Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Lúc này, trên sân không còn những tiếng khen ngợi vang dội nữa. Rất nhiều đệ tử ngoại môn, thậm chí cả đệ tử nội môn đều khâm phục mà nhìn Lục Thanh. Khiêu chiến thăng cấp bọn họ cũng đã được xem. Nhưng đó cũng chỉ là khiêu chiến hơn mười bậc mà thôi, chưa có người nào vượt qua một số lượng lớn như thế. Không ngờ Lục Thanh lại có thể làm được điều đó. Vào lúc này, Trác Bất Phàm đứng vị trí thứ hai mươi sáu...như vậy là hắn đã từ vị trí thứ năm mươi tư vượt lên hai mươi tám người. Điều này trong lịch sử của Triêu Dương phong gần nhưa chưa bao giờ có.
- Còn muốn tiếp tục khiêu chiếu hay sao? - Ánh mắt Trường Mi đảo đảo liên tục, hỏi Lục Thanh cho chắc chắn.
Từ trên Kiếm đài nhảy xuống, Lục Thanh cũng không tiếp tục khiêu chiến nữa. Thứ nhất là kiếm nguyên trong cơ thể hắn qua hai trận đấu đã tiêu hao gần một nửa. Thứ hai là hắn cảm nhận được ánh mắt của sư phụ Huyền Thanh nhìn mình có chút quái dị. Điều đó, khiến cho hắn nảy sinh sự cảnh giác, vừa có chút bất ngờ.
Cuối cùng, hắn quyết định đi xuống. Trong ánh mắt của mọi người, trận thứ ba nguyên bản vốn là của Trác Bất Phàm khiêu chiến. Nhưng bởi vì sự thất bại của hắn nên tự động thụt xuống một vị trí.
Có lẽ do được khí thế và sự tự tin của Lục Thanh khích lệ, tiếp theo gần như không có người nào bỏ qua cơ hội khiêu chiến. Nhất thời, trên kiếm đài lúc nào cũng rợp trời kiếm khí. Toàn bộ mọi người đều dùng Húc Nhật thập tam kiếm từ thức thứ năm tới thức thứ chín. Do sự lĩnh ngộ của mỗi người khác nhau nên hiệu quả thi triển cũng không giống nhau. Đồng thời, cũng khiến cho Lục Thanh qua các trận chiến mà lĩnh ngộ được một số phương pháp sử dụng.
Buổi sáng nhanh chóng trôi đi. Chiến đấu vấn tiếp tục tiến hành. Cũng không có người nào bởi vì nguyên nhân gì mà bỏ trận. Theo thời gian trôi đi, sự nhiệt tình của mọi người không ngừng tăng lên, tiếng hoan hô không ngừng phát ra.
Chẳng bao lâu, người khiêu chiến đã tới lượt Trác Bất Phàm. Đối mặt với người vừa mới bị mình tụt xuống mà đẩy lùi, hắn càng đánh càng hăng, chiêu thức biến hóa nhanh chóng. Tất cả những gì uất ức trong trận đánh với Lục Thanh đều được phát tiết ra hết. Vì vậy mà khiến cho người đứng ở vị trí thứ hai mươi tám không có lực mà chống đỡ. Chỉ trong hai mươi chiêu đã bị đánh bay kiếm rồi bị bực xuống kiếm đài.
Tuy nhiên do vừa mới bị bại trong tay Lục Thanh nên Trác Bất Phàm không mất đi tư cách khiêu chiến với hắn, chỉ có thể đợi nửa năm nữa mới có cơ hội tiếp tục khiêu chiến.
- Trận tiếp theo, Lục Thanh - Kiếm Giả tiểu thiên vị đỉnh khiêu chiến người thứ hai mười bốn - Tần Thiên Họa, Kiếm Giả trung thiên vị. - Trường Mi nhìn ngọc bài rồi cao giọng nói.
Tần Thiên Họa là đệ tử của một trong sáu vị đại hộ pháp - Ngũ hộ pháp La Thiên Hữu. Năm nay hắn mười tám tuổi, là người có tu vi thấp nhất trong số các đệ tử của sáu đại hộ pháp. Nhưng hắn lại là người có tư chất tiên thiên tốt nhất. Trong đầu Lục Thanh thoáng hiện ra chút tin tức về Tần Thiên Họa. Đây là tất cả những gì mà trên đường tới đây, Nhiếp Thiên Thanh đã nói cho hắn biết. Đồng thời cũng nhắc nhở cho hắn cẩn thận một chút với những người là đệ tử thật sự, bởi vì trên người họ luôn có một tới hai chiêu thức để đề phòng.
