Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Mười ngày ở trong phòng, đến hôm nay sau khi bước ra ngoài, Lục Thanh cảm giác có chút chói mắt. Lúc này cũng vừa mới bắt đầu một ngày mới.
- A? - Lục Thanh đột nhiên sửng sốt. Bởi hắn phát hiện cách đó không xa, trong đình có một người đang ngồi bên bàn. Người đó là một thanh niên ước chừng mười tám, mười chín tuổi mặc một bộ võ phục màu trắng, thoạt nhìn hết sức anh tuấn. Nhưng mái tóc đen trên đầu hắn lại hết sức bù xù, trong tay cầm một bầu rượu trắng đang uống liên tục. Ánh mắt của hắn có một chút đờ đẫn, khiến cho toàn thân có một sự chán chường.
Nhưng cho dù như vậy thì Lục Thanh cũng chẳng dám khinh thường. Chưa nói tới việc trên Triêu Dương phong chỉ có ba vị sư huynh xếp đầu cùng với các đệ tử hộ pháp mới có tư cách mặc võ phục màu trắng thì việc người ta đến gần mình như thế mà bản thân không phát hiện được có thể thấy tu vi của người này cao hơn hẳn.
- Xin hỏi sư huynh tới đây có việc gì quan trọng không? - Lục Thanh đi tới trước mặt người thanh niên rồi lên tiếng. Nhưng càng đến gần, Lục Thanh lại càng không cảm nhận được hơi thở của người đó. Không ngờ gã có thể thu liễm hơi thở toàn thân tới mức độ đáng sợ thế này.
Không dằn được, Lục Thanh vận chuyển Luyện Hồn quyết phát ra luồng khí mát mẻ trong thức hải để dò xét.
Đột nhiên, người thanh niên ngẩng đầu. Một tia sáng lóe ra từ trong mắt người thanh niên giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lộ tuyến vận chuyển của Luyện Hồn quyết khiến cho dòng khí đang phát ra lập tức thu về.
Đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới toàn thân Lục Thanh cuối cùng thì người thanh niên cũng mở miệng, nói:
- Sau này không nên sử dụng thần thức dò xét người khác một cách tùy tiện như thế. Đây là một hành vi thất lễ, rất dễ khiến cho người ta nghĩ ngươi có ý đồ khác.
- Đó là thần thức? - Lục Thanh lẩm bẩm nói. Cuối cùng thì đến bây giờ hắn mới hiểu được luồng khí mát đó là cái gì. Nhưng hiểu được lại khiến cho hắn thêm kinh ngạc. Bởi từ thời xa xưa đến giờ, người luyện kiếm tu luyện Kiếm Nguyên công tới Kiếm Giả mới có được thần thức. Tới Kiếm Khách mới có thể phóng được thần thức ra ngoài. Vậy mà trước khi Trúc Cơ bản thân hắn đã có thể làm được.
- Ngươi không biết? - Người thanh niên có phần ngạc nhiên nhìn Lục Thanh, nhưng hắn lại lập tức, nói:
- Ngươi mới tới đây chưa lâu hay sao? Tam sư huynh đâu?
- Tam sư huynh? - Lục Thanh nhíu nhíu mày, nhưng lập tức cười rộ. Ấn tượng về giây phút sinh tử mới trải qua liền thả lỏng một chút:
- Tam sư huynh đang ở phía sau Triêu Dương cung bế quan. Đến giờ vẫn chưa về.
- Vậy thất sư huynh của ngươi và cái tên tiểu tử thối Đoạn Thanh Vân đâu?
- Bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ của Ngoại Sự đường, tới nửa tháng nữa mới có thể trở về.
