AnB.Hunnie
Be my Superman ~
Một câu chuyện.
“Cậu kể cho tớ nghe một câu chuyện đi.”
Cô gái với mái tóc nâu nằm xuống cạnh một chàng trai đang nhắm mắt tận hưởng những ánh nắng ban mai.
“Chuyện gì cơ?”
“Bất kể chuyện gì cậu biết.”
“Ừ, vậy cậu nghe nhé.”
Chàng trai ấy mỉm cười.
“Có một cậu bé được sinh ra trong một gia đình rất khá giả. Từ bé cậu ấy chẳng phải lo lắng gì hết, từ cái ăn, cái mặc, mọi thứ cậu ấy đều có. Càng lớn cậu ấy càng tỏ ra kiêu căng và hống hách, chẳng xem ai ra gì, tất cả mọi người đều vây quanh cậu ấy. Cậu ấy nghĩ đó là điều hiển nhiên, vì cậu ấy có quyền, cậu ấy có uy, mọi người phải nể sợ cậu ấy. Nhưng rồi tai họa ập đến, gia đình cậu ấy bị phá sản trong một đêm, người mà cậu ấy gọi là mẹ đã lấy hết số tài sản còn lại của gia đình mà chạy trốn trong đêm, lúc tỉnh dậy cậu ấy thấy mình đang nằm trong một tòa nhà cũ nát, không còn ánh đèn pha lê tuyệt đẹp nữa mà chỉ là bóng đèn mập mờ lúc tối lúc tỏ, không còn chiếc giường với tấm nệm êm ấm nữa mà chỉ là cái chiếu rách nát, không còn những bộ quần áo tuyệt đẹp nữa mà chỉ còn những bộ quần áo cũ kĩ,… Mọi thứ trước mắt cậu ấy gần như sụp đổ, cậu ấy nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, cậu ấy muốn tỉnh dậy, cậu ấy gọi mẹ, nhưng rồi chỉ có chị cậu ấy ôm ấy cậu ấy và khóc. Rồi cậu ấy cũng biết đó vĩnh viễn không phải là một giấc mơ. Năm đó cậu ấy mới 10 tuổi.
Năm cậu ấy 14 tuổi, bố của cậu ấy tự vẫn ngay trong ngôi nhà cũ nát ấy, kết thúc cuộc sống bốn năm khốn khổ bên rượu chè. Chị cậu ấy khóc, nhưng cậu ấy không khóc. Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Ông ta đã không bảo vệ được cuộc sống cho con cái của mình, bây giờ vì cái nghèo, cái khổ còn đi tìm cái chết chứ không làm lại, bỏ mặc hai đứa con không cha, không mẹ, không có gì để sống… Cho nên, cậu ấy không khóc.
“Cậu ấy và chị của cậu ấy thật là tội nghiệp.”
Chàng trai ấy nhìn cô gái, khẽ vuốt ve mái tóc cô, bất chợt khựng lại rồi rụt tay về.
“Lúc cậu ấy tròn 16 tuổi, chị cậu ấy đi làm thêm về khuya bị một kẻ say rượu đâm phải, chị cậu ấy mất quá nhiều máu mà lại không có đủ tiền để chữa trị cho nên bệnh viện không nhận. Cậu ấy không khóc, chỉ ngồi nắm chặt tay chị gái, đếm từng giây, từng phút được ở cạnh chị. Và rồi chị cậu ấy cũng ra đi.
Cậu dùng hết số tiền mà mình có để chôn cất và mai táng chị ấy chu đáo nhất có thể, cậu hứa với chị nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền để cho chị có chỗ an nghỉ thoải mái hơn.
Dù không còn được đi học, nhưng cậu ấy vẫn thường đến những ngôi trường làng để lén nghe thầy giảng. Cái cậu ấy cần là cái chữ, có chữ thì mới thay đổi được cuộc đời, cậu ấy muốn lấy lại tất cả mọi thứ mà cậu ấy có. Cậu ấy ghét phải sống như thế này.