Đứng ở phía trước, bên trái Lục Thanh là Tần Thiên Họa. Lúc này, hắn đi thẳng tới kiếm đài. Toàn thân mặc một bộ võ phục màu đen. Mái tóc dài mềm mại được buộc lại rất đẹp. Hơn nữa, diện mạo của hắn thanh tú, toàn thân phong độ. Tuy nhiên, khi đi qua Lục Thanh, trong ánh mắt mơ hồ có một chút khinh thường và khiêu khích.
Trong lòng thầm cười lạnh, Lục Thanh cũng chẳng thèm để ý, đi theo sau lên kiếm đài. Lúc đi ngang qua bên cạnh Trường Mi, chợt nghe thấy lão mở miệng:
- Hy vọng người không nên cố quá. Đệ tử của Ngũ hộ pháp mặc dù có tu vi thấp nhất nhưng cũng không phải là kẻ dễ đối phó.
Lục Thanh nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhưng rồi mỉm cười gật đầu với lão già mà leo lên kiếm đài.
Nhìn trên kiếm đài, lần đầu tiên, Huyền Thanh mở miệng nói với một trung niên nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ, với một bộ râu ngắn:
- Thiên Hữu! Ngươi thấy hai người này ai thắng, ai bại?
Mới đầu, La Thiên Hữu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hai người Lục Thanh trên kiếm đài rồi cau mày, nói:
- Mặc dù Lục Thanh là đệ tử do phong chủ chọn nên còn trẻ mà đã có được thành tựu như thế. Nhưng ta vẫn không xem trọng hắn lắm. Cho dù hắn lĩnh ngộ được cảnh giới Cử nhược trọng khinh, nhưng tu vi vẫn chưa được củng có. Mặc dù với cảnh giới kiếm pháp cao hơn, hắn có cơ hội thủ thắng, nhưng cơ hội đó cũng không lớn.
- Vậy nếu ta nói Lục Thanh nhất định có thể thắng thì sao? - Huyền Thanh chợt mỉm cười, nói.
- Đây... - La Thiên Hữu chợt sửng sốt nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Đúng thế, đệ tửu được Huyền Thanh chấm làm sao lại không có mấy chiêu thay đổi càn khôn cơ chứ?
Trên kiếm đài, Tần Thiên Họa đưa tay phải rút nhẹ. Một thanh trường kiếm màu vàng nhanh chóng ra khỏi vỏ. Thân kiếm dài hơn bốn thước, dưới ánh mặt trời nó lại càng phản chiếu ra những tia sáng màu vàng rực rỡ. Ngẩng đầu nhìn Lục Thanh đứng cách đõ không xa cũng đã rút kiếm, Tần Thiên Họa lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng được lắm. Nhưng con đường của ngươi cũng chỉ đến đây mà thôi. Nếu không muốn bị thương mà chịu thua thì cũng chẳng ai chê cười ngươi. Nếu không ta cũng chẳng dám giữ thể diện cho ngươi được đâu.
Nói xong, trường kiếm chỉ về phía Lục Thanh, từ người hắn một luồng khí thế hừng hực phóng lên cao, từ mũi kiếm ló ra đoạn Húc Nhật kiếm khí dài tới năm tấc, tập trung vào các đại huyệt trên cơ thể Lục Thanh.
Chẳng hề có bất cứ một câu trả lời, một luồng khí thế cũng từ trên người Lục Thanh bốc lên mà đối chọi với khí thế đã súc tích của Tần Thiên Họa.
Vù...vù...
Trong phút chốc, mấy trăm thanh Hắc thiết kiếm tạo thành kiếm đài bị khí thế của hai người làm cho rung lên bần bật.
Thịch...
Thịch...
Thịch,,,
Lục Thanh nhanh chóng bước đi. Mỗi bước chân của hắn, hắc thiết kiếm dưới chân lại bị đạp lún xuống hai tấc. Cứ một một bước, khí thế trên người hắn lại tăng lên thêm một chút, đè ép khí thế của Tần Thiên Họa.
Ghê gớm! Không ngờ, khí thế mà Lục Thanh súc tích trong buổi sáng lại mạnh đến vậy. Nó khiến cho Tần Thiên Họa có chút ứng phó không nổi. Tinh Dương kiếm trong tay nhanh chóng huy động, tạo ra trước mắt một lưới kiếm màu tím. Ánh sáng màu tím liên miên bất tuyệt như tạo thành một vầng mặt trời.
