-
Chương 8: Sơ thí thân thủ (hạ)
Trong Tử Trúc viện có bốn gian phòng được chia làm hai dãy. Xung quanh trồng toàn là tử trúc. Lá trúc đong đưa, phát ra những tiếng xào xạc. Thi thoảng lại có những tiếng chim ríu ríu, khiến cho bầu không khí hết sức thanh tịnh. Trước mấy gian phòng có một khoảng đất trống rộng mấy trượng. Trên bãi đất có một cái bàn đá với bốn cái ghế. Phía ngoài cùng của Tử Trúc viện được bao lại bởi một hàng rào bằng gỗ rất đẹp.
Sau khi dẫn Lục Thanh tới một gian phòng còn trống, Đoạn Thanh Vân nói:
- Sau này sư đệ ở đây. Những vật phẩm hàng ngày sẽ có đệ tử chuyên trách mang đến. Đến lúc đó cần cái gì cứ nói. Hôm nay sư đệ lên núi cũng mệt mỏi rồi, cứ ở đây mà nghỉ ngơi. Đến sáng mai, ta sẽ quay lại gọi ngươi. - Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi.
Bên trong gian phòng hết sức sạch sẽ, hiển nhiên là được quét dọn thường xuyên. Ở giữa gian phòng có kê một chiếc giường làm bằng trúc. Bên cạnh có một cái bàn nhỏ và một cái ghế cũng được làm bằng trúc. Ngoài ra, trong phòng còn có một cái giá sách, bên trên có bầy mấy chục quyển sách. Đại đa số sách trên đó ghi chép về lịch sử của Triêu Dương phong cùng với một số nhân vật quan trọng của Tử Hà tông. Ngoài ra còn có một vài yếu quyết kiếm pháp cơ bản. Có điều, chúng cũng đã nhàu nát, chỉ để đó cho đẹp mà thôi.
Sau nửa canh giờ, một tên đệ tử ngoại môn mang tới cho Lục Thanh một cái chăn, một bộ võ phục màu đen, một yêu bài chứng minh thân phận cùng với một quyển sách ghi chép toàn bộ sáu tầng tâm pháp của Húc Nhật tâm kinh. Mấy tờ giấy cuối cùng có ghi những quy định cùng với địa hình phân bố trên Triêu Dương phong.Ngoài ra còn có một thanh hắc thiết kiếm cùng với lời nhắc Lục Thanh sáng sớm ngày mai tham gia thần luyện. Thần luyện kiếm pháp chính là Triêu Dương thất thức cơ bản của Triêu Dương phong. Loại kiếm pháp này từ ba năm trước, khi Lục Thanh mới bắt đầu tiếp xúc với kiếm đạo đã bắt đầu luyện tập. Bởi vì, Lục gia phụ thuộc vào Triêu Dương phong, nên thứ mà Lục gia luyện tập cũng là Kiếm Nguyên công và kiếm pháp của Triêu Dương phong. Kể cà Lục Thanh bây giờ cũng đang tu luyện Kiếm Nguyên công chính là Húc Nhật tâm kinh của Triêu Dương phong. Chỉ có điều do năm đó, Lục Vân sợ tu vi của hắn còn thấp nếu cố quá sẽ tổn hại đến sức khỏe nên mới chỉ truyền cho hắn ba tầng đầu.
Ban đêm, Lục Thanh yên lặng nằm trên giường. Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng hiện lên. Ánh trăng sáng vằng vặc, trải xuống mặt đất một làn ánh sáng huyền ảo. Mới có nửa tháng trôi qua, vậy mà đời người đã có biết bao nhiêu sự thay đổi. Không thể không nói là lẽ trời trêu người. Sức người không thể thắng lại ý trời, chỉ có thể để mặc cho thiên đạo kéo dắt mà thôi.
Lục Thanh lấy tay xoa nhẹ lên Niệm Vân kiếm. Một cảm giác huyết mạch tương liên chợt xuất hiện. Niệm Vân ơi Niệm Vân! Chúng ta chỉ có thời gian năm năm mà thôi. Lục Thanh im lặng, thầm nói trong lòng. Giống như cảm nhận được tâm tình của Lục Thanh, thanh tử kiếm khẽ ngâm lên một tiếng nhẹ nhàng. "Phụ thân! Người đang cổ vũ con sao?" - Lục Thanh vỗ nhẹ vào vỏ kiếm, nhỏ giọng nói. Một lúc sau, hắn liền chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng vẫn tỏa ra ánh sáng dìu dìu, chiếu xuống từng cái lá trúc đang đung đưa trong gió.
