Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 19
CHƯƠNG 19
“Giả vờ hứng tình gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Trên mặt Tống Vinh Quang hiện vẻ hoảng hốt, có điều khuôn mặt của hắn đã bị đánh cho bầm dập, sớm đã sưng vù hết cả lên, vậy nên không thể nhìn ra được gì.
“Còn muốn ngụy biện? Vừa nãy tôi đã sai người đi xem xét tra kho hàng rồi, căn bản không hề lưu lại một chút dịch nào cả, vừa hay lúc đó đèn trong kho hàng lại bị hỏng, vậy nên anh mới lừa bịp để qua cửa.”
“Ò, lúc đó tôi đeo bao, chỉ là các người không nhìn thấy.”
“Nói bậy. Anh xem tôi là đứa trẻ con ba tuổi à? Cho dù anh có mặc áo mưa nhưng nếu như người phụ nữ đó thật sự hứng lên thì cũng sẽ chảy nước, đây là bản năng.”
“Cô đúng là người lão luyện trong nghề, bái phục.”
“Tôi không muốn đôi co với anh làm gì cả. Cuối cùng chỉ có một câu thôi, chỉ cần anh khai ra mối quan hệ giữa anh và ả nhà báo kia, đồng thời dụ cô ta đến đây, chúng tôi sẽ thả anh đi, nếu không...” Tường Vy không hề nói ra những lời sau đó nữa, nhưng hai tên cao to kia lại rút trên thắt lưng ra một con dao găm, từng bước, từng bước lại gần Tống Vinh Quang, biểu lộ rõ ý đồ của bọn họ.
“Được rồi, vậy cô lại đây, tôi chỉ nói cho một mình cô biết thôi.”
Tường Vy nghe được câu này nhưng không hề bước lên, ngược lại còn lùi lại vài bước. “Anh có gì cứ trực tiếp nói ra, bớt giở trò đi.”
“Bây giờ tôi cũng đã thành bộ dạng này rồi, cô còn sợ cái gì nữa chứ?” Tống Vinh Quang nhếch miệng cười chế nhạo.
Tường Vy nhìn những vết thương trên người Tống Vinh Quang, lại liếc đôi tay đang bị trói chặt sau lưng hắn, trong lòng nghĩ chắc cũng không có gì nguy hiểm đâu, thế là mới bước đến trước mặt hắn. “Được rồi, có gì thì nói đi.”
“Cô lại gần thêm chút nữa, đây là bí mật, tôi chỉ muốn một mình cô nghe thấy thôi.”
Tường Vy nhìn khuôn mặt đầy máu của Tống Vinh Quang, cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng vẫn đưa đầu lại gần phía mặt hắn.
“Gần thêm chút nữa.” Tống Vinh Quang nói.
Tường Vy ghé tai trái đến sát môi hắn, cự ly chỉ còn ba mi li mét. Đột nhiên, Tống Vinh Quang hít sâu một hơi, mở to miệng, dùng hết sức bình sinh hét lên.
Tường Vy giống như bị một chiếc xe hơi chạy với tốc độ cao nhất tông phải, cả người phút chốc cứng đờ lại, sau đó liền giật bắn về phía sau, ngã bịch một cái xuống nền đất giữa ở phòng. Chỉ nhìn thấy bên tai trái của cô ta một dòng máu tươi rươm rướm chảy ra, theo gò má nhỏ giọt xuống sàn nhà.
“Giết chết nó cho tao!”
Tai trái của Tường Vy không nghe thấy gì nữa. Cô ta bịt tai, gào lên tuyệt vọng, hai tên cao to kia thấy vậy liền lập tức vung dao ra, bổ nhào về phía Tống Vinh Quang.
Cùng lúc đó, cửa tầng hầm đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, mấy cảnh sát cầm súng xông vào. Cảnh sát chĩa họng súng vào hai tên cao to có ý đồ hành hung kia, ra lệnh cho bọn họ bỏ vũ khí xuống.
Hai tên cao to chống cự không đến hai phút, phòng tuyến tinh thần liền hoàn toàn sụp đổ. Bọn chúng ném dao găm đi, hai tay đặt sau đầu ngồi xổm xuống đất theo lời yêu cầu của cảnh sát, không cả dám thở mạnh.
Tống Vinh Quang cứ nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi, không ngờ đi một vòng lớn lại vẫn bảo toàn được cái mạng này. Hắn dùng hết sức ngước đầu lên, nhìn ra phía ngoài cửa tầng hầm, thấy Tào Văn Tinh đi theo sau mấy cảnh sát trung niên bước vào.
