Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Editor: Lục Nặc Tiếng đàn dương cầm du dương tuyệt vời vang lên, không khỏi khiến bọn người hầu trong trang viên thả chậm bước chân.
“A, khúc dương cầm mềm mại êm tai thế này, nhất định là do ngài ấy xướng rồi”.
“Có thể nghe được tiếng đàn của ngài ấy, đúng là hạnh phúc quá đi mất”.
Bọn họ không thể khống chế nổi bản thân, cứ thế ngẩn ngơ trong âm thanh của tự nhiên, ngay cả ngài quản gia đang chuẩn bị phê bình nô bộc làm sai chuyện cũng phải dịu lại, chân mày giãn ra, cảm thán nói: “A, quả nhiên trình độ của ngài ấy tốt hơn nhiều so với vị giáo sư dậy đàn dương cầm kia!”
Trong trang viên của bá tước Vladimir, chỉ có hai người là không bị trầm túy trong tiếng đàn dương cầm.
Một người là An Thu, cô nhìn những ngón tay thon dài nhanh nhẹn của ngài bá tước Vladimir, chúng giống như được sinh ra là để giành cho đàn dương cầm vậy, tự do nhảy nhót trên những phím đàn, bất đắc dĩ cô rất muốn thở dài.
Chuyện gì vậy hả trời! Rõ ràng đàn hay như thế rồi mà còn muốn mời mình tới làm gì nữa chứ! An Thu bất đắc dĩ phải ngồi trên chiếc ghế của đàn dương cầm, ngồi cạnh cô đúng là vị bá tước Vladimir kia. Đây đã là lần thứ năm trong một tháng, buổi dậy học của cô bị dán đoạn, vì lí do bá tước tham gia khóa dậy đàn dương cầm của cô.
Người còn lại chính là con mèo nhỏ giống như đang nhăm nhe rình mồi, học sinh ── Irina, ngồi ở cách đó không xa, ảo não nhìn bọn họ chăm chú.
Này, đừng dùng loại này ánh mắt ấy nhìn cô, cô cũng có nguyện ý đâu! An Thu cực kỳ muốn rút phổ cầm trên đàn dương cầm ra để ngăn cản tầm mắt phẫn nộ của Irina.
Quả thật cô cũng rất tức giận, phải dậy vị đại tiểu thư khó thu phục kia, suốt ngày bị nhạo báng và bị ngó lơ. Nếu không phải nhìn trúng tiền tài và lúc ấy bản thân mình từng cứng rắn tuyên bố, thì cô đã rời đi từ lâu rồi.
Kết thúc khúc nhạc, bá tước Vladimir quay đầu cao ngạo nhìn An Thu nói: “Có nghe thấy không? Bài 《 The Maiden’s Prayer 》này, hẳn là phải đàn như thế”.
… … …
An Thu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp, trời trong nắng ấm”. Mặc dù nói thế nhưng trong lòng cô lại đang cằn nhằn: từ trước tới giờ trình độ của cô chỉ đạt hạng ba hạng bốn mà thôi, đừng hy vọng chỉ trong nháy mắt cô có thể đạt tới trình độ cao nhất ấy.
Nháy mắt, toàn bộ không khí trong phòng học giống như bị nứt vỡ, cách bá tước Vladimir gần nhất, An Thu có thể cảm giác được, trên thân người đàn ông kia truyền đến một trận lạnh lẽo vô cùng khủng bố.
… Rất tức giận sao? An Thu từng nghe người ta đồn đại rằng, bá tước Vladimir trong truyền thuyết có gia phong rất nghiêm khắc, mà Irina lại ở một bên vui sướng khi người gặp họa ồn ào nói: “Cô đang khinh thị ba ba tôi sao? Cô giáo đàn dương cầm vô dụng”.
Bá tước dùng ngón tay mạnh mẽ nâng cằm An Thu lên, đem cái đầu đang nhìn ra ngoài cửa sổ của cô chuyển tới đối diện với mình.