Sáng sớm ngày thứ hai, mới tảng sáng, Đoạn Thanh Vân đã đến đánh thức Lục Thanh nói đã tới giờ thần luyện. Chờ Lục Thanh rửa mặt, súc miệng xong, đi ra đến cửa, hai người Triệu Thiên Diệp đã đứng đó chờ sẵn. Mấy người nói chuyện vài câu rồi cùng nhau đi về phía sân rộng trước cung.
Sau khi bốn người đi tới sân, số lượng người tới đã gần như đông đủ. Chỉ còn có hai tới ba người còn chưa đến. Tuy nhiên, cách đó không xa cũng có thể thấy bóng họ dần xuất hiện. Căn cứ theo lời nói của Đoạn Thanh Vân thì vị trí thần luyện căn cứ theo thứ tự sư huynh đệ mà đứng. Càng đứng đầu thì thực lực càng mạnh. Mà hôm nay, Lục Thanh mới nhập môn, trong số sư huynh đệ đứng cuối cùng nên cũng chỉ có thể đứng cuối mà thôi.
Nói một câu với ba người Đoạn Thanh Vân, Lục Thanh đi tới hàng gần cuối, rút Hắc Thiết kiếm sau lưng ra. Về phần Niệm Vân kiếm, Lục Thanh cũng không sử dụng. Thứ nhất, hoài bích có tội tránh để cho mọi người đám tiếu. Thứ hai là tu vi của hắn mới đang chỉ ở giai đoạn đầu tiên của kiếm đạo. Tu vi Kiếm thị mà quá ỷ lại vào thần binh thì sự tăng trưởng tu vi bản thân cùng với sự lĩnh ngộ chắc chắn sẽ bị trở ngại. Nhưng Lục Thanh cũng phát hiện một điều, đó là vào lúc này tất cả mọi người xếp thành năm hàng thẳng tắp. Người đứng ở hai hàng đầu đều có những thanh kiếm đặc biệt: Có thể được chế tạo bằng tinh thiết, trầm ngân hoặc là hỗn hợp huyền thiết và hắc thiết. Có thể nói là hình dạng vô cùng phong phú và đa dạng. Ba hàng tiếp theo thì hoàn toàn bình thường, gần như một trăm phần trăm đều sử dụng hắc thiết chú tạo ra. Mặc dù cũng có một số vị trí đặc biệt nhưng so với hai hàng đầu thì hoàn toàn chênh lệch.
Hơn nữa, Lục Thanh còn chú ý thấy phía trước hàng thứ nhất có một thạch thai hình tròn, rộng hơn sáu trượng. Trong lòng hắn cảm thấy thắc mắc, hỏi một gã đệ tử bên cạnh:
- Sư huynh! Xin hỏi Thạch thai phía trước dùng để làm gì? Khi thần luyện, sư phụ không đến hay sao?
Tên đệ tử đó cũng chỉ hơn Lục Thanh khoảng vài tuổi, ước chừng mười bốn, mười lăm. Lúc này, hắn đang dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau bụi trên thân kiếm. Có điều, Lục Thanh thấy trên thân kiếm ngay cả một chút bẩn cũng không có, nhưng gã càng lau nó lại càng sáng. Sau khi nghe Lục Thanh hỏi, tên đệ tử trả lời:
- Lục sư đệ mới tới nên không biết. Thần luyện là truyền thống hàng ngàn năm nay trên Triêu Dương phong chúng ta. Nó chỉ xem như là chút khởi động mỗi ngày mà thôi. Còn chính thức tu luyện là sau khi kết thúc thần luyện, mọi người tự chọn cho mình một vị trí, bất kể là cánh rừng bên cạnh Triêu Dương cung, hay phía sau núi cũng đều là những chỗ rất tốt. Còn sư phụ thì không phải ngày nào cũng đến. Đại khái mỗi tháng người sẽ tới khoảng hai lần. Còn về thạch thai kia... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nói đến đây, nét mặt đệ tử có chút kính sợ:
- Thạch thai đó được gọi là Diệu Dương thai. Năm đó, Tổ sư gia đứng ngắm mặt trời mà giác ngộ, sáng chế ra Diệu Dương kiếm thức ở chính chỗ đó. Từ xưa đến nay, mỗi buổi thần luyện thì đó chính là chỗ mà đại sư huynh đứng lên để hướng dẫn. Nhưng hôm nay, đại sư huynh một lòng theo đuổi kiếm đạo nên sư phụ cho phép không phải tới thần luyện thường xuyên. Bây giờ, tất cả đều do Nhị sư huynh hướng dẫn. - Giọng nói của hắn có chút tiếc nuối.