- A! Thì ra là thế.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, người thanh niên liếc mắt đánh giá Lục Thanh một lúc rồi nói:
- Nếu bọn họ không có ở đây, thì việc tốt này cấp cho người. Đi theo ta. - Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa nghe thấy vậy, Lục Thanh liền cảm thấy sửng sốt. Nhưng nghe qua câu nói của gã thì cũng có quan hệ với ba người Triệu Thiên Diệp. Hơn nữa, bản thân cũng chẳng có gì đáng để cho gã để ý. Vì vậy mà hắn cũng nhấc chân đi theo. Trên đường đi, bất cứ đệ tử ngoại môn hay đệ tử nội tông nhìn thấy hai người cũng đều cung kính, nhượng bộ. Lục Thanh không hề nghe thấy một chút nghị luận nào khác. Chỉ có điều, hắn nhận thấy ánh mắt bọn họ nhìn về phía mình có gì đó khác lạ.
"Thân phận của thanh niên này như thế nào? Tại sao lại có uy như vậy?" Hai người đi ra khỏi Triêu Dương cung, men theo một sườn núi mà đi. Chẳng bắt bao lâu, cả hai đi vào trong một khu rừng rậm rạp.
- Ở đây phải cẩn thận. Nơi này là nơi mà linh thú tụ tập ở Triêu Dương phong. Mặc dù, cao nhất cũng chỉ tới nhị giai, nhưng phương pháp công kích của chúng có rất nhiều kiểu nên cẩn thận vẫn hơn. Dù sao thì linh thú trời sinh cũng có linh trí. Mặc dù, không thông minh bằng chúng ta, nhưng cũng không phải đem cự kiếm ra để dọa được.
Mấy lời đầu nghe còn thấy quan tâm, nhưng sau đó lại khiến cho Lục Thanh có chút buồn bực bởi đối phương không tin vào thực lực của mình. Nhưng hắn cũng chẳng biết làm thế nào. Bởi cho dù hôm nay hắn đã Trúc Cơ cũng không chắc chắn thắng được một con nhất giai linh thú.
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong. Dọc đường đi, Lục Thanh phát hiện người thanh niên dường như có thể biết được sắp gặp linh thú mà chuyển hướng vòng tránh. Vì vậy mà hai người đi sâu mấy dặm vẫn không phải chiến đấu một lần nào. Điều đó càng khiến cho Lục Thanh hiểu thêm về thực lực của người thanh niên.
Sau nửa canh giờ, hai người gần một ngọn núi. Người thanh niên dừng lại, chỉ vào một cái động trên vách đó cách đó khoảng hơn mười trượng, nói:
- Tới rồi. Đây là cái động của hai con bạo hùng sáu tai.
- Ngươi muốn làm gì? - Lục Thanh không hiểu, hỏi lại.
- Có biết nhân sâm không?
- Nhân sâm? - Lục Thanh sửng sốt. Cái đó thì hắn hiển nhiên là biết. Từ nhỏ, hắn đã từng đọc lướt qua một vài loại dược liệu vì vậy mà đối với nhân sâm cũng biết tới. Hắn liền trở lời:
- Nhân sâm sinh trưởng nhiều ở độ cao từ năm trăm tới một ngàn trượng trên vách núi hay trong rừng. Nó có rất bổ cho lục phủ ngũ tàng, an thần, định hồn phách, trừ tà khí, mắt sáng.... Nói chung là có rất nhiều tác dụng, thậm chí còn kéo dài tuổi thọ. Dựa theo tuổi của nó có thể chia làm nhân sâm dưới năm trăm năm, nhân sâm trăm năm, nhân săm năm trăm năm, nhân sâm ngàn năm. Ngoài ra còn có nhân sâm vạn năm - Đây chính là một loại bảo vật trong truyền thuyết.
Dừng lại một chút, Lục Thanh nói tiếp:
- Mà đó cũng chỉ là đối với người bình thường. Đối với người luyện kiếm chúng ta thì nhân sâm có thể khiến cho Kiếm Nguyên khí trong cơ thể tăng lên, lại thêm tác dụng bồi nguyên. Có thể nói nó chính là thánh phẩm tu luyện. Nhưng ít nhất thì cũng phải là sâm vương trăm năm. Có điều đến hôm nay trong thập vạn đại sơn, gần như chúng bị các đại tông phái hay một số gia tộc có thể lực cướp đoạt. Người thường cơ bản là không thể tìm thấy.