Tào Văn Tinh bước đến trước mặt Tống Vinh Quang, bất đắc dĩ nói: “Đã sớm bảo anh đừng có thể hiện, bây giờ thì chịu thiệt chưa.”
Tống Vinh Quang nhếch nhếch khóe miệng, muốn kéo ra một nụ cười, nhưng lại động phải những vết thương trên mặt, vậy nên nụ cười biến thành một gương mặt méo mó kỳ quái. “Xì... Cô có thể để một lát nữa rồi hẵng phê bình có được không? Tôi còn đang bị trói đây này.”
Tào Văn Tinh cười khúc khích, trong thoáng chốc để lộ ra vẻ đẹp như đóa hoa xuân nở rộ. Cô vòng qua phía sau Tống Vinh Quang, cẩn thận cởi trói cho hắn.
“Cảm ơn anh.” Tào Văn Tinh bỗng nhiên nói.
“Cảm ơn tôi gì chứ? Ái... nhẹ tay chút.”
“Cảm ơn anh khi nãy dù có chết cũng không khai tôi ra.”
Tống Vinh Quang được Tào Văn Tinh đỡ ra khỏi tầng hầm. Trên đường đi, hắn nhìn thấy những người trong đội cảnh sát áp giải cả đám nam nữ quần áo xộc xệch từ trong phòng ra rồi tống lên xe cảnh sát.
Tào Văn Tinh cho hắn biết, bên phía cảnh sát đã thông qua định vị trên điện thoại xác định vị trí cụ thể của hắn, nên mới phái đội quân tinh nhuệ xông vào biệt thự, chế ngự đám nam nữ dâm đãng kia. Sau đó bên cảnh sát cũng đã thẩm vấn tên cầm đầu chỗ này, biết được Tống Vinh Quang đang bị tra tấn ở dưới tầng hầm, thế mới cứu được hắn thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Sau đó, hai cảnh sát hộ tống Tống Vinh Quang đến bệnh viện tiếp nhận chữa trị. Vẫn may, vết thương đều là ngoài da, không đáng lo ngại. Có điều để đảm bảo chắc chắn vẫn cần phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát.
Tống Vinh Quang nằm trên giường bệnh, nhớ lại hoàn cảnh trước đó mà cảm nhận được niềm vui khi vừa trải qua cảnh thập tử nhất sinh. Có điều, chuyện khiến hắn nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi chính là tại sao Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm lại nói người đeo mặt lạ trong đoạn video ấy là Tường Vy? Lẽ nào có hai người cùng dùng biệt hiệu Tường Vy ư? Hơn nữa lúc hắn nói tên Lý Ngọc ra, phản ứng của Tường Vy ẩn chứa điều gì đó đáng phải suy ngẫm.
Bởi vậy, hắn lại nghĩ đến việc mất tích của Lý Ngọc vào tối hôm ấy. Hắn vốn nghĩ sau khi Lý Ngọc lặng lẽ chuồn mất thì sẽ đến khu đô thị quốc tế Hối Hào, nhưng bên cảnh sát đã khám rõ những người ở hiện trường hôm đó, không hề có Lý Ngọc.
Hắn lại nhịn sự đau đớn trên cánh tay, với điện thoại trên tủ đầu giường, hắn nhất định phải gọi cho vợ, nếu không tối nay không thể nào an giấc được. Điện thoại reo mấy tiếng liền có người bắt máy, trong ống nghe truyền đến giọng lười biếng của Lý Ngọc.
“Ông xã à, muộn thế này rồi, có chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ là thấy nhớ em thôi.” Tống Vinh Quang nói trái với lòng mình, “Em ngủ rồi à?”
“Đương nhiên rồi, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi đấy.” Nói rồi Lý Ngọc ngáp dài một tiếng.
“Tối nay em đã đi đâu thế?” Tống Vinh Quang vẫn hỏi câu này.
“Có đi đâu đâu, chỉ đi nghe hội thảo thôi, sao thế?”
“Nhưng bạn anh nhìn thấy em vào khách sạn Hoa Tinh không lâu, năm phút sau đã ra ngoài rồi.”
Lý Ngọc trầm mặc một lúc mới nói: “Bạn anh là Tào Văn Tinh phải không?”
“Không phải.”
“Ông xã à, anh đừng có lừa em, nhất định là cô ta. Tại sao anh lại không tin em?” Giọng Lý Ngọc nghe có vẻ rất rầu rĩ.
“Đừng có nói sang chuyện khác, rốt cuộc em đã đi đâu?” Tống Vinh Quang nâng cao giọng.
