuống đất.
Còn lại những nữ "cương thi" kia thì đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Lâm Hiên đi tới trước mặt tên thủ lĩnh kia, trực tiếp đem khớp xương hai tay hai chân đều tháo xuống.
“Quả Quả, em làm sao biến thành như vậy, chị là chị của em đây!” Lúc này, một thành viên Phượng Hoàng điện đi tới trước mặt một nữ cương thi có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, lay lay cánh tay nữ cương thi.
Đáng tiếc, đối phương giống như không biết nàng, không có bất kỳ phản ứng gì.
Bỗng nhiên, nữ cương thi kia giật giật, bàn tay đưa lên, xuyên thấu thân thể của người phụ nữ trước mặt.
“Chị là… chị gái của em! Em không biết… chị sao?”
Cô gái bị xuyên thấu thân thể trong miệng chảy máu, nhưng tay nàng, cũng không hề buông đối phương ra.
Lâm Hiên vội vàng đi tới bên cạnh cô gái kia, đem thân thể của nàng cùng nữ cương thi tách ra.
Sau đó, trên người nàng điểm vài cái, ngay lúc đấy những lỗ thủng trước người nàng cũng ngừng chảy máu.
“Cô ấy đã không còn là em gái của cô nữa!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
Sau đó, hắn không ngừng xuất hiện trước mặt những nữ cương thi kia.
Dùng nội lực cường đại của mình, đem thân thể các nàng chấn nát bấy.
Cuối cùng, chỉ còn lại Bạch Vô Thường và nữ cương thi tên là Quả Quả.
“Ta đem các nàng xuống dưới lòng đất luyện công, mọi người ai cũng không được tới gần bọn họ!” Lâm Hiên đem Bạch Vô Thường cùng Quả Quả ôm lên.
Trên đường đi, Bạch Vô Thường kịch liệt giãy dụa. Nhưng không có ích gì.
Phòng luyện công dưới lòng đất.
Lâm Hiên dùng xích sắt đem Bạch Vô Thường cùng Quả Quả trói ở trên cột.
Sau đó bắt lấy thủ lĩnh Huyền Minh điện đế, lớn tiếng hỏi: "Làm thế nào để họ trở lại?"
"Các nàng đã thành cương thi. Biến, biến đổi rồi sẽ không thể trở lại được…” Thanh âm của tên thủ lĩnh kia run rẩy nói.
“Vậy ngươi đi chết đi!” Lâm Hiên trực tiếp chuẩn bị đem hắn giết chết.
“Chờ, chờ một chút!” Ngay khi bàn tay Lâm Hiên cách đỉnh đầu của tên thủ lĩnh kia chỉ có một cm, thủ lĩnh đột nhiên hét lớn.
"Trừ khi ngươi có thể nói cho ta biết, làm sao để cho các nàng khôi phục lại bình thường. Nếu không, không ai có thể cứu được ngươi!" Lâm Hiên giọng nói lạnh lùng nói.
"Đại ca, không phải là tôi không muốn nói cho ngài biết, mà là không có cách nào. Thân thể của các nàng đã bị Thánh Thủy cải tạo thành cương thi, hơn nữa, các nàng đã chết..."
"Vậy ta giữ ngươi lại làm gì?" Lâm Hiên nói xong lại muốn động thủ.
"Nhưng tôi có một cách để khôi phục lại ý thức của họ!” Tên thủ lĩnh nhanh chóng nói.
"Ồ? Nói đi, lắng nghe đây!" Lâm Hiên híp mắt hỏi.
"Tôi nghe giáo chủ nói, khi các nàng biến thành cương thi, linh hồn các nàng bị nhốt ở trong thánh khí, nếu như ngài có được thánh khí, có lẽ, có thể khôi phục ý thức của các nàng!"
“Thánh khí ở đâu?” Lâm Hiên lớn tiếng hỏi.
“Tôi… Tôi không có biết!” Tên thủ lĩnh buồn bã nói.
“Hừ!” Lâm Hiên trực tiếp nắm lấy một cánh tay của hắn, dùng toàn bộ sức mạnh đem cánh tay của hắn xé rách xuống.
"A!" Tên thủ lĩnh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vô cùng đau đớn.
Trong lòng hắn nghĩ “người đàn ông này quá là ác độc phải không?”
Thậm chí so với hộ pháp của Huyền Minh Giáo còn ác độc hơn.
Nhưng hắn ta không dám nói ra.
Nếu như nói ra chắc chắn sẽ bị giáo chủ biến thành quái vật!
Thấy hắn ta còn không chịu nói Lâm Hiên lại nắm lấy một cánh tay khác của hắn ta, chuẩn bị trực tiếp xé rách xuống.
“Tôi biết, tôi biết, đừng có xé nữa!” Tên thủ lĩnh nhanh chóng nói.
"Nếu như ngươi chịu nói sớm đã không phải chịu đựng đau đớn như vậy rồi! Nói cho ta biết, nó ở đâu!" Lâm Hiên trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Ở..."
Tên thủ lĩnh nói ra một căn cứ điểm của Huyền Minh Giáo, nhưng hắn không có nói cho Lâm Hiên biết đó không phải tổng bộ của Huyền Minh Giáo.
Nó nằm trong một nhà máy ở Giang Đô.
Chuyện này làm cho mọi người không thể tưởng tượng được.
Bình thường những linh hồn xấu này đều thích ở những nơi có ít người qua lại thành lập một tổ chức bí mật.
Lần đầu tiên biết được là trong nhà xưởng của nhà máy có một tổ chức được thành lập.
Nhưng mà có những lúc nơi nguy hiểm nhất mới là an toàn nhất.
"Ngươi vừa nói, công ty tên là gì?" Lâm Hiên đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
"Gọi là tập đoàn Khương Thị..." Tên thủ lĩnh run rẩy nói.
"Tập đoàn Khương Thị? Đó không phải là công ty của lớp trưởng xinh đẹp Khương Phán sao?" Lâm Hiên khẽ biến sắc.
"Hình như Khương Phán đúng là tên của Tổng Giám Đốc của công ty kia, dáng người rất đẹp!" Tên thủ lĩnh vẻ mặt hóng hớt nói.
“Bốp” Lâm Hiên một cái tát vào mặt tên thủ lĩnh.
Lâm Hiên ngay lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Khương Phán.
Điện thoại rất nhanh có người nhấc máy, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc ngọt ngào của lớp trưởng xinh đẹp.
Không biết vì sao, mỗi lần nghe được giọng nói của Khương Phán.
Ký ức của Lâm Hiên luôn nhớ về những ngày tháng trung học.
Thanh xuân đã trôi qua đột nhiên trở nên rõ ràng ngay trong mắt.
Chiếc váy trắng giản dị ấy, mái tóc đuôi ngựa được buộc cao, thời ngây thơ, hồn nhiên kia... Đã không thể nào quay lại được nữa.
Giống như bữa tiệc cuối cùng của bạn cùng lớp. Tất cả mọi người, vẫn là những người đó.
Nhưng tâm trí và trái tim của bọn họ, sớm đã bị hao mòn và bị đâm thủng. Bởi vì có rất nhiều nguyên nhân khiến họ trở nên như vậy.
Lâm Hiên cảm thấy chỉ có Khương Phán là còn giữ lại được vẻ đẹp ngây thơ trong sáng đó.
Vì vậy, hắn quyết định, nhất định phải giúp cô bảo vệ sự hồn nhiên này.
"Lâm Hiên, là cậu sao? Sao anh không nói chuyện?" Giọng nói của Khương Phán lại vang lên.
"Đúng vậy, là tôi, gần đây cậu có khỏe không?" Lâm Hiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại và hỏi.
"Tôi sống rất tốt, lần trước sau khi anh giúp tôi, đơn hàng của công ty vẫn không ngừng tăng, gần đây, công ty lại nhận được một đơn hàng vô cùng lớn, đủ để công ty phát triển trong ba năm, nhưng mà, đối phương lại muốn đòi một nửa nhà xưởng của chúng tôi, bọn họ muốn tự mình sản xuất..."
Chương 369 Khương Phán gặp nguy hiểm (1)
Từ trong giọng nói của Khương Phán có thể nghe ra được, gần đây cuộc sống của cô cũng không tồi.
Quả nhiên, một người sau khi có chỗ dựa vững chắc, chắc chắn làm mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn.
Trước kia cô tiếp rượu khách đến nỗi xuất huyết dạ dày cũng không lấy được một đơn hàng. Nhưng bây giờ, đối phương chỉ nghe thấy tên của cô liền trực tiếp ký hợp đồng.
Chuyện này tất cả đều là Lâm Hiên mang đến cho cô.
Đối với người từng theo đuổi cô trước đây, Khương Phán trong lòng có chút cảm động.
Mặc dù, trước đây cô cũng từng bày tỏ qua tấm lòng của mình đối với Lâm Hiên, nhưng lúc đó cũng chỉ là cô đang rơi vào đường cùng, muốn nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhất là khi ở cái độ tuổi cô hồn nhiên, ngây thơ không biết gì, cô đã từng bị tính cách đặc biệt nghịch ngợm của Lâm Hiên hấp dẫn.
Ở độ tuổi đó, những học sinh nam không những đẹp trai mà lại có tính cách pha chút nghịch ngợm luôn có quyền ưu tiên được lựa chọn người bạn đời của mình.
Đương nhiên, khi đó Khương Phán là một cô gái ngoan ngoãn.
Mặc dù trong lòng rất muốn đi thử một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Chỉ tập trung vào việc học.
Chỉ là cô không nghĩ tới, duyên phận, lại đem hai người gắn cùng một chỗ.
