-
Chương 12: Cắn răng nhẫn nhục (hạ)
Cố gắng chống đỡ đến chiêu thứ năm thì Lục Thanh cảm thấy Đan Điền và Khí Hải trống rống, toàn thân chỉ có một cảm giác vô lực. Kiếm Nguyên khí vẫn hiện trên thân kiếm trong nháy mắt biến mất. Hai kiếm giao nhau, hổ khẩu chấn động mạnh khiến cho đoạn kiếm rơi xuống. Những giọt máu từ cổ tay hắn chảy xuống đất tí tách.
Bước chân của Lục Thanh chợt nhanh hơn, muốn thoát khỏi kiếm trận của ba người. Gã thanh niên vừa mới nổi cơn oán hận với Lục Thanh làm sao dễ dàng bình tĩnh lại được. Lục Thanh chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, ba thanh trường kiếm mang theo kiếm khí từ trên cao, xoay thân kiếm mà đánh xuống.
"Thịch, Thịch, thịch" ba tiếng vang lên. Hai bên vai và gò má trái cùng bị trúng một kiếm, khiến cho thân thể hắn không tự chủ được phải quỳ xuống. Hai đầu gối chạm đất đánh huỵch một cái. Cảm giác đau đớn khiến cho Lục Thanh muốn ngất di. Vào lúc này, hắn gần như đã mất đi toàn bộ sự không chế đối với thân thể. Toàn thân nhũn ra như không còn một chút khí lực, trên mặt cảm giác đau rát. Một cảm giác nhục nhã xuất hiện trong lòng.
Đầu có thể đứt nhưng sống lưng của người Lục gia chúng ta không thể gãy.
Giọng nói uy nghiêm của Lục Vân như vang lên bên tai Lục Thanh. Vào lúc này, tâm trí Lục Thanh vẫn cố kìm chế đã hoàn toàn biến mất. Hai mắt Lục Thanh biến thành màu đỏ, chống tay cố đứng dậy.
Chát! Chát! Chát!.
Ba thanh kiếm lại nện xuống khiến cho hai đầu gối một lần nữa đập xuống đất. Hai bên vai cùng gò má phải lại trúng một kiếm. Hai bên má hắn đỏ ửng, bắt đầu sưng lên. Vào lúc này, Lục Thanh không thể đứng dậy được nữa. Hiển nhiên là ba người kia đã tăng thêm lực đạo khiến cho hai đầu gối Lục Thanh khi chạm đất phát ra tiếng động còn mạnh hơn lúc nãy. Các ngón tay của hắn hoàn toàn vô lực. Một cảm giác đau đớn, chua xót dâng lên trong lòng. Đôi môi Lục Thanh tái nhợt, từng giọt mồ hôi xuất hiện trên trán, chảy xuống theo chóp mũi.
Gần mười hai tuổi, Lục Thanh chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy. Thân là hậu duệ đơn truyền của Lục gia, từ nhỏ Lục Vân đã được nhận một sự giáo dục nghiêm khắc, phải khiêm tốn, lễ phép với người ngoài. Vì thế mà ở Triêu Dương trấn hắn được tất cả mọi người yêu qúy. Mà với bối cảnh của hắn cũng không có người nào dám động đến hắn. Ngoại trừ thời gian học chú kiếm với Lục Vân là phải chịu khổ ra, chưa từng có người nào đánh chửi hắn đến nửa câu. Cho dù là Lục Vân thì cũng chỉ răn dạy hắn mà thôi. Vì vậy mà vào lúc này, Lục Thanh có thể nói là hứng chịu một sự sỉ nhục lớn nhất từ khi trào đời đến nay.
Chẳng người nào thương hổ bởi hổ có ý hại người.
Lần đầu tiên Lục Thanh hiểu được sự tàn khốc của cái thế giới nơi mình đang sống, cho dù là từ nhỏ hắn vẫn sống trong khu vực của tông môn.
- Thái Vân! Ngươi khinh người quá đáng.
Khóe mắt nhìn thấy thảm trạng của Lục Thanh, Đoạn Thanh Vân nổi giận. Hắn bất chấp sự tiêu hao của Kiếm Nguyên Lực, dồn hết sức vào kiềm chiêu. Do Đoạn Thanh Vân quán chú thêm Kiếm Nguyên lực, Liệt Hỏa kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt. Vốn mũi kiếm đang phát ra kiếm khí dài tới sáu tấc đột nhiên tăng lên, gần đến bẩy tấc.
