Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 934
Miệng rồng khổng lồ phun ra một luồng khí màu trắng đục. Long Tuyền gật gật đầu: - Vậy hết thảy phải trông vào tiểu huynh đệ rồi Long thân màu vàng đong đưa, bất chợt một tiếng long ngâm uy nghiêm vang lên, khí thế uy nghiêm cuồn cuộn nháy mắt bao phủ khắp bầu trời: - Ầm... Giờ phút này trên chín tầng trời mây đen dày đặc, lôi đình màu tím chớp động không ngừng, xé rách hư không. Ngay sau đó, mưa rơi tầm tã. - Chân lực kết nối cùng thiên địa! Mắt Lục Thanh chợt lóe sáng ngời, so với Kiếm Đạo dùng hệ thuộc tính để ảnh hưởng thiên địa. Chân Long nhất tộc có nhiều thần thông và thiên phú về phương diện này hơn, dường như chân lực cũng tiếp cận với sự tồn tại của Bản Nguyên hơn. Đạt tới cảnh giới như Long Tuyền, thực lực trong cơ thể đã không còn phân chia hệ thuộc tính như Thiên Linh tộc, chỉ có chân lực tinh thuần nhất mà thôi. Chỉ có điều chân lực này mang tới cho Long tộc một ít uy nghiêm thần thông tiếp cận với Hỗn Độn. Cho nên lực lượng này được gọi là Chân lực Cổ Long, hoặc là Long lực. - Rống... Bị Tổ Long triệu tập. Trong hư không, vô số Chân Long gào thét, đồng thời hội tụ về phía Long Tuyền Đa số Chân Long này có gần trăm con thất giai, bát giai, gần hai mươi con cửu giai. Bất kể mang số Chân Long này đi tới nơi nào, đó cũng sẽ là một thế lực hùng mạnh có thể sánh ngang năm đại Tông môn cấp Tử Hoàng. - Được rồi, tiểu huynh đệ, lúc này phải trông cậy vào ngươi. Một lúc sau, Long Tuyền quay đầu rồng màu vàng lại, tiếng nói ồm ồm như sấm. Lục Thanh gật gật đầu, ngay sau đó, khí chất toàn thân hắn bắt đầu thay đổi. Nếu nói lúc đầu trông Lục Thanh chỉ như một thanh tuyệt thế thần kiếm, vậy vào lúc này, thần kiếm kia toát ra Kiếm Ý, dường như xuyên qua Thời Không vô tận. Một cỗ khí tức tang thương cổ kính lan tràn đến từ Kiếm Ý Tuế Nguyệt hùng mạnh, lập tức khiến cho rất nhiều Chân Long vốn còn đang nghi hoặc lộ vẻ kính sợ. - Ùng... Một điểm kiếm quang màu xám bạc từ kiếm chỉ tay phải Lục Thanh bay ra, sau đó hóa thành một mảng kiếm quang màu xám bạc vô tận, bao phủ khắp hư không. Lúc này, bọn Lạc Tâm Vũ cũng đã xuất hiện trên không, ánh mắt tỏ ra ngưng trọng nhìn Lục Thanh. - Thất đệ... Tuy không nói gì, nhưng ánh mắt Lục Thanh đã nói lên tất cả. Kiếm quang màu xám bạc lan tràn khắp không trung. Giờ phút này, thần sắc Lục Thanh trở nên vô cùng ngưng trọng, dù sao hấp thu cả một tông môn, đưa vào trong Thế giới Thời Không do hắn mở ra, cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành trong khoảnh khắc. - Ẩm... Mặt đất mười mấy vạn dặm của Kim Thiên tông bắt đầu rung động, trên chín tầng trời lôi vân hội tụ, mưa to như trút xuống khắp nơi, nhưng trên bầu trời Kim Thiên tông như có một bức vách vô hình ngăn chặn lai. -Lên! Lục Thanh quát to một tiêng, toàn thân như từ dưới đất mọc lên, khí Phong Mang đen sẫm bùng ra khắp toàn thân. Trông Lục Thanh lúc này giống như cự thần giáng thế, một cỗ uy áp tang thương cổ kính như từ ngàn xưa bùng