Nghe được Khương Phán nói ký được một đơn hàng lớn, đối phương muốn tự mình sản xuất, Lâm Hiên chắc chắn đó chính là nơi bí mật của Huyền Minh giáo.
Lâm Hiên ngay lập tức nói: "Lớp trưởng mỹ nữ, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang ở trong xưởng, tôi chuẩn bị đi xem một chút, những người này rốt cuộc đang làm cái quái gì, mặc dù giá mà bọn họ đưa ra rất hấp dẫn nhưng chuyện vi phạm pháp luật tôi cũng không thể làm!” Khương Phán nghiêm túc nói.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng cảm giác được có chuyện gì đó không ổn.
Cô đã cung cấp rất nhiều nguyên liệu thô cho đối phương.
Nhưng cũng không thấy đối phương đưa ra bất kỳ sản phẩm nào.
Đối phương lại gọi chu cấp thêm tiền.
Việc này làm cho nàng có chút hoài nghi, đối phương có phải đang làm chuyện gì đó không tốt hay không.
Vì vậy, cô ngay lập tức đi qua, muốn kiểm tra xem tình hình ở đó như thế nào.
“Lớp trưởng, bây giờ cậu phải rời khỏi nhà xưởng ngay lập tức!” Sắc mặt Lâm Hiên biến đổi.
“Lâm Hiên, không sao đâu. Tôi không ngu ngốc, tôi mang theo rất nhiều vệ sĩ!” Khương Phán khẽ cười nói.
Bây giờ cô cũng không phải là cô bé ngu ngốc trước đây.
Cô biết cách tự bảo vệ mình.
“Không được, cho dù cậu có vệ sĩ cũng không thể đi được!” Lâm Hiên vội vàng nói.
Đùa anh đấy à.
Đó là Huyền Minh Giáo.
Lúc trước Huyền Minh Giáo không có được thánh khí, thực lực đã không thua gì Phượng Hoàng Điện.
Bây giờ có được thánh khí, có thể sản xuất quái vật hàng loạt.
Không phải một vài tên vệ sĩ là có thể bảo vệ sự an toàn của cô.
“Vậy... Được rồi!” Khương Phán vô cùng nghe lời Lâm Hiên.
Mặc dù cô đã đến trước cửa nhà xưởng, lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa nhà xưởng.
Nhưng vẫn nghe lời Lâm Hiên, cất chìa khóa đi.
Sau đó, muốn nói với những người vệ sĩ phía sau kêu họ trở về.
Nhưng đúng lúc này, một vài bóng người đã chặn đường cô.
“Khương tổng, không phải chúng ta đã đồng ý việc nhà xưởng thuộc về bọn tôi sao, mặc kệ chúng tôi đang làm cái gì thì cô cũng không thể xen vào!” Cầm đầu là một bà lão gầy gò, bà ta gầy như chỉ còn lại một tấm da, hốc mắt lún sâu, thoạt nhìn như xuyên thấu.
“Nhưng tôi hoài nghi các ngươi đang làm chuyện phi pháp, từ trước đến nay Khương thị chúng tôi tuân thủ pháp luật, cho dù các người có cho chúng tôi nhiều tiền hơn nữa thì chúng ta cũng sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật!” Nếu đã bị đối phương phát hiện, Khương Phán nói thẳng mục đích của mình.
“Chúng tôi có thể hiểu được sự nghi ngờ của Khương tổng, vậy không bằng, Khương tổng cùng nhau đi vào để xem rốt cuộc chúng tôi có làm chuyện vi phạm pháp luật hay không.” Bà lão gầy gò nhếch miệng cười nói.
“Lớp trưởng, đừng đi!” Lúc này, Khương Phán còn chưa cúp máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của Lâm Hiên.
Khương Phán đang chuẩn bị trả lời nhưng lại không ngờ trong nháy mắt, bà lão gầy gò kia đã xuất hiện trước mặt cô, sau đó giật lấy điện thoại của cô.
Cứ như vậy bóp nhẹ một cái. Điện thoại di động trực tiếp vỡ thành từng mảnh.
Pin trong điện thoại di động đột nhiên bốc cháy, phun ra những chùm lửa.
Nhưng dường như bà lão gầy gò kia không cảm giác được đau đớn.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Khương Phán hiện lên vẻ sợ hãi, cổ họng không khỏi mấp máy.
Dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, trước đây chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Khương tổng, mời vào.” Trên mặt bà lão gầy gò nở một nụ cười nham hiểm.
Khiến Khương Phán cảm thấy hơi dựng tóc gáy.
“Tôi, tôi không vào...” Khương Phán xoay người muốn rời đi.
“Ha ha, chuyện này cũng không phải tùy thuộc vào ngươi!” Bà lão gầy gò cười lạnh nói.
“Bảo vệ Khương tổng rời đi!” Khương Phán mang theo vài người vệ sĩ, mặc dù trong lòng họ cũng sợ hãi, nhưng họ cầm tiền thì phải làm việc, lúc này họ đứng lên.
“Ha ha, các ngươi căn bản không biết mình đang phải đối mặt với cái gì đâu!” Bà lão gầy gò kia cười xấu xa, sau đó, Khương Phán cảm thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên.
Ngay lập tức, có một dòng máu mỏng xuất hiện trên cổ của những người vệ sĩ kia.
Sau đó, đầu của họ lăn khỏi cổ.
Mà bà lão bên cạnh cô dường như chưa từng di chuyển.
“A!”
Cảnh tượng này nhất thời dọa Khương Phán sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, phát ra tiếng kêu kinh hoàng.
“Khương tổng, ban đầu nếu ngươi làm tốt chức tổng giám đốc của ngươi, đừng đến trêu chọc ta thì chúng ta sẽ chung sống hòa bình, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đều không nghe lời, muốn đến đây, vậy ngươi cứ nhìn kỹ xem rốt cuộc chúng ta đang làm cái gì!” Bà lão gầy gò kia trực tiếp kêu người mở cửa lớn.
Sau khi cửa lớn được mở ra, Khương Phán sợ hãi đến mức cơ thể mỏng manh của cô không ngừng run rẩy.
Chỉ thấy ở giữa nhà xưởng có rất nhiều bể chứa nước lớn.
Bể chứa đầy chất lỏng màu đỏ như máu.
Chất lỏng màu đỏ đang sủi bọt.
Vô cùng nhớp nháp.
Bên cạnh bể nước đang có rất nhiều người phụ nữ đang đứng.
Họ không mặc quần áo, lộ ra thân thể trắng như tuyết.
“Đi vào!”
Một vài người phụ nữ có dáng vẻ giống như quỷ đang đứng đối diện với họ, quát lớn.
“Không, cầu xin các ngươi đừng!”
Những người phụ nữ đều xin tha.
Đáng tiếc, đối phương đã tóm lấy một người phụ nữ và ném cô ấy vào bể nước.
Tiếp theo, đậy nắp của bể nước lại.
“Ùng ục, ùng ục!”
Bởi vì trong bể nước phủ đầy chất lỏng màu đỏ nên sau khi những người phụ nữ kia bị ném vào, họ thậm chí còn không thể hét lên được.
Chỉ có thùng nước rung lắc dữ dội và những tiếng rên rỉ không ngừng là thể hiện được sự đau đớn, tuyệt vọng của người phụ nữ.
Bể nước lắc lư một đến hai phút, sau đó yên lặng không chuyển động nữa.
Tiếp theo, một người lấy đất sét, bịt chặt miệng bể nước lại.
Nó giống như dưa chua đang chờ lên men.
Cảnh này trực tiếp khiến những người phụ nữ khác sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Những người phụ nữ hét lên.
Khương Phán hiểu rõ, đây là lý do lúc trước cô nghe bảo vệ nhà xưởng bên cạnh báo cáo, nói rằng luôn nghe thấy có tiếng phụ nữ thét chói tai.
Nghi ngờ là ma ám nên nhờ cô đến gặp thầy phong thủy xem thử.
Chương 370 Khương Phán gặp nguy hiểm (2)
Khương Phán là một người vô thần.
Cô không tin vào chuyện ma quỷ.
Bởi vậy cô mới tìm mấy người vệ sĩ, chuẩn bị đến thăm dò, tìm hiểu.
Không nghĩ tới lại khiến họ mất mạng.
Cô biết bí mật của đối phương, phỏng chừng cũng không sống được.
Quan trọng là cái chết như vậy cũng quá thảm khốc.
Trực tiếp ném người sống vào bể nước rồi dìm chết.
Sau đó, ngâm như ngâm dưa chua.
Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy tê dại cả đầu.
Có lẽ nhân viên bảo vệ đã nghe thấy tiếng la hét của những người phụ nữ.
Chính những người phụ nữ này đã làm vậy trước khi họ bị ném vào bể nước.
“Khương tổng, chọn một bể đi?” Bà lão gầy gò nhìn Khương Phán rồi cười.
Trong đôi mắt tuyệt mỹ của Khương Phán tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Phải làm sao bây giờ, phải làm gì mới được?
Ai có thể cứu cô?
Khương Phán chẳng qua chỉ là một người phụ nữ công sở.
Thông thường nhiều nhất cũng chỉ gặp bắt cóc, tạt sơn và các loại thủ đoạn khác.
Nhưng những thứ đó không thể so sánh được với thứ khủng bố cô đang thấy hiện tại.
“A a!”
Những người phụ nữ hét lên kinh hoàng.
Nhưng vẫn không thể thay đổi số phận bị ném vào bể nước để ngâm.
“Khương tổng không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, vậy mà lại không phát ra tiếng thét chói tai.” Bà lão gầy gò nhìn Khương Phán có chút tán thưởng.
Khương Phán không phải không muốn hét.