“Ài, chuyện này có liên quan đến vấn đề riêng tư của Mỹ Huệ, vốn dĩ em không muốn nói nhưng ông xã à, anh cứ một mực ép em như thế, em đành nói ra vậy. Tối nay em cùng Mỹ Huệ đến khách sạn Hoa Tinh, nhưng không ngờ Mỹ Huệ lại đụng phải bạn trai cũ của cậu ấy, còn có mưu đồ muốn quấy rối cậu ấy, vậy nên cậu ấy liền bỏ đi. Vừa hay buổi hội thảo tối nay cũng không có giá trị lắm, vậy là em và cậu ấy cùng rời đi.
“Bạn trai cũ nào của cô ta, có phải người mà mấy hôm trước làm ầm lên đòi chia tay đấy không?”
“Không phải, người khác.”
“Người này cuộc sống đời tư không sạch sẽ, em ít qua lại với cô ta đi.”
“Ông xã à, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, chúng ta nên học cách bao dung. Dù sao thì vợ anh cũng rất chung thủy, thế là tốt rồi còn gì?”
“Tùy em vậy, cũng không còn sớm nữa, ngủ thôi. Em ngủ ngon.”
“Ừm, ông xã cũng ngủ ngon.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Vinh Quang ngây người ra chăm chú nhìn cái tên mà mình đã lưu trong danh bạ điện thoại – “Vợ yêu”, một hồi lâu sau không có phản ứng gì. Thật ra lúc nãy hắn vẫn muốn hỏi Lý Ngọc thêm vài câu, sau khi ra khỏi khách sạn Hoa Tinh, bọn họ đã đi đâu, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, bởi vì bất luận Lý Ngọc có nói gì thêm nữa thì e là hắn cũng không thể tin tưởng một trăm phần trăm được nữa.
Hắn cảm thấy vô cùng đau xót trong lòng, chỉ có mấy ngày thôi mà sự tin tưởng giữa vợ chồng như rơi vào trạng thái đóng băng.
Hôm sau, Tào Văn Tinh đến đón Tống Vinh Quang xuất viện. Sau khi ngồi lên chiếc xe Jeep của Tào Văn Tinh, Tống Vinh Quang kể lại nội dung cuộc nói chuyện tối qua với Lý Ngọc. Suốt quá trình nghe, Tào Văn Tinh không hề nói một lời, nhưng biểu cảm tỏ ra có chút kỳ quái.
Nghe xong, Tào Văn Tinh không hề có bất cứ phản ứng nào, nhưng lại bật ra một câu khiến Tống Vinh Quang không thể tin được.
“Cảnh sát đã điều tra nhật ký cuộc gọi của Tường Vy, phát hiện nửa năm trở lại đây, cô ta thường hay liên lạc với một số điện thoại.”
“Ai thế?” Tống Vinh Quang căng thẳng hỏi.
“Ngô Mỹ Huệ, bạn thân của vợ anh.”
“Giả vờ hứng tình gì chứ, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Trên mặt Tống Vinh Quang hiện vẻ hoảng hốt, có điều khuôn mặt của hắn đã bị đánh cho bầm dập, sớm đã sưng vù hết cả lên, vậy nên không thể nhìn ra được gì.
“Còn muốn ngụy biện? Vừa nãy tôi đã sai người đi xem xét tra kho hàng rồi, căn bản không hề lưu lại một chút dịch nào cả, vừa hay lúc đó đèn trong kho hàng lại bị hỏng, vậy nên anh mới lừa bịp để qua cửa.”
“Ò, lúc đó tôi đeo bao, chỉ là các người không nhìn thấy.”
“Nói bậy. Anh xem tôi là đứa trẻ con ba tuổi à? Cho dù anh có mặc áo mưa nhưng nếu như người phụ nữ đó thật sự hứng lên thì cũng sẽ chảy nước, đây là bản năng.”
“Cô đúng là người lão luyện trong nghề, bái phục.”
“Tôi không muốn đôi co với anh làm gì cả. Cuối cùng chỉ có một câu thôi, chỉ cần anh khai ra mối quan hệ giữa anh và ả nhà báo kia, đồng thời dụ cô ta đến đây, chúng tôi sẽ thả anh đi, nếu không...” Tường Vy không hề nói ra những lời sau đó nữa, nhưng hai tên cao to kia lại rút trên thắt lưng ra một con dao găm, từng bước, từng bước lại gần Tống Vinh Quang, biểu lộ rõ ý đồ của bọn họ.
“Được rồi, vậy cô lại đây, tôi chỉ nói cho một mình cô biết thôi.”
Tường Vy nghe được câu này nhưng không hề bước lên, ngược lại còn lùi lại vài bước. “Anh có gì cứ trực tiếp nói ra, bớt giở trò đi.”
