Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Trong lòng như ngộ ra được điều gì đó, hai mắt Lục Thanh nhắm lại, cẩn thận nhớ lại quá trình giao thủ vừa rồi. Nhưng Huyền Thanh ra chiêu, biến chiêu rồi ý cảnh chiêu thức đều đạt tới một trình độ rất cả mà Lục Thanh bây giờ mới chỉ có thể ngước mắt lên mà nhìn. Nhân dịp, một số những điều cầ phải chú ý đều được Huyền Thanh nói ra. Lục Thanh suy nghĩ rồi sắp xếp lại. Có thể nói là thu hoạch tương đối nhiều.
Huyền Thanh cũng chẳng quấy rầy, xoay người đi tới bên bàn. Trên bàn có đặt một ấm trà trắng điểm một vài bông hoa màu xanh. Từ vòi ấm, một sợi khói nhỏ màu trắng bay lên, mang theo một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra một khoảng không gian phía trên.
Bên cạnh ấm trà có hai cái chén nhỏ màu lam, môt màu lam giống như nước biển, trên mặt có những đường vân màu đen nhỏ như tơ. Hiển nhiên là chúng đã được chuẩn bị từ trước. Đưa tay nhấc hai chén trà lên, nước trong chén khoảng chừng tám phần. Đột nhiên, Huyền Thanh nhướng mày, xoay người khiển trách một câu nhẹ nhàng:
- Cảnh giới không đủ, không nên cố chấp. - Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vọng vào tai Lục Thanh lại chẳng khác nào tiếng chuông lớn, khiến cho hắn phải đinh tai nhức óc.
Hai mắt mở ra, mặc dù vẫn còn có một chút mê mang, nhưng trong phút chốc liền biến mất. Trong lòng Lục Thanh cảm thấy may mắn. Vừa rồi, hắn nhớ lại khoảng khắc giao thủ với Huyền Thanh. Lúc đầu, mọi thứ rất tốt, ngẫm kỹ cũng thu hoạch được rất nhiều. Nhưng nhớ tới thức cuối cùng Phong Quyển Tàn Vân lại không thể nắm được quỹ tích của ngón tay, tinh thần nhất thời chìm vào trong đó. Nhưng càng nghĩ tới, lại càng cảm thấy mơ hồ. Nếu sư phụ Huyền Thanh không kịp phát hiện ra hơi thở của hắn rối loạn chỉ sợ đã bị tẩu hỏa nhập ma. Tẩu hỏa nhập ma vào lúc này, mặc dù hắn chưa Trúc Cơ thì cũng phải nội thương ít nhất một tháng. Nghĩ tới đây, Lục Thanh bái Huyền Thanh một cái thật sâu, cảm kích nói:
- Đa tạ sư phụ lên tiếng nhắc nhỏ...
Phất tay, Huyền Thanh nói:
- Không có gì. - Nói xong, lão cầm một ly trà đưa cho Lục Thanh:
- Nếm thử đi. Đây là loại trà xanh mà ta cất giữ từ cuối xuân.
Nhìn chén ngọc ấm áp trong tay, nước trong chén trà có màu lam nhạt hợp với màu sắc của cái chén. Một chút khói mỏng bay lên mang theo một mùi thơm dịu bay vào trong mũi. Hắn không nhịn được nhấp một ngụm nhỏ. Nhất thời, trong miệng cũng trở nên thơm mát. Trong mùi thơm còn mang theo một vị ngọt khiến cho người ta không kìm được phải nhấp thêm một ngụm nữa. Nhưng nhấp ngụm thứ hai, vị trà đã có một chút sự thay đổi. Mặc dù vẫn là cái mùi đó nhưng trong một chút vị ngọt lại có một chút đăng đắng. So với vị ngọt thì vị đắng càng khiến người ta ấn tượng.
- Trà này... - Lục Thanh ngẩng đầu nhìn Huyền Thanh.
- Trà này.... - Huyền Thanh cúi đầu nhìn nước trong chén trà, ánh mắt có một cảm xúc khó tả:
- Trà này tên là Vũ Thiên...
- Vũ Thiên?