“Nhìn ta”. Tiếng nói trầm thấp thành thục của người đàn ông vang lên.
Cảm thấy bản thân bị ép buộc, An Thu hơi tức giận, cô muốn làm trái với mệnh lệnh của hắn, tầm mắt lại nhìn sang một nơi khác, dừng ở bức tranh treo tường cách đó không xa.
“Bức tranh kia thật đẹp”. Cô “Trấn tĩnh” đánh giá.
Mặc dù không giao phong chính diện với người đàn ông kia, nhưng thứ cảm giác bị mình coi thường đã khiêu khích, khơi dậy sự tức giận của đối phương.
Hắn sẽ làm gì tiếp theo nhỉ? Giảm phân nửa cơm chiều? Hắn làm rồi. Rạng sáng hai giờ gọi cô rời giường chạy bộ? Hắn cũng đã thử qua … Lần này, sẽ không khấu trừ tiền lương của cô đấy chứ!
Đột nhiên, An Thu nghĩ tới cái chuyện lớn lao này. Trời ạ, cô tới nơi này không vì tiền sao! Đầu cô toàn bã đậu hả?
“Ưm!” Một nụ hôn sâu bất ngờ đánh úp lại, môi An Thu bị đối phương gắt gao chắn nuốt.
Đôi mắt An Thu trừng lớn, một thứ gì đó không thuộc về cô đang len lỏi trong miệng ── đầu lưỡi của ngài bá tước. Cô muốn phản kháng, nhưng cả người lại rơi vào trong lòng của hắn, bị hắn gắt gao khống chế.
Khó có thể hô hấp, sắp hít thở không thông rồi. Cái vị bá tước này hơi quá đáng đấy!
Nhưng mà, từng đợt điện lưu kia là sao vậy?
An Thu bất an chống cự những trận kích thích đổ bộ tới từ kỹ xảo hôn môi của ngài bá tước, nhưng cảm giác này giống như uống phải một ly rượu mạnh đậm đặc vậy, thân thể như si như say yếu đuối vô lực.
Đúng lúc này, bá tước Vladimir lại buông An Thu ra. Nhìn xuống đôi môi sưng đỏ đang hé mở thở gấp của cô, khóe miệng người đàn ông nhếch lên một chút độ cong của sự thắng lợi.
“Cô có biết không, trên thế giới này còn có một chuyện so với đàn dương cầm càng khiến người ta sung sướng, vui vẻ hơn đấy”. Tầm mắt bá tước gắt gao khóa chặt trên người An Thu.
A… Hơi thở của đối phương vẫn còn quanh quẩn trong miệng, nghĩ tới chuyện này, An Thu rất muốn tìm một cái hố để chui xuống, như vậy sẽ không ai có thể nhìn thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.
“Ôi trời, thật có lỗi… Thân thể tôi… Thân thể tôi không thoải mái. Thất lễ. Tôi đi trước…” Cô không đợi cái người đàn ông kia phê chuẩn, cứ thế đứng dậy, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng học, hoàn toàn bại trận.
Irina ghen tị muốn đòi mạng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận đến nỗi vặn vẹo: “Ba ba, không phải người muốn cô ta đấy chứ?”
Bá tước Vladimir đứng lên, đi tới trước mặt Irina: “Nếu cảm thấy ghen tỵ, vậy thì an ủi nó đi”.
Phân thân của người đàn ông cương cứng, đội quần muốn chui ra.
Quả nhiên… Là vì cô ta mà cương sao?
“Con sẽ khiến ba ba vui vẻ, người đừng đi tìm cô ta có được không?” Irina khẩn cầu.
“Ta lo lắng”. Hơi thở của ngài bá tước tràn ngập từ tính.
Mặc dù Irina bất mãn, nhưng nơi đó của bá tước lại thật sự rất dụ hoặc. Cô khẩn cấp kéo khóa quần ngài bá tước xuống, ngậm lấy cây cột cao ngất kia vào miệng.