Hơi kinh ngạc nhìn Lục Thanh, người thanh niên hài lòng, gật đầu nói:
- Không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy. Ta cũng chẳng giấu ngươi làm gì. Trong cái động này có cực phẩm nhân sâm chín trăm năm.
- Nhân sâm chín trăm năm? - Lục Thanh kinh ngạc. Không ngờ ở đây lại có nhân sâm chín trăm năm. Phải biết rằng với địa vị của Lục gia nhà hắn ở Triêu Dương trấn cũng đã từng sử dụng vài củ nhân sâm trăm năm cho hắn dùng. Nếu không, với tư chất của hắn cũng phải tối thiểu tới mười bốn tuổi mới có khả năng Trúc Cơ. Nhờ có mấy củ sâm trăm năm đó đã giúp cho hắn tiết kiệm hai năm thời gian. Mà nói tới nhân sâm năm trăm năm, từ nhỏ tới giờ, Lục Thanh vẫn chưa hề nghe nói gia tộc tìm được hay có tin tức về nó. Vì vậy mà có thể thấy được mức độ quý báu của nó tới đâu.
Gật đầu khẳng định, người thanh niên nói tiếp:
- Mấy hôm trước ta xuất quan ra ngoài lịch lãm vô tình phát hiện ra. Đáng tiếc hai con bạo hùng sáu tai trưởng thành đã lâu, thật sự là khó choi. Ta không chắc có thể làm chúng bị thương mà lấy nhân sâm đi hay không.
Thì ra là vậy, Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng. Có thể đối kháng với hai con nhị giai linh thú thì ít nhất cũng phải có thực lực Kiếm Khách đại thiên vị. Lục Thanh nhìn người thanh niên, nói:
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
Cười ha hả, người thanh niên cầm bầu rượu trong tay tu nốt một chút rượu cuối cùng rồi ném nó xuống đất, nói:
- Ta đã nói là cho ngươi một điểm tốt, thì sẽ không để cho một tên Kiếm Giả nho nhỏ đối kháng với hai con bạo hùng sáu tai. Chờ lát nữa, ta dẫn chúng nó ra ngoài, ngươi chỉ cần nhanh chóng vào động lấy nhân sâm ra là được. Tất cả chuyện khác ta sẽ làm hết.
Suy nghĩ một chút, không thấy có gì sơ hở, Lục Thanh gật đầu.
- Được! Tốt lắm. - Người thanh niên cười lớn một tiếng rồi phóng người lên, vọt qua khoảng cách hơn mười trượng. Thanh trường kiếm màu xanh sau lưng được rút ra. Một luồng ánh sáng màu tím chói mắt lóe lên. Trong ánh mắt khiếp sợ của Lục Thanh, một đạo kiếm khí dài hơn trượng phá không mà bay ra, đem theo tiếng rít lao thẳng vào trong động.
Những tiếng ầm ầm vang lên từ trong động phát ra xen lẫn những âm thanh gầm gừ. Sau khi phi thân, đứng trên một cây đại thụ, Lục Thanh đưa mắt quan sát chăm chú. Hai con cự hùng có bộ lông màu vàng, cao chừng một trượng từ trong động chạy ra. Sáu cái tai của nó dựng thẳng tắp. Đôi ánh mắt tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm tên thanh niên đang đứng trước mặt. Hiển nhiên, chúng đã nhận ra địch nhân của mình.
"Graoooo....gruuu...."
Phát ra hai tiếng gầm, rồi hai con cự hùng cùng đứng thẳng dậy. Trong miệng chúng một điểm sáng màu vàng chói mặt xuất hiện. Nhất thời, hai quả cầu nguyên khí màu vàng phóng thẳng về phía người thanh niên.