- Tử khí đông lai! - Đoạn Thanh Vân hét lớn một tiếng. Thân kiếm vẽ lên một đường vòng cung, kiếm khí tỏa ra tạo thành một vòng ánh sáng, trùm về phía Hỏa lang. Vòng sáng đi qua khiến cho mặt đất xuất hiện một cái rãnh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thân là linh thú, mặc dù chỉ là nhất giai nhưng cảm giác đối với nguy hiểm của Hỏa lang hết sức mẫn cảm. Cảm nhận được một thức Tử Khí Đông Lai của Đoạn Thanh Vân có thể khiến mình bị thương, Hỏa lang vội vã há miệng liên tục phun ra ba hỏa cầu, bay về phía Đoạn Thanh Vân. Sau khi phun ra ba hỏa cầu, con Hỏa Lang cũng có vẻ uể oải. Dù sao thì gần đây nó mới trưởng thành đã bị Thái Vân dắt đi. Lực lượng toàn thân của nó còn chưa đạt tới nhất giai linh thú đỉnh phong, còn phải hấp thu nguyên khí của thiên địa để củng cố mới được. Bây giờ, thực lực của nó cũng chỉ mới sơ nhập Kiếm Giả so với Đoạn Thanh Vân đạt tới trung cấp đỉnh phong cũng không kém nhiều lắm.
Mà Thải Vân lại càng hiểu rõ uy lực của Tử Khí Đông Lai như thế nào. Tử Khí Đông Lai là chiêu thức thứ mười hai trong Húc Nhật thập tam kiếm, là một trong ba đại tuyệt chiêu. Nó cùng với chiêu thứ mười một Tàn Vân Phá Hiểu và chiêu thứ mười ba Húc Nhật Đông Thăng là ba chiêu kiếm được coi là có cấp bậc cao nhất với Kiếm Giả. Phần lớn là cần phải có thiên tư mới có thể lĩnh ngộ được từng cái. Do Đoạn Thanh Vân dốc toàn lực nên nếu để cho Hỏa lang chống đỡ thì chắc chắn khó tránh khỏi trọng thương. Cái kết quả này không phải là điều Thái Vân mong muốn:
- Lão nha! Về đây.
Nghe thấy Thải Vân ra lệnh, Hỏa lang cũng chẳng ngu, nó lập tức xoay người chạy về bên Thái Vân. Ba hỏa cầu phun ra trước đó sau khi va chạm với kiếm khí của Đoạn Thanh Vân liền hơi khựng lại một chút rồi biến mất.
- Cái gì? - Thái Vân đột nhiên nhíu mày. Hắn vốn tưởng Đoạn Thanh Vân dụng kiếm công tới bản thân. Tử Hà tông có quy định đối với cảnh giới kiếm đạo không giống nhau, trừ khi một bên chủ động công kích nếu không người có cảnh giới cao, nếu không phải được so đấu hoặc được sự cho phép của sư trưởng giám sát mà tự tiện ra tay thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn. Mà lúc này, Thái Vân đang ở cảnh giới thứ hai của Kiếm đạo là Kiếm Khách, nên không thể chủ động ra tay đối với Đoạn Thanh Vân mới chỉ ở cảnh giới thứ nhất. Hắn vốn muốn dựa vào Hỏa lang để giáo huấn Đoạn Thanh Vân một chút, nhưng không ngờ Đoạn Thanh Vân lại lĩnh ngộ được ba đại tuyệt chiêu trong Húc Nhật thập tam kiếm. Điều này nằm ngoài dự tính của hắn.
Lúc này, mục đích của Đoạn Thanh Vân hết sức rõ ràng. Hắn nương theo ba hỏa cầu khiến cho thân hình đổi hướng lao về phía ba người đang bao vây Lục Thanh. Liệt Hỏa kiếm bổ về phía ba người thanh niên. Kiếm khí màu tím thò ra thụt vào ở đầu mũi kiếm.