Khi tên đệ tử vừa dứt lời, một thân ảnh màu xám liền chậm rãi bước lên thạch thai. Lục Thanh chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy người đó có tướng mạo bình thường, ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Hắn mặc một bộ võ phụ màu xám, bước chân giống như nước chảy mây trôi, khí độ phiêu dật, hết sức bình tĩnh. Sau khi đi tới giữa thạch thai, hắn liền rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm có màu ô kim, dài ba thước, sáu tấc. Với con mắt của Lục Thanh thì thanh kiếm này cũng tương đương với thanh kiếm của Triệu Thiên Diệp. Nó cũng dùng tinh thiết trăm năm trộn với Ô kim mà luyện thành. Trong số những thanh thần kiếm thanh phàm thì nó cũng được coi là một thah kiếm tốt.
Về phần nhị sư huynh Lăng Tiêu, ngày hôm qua, Lục Thanh đã nghe Đoạn Thanh Vân giới thiệu qua. Hắn chính là một người họ hàng xa của sư phụ. Do phụ mẫu mất sớm nên được sư phụ mang lên núi. Thiên phú kiếm đạo của hắn cũng rất tốt. Mặc dù không thể sánh với Niếp Thanh Thiên, nhưng cũng đã có tu vi Kiếm Khách bậc trung. Trong số những người trẻ tuổi của Tử Hà tông cũng có một chút uy danh. Hắn tu luyện Thanh Vân kiếm quyết đến mức xuất thần nhập hóa. Cho dù là Triệu Thiên Diệp cũng không thể chống đỡ. Lúc này hắn đứng trên đài, khí thế phiêu dật bất chợt biến hóa. Tay phải của hắn cầm kiếm...một luồng khí thế trầm ổn bắt đầu xuất hiện.
- Bắt đầu...
Nghe thấy khẩu lệnh, Lục Thanh vội vàng thu liễm tinh thần. Tâm cảnh chìm vào trong cảnh giới tĩnh lặng. Động tác của hắn khiến cho tên đệ tử bên cạnh, vốn sau khi nghe thấy khẩu lệnh có vẻ hơi giật mình, liền sáng mắt lên, thầm hỏi tại sao mà tâm cảnh của Lục Thanh lại có thể vững vàng như thế? Tâm cảnh như vậy trong số đám đệ tử xếp cuối như bọn họ quả là hiếm có.
Hắn không biết rằng, từ năm Lục Thanh được ba tuổi, Lục Vân đã bắt đầu truyền thừa cho hắn về lịch sử chú kiếm của Lục gia. Sau khi đến tám tuổi đã bắt đầu thử chú kiếm. Ngay từ ngày đầu tiên, Lục Vân đã dạy cho hắn rằng một gã Chú Kiếm sư phải có được tâm cảnh. Chú kiếm là một môn bác đại tinh thâm. Đối với chú kiếm, bất luận là chọn tài liệu, nung nóng, hay khống chế nhiệt độ trong lò đều không thể coi thường. Đồng thời cũng phải có được tâm cảnh kiên định, gặp nguy không loạn, cho dù núi có sập xuống vẫn không thay đổi nét mặt. Từ khi rèn luyện đến nay, mặc dù Lục Thanh vẫn chưa thể đạt được yêu cầu, nhưng tâm cảnh của hắn cũng không hề dễ dàng dao động.
Triêu Dương thất thức cùng với Đằng Vân cửu kiếm chính là kiếm pháp cơ sở của Triêu Dương phong. Tuy nói là cơ sở nhưng trải qua bao nhiêu đời, môn nhân liên tục tu sửa, tinh luyện đã khiến cho bộ kiếm phát cơ sở đó phát huy được tinh túy của nó. Hai loại kiếm pháp đó, Lục Thanh đã thuộc lòng. Trong cơ thể hắn, Húc Nhật tâm kinh tầng thứ hai vận chuyển, trên thân hắc thiết kiếm liền tỏa ra kiếm nguyên khí màu tím nhạt. Hắn bắt đầu theo động tác của Lăng Tiêu thi triển từ thức thứ nhất Bát Vân Kiến Nhật. Hắc Thiết kiếm trong tay Lục Thanh hóa thành một luồng sáng tím cắt qua không khí. Từ thanh trường kiếm văng vẳng có tiếng rít vang lên. Hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào động tác của Lăng Tiêu. Chỉ thấy trên thạch thai một cái bóng trắng đang dịch chuyển, trên trường kiếm ô kim tỏa ra một làn kiếm khí màu tím dài hơn một thước. Lục Thanh có thể cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ đập vào mặt.