"Ầm....ầm''
Trong mắt Lục Thanh, người thanh niên hóa thành vô số đạo tàn ảnh. Mặc dù tư thế của tàn ảnh có chút nghiêng ngả, nhưng nó lại mang đến cho người ta cái cảm giác phiêu dật, nhàn nhã. Quả cầu nguyên khí nhanh chóng xuyên qua tàn ảnh khiến cho lớp đất nơi người thanh niên vừa đứng bị bắn tung lên cao, để lại một cái hố rộng vài thước.
Thân hình người thanh niên chợt xuất hiện. Thanh trường kiếm trong tay liền bắn ra một đạo kiếm khí. Nhất thời, trong không trung giống như xuất hiện một cơn mưa kiếm, bao phủ hai con bạo hùng sáu tai.
Bốn đôi tay gấu vội vã huy động. Trên bàn tay của chúng lộ ra móng vuốt sắc bén, kèm theo những tia sáng màu vàng, đánh nát những đạo kiếm khí. Nhưng hiển nhiên kiếm khí của thanh niên cũng không đơn giản như vậy. Mỗi lần phá vỡ một đạo kiếm khí, hai con bạo hùng liền lui lại từng bước nhỏ. Đến cuối cùng, thậm chí chúng còn lui lại tận cửa động.
Giống như bị chọc giận, hai con bạo hùng cùng rống lên một tiếng thê lương. Đồng thời, trên người chúng hiện lên một vầng sáng vàng nhàn nhạt. Ánh sáng vàng nhanh chóng ngưng kết. Chỉ trong chớp mắt, vầng sáng biến mất hiện ra hai con bạo hùng như tạo bởi ngọc màu vàng. Dưới ánh mặt trời, cơ thể chúng phản chiếu ánh sáng chói mắt. Đồng thời, một luồng khí thể mạnh mẽ tỏa ra, làm xuất hiện một con lốc nhỏ cao mấy trượng.
- A? - Lục Thanh đột nhiên sửng sốt. Bởi hắn phát hiện cách đó không xa, trong đình có một người đang ngồi bên bàn. Người đó là một thanh niên ước chừng mười tám, mười chín tuổi mặc một bộ võ phục màu trắng, thoạt nhìn hết sức anh tuấn. Nhưng mái tóc đen trên đầu hắn lại hết sức bù xù, trong tay cầm một bầu rượu trắng đang uống liên tục. Ánh mắt của hắn có một chút đờ đẫn, khiến cho toàn thân có một sự chán chường.
Nhưng cho dù như vậy thì Lục Thanh cũng chẳng dám khinh thường. Chưa nói tới việc trên Triêu Dương phong chỉ có ba vị sư huynh xếp đầu cùng với các đệ tử hộ pháp mới có tư cách mặc võ phục màu trắng thì việc người ta đến gần mình như thế mà bản thân không phát hiện được có thể thấy tu vi của người này cao hơn hẳn.
- Xin hỏi sư huynh tới đây có việc gì quan trọng không? - Lục Thanh đi tới trước mặt người thanh niên rồi lên tiếng. Nhưng càng đến gần, Lục Thanh lại càng không cảm nhận được hơi thở của người đó. Không ngờ gã có thể thu liễm hơi thở toàn thân tới mức độ đáng sợ thế này.
Không dằn được, Lục Thanh vận chuyển Luyện Hồn quyết phát ra luồng khí mát mẻ trong thức hải để dò xét.
Đột nhiên, người thanh niên ngẩng đầu. Một tia sáng lóe ra từ trong mắt người thanh niên giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lộ tuyến vận chuyển của Luyện Hồn quyết khiến cho dòng khí đang phát ra lập tức thu về.
Đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới toàn thân Lục Thanh cuối cùng thì người thanh niên cũng mở miệng, nói:
- Sau này không nên sử dụng thần thức dò xét người khác một cách tùy tiện như thế. Đây là một hành vi thất lễ, rất dễ khiến cho người ta nghĩ ngươi có ý đồ khác.
- Đó là thần thức? - Lục Thanh lẩm bẩm nói. Cuối cùng thì đến bây giờ hắn mới hiểu được luồng khí mát đó là cái gì. Nhưng hiểu được lại khiến cho hắn thêm kinh ngạc. Bởi từ thời xa xưa đến giờ, người luyện kiếm tu luyện Kiếm Nguyên công tới Kiếm Giả mới có được thần thức. Tới Kiếm Khách mới có thể phóng được thần thức ra ngoài. Vậy mà trước khi Trúc Cơ bản thân hắn đã có thể làm được.
- Ngươi không biết? - Người thanh niên có phần ngạc nhiên nhìn Lục Thanh, nhưng hắn lại lập tức, nói:
- Ngươi mới tới đây chưa lâu hay sao? Tam sư huynh đâu?
- Tam sư huynh? - Lục Thanh nhíu nhíu mày, nhưng lập tức cười rộ. Ấn tượng về giây phút sinh tử mới trải qua liền thả lỏng một chút:
- Tam sư huynh đang ở phía sau Triêu Dương cung bế quan. Đến giờ vẫn chưa về.
- Vậy thất sư huynh của ngươi và cái tên tiểu tử thối Đoạn Thanh Vân đâu?
- Bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ của Ngoại Sự đường, tới nửa tháng nữa mới có thể trở về.
- A! Thì ra là thế.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, người thanh niên liếc mắt đánh giá Lục Thanh một lúc rồi nói:
- Nếu bọn họ không có ở đây, thì việc tốt này cấp cho người. Đi theo ta. - Nói xong, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa nghe thấy vậy, Lục Thanh liền cảm thấy sửng sốt. Nhưng nghe qua câu nói của gã thì cũng có quan hệ với ba người Triệu Thiên Diệp. Hơn nữa, bản thân cũng chẳng có gì đáng để cho gã để ý. Vì vậy mà hắn cũng nhấc chân đi theo. Trên đường đi, bất cứ đệ tử ngoại môn hay đệ tử nội tông nhìn thấy hai người cũng đều cung kính, nhượng bộ. Lục Thanh không hề nghe thấy một chút nghị luận nào khác. Chỉ có điều, hắn nhận thấy ánh mắt bọn họ nhìn về phía mình có gì đó khác lạ.
"Thân phận của thanh niên này như thế nào? Tại sao lại có uy như vậy?" Hai người đi ra khỏi Triêu Dương cung, men theo một sườn núi mà đi. Chẳng bắt bao lâu, cả hai đi vào trong một khu rừng rậm rạp.
- Ở đây phải cẩn thận. Nơi này là nơi mà linh thú tụ tập ở Triêu Dương phong. Mặc dù, cao nhất cũng chỉ tới nhị giai, nhưng phương pháp công kích của chúng có rất nhiều kiểu nên cẩn thận vẫn hơn. Dù sao thì linh thú trời sinh cũng có linh trí. Mặc dù, không thông minh bằng chúng ta, nhưng cũng không phải đem cự kiếm ra để dọa được.
Mấy lời đầu nghe còn thấy quan tâm, nhưng sau đó lại khiến cho Lục Thanh có chút buồn bực bởi đối phương không tin vào thực lực của mình. Nhưng hắn cũng chẳng biết làm thế nào. Bởi cho dù hôm nay hắn đã Trúc Cơ cũng không chắc chắn thắng được một con nhất giai linh thú.
Hai người tiếp tục đi sâu vào bên trong. Dọc đường đi, Lục Thanh phát hiện người thanh niên dường như có thể biết được sắp gặp linh thú mà chuyển hướng vòng tránh. Vì vậy mà hai người đi sâu mấy dặm vẫn không phải chiến đấu một lần nào. Điều đó càng khiến cho Lục Thanh hiểu thêm về thực lực của người thanh niên.