Mà là cô biết, nếu la hét có tác dụng thì những người phụ nữ kia cũng sẽ không chết.
Tuy rằng nhà xưởng không ở ngoại ô nhưng cũng ở một nơi tương đối hẻo lánh.
Hơn nữa bốn phía đều có tường vây cao, bên cạnh ngoại trừ đường cao tốc thì không có gì khác.
Cho dù cô có kêu đến rách cổ họng thì cũng không thể có người nghe được.
“Thật là đáng tiếc, lòng hiếu kỳ quá lớn.” Bà lão gầy gò nhếch miệng cười.
Ngay lập tức, bà ta nháy mắt với vài thủ hạ của mình.
Nhất thời, mấy người cưỡng bức dẫn Khương Phán tới bể chứa.
Mắt thấy Khương Phán sắp bị lột quần áo, sau đó bị ném vào bể nước để ngâm.
Bà lão gầy gò kia đột nhiên kêu thủ hạ ngừng lại.
Chợt mím môi nói: “Con nhỏ này cũng khá xinh đẹp, cứ bị chế thành cương thi như vậy thì thật đáng tiếc, không bằng đưa qua cho mấy vị trưởng lão, khiến họ sảng khoái!”
“Đại nhân, chuyện này không tốt lắm đâu, có thể sẽ làm ô nhiễm thánh thủy, hơn nữa không phải giáo chủ đã ra lệnh quy định, không thể...” Một thủ hạ trong đó nhỏ giọng nói.
Sở dĩ, những người phụ nữ bị ngâm này cần phải loại bỏ tất cả quần áo.
Là là do sợ sắc tố trong quần áo sẽ phá hủy hiệu quả của nước thánh.
Nếu để Khương Phán mang theo những thứ của đàn ông tiến vào bể nước.
Nói không chừng sẽ làm cho nước thánh mất đi hiệu lực.
Rốt cuộc, nước thánh chỉ có thể tạo ra những thây ma nữ.
Giống đực không thể được chế tạo thành thây ma.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Lâm Hiên nhìn thấy tất cả cương thi đều là phụ nữ.
Bà lão gầy gò nhíu mày.
Cuối cùng, bà ta cũng kiểm soát được ý tưởng muốn hiến tặng báu vật của mình.
Sau tất cả thì việc chế tạo thây ma là ưu tiên hàng đầu.
Nếu không, một khi bị giáo chủ biết bà ta phá hỏng chuyện tốt của hắn, chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn.
“Chọn cho Khương tổng một cái bể nước đẹp hơn đi!” Bà lão gầy gò khoát tay áo.
Mấy tên thủ hạ kia lập tức muốn cởi quần áo trên người Khương Phán.
“Các ngươi buông ta ra, buông ta ra!” Khương Phán kịch liệt giãy dụa nhưng vô dụng.
Áo khoác trên người trực tiếp bị xé rách, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.
Giày cao gót cũng bị hai tiểu nhân chỉ cao chưa tới một thước nhưng có khuôn mặt trông giống phụ nữ trưởng thành nằm trên mặt đất lấy đi.
Nhìn dòng nước như máu trước mắt còn đang sủi bọt sùng sục cùng với bể nước đang lắc lư cách đó không xa.
Nỗi sợ hãi trong lòng Khương Phán đã đạt tới cực điểm.
Ai có thể đến cứu tôi không? Khương Phán cầu nguyện trong lòng.
Nhưng bây giờ ai có thể đến cứu cô?
Lâm Hiên sao?
Cô vừa mới gọi điện thoại cho Lâm Hiên, Lâm Hiên chắc hẳn biết cô ở chỗ này.
Lâm Hiên đã thực sự thể hiện khả năng phi thường.
Chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể khiến cho mấy lão tổng dương oai kia gọi mẹ tới bồi anh.
Nhưng những người này hoàn toàn không thể đối đãi bằng lẽ thường.
Đây là một đám quái vật, một đám ma quỷ!
Lâm Hiên tới, chỉ sợ cũng sẽ bị họ tàn nhẫn giết chết!
Vốn dĩ Khương Phán còn đang ảo tưởng Lâm Hiên đến cứu cô.
Nhưng nghĩ đến việc có khả năng Lâm Hiên cũng sẽ gặp phải độc thủ của những người này, cô biết cô nhất định là chết chắc, nên chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, dù thế nào chăng nữa thì Lâm Hiên cũng đừng tới đây!
Biết được lớp trưởng mỹ nữ xảy ra chuyện, Lâm Hiên làm sao có thể bỏ qua.
Sau khi cúp máy, anh lập tức chạy về phía nhà xưởng.
Nhưng mà Lâm Hiên vẫn không thể chạy tới kịp thời.
Trang phục của Khương Phán đã bị xé nát toàn bộ.
Sau đó, cô bị ném vào bể nước!
Một lượng lớn chất lỏng màu đỏ tiến vào khoang miệng Khương Phán, cô kịch liệt giãy dụa, điên cuồng đập vào bể nước.
Đáng tiếc, không có kết quả.
Dần dần, bể nước ngừng lắc lư.
Sau đó, nó lại được niêm phong bằng đất sét.
“Lớp trưởng! Lớp trưởng!” Cuối cùng Lâm Hiên đã chạy tới nhà xưởng, anh lớn tiếng kêu lên.
Tòa nhà này rất lớn và có rất nhiều nhà xưởng.
Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết Khương Phán ở đâu.
“Ai?”
Bà lão gầy gò đi tới trước mặt Lâm Hiên, hai mắt lún sâu vào hốc mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
“Cô gái vừa rồi ở đâu!” Lâm Hiên lớn tiếng hỏi.
“Ngươi đang nói đến cô gái nào? Ở đây có rất nhiều cô gái!” Bà lão gầy gò nhếch miệng cười nói.
“Nói cho ta biết, cô gái vừa mới gọi điện thoại cho ta ở đâu!” Sắc mặt Lâm Hiên vô cùng âm trầm.
Anh vừa nghe giọng của bà lão gầy gò này trong điện thoại của Khương Phán.
“Ngươi nói cô gái tên Khương Phán kia sao? Ồ, ngươi đến trễ rồi, cô ta đã ngâm mình trong một cái bể nước.” Bà lão cười nói.
“Mẹ kiếp!”
Lâm Hiên không nói hai lời, trực tiếp động thủ, bắt đầu bóp cổ bà lão.
Đối phương không nghĩ tới tốc độ của Lâm Hiên lại nhanh như vậy, lập tức ho khan một tiếng.
“Nhanh nói cho ta biết cô ấy ở đâu, bằng không ta vặn đầu ngươi xuống!” Lâm Hiên quát lớn.
“Cô ta, cô ta ở đó!” Cuối cùng bà lão cũng vươn bàn tay khô héo, chỉ một hướng cho Lâm Hiên.
Lâm Hiên một tay xách bà lão, sau đó chạy tới nhà xưởng bà ta vừa chỉ.
Khi anh bước vào nhà xưởng.
Liền nhìn thấy trước mắt có rất nhiều bể nước dày đặc.
“Ở chỗ nào!” Trong ánh mắt Lâm Hiên tất cả đều là tơ máu, gầm gừ nói.
“Ở chỗ nào thì ngươi tự mà tìm, ha ha ha!” Bà lão cười to.
Lâm Hiên trực tiếp dùng sức, bóp đứt cổ bà ta, vặt đầu bà ta xuống.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt những người Huyền Minh Giáo nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó muốn chạy trốn.
Vút!
Lâm Hiên trực tiếp bắn mấy cây kim bạc xuyên qua đầu gối họ.
Tất cả chúng đều ngã xuống đất.
Tiếp theo, Lâm Hiên vọt tới những bể nước kia.
Bùm!
Lâm Hiên đập vỡ một bể nước.
Ngay lập tức, một thân ảnh tóc trắng tuôn ra.
Nhưng không phải Khương Phán!
Bùm!
Lâm Hiên lại đập vỡ một bể nước khác.
Không phải!
Lâm Hiên liên tục đập vỡ ba bể nước, cũng không phải Khương Phán.
Lúc này, lòng anh nóng như lửa đốt.
Anh lại không thể dùng nội lực đập vỡ tất cả bể nước một lần.
Vì như vậy có thể làm tổn thương Khương Phán đang trong bể nước.
Chỉ có thể đập từng cái một.
Lâm Hiên cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nếu đối phương đã nói như vậy, hắn cũng sẽ không đi so đo với bọn họ nữa.
“Muốn tìm ta gây phiền phức cũng không sao, nhưng xin hãy nhớ kỹ, nhất định là phải đến tìm ra, nếu dám có ý động đến đến Ca tộc hoặc những người khác bên cạnh ta, thì như vậy, đừng trách ta vô tình.” Giọng Lâm Hiên lạnh lùng vang lên.
Căn bản hắn cũng không để Thiên tộc kia trong mắt.
Chỉ sợ bọn họ ra tay với những người bên cạnh mình.
“Lâm thiếu gia, Thiên tộc của bọn ta, nguyện ý cùng Lâm thiếu kết giao bạn bè.” Tên trưởng lão Thiên tộc kia, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
“Kết giao bạn bè thì không cần, nếu ngươi không đến chọc ta, ta cũng không gây phiền phức cho các ngươi.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
Lại ở Ca tộc ngây người thêm một ngày thì Lâm Hiên chuẩn bị trở về Giang Đô.
Nếu Thiên tộc quyết đoán lấy lòng như vậy, hắn cũng không cần giữ Ba Ngàn ở Ca tộc nữa.
Tuy nhiên, Ba Ngàn lại tỏ ý, nàng nhận được lệnh triệu hồi của thiên sứ vương, phía phương tây bên kia, xảy ra biến cố lớn, nàng phải trở về ngay lập tức.