lên. Mười trượng! Trăm trượng! Ngàn trượng! Trong nháy mắt, Kiếm thể thành kiếm của Lục Thanh đã cao lên ngàn trượng, nhưng còn chưa dứt... Hai ngàn trượng... Ba ngàn trượng... Bốn ngàn trượng.... - Ong... Tiếng kiếm ngâm rất lớn vang khắp thế giới Thiên Đạo, ý chí Kiếm Đạo vô cùng mạnh mẽ trấn áp hư không. Trong cùng lúc đó, vô số Kiếm Giả của các tông cảm thấy tâm thần run rẩy, sau lưng bọn họ, vô số thần kiếm phủ phục xuống, phát ra tiếng kêu run rẩy. Vạn trượng! Giờ phút này, thân hình Lục Thanh đã đạt tới vạn trượng, khí Phong Mang đen sẫm vờn quanh thân thể. Lúc này trông Lục Thanh giống như Ma thần giáng thế, khí tức tang thương cổ kính trấn áp khắp hư không. Toàn bộ mặt đất Kim Thiên tông lúc này tuy rằng trải qua biến hóa lớn, nhưng không ai lộ vẻ kinh hoảng. Trong mắt Lục Thanh bắn ra kiếm quang màu xám bạc vài ngàn trượng, thân hình vạn trượng đứng sừng sững giữa hư không, hai trảo chộp hờ xuống dưới. -Lên!
Tiếng gầm như sấm nổ từ trong miệng Lục Thanh vang lên, trong nháy mắt đã khuấy nát chín tầng Cương Phong Lôi Hỏa, để lộ ra biển sao đầy trời. Cơ bắp toàn thân Lục Thanh nổi vồng lên, áo xanh trên người đã rách nát từ sớm. Uy thế như cự thần khai thiên lập địa, lúc này đã in sâu vào lòng bọn Lạc Tâm Vũ. Kiếm Thần sơn, trên Thông Thiên Kiếm Nhai. Theo hai trảo của Lục Thanh, toàn bộ mặt đất Kim Thiên tông không ngờ bị nhấc bổng lên, phía dưới dính vô số bùn đất ẩm ướt, trông giống như một tòa thành cổ khổng lồ. Kiếm quang màu xám bạc lan tràn khắp bốn phía, bao trùm chặt chẽ xung quanh. Sắc mặt anh tuấn của Đạo Linh lộ ra vẻ lạnh lùng, bước ra một bước, biến mất ngay tại chỗ. - Ùng... Một đạo kiếm quang màu tím hiện ra sau khi Đạo Linh đã rời đi, lộ ra bóng dáng Kiếm Thần, ánh mắt y tỏ ra lo lắng nhìn theo hướng Đạo Linh vừa đi: - Vì sao y lại tỏ ra kích động như vậy? Toàn Kim Thiên tông được Kiếm thể vạn trượng của Lục Thanh nhấc bổng lên không, Kiếm Ý Thời Không mang theo khí tức tang thương cổ kính không ngừng khuếch tán ra. Bọn Lạc Tâm Vũ trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều có lãnh ngộ, không ai lên tiếng. Lục Thanh tập trung hết tâm thần, lúc này trong một thế giới màu xám bạc, tràn ngập thiên địa nguyên khí vô biên. Thế giới này rộng lớn mênh mông, dường như không biết đầu là cuối, trên không trôi nổi một tầng ánh sáng màu xám bạc mông lung mờ mịt. Bất chợt trên chín tầng trời, một điểm kim quang xuất hiện. Lúc đầu, điểm kim quang này còn mờ mịt, trông như một đốm lửa leo lét. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ thiên địa nguyên khí trong thế giới này đều hội tụ về đó. Điểm kim quang kia sau khi cắn nuốt vô tận nguyên khí, lập tức bành trướng thành một quả cầu lửa khổng lồ. Quả cầu lửa lơ lửng giữa không trung, toát ra ánh sáng vàng, một mặt trời chói chang đã thành hình. Kim quang rọi khắp toàn thế giới này, ánh sáng tràn ngập nơi nơi. - Ầm... Bất chợt trên bầu trời của thế giới này nứt toác ra một lổ hổng thật lớn, sau đó, một vật thể khổng lồ rơi