Húc Nhật thập tam kiếm, thức thứ ba - Đại Nhật Như Luân.
Cheng...
Luyện Tâm kiếm được bao phủ trong một vầng kiếm khí dầy đặc nện mạnh lên vầng mặt trời. Lục Thanh hét lớn một tiếng, gân xanh nổi khắp người. Đồng thời, tay trái của hắn lại đánh mạnh vào chuôi kiếm một cái.
Ầm....
Một luồng khí màu tím nhanh chóng tản ra. Kiếm đài bị chấn động khiến cho những thanh kiếm va chạm vào nhau phát ra những thanh âm liên tiếp. Tần Thiên Họa chỉ thấy một thứ lực lượng mạnh mẽ truyền thẳng vào cánh tay như muốn đánh nát kiếm khí hộ thân của mình. Hắn vội vàng lui lại phía sau.
Từng bước từng bước hắn cố gắng chuyển lực đạo xuống dưới chân. Nhất thời, từ phía dưới chân hắn phát ra những tiếng kiếm ngân. Thậm chí có cả tiếng Hắc Thiết kiếm bị gẫy. Ngất thời, kiếm đài bị trống mấy vị trí. Nét mặt Tần Thiên Họa ửng hồng, máu huyết trong cơ thể nhộn nhạo.
Mà lúc này, Lục Thanh nhân cơ hội hiển nhiên là không thể bỏ qua. Hắn tiếp tục tiến lên, Luyện Tâm kiếm tiếp tục nên xuống.
Nét mặt có chút hoảng sợ. Tên tiểu tử này đúng là linh thú chứ không phải người. Không ngờ hắn lại có được lực lượng mạnh đến vậy, thậm chí có thể bức cho Tần Thiên phải bất đắc dĩ dùng hai tay cầm kiếm mà ngăn cản. Hai kiếm chạm vào nhau phát ra vô số tia lửa.
Thịch...thịch...thịch...
Hắc Thiết kiếm dưới chân hai người lại bị đạp gẫy. Ngay cả mũi kiếm cắm trong đá cũng bị lực đạo dưới chân hai người dẫm cho vỡ vụn. Đám đông vây xung quanh thấy vậy liền trợn mắt, há hốc mồm. Không ngờ cả hai lại sử dụng phương pháp lấy cứng chọi cứng. Mà một trong hai người đó lại là một thiếu niên chưa tới mươi ba tuổi.
- Phong chủ! Tiểu tử chẳng lẽ.... - Đột nhiên, ba người La Thiên Hữu cùng biến sắc mặt, quay đầu lại mà kinh hãi nói với Huyền Thanh.
Gật đầu một cách khẳng định, Huyền Thanh cảm khái nói:
- Các ngươi đoán đúng. Tuyệt học gia truyền của hắn chính là Đại Diễn tam thập lục chuy. Mặc dù nó chỉ là một loại chuy pháp sử dụng Kiếm Nguyên để chú tạo, nhưng nó cũng là pháp môn luyện can cốt tốt nhất trên thế giới này. Lĩnh ngộ chuy pháp càng nhiều, gân cốt trên người cành mạnh thêm.
Cười khổ một tiếng, La Thiên Hữu cũng cảm khái nói:
- Vì vậy mà năm đó, cho dù chúng ta cao hơn cái tên kia một thiên vị, nhưng vẫn bị khí thế của hắn đánh cho rơi vào hạ phong, cơ bản không dám va chạm kiếm với hắn.
- Lực lượng thân thể mạnh như thế có thể tương đương với kẻ có tu vi hơn hai thiên vị. - Hai gã hộ pháp bên cạnh cũng bất đắc dĩ nói.
- Đúng thế. - Huyền Thanh thở dài một tiếng, nói:
- Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho địa vị của Lục gia ở Tử Hà tông chúng ta không hề kém gì năm đại thế gia. Nếu không phải do bọn họ không thích tranh quyền đoạt thế thì từ ngàn năm trước, Tử Hà tông chúng ta đã có sáu đại gia tộc rồi.
Ánh mắt có chút phức tạp, La Thiên Hữu nhìn xuống Trường Mi đang đứng dưới đài. Hiển nhiên là lão cũng đã nhận ra điều gì đó nên nét mặt thay đổi liên tục một lúc mới bình tĩnh lại.