- Đúng thế. - Lão xoay người lại rồi bước lên hai bước. Do chỉ nhìn thấy sau lưng nên Lục Thanh không thể thấy được nét mặt Huyền Thanh vào lúc này. Hắn chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, sau đó lão ngâm khe khẽ:
- Vũ Thiên…. tảo thị thương xuân mộng vũ thiên, khả liên phương thảo, canh thiên thiên
Câu thơ đó từ nhỏ Lục Thanh cũng biết. Nhưng tới hôm nay, câu thơ đó cũng đã lưu truyền hơn năm ngàn năm nên trên Kiếm Thần đại lục đã có rất ít người biết. Dù sao thì lịch sử Kiếm giả trên đại lục cũng đã trôi qua được cả mười vạn năm. Các loại Kiếm Nguyên công cùng với ý cảnh kiếm pháp xuất hiện rất nhiều loại. Cho tới bây giờ, một người dân bình thường, chỉ cần khổ luyện, cho dù không thể tu luyện Kiếm Nguyên công cũng có thể đạt tới Kiếm Nô. Vì vậy mà văn thơ vốn không thể đảm bảo miếng ăn nên ngoại trừ một ít tông môn hoặc là thế gia vọng tộc ra còn lại có rất ít người biết tới.
Mà Lục Thanh thân là thiếu chủ, đến nay đã trở thành gia chủ Lục gia. Sự tích trữ trong ngàn năm qua cũng rất phong phú. Vì vậy mà lúc nhàn hạ cũng có xem qua một chút thơ từ nên lúc này, Lục Thanh mới có thể cảm nhận được thanh âm của Huyền Thanh có một chút tang thương.
Không gian trong đại diện nhất thời yên tĩnh. Từ sau khi hai người không giao thủ, ánh nến đã trở lại bình thường. Một lúc lâu, Huyền Thanh xoay người lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
- Ngươi chỉ có thời gian năm năm. - Huyền Thanh mở miệng, phá vỡ sự im lặng. Giọng nói hết sức nghiêm khắc.
Lục Thanh nghe thấy vậy mà sửng sốt, nhưng thần sắc nhanh chóng tỏ rõ sự kiên định. Huyền Thanh thấy thế hài lòng, gật đầu nói:
- Ngươi có quyết tâm như vậy, ta rất hài lòng. Cũng không uổng công cha ngươi phó thác đối với ta. Nhưng.... - Giọng nói của Huyền Thanh chợt thay đổi:
- Năm năm nữa muốn giành được chiến thắng, ngươi phải đạt tới Kiếm Sư. Đây là yêu cầu tối thiểu.
- Kiếm Sư. - Lục Thanh lẩm bẩm nói.
Gật đầu, Huyền Thanh lại nói tiếp:
- Kiếm đạo có ngũ cảnh. Nhất cảnh là luyện Kiếm thể. Nhị cảnh là luyện kiếm nguyên. Tam cảnh là ngộ kiếm hồn. Tứ cảnh là tạo ra kiếm phách. Ngũ cảnh là ngưng luyện kiếm tâm. Nhất cảnh có ba đẳng cấp. Bây giờ, người đang là Kiếm Thị ở cảnh giới Kiếm thể. Ta thấy khí huyết của ngươi sung mãn, trong mắt khí tím ẩn hiện. Giai đoạn dựng khí đã gần kết thúc. Nhanh thì nửa năm mà lâu thì hơn một năm là có thể Trúc Cơ.
- Nhưng con đường kiếm đạo dễ mắc sai lầm. Tới đẳng cấp của ta cho dù cố gắng nhưng càng sau lại càng khó tiến. Nếu không có trí tuệ cùng với một nghị lực lớn thì rất khó có được thành tựu. Nói kiếm thể là luyện, kiếm nguyên khổ tu, kiếm hồn khó thành....cứ nghĩ trên Kiếm Thần đại lục của chúng ta, dân cư gần trăm triệu nhưng Kiếm Đạo đại sư ngưng tụ kiếm hồn cũng chỉ gần ngàn người. Cả chục vạn người mới có thể có được một người. Nếu kiếm nguyên khổ tu có thể thành công thì kiếm hồn lại rất khó thành. Cho nên... - Nói tới đây, Huyền Thanh nhìn chăm chú vào hai mắt của Lục Thanh:
- Cảnh giới kiếm nguyên chia ra là Kiếm Khách, Kiếm Sư, Kiếm Chủ. Mà người luyện kiếm sau khi Trúc Cơ đạt tới đẳng cấp Kiếm Giả. Từ đó, mỗi đẳng cấp lại phân chia ra thành tiểu, trung, đại ba thiên vị. Nói cách khác, trong vòng năm năm ngươi phải đột phá ba cấp, một cảnh giới của kiếm đạo. Tổng cộng là bảy thiên vị.