xuống. Đây là một tòa thành cổ khổng lồ, trong đó có vô số sinh linh. Trên cổ thành này có hàng trăm sinh linh rất lớn đang lơ lửng. Đám sinh linh này toàn thân tràn ngập một cỗ huyết khí vô biên, giống như từng mặt trời màu đỏ máu. Trong thế giới sinh linh chưa sinh ra này, sức sống nồng đậm mênh mông. - Rống... Một tiếng long ngâm vang lên giống như khai thiên lập địa, vang khắp đất trời. Thiên địa nguyên khí mở ra, khuếch tán về bốn phía xung quanh, lộ ra một thế giới rõ ràng trong sáng. - Ầm... Thành cổ to mười mấy vạn dặm hạ xuống mặt đất, đánh văng thiên địa nguyên khí ra mười mấy vạn dặm. Thành cổ vừa hạ xuồng, sinh khí vô biên lan tràn ra bốn phía hư không. Mảnh đất mới sinh ra vốn còn hoang vu, giờ phút này dần dần nảy sinh mẩm sống. Tâm thần chìm vào trong vùng đất này, trong lòng Lục Thanh đột ngột nảy sinh cảm giác như bừng ngộ. Sự lãnh ngộ này hết sức huyền diệu, khó lòng giải thích, nhưng Lục Thanh cảm thấy rất lưu luyến cảm giác này, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức của sinh mạng mới ra đời. Mà Kim Thiên tông vừa rơi xuống, mặt đất mười mấy vạn dặm lập tức biến hóa, dần dần hình thành một khối hình cầu. - Đây là cách thức mà Sinh Mạng Nguyên Tinh hình thành ư? Trên chín tầng trời, thân hình Lục Thanh hiện ra, ánh mắt lộ vẻ phức tạp nhìn mặt đất Kim Thiên tông đang biến hóa bên dưới. Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn sinh ra trong không trung, hội tụ xuống dưới. Lục Thanh mơ hồ có cảm giác, giữa Sinh Mạng Nguyên Tinh mà mình mới sinh ra dường như có cái gì đó đang dần dần hình thành. Nhưng ngay sau đó, thần sắc Lục Thanh chợt biến, hắn lập tức xé rách hư không, trở lại thế giới Thiên Đạo. - Vào nhanh! Lục Thanh quát to, đánh thức bọn Lạc Tâm Vũ lúc này vẫn còn đang chìm đắm trong lãnh ngộ. Không chút do dự, bọn Lạc Tâm Vũ lập tức bước vào trong thế giới Thời Không mà Lục Thanh vừa mở. Bên cạnh Lục Thanh, thần sắc hai người Diệp Vô Tâm tỏ ra ngưng trọng, khí Phong Mang đen sẫm vờn quanh người chớp động không ngừng, có tiếng kêu run rẩy. Hùng mạnh! Hùng mạnh không gì sánh kịp! Tuy rằng người tới còn chưa hiện thân, nhưng cỗ đại thế nguy nga cai quản thiên địa đã trấn áp thật sâu tâm thần của ba người Lục Thanh. Mặc dù hai người Diệp Vô Tâm nhận được nguyện lực hương hỏa của Lục Thanh san sẻ, đã tiếp cận với trình độ Kiếm Thánh thượng cổ, nhưng trước mặt cỗ đại thế này vẫn giống như loài trùng kiến. Lực lượng Thánh Giả Trấn Thế của hai người không ngờ trở nên yếu ớt vô lực. Sắc mặt hai người Diệp Vô Tâm tái nhợt, bộ dáng như sắp sửa lâm đại địch. Thánh Kiếm cầm sẵn trong tay. Lực Thế Giới không hề giữ lại, tràn ra bảo vệ toàn thân, đứng bên cạnh Lục Thanh - Sư phụ, sư thúc, các vị cũng vào đi thôi! Lục Thanh trầm giọng nói. Lúc này Lục Thanh đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, nhưng khí tức trên người càng thêm ngưng đọng, dường như một thân lực lượng của hắn vừa được nâng cao. Ý Chí Thời Không hiện ra giữa không trung hết sức rõ ràng.