Cách phòng học đàn dương cầm không xa, ý thức được chuyện mình bị chiếm tiện nghi sau đó lại ngốc nghếch lựa chọn chạy trối chết, An Thu oán hận đạm lên vách tường trắng như tuyết trong trang viên một cước.
Oanh long long… Oanh long long…
Dông tố buông xuống trong màn mưa tăm tăm tối, An Thu nằm trên giường lăn qua lộn lại mà vẫn không thể ngủ được, đầu óc cô đang trốn tránh không muốn nghĩ lại chuyện người đàn ông kia khinh bạc mình.
A… Thật dọa người! Không hiểu tại sao, cô lại hoài niệm cảm giác khi đó.
Ngay lúc cô đang mất ngủ, thì một khúc đàn dương cầm lẳng lặng vang lên. Sau khi nghe thấy tiếng đàn, An Thu đang nằm trên giường bật ngay dậy.
Khúc nhạc này… Khúc nhạc này… Cô nhớ rõ.
Không phải danh khúc vang dội thế giới, cũng không phải khúc dương cầm đang được lưu hành, tiếng đàn mềm mại xuôi tai khó có thể chống cự nổi ma lực dụ hoặc.
An Thu là một người dị quốc, cô trèo đèo nội suối vất vả đi tới nơi đây, cắn răng chịu khổ vài năm mục đích chính là đi tìm kiếm thủ khúc này.
Cô không kịp thay đổi áo ngủ, xuống giường, chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy tới phòng học đàn dương cầm.
Khúc nhạc này, cô chỉ nghe qua một lần, nhưng nó đã khắc sâu trong tâm trí cô. Nhất định cô phải tìm được người tấu lên khúc nhạc ấy.
Sấm chớp giống như lôi điện, rạch ngang cả bầu trời trong cơn mưa tầm tã, trang viên của bá tước Vladimir vẫn sừng sững nằm trong màn mưa tăm tối, mịt mù.
“A, khúc dương cầm mềm mại êm tai thế này, nhất định là do ngài ấy xướng rồi”.
“Có thể nghe được tiếng đàn của ngài ấy, đúng là hạnh phúc quá đi mất”.
Bọn họ không thể khống chế nổi bản thân, cứ thế ngẩn ngơ trong âm thanh của tự nhiên, ngay cả ngài quản gia đang chuẩn bị phê bình nô bộc làm sai chuyện cũng phải dịu lại, chân mày giãn ra, cảm thán nói: “A, quả nhiên trình độ của ngài ấy tốt hơn nhiều so với vị giáo sư dậy đàn dương cầm kia!”
Trong trang viên của bá tước Vladimir, chỉ có hai người là không bị trầm túy trong tiếng đàn dương cầm.
Một người là An Thu, cô nhìn những ngón tay thon dài nhanh nhẹn của ngài bá tước Vladimir, chúng giống như được sinh ra là để giành cho đàn dương cầm vậy, tự do nhảy nhót trên những phím đàn, bất đắc dĩ cô rất muốn thở dài.
Chuyện gì vậy hả trời! Rõ ràng đàn hay như thế rồi mà còn muốn mời mình tới làm gì nữa chứ! An Thu bất đắc dĩ phải ngồi trên chiếc ghế của đàn dương cầm, ngồi cạnh cô đúng là vị bá tước Vladimir kia. Đây đã là lần thứ năm trong một tháng, buổi dậy học của cô bị dán đoạn, vì lí do bá tước tham gia khóa dậy đàn dương cầm của cô.
Người còn lại chính là con mèo nhỏ giống như đang nhăm nhe rình mồi, học sinh ── Irina, ngồi ở cách đó không xa, ảo não nhìn bọn họ chăm chú.
