Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Editor: Lục Nặc Nghe nói mình may mắn trở thành giáo sư dậy đàn dương cầm cho con gái bá tước Vladimir, An Thu vô cùng vui vẻ. Cô là người dị quốc, thế mà lại có thể công tác trong một gia tộc danh giá nhất quốc gia, cho nên hiện tại cô rất muốn hoan hô nhảy nhót.
Nên mặc cái gì mới được đây? Nghe nói ở quốc gia này, càng là gia tộc lâu đời thì càng thích mặc những trang phục truyền thống.
An Thu đau đầu nhìn về phía chiếc gương.
Khuôn mặt trẻ tuổi của thiếu nữ hai mươi, mái tóc tơ ngắn ngủn, nhìn từ đầu đến chân, một dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, áo T-shirt phối với quần bò.
Tóm lại nếu cứ ăn mặc thế này mà đi thì thật thất lễ, nhưng bộ lễ phục duy nhất của cô đã đem đi giặt từ ngày hôm qua mất rồi. Nếu muốn mua đồ mới thì cô lại không có tiền, để đến nơi đây tìm việc, cô đã phải bán hầu như toàn bộ gia sản của mình rồi.
Trong lúc cô còn đang đau đầu, thì quản gia của bá tước Vladimir đã đi tới gặp cô, đưa lên một chiếc hộp rất lớn. An Thu mở ra thì nhìn thấy một bộ váy cổ điển vô cùng hoa lệ, nếu tính theo giá cả bên ngoài, vậy thì tiền mua chiếc váy này có thể nuôi cô được mấy đời đấy.
“Cho tôi sao?” Trong khoảng thời gian ngắn cô không thể tin được vào hai mắt của mình.
Quản gia có vẻ đã nhìn quen mấy trường hợp thế này, ông ta gật đầu đáp, xác nhận phán đoán của An Thu.
A a a a! Nhưng mà nếu mặc nó vào, chẳng may không cẩn thận làm hỏng, thì mình lấy tiền đâu ra để bồi thường! Không hiểu tại sao, An Thu lại nghĩ tới vấn đề này, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
“Lễ vật đưa cô, sau này cô không cần phải trả lại”. Giống như nhìn thấu bất an trong lòng An Thu, ngài quản gia trả lời.
Nghe thấy câu nói ấy của quản gia, An Thu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Còn nữa, trước khi đi tới trang viên, tôi sẽ giúp cô định hình lại tạo hình chỉnh thể của bản thân một lần nữa”. Quản gia vừa dứt lời, một vài nhà thiết kế, trang điểm, tạo hình nối đuôi nhau đi vào, mỗi người đều mang theo dụng cụ của riêng mình, vây lấy An Thu.
“… Không phải chỉ tới dậy đàn dương cầm thôi sao? Có cần phiền phức thế này không…” An Thu vừa khách khí nói thì vị quản gia kia lập tức trở lên lạnh băng.
“Tiểu thư An Thu, hi vọng cô hiểu rõ, cô đã là giáo sư dậy đàn dương cầm cho con gái của ngài bá tước rồi. Nếu còn lấy diện mạo thế này ra ngoài gặp người, nhất định sẽ bôi nhọ thanh danh ngài bá tước của chúng ta!”
“…” An Thu nhíu mày nghe ngài quản gia này chỉ bảo với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, không thể nói được gì, chỉ có thể ngơ ngác bị nhóm thiết kế vây lại lần nữa.
Nhìn mái tóc của mình bị nhà thiết kế đùa nghịch trong tay, khuôn mặt được thợ trang điểm bôi bôi chát chát trắng trắng hồng hồng, hoàn toàn không giống với bản thân mình trước kia, trong lòng An Thu luôn tự an ủi bản thân: mình phải kiếm tiền, dù có xảy ra chuyện gì mình đều có thể làm được, nếu không nhận được tiền lương, vậy thì cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống thôi. Mình… Mình phải nhẫn nại!