Nghe tới đây, Lục Thanh cũng chẳng cảm thấy khiếp sợ. Ngược lại trong mắt hắn như có một ngọn lửa, một ý chí quyết tâm bốc lên khiến cho ánh nến hai bên lay động.
- Những lời của ta cũng chỉ là phỏng đoán theo tất cả những gì thuận lợi. - Huyền Thanh trầm ngâm một chút rồi lại nói tiếp:
- Bởi vì ngươi phải đối mặt với mười đại cao thủ trẻ tuổi của Tử Hà tông chúng ta. Bọn bọ từ nhỏ đã được Tử Hà tông chúng ta lựa chọn từ trong hơn hai trăm vạn người phụ thuộc. Trải qua nhiều năm khổ tu, cho đến hôm nay, tu vi thấp nhất cũng là Kiếm Khách trung thiên vị. Năm năm sau thì người lớn nhất cũng mới vừa đến ba mươi tuổi. Có thể nói mỗi người trong số họ đều là nhân vật thiên tài. Bọn họ chính là niềm hy vọng và sự kiêu ngạo của Tử Hà tông chúng ta, đồng thời cũng là trở ngại lớn nhất của ngươi sau năm năm nữa. Chẳng ai có thể đoán trước được trong năm năm, bọn họ sẽ tiến bộ như thế nào.
Nghe Huyền Thanh giảng giải, Lục Thanh cũng từ từ hiểu được tình cảnh của mình lúc này. Hắn cũng không phải là kẻ tự tin một cách mù quáng. Hắn hiểu rõ thực lực của mình như thế nào. Thiên tư của hắn cũng chẳng thể so với bất cứ người nào trong số mười đại cao thủ trẻ tuổi. Chưa kể đến việc họ tu luyện hơn hắn nhiều năm. Muốn trong năm năm đạt tới Kiếm Sư là một chuyện rất khó khăn. Còn việc muốn vượt qua họ để đạt vị trí số một trong cuộc luận kiếm giữa các tông vào năm năm nữa, Lục Thanh cũng không cho rằng bản thân có được tư chất và ngộ tính như vậy.
- Xin sư phụ giúp đỡ. - Lục Thanh cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Nếu lúc này, Huyền Thanh đã nói cho hắn nhiều như vậy chắc chắn cũng không chỉ để đấy cho xong.
Liếc mắt nhìn thật sâu vào trong mắt Lục Thanh, Huyền Thanh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có ba con đường tắt. Nếu như ngươi có thể vượt qua thì gần như thành công được một nửa.
- Ba con đường? - Hai mắt Lục Thanh lập tức sáng ngời.
Ngẩng đầu nhìn lến nóc điện, thanh âm Huyền Thanh vang lên một cách lạnh nhạt:
- Đừng có mừng vội. Nói nó là đường tắt cũng chỉ tương đối mà thôi. Thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Con đường thứ nhất là kiềm trì.
- Kiếm trì! - Lục Thanh nghe thấy vậy không kìm được kêu lên một tiếng. Người khác có thể không rõ, nhưng hắn thì chắc chắn là biết rất rõ. Bởi vì đối với kiếm trì, Lục gia của hắn có cất giấu một bí mật lớn. Cũng là sau khi Lục Vân - Cha của hắn qua đời, mẫu thân Nhan Như Ngọc mới cho hắn biết. Kiềm trì chính là điểm cuối cùng để Lục gia nương tựa.
Kiếm trì là chỗ để tạo kiếm mà cũng là chỗ để giấu kiếm. Nó do một thanh Thanh Cấp Thần kiếm cấp thấp nhất làm tâm. Trong kiếm trì, mức Nguyên Khí của thiên địa có rất cao, xung quanh lại bố trí vô số kiếm khí. Sử dụng xu thế vạn kiếm quy tông để tụ tập nguyên khí trong thiên địa mà nuôi dưỡng thân kiếm. Thời gian trôi qua thậm chí phẩm chất của kiếm khí còn có thể tăng lên một mức độ nhất định. Có thể nói nó chính là một cái kho binh khí. Kiếm trì chính gốc rễ của tông môn.