Cảm giác phía sau có nguy hiểm, ánh mắt thanh niên chợt động. Hai người bên cạnh liền hiểu ý. Thân hình bọn họ chợt lóe lên, liên thủ với nhau ngăn cản Đoạn Thanh Vân. Lúc trước cả ba đối phó với Lục Thanh chẳng hề tiêu tốn một chút Kiếm Nguyên lực. Mặc dù trước mặt sự lĩnh ngộ kiếm pháp của Đoạn Thanh Vân cao hơn bọn họ, nhưng sau khi đánh với Hỏa lang một trận rồi lại thi triển Tử Khí Đông Lai khiến cho hắn mất đi một nửa Kiếm Nguyên Lực. Vì vậy khi bị hai người chặn lại liền lâm vào khổ chiến. Dù sao thì linh thú cũng khác với con người. Hơn nữa, linh thú chỉ có một thiên phú năng lực công kích, trong khi Kiếm Giả biến hóa khó lường nên lại càng khó đối phó. Mặc cho Đoạn Thanh Vân có rống lên như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi sự phong tỏa của hai người, thậm chí bắt đầu còn có hiện tượng cố hết sức.
Khi cuộc chiến kéo dài, từ xa bắt đầu có đệ tử tụ tập lại quan sát, nhưng cũng không có người nào dám bước đến. Trong mắt Lục Thanh ánh mắt những người đứng xem chỉ có một sự châm chọc. Lúc này, mặt hắn đang áp xuống đất. Trong ký ức của hắn chưa từng bao giờ cảm nhận được mặt đất lại lạnh như vậy. Bụi đất dính đầy một nửa khuôn mặt, bên trái còn có một vết giầy chẳng hề thương tiếc dẫm lên mặt hắn. Đồng thời, nó cũng giẫm nát tôn nghiêm trong lòng Lục Thanh.
- Tiểu tử! Đây là ta dạy cho ngươi biết thế nào là quy củ... - Gã thanh niên cười nhạt, cúi xuống bên tai Lục Thanh mà nói nhỏ.
Hắn cắn chặt răng vào bờ môi. Một dòng máu đỏ tươi từ trên môi chảy xuống. Hai tròng mắt của Vương Lâm chỉ có một màu đỏ. Trên người đã hồi phục lại cảm giác. Nhưng Lục Thanh cũng không có ý định phản kháng. Bởi hắn biết có làm thế cũng chỉ khiến cho bản thân nhục nhã thêm nữa. Cái tâm lý ỷ thế hiếp người đã trở thành một đạo lý trong lòng những kẻ này.
Thấy Lục Thanh không hề có chút phản kháng, gã thanh niên hết sức thỏa mãn. Hắn giơ chân trái lên, định đạp xuống một lần nữa.
- Nếu ngươi dám đạp xuống, ta sẽ lấy thân phận chấp pháp của Triêu Dương phong mà phạt ngươi tới Tử Viêm động cấm bế một năm. - Một thanh âm bình thản từ xa vọng đến.
- Là hắn.... - Gã thanh niên và Thái Vân cùng biến sắc. Kẻ đó chẳng phải là người nào khác mà đúng là Triệu Thiên Diệp sau khi nhận được tin báo liền chạy tới đây. Dư Cập Hóa đi bên hắn nhìn thấy Lục Thanh như vậy lại càng thêm giận dữ.
- Không được xúc động...- Triệu Thiên Diệp đè tay Dư Cập Hóa đang sờ chuôi kếm. Hít một hơi thật sâu, Dư Cập Hóa bước về phía Lục Thanh. Dư Cập Hóa đi tới, gã thanh niên đang định mở miệng nói một câu liền thấy ngay đôi mắt lạnh như băng của hắn:
- Công Dương Vũ! Ngươi muốn nói cái gì nữa không? - Bước tới bước thứ sau, khí thế của Dư Cập Hóa đã nặng như núi. Cảm nhận được áp lực khổng lồ từ thân Dư Cập Hóa phát ra, lại thêm chênh lệch về đẳng cấp khiến cho gã thanh niên cảm thấy căng thẳng, tóc gáy dựng đứng. Trong lòng hắn giống như có một tảng đá lớn, không khỏi lui lại vài bước. Sau khi tới bên cạnh Thái Vân hắn mới cảm thấy nhẹ đi một chút. Một phần khí thế của Dư Cập Hóa đã bị Thái Vân tiếp lấy. Nhưng Thái Vân cũng chẳng phải dễ dàng, hắn loạng choạng mấy cái mới đứng vững được. Hai người đang vây công Đoạn Thanh Vân biết tình hình không ổn nên khi Triệu Thiên Diệp lên tiếng đã tới đứng bên cạnh Vương Lâm.