Không thể không nói kiếm pháp của Lăng Tiêu đã đạt tới mức đăng đường nhập thất (Từ nông đến sâu), bắt đầu có phong cách của một đại hành gia. Từ thức thứ nhất Bát Vân Kiếm Nhất chuyển thành Triêu Dương Sơ Hiện, Vân Chưng Hà Úy, rồi thức thứ tư Hà Quang Vạn Trượng, thức thứ năm Ánh Nhật Sơn Hà... được hắn thi triển một cách liền lạc, không hề có chút gián đoạn, giống như nước chảy, mây trôi hết sức tự nhiên. Thanh kiếm trong tay hắn giống như một bộ phân trên cơ thể. Kiếm khí màu tím trên thân kiếm phô diễn, trong nháy mắt phong tỏa tất cả các phương vị chung quanh. Kiếm thức bất chợt tỏa ra giống như đám mây tụ lại rồi tản ra. Bóng kiếm hình thành một lớp màn dày đặc bao quanh người hắn. Mũi kiếm lấp lánh tử quang khiến cho tâm thần người ta phải mê mẩn.
So với động tác của Lăng Tiêu, Lục Thanh biết mình còn kém nhiều lắm. Bất luận là mức độ thuần thục của chiêu thức hay biến hóa. Kiếm pháp của bản thân quá nặng về chiêu thức. Chiêu thức trong khi thi triển quá nặng nề. Nếu như mà mang đi đối địch, rất dễ bị người ta nắm được biến hóa mà một chiêu chế trụ.
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú từng chiêu từng thức của Lăng Tiêu, không ngừng so sánh với kiếm pháp của bản thân. Lục Thanh cảm thấy thu được rất nhiều ích lợi. Hắc Thiết kiếm trong tay thi triển cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Đồng thời hắn cũng ngộ ra được một chút kỹ xảo vận lực mà trước đó không biết, khiến cho hiệu quả từ hai phần, tăng lên đến ba phần. Cái này cũng không phải là do kiếm pháp của Lục Thanh quá kém cỏi. Ít nhất thì trong số những người đứng cuối, có bốn năm vị sư huynh so với hắn còn kém một bậc. Mà trong bọn họ, tu vi kém cỏi nhất cũng đã Trúc Cơ xong, đạt tới cấp bậc Kiếm giả.
Dù sao thì địa vị của Lục gia tại Tử Hà tông cũng không phải là thấp. Lục Vân và Nhan Như Ngọc đều có thực lực Kiếm Sư và Kiếm Khách. Bình thường hai người vẫn chỉ đạo không ít về kiếm pháp cho Lục Thanh. Cũng do tu vi của Lục Thanh còn thấp nên chỉ tập trung vào kiếm pháp cơ bản. Chỉ có tu luyện trụ cột vững chắc thì sau này mới có thể lĩnh ngộ thật tốt đối với kiếm đạo. Vì vậy mà trước khi tới Triêu Dương phong, Lục Thanh chỉ đơn thuần là luyện kiếm, luyện chiêu. Lần đầu tiên thần luyện đối với hắn hoàn toàn khắc sâu một điểm, khiến cho hắn hiểu rõ phương hướng cố gắng trong thời gian tiếp theo của hắn.
Cố gắng theo sát chiêu thức của Lăng Tiêu, có thể thấy được tử khí trên thân kiếm của Lục Thanh tăng mạnh, cước bộ của hắn di chuyển hóa thành một luồng ánh sáng màu tím. Trường kiếm huy vũ từ từ sinh ra những tiếng kiếm ngân xé gió, khiến cho bụi đất dưới chân hơi bị cuốn lên. Biến hóa bất chợt khiến cho vài tên đệ tử xung quanh cảm thấy kinh ngạc. Đặc biệt là tên đệ tử vừa mới cùng nói chuyện với Lục Thanh trong lòng lại càng thêm bất đắc dĩ. Bởi hắn biết, chỉ cần Lục Thanh có thể Trúc Cơ thành công thì với kiếm pháp đó, tới sau lần tỷ thí cứ nửa năm một lần, hắn sẽ biến thành sư đệ của người ta.
Thời gian khoảng nửa nén nhang trôi qua. Sau khi Lăng Tiêu diễn luyện đến thức cuối cùng Dương Quang Phổ Chiếu, tiếng kiếm rít lên trong không khí liên tiếp. Trường kiếm hóa thành một tấm màn mỏng. Kiếm khí màu tím lưu chuyển khiến cho quang quanh giống như có một vầng mặt trời màu tím đang tỏa ra ánh sáng. Hơn mười đạo kiếm khí màu tím bắt ra từ thân kiếm, xuyên qua không khí, vọt ra ngoài hơn mười trượng mới từ từ biến mất. Cho dù đứng tận phía sau, nhưng Lục Thanh cũng có thể cảm nhận được, đạo kiếm khí kia tạo ra cơn gió chực thổi bay hắn.