Không để ý tới sự kinh ngạc của Lục Thanh, Huyền Thanh nói tiếp:
- Để năm năm nữa, luận kiếm giữa năm ngọn núi có thể diễn ra đồng thời củng cố địa vị của Tử Hà tông, chuẩn bị cho việc sắp thăng cấp. Vì vậy mà mấy ngày trước đây, tông chủ đã truyền âm quyết định sau một năm nữa sẽ mở kiếm trì, cho phép hai mươi người có tu vi cao nhất trên mỗi một ngọn núi tiến vào trong đó nửa năm. Trong kiếm trì, nguyên khí của thiên địa được trận pháp ngưng tụ, mức độ đậm đặc gấp mười lần ở ngoài. Hơn nữa, độ tinh thuần của nó cũng rất cao, có thể trợ giúp rất nhiều cho việc tăng tiến tu vi.
Tinh quang trong mắt Lục Thanh lóe lên.
- Con hiểu rồi. Luận kiếm một năm sau, con sẽ không làm sư phụ thất vọng. - Thực ra bây giờ, hắn đang thầm tính toán trong lòng. Có thể kiếm trì của Lục gia không thể sánh với Tử Hà tông nhưng chắc chắn trong năm năm cũng sẽ giúp hắn rất nhiều.
- Con đường thứ hai chính là nơi mà các đời tiền bối của Tử Hà tông chúng ta chôn kiếm. Kiếm trùng! - Nói đến Kiếm trùng, với thân phận của Huyền Thanh mà trong mắt cũng không tránh khỏi sự sợ hãi.
- Kiếm trùng là cấm địa của Tử Hà tông chúng ta. Chỉ có người nào ngưng luyện được Kiếm hồn, đạt tới Kiếm Vương trở thành trưởng lão mới có được cơ hội tiến vào đó ba lần trong đời. Bên trong đó, các đời tiền bối lưu lại kiếm có ẩn chứa cả kiếm ý. Nó đối với kiếm giả tự mình lĩnh ngộ kiếm ý có sự trợ giúp nhiều lắm. Cả đời này của ta gần như đã đạt tới ngưỡng cao nhất, nhưng vẫn còn có một lần cơ hội. Ta có thể để nó cho ngươi. Nhưng phải đợi khi nào ngươi đạt tới Kiếm Khách mới có thể cố gắng chịu đựng được kiếm ý hỗn tạp trong Kiếm trùng.
Huyền Thanh cũng chẳng quấy rầy, xoay người đi tới bên bàn. Trên bàn có đặt một ấm trà trắng điểm một vài bông hoa màu xanh. Từ vòi ấm, một sợi khói nhỏ màu trắng bay lên, mang theo một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra một khoảng không gian phía trên.
Bên cạnh ấm trà có hai cái chén nhỏ màu lam, môt màu lam giống như nước biển, trên mặt có những đường vân màu đen nhỏ như tơ. Hiển nhiên là chúng đã được chuẩn bị từ trước. Đưa tay nhấc hai chén trà lên, nước trong chén khoảng chừng tám phần. Đột nhiên, Huyền Thanh nhướng mày, xoay người khiển trách một câu nhẹ nhàng:
- Cảnh giới không đủ, không nên cố chấp. - Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vọng vào tai Lục Thanh lại chẳng khác nào tiếng chuông lớn, khiến cho hắn phải đinh tai nhức óc.
Hai mắt mở ra, mặc dù vẫn còn có một chút mê mang, nhưng trong phút chốc liền biến mất. Trong lòng Lục Thanh cảm thấy may mắn. Vừa rồi, hắn nhớ lại khoảng khắc giao thủ với Huyền Thanh. Lúc đầu, mọi thứ rất tốt, ngẫm kỹ cũng thu hoạch được rất nhiều. Nhưng nhớ tới thức cuối cùng Phong Quyển Tàn Vân lại không thể nắm được quỹ tích của ngón tay, tinh thần nhất thời chìm vào trong đó. Nhưng càng nghĩ tới, lại càng cảm thấy mơ hồ. Nếu sư phụ Huyền Thanh không kịp phát hiện ra hơi thở của hắn rối loạn chỉ sợ đã bị tẩu hỏa nhập ma. Tẩu hỏa nhập ma vào lúc này, mặc dù hắn chưa Trúc Cơ thì cũng phải nội thương ít nhất một tháng. Nghĩ tới đây, Lục Thanh bái Huyền Thanh một cái thật sâu, cảm kích nói:
- Đa tạ sư phụ lên tiếng nhắc nhỏ...
