• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

[bdt] Em Gái... (1 Viewer)

AnB.Hunnie

Be my Superman ~
Tác phẩm dựa trên câu chuyện có thật của một người quen của tác giả, xin hãy tôn trọng tác phẩm :smile:
Em gái...

Bỏ dương thế, bỏ cuộc đời, bỏ cả tuổi xuân và tương lai đang chờ em ở phía trước, để lại những nỗi đau không tên, để lại những giọt nước mắt của người ở lại.
Em ra đi, chẳng đoái hoài gì, chẳng đưa theo gì, chỉ đưa theo trái tim và nụ cười mùa xuân ấy.
Mùa xuân ấy, qua rồi...

Tôi cầm chặt bó hoa cúc trên tay, cố nén nước mắt nhìn hình ảnh người con gái phía trước. Cô gái với mái tóc mau đen mượt, đôi mắt mí lận trong sáng như những vì sao không nhiễm bụi trần. Em vẫn cười như đoá hoa xinh tươi nở rộ giữa cuộc sống xô bồ và… em cũng đang nằm đó…


Chắc em lạnh lắm phải không? Tôi không tin nổi vào mắt mình hiện tại, bố mẹ em và tất cả mọi người đều đang khóc thương em, gọi tên em, cầu xin em quay lại nhưng… đáp lại họ chỉ là khuôn mặt tươi cười không có vẻ âu lo trên bia mộ.

Là vì lí do gì mà em gái tôi rời bỏ cuộc sống khi còn ở độ tuổi mười bảy tràn đầy tươi mới? Là vì lí do gì mà em phải khoá kín phòng rồi chìm vào bồn tắm ngập nước mà cứa cổ tay? Là vì lí do gì mà em không đợi tôi về để tâm sự như thường ngày đã vội rời khỏi vòng tay tôi?.... Em, rốt cuộc là vì lí do gì?

Cuộc đời em là cả một chuỗi dài bất hạnh. Em sinh ra trong một gia đình khá giả, em là cô con gái thứ, em đẹp giống mẹ, ngay từ bé em đã xinh đẹp như một nàng tiên không vướng bụi trần. Em luôn cười, yêu cuộc sống, em không lo sợ bất cứ điều gì. Em quý tôi, dù tôi và em chỉ là anh em họ. Tôi thương em, như thương một đứa em ruột vậy.

Năm tôi lên mười, lúc đó gia đình tôi còn khó khăn, trước tôi còn có ba chị gái cũng tuổi ăn tuổi học, vì muốn cho con cái một tương lai tốt đẹp hơn nên bố mẹ tôi đi làm ăn xa, các chị gái thì được bố mẹ gửi cho ông bà, nhưng tôi thì gửi cho cô chú. Lúc tôi đến nhà cô, là lần đầu tôi gặp em. Một cô bé với mái tóc tém như con trai, mặc một bộ đồ cầu thủ bóng đá và nhìn tôi cười, để lộ hai cái răng cửa bị sún. Tôi quý em từ khi đó…

Chú tôi rất khó tính, lại hay phải đi tiếp khách với sếp cho nên lúc về nhà thường say xỉn, những lúc như thế chú lại đánh cô, và con gái. Chú thường đổ lỗi cho cô không sinh được con trai nên không có ai nối dõi, chú đổ lỗi cho chị gái em và em là của nợ… Có lần, tôi thấy em bị đánh, một đứa trẻ 7 tuổi như em sao chịu nổi những trận roi của một kẻ say rượu, chẳng ngại ngần, tôi lao ra đỡ những đòn roi cho em. Đêm đó, em ôm tôi khóc, em nói ở nhà không chỉ bố đánh em mà chị gái em cũng đánh em rất nhiều. Mỗi lần bố đánh chị là chị lại đánh em, mẹ thì không hay biết mấy việc đó, vì chị chỉ đánh em lúc không có mẹ, bố chỉ đánh em khi không có ai để đánh… Tôi thương em từ đó….