- Tiểu sư đệ! Ngươi có sao không? - Một tay nâng Lục Thanh, Đoạn Thanh Vân lo lắng hỏi. Tay trái hắn nắm lấy cổ tay Lục Thanh. Kiếm Nguyên lực nhanh chóng chạy qua kinh mạch, kiểm tra xem Lục Thanh thế nào. Sau khi biết Lục Thanh chỉ bị hao hết Kiếm Nguyên khí, hắn mới thở dài một hơi. Sau đó, nét mặt hắn lộ vẻ xin lỗi và hối hận, nói:
- Tại ta làm liên lụy đến ngươi. Nếu như không phải ta từng gây rắc rối với chúng thì ngươi cũng chẳng bị thế này. Tiểu sư đệ! Ngươi muốn đánh ta phải không? Chờ ngươi bình phục thì cứ việc ra tay. - Nhưng Đoạn Thanh Vân chợt sửng sốt bởi hắn phát hiện hai mắt Lục Thanh vẫn như cũ, toàn những tia máu. Nhưng thần sắc của gã lại hết sức bình tĩnh tới mức độ người ta không biết hắn nghĩ gì. Trong lòng Đoạn Thanh Vân không khỏi đau xót. Hắn biết chuyện hôm nay sẽ để lại một dấu ấn rất sâu trong lòng Lục Thanh, thậm chí có thể trở thành một chướng ngại đối với quá trình tu luyện kiếm đạo sau này của Lục Thanh. Nỗi nhục đó không phải ai cũng có thể chịu nổi. Dù sao thì con người sinh ra, ai cũng có tình cảm huyết nhục, chứ không phải là thánh nhân.
Sau khi phục hồi một chút khí lực, Lục Thanh liền lánh khỏi bàn tay Đoạn Thanh Vân đang dìu mà đứng lại.
- Lục Thanh... - Đoạn Thanh Vân không dằn được , thấp giọng nói. Lục Thanh cũng chỉ khẽ lắc đầu. Nỗi đau nơi đầu gối và bả vai thấu vào tim, còn đau nhức cùng với vết sưng trên mặt thì đã xâm nhập vào xương tủy.
Bước chân của Lục Thanh chợt nhanh hơn, muốn thoát khỏi kiếm trận của ba người. Gã thanh niên vừa mới nổi cơn oán hận với Lục Thanh làm sao dễ dàng bình tĩnh lại được. Lục Thanh chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, ba thanh trường kiếm mang theo kiếm khí từ trên cao, xoay thân kiếm mà đánh xuống.
"Thịch, Thịch, thịch" ba tiếng vang lên. Hai bên vai và gò má trái cùng bị trúng một kiếm, khiến cho thân thể hắn không tự chủ được phải quỳ xuống. Hai đầu gối chạm đất đánh huỵch một cái. Cảm giác đau đớn khiến cho Lục Thanh muốn ngất di. Vào lúc này, hắn gần như đã mất đi toàn bộ sự không chế đối với thân thể. Toàn thân nhũn ra như không còn một chút khí lực, trên mặt cảm giác đau rát. Một cảm giác nhục nhã xuất hiện trong lòng.
Đầu có thể đứt nhưng sống lưng của người Lục gia chúng ta không thể gãy.
Giọng nói uy nghiêm của Lục Vân như vang lên bên tai Lục Thanh. Vào lúc này, tâm trí Lục Thanh vẫn cố kìm chế đã hoàn toàn biến mất. Hai mắt Lục Thanh biến thành màu đỏ, chống tay cố đứng dậy.
Chát! Chát! Chát!.
Ba thanh kiếm lại nện xuống khiến cho hai đầu gối một lần nữa đập xuống đất. Hai bên vai cùng gò má phải lại trúng một kiếm. Hai bên má hắn đỏ ửng, bắt đầu sưng lên. Vào lúc này, Lục Thanh không thể đứng dậy được nữa. Hiển nhiên là ba người kia đã tăng thêm lực đạo khiến cho hai đầu gối Lục Thanh khi chạm đất phát ra tiếng động còn mạnh hơn lúc nãy. Các ngón tay của hắn hoàn toàn vô lực. Một cảm giác đau đớn, chua xót dâng lên trong lòng. Đôi môi Lục Thanh tái nhợt, từng giọt mồ hôi xuất hiện trên trán, chảy xuống theo chóp mũi.