Thời Không Luân Bàn! Không sai lúc này trên đỉnh đầu Lục Thanh, chợt hiện ra một Thời Không Luân Bàn chậm rãi xoay tròn, lúc này đã trở nên thật một nửa. Đây không phải là thực chất như trước kia, mà là trở thành vật thật. Nói cách khác, lúc này trên đầu Lục Thanh, Thời Không Luân Bàn một trượng kia đã trở thành vật thật được một nửa, đợi sau khi trở thành thật hoàn toàn. Thời Không Luân Bàn này sẽ bị Lục Thanh hoàn toàn khống chế trong tay. Thấy thần sắc điềm tĩnh của Lục Thanh, hai người Diệp Vô Tâm cũng không miễn cường. Bọn họ biết cho dù thực lực hiện tại của bọn họ đã tiếp cận thực lực Kiếm Thánh thượng cổ, nhưng cũng không mang lại được bao nhiêu trợ giúp cho Lục Thanh. Uy thế của người sắp tới tuyệt đối không kém hơn Kiếm Thần chút nào, thậm chí còn có vẻ cao thâm khó lường, dường như là vượt qua cả Kiếm Thần. Lực lượng hùng mạnh như vậy, bọn họ đã từng nếm trải qua. Nếu miễn cưỡng ở lại, chỉ sợ sẽ giống như lần trước, không hề có tác dụng gì. - Được! Diệp Vô Tâm trầm giọng nói: - Cẩn thận, kẻ tới này không có ý tốt! - Xin sư phụ cứ yên tâm. Lục Thanh dứt lời, thân hình vừa khôi phục lại chợt bành trướng một lần nữa. Mười trượng... Trăm trượng... Ngàn trượng... Vạn trượng! Kiếm Thể Thánh Kiếm vạn trượng của Lục Thanh bùng lên Kiếm Ý Thời Không tang thương cổ kính, lúc này, cửa vào Thế giới Thời Không đã khép lại.