Phất tay, Huyền Thanh nói:
- Không có gì. - Nói xong, lão cầm một ly trà đưa cho Lục Thanh:
- Nếm thử đi. Đây là loại trà xanh mà ta cất giữ từ cuối xuân.
Nhìn chén ngọc ấm áp trong tay, nước trong chén trà có màu lam nhạt hợp với màu sắc của cái chén. Một chút khói mỏng bay lên mang theo một mùi thơm dịu bay vào trong mũi. Hắn không nhịn được nhấp một ngụm nhỏ. Nhất thời, trong miệng cũng trở nên thơm mát. Trong mùi thơm còn mang theo một vị ngọt khiến cho người ta không kìm được phải nhấp thêm một ngụm nữa. Nhưng nhấp ngụm thứ hai, vị trà đã có một chút sự thay đổi. Mặc dù vẫn là cái mùi đó nhưng trong một chút vị ngọt lại có một chút đăng đắng. So với vị ngọt thì vị đắng càng khiến người ta ấn tượng.
- Trà này... - Lục Thanh ngẩng đầu nhìn Huyền Thanh.
- Trà này.... - Huyền Thanh cúi đầu nhìn nước trong chén trà, ánh mắt có một cảm xúc khó tả:
- Trà này tên là Vũ Thiên...
- Vũ Thiên?
- Đúng thế. - Lão xoay người lại rồi bước lên hai bước. Do chỉ nhìn thấy sau lưng nên Lục Thanh không thể thấy được nét mặt Huyền Thanh vào lúc này. Hắn chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, sau đó lão ngâm khe khẽ:
- Vũ Thiên…. tảo thị thương xuân mộng vũ thiên, khả liên phương thảo, canh thiên thiên
Câu thơ đó từ nhỏ Lục Thanh cũng biết. Nhưng tới hôm nay, câu thơ đó cũng đã lưu truyền hơn năm ngàn năm nên trên Kiếm Thần đại lục đã có rất ít người biết. Dù sao thì lịch sử Kiếm giả trên đại lục cũng đã trôi qua được cả mười vạn năm. Các loại Kiếm Nguyên công cùng với ý cảnh kiếm pháp xuất hiện rất nhiều loại. Cho tới bây giờ, một người dân bình thường, chỉ cần khổ luyện, cho dù không thể tu luyện Kiếm Nguyên công cũng có thể đạt tới Kiếm Nô. Vì vậy mà văn thơ vốn không thể đảm bảo miếng ăn nên ngoại trừ một ít tông môn hoặc là thế gia vọng tộc ra còn lại có rất ít người biết tới.
Mà Lục Thanh thân là thiếu chủ, đến nay đã trở thành gia chủ Lục gia. Sự tích trữ trong ngàn năm qua cũng rất phong phú. Vì vậy mà lúc nhàn hạ cũng có xem qua một chút thơ từ nên lúc này, Lục Thanh mới có thể cảm nhận được thanh âm của Huyền Thanh có một chút tang thương.
Không gian trong đại diện nhất thời yên tĩnh. Từ sau khi hai người không giao thủ, ánh nến đã trở lại bình thường. Một lúc lâu, Huyền Thanh xoay người lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
- Ngươi chỉ có thời gian năm năm. - Huyền Thanh mở miệng, phá vỡ sự im lặng. Giọng nói hết sức nghiêm khắc.
Lục Thanh nghe thấy vậy mà sửng sốt, nhưng thần sắc nhanh chóng tỏ rõ sự kiên định. Huyền Thanh thấy thế hài lòng, gật đầu nói:
- Ngươi có quyết tâm như vậy, ta rất hài lòng. Cũng không uổng công cha ngươi phó thác đối với ta. Nhưng.... - Giọng nói của Huyền Thanh chợt thay đổi:
- Năm năm nữa muốn giành được chiến thắng, ngươi phải đạt tới Kiếm Sư. Đây là yêu cầu tối thiểu.
- Kiếm Sư. - Lục Thanh lẩm bẩm nói.