Dù sao hiện tại Lâm Hiên cũng không cần dùng đến Ba Ngàn, liền thả nàng trở về.
“Trở về nói một tiếng với bà già Yessa kia là ta cảm ơn nhé.” Lâm Hiên hướng về phía Ba Ngàn khoát khoát tay áo.
Tuy rằng, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy người này chỉ biết ăn, là một cái hố lớn.
Nhưng trong khoảng thời này ở chung với nhau.
Hắn biết, Ba Ngàn cũng đã đạt đến đỉnh cấp cao thủ.
Đoán chừng, trong quân đoàn thiên sứ cũng có địa vị không thấp.
Hắn cũng đã quen với vòng ôm công chúa của Ba Ngàn.
Có cô ở đây, hắn muốn đi đâu, liền chỉ trong một cái chớp mắt.
Lúc này đột nhiên chia tay.
Trong lòng cũng có chút luyến tiếc.
“Chủ nhân, chờ khi ta giải quyết xong những chuyện bên kia, ta sẽ lại đến tìm người cùng nhau thưởng thức tất cả các món ngon của Long quốc.” Ba Ngàn bay lên trời, xoay người lại, nhìn về phía Lâm Hiên khoát khoát tay áo.
“Ừ.”
…
“Sư tỷ, vậy ta trở về trước, có thời gian sẽ lại đến thăm ngươi.” Trước cửa lớn Ca tộc, Lâm Hiên lưu luyến không nỡ chia tay Ca Phù Diêu.
“Được.” Ca Phù Diêu khoát tay áo với Lâm Hiên.
Chờ sau khi Lâm Hiên rời đi, Ca Phù Diêu nhẹ giọng nói: “Sư đệ, không phải sư tỷ không muốn nói cho ngươi biết chuyện liên quan đến Đế gia, mà là, có lẽ hiện tại ngươi còn chưa đủ mạnh mẽ….”
Hiển nhiên, Ca Phù Diêu biết đến sự tồn tại của Đế gia.
Nhưng, nàng cũng không dám chắc, với thực lực hiện tại của Lâm Hiên có thể chống lại Đế gia.
Tuy rằng một quyền của Lâm Hiên, có thể khiến cho đến cả Thiên tộc cũng bị kinh sợ.
Nhưng dù sao thế gian này cũng rất rộng lớn.
Chỉ riêng vương tộc ngàn năm, cũng đã có thể có thế lực khủng bố khó có cách nào làm lung lay được.
…
Sau nửa ngày, Lâm Hiên đã trở lại Giang Đô.
Lần thứ hai đứng trước cổng Đế Phủ, Lâm Hiên có chút cảm khái.
Vừa đi, chính là đi lâu như vậy, cũng không biết mẹ nuôi và các cô gái kia sống có tốt hay không.
“Thiên Sứ Ngạn (Thiên Sứ Lãng Tâm) bái kiến chủ nhân.” Hai nữ thiên sứ phát hiện Lâm Hiên đã quay trở lại, lập tức bay đến, hướng về phía Lâm Hiên hành lễ.
Lâm Hiên gật đầu.
Nếu hai vị thiên sứ vẫn còn ở đây, điều này chứng tỏ, Đế Phủ cũng không có xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, ngoài ý muốn chính là, sau khi hắn đi vào địa phủ, lại phát hiện bên trong không có người.
Tô Anh và Diệp Ỷ không có ở đây.
Tô Anh hẳn là đang đi học, Diệp Ỷ chắc là đang ở công ty của cô.
Nghe Hồng Diệp nói, hình như cô còn đặc biệt mở một công ty thêu cho Diệp Ỷ.
Anh gọi điện thoại cho Diệp Ỷ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Mẹ, con đã trở về, gần đây mẹ có khoẻ không?” Lâm Hiên hỏi.
“Ừ, mẹ không có việc gì, chính là công ty vừa mới thành lập không lâu, có chút bận rộn. Thằng nhóc thối, con trong khoảng thời gian này chạy đi đâu, cuối cùng cũng trở về rồi sao?”
“Khụ khụ, không phải là do có chút chuyện cần xử lý sao.” Lâm Hiên ho khụ khụ nói.
“Vậy con báo với Hồng Diệp một tiếng, để cô ấy buổi tối cùng nhau trở về nhà ăn một bữa cơm, trong khoảng thời gian này cũng không biết con bé này đang bận cái gì, mấy ngày không thấy được mặt mũi.” Diệp Ỷ nói.
“Được, mẹ.” Lâm Hiên đồng ý.
“Vậy thì cúp điện thoại trước đi, mẹ còn đang phải tìm đường sống, rất bận rộn đây, nếu con đói bụng thì để người hầu nấu cho con chút đồ ăn ăn trước đi.” Diệp Ỷ nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Hiên lại gọi điện thoại cho Tô Anh.
“Anh, anh đã trở về rồi, em lập tức trở về gặp anh.” Biết Lâm Hiên đã trở về, Tô Anh vô cùng vui mừng.
“Hôm nay là thứ tư, em vẫn còn phải đi học phải không?” Lâm Hiên nói.
“Ai nha, mấy tiết học đó có cái gì tốt, chán muốn chết, anh, anh dẫn em đi chơi được không.” Tô Anh than thở.
“Không được, ngoan ngoãn đi học đi, nếu muốn đi chơi, chờ đến cuối tuần sẽ dẫn em đi chơi.” Lâm Hiên trầm giọng nói.
“Được rồi. Anh, anh không được lừa em, cuối tuần nhất định phải dẫn em đi chơi, nếu không, hừ hừ, anh sẽ chết chắc.”
Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Hiên xuất hiện cảm giác yên bình trước nay chưa từng có.
Cảm giác được ở nhà, thật tuyệt vời.
Trước kia hắn thật sự không biết quý trọng, vì Thẩm Ngạo Tuyết, thế nhưng có thể cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, đúng là không bằng cầm thú.
Suy nghĩ một chút, Lâm Hiên lại gọi điện thoại cho Hồng Diệp.
“Hồng Diệp, mẹ bảo cô buổi tối về đây ăn cơm, cô có rảnh không?”
“Lâm thiếu, tối nay có thể tôi không đến được…” Hồng Diệp muốn nói lại thôi.
“Hồng Diệp, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Lâm Hiên cảm giác được có chuyện gì đang xảy ra.
Hồng Diệp gật gật đầu, nói: “Lâm thiếu, anh đến Phượng Hoàng điện, tôi sẽ nói chi tiết với anh.”
Rất nhanh, Lâm Hiên đã đến Phượng Hoàng điện.
“Chủ nhân, có phải đi lâu quá rồi không? Ngươi có nhớ Hoàng Hoàng không.” Nhìn thấy Lâm Hiên đến, Sở Thiền Hoàng lập tức chạy đến, trìu mến kéo tay Lâm Hiên.
Lần này, Sở Thiền Hoàng cũng không mặc trang phục chuyên nghiệp, nàng chỉ mặc một thân áo da bó sát màu đen.
Thân hình hoàn hảo được tôn lên.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa cao, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của đại tỷ.
“Lâm thiếu.” Hồng Diệp nhìn về phía Lâm Hiên, hơi hơi cúi đầu vẻ trốn tránh.
Ba người khác không có ở đây.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn vẻ mặt có chút buồn rầu của hai người, Lâm Hiên hỏi.
“Lâm thiếu, Huyền Minh giáo lại đến gây sự, lần này, hình như bọn họ đã tìm được thánh vật Huyền Minh giáo bị thất lạc, dựa vào thánh vật, tạo ra rất nhiều quái vật đáng sợ…” Hồng Diệp đem mọi chuyện nói rõ với Lâm Hiên.
Từ lần trước, sau khi Lâm Hiên đánh chết Mạnh bà cùng hai tên phán quan của Huyền minh giáo, Huyền Minh giáo yên ắng đi được một đoạn thời gian.
Nhưng cách đây không lâu, có tin đồn, Huyền Minh giáo tìm lại được thánh vật bị thất lạc.
Thánh vật kia, có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Dưới sự trợ giúp của thánh vật, trong nháy mắt thực lực của Huyền Minh giáo tăng vọt.
Gần đây, gây ra không ít sóng gió.
Không chỉ có Phượng Hoàng điện, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Thanh Long tam đường, cũng đều chịu tổn thất rất lớn.
Nhất là Phượng Hoàng điện, mất đi không ít tỷ muội.
Chương 367 Huyền Minh Giáo nổi dậy
Hơn nữa, những tỷ muội kia rơi vào tay của Huyền Minh giáo, cũng sẽ biến thành quái vật.
Trở thành vũ khí của Hoàng Minh giáo.
Hơn nữa, cách đây không lâu, có vô số cao thủ võ lâm Bách Minh bị chém giết.
Có thể nói, hiện tại Huyền Minh giáo đã xưng vương xưng bá trên giang hồ.
“Trước tiên gọi Vô Song cùng những người khác trở về, ta giúp các ngươi năng cao công lực loan phượng quyết cùng một lần.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút nói.
Rất nhanh, các nữ nhân tập trung tại một chỗ.
Lâm Hiên bắt đầu giúp mấy người các nàng nâng cao công lực.
Có loan phượng quyết trợ giúp, công lực của các nàng tăng lên có thể nói là tương đối thoải mái.
Hơn nữa, lần này Lâm Hiên còn để cho các nàng luyện hóa máu kỳ lân.
Máu kỳ lân có thể giúp các nàng cải thiện thể chất lên rất nhiều.
Lại phối hợp với loan phượng quyết, sẽ đạt được đến hiệu quả cao nhất.