Một ngày, có một người phụ nữ đến tìm cậu, bà ta nhìn sang trọng và rất danh giá, bà ta bất chấp cậu ấy đang rất bẩn mà ôm lấy cậu ấy. Bà ta khóc ướt hết cả áo cậu ấy. Cậu ấy không biết bà ta là ai, cũng không biết bà ta tại sao lại khóc, nhưng cậu vẫn ôm bà ta và vỗ vỗ nhẹ vào lưng bà ta, như để an ủi bà ta.
Bà ta nhìn xung quanh nhà của cậu, rồi lại nhìn cậu mà khóc mãi. Bà ta nói bà ta là mẹ cậu ấy, bà ta xin lỗi vì năm đó đã bỏ rơi cậu ấy và chị cậu ấy, bà ta quay lại để đón cậu ấy và hứa sẽ cho cậu ấy một cuộc sống sung túc và ấm no hơn…”
“Hừm, đó là cái kết có hậu?”
Cô gái quay sang nhìn chàng trai, một tay chống lên khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt nheo lại với vẻ đáng yêu.
“Không, đó không phải là kết thúc.”
“Thế hả? Thế này chẳng phải câu chuyện đã có một kết thúc tốt đẹp rồi sao?”
Cô gái mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm chàng trai.
Chàng trai chỉ cười nhẹ một cái rồi trầm ngâm ngắm nhìn bầu trời trong xanh với những đám mây lững lờ trôi.
“Bà ta, người đã nhận là mẹ của cậu ấy sau sáu năm rời bỏ cậu ấy lại trở về và có ý đưa cậu ấy đi. Cậu ấy có thoáng ngạc nhiên, có chút buồn, mà cũng vui, nhưng rồi phần còn lại là sự khinh bỉ. Ồ, sáu năm đã đủ cậu ấy quên mất mẹ mình là ai. Nhìn bà ta bây giờ chắc đang sống tốt lắm, bà ta chắc phải hạnh phúc lắm. Bà ta đâu có biết cậu đã từ một đứa trẻ có một cuộc sống ấm no, hạnh phúc, với đầy đủ mọi thứ chỉ trong phút chốc trở thành đứa trẻ ‘mồ côi’, bà ta đâu có biết bố của cậu ấy kết liễu cuộc đời vì bà ta như thế nào, chị gái của cậu ấy đã ra đi vĩnh viễn như thế nào. Bà ta, hẳn là nhờ vào số tiền năm đó mà giờ sống một cuộc sống ấm no, hạnh phúc, đâu có khổ cực như cậu. Nhìn bà ta mà xem, ngón tay áp úp còn đeo cả nhẫn kim cương, có lẽ bà ta đã có một ông chồng giàu có hơn và không thất bại như bố của cậu…”
“Cậu ấy chắc không trở về với bà ta đâu nhỉ? Vì bà ta không tốt.”
Cô gái thở dài.
Chàng trai lại mỉm cười, một nụ cười thoáng nhẹ chút buồn trong đó.
“Nhưng rồi cậu ấy vẫn về nhà với bà ta, cậu ấy sợ cái lạnh, cái đói, cậu ấy sợ khổ, cậu ấy sợ ba bữa không đủ cơm ăn, cậu ấy sợ cái căn nhà cũ nát ấy. Bà ta đưa cậu về căn nhà năm ấy của cậu ấy, đó là một điều tuyệt vời đối với cậu ấy. Cậu ấy thấy những hình ảnh của mình lúc còn bé, cậu ấy thấy mọi thứ trở lại. Cậu ấy lại có tất cả…
Bà ta cho cậu ấy đi học, bà ta cho cậu ấy nhiều tiền, bà ta cho cậu ấy mặc đồ đẹp, bà ta cho cậu ấy những thứ mà trong sáu năm qua cậu ấy không được có. Cậu ấy dùng số tiền bà ta cho để xây lại ngôi mộ cho chị gái và bố. Cậu ấy dấu bà ta chỗ mà bố và chị gái đang yên nghỉ, bởi trong thâm tâm cậu ấy nghĩ rằng bà ta không được quyền biết. Bà ta hỏi con gái bà ta đâu. Ồ, thật nực cười là bà ta vẫn nhớ đến cô con gái của bà ta, cậu ấy không nói, cậu ấy chỉ nhìn về phía xa xăm. Bà ta hỏi bố của cậu ấy đâu. Ồ, bà ta vẫn nhớ bà ta đã từng có một người chồng, cậu ấy cũng không nói, chỉ nhìn về phía xa xăm.