Về sau, lúc nào em cũng quấn quít bên tôi như một con chim sẻ nhỏ, em luôn hát, luôn cười. Tôi gọi em là thiên thần của tôi, trong thâm tâm tôi luôn mang một ý nghĩ sẽ bảo vệ em, yêu thương em, tôi sẽ học giỏi để giúp đỡ bố mẹ và giàu có lên, sau này có cưới vợ tôi cũng đưa em đi theo để nuôi em, như thế bố em hay chị em đều không thể đánh em được nữa…
Nhưng một lần, cô chú nhờ tôi trông em vì cô chú là nhân viên nhà nước nên phải đi làm thường xuyên, mà chị gái em cũng thường đi học thêm. Do mải chởi, tôi đã theo mấy thằng bé trong xóm, không khoá cửa và để em ở nhà một mình, tôi không ngờ, chính vì thế mà tâm hồn trẻ thơ đó bị phá nát…


Lúc tôi về nhà, nghe tiếng em hét thất thanh, ở chỗ em sống người lớn ban ngày đi làm hết, chỉ có mấy đứa trẻ còn ở nhà. Tôi vội chạy vào trong, thì choáng váng, thằng anh hàng xóm, hơn tôi sáu tuổi, đang hãm hiếp em của tôi, hắn đang giở trò đồi bại với em tôi, em tôi đau đớn, vật vã mà hắn còn tát em và làm những hành vi đê tiện. Tôi không tin nổi vào mắt mình, sao hắn có thể làm thế với một đứa trẻ mới bảy tuổi cơ chứ. Tôi gào lên:

“Thằng khốn.”

Rồi chạy đến đẩy hắn ra, chỗ kín của em bị sưng tấy lên, em khóc toáng vì đau. Tôi đau đến mức chảy nước mắt vì nhìn em như thế, tôi muốn giết tên khốn đó, hắn làm hại em tôi, hắn làm em tôi đau, hắn vấy bẩn thiên thần của tôi. Thằng khốn khiếp. Em chỉ là một đứa trẻ, em không thể chịu nổi sự đau đớn đó, em vẫn chỉ là một đứa trẻ…

Tôi điên cuồng lao vào hắn, nhưng tôi chỉ là một thằng bé mười tuổi đầu làm sau đánh được hắn, hắn lồm cồm bò dậy đấm vào mặt tôi, đá vào bụng tôi, vừa đánh hắn vừa chửi rủa tôi.

“Mẹ nó, mày làm tao giở chuyện, mày muốn chết à…muốn chết à…”

Mỗi lần “muốn chết à” là một cú đấm rơi xuống mặt tôi, tôi không thấy đau vì bị hắn đánh, mà đau trong tim vì lỗi ở tôi đã làm thiên thần của tôi bị vấy bẩn, em của tôi… tôi xin lỗi…
Lúc đánh hả hê, hắn kéo khoá quần rồi đứng dậy, ra khỏi nhà tôi, không quên cảnh cáo.


“Mày mà nói cho ai thì mày chết chắc, con ạ.” – rồi hắn chỉ vào em tôi – “Mày nữa, hé mồm là tao giết hết chúng mày.”

Giết ư? Mày là thằng khốn khiếp, tao sẽ giết mày, nhất định tao sẽ giết mày. Rồi tôi thấy một bàn tay mát lạnh đặt lên khuôn mặt sưng tấy của tôi. Là em, em vừa khóc vừa ôm tôi.

“Em đau lắm Nguyên ơi, hắn làm em đau lắm, nhưng anh đau hơn phải không?”

Không, thiên thần của tôi, tôi không đau bằng em được, nhìn em khóc, trái tim tôi như muốn vỡ ra. Tôi ân hận, ân hận đến tột cùng…

Sau đó, cô chú tôi về, tôi thuật lại cho cô chú nghe. Cô tôi nghe xong liền khóc nức nở, cô ôm em khóc lên khóc xuống, em cũng khóc… Chú tôi im lặng, quay mặt đi, hình như chú cũng khóc. Chẳng phải chú không thương em mà?

Ngày hôm sau, gia đình cô chú đi kiện gia đình tên đó, tên đó chưa đủ mười tám tuổi và theo pháp luật gia đình hắn chỉ phải bồi thường chứ hắn không đi tù. Pháp luật là thứ khốn khiếp nhất mà tôi từng biết, tôi hận pháp luật từ ngày đó. Nhìn số tiền họ bồi thường mà xem, nó làm sao che lấp được nỗi đau về thể xác và tâm hồn mà em phải chịu cơ chứ. Nhưng cô chú tôi không nhận số tiền đó, họ chỉ im lặng rồi chuyển nhà, tôi cũng đi theo cô chú…

Sau này, bố mẹ tôi trở về, bố tôi tự mở công ty riêng và phất lên từ đó cũng là lúc tôi rời xa em. Tôi rời thành phố này để lên thủ đô với bố mẹ, một năm tôi chỉ có thể về quê được một lần. Nhưng tôi lại không trở về, gia đình tôi giàu có lên sau đó và tôi bì vùi lấp bởi những niềm vui thủ đô xa hoa, tráng lệ mà quên mất tôi có một cô em gái…

