-
Chương 722: Trận chiến ở Tuần bộ (Hạ)
Nguồn: http://truyenfull.vn
Lục Thanh nhìn lão nhân vẫn nằm yên trước mặt, thản nhiên nói:
- Lễ tiết khi nói chuyện cùng người khác, chẳng lẽ lão không hiểu sao?
Chỉ trong thoáng chốc, không khí trong toàn Quỷ các chợt trở nên nặng nề hơn vô số lần, lập tức Lục Thanh cảm thấy có một cỗ cự lực lượng nặng chừng hai mươi vạn cân trấn áp lên người.
Lão nhân kia khẽ ủa lên một tiếng, rốt cuộc chậm rãi đứng lên, hai mắt đang nhắm cũng lập tức bừng mở, lộ ra đồng tử có màu vàng nhạt.
Ánh mắt lão nhân vừa nhìn tới, Lục Thanh cảm thấy có một cỗ uy nghiêm nặng nề đè áp lên người. Đây chẳng phải là chênh lệch về tu vi, mà là chênh lệch về căn nguyên hồn phách. Từ trên người lão nhân này, Lục Thanh cảm thấy lực hồn phách hơn xa hắn mấy chục lần, tuy rằng độ tinh thuần không bì kịp, nhưng về sức mạnh lại vượt xa hắn.
Nhưng ngay sau đó, từ mi tâm của Lục Thanh một thanh tiểu kiếm màu trắng sáng hiện ra, khí Phong Mang tràn ngập quét ngang hư không, trấn áp lực hồn phách của lão nhân kia. Trước khí Phong Mang của Lục Thanh, lực hồn phách của lão nhân mau chóng bị phá nát hóa thành hư không.
- Thức kiếm!
Lão nhân tỏ ra sửng sốt rõ ràng, lập tức nhìn Lục Thanh một cái thật sâu:
- Quả nhiên không hổ là nhân vật tới từ chín ngục phía dưới, không ngờ ngay cả Thức Kiếm cũng đã ngưng tụ thành công. Tuy rằng ta không biết ngươi dùng bí pháo gì có thể che dấu tu vi bản thân, nhưng dựa vào mức độ tinh thuần của lực hồn phách ngươi, còn ngưng tụ thành Thức Kiếm, nhất định tu vi của ngươi không chỉ là Kiếm Tông như Cổ tiểu tử phán đoán. Nếu như ta đoán không sai, ngươi đã đạt tới Kiếm Tông đỉnh phong hoặc là vừa mới bước vào cảnh giới nhất kiếp Kiếm Hoàng.
Lão nhân ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- ở chín ngục phía dưới, từ khí trên người ngươi hết sức tinh thuần, e rằng cũng không phải là hạng người vô danh, ngươi chạy tới mười đại chủ thảnh chúng ta là có mục đích gì? Mười tám tầng địa ngục cùng mười đại thành chủ chúng ta từ trước tới nay vẫn có thành kiến với nhau, rốt cuộc ngươi tới đây để làm gì? Trong Cửu Đại Quỷ Đế, ngươi ở dưới trướng người nào?
Lục Thanh cau mày lại, giọng lạnh lùng:
- Các hạ cũng quản rộng quá rồi…..
- Quá rộng ư?
Thần sắc của lão nhân cũng trở nên lạnh lùng:
- Tiểu bối, xem ra ta phải tự tay dạy ngươi cách nói chuyện với trưởng bối.
Ùng…..
Ngay sau đó, một đạo thần quang pháp tắc màu xám từ trong không trung hiện ra, nháy mắt đã trấn áp thân thể Lục Thanh. Khác với lúc trước, lúc này thần quang pháp tắc có tới chừng bốn mươi vạn cân cự lực đè nặng lên người:
- Kiếm Khí Trọng Thủy, pháp tắc Trọng Thủy!
Lục Thanh trầm giọng nói, thân hình không hề lay chuyển.
- Không sai, kiến văn của ngươi quả thật vô cùng quảng bác. Vạn vật đều có pháp, pháp tắc Trọng Thủy này của ta chỉ mới vận dụng một nửa uy lực, nếu như ngươi nói thật, ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Nếu không ta sẽ đè ép quỷ thể ngươi sụp đổ, dù cho mất mười năm cũng khó lòng củng cố.