Tiếc nuối duy nhất chính là, cả sáu nữ nhân, không ai có thể kích hoạt thú huyết.
Nhưng điều này cũng là chuyện bình thường.
Dù sao xác suất để đánh thức thú huyết vốn đã là cực kỳ thấp.
Dưới sự trợ giúp của máu kỳ lân, thực lực của sáu nữ nhân có bước tiến nhảy vọt.
Sở Thiền Hoàng và Tây Vô Song đều đạt đến cảnh giới Võ Hoàng.
Còn bốn người còn lại, cũng đều đã bước vào hàng ngũ Võ Vương.
Nhưng Lâm Hiên cảm thấy, như vậy vẫn còn quá chậm.
Nhưng mà đây chỉ là so với Lâm Hiên mà thôi.
Đối với thế tục, thậm chí đối với Ẩn tộc mà nói, đạt được như thế này đã vô cùng khoa trương rồi.
Sau khi thực lực được tăng lên, mấy nữ nhân càng thêm tự tin trong cuộc đối đầu với Hoàng Minh giáo.
“Bùm.”
Vào lúc Lâm Hiên vừa mới kết thúc việc giúp các nữ nhân tăng lên công lực, thì đột nhiên, một tiếng nổ lớn truyền đến.
“Đại tỷ, không tốt, người của Huyền Minh giáo lại đến gây sự rồi.” Một thành viên của Phượng Hoàng điện, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến báo.
“Đi thôi. Đi ra ngoài xem sao.” Lúc này, Sở Thiền Hoàng lại vô cùng tự tin.
Dù sao bây giờ nàng cũng là cường giả cấp Võ Hoàng.
Hẳn là, có thể phá vỡ được phòng ngự của đám quái vật kia chứ?
Cùng nhau đi ra ngoài câu lạc bộ.
Trên đường phố lớn, những người đi bộ đã không thấy một ai.
Chỉ còn lại vô số nữ tử sắc mặt tái nhợt.
Trong đó, thậm chí còn có thành viên của Phượng Hoàng điện.
Lúc này, ánh mắt của các nàng đờ đẫn, giống như những cái xác không hồn biết đi.
Lâm Hiên nhìn quét qua, thế nhưng lại không có cảm giác của sự sống trên người những nữ nhân này.
Hiển nhiên, những nữ nhân này đã chết.
Nhưng nếu nói rằng bọn họ đã chết.
Thế sao bọn họ lại có thể cử động.
“Giết cho ta.” Sở Thiền Hoàng trực tiếp hạ lệnh.
Sau một khắc, Tây Môn Vô Song, Tứ Đại Mỹ Tặc, cùng với tất cả những thành viên của Phượng Hoàng điện cùng rút ra vũ khí sắc bén, xông ra ngoài.
“Cứ để cho bọn họ giết.” Trên mặt của mấy thành viên của Huyền Minh giáo lộ ra nụ cười tà ác.
Đăng đăng đăng.
Tuy nhiên, lại xảy ra một chuyện bất ngờ.
Khi vũ khí trong tay những thành viên của Phượng Hoàng điện chém vào người những nữ nhân kia, bất ngờ có những tia lửa bắn ra.
Cứ như thể cơ thể của bọn họ đã biến thành mình đồng da sắt vậy.
Thậm chí ngay cả Tứ Đại Mỹ Tặc cũng không phá được vòng phòng ngự của bọn họ.
“Vỡ cho ta.”
Sở Thiền Hoàng phát ra một tiếng quát khẽ , xuất ra một chưởng đánh vào đầu một nữ nhân.
Thế nhưng cũng chỉ khiến đầu của nàng ta hơi lệch một chút.
Rắc rắc rắc.
Tiếng xương cốt va vào nhau vang lên.
Nữ nhân kia thế nhưng lại trực tiếp lấy tay vặn đầu mình về vị trí ban đầu.
Cảnh tượng này thật khiến cho người ta sởn gai ốc.
Lúc này Sở Thiền Hoàng đã đạt được thực lực cấp Võ Hoàng.
Không nghĩ đến, vẫn không thể phá vỡ được phòng thủ của đám quái vật này.
Rất nhanh, đã có không ít những thành viên của Phượng Hoàng điện bị thương.
Nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt Lâm Hiên di chuyển đến trước mặt một nữ nhân.
Sau một khắc, một chưởng xuất ra đánh vào đỉnh đầu của đối phương.
Ầm ầm.
Thân thể nữ nhân trực tiếp nổ tung.
Đám nữ nhân nhìn thấy, nhất thời tinh thần chấn động.
Đó là Lâm thiếu.
Bọn họ có vũ khí trên tay còn không thể phá vỡ phòng thủ của bọn này.
Thế nhưng Lâm Hiên chỉ cần một chưởng đã có thể khiến cho nó nổ tung thành những mảnh nhỏ.
Tuy rằng một chưởng có thể khiến nó nổ tung, nhưng bản thân Lâm Hiên cũng có chút giật mình.
Bởi vì, hắn cảm nhận được, thân thể của những nữ nhân sắc mặt tái nhợt này vô cùng chắc chắn.
Chỉ sợ cần phải đạt được thực lực cấp Võ Tôn mới có thể phá huỷ nó.
Điểm yếu duy nhất của bọn họ chính là tốc độ của bọn họ có hơi chậm một chút, thoạt nhìn thân thể có chút cứng ngắc.
Bởi vậy, sức chiến đấu của chúng mới không được tính là đặc biệt mạnh.
Lâm Hiên nhanh chóng ra tay, một tát đem thân thể một nữ nhân đánh nát.
Một màn này, khiến cho sắc mặt của những người Huyền Minh giáo vô cùng khó coi.
Ngay lập tức nói “Nhanh lên, thả cô ấy ra.”
Ngay sau đó, một cái lồng sắt bên ngoài phủ một tấm vải đen được mở ra.
Ầm.
Tiếp theo, tựa như có vật gì đó rất nặng, nện lên mặt đất.
Đó là tiếng bước chân.
Tiếng bước chân của một con quái vật bước ra khỏi lồng.
Chỉ là bước đi cũng có thể tạo ra chấn động lớn như vậy, đây nhất định là một quái vật rất đáng sợ.
Nhưng mà, đây cũng không phải là một con quái vật, mà là một nữ tử có dáng người mảnh mai.
Cùng với những chấn động nàng gây ra, tạo thành sự tương phản rất lớn.
Trên hai cổ tay nàng ta đeo cái xích sắt vô cùng lớn, trên đầu cũng đeo một cái mũ sắt lớn che toàn bộ mặt và đầu.
Chỉ có thể từ trong khe hở của mũ sắt, nhìn thấy một đôi mắt không có chút biểu cảm nào.
Oanh.
Nàng ta ném xích sắt trong tay xuống.
Xích sắt xoảng một tiếng nện trên mặt đất.
Đập mạnh xuống đất tạo thành một khe rãnh thật sâu.
Có vô số người của Huyền Minh giáo bị đánh bay ra bên ngoài.
Thậm chí còn có người bị sức mạnh khủng bố này đánh chết.
Đây phải là sức mạnh khủng khiếp cỡ nào.
May mắn thay, sau khi Lâm Hiên ra tay, người của Phượng Hoàng điện đã lùi về sau không ít.
Vì vậy cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Lâm Hiên nhướng mày, ngay lập tức thân thể của hắn tựa như một cơn gió, trong nháy mắt đi tới trước mặt quái vật kia.
Một chưởng liền hướng đầu quái vật đánh tới.
Ầm ầm!
Mũ sắt trên đầu quái vật lập tức nổ tung ra.
Nó được làm bằng vật liệu hợp kim titan.
Đáng tiếc vật liệu hợp kim titan cũng không ngăn được một chưởng của Lâm Hiên.
Một chưởng này của Lâm Hiên, không chỉ là đánh nát mũ sắt, còn đánh gãy cổ của con quái vật.
Đầu của con quái vật bị bẻ xoay một góc 180 độ.
Lủng lẳng ở trên lưng.
Nhưng ngay cả như vậy, con quái vật này cũng không chết.
Con quái vật đó dùng hai tay ôm lấy đầu mình, dường như nó muốn đem đầu của mình một lần nữa ấn trở lại trên đầu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy, con vật có nghị lực sống mạnh mẽ và khả năng phòng thủ khủng bố như thế.
Hắn đang chuẩn bị trực tiếp đem đầu của con quái vật chém xuống.
Hắn không tin là khi bị chém rơi đầu mà con quái vật này còn không chết.
Nhưng khi hắn nhìn thấy mặt quái vật, lập tức cảm thấy rùng mình.
Bởi vì, hắn biết khuôn mặt này!
Là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều!
Chương 368 Nữ cương thi
Bạch Vô Thường bị Huyền Minh giáo biến thành quái vật!
Động tác của Lâm Hiên, đột nhiên cứng đờ.
Lâm Hiên tuy đối với Bạch Vô Thường cũng không có tình cảm gì.
Nhưng dù sao đây cũng là người đầu tiên phát sinh quan hệ sau khi anh xuống núi. Anh có ấn tượng rất sâu đối với người phụ nữ này.
Không những thế hắn cũng đã phế võ công của Bạch Vô Thường để cô làm một người bình thường.
Nhưng lúc này khi gặp lại, Bạch Vô Thường lại biến thành bộ dạng như này.
Cô vẫn xinh đẹp như trước nhưng làn da lại trắng bệch như cương thi.
Trong đôi mắt, không có chút cảm xúc nào dư đọng trong đó.
Cho dù đầu có sắp rơi xuống, cô cũng ung dung như không cảm giác được chút đau đớn nào.