Trên Kiếm đài, khóe miệng Tần Thiên Họa đã thoáng có vết máu. Lục Thanh không hề lùi lại lấy một bước, cứ thể ép sát khiến cho hắn không thể có biện pháp nào tránh ra để thi triển kiếm pháp, chỉ có thể có gắng nâng kiếm ngăn cản. Lực đạo mạnh mẽ liên tiếp giáng xuống mười kiếm liên tiếp. Một một kiếm của Lục Thanh giống như ngàn cân cự thạch khiến cho hắn uể oải.
- Còn muốn tiếp tục khiêu chiếu hay sao? - Ánh mắt Trường Mi đảo đảo liên tục, hỏi Lục Thanh cho chắc chắn.
Từ trên Kiếm đài nhảy xuống, Lục Thanh cũng không tiếp tục khiêu chiến nữa. Thứ nhất là kiếm nguyên trong cơ thể hắn qua hai trận đấu đã tiêu hao gần một nửa. Thứ hai là hắn cảm nhận được ánh mắt của sư phụ Huyền Thanh nhìn mình có chút quái dị. Điều đó, khiến cho hắn nảy sinh sự cảnh giác, vừa có chút bất ngờ.
Cuối cùng, hắn quyết định đi xuống. Trong ánh mắt của mọi người, trận thứ ba nguyên bản vốn là của Trác Bất Phàm khiêu chiến. Nhưng bởi vì sự thất bại của hắn nên tự động thụt xuống một vị trí.
Có lẽ do được khí thế và sự tự tin của Lục Thanh khích lệ, tiếp theo gần như không có người nào bỏ qua cơ hội khiêu chiến. Nhất thời, trên kiếm đài lúc nào cũng rợp trời kiếm khí. Toàn bộ mọi người đều dùng Húc Nhật thập tam kiếm từ thức thứ năm tới thức thứ chín. Do sự lĩnh ngộ của mỗi người khác nhau nên hiệu quả thi triển cũng không giống nhau. Đồng thời, cũng khiến cho Lục Thanh qua các trận chiến mà lĩnh ngộ được một số phương pháp sử dụng.
Buổi sáng nhanh chóng trôi đi. Chiến đấu vấn tiếp tục tiến hành. Cũng không có người nào bởi vì nguyên nhân gì mà bỏ trận. Theo thời gian trôi đi, sự nhiệt tình của mọi người không ngừng tăng lên, tiếng hoan hô không ngừng phát ra.
Chẳng bao lâu, người khiêu chiến đã tới lượt Trác Bất Phàm. Đối mặt với người vừa mới bị mình tụt xuống mà đẩy lùi, hắn càng đánh càng hăng, chiêu thức biến hóa nhanh chóng. Tất cả những gì uất ức trong trận đánh với Lục Thanh đều được phát tiết ra hết. Vì vậy mà khiến cho người đứng ở vị trí thứ hai mươi tám không có lực mà chống đỡ. Chỉ trong hai mươi chiêu đã bị đánh bay kiếm rồi bị bực xuống kiếm đài.
Tuy nhiên do vừa mới bị bại trong tay Lục Thanh nên Trác Bất Phàm không mất đi tư cách khiêu chiến với hắn, chỉ có thể đợi nửa năm nữa mới có cơ hội tiếp tục khiêu chiến.
- Trận tiếp theo, Lục Thanh - Kiếm Giả tiểu thiên vị đỉnh khiêu chiến người thứ hai mười bốn - Tần Thiên Họa, Kiếm Giả trung thiên vị. - Trường Mi nhìn ngọc bài rồi cao giọng nói.
Tần Thiên Họa là đệ tử của một trong sáu vị đại hộ pháp - Ngũ hộ pháp La Thiên Hữu. Năm nay hắn mười tám tuổi, là người có tu vi thấp nhất trong số các đệ tử của sáu đại hộ pháp. Nhưng hắn lại là người có tư chất tiên thiên tốt nhất. Trong đầu Lục Thanh thoáng hiện ra chút tin tức về Tần Thiên Họa. Đây là tất cả những gì mà trên đường tới đây, Nhiếp Thiên Thanh đã nói cho hắn biết. Đồng thời cũng nhắc nhở cho hắn cẩn thận một chút với những người là đệ tử thật sự, bởi vì trên người họ luôn có một tới hai chiêu thức để đề phòng.
Đứng ở phía trước, bên trái Lục Thanh là Tần Thiên Họa. Lúc này, hắn đi thẳng tới kiếm đài. Toàn thân mặc một bộ võ phục màu đen. Mái tóc dài mềm mại được buộc lại rất đẹp. Hơn nữa, diện mạo của hắn thanh tú, toàn thân phong độ. Tuy nhiên, khi đi qua Lục Thanh, trong ánh mắt mơ hồ có một chút khinh thường và khiêu khích.