Ô Kim trường kiếm được Lăng Tiêu thu lại theo một quỹ tích hình vòng cung, chui vào vỏ kiếm. Mà trong đám người đứng cuối cùng, Lục Thanh đang cầm kiếm đứng im. Triêu Dương thất thức được Lăng Tiêu thi triển đã mang lại cho hắn rất nhiều sự thu hoạch. Trong lòng hắn đang không ngừng diễn luyện và thể ngộ.
Sau khi dẫn Lục Thanh tới một gian phòng còn trống, Đoạn Thanh Vân nói:
- Sau này sư đệ ở đây. Những vật phẩm hàng ngày sẽ có đệ tử chuyên trách mang đến. Đến lúc đó cần cái gì cứ nói. Hôm nay sư đệ lên núi cũng mệt mỏi rồi, cứ ở đây mà nghỉ ngơi. Đến sáng mai, ta sẽ quay lại gọi ngươi. - Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi.
Bên trong gian phòng hết sức sạch sẽ, hiển nhiên là được quét dọn thường xuyên. Ở giữa gian phòng có kê một chiếc giường làm bằng trúc. Bên cạnh có một cái bàn nhỏ và một cái ghế cũng được làm bằng trúc. Ngoài ra, trong phòng còn có một cái giá sách, bên trên có bầy mấy chục quyển sách. Đại đa số sách trên đó ghi chép về lịch sử của Triêu Dương phong cùng với một số nhân vật quan trọng của Tử Hà tông. Ngoài ra còn có một vài yếu quyết kiếm pháp cơ bản. Có điều, chúng cũng đã nhàu nát, chỉ để đó cho đẹp mà thôi.
Sau nửa canh giờ, một tên đệ tử ngoại môn mang tới cho Lục Thanh một cái chăn, một bộ võ phục màu đen, một yêu bài chứng minh thân phận cùng với một quyển sách ghi chép toàn bộ sáu tầng tâm pháp của Húc Nhật tâm kinh. Mấy tờ giấy cuối cùng có ghi những quy định cùng với địa hình phân bố trên Triêu Dương phong.Ngoài ra còn có một thanh hắc thiết kiếm cùng với lời nhắc Lục Thanh sáng sớm ngày mai tham gia thần luyện. Thần luyện kiếm pháp chính là Triêu Dương thất thức cơ bản của Triêu Dương phong. Loại kiếm pháp này từ ba năm trước, khi Lục Thanh mới bắt đầu tiếp xúc với kiếm đạo đã bắt đầu luyện tập. Bởi vì, Lục gia phụ thuộc vào Triêu Dương phong, nên thứ mà Lục gia luyện tập cũng là Kiếm Nguyên công và kiếm pháp của Triêu Dương phong. Kể cà Lục Thanh bây giờ cũng đang tu luyện Kiếm Nguyên công chính là Húc Nhật tâm kinh của Triêu Dương phong. Chỉ có điều do năm đó, Lục Vân sợ tu vi của hắn còn thấp nếu cố quá sẽ tổn hại đến sức khỏe nên mới chỉ truyền cho hắn ba tầng đầu.
Ban đêm, Lục Thanh yên lặng nằm trên giường. Ngoài cửa sổ, một vầng trăng sáng hiện lên. Ánh trăng sáng vằng vặc, trải xuống mặt đất một làn ánh sáng huyền ảo. Mới có nửa tháng trôi qua, vậy mà đời người đã có biết bao nhiêu sự thay đổi. Không thể không nói là lẽ trời trêu người. Sức người không thể thắng lại ý trời, chỉ có thể để mặc cho thiên đạo kéo dắt mà thôi.
Lục Thanh lấy tay xoa nhẹ lên Niệm Vân kiếm. Một cảm giác huyết mạch tương liên chợt xuất hiện. Niệm Vân ơi Niệm Vân! Chúng ta chỉ có thời gian năm năm mà thôi. Lục Thanh im lặng, thầm nói trong lòng. Giống như cảm nhận được tâm tình của Lục Thanh, thanh tử kiếm khẽ ngâm lên một tiếng nhẹ nhàng. "Phụ thân! Người đang cổ vũ con sao?" - Lục Thanh vỗ nhẹ vào vỏ kiếm, nhỏ giọng nói. Một lúc sau, hắn liền chìm vào giấc ngủ. Ánh trăng vẫn tỏa ra ánh sáng dìu dìu, chiếu xuống từng cái lá trúc đang đung đưa trong gió.
Sáng sớm ngày thứ hai, mới tảng sáng, Đoạn Thanh Vân đã đến đánh thức Lục Thanh nói đã tới giờ thần luyện. Chờ Lục Thanh rửa mặt, súc miệng xong, đi ra đến cửa, hai người Triệu Thiên Diệp đã đứng đó chờ sẵn. Mấy người nói chuyện vài câu rồi cùng nhau đi về phía sân rộng trước cung.