“Ngay cả Cương Vương cũng không phải là đối thủ của hắn, mau chạy đi!” Nhìn thấy một màn này, người của Huyền Minh giáo bị dọa cho có chút hoang mang.
Cương thi bình thường, cũng đã không có một vật gì có thể tiêu diệt được nó.
Vậy thì cương vương này càng có lực phòng ngự mạnh mẽ.
Bọn họ từng thí nghiệm qua, cho dù là đạn bắn tỉa, cũng không xuyên thấu được thân thể của nàng.
Nhưng thanh niên trước mắt này, một chưởng là có thể đem cương thi bình thường đập nát.
Ngay cả mũ bảo hiểm tlàm bằng hép hợp kim titan cũng không chịu nổi một chưởng của hắn.
Cái này thật đặc biệt, quả thực so với quái vật còn muốn quái vật hơn.
“Muốn chạy trốn?”
Lâm Hiên sắc mặt trầm xuống, ngay lập tức có vô số kim châm có độc được bay ra ngoài.
Ngoại trừ thủ lĩnh ra, tất cả người của Huyền Minh giáo đều ngã xuống đất.
Còn lại những nữ "cương thi" kia thì đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Lâm Hiên đi tới trước mặt tên thủ lĩnh kia, trực tiếp đem khớp xương hai tay hai chân đều tháo xuống.
“Quả Quả, em làm sao biến thành như vậy, chị là chị của em đây!” Lúc này, một thành viên Phượng Hoàng điện đi tới trước mặt một nữ cương thi có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, lay lay cánh tay nữ cương thi.
Đáng tiếc, đối phương giống như không biết nàng, không có bất kỳ phản ứng gì.
Bỗng nhiên, nữ cương thi kia giật giật, bàn tay đưa lên, xuyên thấu thân thể của người phụ nữ trước mặt.
“Chị là… chị gái của em! Em không biết… chị sao?”
Cô gái bị xuyên thấu thân thể trong miệng chảy máu, nhưng tay nàng, cũng không hề buông đối phương ra.
Lâm Hiên vội vàng đi tới bên cạnh cô gái kia, đem thân thể của nàng cùng nữ cương thi tách ra.
Sau đó, trên người nàng điểm vài cái, ngay lúc đấy những lỗ thủng trước người nàng cũng ngừng chảy máu.
“Cô ấy đã không còn là em gái của cô nữa!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
Sau đó, hắn không ngừng xuất hiện trước mặt những nữ cương thi kia.
Dùng nội lực cường đại của mình, đem thân thể các nàng chấn nát bấy.
Cuối cùng, chỉ còn lại Bạch Vô Thường và nữ cương thi tên là Quả Quả.
“Ta đem các nàng xuống dưới lòng đất luyện công, mọi người ai cũng không được tới gần bọn họ!” Lâm Hiên đem Bạch Vô Thường cùng Quả Quả ôm lên.
Trên đường đi, Bạch Vô Thường kịch liệt giãy dụa. Nhưng không có ích gì.
Phòng luyện công dưới lòng đất.
Lâm Hiên dùng xích sắt đem Bạch Vô Thường cùng Quả Quả trói ở trên cột.
Sau đó bắt lấy thủ lĩnh Huyền Minh điện đế, lớn tiếng hỏi: "Làm thế nào để họ trở lại?"
"Các nàng đã thành cương thi. Biến, biến đổi rồi sẽ không thể trở lại được…” Thanh âm của tên thủ lĩnh kia run rẩy nói.
“Vậy ngươi đi chết đi!” Lâm Hiên trực tiếp chuẩn bị đem hắn giết chết.
“Chờ, chờ một chút!” Ngay khi bàn tay Lâm Hiên cách đỉnh đầu của tên thủ lĩnh kia chỉ có một cm, thủ lĩnh đột nhiên hét lớn.
"Trừ khi ngươi có thể nói cho ta biết, làm sao để cho các nàng khôi phục lại bình thường. Nếu không, không ai có thể cứu được ngươi!" Lâm Hiên giọng nói lạnh lùng nói.
"Đại ca, không phải là tôi không muốn nói cho ngài biết, mà là không có cách nào. Thân thể của các nàng đã bị Thánh Thủy cải tạo thành cương thi, hơn nữa, các nàng đã chết..."
"Vậy ta giữ ngươi lại làm gì?" Lâm Hiên nói xong lại muốn động thủ.
"Nhưng tôi có một cách để khôi phục lại ý thức của họ!” Tên thủ lĩnh nhanh chóng nói.
"Ồ? Nói đi, lắng nghe đây!" Lâm Hiên híp mắt hỏi.
"Tôi nghe giáo chủ nói, khi các nàng biến thành cương thi, linh hồn các nàng bị nhốt ở trong thánh khí, nếu như ngài có được thánh khí, có lẽ, có thể khôi phục ý thức của các nàng!"
“Thánh khí ở đâu?” Lâm Hiên lớn tiếng hỏi.
“Tôi… Tôi không có biết!” Tên thủ lĩnh buồn bã nói.
“Hừ!” Lâm Hiên trực tiếp nắm lấy một cánh tay của hắn, dùng toàn bộ sức mạnh đem cánh tay của hắn xé rách xuống.
"A!" Tên thủ lĩnh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vô cùng đau đớn.
Trong lòng hắn nghĩ “người đàn ông này quá là ác độc phải không?”
Thậm chí so với hộ pháp của Huyền Minh Giáo còn ác độc hơn.
Nhưng hắn ta không dám nói ra.
Nếu như nói ra chắc chắn sẽ bị giáo chủ biến thành quái vật!
Thấy hắn ta còn không chịu nói Lâm Hiên lại nắm lấy một cánh tay khác của hắn ta, chuẩn bị trực tiếp xé rách xuống.
“Tôi biết, tôi biết, đừng có xé nữa!” Tên thủ lĩnh nhanh chóng nói.
"Nếu như ngươi chịu nói sớm đã không phải chịu đựng đau đớn như vậy rồi! Nói cho ta biết, nó ở đâu!" Lâm Hiên trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Ở..."
Tên thủ lĩnh nói ra một căn cứ điểm của Huyền Minh Giáo, nhưng hắn không có nói cho Lâm Hiên biết đó không phải tổng bộ của Huyền Minh Giáo.
Nó nằm trong một nhà máy ở Giang Đô.
Chuyện này làm cho mọi người không thể tưởng tượng được.
Bình thường những linh hồn xấu này đều thích ở những nơi có ít người qua lại thành lập một tổ chức bí mật.
Lần đầu tiên biết được là trong nhà xưởng của nhà máy có một tổ chức được thành lập.
Nhưng mà có những lúc nơi nguy hiểm nhất mới là an toàn nhất.
"Ngươi vừa nói, công ty tên là gì?" Lâm Hiên đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
"Gọi là tập đoàn Khương Thị..." Tên thủ lĩnh run rẩy nói.
"Tập đoàn Khương Thị? Đó không phải là công ty của lớp trưởng xinh đẹp Khương Phán sao?" Lâm Hiên khẽ biến sắc.
"Hình như Khương Phán đúng là tên của Tổng Giám Đốc của công ty kia, dáng người rất đẹp!" Tên thủ lĩnh vẻ mặt hóng hớt nói.
“Bốp” Lâm Hiên một cái tát vào mặt tên thủ lĩnh.
Lâm Hiên ngay lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Khương Phán.
Điện thoại rất nhanh có người nhấc máy, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc ngọt ngào của lớp trưởng xinh đẹp.
Không biết vì sao, mỗi lần nghe được giọng nói của Khương Phán.
Ký ức của Lâm Hiên luôn nhớ về những ngày tháng trung học.
Thanh xuân đã trôi qua đột nhiên trở nên rõ ràng ngay trong mắt.
Chiếc váy trắng giản dị ấy, mái tóc đuôi ngựa được buộc cao, thời ngây thơ, hồn nhiên kia... Đã không thể nào quay lại được nữa.
Giống như bữa tiệc cuối cùng của bạn cùng lớp. Tất cả mọi người, vẫn là những người đó.
Nhưng tâm trí và trái tim của bọn họ, sớm đã bị hao mòn và bị đâm thủng. Bởi vì có rất nhiều nguyên nhân khiến họ trở nên như vậy.
Lâm Hiên cảm thấy chỉ có Khương Phán là còn giữ lại được vẻ đẹp ngây thơ trong sáng đó.
Vì vậy, hắn quyết định, nhất định phải giúp cô bảo vệ sự hồn nhiên này.
"Lâm Hiên, là cậu sao? Sao anh không nói chuyện?" Giọng nói của Khương Phán lại vang lên.
"Đúng vậy, là tôi, gần đây cậu có khỏe không?" Lâm Hiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại và hỏi.
"Tôi sống rất tốt, lần trước sau khi anh giúp tôi, đơn hàng của công ty vẫn không ngừng tăng, gần đây, công ty lại nhận được một đơn hàng vô cùng lớn, đủ để công ty phát triển trong ba năm, nhưng mà, đối phương lại muốn đòi một nửa nhà xưởng của chúng tôi, bọn họ muốn tự mình sản xuất..."
Chương 369 Khương Phán gặp nguy hiểm (1)
Từ trong giọng nói của Khương Phán có thể nghe ra được, gần đây cuộc sống của cô cũng không tồi.
Quả nhiên, một người sau khi có chỗ dựa vững chắc, chắc chắn làm mọi việc đều trở nên dễ dàng hơn.
Trước kia cô tiếp rượu khách đến nỗi xuất huyết dạ dày cũng không lấy được một đơn hàng. Nhưng bây giờ, đối phương chỉ nghe thấy tên của cô liền trực tiếp ký hợp đồng.