Gật đầu, Huyền Thanh lại nói tiếp:
- Kiếm đạo có ngũ cảnh. Nhất cảnh là luyện Kiếm thể. Nhị cảnh là luyện kiếm nguyên. Tam cảnh là ngộ kiếm hồn. Tứ cảnh là tạo ra kiếm phách. Ngũ cảnh là ngưng luyện kiếm tâm. Nhất cảnh có ba đẳng cấp. Bây giờ, người đang là Kiếm Thị ở cảnh giới Kiếm thể. Ta thấy khí huyết của ngươi sung mãn, trong mắt khí tím ẩn hiện. Giai đoạn dựng khí đã gần kết thúc. Nhanh thì nửa năm mà lâu thì hơn một năm là có thể Trúc Cơ.
- Nhưng con đường kiếm đạo dễ mắc sai lầm. Tới đẳng cấp của ta cho dù cố gắng nhưng càng sau lại càng khó tiến. Nếu không có trí tuệ cùng với một nghị lực lớn thì rất khó có được thành tựu. Nói kiếm thể là luyện, kiếm nguyên khổ tu, kiếm hồn khó thành....cứ nghĩ trên Kiếm Thần đại lục của chúng ta, dân cư gần trăm triệu nhưng Kiếm Đạo đại sư ngưng tụ kiếm hồn cũng chỉ gần ngàn người. Cả chục vạn người mới có thể có được một người. Nếu kiếm nguyên khổ tu có thể thành công thì kiếm hồn lại rất khó thành. Cho nên... - Nói tới đây, Huyền Thanh nhìn chăm chú vào hai mắt của Lục Thanh:
- Cảnh giới kiếm nguyên chia ra là Kiếm Khách, Kiếm Sư, Kiếm Chủ. Mà người luyện kiếm sau khi Trúc Cơ đạt tới đẳng cấp Kiếm Giả. Từ đó, mỗi đẳng cấp lại phân chia ra thành tiểu, trung, đại ba thiên vị. Nói cách khác, trong vòng năm năm ngươi phải đột phá ba cấp, một cảnh giới của kiếm đạo. Tổng cộng là bảy thiên vị.
Nghe tới đây, Lục Thanh cũng chẳng cảm thấy khiếp sợ. Ngược lại trong mắt hắn như có một ngọn lửa, một ý chí quyết tâm bốc lên khiến cho ánh nến hai bên lay động.
- Những lời của ta cũng chỉ là phỏng đoán theo tất cả những gì thuận lợi. - Huyền Thanh trầm ngâm một chút rồi lại nói tiếp:
- Bởi vì ngươi phải đối mặt với mười đại cao thủ trẻ tuổi của Tử Hà tông chúng ta. Bọn bọ từ nhỏ đã được Tử Hà tông chúng ta lựa chọn từ trong hơn hai trăm vạn người phụ thuộc. Trải qua nhiều năm khổ tu, cho đến hôm nay, tu vi thấp nhất cũng là Kiếm Khách trung thiên vị. Năm năm sau thì người lớn nhất cũng mới vừa đến ba mươi tuổi. Có thể nói mỗi người trong số họ đều là nhân vật thiên tài. Bọn họ chính là niềm hy vọng và sự kiêu ngạo của Tử Hà tông chúng ta, đồng thời cũng là trở ngại lớn nhất của ngươi sau năm năm nữa. Chẳng ai có thể đoán trước được trong năm năm, bọn họ sẽ tiến bộ như thế nào.
Nghe Huyền Thanh giảng giải, Lục Thanh cũng từ từ hiểu được tình cảnh của mình lúc này. Hắn cũng không phải là kẻ tự tin một cách mù quáng. Hắn hiểu rõ thực lực của mình như thế nào. Thiên tư của hắn cũng chẳng thể so với bất cứ người nào trong số mười đại cao thủ trẻ tuổi. Chưa kể đến việc họ tu luyện hơn hắn nhiều năm. Muốn trong năm năm đạt tới Kiếm Sư là một chuyện rất khó khăn. Còn việc muốn vượt qua họ để đạt vị trí số một trong cuộc luận kiếm giữa các tông vào năm năm nữa, Lục Thanh cũng không cho rằng bản thân có được tư chất và ngộ tính như vậy.
- Xin sư phụ giúp đỡ. - Lục Thanh cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Nếu lúc này, Huyền Thanh đã nói cho hắn nhiều như vậy chắc chắn cũng không chỉ để đấy cho xong.