Bà ta luôn để cậu ấy trong ngôi nhà ấy một mình, còn bà ta về với ngôi nhà có người chồng mới của bà ta, có những đứa con khác của bà ta. Cậu ấy cũng không quan tâm, cậu ấy chỉ cần được sống, cậu ấy chỉ muốn sống như thế này thôi.
Năm 18 tuổi, cậu ấy được học bổng đi du học ở Mỹ. Bà ta vui mừng và khen cậu ấy quả là đứa con thông minh của bà ta. Trước ngày cậu ấy đi, cậu ấy ra thăm chị gái và bố, cậu ấy hứa sẽ trở về và lấy lại tất cả những gì của họ. Lúc cậu ấy ở sân bay, cả ‘gia đình’ bà ta đã đến tiễn cậu ấy. Đó là lần đầu tiên, cậu ấy gặp họ. Thằng con ‘đầu’ của bà ta béo ục ịch luôn cầm trên tay cái bánh kitkat, nhìn qua có vẻ chỉ mới học cấp hai, còn thằng bé thứ hai thì có vẻ gầy hơn, nhưng nhút nhát, cứ núp sau lưng bà ta. Ông chồng bà ta có vẻ rất kiêu căng, ông ta có cái bụng bự và nhìn những cái cúc áo của ông ta thì như muốn đứt ra vậy. Cậu ấy không được phép gọi bà ta là mẹ trước mặt họ, thực ra từ sau khi gặp lại cậu ấy chưa bao giờ gọi bà ta là mẹ.
Cậu ấy lên máy bay và rời đi, cậu ấy mong chờ một cuộc sống mới, cậu ấy muốn trả thù…”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Năm cậu ấy 20 tuổi, bà ta gọi điện cho cậu ấy, đó là cuộc điện thoại đầu tiên mà bà ta gọi cho cậu ấy kể từ khi cậu ấy đi du học. Bà ta nói chồng bà ta có một cô cháu gái cũng qua bên đấy học, nhờ cậu ấy giúp đỡ. Ngày hôm sau, cậu ấy ra sân bay đón cô gái ấy. Cô gái ấy rất trẻ con, cứ nhí nha nhí nhảnh suốt. Đến cả người ít cười như cậu ấy cũng phải cười khi ở bên cô gái ấy. Cô gái ở cạnh nhà cậu ấy, lúc nào cũng qua nhà cậu ấy ăn ké, xem phim cùng cậu ấy, lên thư viện cùng cậu ấy, tất cả mọi thứ cô gái ấy đều làm cùng cậu ấy. Từ bao giờ, cậu ấy lại trở nên vui vẻ hơn khi có cô ấy ở bên cạnh. Cô ấy quan tâm cậu, cô ấy chăm sóc cho cậu, cô ấy hay trêu đùa cho cậu vui. Những lúc không có cô ấy, cậu sẽ cảm thấy thiếu thốn cái gì đó. Hằng đêm, cô ấy đều tựa đầu vào vai cậu ấy, cả hai cùng ngồi ngắm sao, cậu ấy kể mọi chuyện về cuộc đời của cậu ấy cho cô ấy nghe. Cô ấy khóc và ôm lấy cậu ấy. Cậu ấy chỉ mỉm cười…”
“Vậy ra, đây mới là kết thúc?” – cô gái mỉm cười – “Nếu vậy thì kết thúc này thật hạnh phúc quá.”