Gần mười hai tuổi, Lục Thanh chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy. Thân là hậu duệ đơn truyền của Lục gia, từ nhỏ Lục Vân đã được nhận một sự giáo dục nghiêm khắc, phải khiêm tốn, lễ phép với người ngoài. Vì thế mà ở Triêu Dương trấn hắn được tất cả mọi người yêu qúy. Mà với bối cảnh của hắn cũng không có người nào dám động đến hắn. Ngoại trừ thời gian học chú kiếm với Lục Vân là phải chịu khổ ra, chưa từng có người nào đánh chửi hắn đến nửa câu. Cho dù là Lục Vân thì cũng chỉ răn dạy hắn mà thôi. Vì vậy mà vào lúc này, Lục Thanh có thể nói là hứng chịu một sự sỉ nhục lớn nhất từ khi trào đời đến nay.
Chẳng người nào thương hổ bởi hổ có ý hại người.
Lần đầu tiên Lục Thanh hiểu được sự tàn khốc của cái thế giới nơi mình đang sống, cho dù là từ nhỏ hắn vẫn sống trong khu vực của tông môn.
- Thái Vân! Ngươi khinh người quá đáng.
Khóe mắt nhìn thấy thảm trạng của Lục Thanh, Đoạn Thanh Vân nổi giận. Hắn bất chấp sự tiêu hao của Kiếm Nguyên Lực, dồn hết sức vào kiềm chiêu. Do Đoạn Thanh Vân quán chú thêm Kiếm Nguyên lực, Liệt Hỏa kiếm trong tay hắn tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt. Vốn mũi kiếm đang phát ra kiếm khí dài tới sáu tấc đột nhiên tăng lên, gần đến bẩy tấc.
- Tử khí đông lai! - Đoạn Thanh Vân hét lớn một tiếng. Thân kiếm vẽ lên một đường vòng cung, kiếm khí tỏa ra tạo thành một vòng ánh sáng, trùm về phía Hỏa lang. Vòng sáng đi qua khiến cho mặt đất xuất hiện một cái rãnh. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thân là linh thú, mặc dù chỉ là nhất giai nhưng cảm giác đối với nguy hiểm của Hỏa lang hết sức mẫn cảm. Cảm nhận được một thức Tử Khí Đông Lai của Đoạn Thanh Vân có thể khiến mình bị thương, Hỏa lang vội vã há miệng liên tục phun ra ba hỏa cầu, bay về phía Đoạn Thanh Vân. Sau khi phun ra ba hỏa cầu, con Hỏa Lang cũng có vẻ uể oải. Dù sao thì gần đây nó mới trưởng thành đã bị Thái Vân dắt đi. Lực lượng toàn thân của nó còn chưa đạt tới nhất giai linh thú đỉnh phong, còn phải hấp thu nguyên khí của thiên địa để củng cố mới được. Bây giờ, thực lực của nó cũng chỉ mới sơ nhập Kiếm Giả so với Đoạn Thanh Vân đạt tới trung cấp đỉnh phong cũng không kém nhiều lắm.
Mà Thải Vân lại càng hiểu rõ uy lực của Tử Khí Đông Lai như thế nào. Tử Khí Đông Lai là chiêu thức thứ mười hai trong Húc Nhật thập tam kiếm, là một trong ba đại tuyệt chiêu. Nó cùng với chiêu thứ mười một Tàn Vân Phá Hiểu và chiêu thứ mười ba Húc Nhật Đông Thăng là ba chiêu kiếm được coi là có cấp bậc cao nhất với Kiếm Giả. Phần lớn là cần phải có thiên tư mới có thể lĩnh ngộ được từng cái. Do Đoạn Thanh Vân dốc toàn lực nên nếu để cho Hỏa lang chống đỡ thì chắc chắn khó tránh khỏi trọng thương. Cái kết quả này không phải là điều Thái Vân mong muốn:
- Lão nha! Về đây.