Trong lòng thầm cười lạnh, Lục Thanh cũng chẳng thèm để ý, đi theo sau lên kiếm đài. Lúc đi ngang qua bên cạnh Trường Mi, chợt nghe thấy lão mở miệng:
- Hy vọng người không nên cố quá. Đệ tử của Ngũ hộ pháp mặc dù có tu vi thấp nhất nhưng cũng không phải là kẻ dễ đối phó.
Lục Thanh nghe thấy vậy liền sửng sốt, nhưng rồi mỉm cười gật đầu với lão già mà leo lên kiếm đài.
Nhìn trên kiếm đài, lần đầu tiên, Huyền Thanh mở miệng nói với một trung niên nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ, với một bộ râu ngắn:
- Thiên Hữu! Ngươi thấy hai người này ai thắng, ai bại?
Mới đầu, La Thiên Hữu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hai người Lục Thanh trên kiếm đài rồi cau mày, nói:
- Mặc dù Lục Thanh là đệ tử do phong chủ chọn nên còn trẻ mà đã có được thành tựu như thế. Nhưng ta vẫn không xem trọng hắn lắm. Cho dù hắn lĩnh ngộ được cảnh giới Cử nhược trọng khinh, nhưng tu vi vẫn chưa được củng có. Mặc dù với cảnh giới kiếm pháp cao hơn, hắn có cơ hội thủ thắng, nhưng cơ hội đó cũng không lớn.
- Vậy nếu ta nói Lục Thanh nhất định có thể thắng thì sao? - Huyền Thanh chợt mỉm cười, nói.
- Đây... - La Thiên Hữu chợt sửng sốt nhưng hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Đúng thế, đệ tửu được Huyền Thanh chấm làm sao lại không có mấy chiêu thay đổi càn khôn cơ chứ?
Trên kiếm đài, Tần Thiên Họa đưa tay phải rút nhẹ. Một thanh trường kiếm màu vàng nhanh chóng ra khỏi vỏ. Thân kiếm dài hơn bốn thước, dưới ánh mặt trời nó lại càng phản chiếu ra những tia sáng màu vàng rực rỡ. Ngẩng đầu nhìn Lục Thanh đứng cách đõ không xa cũng đã rút kiếm, Tần Thiên Họa lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng được lắm. Nhưng con đường của ngươi cũng chỉ đến đây mà thôi. Nếu không muốn bị thương mà chịu thua thì cũng chẳng ai chê cười ngươi. Nếu không ta cũng chẳng dám giữ thể diện cho ngươi được đâu.
Nói xong, trường kiếm chỉ về phía Lục Thanh, từ người hắn một luồng khí thế hừng hực phóng lên cao, từ mũi kiếm ló ra đoạn Húc Nhật kiếm khí dài tới năm tấc, tập trung vào các đại huyệt trên cơ thể Lục Thanh.
Chẳng hề có bất cứ một câu trả lời, một luồng khí thế cũng từ trên người Lục Thanh bốc lên mà đối chọi với khí thế đã súc tích của Tần Thiên Họa.
Vù...vù...
Trong phút chốc, mấy trăm thanh Hắc thiết kiếm tạo thành kiếm đài bị khí thế của hai người làm cho rung lên bần bật.
Thịch...
Thịch...
Thịch,,,
Lục Thanh nhanh chóng bước đi. Mỗi bước chân của hắn, hắc thiết kiếm dưới chân lại bị đạp lún xuống hai tấc. Cứ một một bước, khí thế trên người hắn lại tăng lên thêm một chút, đè ép khí thế của Tần Thiên Họa.
Ghê gớm! Không ngờ, khí thế mà Lục Thanh súc tích trong buổi sáng lại mạnh đến vậy. Nó khiến cho Tần Thiên Họa có chút ứng phó không nổi. Tinh Dương kiếm trong tay nhanh chóng huy động, tạo ra trước mắt một lưới kiếm màu tím. Ánh sáng màu tím liên miên bất tuyệt như tạo thành một vầng mặt trời.
Húc Nhật thập tam kiếm, thức thứ ba - Đại Nhật Như Luân.
Cheng...
Luyện Tâm kiếm được bao phủ trong một vầng kiếm khí dầy đặc nện mạnh lên vầng mặt trời. Lục Thanh hét lớn một tiếng, gân xanh nổi khắp người. Đồng thời, tay trái của hắn lại đánh mạnh vào chuôi kiếm một cái.