Năm đó, là năm tôi 17 tuổi, lúc đang học thì em gọi điện cho tôi, tôi vui mừng nghe máy, đã mấy năm tôi không được gặp em rồi nhưng trong điện thoại chỉ là tiếng khóc nức của em, tôi đứng người, em khóc ư? Em buồn ư? Ngày hôm sau, tôi vội trở về, tôi trở về với em, đi qua những con đường đã đổi mới, tôi mỉm cười khi nhớ về thiên thần của tôi, nơi đây thay đổi quá nhưng tôi nghĩ em tôi chắc sẽ không thay đổi. Em, liệu có thay đổi không? Kí ức kinh hoàng ấy lại dội về làm tim tôi chợt nhói lên một đợt, em tôi lần đó về sau lại trở về với cô bé nhí nhảnh vui tươi, tất cả đều không ai muốn em nhớ về điều đó nữa, dù sao em cũng là một đứa trẻ, em sẽ quên nhanh thôi, không biết em bây giờ…

Tôi vào nhà em, em nay đã có thêm một cô em gái nữa, con bé cũng xinh xắn như cá tính và không dễ thương như em. Tôi chỉ thương em thôi…
Tôi gặp nhỏ em, nó bảo em ở trong phòng, tôi lên lầu và gõ cửa phòng em, chẳng có động tĩnh gì, tôi gõ lần nữa, cũng chẳng có động tĩnh. Tôi phát hoảng gần như là điên lên, vội đập cửa liên tục và vặn nắm cửa nhưng hình như cửa khoá trái. Ngay lúc đó, cửa mở ra, trước mắt tôi không còn là cô bé nhỉ nhảnh ngày nào mà là một cô bé mười bốn tuổi mơn mớn sắc xuân tươi. Em… hình như vừa khóc, mắt em sưng mọng… Em thấy tôi liền trào nước mắt mà ôm chầm lấy tôi, tôi sợ những giọt nước mắt của em, tôi sợ em buồn, em đau, có chuyện gì với em?


“Em biết hết rồi Nguyên à, em biết là ngày xưa em… em từng bị hiếp…dâm…”

Em vừa nói trông tiếng nấc, vừa khóc oà lên.

“Đoàng”

Một tiếng sét giữa trời vang lên. Điều tôi sợ đã đến rồi, em vẫn nhớ những chuyện đó, em vẫn bị ám ảnh những chuyện đó. Ôi, em tôi, sao em lại lưu giữ nhưng chuyện đó làm gì. Trái tim tôi đau đớn, tôi ôm em, vỗ vỗ lưng em, tôi biết làm gì cho em đây hả thiên thần của tôi?

“Bạn em nó kể con bé… bé… hàng xóm nó cũng… bị… và em… nhận ra… mình đã từng bị…”

“Thôi nào em ngoan, Nguyên đây rồi, đừng khóc nữa.”

Tôi đau đớn, ôm chặt em, tôi muốn em quên đi, quên nó đi. Giá như có Doraemon, bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ mượn chú mèo máy đó máy xoá trí nhớ để em quên hết đau thương đi…

Hôm đó, tôi xin cô chú đưa em về nhà tôi, tôi ôm em ngủ suốt buổi tối, tôi hát em nghe, kể chuyện em nghe chỉ mong em đi vào giấc ngủ bình yên. Nhưng tôi đâu có ở với em được lâu, tôi còn phải trở lại thủ đô để tiếp tục việc học. Tôi hứa với em một tháng tôi sẽ trở về với em một lần, rồi tôi sẽ ôm em ngủ. Vì em nói em an toàn khi ở cạnh tôi…
Sau đó, tháng nào tôi cũng về với em, tôi đưa em đi chơi, tôi chơi đàn, hát, kể chuyện cho em nghe, tôi lắng nghe tâm sự và làm quân sư quạt mo cho em. Em vẫn vui tươi như tính cách vốn có của em mà không hề nhắc đến câu chuyện đó nữa. Tôi mừng thay…


Rồi tôi tốt nghiệp cấp ba, gia đình có điều kiện nên bố mẹ cho tôi đi du học, tôi nghĩ tôi sẽ đưa em theo để bảo vệ em nhưng gia đình em lại vướng phải một số vấn đề kinh tế cho nên em không thể đi với tôi. Tôi nói em, em chỉ cần chăm chỉ học tập rồi nhất định tôi sẽ đưa em đi theo. Tôi đã hứa như vậy…