Nói xong lời cuối cùng, đầu tóc trắng xóa của lão nhân đã tung bay tán loạn, áo bào trắng trên người giống như dán sát vào thân không hề lay động.
Pháp tắc Trọng Thủy, quả nhiên không phải tầm thường!
Lục Thanh chỉ nhìn thoáng qua thân mình. Pháp tắc Trọng Thủy này không ngờ dựa vào trọng lực vô biên hình thành thần thông Không Gian Cầm Cố, thậm chí là bức vách không gian cũng bị trọng lực này ép tới mức biến hình. Đó là lão nhân chỉ mới dùng lực pháp tắc của nhị kiếp Kiếm Hoàng, hắn có thể tưởng tượng ra, sau khi lão nhân này vượt qua tam trùng lôi kiếp, pháp tắc Trọng Thủy này phối hợp với Không Gian Cầm Cố, dù là tam kiếp Kiếm Hoàng đạt tới cảnh giới viên mãn, nếu không kịp đề phòng, muốn giãy dụa cũng hết sức khó khăn.
- Nói như vậy, ngươi không muốn nói!
Sắc mặt lão nhân trở nên hết sức khó coi. Lão thật không ngờ lại khó hàng phục Lục Thanh như vậy. Vốn lão chỉ muốn uy hiếp Lục Thanh một chút mà thôi, dù sao Đại hội luận kiếm cũng đã sắp tới, có thêm được một cao thủ, tự nhiên là quá tốt. Nhưng giờ phút này, lão đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống.
- Lão dùng hết toàn lực đi thôi, để ta xem pháp tắc trọng lực của lão đạt tới trình độ nào.
Cảm nhận được trọng lực không ngừng dao động trên người, Lục Thanh trầm giọng nói:
- Tiểu tử, đây là ngươi tự mình tìm chết!
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, sau lưng chợt ngưng kết ra một hư ảnh Kiếm Ý cao chừng một trượng, Kiếm Ý Trọng Thủy ngưng kết thành thực chất trấn áp hư không, không khí trở nên đặc sệt, tựa như người rơi vào giữa đầm lầy. Chỉ trong nháy mắt, Lục Thanh cảm thấy trọng lực trong người lại tăng thêm, không ngờ đạt tới mức sáu chục vạn cân. Theo như lời lão nhân vừa nói, lúc này lão vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Một tầng Hồn Phách Kim Quang màu vàng tinh thuần tràn ngập Kiếm Ý Trọng Thủy kia. Lúc này, lão nhân vung kiếm điểm một cái, hư ảnh Kiếm Ý trước mặt Lục Thanh lập tức từ trên không đè xuống.
Hồn phách đột ngột chấn động, Lục Thanh biến sắc. Bởi vì lúc này, hắn cảm nhận được trọng lực trên người không ngờ gia tăng tới mức kinh người chỉ trong nháy mắt.
Một trăm hai mươi vạn cân….. hai trăm bốn mươi vạn cân….. bốn trăm tám mươi vạn cân….. gần như trong nháy mắt, trọng lực đã vượt qua sức lực nhục thân của Lục Thanh.
Năm trăm vạn cân….. năm trăm năm mươi vạn cân….. đến lúc này Lục Thanh chỉ cảm thấy Kiếm Cốt toàn thân kêu lên rang rắc. Với Kiếm Cốt hiện giờ của Lục Thanh dù là so với Long Cốt cứng rắn nhất cũng không thua kém bao nhiêu, nhưng giờ phút này bị đè ép tới mức gần như muốn vỡ.
- Ầm…..
Đá dưới chân hắn nứt ra, hai chân lún sâu xuống dưới, Chỉ trong khoảnh khắc, Lục Thanh đã cảm thấy trọng lực trên người mình đạt tới ngàn vạn cân, hết sức kinh người. Hiện giờ, sức lực toàn thân hắn bạo phát chỉ khoảng chừng bốn trăm năm mươi vạn cân. Tuy rằng Kiếm Thể Bạch Linh có năng lực chịu đựng hết sức hùng mạnh, nhưng lên tới ngàn vạn cân cũng coi như tới đỉnh. Ngay sau đó, trên người Lục Thanh, huyết ứ màu vàng tím bắt đầu tụ lại, huyết mạch toàn thân căng phồng.