Này, đừng dùng loại này ánh mắt ấy nhìn cô, cô cũng có nguyện ý đâu! An Thu cực kỳ muốn rút phổ cầm trên đàn dương cầm ra để ngăn cản tầm mắt phẫn nộ của Irina.
Quả thật cô cũng rất tức giận, phải dậy vị đại tiểu thư khó thu phục kia, suốt ngày bị nhạo báng và bị ngó lơ. Nếu không phải nhìn trúng tiền tài và lúc ấy bản thân mình từng cứng rắn tuyên bố, thì cô đã rời đi từ lâu rồi.
Kết thúc khúc nhạc, bá tước Vladimir quay đầu cao ngạo nhìn An Thu nói: “Có nghe thấy không? Bài 《 The Maiden’s Prayer 》này, hẳn là phải đàn như thế”.
… … …
An Thu nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp, trời trong nắng ấm”. Mặc dù nói thế nhưng trong lòng cô lại đang cằn nhằn: từ trước tới giờ trình độ của cô chỉ đạt hạng ba hạng bốn mà thôi, đừng hy vọng chỉ trong nháy mắt cô có thể đạt tới trình độ cao nhất ấy.
Nháy mắt, toàn bộ không khí trong phòng học giống như bị nứt vỡ, cách bá tước Vladimir gần nhất, An Thu có thể cảm giác được, trên thân người đàn ông kia truyền đến một trận lạnh lẽo vô cùng khủng bố.
… Rất tức giận sao? An Thu từng nghe người ta đồn đại rằng, bá tước Vladimir trong truyền thuyết có gia phong rất nghiêm khắc, mà Irina lại ở một bên vui sướng khi người gặp họa ồn ào nói: “Cô đang khinh thị ba ba tôi sao? Cô giáo đàn dương cầm vô dụng”.
Bá tước dùng ngón tay mạnh mẽ nâng cằm An Thu lên, đem cái đầu đang nhìn ra ngoài cửa sổ của cô chuyển tới đối diện với mình.
“Nhìn ta”. Tiếng nói trầm thấp thành thục của người đàn ông vang lên.
Cảm thấy bản thân bị ép buộc, An Thu hơi tức giận, cô muốn làm trái với mệnh lệnh của hắn, tầm mắt lại nhìn sang một nơi khác, dừng ở bức tranh treo tường cách đó không xa.
“Bức tranh kia thật đẹp”. Cô “Trấn tĩnh” đánh giá.
Mặc dù không giao phong chính diện với người đàn ông kia, nhưng thứ cảm giác bị mình coi thường đã khiêu khích, khơi dậy sự tức giận của đối phương.
Hắn sẽ làm gì tiếp theo nhỉ? Giảm phân nửa cơm chiều? Hắn làm rồi. Rạng sáng hai giờ gọi cô rời giường chạy bộ? Hắn cũng đã thử qua … Lần này, sẽ không khấu trừ tiền lương của cô đấy chứ!
Đột nhiên, An Thu nghĩ tới cái chuyện lớn lao này. Trời ạ, cô tới nơi này không vì tiền sao! Đầu cô toàn bã đậu hả?
“Ưm!” Một nụ hôn sâu bất ngờ đánh úp lại, môi An Thu bị đối phương gắt gao chắn nuốt.
Đôi mắt An Thu trừng lớn, một thứ gì đó không thuộc về cô đang len lỏi trong miệng ── đầu lưỡi của ngài bá tước. Cô muốn phản kháng, nhưng cả người lại rơi vào trong lòng của hắn, bị hắn gắt gao khống chế.
Khó có thể hô hấp, sắp hít thở không thông rồi. Cái vị bá tước này hơi quá đáng đấy!
Nhưng mà, từng đợt điện lưu kia là sao vậy?
An Thu bất an chống cự những trận kích thích đổ bộ tới từ kỹ xảo hôn môi của ngài bá tước, nhưng cảm giác này giống như uống phải một ly rượu mạnh đậm đặc vậy, thân thể như si như say yếu đuối vô lực.