Nhưng hình như tôi đi, em ngày nào cũng có chuyện, em gọi điện sang cho tôi, em thức thâu đêm để nói chuyện cho tôi, em khóc… Em, lại có chuyện gì ư?
Đến một lần, tôi gặng hỏi mãi em mới nói, công ty bố mẹ em có vấn đề cho nên bố mẹ cũng bị vạ lây, giờ nhà khó khăn đã đành bố lại quay về như xưa suốt ngày say xỉn rồi chửi bới em. Bố không đánh em, nhưng lại dùng những lời lẽ cay nghiệp để mạt sát em. Mà em tôi, vốn là một cô bé với trái tim mỏng manh, dễ vỡ, em dễ bị tổn thương lắm. Tôi thương em, nhưng tôi ở xa quá, tôi không thể trở về với em. Lúc tôi tiết kiệm được chút thời gian, liền vội quay về với em, tôi lại ôm em ngủ, lại đưa em đi chơi, lại chơi đàn cho em nghe, em nói với tôi em hứa sẽ chăm chỉ học tập, sẽ kiếm học bổng cho bố mẹ không mất chi phí nhiều, sẽ qua bên đó với tôi để tôi bảo vệ. Tôi xoa đầu em và cười…


Một ngày, em báo cho tôi là em kiếm được một suất học bổng khá giá trị, em nói bố mẹ chắc sẽ cho em đi thôi, và anh em tôi sẽ lại được bên nhau. Tôi cũng vui, tôi cười và nói với em, nhất định em có thể sang đây. Em và tôi cười lớn và nghĩ về việc chúng tôi sắp được gặp lại nhau…

Nhưng rồi, tôi nhận được tin tức từ em, không phải là tin em sẽ sang bên này với tôi, cũng không phải là tin em nhận được một học bổng giá trị hơn nữa mà là em đã CHẾT…

Tôi không tin vào những gì mình nghe thấy qua điện thoại, tôi ném vỡ điện thoại. Thiên thần của tôi, tôi không tin em sẽ dại dột mà tự vẫn, hôm kia em còn đang vui mừng báo tin cho tôi sao bây giờ em lại ra đi như vậy. Tự vẫn ư? Không, em sẽ không bao giờ ngu ngốc như thế… Tôi vội vã bay về, vội vã chạy đến nhà em, vội vã tìm em, nhưng… Chị em trao tôi một cuốn sổ, của em... Những tâm sự của em, những nét chữ của em…

Nguyên,

Anh nhớ lần đầu anh em mình gặp nhau không? Anh cứ như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy, em quý anh lắm. Lần bố đánh em, anh vào đỡ cho em, em thương anh lắm, em biết anh đau vì em cũng đau, đã thế sau đó lưng anh bị đau mấy ngày liền đến nỗi đêm về ngủ anh cứ phải nằm sấp xuống…”

“Nguyên,

Em nhớ hết anh à, em nhớ hết quá khứ kinh hoàng ấy, em tự hào nhất là trí nhớ của em mà, em có thể nhớ rõ các sự kiện từ lúc 5 tuổi cơ. Anh sao dấu em được, em biết anh không muốn nói với em vì sợ em buồn. Em cũng sợ, cũng muốn tống nó ra khỏi đầu óc nhưng em không làm được, nên đêm nào em cũng khóc, ngày nào em cũng lo. Em không dám động đến con trai, ngoài anh ra, em không muốn thằng nào động đến em hết. Em sợ…”

“Nguyên,

Bố mẹ nói em mà kiếm được học bổng sẽ cho em đi du học với anh đó. Đó là ước mơ của em mà, em muốn ở cạnh Nguyên để Nguyên bảo vệ cho em. Hehe. Đợi em nhé Nguyên, đến khi em sang bên kia được với anh rồi em nhất định sẽ cho anh chết vì độ phá của em. Haha”

“Nguyên,

Bố em lại say, lâu lắm rồi em mới thấy bố say lại, bố lại chửi em, bố nói em học ngu, nói em là đồ súc vật, nói em làm khổ bố mẹ. Em có làm gì đâu ạ? Em chỉ là cố học để kiếm học bổng thôi, đúng là em học không được giỏi lắm nhưng em vẫn cố gắng mà. À, hình như công ty bố mẹ có vấn đề.”