“Không, đây vẫn không phải là kết thúc.”
“Thế rồi, cậu ấy tốt nghiệp và đi làm ở một công ty nước ngoài, cậu ấy từ từ thăng tiến chỉ trong vòng ba năm đã lên được chức phó giám đốc của công ty đó. Cậu ấy nổi tiếng, cậu ấy được trọng dụng, xung quanh cậu ấy dần có nhiều mối quan hệ hơn. Đêm hôm ấy, cô ấy tựa vào vai cậu ấy như thường lệ. Cô ấy nói cô ấy đã thích cậu ấy từ rất lâu rồi, nhưng cô ấy không dám nói vì sợ cậu ấy không chấp nhận mình. Cô ấy hỏi cậu ấy rằng: “Anh có yêu em không?” ”
“Cậu ấy sẽ trả lời là có chứ, đúng không?”
Chàng trai nhìn cô gái, rồi khẽ khàng lắc đầu.
“Không, cậu ấy chỉ nhìn cô ấy, cậu ấy hỏi cô ấy biết chuyện gì, cô ấy vừa khóc vừa kể. Hóa ra, cô ấy là con ngoài dã thú của người đàn ông, người mà mẹ cậu ấy lấy làm chồng. Vì ông ta sợ mẹ cậu ấy biết sẽ thuê người làm hại cô ấy nên mới bảo cô ấy giả vờ làm cháu của ông ta. Ông ta cho cô ấy ra nước ngoài trốn một thời gian. Cậu ấy chợt nhận ra cô ấy và cậu ấy giống nhau đến kì lạ. Cậu ấy nói cô gái ấy cho cậu ấy một ngày, cậu ấy sẽ suy nghĩ và trả lời cô gái ấy. Thế rồi, lúc cậu đang ở trong công ty làm việc thì có một email lạ gửi cho cậu một tập hồ sơ. Và cậu sốc, cậu thực sự rất sốc, bàn tay cậu run rẩy, trải qua bao nhiêu chuyện mà cậu ấy chưa bao giờ thấy cuộc đời lại trớ trêu như bây giờ. Hóa ra, cô gái ấy không phải là con gái khác của người đàn ông đó, mà là tình nhân của người đàn ông đó.”
“Cậu ấy quả là một người mạnh mẽ.”
Cô gái gật gù.
“Không, cậu ấy yếu đuối lắm.”
Chàng trai mỉm cười.
“Không đúng, cậu ấy mà yếu đuối thì xảy ra bao nhiêu chuyện, cậu ấy đã khóc rồi.”
“Không đâu, không phải cứ khóc mới là yếu đuối đâu. Kẻ tỏ ra mình mạnh mẽ mới là kẻ yếu đuối.”
Cô gái nghe chàng trai nói xong, mặt hơi nhăn lại, rồi lại thoáng thở dài.
“Cậu kể tiếp đi.”
“Thế rồi, cậu ấy đột nhiên biến mất, cậu ấy bỏ đi không một lời từ biệt. Vì cậu ấy sợ, cậu ấy sợ đối diện với cô ấy, cậu ấy sợ tình cảm của cậu ấy dành cho cô ấy sẽ khiến cậu ấy đau khổ, cậu ấy sợ khổ, cậu ấy cũng sợ đau. Cậu ấy chuyển nhà mà không cho cô ấy biết, cậu ấy đổi số điện thoại và cắt đứt mọi liên lạc.”
“Vậy là họ vẫn không thể đến được với nhau?”
Cô gái thở dài, mặt có chút thoáng buồn.
Chàng trai trầm ngâm, đôi lông mày anh tú bất chợt nhăn lại.