Sau khi bốn người đi tới sân, số lượng người tới đã gần như đông đủ. Chỉ còn có hai tới ba người còn chưa đến. Tuy nhiên, cách đó không xa cũng có thể thấy bóng họ dần xuất hiện. Căn cứ theo lời nói của Đoạn Thanh Vân thì vị trí thần luyện căn cứ theo thứ tự sư huynh đệ mà đứng. Càng đứng đầu thì thực lực càng mạnh. Mà hôm nay, Lục Thanh mới nhập môn, trong số sư huynh đệ đứng cuối cùng nên cũng chỉ có thể đứng cuối mà thôi.
Nói một câu với ba người Đoạn Thanh Vân, Lục Thanh đi tới hàng gần cuối, rút Hắc Thiết kiếm sau lưng ra. Về phần Niệm Vân kiếm, Lục Thanh cũng không sử dụng. Thứ nhất, hoài bích có tội tránh để cho mọi người đám tiếu. Thứ hai là tu vi của hắn mới đang chỉ ở giai đoạn đầu tiên của kiếm đạo. Tu vi Kiếm thị mà quá ỷ lại vào thần binh thì sự tăng trưởng tu vi bản thân cùng với sự lĩnh ngộ chắc chắn sẽ bị trở ngại. Nhưng Lục Thanh cũng phát hiện một điều, đó là vào lúc này tất cả mọi người xếp thành năm hàng thẳng tắp. Người đứng ở hai hàng đầu đều có những thanh kiếm đặc biệt: Có thể được chế tạo bằng tinh thiết, trầm ngân hoặc là hỗn hợp huyền thiết và hắc thiết. Có thể nói là hình dạng vô cùng phong phú và đa dạng. Ba hàng tiếp theo thì hoàn toàn bình thường, gần như một trăm phần trăm đều sử dụng hắc thiết chú tạo ra. Mặc dù cũng có một số vị trí đặc biệt nhưng so với hai hàng đầu thì hoàn toàn chênh lệch.
Hơn nữa, Lục Thanh còn chú ý thấy phía trước hàng thứ nhất có một thạch thai hình tròn, rộng hơn sáu trượng. Trong lòng hắn cảm thấy thắc mắc, hỏi một gã đệ tử bên cạnh:
- Sư huynh! Xin hỏi Thạch thai phía trước dùng để làm gì? Khi thần luyện, sư phụ không đến hay sao?
Tên đệ tử đó cũng chỉ hơn Lục Thanh khoảng vài tuổi, ước chừng mười bốn, mười lăm. Lúc này, hắn đang dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau bụi trên thân kiếm. Có điều, Lục Thanh thấy trên thân kiếm ngay cả một chút bẩn cũng không có, nhưng gã càng lau nó lại càng sáng. Sau khi nghe Lục Thanh hỏi, tên đệ tử trả lời:
- Lục sư đệ mới tới nên không biết. Thần luyện là truyền thống hàng ngàn năm nay trên Triêu Dương phong chúng ta. Nó chỉ xem như là chút khởi động mỗi ngày mà thôi. Còn chính thức tu luyện là sau khi kết thúc thần luyện, mọi người tự chọn cho mình một vị trí, bất kể là cánh rừng bên cạnh Triêu Dương cung, hay phía sau núi cũng đều là những chỗ rất tốt. Còn sư phụ thì không phải ngày nào cũng đến. Đại khái mỗi tháng người sẽ tới khoảng hai lần. Còn về thạch thai kia... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nói đến đây, nét mặt đệ tử có chút kính sợ:
- Thạch thai đó được gọi là Diệu Dương thai. Năm đó, Tổ sư gia đứng ngắm mặt trời mà giác ngộ, sáng chế ra Diệu Dương kiếm thức ở chính chỗ đó. Từ xưa đến nay, mỗi buổi thần luyện thì đó chính là chỗ mà đại sư huynh đứng lên để hướng dẫn. Nhưng hôm nay, đại sư huynh một lòng theo đuổi kiếm đạo nên sư phụ cho phép không phải tới thần luyện thường xuyên. Bây giờ, tất cả đều do Nhị sư huynh hướng dẫn. - Giọng nói của hắn có chút tiếc nuối.
Khi tên đệ tử vừa dứt lời, một thân ảnh màu xám liền chậm rãi bước lên thạch thai. Lục Thanh chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy người đó có tướng mạo bình thường, ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Hắn mặc một bộ võ phụ màu xám, bước chân giống như nước chảy mây trôi, khí độ phiêu dật, hết sức bình tĩnh. Sau khi đi tới giữa thạch thai, hắn liền rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm có màu ô kim, dài ba thước, sáu tấc. Với con mắt của Lục Thanh thì thanh kiếm này cũng tương đương với thanh kiếm của Triệu Thiên Diệp. Nó cũng dùng tinh thiết trăm năm trộn với Ô kim mà luyện thành. Trong số những thanh thần kiếm thanh phàm thì nó cũng được coi là một thah kiếm tốt.