Tiếng gầm như sấm nổ từ trong miệng Lục Thanh vang lên, trong nháy mắt đã khuấy nát chín tầng Cương Phong Lôi Hỏa, để lộ ra biển sao đầy trời. Cơ bắp toàn thân Lục Thanh nổi vồng lên, áo xanh trên người đã rách nát từ sớm. Uy thế như cự thần khai thiên lập địa, lúc này đã in sâu vào lòng bọn Lạc Tâm Vũ. Kiếm Thần sơn, trên Thông Thiên Kiếm Nhai. Theo hai trảo của Lục Thanh, toàn bộ mặt đất Kim Thiên tông không ngờ bị nhấc bổng lên, phía dưới dính vô số bùn đất ẩm ướt, trông giống như một tòa thành cổ khổng lồ. Kiếm quang màu xám bạc lan tràn khắp bốn phía, bao trùm chặt chẽ xung quanh. Sắc mặt anh tuấn của Đạo Linh lộ ra vẻ lạnh lùng, bước ra một bước, biến mất ngay tại chỗ. - Ùng... Một đạo kiếm quang màu tím hiện ra sau khi Đạo Linh đã rời đi, lộ ra bóng dáng Kiếm Thần, ánh mắt y tỏ ra lo lắng nhìn theo hướng Đạo Linh vừa đi: - Vì sao y lại tỏ ra kích động như vậy? Toàn Kim Thiên tông được Kiếm thể vạn trượng của Lục Thanh nhấc bổng lên không, Kiếm Ý Thời Không mang theo khí tức tang thương cổ kính không ngừng khuếch tán ra. Bọn Lạc Tâm Vũ trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều có lãnh ngộ, không ai lên tiếng. Lục Thanh tập trung hết tâm thần, lúc này trong một thế giới màu xám bạc, tràn ngập thiên địa nguyên khí vô biên. Thế giới này rộng lớn mênh mông, dường như không biết đầu là cuối, trên không trôi nổi một tầng ánh sáng màu xám bạc mông lung mờ mịt. Bất chợt trên chín tầng trời, một điểm kim quang xuất hiện. Lúc đầu, điểm kim quang này còn mờ mịt, trông như một đốm lửa leo lét. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ thiên địa nguyên khí trong thế giới này đều hội tụ về đó. Điểm kim quang kia sau khi cắn nuốt vô tận nguyên khí, lập tức bành trướng thành một quả cầu lửa khổng lồ. Quả cầu lửa lơ lửng giữa không trung, toát ra ánh sáng vàng, một mặt trời chói chang đã thành hình. Kim quang rọi khắp toàn thế giới này, ánh sáng tràn ngập nơi nơi. - Ầm... Bất chợt trên bầu trời của thế giới này nứt toác ra một lổ hổng thật lớn, sau đó, một vật thể khổng lồ rơi xuống. Đây là một tòa thành cổ khổng lồ, trong đó có vô số sinh linh. Trên cổ thành này có hàng trăm sinh linh rất lớn đang lơ lửng. Đám sinh linh này toàn thân tràn ngập một cỗ huyết khí vô biên, giống như từng mặt trời màu đỏ máu. Trong thế giới sinh linh chưa sinh ra này, sức sống nồng đậm mênh mông. - Rống... Một tiếng long ngâm vang lên giống như khai thiên lập địa, vang khắp đất trời. Thiên địa nguyên khí mở ra, khuếch tán về bốn phía xung quanh, lộ ra một thế giới rõ ràng trong sáng. - Ầm... Thành cổ to mười mấy vạn dặm hạ xuống mặt đất, đánh văng thiên địa nguyên khí ra mười mấy vạn dặm. Thành cổ vừa hạ xuồng, sinh khí vô biên lan tràn ra bốn phía hư không. Mảnh đất mới sinh ra vốn còn hoang vu, giờ phút này dần dần nảy sinh mẩm sống. Tâm thần chìm vào trong vùng đất này, trong lòng Lục Thanh đột ngột nảy sinh cảm giác như bừng ngộ. Sự lãnh ngộ này hết sức huyền diệu, khó lòng giải thích, nhưng Lục Thanh cảm thấy rất lưu luyến cảm giác này, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức của sinh mạng mới ra đời. Mà Kim Thiên tông vừa rơi xuống, mặt đất mười mấy vạn dặm lập tức biến hóa, dần dần hình thành một khối hình cầu. - Đây là cách thức mà Sinh Mạng Nguyên Tinh hình thành ư? Trên chín tầng trời, thân hình Lục Thanh hiện ra, ánh mắt lộ vẻ phức tạp nhìn mặt đất Kim Thiên tông đang biến hóa bên dưới. Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn sinh ra trong không trung, hội tụ xuống dưới. Lục Thanh mơ hồ có cảm giác, giữa Sinh Mạng Nguyên Tinh mà mình mới sinh ra dường như có cái gì đó đang dần dần hình thành. Nhưng ngay sau đó, thần sắc Lục Thanh chợt biến, hắn lập tức xé rách hư không, trở lại thế giới Thiên Đạo. - Vào nhanh! Lục Thanh quát to, đánh thức bọn Lạc Tâm Vũ lúc này vẫn còn đang chìm đắm trong lãnh ngộ. Không chút do dự, bọn Lạc Tâm Vũ lập tức bước vào trong thế giới Thời Không mà Lục Thanh vừa mở. Bên cạnh Lục Thanh, thần sắc hai người Diệp Vô Tâm tỏ ra ngưng trọng, khí Phong Mang đen sẫm vờn quanh người chớp động không ngừng, có tiếng kêu run rẩy. Hùng mạnh! Hùng mạnh không gì sánh kịp! Tuy rằng người tới còn chưa hiện thân, nhưng cỗ đại thế nguy nga cai quản thiên địa đã trấn áp thật sâu tâm thần của ba người Lục Thanh. Mặc dù hai người Diệp Vô Tâm nhận được nguyện lực hương hỏa của Lục Thanh san sẻ, đã tiếp cận với trình độ Kiếm Thánh thượng cổ, nhưng trước mặt cỗ đại thế này vẫn giống như loài trùng kiến. Lực lượng Thánh Giả Trấn Thế của hai người không ngờ trở nên yếu ớt vô lực. Sắc mặt hai người Diệp Vô Tâm tái nhợt, bộ dáng như sắp sửa lâm đại địch. Thánh Kiếm cầm sẵn trong tay. Lực Thế Giới không hề giữ lại, tràn ra bảo vệ toàn thân, đứng bên cạnh Lục Thanh - Sư phụ, sư thúc, các vị cũng vào đi thôi! Lục Thanh trầm giọng nói. Lúc này Lục Thanh đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, nhưng khí tức trên người càng thêm ngưng đọng, dường như một thân lực lượng của hắn vừa được nâng cao. Ý Chí Thời Không hiện ra giữa không trung hết sức rõ ràng.
Thời Không Luân Bàn! Không sai lúc này trên đỉnh đầu Lục Thanh, chợt hiện ra một Thời Không Luân Bàn chậm rãi xoay tròn, lúc này đã trở nên thật một nửa. Đây không phải là thực chất như trước kia, mà là trở thành vật thật. Nói cách khác, lúc này trên đầu Lục Thanh, Thời Không Luân Bàn một trượng kia đã trở thành vật thật được một nửa, đợi sau khi trở thành thật hoàn toàn. Thời Không Luân Bàn này sẽ bị Lục Thanh hoàn toàn khống chế trong tay. Thấy thần sắc điềm tĩnh của Lục Thanh, hai người Diệp Vô Tâm cũng không miễn cường. Bọn họ biết cho dù thực lực hiện tại của bọn họ đã tiếp cận thực lực Kiếm Thánh thượng cổ, nhưng cũng không mang lại được bao nhiêu trợ giúp cho Lục Thanh. Uy thế của người sắp tới tuyệt đối không kém hơn Kiếm Thần chút nào, thậm chí còn có vẻ cao thâm khó lường, dường như là vượt qua cả Kiếm Thần. Lực lượng hùng mạnh như vậy, bọn họ đã từng nếm trải qua. Nếu miễn cưỡng ở lại, chỉ sợ sẽ giống như lần trước, không hề có tác dụng gì. - Được! Diệp Vô Tâm trầm giọng nói: - Cẩn thận, kẻ tới này không có ý tốt! - Xin sư phụ cứ yên tâm. Lục Thanh dứt lời, thân hình vừa khôi phục lại chợt bành trướng một lần nữa. Mười trượng... Trăm trượng... Ngàn trượng... Vạn trượng! Kiếm Thể Thánh Kiếm vạn trượng của Lục Thanh bùng lên Kiếm Ý Thời Không tang thương cổ kính, lúc này, cửa vào Thế giới Thời Không đã khép lại.