- Phụt…..
Vô số đạo huyết khí màu vàng tím bắn ra, cảm giác vô cùng suy yếu lộ ra rõ ràng. Rốt cuộc là như thế nào, vì sao lão nhân kia thi triển ra trọng lực đến mức này?
Mặc dù thân thể gần như muốn vỡ, nhưng suy nghĩ trong đầu Lục Thanh vẫn còn thanh tĩnh vô cùng. Muốn làm cho ý niệm trong đầu kẻ đắc đạo mê loạn, trừ phi là nhân vật Tông sư đắc đạo, nếu không kẻ đắc đạo đã thật sự đạt tới cảnh giới kiên cường không minh vô ngã, tâm cảnh vững như bàn thạch, cứng như kim cương.
Trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh, lúc này trên Thức Kiếm ngàn trượng chữ Đạo màu xanh phát ra ánh sáng xanh chiếu sáng thức hải, xua tan tất cả những gì ô uế.
Nhị kiếp Kiếm Hoàng, chỉ bằng vào pháp tắc Trọng Lực không có khả năng đạt tới ngàn vạn cân. Ngàn vạn cân cự lực đè ép lên người, dù là Tông Sư Kiếm Phách cũng không thể nhúc nhích mảy may, chỉ có thể để mặc cho người giết mổ.
Dù sao Kiếm Đạo không phải là Võ Đạo của Thiên Linh tộc, tuy rằng cũng có tu luyện thần thông Kiếm Đạo về nhục thân, nhưng cũng không chú trọng quá nhiều. Như vậy, nếu không phải là nguyên nhân cảnh giới tu vi, vậy chỉ có thể là do thần thông của bản thân lão nhân này. Trong phút chốc, dường như Lục Thanh đã nắm bắt được điều gì….. Quỷ giới Linh Đô…..Quỷ giới….. Quỷ giới.
Trong đầu Lục Thanh dường như vừa mới có một thứ gì đó vỡ toang ra, gương mặt đấm đìa máu của hắn lúc này chậm rãi ngẩng lên, nhìn lão nhân trước mặt lúc này cũng đang lộ vẻ ngưng trọng, mỉm cười.
- Ngươi còn không chịu thần phục ư?
Lão nhân trầm giọng quát.
Lục Thanh khẽ cười:
- Thần phục ư? Nếu như trọng lực này là giả, như vậy hết thảy lúc này chỉ là tồn tại trong hư vô. Đã là hư vô, làm sao bắt ta thần phục được?
Lục Thanh ngừng một chút, ánh mắt như điện chớp, thần quang màu trắng sáng từ trong mắt bắn ra, uy nghiêm lẫm lẫm:
- Lão, lão phải thần phục ta mới phải!
- Ong…..
Một tiếng kiếm ngâm phảng phất như từ ngàn xưa vọng lại. Ngay tức khắc, từ trên người Lục Thanh toát ra khí Phong Mang dung hợp lực hồn phách màu trắng sáng, khí Phong Mang linh hoạt sắc bén bạo phát. Lập tức miệng vết thương trên người Lục Thanh khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Máu tươi đang bắn ra ngoài cũng lập tức quay ngược trở về thân thể.
Mà hai chân Lục Thanh đang lún sâu dưới đất cũng từ từ bay lên lơ lửng. Mặt đất bị vỡ nát dần dần khép lại, dường như tất cả đã quay trở lại thời điểm lúc trước.
Lúc này sau lưng Lục Thanh, một thanh kiếm màu tím trắng do Kiếm Ý ngưng tụ thành thực chất hiện ra, khí Phong Mang màu trắng sáng vờn quanh, không gian xung quanh chấn động kêu lên răng rắc, ầm ầm phá nát chỉ trong nháy mắt.
Vẫn trong Linh Đô quỷ các như trước, lão nhân đang nằm trên ghế lim dim ngủ không hề cử động, bên cạnh vẫn là bình trà xanh đang bốc khói nhè nhẹ.
Lưng Lục Thanh lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt trở nên ngưng trọng vô cùng, nhìn chăm chăm lão nhân trước mặt trầm giọng nói:
- Tiền bối là người phương nào, vì sao lại đùa giỡn tại hạ như vậy?