Nghe thấy Thải Vân ra lệnh, Hỏa lang cũng chẳng ngu, nó lập tức xoay người chạy về bên Thái Vân. Ba hỏa cầu phun ra trước đó sau khi va chạm với kiếm khí của Đoạn Thanh Vân liền hơi khựng lại một chút rồi biến mất.
- Cái gì? - Thái Vân đột nhiên nhíu mày. Hắn vốn tưởng Đoạn Thanh Vân dụng kiếm công tới bản thân. Tử Hà tông có quy định đối với cảnh giới kiếm đạo không giống nhau, trừ khi một bên chủ động công kích nếu không người có cảnh giới cao, nếu không phải được so đấu hoặc được sự cho phép của sư trưởng giám sát mà tự tiện ra tay thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn. Mà lúc này, Thái Vân đang ở cảnh giới thứ hai của Kiếm đạo là Kiếm Khách, nên không thể chủ động ra tay đối với Đoạn Thanh Vân mới chỉ ở cảnh giới thứ nhất. Hắn vốn muốn dựa vào Hỏa lang để giáo huấn Đoạn Thanh Vân một chút, nhưng không ngờ Đoạn Thanh Vân lại lĩnh ngộ được ba đại tuyệt chiêu trong Húc Nhật thập tam kiếm. Điều này nằm ngoài dự tính của hắn.
Lúc này, mục đích của Đoạn Thanh Vân hết sức rõ ràng. Hắn nương theo ba hỏa cầu khiến cho thân hình đổi hướng lao về phía ba người đang bao vây Lục Thanh. Liệt Hỏa kiếm bổ về phía ba người thanh niên. Kiếm khí màu tím thò ra thụt vào ở đầu mũi kiếm.
Cảm giác phía sau có nguy hiểm, ánh mắt thanh niên chợt động. Hai người bên cạnh liền hiểu ý. Thân hình bọn họ chợt lóe lên, liên thủ với nhau ngăn cản Đoạn Thanh Vân. Lúc trước cả ba đối phó với Lục Thanh chẳng hề tiêu tốn một chút Kiếm Nguyên lực. Mặc dù trước mặt sự lĩnh ngộ kiếm pháp của Đoạn Thanh Vân cao hơn bọn họ, nhưng sau khi đánh với Hỏa lang một trận rồi lại thi triển Tử Khí Đông Lai khiến cho hắn mất đi một nửa Kiếm Nguyên Lực. Vì vậy khi bị hai người chặn lại liền lâm vào khổ chiến. Dù sao thì linh thú cũng khác với con người. Hơn nữa, linh thú chỉ có một thiên phú năng lực công kích, trong khi Kiếm Giả biến hóa khó lường nên lại càng khó đối phó. Mặc cho Đoạn Thanh Vân có rống lên như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi sự phong tỏa của hai người, thậm chí bắt đầu còn có hiện tượng cố hết sức.
Khi cuộc chiến kéo dài, từ xa bắt đầu có đệ tử tụ tập lại quan sát, nhưng cũng không có người nào dám bước đến. Trong mắt Lục Thanh ánh mắt những người đứng xem chỉ có một sự châm chọc. Lúc này, mặt hắn đang áp xuống đất. Trong ký ức của hắn chưa từng bao giờ cảm nhận được mặt đất lại lạnh như vậy. Bụi đất dính đầy một nửa khuôn mặt, bên trái còn có một vết giầy chẳng hề thương tiếc dẫm lên mặt hắn. Đồng thời, nó cũng giẫm nát tôn nghiêm trong lòng Lục Thanh.
- Tiểu tử! Đây là ta dạy cho ngươi biết thế nào là quy củ... - Gã thanh niên cười nhạt, cúi xuống bên tai Lục Thanh mà nói nhỏ.
Hắn cắn chặt răng vào bờ môi. Một dòng máu đỏ tươi từ trên môi chảy xuống. Hai tròng mắt của Vương Lâm chỉ có một màu đỏ. Trên người đã hồi phục lại cảm giác. Nhưng Lục Thanh cũng không có ý định phản kháng. Bởi hắn biết có làm thế cũng chỉ khiến cho bản thân nhục nhã thêm nữa. Cái tâm lý ỷ thế hiếp người đã trở thành một đạo lý trong lòng những kẻ này.