Đúng lúc này, bá tước Vladimir lại buông An Thu ra. Nhìn xuống đôi môi sưng đỏ đang hé mở thở gấp của cô, khóe miệng người đàn ông nhếch lên một chút độ cong của sự thắng lợi.
“Cô có biết không, trên thế giới này còn có một chuyện so với đàn dương cầm càng khiến người ta sung sướng, vui vẻ hơn đấy”. Tầm mắt bá tước gắt gao khóa chặt trên người An Thu.
A… Hơi thở của đối phương vẫn còn quanh quẩn trong miệng, nghĩ tới chuyện này, An Thu rất muốn tìm một cái hố để chui xuống, như vậy sẽ không ai có thể nhìn thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.
“Ôi trời, thật có lỗi… Thân thể tôi… Thân thể tôi không thoải mái. Thất lễ. Tôi đi trước…” Cô không đợi cái người đàn ông kia phê chuẩn, cứ thế đứng dậy, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng học, hoàn toàn bại trận.
Irina ghen tị muốn đòi mạng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tức giận đến nỗi vặn vẹo: “Ba ba, không phải người muốn cô ta đấy chứ?”
Bá tước Vladimir đứng lên, đi tới trước mặt Irina: “Nếu cảm thấy ghen tỵ, vậy thì an ủi nó đi”.
Phân thân của người đàn ông cương cứng, đội quần muốn chui ra.
Quả nhiên… Là vì cô ta mà cương sao?
“Con sẽ khiến ba ba vui vẻ, người đừng đi tìm cô ta có được không?” Irina khẩn cầu.
“Ta lo lắng”. Hơi thở của ngài bá tước tràn ngập từ tính.
Mặc dù Irina bất mãn, nhưng nơi đó của bá tước lại thật sự rất dụ hoặc. Cô khẩn cấp kéo khóa quần ngài bá tước xuống, ngậm lấy cây cột cao ngất kia vào miệng.
Cách phòng học đàn dương cầm không xa, ý thức được chuyện mình bị chiếm tiện nghi sau đó lại ngốc nghếch lựa chọn chạy trối chết, An Thu oán hận đạm lên vách tường trắng như tuyết trong trang viên một cước.
Oanh long long… Oanh long long…
Dông tố buông xuống trong màn mưa tăm tăm tối, An Thu nằm trên giường lăn qua lộn lại mà vẫn không thể ngủ được, đầu óc cô đang trốn tránh không muốn nghĩ lại chuyện người đàn ông kia khinh bạc mình.
A… Thật dọa người! Không hiểu tại sao, cô lại hoài niệm cảm giác khi đó.
Ngay lúc cô đang mất ngủ, thì một khúc đàn dương cầm lẳng lặng vang lên. Sau khi nghe thấy tiếng đàn, An Thu đang nằm trên giường bật ngay dậy.
Khúc nhạc này… Khúc nhạc này… Cô nhớ rõ.
Không phải danh khúc vang dội thế giới, cũng không phải khúc dương cầm đang được lưu hành, tiếng đàn mềm mại xuôi tai khó có thể chống cự nổi ma lực dụ hoặc.
An Thu là một người dị quốc, cô trèo đèo nội suối vất vả đi tới nơi đây, cắn răng chịu khổ vài năm mục đích chính là đi tìm kiếm thủ khúc này.
Cô không kịp thay đổi áo ngủ, xuống giường, chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy tới phòng học đàn dương cầm.
Khúc nhạc này, cô chỉ nghe qua một lần, nhưng nó đã khắc sâu trong tâm trí cô. Nhất định cô phải tìm được người tấu lên khúc nhạc ấy.
Sấm chớp giống như lôi điện, rạch ngang cả bầu trời trong cơn mưa tầm tã, trang viên của bá tước Vladimir vẫn sừng sững nằm trong màn mưa tăm tối, mịt mù.