Trong lòng Lục Thanh càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ vô cùng, không ngờ lão nhân này trong vô tình làm ảnh hưởng tới hồn phách của hắn, làm cho hắn tiến vào trong ảo cảnh. Lực hồn phách như vậy có thể tưởng tượng lớn đến mức nào.
Giờ phút này đã thoát ly ảo cảnh, Lục Thanh thử cảm ứng lực hồn phách trên người lão nhân, nhưng lập tức hắn phát hiện ra mình không thể phát giác được lực hồn phách của đối phương. Lực hồn phách của đối phương tựa như Kiếm Thần sâu không thấy đáy.
Chưa nói tới cảnh giới tu vi của đối phương. Lục Thanh nhìn không thấu, nhưng một tia cảm ứng mơ hồ khiến cho hắn nghi hoặc thốt lên:
- Không ngờ lão đã đắc đạo.
Lão nhân ủa một tiếng, rốt cuộc ngồi dậy. Chỉ có điều lúc này hai mắt lão nhân mở ra màu vàng nhạt trước kia nay đã biến thành màu đen:
- Ngươi rất khá, quả nhiên Cổ tiểu tử không nhìn lầm người.
Giọng lão nhân này hết sức già nua, trong giọng nói dường như ẩn chứa tử khí vô cùng tận, dường như ngay sau đó sẽ chết đi lập tức:
- Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là người sống.
Cái gì?
Lục Thanh giật mình kinh hãi, thật không ngờ bằng vào công phu thu liễm khí tức của Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, vẫn bị lão nhìn thấu.
- Không sai.
Lúc này bị phát giác ra, Lục Thanh cũng không định che giấu nữa.
Lão nhân gật gật đầu:
- Có thể thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, rất tốt. Nói, ngươi đến Quỷ giới ta là muốn làm gì?
Nghe giọng điệu của lão nhân, Lục Thanh thoáng động trong lòng, bèn hỏi:
- Tiền bối là người đứng đầu Quỷ giới ư?
- Đứng đầu Quỷ giới?
Lão nhân lắc đầu:
- Ta không phải là người đứng đầu Quỷ giới, nhưng ta biết người ấy. người ấy cũng sẽ không hoan nghênh ngươi, hay là ngươi nên rời khỏi đây cho sớm.
Lục Thanh nhìn lão nhân vẫn nằm yên trước mặt, thản nhiên nói:
- Lễ tiết khi nói chuyện cùng người khác, chẳng lẽ lão không hiểu sao?
Chỉ trong thoáng chốc, không khí trong toàn Quỷ các chợt trở nên nặng nề hơn vô số lần, lập tức Lục Thanh cảm thấy có một cỗ cự lực lượng nặng chừng hai mươi vạn cân trấn áp lên người.
Lão nhân kia khẽ ủa lên một tiếng, rốt cuộc chậm rãi đứng lên, hai mắt đang nhắm cũng lập tức bừng mở, lộ ra đồng tử có màu vàng nhạt.
Ánh mắt lão nhân vừa nhìn tới, Lục Thanh cảm thấy có một cỗ uy nghiêm nặng nề đè áp lên người. Đây chẳng phải là chênh lệch về tu vi, mà là chênh lệch về căn nguyên hồn phách. Từ trên người lão nhân này, Lục Thanh cảm thấy lực hồn phách hơn xa hắn mấy chục lần, tuy rằng độ tinh thuần không bì kịp, nhưng về sức mạnh lại vượt xa hắn.
Nhưng ngay sau đó, từ mi tâm của Lục Thanh một thanh tiểu kiếm màu trắng sáng hiện ra, khí Phong Mang tràn ngập quét ngang hư không, trấn áp lực hồn phách của lão nhân kia. Trước khí Phong Mang của Lục Thanh, lực hồn phách của lão nhân mau chóng bị phá nát hóa thành hư không.
- Thức kiếm!
Lão nhân tỏ ra sửng sốt rõ ràng, lập tức nhìn Lục Thanh một cái thật sâu:
- Quả nhiên không hổ là nhân vật tới từ chín ngục phía dưới, không ngờ ngay cả Thức Kiếm cũng đã ngưng tụ thành công. Tuy rằng ta không biết ngươi dùng bí pháo gì có thể che dấu tu vi bản thân, nhưng dựa vào mức độ tinh thuần của lực hồn phách ngươi, còn ngưng tụ thành Thức Kiếm, nhất định tu vi của ngươi không chỉ là Kiếm Tông như Cổ tiểu tử phán đoán. Nếu như ta đoán không sai, ngươi đã đạt tới Kiếm Tông đỉnh phong hoặc là vừa mới bước vào cảnh giới nhất kiếp Kiếm Hoàng.