Thấy Lục Thanh không hề có chút phản kháng, gã thanh niên hết sức thỏa mãn. Hắn giơ chân trái lên, định đạp xuống một lần nữa.
- Nếu ngươi dám đạp xuống, ta sẽ lấy thân phận chấp pháp của Triêu Dương phong mà phạt ngươi tới Tử Viêm động cấm bế một năm. - Một thanh âm bình thản từ xa vọng đến.
- Là hắn.... - Gã thanh niên và Thái Vân cùng biến sắc. Kẻ đó chẳng phải là người nào khác mà đúng là Triệu Thiên Diệp sau khi nhận được tin báo liền chạy tới đây. Dư Cập Hóa đi bên hắn nhìn thấy Lục Thanh như vậy lại càng thêm giận dữ.
- Không được xúc động...- Triệu Thiên Diệp đè tay Dư Cập Hóa đang sờ chuôi kếm. Hít một hơi thật sâu, Dư Cập Hóa bước về phía Lục Thanh. Dư Cập Hóa đi tới, gã thanh niên đang định mở miệng nói một câu liền thấy ngay đôi mắt lạnh như băng của hắn:
- Công Dương Vũ! Ngươi muốn nói cái gì nữa không? - Bước tới bước thứ sau, khí thế của Dư Cập Hóa đã nặng như núi. Cảm nhận được áp lực khổng lồ từ thân Dư Cập Hóa phát ra, lại thêm chênh lệch về đẳng cấp khiến cho gã thanh niên cảm thấy căng thẳng, tóc gáy dựng đứng. Trong lòng hắn giống như có một tảng đá lớn, không khỏi lui lại vài bước. Sau khi tới bên cạnh Thái Vân hắn mới cảm thấy nhẹ đi một chút. Một phần khí thế của Dư Cập Hóa đã bị Thái Vân tiếp lấy. Nhưng Thái Vân cũng chẳng phải dễ dàng, hắn loạng choạng mấy cái mới đứng vững được. Hai người đang vây công Đoạn Thanh Vân biết tình hình không ổn nên khi Triệu Thiên Diệp lên tiếng đã tới đứng bên cạnh Vương Lâm.
- Tiểu sư đệ! Ngươi có sao không? - Một tay nâng Lục Thanh, Đoạn Thanh Vân lo lắng hỏi. Tay trái hắn nắm lấy cổ tay Lục Thanh. Kiếm Nguyên lực nhanh chóng chạy qua kinh mạch, kiểm tra xem Lục Thanh thế nào. Sau khi biết Lục Thanh chỉ bị hao hết Kiếm Nguyên khí, hắn mới thở dài một hơi. Sau đó, nét mặt hắn lộ vẻ xin lỗi và hối hận, nói:
- Tại ta làm liên lụy đến ngươi. Nếu như không phải ta từng gây rắc rối với chúng thì ngươi cũng chẳng bị thế này. Tiểu sư đệ! Ngươi muốn đánh ta phải không? Chờ ngươi bình phục thì cứ việc ra tay. - Nhưng Đoạn Thanh Vân chợt sửng sốt bởi hắn phát hiện hai mắt Lục Thanh vẫn như cũ, toàn những tia máu. Nhưng thần sắc của gã lại hết sức bình tĩnh tới mức độ người ta không biết hắn nghĩ gì. Trong lòng Đoạn Thanh Vân không khỏi đau xót. Hắn biết chuyện hôm nay sẽ để lại một dấu ấn rất sâu trong lòng Lục Thanh, thậm chí có thể trở thành một chướng ngại đối với quá trình tu luyện kiếm đạo sau này của Lục Thanh. Nỗi nhục đó không phải ai cũng có thể chịu nổi. Dù sao thì con người sinh ra, ai cũng có tình cảm huyết nhục, chứ không phải là thánh nhân.
Sau khi phục hồi một chút khí lực, Lục Thanh liền lánh khỏi bàn tay Đoạn Thanh Vân đang dìu mà đứng lại.
- Lục Thanh... - Đoạn Thanh Vân không dằn được , thấp giọng nói. Lục Thanh cũng chỉ khẽ lắc đầu. Nỗi đau nơi đầu gối và bả vai thấu vào tim, còn đau nhức cùng với vết sưng trên mặt thì đã xâm nhập vào xương tủy.