Về phần nhị sư huynh Lăng Tiêu, ngày hôm qua, Lục Thanh đã nghe Đoạn Thanh Vân giới thiệu qua. Hắn chính là một người họ hàng xa của sư phụ. Do phụ mẫu mất sớm nên được sư phụ mang lên núi. Thiên phú kiếm đạo của hắn cũng rất tốt. Mặc dù không thể sánh với Niếp Thanh Thiên, nhưng cũng đã có tu vi Kiếm Khách bậc trung. Trong số những người trẻ tuổi của Tử Hà tông cũng có một chút uy danh. Hắn tu luyện Thanh Vân kiếm quyết đến mức xuất thần nhập hóa. Cho dù là Triệu Thiên Diệp cũng không thể chống đỡ. Lúc này hắn đứng trên đài, khí thế phiêu dật bất chợt biến hóa. Tay phải của hắn cầm kiếm...một luồng khí thế trầm ổn bắt đầu xuất hiện.
- Bắt đầu...
Nghe thấy khẩu lệnh, Lục Thanh vội vàng thu liễm tinh thần. Tâm cảnh chìm vào trong cảnh giới tĩnh lặng. Động tác của hắn khiến cho tên đệ tử bên cạnh, vốn sau khi nghe thấy khẩu lệnh có vẻ hơi giật mình, liền sáng mắt lên, thầm hỏi tại sao mà tâm cảnh của Lục Thanh lại có thể vững vàng như thế? Tâm cảnh như vậy trong số đám đệ tử xếp cuối như bọn họ quả là hiếm có.
Hắn không biết rằng, từ năm Lục Thanh được ba tuổi, Lục Vân đã bắt đầu truyền thừa cho hắn về lịch sử chú kiếm của Lục gia. Sau khi đến tám tuổi đã bắt đầu thử chú kiếm. Ngay từ ngày đầu tiên, Lục Vân đã dạy cho hắn rằng một gã Chú Kiếm sư phải có được tâm cảnh. Chú kiếm là một môn bác đại tinh thâm. Đối với chú kiếm, bất luận là chọn tài liệu, nung nóng, hay khống chế nhiệt độ trong lò đều không thể coi thường. Đồng thời cũng phải có được tâm cảnh kiên định, gặp nguy không loạn, cho dù núi có sập xuống vẫn không thay đổi nét mặt. Từ khi rèn luyện đến nay, mặc dù Lục Thanh vẫn chưa thể đạt được yêu cầu, nhưng tâm cảnh của hắn cũng không hề dễ dàng dao động.
Triêu Dương thất thức cùng với Đằng Vân cửu kiếm chính là kiếm pháp cơ sở của Triêu Dương phong. Tuy nói là cơ sở nhưng trải qua bao nhiêu đời, môn nhân liên tục tu sửa, tinh luyện đã khiến cho bộ kiếm phát cơ sở đó phát huy được tinh túy của nó. Hai loại kiếm pháp đó, Lục Thanh đã thuộc lòng. Trong cơ thể hắn, Húc Nhật tâm kinh tầng thứ hai vận chuyển, trên thân hắc thiết kiếm liền tỏa ra kiếm nguyên khí màu tím nhạt. Hắn bắt đầu theo động tác của Lăng Tiêu thi triển từ thức thứ nhất Bát Vân Kiến Nhật. Hắc Thiết kiếm trong tay Lục Thanh hóa thành một luồng sáng tím cắt qua không khí. Từ thanh trường kiếm văng vẳng có tiếng rít vang lên. Hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào động tác của Lăng Tiêu. Chỉ thấy trên thạch thai một cái bóng trắng đang dịch chuyển, trên trường kiếm ô kim tỏa ra một làn kiếm khí màu tím dài hơn một thước. Lục Thanh có thể cảm nhận được một luồng hơi thở mạnh mẽ đập vào mặt.
Không thể không nói kiếm pháp của Lăng Tiêu đã đạt tới mức đăng đường nhập thất (Từ nông đến sâu), bắt đầu có phong cách của một đại hành gia. Từ thức thứ nhất Bát Vân Kiếm Nhất chuyển thành Triêu Dương Sơ Hiện, Vân Chưng Hà Úy, rồi thức thứ tư Hà Quang Vạn Trượng, thức thứ năm Ánh Nhật Sơn Hà... được hắn thi triển một cách liền lạc, không hề có chút gián đoạn, giống như nước chảy, mây trôi hết sức tự nhiên. Thanh kiếm trong tay hắn giống như một bộ phân trên cơ thể. Kiếm khí màu tím trên thân kiếm phô diễn, trong nháy mắt phong tỏa tất cả các phương vị chung quanh. Kiếm thức bất chợt tỏa ra giống như đám mây tụ lại rồi tản ra. Bóng kiếm hình thành một lớp màn dày đặc bao quanh người hắn. Mũi kiếm lấp lánh tử quang khiến cho tâm thần người ta phải mê mẩn.