Ầm....
Một luồng khí màu tím nhanh chóng tản ra. Kiếm đài bị chấn động khiến cho những thanh kiếm va chạm vào nhau phát ra những thanh âm liên tiếp. Tần Thiên Họa chỉ thấy một thứ lực lượng mạnh mẽ truyền thẳng vào cánh tay như muốn đánh nát kiếm khí hộ thân của mình. Hắn vội vàng lui lại phía sau.
Từng bước từng bước hắn cố gắng chuyển lực đạo xuống dưới chân. Nhất thời, từ phía dưới chân hắn phát ra những tiếng kiếm ngân. Thậm chí có cả tiếng Hắc Thiết kiếm bị gẫy. Ngất thời, kiếm đài bị trống mấy vị trí. Nét mặt Tần Thiên Họa ửng hồng, máu huyết trong cơ thể nhộn nhạo.
Mà lúc này, Lục Thanh nhân cơ hội hiển nhiên là không thể bỏ qua. Hắn tiếp tục tiến lên, Luyện Tâm kiếm tiếp tục nên xuống.
Nét mặt có chút hoảng sợ. Tên tiểu tử này đúng là linh thú chứ không phải người. Không ngờ hắn lại có được lực lượng mạnh đến vậy, thậm chí có thể bức cho Tần Thiên phải bất đắc dĩ dùng hai tay cầm kiếm mà ngăn cản. Hai kiếm chạm vào nhau phát ra vô số tia lửa.
Thịch...thịch...thịch...
Hắc Thiết kiếm dưới chân hai người lại bị đạp gẫy. Ngay cả mũi kiếm cắm trong đá cũng bị lực đạo dưới chân hai người dẫm cho vỡ vụn. Đám đông vây xung quanh thấy vậy liền trợn mắt, há hốc mồm. Không ngờ cả hai lại sử dụng phương pháp lấy cứng chọi cứng. Mà một trong hai người đó lại là một thiếu niên chưa tới mươi ba tuổi.
- Phong chủ! Tiểu tử chẳng lẽ.... - Đột nhiên, ba người La Thiên Hữu cùng biến sắc mặt, quay đầu lại mà kinh hãi nói với Huyền Thanh.
Gật đầu một cách khẳng định, Huyền Thanh cảm khái nói:
- Các ngươi đoán đúng. Tuyệt học gia truyền của hắn chính là Đại Diễn tam thập lục chuy. Mặc dù nó chỉ là một loại chuy pháp sử dụng Kiếm Nguyên để chú tạo, nhưng nó cũng là pháp môn luyện can cốt tốt nhất trên thế giới này. Lĩnh ngộ chuy pháp càng nhiều, gân cốt trên người cành mạnh thêm.
Cười khổ một tiếng, La Thiên Hữu cũng cảm khái nói:
- Vì vậy mà năm đó, cho dù chúng ta cao hơn cái tên kia một thiên vị, nhưng vẫn bị khí thế của hắn đánh cho rơi vào hạ phong, cơ bản không dám va chạm kiếm với hắn.
- Lực lượng thân thể mạnh như thế có thể tương đương với kẻ có tu vi hơn hai thiên vị. - Hai gã hộ pháp bên cạnh cũng bất đắc dĩ nói.
- Đúng thế. - Huyền Thanh thở dài một tiếng, nói:
- Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho địa vị của Lục gia ở Tử Hà tông chúng ta không hề kém gì năm đại thế gia. Nếu không phải do bọn họ không thích tranh quyền đoạt thế thì từ ngàn năm trước, Tử Hà tông chúng ta đã có sáu đại gia tộc rồi.
Ánh mắt có chút phức tạp, La Thiên Hữu nhìn xuống Trường Mi đang đứng dưới đài. Hiển nhiên là lão cũng đã nhận ra điều gì đó nên nét mặt thay đổi liên tục một lúc mới bình tĩnh lại.
Trên Kiếm đài, khóe miệng Tần Thiên Họa đã thoáng có vết máu. Lục Thanh không hề lùi lại lấy một bước, cứ thể ép sát khiến cho hắn không thể có biện pháp nào tránh ra để thi triển kiếm pháp, chỉ có thể có gắng nâng kiếm ngăn cản. Lực đạo mạnh mẽ liên tiếp giáng xuống mười kiếm liên tiếp. Một một kiếm của Lục Thanh giống như ngàn cân cự thạch khiến cho hắn uể oải.