Sau nửa canh giờ, hai người gần một ngọn núi. Người thanh niên dừng lại, chỉ vào một cái động trên vách đó cách đó khoảng hơn mười trượng, nói:
- Tới rồi. Đây là cái động của hai con bạo hùng sáu tai.
- Ngươi muốn làm gì? - Lục Thanh không hiểu, hỏi lại.
- Có biết nhân sâm không?
- Nhân sâm? - Lục Thanh sửng sốt. Cái đó thì hắn hiển nhiên là biết. Từ nhỏ, hắn đã từng đọc lướt qua một vài loại dược liệu vì vậy mà đối với nhân sâm cũng biết tới. Hắn liền trở lời:
- Nhân sâm sinh trưởng nhiều ở độ cao từ năm trăm tới một ngàn trượng trên vách núi hay trong rừng. Nó có rất bổ cho lục phủ ngũ tàng, an thần, định hồn phách, trừ tà khí, mắt sáng.... Nói chung là có rất nhiều tác dụng, thậm chí còn kéo dài tuổi thọ. Dựa theo tuổi của nó có thể chia làm nhân sâm dưới năm trăm năm, nhân sâm trăm năm, nhân săm năm trăm năm, nhân sâm ngàn năm. Ngoài ra còn có nhân sâm vạn năm - Đây chính là một loại bảo vật trong truyền thuyết.
Dừng lại một chút, Lục Thanh nói tiếp:
- Mà đó cũng chỉ là đối với người bình thường. Đối với người luyện kiếm chúng ta thì nhân sâm có thể khiến cho Kiếm Nguyên khí trong cơ thể tăng lên, lại thêm tác dụng bồi nguyên. Có thể nói nó chính là thánh phẩm tu luyện. Nhưng ít nhất thì cũng phải là sâm vương trăm năm. Có điều đến hôm nay trong thập vạn đại sơn, gần như chúng bị các đại tông phái hay một số gia tộc có thể lực cướp đoạt. Người thường cơ bản là không thể tìm thấy.
Hơi kinh ngạc nhìn Lục Thanh, người thanh niên hài lòng, gật đầu nói:
- Không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy. Ta cũng chẳng giấu ngươi làm gì. Trong cái động này có cực phẩm nhân sâm chín trăm năm.
- Nhân sâm chín trăm năm? - Lục Thanh kinh ngạc. Không ngờ ở đây lại có nhân sâm chín trăm năm. Phải biết rằng với địa vị của Lục gia nhà hắn ở Triêu Dương trấn cũng đã từng sử dụng vài củ nhân sâm trăm năm cho hắn dùng. Nếu không, với tư chất của hắn cũng phải tối thiểu tới mười bốn tuổi mới có khả năng Trúc Cơ. Nhờ có mấy củ sâm trăm năm đó đã giúp cho hắn tiết kiệm hai năm thời gian. Mà nói tới nhân sâm năm trăm năm, từ nhỏ tới giờ, Lục Thanh vẫn chưa hề nghe nói gia tộc tìm được hay có tin tức về nó. Vì vậy mà có thể thấy được mức độ quý báu của nó tới đâu.
Gật đầu khẳng định, người thanh niên nói tiếp:
- Mấy hôm trước ta xuất quan ra ngoài lịch lãm vô tình phát hiện ra. Đáng tiếc hai con bạo hùng sáu tai trưởng thành đã lâu, thật sự là khó choi. Ta không chắc có thể làm chúng bị thương mà lấy nhân sâm đi hay không.