So với động tác của Lăng Tiêu, Lục Thanh biết mình còn kém nhiều lắm. Bất luận là mức độ thuần thục của chiêu thức hay biến hóa. Kiếm pháp của bản thân quá nặng về chiêu thức. Chiêu thức trong khi thi triển quá nặng nề. Nếu như mà mang đi đối địch, rất dễ bị người ta nắm được biến hóa mà một chiêu chế trụ.
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú từng chiêu từng thức của Lăng Tiêu, không ngừng so sánh với kiếm pháp của bản thân. Lục Thanh cảm thấy thu được rất nhiều ích lợi. Hắc Thiết kiếm trong tay thi triển cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Đồng thời hắn cũng ngộ ra được một chút kỹ xảo vận lực mà trước đó không biết, khiến cho hiệu quả từ hai phần, tăng lên đến ba phần. Cái này cũng không phải là do kiếm pháp của Lục Thanh quá kém cỏi. Ít nhất thì trong số những người đứng cuối, có bốn năm vị sư huynh so với hắn còn kém một bậc. Mà trong bọn họ, tu vi kém cỏi nhất cũng đã Trúc Cơ xong, đạt tới cấp bậc Kiếm giả.
Dù sao thì địa vị của Lục gia tại Tử Hà tông cũng không phải là thấp. Lục Vân và Nhan Như Ngọc đều có thực lực Kiếm Sư và Kiếm Khách. Bình thường hai người vẫn chỉ đạo không ít về kiếm pháp cho Lục Thanh. Cũng do tu vi của Lục Thanh còn thấp nên chỉ tập trung vào kiếm pháp cơ bản. Chỉ có tu luyện trụ cột vững chắc thì sau này mới có thể lĩnh ngộ thật tốt đối với kiếm đạo. Vì vậy mà trước khi tới Triêu Dương phong, Lục Thanh chỉ đơn thuần là luyện kiếm, luyện chiêu. Lần đầu tiên thần luyện đối với hắn hoàn toàn khắc sâu một điểm, khiến cho hắn hiểu rõ phương hướng cố gắng trong thời gian tiếp theo của hắn.
Cố gắng theo sát chiêu thức của Lăng Tiêu, có thể thấy được tử khí trên thân kiếm của Lục Thanh tăng mạnh, cước bộ của hắn di chuyển hóa thành một luồng ánh sáng màu tím. Trường kiếm huy vũ từ từ sinh ra những tiếng kiếm ngân xé gió, khiến cho bụi đất dưới chân hơi bị cuốn lên. Biến hóa bất chợt khiến cho vài tên đệ tử xung quanh cảm thấy kinh ngạc. Đặc biệt là tên đệ tử vừa mới cùng nói chuyện với Lục Thanh trong lòng lại càng thêm bất đắc dĩ. Bởi hắn biết, chỉ cần Lục Thanh có thể Trúc Cơ thành công thì với kiếm pháp đó, tới sau lần tỷ thí cứ nửa năm một lần, hắn sẽ biến thành sư đệ của người ta.
Thời gian khoảng nửa nén nhang trôi qua. Sau khi Lăng Tiêu diễn luyện đến thức cuối cùng Dương Quang Phổ Chiếu, tiếng kiếm rít lên trong không khí liên tiếp. Trường kiếm hóa thành một tấm màn mỏng. Kiếm khí màu tím lưu chuyển khiến cho quang quanh giống như có một vầng mặt trời màu tím đang tỏa ra ánh sáng. Hơn mười đạo kiếm khí màu tím bắt ra từ thân kiếm, xuyên qua không khí, vọt ra ngoài hơn mười trượng mới từ từ biến mất. Cho dù đứng tận phía sau, nhưng Lục Thanh cũng có thể cảm nhận được, đạo kiếm khí kia tạo ra cơn gió chực thổi bay hắn.
Ô Kim trường kiếm được Lăng Tiêu thu lại theo một quỹ tích hình vòng cung, chui vào vỏ kiếm. Mà trong đám người đứng cuối cùng, Lục Thanh đang cầm kiếm đứng im. Triêu Dương thất thức được Lăng Tiêu thi triển đã mang lại cho hắn rất nhiều sự thu hoạch. Trong lòng hắn đang không ngừng diễn luyện và thể ngộ.