Lão nhân ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- ở chín ngục phía dưới, từ khí trên người ngươi hết sức tinh thuần, e rằng cũng không phải là hạng người vô danh, ngươi chạy tới mười đại chủ thảnh chúng ta là có mục đích gì? Mười tám tầng địa ngục cùng mười đại thành chủ chúng ta từ trước tới nay vẫn có thành kiến với nhau, rốt cuộc ngươi tới đây để làm gì? Trong Cửu Đại Quỷ Đế, ngươi ở dưới trướng người nào?
Lục Thanh cau mày lại, giọng lạnh lùng:
- Các hạ cũng quản rộng quá rồi…..
- Quá rộng ư?
Thần sắc của lão nhân cũng trở nên lạnh lùng:
- Tiểu bối, xem ra ta phải tự tay dạy ngươi cách nói chuyện với trưởng bối.
Ùng…..
Ngay sau đó, một đạo thần quang pháp tắc màu xám từ trong không trung hiện ra, nháy mắt đã trấn áp thân thể Lục Thanh. Khác với lúc trước, lúc này thần quang pháp tắc có tới chừng bốn mươi vạn cân cự lực đè nặng lên người:
- Kiếm Khí Trọng Thủy, pháp tắc Trọng Thủy!
Lục Thanh trầm giọng nói, thân hình không hề lay chuyển.
- Không sai, kiến văn của ngươi quả thật vô cùng quảng bác. Vạn vật đều có pháp, pháp tắc Trọng Thủy này của ta chỉ mới vận dụng một nửa uy lực, nếu như ngươi nói thật, ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Nếu không ta sẽ đè ép quỷ thể ngươi sụp đổ, dù cho mất mười năm cũng khó lòng củng cố.
Nói xong lời cuối cùng, đầu tóc trắng xóa của lão nhân đã tung bay tán loạn, áo bào trắng trên người giống như dán sát vào thân không hề lay động.
Pháp tắc Trọng Thủy, quả nhiên không phải tầm thường!
Lục Thanh chỉ nhìn thoáng qua thân mình. Pháp tắc Trọng Thủy này không ngờ dựa vào trọng lực vô biên hình thành thần thông Không Gian Cầm Cố, thậm chí là bức vách không gian cũng bị trọng lực này ép tới mức biến hình. Đó là lão nhân chỉ mới dùng lực pháp tắc của nhị kiếp Kiếm Hoàng, hắn có thể tưởng tượng ra, sau khi lão nhân này vượt qua tam trùng lôi kiếp, pháp tắc Trọng Thủy này phối hợp với Không Gian Cầm Cố, dù là tam kiếp Kiếm Hoàng đạt tới cảnh giới viên mãn, nếu không kịp đề phòng, muốn giãy dụa cũng hết sức khó khăn.
- Nói như vậy, ngươi không muốn nói!
Sắc mặt lão nhân trở nên hết sức khó coi. Lão thật không ngờ lại khó hàng phục Lục Thanh như vậy. Vốn lão chỉ muốn uy hiếp Lục Thanh một chút mà thôi, dù sao Đại hội luận kiếm cũng đã sắp tới, có thêm được một cao thủ, tự nhiên là quá tốt. Nhưng giờ phút này, lão đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống.
- Lão dùng hết toàn lực đi thôi, để ta xem pháp tắc trọng lực của lão đạt tới trình độ nào.
Cảm nhận được trọng lực không ngừng dao động trên người, Lục Thanh trầm giọng nói:
- Tiểu tử, đây là ngươi tự mình tìm chết!
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, sau lưng chợt ngưng kết ra một hư ảnh Kiếm Ý cao chừng một trượng, Kiếm Ý Trọng Thủy ngưng kết thành thực chất trấn áp hư không, không khí trở nên đặc sệt, tựa như người rơi vào giữa đầm lầy. Chỉ trong nháy mắt, Lục Thanh cảm thấy trọng lực trong người lại tăng thêm, không ngờ đạt tới mức sáu chục vạn cân. Theo như lời lão nhân vừa nói, lúc này lão vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Một tầng Hồn Phách Kim Quang màu vàng tinh thuần tràn ngập Kiếm Ý Trọng Thủy kia. Lúc này, lão nhân vung kiếm điểm một cái, hư ảnh Kiếm Ý trước mặt Lục Thanh lập tức từ trên không đè xuống.