“Một mùa đông giá lạnh, khi ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi, cậu ấy thấy một số điện thoại lạ gọi đến, cậu ấy nghe máy nhưng bên kia chẳng có ai nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thút thít, rồi cậu ấy nhận ra ‘Ồ, là cô ấy.’ Nhưng cậu ấy không dám đối diện, trái tim cậu ấy chợt run nhẹ, đập mạnh hơn lúc bình thường, cậu ấy sợ cô ấy, cô ấy bẩn! Cứ thế mười phút trôi qua, cả hai vẫn không nói gì, lúc cậu ấy thở dài định tắt máy thì cô ấy chợt nói ‘Anh, em nhớ anh.’ Chỉ vì câu nói ấy, thế mà cậu ấy lại khóc. Hóa ra cậu ấy nhớ cô ấy đến vậy, nhớ đến mức chỉ nghe giọng cô ấy thôi mà cậu ấy đã khóc như một đứa trẻ. ‘Sao anh lại trốn em? Sao anh không trả lời em? Anh ghét em ư?’, nhưng mà cậu ấy không trả lời, chỉ là giọt nước mắt cậu ấy lăn dài trên má, rồi cậu ấy cúp máy, tắt nguồn. Cậu ấy sợ bị tổn thương, cậu ấy cũng sợ cô ấy sẽ bị tổn thương.”
“Cậu ấy thật tồi tệ, cô ấy đâu có bẩn, chắc là cô ấy có lí do mà.”
Cô gái thở dài, mắt rơm rớm.
“Ư, cậu ấy thật tồi tệ.
Bốn năm sau đó, khi cậu ấy đã là chủ tịch của một tập đoàn lớn, cậu ấy trở về quê hương, cậu ấy đi thăm mộ chị gái và bố, cậu ấy nói với họ rằng, đã đến lúc cậu ấy lấy lại tất cả những gì thuộc về họ rồi. Thế rồi, trên đường về cậu ấy gặp một bóng dáng quen thuộc. Là cô gái ấy, cô ấy đang khoác tay một người đàn ông, ồ, đó lại là chồng của người đàn bà, người là mẹ của cậu ấy. Ông ta ưỡn cái bụng bự của mình, vừa đi vừa cười hả hê, còn cô ấy thì nét mặt buồn rười rượi. Cậu ấy cảm thấy trái tim mình như sắp rơi ra, cô ấy có sống tốt không? Cô ấy có hạnh phúc không? Rồi cậu ấy im lặng đi theo họ, cậu ấy không hiểu bản thân mình đang làm gì, chỉ là cậu ấy đã thấy cô ấy, cậu ấy nhớ cô ấy. Và rồi người đàn ông đó tức giận chuyện gì đó, ông ta chửi bới cô ấy, cô ấy cúi đầu, lí nhí. Rồi cậu ấy thấy ông ta đánh cô ấy, ông ta tát cô ấy, ông ta đá cô ấy. Cô ấy chỉ biết lấy tay che mặt, gồng mình đỡ những trận đòn, bao người qua lại không ai giúp đỡ. Cậu ấy chạy đến nhưng rồi lại khựng lại, cậu ấy quay đi, cậu ấy nghĩ cô ấy có phải là gì của cậu ấy đâu. Cậu ấy hận cô ấy vì đã lừa dối cậu ấy. Cậu ấy mặc kệ, dù trái tim cậu ấy đang rỉ máu…”
“Cậu ấy thật là hèn nhát.”
Cô gái bĩu môi.