Chuyện này tất cả đều là Lâm Hiên mang đến cho cô.
Đối với người từng theo đuổi cô trước đây, Khương Phán trong lòng có chút cảm động.
Mặc dù, trước đây cô cũng từng bày tỏ qua tấm lòng của mình đối với Lâm Hiên, nhưng lúc đó cũng chỉ là cô đang rơi vào đường cùng, muốn nắm lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Nhất là khi ở cái độ tuổi cô hồn nhiên, ngây thơ không biết gì, cô đã từng bị tính cách đặc biệt nghịch ngợm của Lâm Hiên hấp dẫn.
Ở độ tuổi đó, những học sinh nam không những đẹp trai mà lại có tính cách pha chút nghịch ngợm luôn có quyền ưu tiên được lựa chọn người bạn đời của mình.
Đương nhiên, khi đó Khương Phán là một cô gái ngoan ngoãn.
Mặc dù trong lòng rất muốn đi thử một chút, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Chỉ tập trung vào việc học.
Chỉ là cô không nghĩ tới, duyên phận, lại đem hai người gắn cùng một chỗ.
Nghe được Khương Phán nói ký được một đơn hàng lớn, đối phương muốn tự mình sản xuất, Lâm Hiên chắc chắn đó chính là nơi bí mật của Huyền Minh giáo.
Lâm Hiên ngay lập tức nói: "Lớp trưởng mỹ nữ, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang ở trong xưởng, tôi chuẩn bị đi xem một chút, những người này rốt cuộc đang làm cái quái gì, mặc dù giá mà bọn họ đưa ra rất hấp dẫn nhưng chuyện vi phạm pháp luật tôi cũng không thể làm!” Khương Phán nghiêm túc nói.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng cảm giác được có chuyện gì đó không ổn.
Cô đã cung cấp rất nhiều nguyên liệu thô cho đối phương.
Nhưng cũng không thấy đối phương đưa ra bất kỳ sản phẩm nào.
Đối phương lại gọi chu cấp thêm tiền.
Việc này làm cho nàng có chút hoài nghi, đối phương có phải đang làm chuyện gì đó không tốt hay không.
Vì vậy, cô ngay lập tức đi qua, muốn kiểm tra xem tình hình ở đó như thế nào.
“Lớp trưởng, bây giờ cậu phải rời khỏi nhà xưởng ngay lập tức!” Sắc mặt Lâm Hiên biến đổi.
“Lâm Hiên, không sao đâu. Tôi không ngu ngốc, tôi mang theo rất nhiều vệ sĩ!” Khương Phán khẽ cười nói.
Bây giờ cô cũng không phải là cô bé ngu ngốc trước đây.
Cô biết cách tự bảo vệ mình.
“Không được, cho dù cậu có vệ sĩ cũng không thể đi được!” Lâm Hiên vội vàng nói.
Đùa anh đấy à.
Đó là Huyền Minh Giáo.
Lúc trước Huyền Minh Giáo không có được thánh khí, thực lực đã không thua gì Phượng Hoàng Điện.
Bây giờ có được thánh khí, có thể sản xuất quái vật hàng loạt.
Không phải một vài tên vệ sĩ là có thể bảo vệ sự an toàn của cô.
“Vậy... Được rồi!” Khương Phán vô cùng nghe lời Lâm Hiên.
Mặc dù cô đã đến trước cửa nhà xưởng, lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa nhà xưởng.
Nhưng vẫn nghe lời Lâm Hiên, cất chìa khóa đi.
Sau đó, muốn nói với những người vệ sĩ phía sau kêu họ trở về.
Nhưng đúng lúc này, một vài bóng người đã chặn đường cô.
“Khương tổng, không phải chúng ta đã đồng ý việc nhà xưởng thuộc về bọn tôi sao, mặc kệ chúng tôi đang làm cái gì thì cô cũng không thể xen vào!” Cầm đầu là một bà lão gầy gò, bà ta gầy như chỉ còn lại một tấm da, hốc mắt lún sâu, thoạt nhìn như xuyên thấu.
“Nhưng tôi hoài nghi các ngươi đang làm chuyện phi pháp, từ trước đến nay Khương thị chúng tôi tuân thủ pháp luật, cho dù các người có cho chúng tôi nhiều tiền hơn nữa thì chúng ta cũng sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật!” Nếu đã bị đối phương phát hiện, Khương Phán nói thẳng mục đích của mình.
“Chúng tôi có thể hiểu được sự nghi ngờ của Khương tổng, vậy không bằng, Khương tổng cùng nhau đi vào để xem rốt cuộc chúng tôi có làm chuyện vi phạm pháp luật hay không.” Bà lão gầy gò nhếch miệng cười nói.
“Lớp trưởng, đừng đi!” Lúc này, Khương Phán còn chưa cúp máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói sốt ruột của Lâm Hiên.
Khương Phán đang chuẩn bị trả lời nhưng lại không ngờ trong nháy mắt, bà lão gầy gò kia đã xuất hiện trước mặt cô, sau đó giật lấy điện thoại của cô.
Cứ như vậy bóp nhẹ một cái. Điện thoại di động trực tiếp vỡ thành từng mảnh.
Pin trong điện thoại di động đột nhiên bốc cháy, phun ra những chùm lửa.
Nhưng dường như bà lão gầy gò kia không cảm giác được đau đớn.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Khương Phán hiện lên vẻ sợ hãi, cổ họng không khỏi mấp máy.
Dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, trước đây chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Khương tổng, mời vào.” Trên mặt bà lão gầy gò nở một nụ cười nham hiểm.
Khiến Khương Phán cảm thấy hơi dựng tóc gáy.
“Tôi, tôi không vào...” Khương Phán xoay người muốn rời đi.
“Ha ha, chuyện này cũng không phải tùy thuộc vào ngươi!” Bà lão gầy gò cười lạnh nói.
“Bảo vệ Khương tổng rời đi!” Khương Phán mang theo vài người vệ sĩ, mặc dù trong lòng họ cũng sợ hãi, nhưng họ cầm tiền thì phải làm việc, lúc này họ đứng lên.
“Ha ha, các ngươi căn bản không biết mình đang phải đối mặt với cái gì đâu!” Bà lão gầy gò kia cười xấu xa, sau đó, Khương Phán cảm thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên.
Ngay lập tức, có một dòng máu mỏng xuất hiện trên cổ của những người vệ sĩ kia.
Sau đó, đầu của họ lăn khỏi cổ.
Mà bà lão bên cạnh cô dường như chưa từng di chuyển.
“A!”
Cảnh tượng này nhất thời dọa Khương Phán sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, phát ra tiếng kêu kinh hoàng.
“Khương tổng, ban đầu nếu ngươi làm tốt chức tổng giám đốc của ngươi, đừng đến trêu chọc ta thì chúng ta sẽ chung sống hòa bình, nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đều không nghe lời, muốn đến đây, vậy ngươi cứ nhìn kỹ xem rốt cuộc chúng ta đang làm cái gì!” Bà lão gầy gò kia trực tiếp kêu người mở cửa lớn.
Sau khi cửa lớn được mở ra, Khương Phán sợ hãi đến mức cơ thể mỏng manh của cô không ngừng run rẩy.
Chỉ thấy ở giữa nhà xưởng có rất nhiều bể chứa nước lớn.
Bể chứa đầy chất lỏng màu đỏ như máu.
Chất lỏng màu đỏ đang sủi bọt.
Vô cùng nhớp nháp.
Bên cạnh bể nước đang có rất nhiều người phụ nữ đang đứng.
Họ không mặc quần áo, lộ ra thân thể trắng như tuyết.
“Đi vào!”
Một vài người phụ nữ có dáng vẻ giống như quỷ đang đứng đối diện với họ, quát lớn.
“Không, cầu xin các ngươi đừng!”
Những người phụ nữ đều xin tha.
Đáng tiếc, đối phương đã tóm lấy một người phụ nữ và ném cô ấy vào bể nước.
Tiếp theo, đậy nắp của bể nước lại.
“Ùng ục, ùng ục!”
Bởi vì trong bể nước phủ đầy chất lỏng màu đỏ nên sau khi những người phụ nữ kia bị ném vào, họ thậm chí còn không thể hét lên được.
Chỉ có thùng nước rung lắc dữ dội và những tiếng rên rỉ không ngừng là thể hiện được sự đau đớn, tuyệt vọng của người phụ nữ.
Bể nước lắc lư một đến hai phút, sau đó yên lặng không chuyển động nữa.
Tiếp theo, một người lấy đất sét, bịt chặt miệng bể nước lại.
Nó giống như dưa chua đang chờ lên men.
Cảnh này trực tiếp khiến những người phụ nữ khác sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.
“Cứu mạng, cứu mạng!” Những người phụ nữ hét lên.
Khương Phán hiểu rõ, đây là lý do lúc trước cô nghe bảo vệ nhà xưởng bên cạnh báo cáo, nói rằng luôn nghe thấy có tiếng phụ nữ thét chói tai.
Nghi ngờ là ma ám nên nhờ cô đến gặp thầy phong thủy xem thử.
Chương 370 Khương Phán gặp nguy hiểm (2)
Khương Phán là một người vô thần.
Cô không tin vào chuyện ma quỷ.
Bởi vậy cô mới tìm mấy người vệ sĩ, chuẩn bị đến thăm dò, tìm hiểu.
Không nghĩ tới lại khiến họ mất mạng.
Cô biết bí mật của đối phương, phỏng chừng cũng không sống được.
Quan trọng là cái chết như vậy cũng quá thảm khốc.
Trực tiếp ném người sống vào bể nước rồi dìm chết.