Nhẫn nại! Phải nhẫn nại! Đi tới quốc gia này, chẳng phải đã chuẩn bị hết thảy mọi chuyện rồi, không phải sao?
Nên mặc cái gì mới được đây? Nghe nói ở quốc gia này, càng là gia tộc lâu đời thì càng thích mặc những trang phục truyền thống.
An Thu đau đầu nhìn về phía chiếc gương.
Khuôn mặt trẻ tuổi của thiếu nữ hai mươi, mái tóc tơ ngắn ngủn, nhìn từ đầu đến chân, một dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, áo T-shirt phối với quần bò.
Tóm lại nếu cứ ăn mặc thế này mà đi thì thật thất lễ, nhưng bộ lễ phục duy nhất của cô đã đem đi giặt từ ngày hôm qua mất rồi. Nếu muốn mua đồ mới thì cô lại không có tiền, để đến nơi đây tìm việc, cô đã phải bán hầu như toàn bộ gia sản của mình rồi.
Trong lúc cô còn đang đau đầu, thì quản gia của bá tước Vladimir đã đi tới gặp cô, đưa lên một chiếc hộp rất lớn. An Thu mở ra thì nhìn thấy một bộ váy cổ điển vô cùng hoa lệ, nếu tính theo giá cả bên ngoài, vậy thì tiền mua chiếc váy này có thể nuôi cô được mấy đời đấy.
“Cho tôi sao?” Trong khoảng thời gian ngắn cô không thể tin được vào hai mắt của mình.
Quản gia có vẻ đã nhìn quen mấy trường hợp thế này, ông ta gật đầu đáp, xác nhận phán đoán của An Thu.
A a a a! Nhưng mà nếu mặc nó vào, chẳng may không cẩn thận làm hỏng, thì mình lấy tiền đâu ra để bồi thường! Không hiểu tại sao, An Thu lại nghĩ tới vấn đề này, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
“Lễ vật đưa cô, sau này cô không cần phải trả lại”. Giống như nhìn thấu bất an trong lòng An Thu, ngài quản gia trả lời.
Nghe thấy câu nói ấy của quản gia, An Thu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Còn nữa, trước khi đi tới trang viên, tôi sẽ giúp cô định hình lại tạo hình chỉnh thể của bản thân một lần nữa”. Quản gia vừa dứt lời, một vài nhà thiết kế, trang điểm, tạo hình nối đuôi nhau đi vào, mỗi người đều mang theo dụng cụ của riêng mình, vây lấy An Thu.
“… Không phải chỉ tới dậy đàn dương cầm thôi sao? Có cần phiền phức thế này không…” An Thu vừa khách khí nói thì vị quản gia kia lập tức trở lên lạnh băng.
“Tiểu thư An Thu, hi vọng cô hiểu rõ, cô đã là giáo sư dậy đàn dương cầm cho con gái của ngài bá tước rồi. Nếu còn lấy diện mạo thế này ra ngoài gặp người, nhất định sẽ bôi nhọ thanh danh ngài bá tước của chúng ta!”
“…” An Thu nhíu mày nghe ngài quản gia này chỉ bảo với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, không thể nói được gì, chỉ có thể ngơ ngác bị nhóm thiết kế vây lại lần nữa.
Nhìn mái tóc của mình bị nhà thiết kế đùa nghịch trong tay, khuôn mặt được thợ trang điểm bôi bôi chát chát trắng trắng hồng hồng, hoàn toàn không giống với bản thân mình trước kia, trong lòng An Thu luôn tự an ủi bản thân: mình phải kiếm tiền, dù có xảy ra chuyện gì mình đều có thể làm được, nếu không nhận được tiền lương, vậy thì cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống thôi. Mình… Mình phải nhẫn nại!
Nhẫn nại! Phải nhẫn nại! Đi tới quốc gia này, chẳng phải đã chuẩn bị hết thảy mọi chuyện rồi, không phải sao?