Thì ra là vậy, Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng. Có thể đối kháng với hai con nhị giai linh thú thì ít nhất cũng phải có thực lực Kiếm Khách đại thiên vị. Lục Thanh nhìn người thanh niên, nói:
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
Cười ha hả, người thanh niên cầm bầu rượu trong tay tu nốt một chút rượu cuối cùng rồi ném nó xuống đất, nói:
- Ta đã nói là cho ngươi một điểm tốt, thì sẽ không để cho một tên Kiếm Giả nho nhỏ đối kháng với hai con bạo hùng sáu tai. Chờ lát nữa, ta dẫn chúng nó ra ngoài, ngươi chỉ cần nhanh chóng vào động lấy nhân sâm ra là được. Tất cả chuyện khác ta sẽ làm hết.
Suy nghĩ một chút, không thấy có gì sơ hở, Lục Thanh gật đầu.
- Được! Tốt lắm. - Người thanh niên cười lớn một tiếng rồi phóng người lên, vọt qua khoảng cách hơn mười trượng. Thanh trường kiếm màu xanh sau lưng được rút ra. Một luồng ánh sáng màu tím chói mắt lóe lên. Trong ánh mắt khiếp sợ của Lục Thanh, một đạo kiếm khí dài hơn trượng phá không mà bay ra, đem theo tiếng rít lao thẳng vào trong động.
Những tiếng ầm ầm vang lên từ trong động phát ra xen lẫn những âm thanh gầm gừ. Sau khi phi thân, đứng trên một cây đại thụ, Lục Thanh đưa mắt quan sát chăm chú. Hai con cự hùng có bộ lông màu vàng, cao chừng một trượng từ trong động chạy ra. Sáu cái tai của nó dựng thẳng tắp. Đôi ánh mắt tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm tên thanh niên đang đứng trước mặt. Hiển nhiên, chúng đã nhận ra địch nhân của mình.
"Graoooo....gruuu...."
Phát ra hai tiếng gầm, rồi hai con cự hùng cùng đứng thẳng dậy. Trong miệng chúng một điểm sáng màu vàng chói mặt xuất hiện. Nhất thời, hai quả cầu nguyên khí màu vàng phóng thẳng về phía người thanh niên.
"Ầm....ầm''
Trong mắt Lục Thanh, người thanh niên hóa thành vô số đạo tàn ảnh. Mặc dù tư thế của tàn ảnh có chút nghiêng ngả, nhưng nó lại mang đến cho người ta cái cảm giác phiêu dật, nhàn nhã. Quả cầu nguyên khí nhanh chóng xuyên qua tàn ảnh khiến cho lớp đất nơi người thanh niên vừa đứng bị bắn tung lên cao, để lại một cái hố rộng vài thước.
Thân hình người thanh niên chợt xuất hiện. Thanh trường kiếm trong tay liền bắn ra một đạo kiếm khí. Nhất thời, trong không trung giống như xuất hiện một cơn mưa kiếm, bao phủ hai con bạo hùng sáu tai.
Bốn đôi tay gấu vội vã huy động. Trên bàn tay của chúng lộ ra móng vuốt sắc bén, kèm theo những tia sáng màu vàng, đánh nát những đạo kiếm khí. Nhưng hiển nhiên kiếm khí của thanh niên cũng không đơn giản như vậy. Mỗi lần phá vỡ một đạo kiếm khí, hai con bạo hùng liền lui lại từng bước nhỏ. Đến cuối cùng, thậm chí chúng còn lui lại tận cửa động.
Giống như bị chọc giận, hai con bạo hùng cùng rống lên một tiếng thê lương. Đồng thời, trên người chúng hiện lên một vầng sáng vàng nhàn nhạt. Ánh sáng vàng nhanh chóng ngưng kết. Chỉ trong chớp mắt, vầng sáng biến mất hiện ra hai con bạo hùng như tạo bởi ngọc màu vàng. Dưới ánh mặt trời, cơ thể chúng phản chiếu ánh sáng chói mắt. Đồng thời, một luồng khí thể mạnh mẽ tỏa ra, làm xuất hiện một con lốc nhỏ cao mấy trượng.