Sau đó, ngâm như ngâm dưa chua.
Nghĩ đến đây, cô liền cảm thấy tê dại cả đầu.
Có lẽ nhân viên bảo vệ đã nghe thấy tiếng la hét của những người phụ nữ.
Chính những người phụ nữ này đã làm vậy trước khi họ bị ném vào bể nước.
“Khương tổng, chọn một bể đi?” Bà lão gầy gò nhìn Khương Phán rồi cười.
Trong đôi mắt tuyệt mỹ của Khương Phán tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Phải làm sao bây giờ, phải làm gì mới được?
Ai có thể cứu cô?
Khương Phán chẳng qua chỉ là một người phụ nữ công sở.
Thông thường nhiều nhất cũng chỉ gặp bắt cóc, tạt sơn và các loại thủ đoạn khác.
Nhưng những thứ đó không thể so sánh được với thứ khủng bố cô đang thấy hiện tại.
“A a!”
Những người phụ nữ hét lên kinh hoàng.
Nhưng vẫn không thể thay đổi số phận bị ném vào bể nước để ngâm.
“Khương tổng không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, vậy mà lại không phát ra tiếng thét chói tai.” Bà lão gầy gò nhìn Khương Phán có chút tán thưởng.
Khương Phán không phải không muốn hét.
Mà là cô biết, nếu la hét có tác dụng thì những người phụ nữ kia cũng sẽ không chết.
Tuy rằng nhà xưởng không ở ngoại ô nhưng cũng ở một nơi tương đối hẻo lánh.
Hơn nữa bốn phía đều có tường vây cao, bên cạnh ngoại trừ đường cao tốc thì không có gì khác.
Cho dù cô có kêu đến rách cổ họng thì cũng không thể có người nghe được.
“Thật là đáng tiếc, lòng hiếu kỳ quá lớn.” Bà lão gầy gò nhếch miệng cười.
Ngay lập tức, bà ta nháy mắt với vài thủ hạ của mình.
Nhất thời, mấy người cưỡng bức dẫn Khương Phán tới bể chứa.
Mắt thấy Khương Phán sắp bị lột quần áo, sau đó bị ném vào bể nước để ngâm.
Bà lão gầy gò kia đột nhiên kêu thủ hạ ngừng lại.
Chợt mím môi nói: “Con nhỏ này cũng khá xinh đẹp, cứ bị chế thành cương thi như vậy thì thật đáng tiếc, không bằng đưa qua cho mấy vị trưởng lão, khiến họ sảng khoái!”
“Đại nhân, chuyện này không tốt lắm đâu, có thể sẽ làm ô nhiễm thánh thủy, hơn nữa không phải giáo chủ đã ra lệnh quy định, không thể...” Một thủ hạ trong đó nhỏ giọng nói.
Sở dĩ, những người phụ nữ bị ngâm này cần phải loại bỏ tất cả quần áo.
Là là do sợ sắc tố trong quần áo sẽ phá hủy hiệu quả của nước thánh.
Nếu để Khương Phán mang theo những thứ của đàn ông tiến vào bể nước.
Nói không chừng sẽ làm cho nước thánh mất đi hiệu lực.
Rốt cuộc, nước thánh chỉ có thể tạo ra những thây ma nữ.
Giống đực không thể được chế tạo thành thây ma.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Lâm Hiên nhìn thấy tất cả cương thi đều là phụ nữ.
Bà lão gầy gò nhíu mày.
Cuối cùng, bà ta cũng kiểm soát được ý tưởng muốn hiến tặng báu vật của mình.
Sau tất cả thì việc chế tạo thây ma là ưu tiên hàng đầu.
Nếu không, một khi bị giáo chủ biết bà ta phá hỏng chuyện tốt của hắn, chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn.
“Chọn cho Khương tổng một cái bể nước đẹp hơn đi!” Bà lão gầy gò khoát tay áo.
Mấy tên thủ hạ kia lập tức muốn cởi quần áo trên người Khương Phán.
“Các ngươi buông ta ra, buông ta ra!” Khương Phán kịch liệt giãy dụa nhưng vô dụng.
Áo khoác trên người trực tiếp bị xé rách, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong.
Giày cao gót cũng bị hai tiểu nhân chỉ cao chưa tới một thước nhưng có khuôn mặt trông giống phụ nữ trưởng thành nằm trên mặt đất lấy đi.
Nhìn dòng nước như máu trước mắt còn đang sủi bọt sùng sục cùng với bể nước đang lắc lư cách đó không xa.
Nỗi sợ hãi trong lòng Khương Phán đã đạt tới cực điểm.
Ai có thể đến cứu tôi không? Khương Phán cầu nguyện trong lòng.
Nhưng bây giờ ai có thể đến cứu cô?
Lâm Hiên sao?
Cô vừa mới gọi điện thoại cho Lâm Hiên, Lâm Hiên chắc hẳn biết cô ở chỗ này.
Lâm Hiên đã thực sự thể hiện khả năng phi thường.
Chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể khiến cho mấy lão tổng dương oai kia gọi mẹ tới bồi anh.
Nhưng những người này hoàn toàn không thể đối đãi bằng lẽ thường.
Đây là một đám quái vật, một đám ma quỷ!
Lâm Hiên tới, chỉ sợ cũng sẽ bị họ tàn nhẫn giết chết!
Vốn dĩ Khương Phán còn đang ảo tưởng Lâm Hiên đến cứu cô.
Nhưng nghĩ đến việc có khả năng Lâm Hiên cũng sẽ gặp phải độc thủ của những người này, cô biết cô nhất định là chết chắc, nên chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, dù thế nào chăng nữa thì Lâm Hiên cũng đừng tới đây!
Biết được lớp trưởng mỹ nữ xảy ra chuyện, Lâm Hiên làm sao có thể bỏ qua.
Sau khi cúp máy, anh lập tức chạy về phía nhà xưởng.
Nhưng mà Lâm Hiên vẫn không thể chạy tới kịp thời.
Trang phục của Khương Phán đã bị xé nát toàn bộ.
Sau đó, cô bị ném vào bể nước!
Một lượng lớn chất lỏng màu đỏ tiến vào khoang miệng Khương Phán, cô kịch liệt giãy dụa, điên cuồng đập vào bể nước.
Đáng tiếc, không có kết quả.
Dần dần, bể nước ngừng lắc lư.
Sau đó, nó lại được niêm phong bằng đất sét.
“Lớp trưởng! Lớp trưởng!” Cuối cùng Lâm Hiên đã chạy tới nhà xưởng, anh lớn tiếng kêu lên.
Tòa nhà này rất lớn và có rất nhiều nhà xưởng.
Trong lúc nhất thời, anh cũng không biết Khương Phán ở đâu.
“Ai?”
Bà lão gầy gò đi tới trước mặt Lâm Hiên, hai mắt lún sâu vào hốc mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hiên.
“Cô gái vừa rồi ở đâu!” Lâm Hiên lớn tiếng hỏi.
“Ngươi đang nói đến cô gái nào? Ở đây có rất nhiều cô gái!” Bà lão gầy gò nhếch miệng cười nói.
“Nói cho ta biết, cô gái vừa mới gọi điện thoại cho ta ở đâu!” Sắc mặt Lâm Hiên vô cùng âm trầm.
Anh vừa nghe giọng của bà lão gầy gò này trong điện thoại của Khương Phán.
“Ngươi nói cô gái tên Khương Phán kia sao? Ồ, ngươi đến trễ rồi, cô ta đã ngâm mình trong một cái bể nước.” Bà lão cười nói.
“Mẹ kiếp!”
Lâm Hiên không nói hai lời, trực tiếp động thủ, bắt đầu bóp cổ bà lão.
Đối phương không nghĩ tới tốc độ của Lâm Hiên lại nhanh như vậy, lập tức ho khan một tiếng.
“Nhanh nói cho ta biết cô ấy ở đâu, bằng không ta vặn đầu ngươi xuống!” Lâm Hiên quát lớn.
“Cô ta, cô ta ở đó!” Cuối cùng bà lão cũng vươn bàn tay khô héo, chỉ một hướng cho Lâm Hiên.
Lâm Hiên một tay xách bà lão, sau đó chạy tới nhà xưởng bà ta vừa chỉ.
Khi anh bước vào nhà xưởng.
Liền nhìn thấy trước mắt có rất nhiều bể nước dày đặc.
“Ở chỗ nào!” Trong ánh mắt Lâm Hiên tất cả đều là tơ máu, gầm gừ nói.
“Ở chỗ nào thì ngươi tự mà tìm, ha ha ha!” Bà lão cười to.
Lâm Hiên trực tiếp dùng sức, bóp đứt cổ bà ta, vặt đầu bà ta xuống.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt những người Huyền Minh Giáo nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó muốn chạy trốn.
Vút!
Lâm Hiên trực tiếp bắn mấy cây kim bạc xuyên qua đầu gối họ.
Tất cả chúng đều ngã xuống đất.
Tiếp theo, Lâm Hiên vọt tới những bể nước kia.
Bùm!
Lâm Hiên đập vỡ một bể nước.
Ngay lập tức, một thân ảnh tóc trắng tuôn ra.
Nhưng không phải Khương Phán!
Bùm!
Lâm Hiên lại đập vỡ một bể nước khác.
Không phải!
Lâm Hiên liên tục đập vỡ ba bể nước, cũng không phải Khương Phán.
Lúc này, lòng anh nóng như lửa đốt.
Anh lại không thể dùng nội lực đập vỡ tất cả bể nước một lần.
Vì như vậy có thể làm tổn thương Khương Phán đang trong bể nước.
Chỉ có thể đập từng cái một.