Liếc mắt nhìn thật sâu vào trong mắt Lục Thanh, Huyền Thanh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Có ba con đường tắt. Nếu như ngươi có thể vượt qua thì gần như thành công được một nửa.
- Ba con đường? - Hai mắt Lục Thanh lập tức sáng ngời.
Ngẩng đầu nhìn lến nóc điện, thanh âm Huyền Thanh vang lên một cách lạnh nhạt:
- Đừng có mừng vội. Nói nó là đường tắt cũng chỉ tương đối mà thôi. Thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lão dừng một chút rồi nói tiếp:
- Con đường thứ nhất là kiềm trì.
- Kiếm trì! - Lục Thanh nghe thấy vậy không kìm được kêu lên một tiếng. Người khác có thể không rõ, nhưng hắn thì chắc chắn là biết rất rõ. Bởi vì đối với kiếm trì, Lục gia của hắn có cất giấu một bí mật lớn. Cũng là sau khi Lục Vân - Cha của hắn qua đời, mẫu thân Nhan Như Ngọc mới cho hắn biết. Kiềm trì chính là điểm cuối cùng để Lục gia nương tựa.
Kiếm trì là chỗ để tạo kiếm mà cũng là chỗ để giấu kiếm. Nó do một thanh Thanh Cấp Thần kiếm cấp thấp nhất làm tâm. Trong kiếm trì, mức Nguyên Khí của thiên địa có rất cao, xung quanh lại bố trí vô số kiếm khí. Sử dụng xu thế vạn kiếm quy tông để tụ tập nguyên khí trong thiên địa mà nuôi dưỡng thân kiếm. Thời gian trôi qua thậm chí phẩm chất của kiếm khí còn có thể tăng lên một mức độ nhất định. Có thể nói nó chính là một cái kho binh khí. Kiếm trì chính gốc rễ của tông môn.
Không để ý tới sự kinh ngạc của Lục Thanh, Huyền Thanh nói tiếp:
- Để năm năm nữa, luận kiếm giữa năm ngọn núi có thể diễn ra đồng thời củng cố địa vị của Tử Hà tông, chuẩn bị cho việc sắp thăng cấp. Vì vậy mà mấy ngày trước đây, tông chủ đã truyền âm quyết định sau một năm nữa sẽ mở kiếm trì, cho phép hai mươi người có tu vi cao nhất trên mỗi một ngọn núi tiến vào trong đó nửa năm. Trong kiếm trì, nguyên khí của thiên địa được trận pháp ngưng tụ, mức độ đậm đặc gấp mười lần ở ngoài. Hơn nữa, độ tinh thuần của nó cũng rất cao, có thể trợ giúp rất nhiều cho việc tăng tiến tu vi.
Tinh quang trong mắt Lục Thanh lóe lên.
- Con hiểu rồi. Luận kiếm một năm sau, con sẽ không làm sư phụ thất vọng. - Thực ra bây giờ, hắn đang thầm tính toán trong lòng. Có thể kiếm trì của Lục gia không thể sánh với Tử Hà tông nhưng chắc chắn trong năm năm cũng sẽ giúp hắn rất nhiều.
- Con đường thứ hai chính là nơi mà các đời tiền bối của Tử Hà tông chúng ta chôn kiếm. Kiếm trùng! - Nói đến Kiếm trùng, với thân phận của Huyền Thanh mà trong mắt cũng không tránh khỏi sự sợ hãi.
- Kiếm trùng là cấm địa của Tử Hà tông chúng ta. Chỉ có người nào ngưng luyện được Kiếm hồn, đạt tới Kiếm Vương trở thành trưởng lão mới có được cơ hội tiến vào đó ba lần trong đời. Bên trong đó, các đời tiền bối lưu lại kiếm có ẩn chứa cả kiếm ý. Nó đối với kiếm giả tự mình lĩnh ngộ kiếm ý có sự trợ giúp nhiều lắm. Cả đời này của ta gần như đã đạt tới ngưỡng cao nhất, nhưng vẫn còn có một lần cơ hội. Ta có thể để nó cho ngươi. Nhưng phải đợi khi nào ngươi đạt tới Kiếm Khách mới có thể cố gắng chịu đựng được kiếm ý hỗn tạp trong Kiếm trùng.