“Thế rồi một lần cô ấy đến tìm cậu ấy. Cậu ấy thấy trên người cô ấy toàn thân đều là những vết thương, cậu ấy muốn ôm lấy cô ấy, nhưng cậu ấy không thể. Cô ấy khóc, cô ấy không nói gì. Cô ấy tiến lên, cậu ấy lại lùi xuống. Cậu ấy tự hỏi tại sao lí trí và trái tim chưa bao giờ đồng nhất một quan điểm như vậy? Trái tim cậu ấy gào thét rằng hãy ôm lấy cô ấy, hãy an ủi cô ấy. Nhưng lí trí của cậu ấy lại cho rằng, cô ấy chỉ là một người phụ nữ dơ bẩn, không xứng đáng với cậu ấy. Mà lí trí luôn thắng trái tim…
Cô ấy thấy cậu ấy như vậy thì chỉ biết khóc, cô ấy nói cô ấy nhớ cậu ấy lắm, nhớ rất nhiều, cô ấy vẫn yêu cậu ấy. Cậu ấy im lặng rồi từ từ quay đi, bởi cậu ấy sợ cô ấy thấy cậu ấy khóc. Ồ, cậu ấy lại khóc rồi, khóc vì cô ấy.
Bẵng đi một thời gian, cậu ấy nghe tin cô ấy bị mẹ cậu ấy đánh, bà ta biết chuyện và bà ta không thể tha thứ cho người con gái ấy được. Ngay lúc ấy, cậu ấy cũng biết được rằng, năm xưa bà ta và chồng hiện tại của bà ta đã thông đồng hãm hại bố cậu. Bàn tay cậu ấy run lên, văn bản trong tay cậu ấy đột nhiên nhăn nhúm lại. Cậu ấy điên cuồng lấy xe đi tìm cô ấy. Bà ta không có quyền sỉ nhục cô ấy, bà ta làm tổn thương cậu ấy là quá đủ rồi, bà ta không được làm tổn thương cô ấy. Thế mà lúc tìm thấy cô ấy, thì cậu ấy lại thấy cô ấy nằm trong vũng máu, xung quanh bao nhiêu người cầm điện thoại chụp ảnh, bàn tán. Họ quá vô cảm, con người là sinh vật vô cảm nhất vũ trụ. Cậu ấy sững sờ, cậu ấy sợ hãi, cậu ấy run rẩy. Cô ấy nằm đấy, giữa vũng máu đỏ tươi đến chói mắt, bộ váy trắng tinh khiết khiến cô ấy như đóa hoa trắng không vướng bụi trần đang lặng yên. Cậu ấy ôm cô ấy, cậu ấy gào thét tên cô ấy, cậu ấy đau đớn, cậu ấy khóc. Cậu ấy lại khóc…”
“Vậy giờ cô ấy ra sao? Cậu ấy như thế nào?”
Cô gái khóc thút thít.
“Cô ấy vẫn sống nhưng bị mất trí nhớ và bị liệt cả hai đôi chân. Còn cậu ấy thì điên cuồng làm việc, hủy diệt cả công ty của người đàn ông đó, gia đình mẹ cậu ấy phá sản. Bà ta cầu xin cậu ấy, nhưng cậu ấy không quan tâm, cậu ấy rời đi khỏi nơi đó, rời đi khỏi nơi đầy kí ức đau buồn đó.”
“Cô ấy mất trí nhớ cũng tốt, cô ấy sẽ quên đi cậu ấy, cũng quên đi những chuyện đau đớn đã qua. Cậu có thể nói cho tớ biết cậu ấy và cô ấy là ai không?”
Cô gái lau nước mắt và mỉm cười, đôi mắt tinh anh và nụ cười hiền dịu khiến chàng trai không cầm được lòng mình mà vuốt mái tóc của cô ấy.
Là anh và em, anh đã từng hèn nhát mà không đến với người con gái anh yêu, đã không thể bảo vệ được những gì mình yêu quý, đã khiến em khổ sở. Nhưng từ bây giờ trở đi, em sẽ mãi ở bên anh, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ che chở cho em, dù đôi chân em không còn đi được nữa nhưng anh nguyện làm đôi chân của em cả đời. Chúng ta đã chịu đựng quá khứ đau buồn quá lâu rồi, bây giờ chúng ta có thể vứt bỏ tất cả được rồi. Chỉ cần có em, anh đã hạnh phúc lắm rồi.
Bình luận facebook