“Nguyên,

Em kiếm được học bổng rồi nè. Yayyyy~ Học bổng 75% luôn, em siêu không chớ. Nhất định bố mẹ sẽ cho em đi đúng không Nguyên? Đi tầm này là tốt lắm rồi, học lớp 12 bên đó sau còn được lên thẳng đại học nếu mình học tốt nữa. Có Nguyên rồi nhất định em sẽ học tốt phải không? Vì Nguyên là học giỏi nhất mà. Rồi em sẽ được Nguyên ôm ngủ thường xuyên nè, Nguyên dẫn đi chơi thường xuyên nè. Nghĩ mà thích quá…”

“Nguyên,

Bọn trong lớp nó tẩy chay em vì con bé nhà giàu đó, trời, nhà giàu thì sao chớ, em chỉ nói nó một câu mà nó kêu cả lớp tẩy chay em, tẩy chay thì tẩy chay, em đếch sợ. Có Nguyên rồi, em chẳng sợ bố con thằng nào.”

“Nguyên,

Bố xé giấy thông báo đó của em, chị em đánh em còn nói em học ngu, nhà nghèo mà cứ ảo tưởng. Em đang ảo tưởng ư? Em kiếm được học bổng có gì mà sai, bố mẹ không cho em tiền thì em sẽ qua bên đó vừa học vừa làm kiếm tiền trả học phí là được cơ mà? Em làm gì sai?”

“Nguyên,

Bố lại đánh em, mẹ cũng không đứng về phía em, không ai đứng về phía em cả. Em sợ, em lại thấy mình rơi vào vực thẳm, quá khứ lại hiện về. Hình như, em sinh ra đã mang bất hạnh vào đời… Em nhớ Nguyên.”

“Nguyên,

Lúc anh đọc được những dòng chữ này, hẳn là em đi xa rồi, rất xa. Em mệt mỏi lắm, gia đình, quá khứ, học hành, bạn bè. Em mệt quá rồi Nguyên ạ. Em không quen sống cô đơn, nhưng có lẽ em đã ôm quá nhiều cô đơn. Em có hằn gắn với mấy đứa trong lớp nhưng vẫn chẳng ai chơi với em, kể cả mấy đứa thân thiết nhất. Em cố xin bố mẹ đi du học nhưng kết quả chỉ là những lời nặng nề của bố mẹ ném vào tim em. Em mệt quá. Bố mẹ chẳng hiểu cho em, bạn bè chẳng tin em. Em không thể tiếp tục nữa. Em từ bỏ. Xin lỗi Nguyên, em không giữ được lời hứa…
Anh sống thật tốt Nguyên nhé, nhất định phải sống thật tốt…”


Đọc những dòng chữ của em, tim tôi như muốn tan ra. Ông Trời ơi, ông đày đoạ em chưa đủ ư? Sao ông không cản em mà để em ra đi như vậy? Sao ông còn đẩy nó đến bờ tuyệt vọng như vậy? Tôi thương em, tôi có lỗi với em, em không thất hứa cái gì cả, chỉ là tôi thất hứa với em.
Tôi khóc, khóc vì thiên thần của tôi đã rời xa tôi mất rồi… Thiên thần đã trở về với nơi sinh ra...


Đặt bó hoa cúc trên mộ, tôi quay người rời đi. Sau lưng là ánh chiều tà dọi vào ngôi mộ em, ngôi mộ màu trắng, trong trắng như em vậy. Em mỉm cười nằm đó, có lẽ, từ giờ em sẽ chẳng còn tổn thương nữa, sẽ chẳng còn đớn đau nữa… Thiên thần của tôi mãi ngủ say và đem theo những kỉ niệm của tôi và em chôn giấu. Em – đứa em gái đáng thương của tôi…

“Vậy là em đã ngủ để tìm ước mơ của giấc mơ

Em cứ ngủ đi , đồng hồ ko chạy nữa đâu

Khi em tỉnh dậy , bầu trời sẽ hết mưa ngâu

Em sẽ có 1 đôi cánh màu trắng như em vẫn từng nói

Em sẽ thỏa mình với mây nơi ánh mặt trời đang bừng chói

Còn anh , sẽ ko bên em đâu

Anh sẽ đi làm tất cả những đièu trước đây anh từng nói

Anh sẽ ngắm nhìn em thật là lâu lâu hơn cả trận mưa kia để nghĩ 1 điều”

(Satan [Full] – Lil Shady)

 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[bdt] Vốn Không Chung Đường
  • Đang cập nhật..
[bdt]người Tốt..
  • Đang cập nhật..
[bdt] If Again!
  • Đang cập nhật..
[bdt] Cái Bóng.
  • Đang cập nhật..
[bdt] Một Câu Chuyện.
  • Đang cập nhật..
(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom