Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11
Nếu Tống Vinh Quang không giữ được lý trí thì đã đuổi theo chiếc xe taxi đó rồi đâm nát xe của gã kia rồi. Đôi mắt hắn đỏ rực, thở hổn hển, giống như con sư tử đang nổi giận mà bị sợi dây thừng vô hình trói chặt.
Việc đến nước này, hắn chỉ có thể dựa vào phương án đã định trước, tiến thẳng đến thành phố H, sau đó gọi điện thoại cho vợ, lừa cô nói ra tên khách sạn họ đang ở, sau đó vào dò xét hư thực. Nếu may mắn, hắn còn có thể đuổi kịp chiếc Maserati ấy nữa.
Hắn vừa lái xe, bên tai văng vẳng lời nói ban nãy của tên tài xế, gã ta nói thế để chọc giận hắn hay vốn dĩ đó là sự thật? Hoặc vợ hắn biết kẻ theo dõi là hắn, nhưng vẫn đường hoàng lên xe của tên nhân tình, còn cười nói với gã?
Nhưng mà, ngoài Lý Ngọc ra, còn có Mỹ Huệ đi cùng. Có khi nào tài xế nói sai, anh ta tưởng Mỹ Huệ là vợ hắn không? Nghĩ vậy, hắn lại nhớ tới câu hỏi của tài xế, người phụ nữ tóc dài đấy có phải là vợ hắn không?
Tóc Mỹ Huệ ngắn, mà tóc Lý Ngọc lại dài đến thắt lưng, rõ ràng, người phụ nữ mà tài xế nói chính là Lý Ngọc.
Hắn muốn quay đầu xe lại đi tìm tên tài xế đó để hỏi rõ tình hình, nhưng giờ đuổi theo chắc cũng không kịp. Huống hồ, ban nãy còn lớn tiếng xô xát với người ta, cho dù có đuổi kịp thì cũng khó mà nghe được lời nói thật.
Hắn đập mạnh vào vô-lăng, chiếc xe liêu xiêu chạy theo hình cung, khiến mấy chiếc xe đằng sau nhấn còi inh ỏi. Trút giận xong, tâm trạng của hắn dần ổn định lại, đúng lúc này, phía trước xuất hiện một trạm thu phí.
Tài xế nói, Lý Ngọc và Mỹ Huệ xuống xe ở trạm thu phí này, rồi ngồi trên chiếc Maserati đi mất, nếu đúng là vậy thì không chỉ một mình tài xế nhìn thấy họ, chắc chắn nhân viên thu phí cũng sẽ có chút ấn tượng.
Xe chạy vào trạm thu phí, hắn liền vội vã kéo cửa kính xe xuống, hỏi nhân viên thu phí: “Chào anh, cho hỏi ban nãy anh có nhìn thấy chiếc Maserati nào chạy qua không vậy?”
“Có đấy, đi từ làn hệ thống thu phí điện tử, anh hỏi cái này để đàm gì?” Nhân viên thu phí nói.
“Đó là bạn tôi, chúng tôi đi chơi cùng nhau, nhưng đến nửa đường thì lạc mất nhau, cho nên muốn hỏi bọn họ đi về phía đường nào. Đúng rồi, trong xe có một nam và hai nữ phải không?” Hắn mở bức ảnh của Lý Ngọc, Mỹ Huệ và Vương Khải trong điện thoại ra.
Nhân viên thu phí cúi đầu nhìn, “Đúng là có hai người phụ nữ, còn người đàn ông này thì không nhìn thấy mặt, không có ấn tượng gì.”
“Vậy anh còn nhớ biển số xe không?”
“Mỗi ngày có biết bao nhiêu chiếc xe chạy qua, sao có thể nhớ được chứ? Chỉ nhớ là một chiếc Maserati màu đen, nói chung dòng xe này rất ít thấy.”
Ra khỏi trạm thu phí, Tống Vinh Quang nghĩ, không biết người đàn ông kia có phải Vương Khải hay không, ít nhất cũng có thể khẳng định, chiếc Maserati của Vương Khải màu đen, mà chiếc xe xuất hiện lần này cũng là Maserati màu đen. Theo lý mà nói, khả năng gặp được hai chiếc xe cùng màu cùng hãng đắt đỏ thế này trong thời gian ngắn là rất thấp.
Nói thế nào đi chăng nữa, chắc chắn Lý Ngọc đã lên xe của người đàn ông khác. Hơn nữa, cô bạn thân Mỹ Huệ của Lý Ngọc cũng đi cùng, vậy thì cô ta cũng biết chuyện. Hắn đoán rằng, màn tự sát của Mỹ Huệ vào buổi tối hôm ấy là giả, mục đích là để che giấu hắn.
Tống Vinh Quang càng nghĩ trái tim càng băng giá, chạy xe con đường nắng như đổ lửa, hắn lại có cảm giác như đang chạy giữa Bắc Cực. Cả chiều hôm ấy, bên tai hắn cứ văng vẳng câu nói của tài xế lúc gần đi: “Cái đồ bị cắm sừng, lúc con vợ mày nhìn thấy thằng kia thì mặt mũi hớn hở lắm, chắc giờ đang rên ư ử dưới háng thằng kia rồi!”
Ra khỏi đường cao tốc, Tống Vinh Quang mệt mỏi rệu rã, quần áo hắn ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng, hắn đỗ xe dưới bóng cây bên lề đường, gục vào vô-lăng nghỉ ngơi.
Đột nhiên, điện thoại reo lên một tiếng chuông thông báo tin nhắn trên Zalo. Vốn dĩ hắn không định xem, nhưng nghĩ lại, có thể là tin nhắn của mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm, liền lấy lại tinh thần, móc điện thoại ra.
Không ngờ tin nhắn gửi đến lại là của Tào Văn Tinh. Cô nói: “Chào bạn, mình thấy lúc bạn gửi lời mời kết bạn cho mình có giới thiệu là bạn đại học, cho hỏi bạn là ai vậy?”
“Ngại quá, thực ra tôi là chồng của bạn học đại học với cô, có một vài chuyện muốn hỏi cô.” Tống Vinh Quang gửi tin nhắn đi.
“Ồ, là vậy à, vậy vợ anh là ai?”
“Lý Ngọc.”
Sau khi tin nhắn đó được gửi đi, rất lâu sau Tào Văn Tinh vẫn không trả lời lại. Tống Vinh Quang bắt đầu sốt ruột, đang nghĩ không biết có nên nhắn thêm tin nữa thúc giục hay không thì phía bên kia cũng trả lời.
“Tôi và Lý Ngọc tuyệt giao với nhau từ lâu rồi, chắc không có gì nói cho anh biết được đâu.”
“Tôi chỉ muốn biết chuyện hồi đại học của cô ấy.”
“Vậy thì anh có thể hỏi cô ấy.”
“Hỏi rồi, nhưng mười phần thì tám phần là nói dối.” Gửi xong tin nhắn này, Tống Vinh Quang lại bổ sung thêm: “Tôi muốn biết chuyện giữa cô ấy và Vương Khải.”
Im lặng một hồi lâu, Tào Văn Tinh mới gửi tin nhắn đến, “Bây giờ anh đang ở đâu? Nếu được thì chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.”
“Tôi đang ở thành phố H.”
“Trùng hợp vậy, tôi cũng ở thành phố H.”
Họ hẹn gặp nhau ở một quán cafe, Tống Vinh Quang lập tức lái xe đến đó. Hắn đến sớm mười phút, hắn vào quán chọn chỗ ngồi rồi gọi một tách cafe.
Sát giờ hẹn, trước cửa quán cafe xuất hiện một chiếc Jeep Wrangler. Xe vừa đỗ lại, một cô gái cao gầy xuống xe, cô mặc một chiếc áo phông in hoa và một chiếc quần soóc bò, tóc cột đuôi ngựa, làn da bánh mật khỏe mạnh lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tống Vinh Quang liếc mắt cũng nhận ra đó là Tào Văn Tinh, bên ngoài cô xinh đẹp y như ảnh trên Zalo vậy, xem ra cô không thích photoshop ảnh.
Tào Văn Tinh bước vào quán cafe, Tống Vinh Quang vẫy tay với cô: “Cô Tào, ở đây.”
Tào Văn Tinh ngồi xuống ghế đối diện với Tống Vinh Quang, chủ động đưa tay ra bắt tay với hắn. “Chào anh, anh là Tống Vinh Quang ?”
“Đúng vậy, không biết là cô thích uống loại cafe nào, nên tôi không gọi giúp cô.” Hắn đưa menu đồ uống cho Tào Văn Đình. “Đúng rồi, cô Tào làm nghề gì vậy?”
“Cho tôi một tách latte coffee, cảm ơn.” Tào Văn Tinh nói với nhân viên phục vụ bên cạnh, sau đó quay đầu đáp lại Tống Vinh Quang: “Tôi làm phóng viên.”
Tống Vinh Quang nhìn gương mặt xinh đẹp không thua kém gì Lý Ngọc của Tào Văn Tinh, lại nhìn ra chiếc Herdsman bên ngoài quán cafe. “Cô Tào quả là người trẻ có tài, trẻ như vậy mà đã sở hữu xe Herdsman rồi.”
“Tôi biết anh đang nghĩ gì, có điều xe tôi là vay tiền mua, mà còn là xe cũ.”
Tống Vinh Quang bị nhìn thấu suy nghĩ, hắn cười ngượng, “Thật ngại quá, cô rất xinh đẹp, cho nên lúc nãy tôi mới có ý nghĩ sai lệch.”
“Không sao, anh cũng khá thành thật, ít ra cũng không giống một vài người, trong lòng nghĩ tôi được giàu có như vậy là dựa vào đại gia, nhưng ngoài mặt lại không dám nói ra.” Cô dừng lại một hồi rồi nói tiếp; “Lý Ngọc và Vương Khải lại làm lành rồi à?”
Nếu Tống Vinh Quang không giữ được lý trí thì đã đuổi theo chiếc xe taxi đó rồi đâm nát xe của gã kia rồi. Đôi mắt hắn đỏ rực, thở hổn hển, giống như con sư tử đang nổi giận mà bị sợi dây thừng vô hình trói chặt.
Việc đến nước này, hắn chỉ có thể dựa vào phương án đã định trước, tiến thẳng đến thành phố H, sau đó gọi điện thoại cho vợ, lừa cô nói ra tên khách sạn họ đang ở, sau đó vào dò xét hư thực. Nếu may mắn, hắn còn có thể đuổi kịp chiếc Maserati ấy nữa.
Hắn vừa lái xe, bên tai văng vẳng lời nói ban nãy của tên tài xế, gã ta nói thế để chọc giận hắn hay vốn dĩ đó là sự thật? Hoặc vợ hắn biết kẻ theo dõi là hắn, nhưng vẫn đường hoàng lên xe của tên nhân tình, còn cười nói với gã?
Nhưng mà, ngoài Lý Ngọc ra, còn có Mỹ Huệ đi cùng. Có khi nào tài xế nói sai, anh ta tưởng Mỹ Huệ là vợ hắn không? Nghĩ vậy, hắn lại nhớ tới câu hỏi của tài xế, người phụ nữ tóc dài đấy có phải là vợ hắn không?
Tóc Mỹ Huệ ngắn, mà tóc Lý Ngọc lại dài đến thắt lưng, rõ ràng, người phụ nữ mà tài xế nói chính là Lý Ngọc.
Hắn muốn quay đầu xe lại đi tìm tên tài xế đó để hỏi rõ tình hình, nhưng giờ đuổi theo chắc cũng không kịp. Huống hồ, ban nãy còn lớn tiếng xô xát với người ta, cho dù có đuổi kịp thì cũng khó mà nghe được lời nói thật.
Hắn đập mạnh vào vô-lăng, chiếc xe liêu xiêu chạy theo hình cung, khiến mấy chiếc xe đằng sau nhấn còi inh ỏi. Trút giận xong, tâm trạng của hắn dần ổn định lại, đúng lúc này, phía trước xuất hiện một trạm thu phí.
Tài xế nói, Lý Ngọc và Mỹ Huệ xuống xe ở trạm thu phí này, rồi ngồi trên chiếc Maserati đi mất, nếu đúng là vậy thì không chỉ một mình tài xế nhìn thấy họ, chắc chắn nhân viên thu phí cũng sẽ có chút ấn tượng.
Xe chạy vào trạm thu phí, hắn liền vội vã kéo cửa kính xe xuống, hỏi nhân viên thu phí: “Chào anh, cho hỏi ban nãy anh có nhìn thấy chiếc Maserati nào chạy qua không vậy?”
“Có đấy, đi từ làn hệ thống thu phí điện tử, anh hỏi cái này để đàm gì?” Nhân viên thu phí nói.
“Đó là bạn tôi, chúng tôi đi chơi cùng nhau, nhưng đến nửa đường thì lạc mất nhau, cho nên muốn hỏi bọn họ đi về phía đường nào. Đúng rồi, trong xe có một nam và hai nữ phải không?” Hắn mở bức ảnh của Lý Ngọc, Mỹ Huệ và Vương Khải trong điện thoại ra.
Nhân viên thu phí cúi đầu nhìn, “Đúng là có hai người phụ nữ, còn người đàn ông này thì không nhìn thấy mặt, không có ấn tượng gì.”
“Vậy anh còn nhớ biển số xe không?”
“Mỗi ngày có biết bao nhiêu chiếc xe chạy qua, sao có thể nhớ được chứ? Chỉ nhớ là một chiếc Maserati màu đen, nói chung dòng xe này rất ít thấy.”
Ra khỏi trạm thu phí, Tống Vinh Quang nghĩ, không biết người đàn ông kia có phải Vương Khải hay không, ít nhất cũng có thể khẳng định, chiếc Maserati của Vương Khải màu đen, mà chiếc xe xuất hiện lần này cũng là Maserati màu đen. Theo lý mà nói, khả năng gặp được hai chiếc xe cùng màu cùng hãng đắt đỏ thế này trong thời gian ngắn là rất thấp.
Nói thế nào đi chăng nữa, chắc chắn Lý Ngọc đã lên xe của người đàn ông khác. Hơn nữa, cô bạn thân Mỹ Huệ của Lý Ngọc cũng đi cùng, vậy thì cô ta cũng biết chuyện. Hắn đoán rằng, màn tự sát của Mỹ Huệ vào buổi tối hôm ấy là giả, mục đích là để che giấu hắn.
Tống Vinh Quang càng nghĩ trái tim càng băng giá, chạy xe con đường nắng như đổ lửa, hắn lại có cảm giác như đang chạy giữa Bắc Cực. Cả chiều hôm ấy, bên tai hắn cứ văng vẳng câu nói của tài xế lúc gần đi: “Cái đồ bị cắm sừng, lúc con vợ mày nhìn thấy thằng kia thì mặt mũi hớn hở lắm, chắc giờ đang rên ư ử dưới háng thằng kia rồi!”
Ra khỏi đường cao tốc, Tống Vinh Quang mệt mỏi rệu rã, quần áo hắn ướt đẫm mồ hôi. Cuối cùng, hắn đỗ xe dưới bóng cây bên lề đường, gục vào vô-lăng nghỉ ngơi.
Đột nhiên, điện thoại reo lên một tiếng chuông thông báo tin nhắn trên Zalo. Vốn dĩ hắn không định xem, nhưng nghĩ lại, có thể là tin nhắn của mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm, liền lấy lại tinh thần, móc điện thoại ra.
Không ngờ tin nhắn gửi đến lại là của Tào Văn Tinh. Cô nói: “Chào bạn, mình thấy lúc bạn gửi lời mời kết bạn cho mình có giới thiệu là bạn đại học, cho hỏi bạn là ai vậy?”
“Ngại quá, thực ra tôi là chồng của bạn học đại học với cô, có một vài chuyện muốn hỏi cô.” Tống Vinh Quang gửi tin nhắn đi.
“Ồ, là vậy à, vậy vợ anh là ai?”
“Lý Ngọc.”
Sau khi tin nhắn đó được gửi đi, rất lâu sau Tào Văn Tinh vẫn không trả lời lại. Tống Vinh Quang bắt đầu sốt ruột, đang nghĩ không biết có nên nhắn thêm tin nữa thúc giục hay không thì phía bên kia cũng trả lời.
“Tôi và Lý Ngọc tuyệt giao với nhau từ lâu rồi, chắc không có gì nói cho anh biết được đâu.”
“Tôi chỉ muốn biết chuyện hồi đại học của cô ấy.”
“Vậy thì anh có thể hỏi cô ấy.”
“Hỏi rồi, nhưng mười phần thì tám phần là nói dối.” Gửi xong tin nhắn này, Tống Vinh Quang lại bổ sung thêm: “Tôi muốn biết chuyện giữa cô ấy và Vương Khải.”
Im lặng một hồi lâu, Tào Văn Tinh mới gửi tin nhắn đến, “Bây giờ anh đang ở đâu? Nếu được thì chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.”
“Tôi đang ở thành phố H.”
“Trùng hợp vậy, tôi cũng ở thành phố H.”
Họ hẹn gặp nhau ở một quán cafe, Tống Vinh Quang lập tức lái xe đến đó. Hắn đến sớm mười phút, hắn vào quán chọn chỗ ngồi rồi gọi một tách cafe.
Sát giờ hẹn, trước cửa quán cafe xuất hiện một chiếc Jeep Wrangler. Xe vừa đỗ lại, một cô gái cao gầy xuống xe, cô mặc một chiếc áo phông in hoa và một chiếc quần soóc bò, tóc cột đuôi ngựa, làn da bánh mật khỏe mạnh lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tống Vinh Quang liếc mắt cũng nhận ra đó là Tào Văn Tinh, bên ngoài cô xinh đẹp y như ảnh trên Zalo vậy, xem ra cô không thích photoshop ảnh.
Tào Văn Tinh bước vào quán cafe, Tống Vinh Quang vẫy tay với cô: “Cô Tào, ở đây.”
Tào Văn Tinh ngồi xuống ghế đối diện với Tống Vinh Quang, chủ động đưa tay ra bắt tay với hắn. “Chào anh, anh là Tống Vinh Quang ?”
“Đúng vậy, không biết là cô thích uống loại cafe nào, nên tôi không gọi giúp cô.” Hắn đưa menu đồ uống cho Tào Văn Đình. “Đúng rồi, cô Tào làm nghề gì vậy?”
“Cho tôi một tách latte coffee, cảm ơn.” Tào Văn Tinh nói với nhân viên phục vụ bên cạnh, sau đó quay đầu đáp lại Tống Vinh Quang: “Tôi làm phóng viên.”
Tống Vinh Quang nhìn gương mặt xinh đẹp không thua kém gì Lý Ngọc của Tào Văn Tinh, lại nhìn ra chiếc Herdsman bên ngoài quán cafe. “Cô Tào quả là người trẻ có tài, trẻ như vậy mà đã sở hữu xe Herdsman rồi.”
“Tôi biết anh đang nghĩ gì, có điều xe tôi là vay tiền mua, mà còn là xe cũ.”
Tống Vinh Quang bị nhìn thấu suy nghĩ, hắn cười ngượng, “Thật ngại quá, cô rất xinh đẹp, cho nên lúc nãy tôi mới có ý nghĩ sai lệch.”
“Không sao, anh cũng khá thành thật, ít ra cũng không giống một vài người, trong lòng nghĩ tôi được giàu có như vậy là dựa vào đại gia, nhưng ngoài mặt lại không dám nói ra.” Cô dừng lại một hồi rồi nói tiếp; “Lý Ngọc và Vương Khải lại làm lành rồi à?”