Hồn phách đột ngột chấn động, Lục Thanh biến sắc. Bởi vì lúc này, hắn cảm nhận được trọng lực trên người không ngờ gia tăng tới mức kinh người chỉ trong nháy mắt.
Một trăm hai mươi vạn cân….. hai trăm bốn mươi vạn cân….. bốn trăm tám mươi vạn cân….. gần như trong nháy mắt, trọng lực đã vượt qua sức lực nhục thân của Lục Thanh.
Năm trăm vạn cân….. năm trăm năm mươi vạn cân….. đến lúc này Lục Thanh chỉ cảm thấy Kiếm Cốt toàn thân kêu lên rang rắc. Với Kiếm Cốt hiện giờ của Lục Thanh dù là so với Long Cốt cứng rắn nhất cũng không thua kém bao nhiêu, nhưng giờ phút này bị đè ép tới mức gần như muốn vỡ.
- Ầm…..
Đá dưới chân hắn nứt ra, hai chân lún sâu xuống dưới, Chỉ trong khoảnh khắc, Lục Thanh đã cảm thấy trọng lực trên người mình đạt tới ngàn vạn cân, hết sức kinh người. Hiện giờ, sức lực toàn thân hắn bạo phát chỉ khoảng chừng bốn trăm năm mươi vạn cân. Tuy rằng Kiếm Thể Bạch Linh có năng lực chịu đựng hết sức hùng mạnh, nhưng lên tới ngàn vạn cân cũng coi như tới đỉnh. Ngay sau đó, trên người Lục Thanh, huyết ứ màu vàng tím bắt đầu tụ lại, huyết mạch toàn thân căng phồng.
- Phụt…..
Vô số đạo huyết khí màu vàng tím bắn ra, cảm giác vô cùng suy yếu lộ ra rõ ràng. Rốt cuộc là như thế nào, vì sao lão nhân kia thi triển ra trọng lực đến mức này?
Mặc dù thân thể gần như muốn vỡ, nhưng suy nghĩ trong đầu Lục Thanh vẫn còn thanh tĩnh vô cùng. Muốn làm cho ý niệm trong đầu kẻ đắc đạo mê loạn, trừ phi là nhân vật Tông sư đắc đạo, nếu không kẻ đắc đạo đã thật sự đạt tới cảnh giới kiên cường không minh vô ngã, tâm cảnh vững như bàn thạch, cứng như kim cương.
Trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh, lúc này trên Thức Kiếm ngàn trượng chữ Đạo màu xanh phát ra ánh sáng xanh chiếu sáng thức hải, xua tan tất cả những gì ô uế.
Nhị kiếp Kiếm Hoàng, chỉ bằng vào pháp tắc Trọng Lực không có khả năng đạt tới ngàn vạn cân. Ngàn vạn cân cự lực đè ép lên người, dù là Tông Sư Kiếm Phách cũng không thể nhúc nhích mảy may, chỉ có thể để mặc cho người giết mổ.
Dù sao Kiếm Đạo không phải là Võ Đạo của Thiên Linh tộc, tuy rằng cũng có tu luyện thần thông Kiếm Đạo về nhục thân, nhưng cũng không chú trọng quá nhiều. Như vậy, nếu không phải là nguyên nhân cảnh giới tu vi, vậy chỉ có thể là do thần thông của bản thân lão nhân này. Trong phút chốc, dường như Lục Thanh đã nắm bắt được điều gì….. Quỷ giới Linh Đô…..Quỷ giới….. Quỷ giới.
Trong đầu Lục Thanh dường như vừa mới có một thứ gì đó vỡ toang ra, gương mặt đấm đìa máu của hắn lúc này chậm rãi ngẩng lên, nhìn lão nhân trước mặt lúc này cũng đang lộ vẻ ngưng trọng, mỉm cười.
- Ngươi còn không chịu thần phục ư?
Lão nhân trầm giọng quát.
Lục Thanh khẽ cười:
- Thần phục ư? Nếu như trọng lực này là giả, như vậy hết thảy lúc này chỉ là tồn tại trong hư vô. Đã là hư vô, làm sao bắt ta thần phục được?
Lục Thanh ngừng một chút, ánh mắt như điện chớp, thần quang màu trắng sáng từ trong mắt bắn ra, uy nghiêm lẫm lẫm:
- Lão, lão phải thần phục ta mới phải!
- Ong…..
Một tiếng kiếm ngâm phảng phất như từ ngàn xưa vọng lại. Ngay tức khắc, từ trên người Lục Thanh toát ra khí Phong Mang dung hợp lực hồn phách màu trắng sáng, khí Phong Mang linh hoạt sắc bén bạo phát. Lập tức miệng vết thương trên người Lục Thanh khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Máu tươi đang bắn ra ngoài cũng lập tức quay ngược trở về thân thể.
Mà hai chân Lục Thanh đang lún sâu dưới đất cũng từ từ bay lên lơ lửng. Mặt đất bị vỡ nát dần dần khép lại, dường như tất cả đã quay trở lại thời điểm lúc trước.
Lúc này sau lưng Lục Thanh, một thanh kiếm màu tím trắng do Kiếm Ý ngưng tụ thành thực chất hiện ra, khí Phong Mang màu trắng sáng vờn quanh, không gian xung quanh chấn động kêu lên răng rắc, ầm ầm phá nát chỉ trong nháy mắt.
Vẫn trong Linh Đô quỷ các như trước, lão nhân đang nằm trên ghế lim dim ngủ không hề cử động, bên cạnh vẫn là bình trà xanh đang bốc khói nhè nhẹ.
Lưng Lục Thanh lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt trở nên ngưng trọng vô cùng, nhìn chăm chăm lão nhân trước mặt trầm giọng nói:
- Tiền bối là người phương nào, vì sao lại đùa giỡn tại hạ như vậy?
Trong lòng Lục Thanh càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ vô cùng, không ngờ lão nhân này trong vô tình làm ảnh hưởng tới hồn phách của hắn, làm cho hắn tiến vào trong ảo cảnh. Lực hồn phách như vậy có thể tưởng tượng lớn đến mức nào.
Giờ phút này đã thoát ly ảo cảnh, Lục Thanh thử cảm ứng lực hồn phách trên người lão nhân, nhưng lập tức hắn phát hiện ra mình không thể phát giác được lực hồn phách của đối phương. Lực hồn phách của đối phương tựa như Kiếm Thần sâu không thấy đáy.
Chưa nói tới cảnh giới tu vi của đối phương. Lục Thanh nhìn không thấu, nhưng một tia cảm ứng mơ hồ khiến cho hắn nghi hoặc thốt lên:
- Không ngờ lão đã đắc đạo.
Lão nhân ủa một tiếng, rốt cuộc ngồi dậy. Chỉ có điều lúc này hai mắt lão nhân mở ra màu vàng nhạt trước kia nay đã biến thành màu đen:
- Ngươi rất khá, quả nhiên Cổ tiểu tử không nhìn lầm người.
Giọng lão nhân này hết sức già nua, trong giọng nói dường như ẩn chứa tử khí vô cùng tận, dường như ngay sau đó sẽ chết đi lập tức:
- Nếu ta đoán không sai, ngươi chính là người sống.
Cái gì?
Lục Thanh giật mình kinh hãi, thật không ngờ bằng vào công phu thu liễm khí tức của Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, vẫn bị lão nhìn thấu.
- Không sai.
Lúc này bị phát giác ra, Lục Thanh cũng không định che giấu nữa.
Lão nhân gật gật đầu:
- Có thể thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy, rất tốt. Nói, ngươi đến Quỷ giới ta là muốn làm gì?
Nghe giọng điệu của lão nhân, Lục Thanh thoáng động trong lòng, bèn hỏi:
- Tiền bối là người đứng đầu Quỷ giới ư?
- Đứng đầu Quỷ giới?
Lão nhân lắc đầu:
- Ta không phải là người đứng đầu Quỷ giới, nhưng ta biết người ấy. người ấy cũng sẽ không hoan nghênh ngươi, hay là ngươi nên rời khỏi đây cho sớm.