“Bây giờ tôi cũng đã thành bộ dạng này rồi, cô còn sợ cái gì nữa chứ?” Tống Vinh Quang nhếch miệng cười chế nhạo.
Tường Vy nhìn những vết thương trên người Tống Vinh Quang, lại liếc đôi tay đang bị trói chặt sau lưng hắn, trong lòng nghĩ chắc cũng không có gì nguy hiểm đâu, thế là mới bước đến trước mặt hắn. “Được rồi, có gì thì nói đi.”
“Cô lại gần thêm chút nữa, đây là bí mật, tôi chỉ muốn một mình cô nghe thấy thôi.”
Tường Vy nhìn khuôn mặt đầy máu của Tống Vinh Quang, cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng vẫn đưa đầu lại gần phía mặt hắn.
“Gần thêm chút nữa.” Tống Vinh Quang nói.
Tường Vy ghé tai trái đến sát môi hắn, cự ly chỉ còn ba mi li mét. Đột nhiên, Tống Vinh Quang hít sâu một hơi, mở to miệng, dùng hết sức bình sinh hét lên.
Tường Vy giống như bị một chiếc xe hơi chạy với tốc độ cao nhất tông phải, cả người phút chốc cứng đờ lại, sau đó liền giật bắn về phía sau, ngã bịch một cái xuống nền đất giữa ở phòng. Chỉ nhìn thấy bên tai trái của cô ta một dòng máu tươi rươm rướm chảy ra, theo gò má nhỏ giọt xuống sàn nhà.
“Giết chết nó cho tao!”
Tai trái của Tường Vy không nghe thấy gì nữa. Cô ta bịt tai, gào lên tuyệt vọng, hai tên cao to kia thấy vậy liền lập tức vung dao ra, bổ nhào về phía Tống Vinh Quang.
Cùng lúc đó, cửa tầng hầm đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, mấy cảnh sát cầm súng xông vào. Cảnh sát chĩa họng súng vào hai tên cao to có ý đồ hành hung kia, ra lệnh cho bọn họ bỏ vũ khí xuống.
Hai tên cao to chống cự không đến hai phút, phòng tuyến tinh thần liền hoàn toàn sụp đổ. Bọn chúng ném dao găm đi, hai tay đặt sau đầu ngồi xổm xuống đất theo lời yêu cầu của cảnh sát, không cả dám thở mạnh.
Tống Vinh Quang cứ nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi, không ngờ đi một vòng lớn lại vẫn bảo toàn được cái mạng này. Hắn dùng hết sức ngước đầu lên, nhìn ra phía ngoài cửa tầng hầm, thấy Tào Văn Tinh đi theo sau mấy cảnh sát trung niên bước vào.
Tào Văn Tinh bước đến trước mặt Tống Vinh Quang, bất đắc dĩ nói: “Đã sớm bảo anh đừng có thể hiện, bây giờ thì chịu thiệt chưa.”
Tống Vinh Quang nhếch nhếch khóe miệng, muốn kéo ra một nụ cười, nhưng lại động phải những vết thương trên mặt, vậy nên nụ cười biến thành một gương mặt méo mó kỳ quái. “Xì... Cô có thể để một lát nữa rồi hẵng phê bình có được không? Tôi còn đang bị trói đây này.”
Tào Văn Tinh cười khúc khích, trong thoáng chốc để lộ ra vẻ đẹp như đóa hoa xuân nở rộ. Cô vòng qua phía sau Tống Vinh Quang, cẩn thận cởi trói cho hắn.
“Cảm ơn anh.” Tào Văn Tinh bỗng nhiên nói.
“Cảm ơn tôi gì chứ? Ái... nhẹ tay chút.”
“Cảm ơn anh khi nãy dù có chết cũng không khai tôi ra.”
Tống Vinh Quang được Tào Văn Tinh đỡ ra khỏi tầng hầm. Trên đường đi, hắn nhìn thấy những người trong đội cảnh sát áp giải cả đám nam nữ quần áo xộc xệch từ trong phòng ra rồi tống lên xe cảnh sát.
Tào Văn Tinh cho hắn biết, bên phía cảnh sát đã thông qua định vị trên điện thoại xác định vị trí cụ thể của hắn, nên mới phái đội quân tinh nhuệ xông vào biệt thự, chế ngự đám nam nữ dâm đãng kia. Sau đó bên cảnh sát cũng đã thẩm vấn tên cầm đầu chỗ này, biết được Tống Vinh Quang đang bị tra tấn ở dưới tầng hầm, thế mới cứu được hắn thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Sau đó, hai cảnh sát hộ tống Tống Vinh Quang đến bệnh viện tiếp nhận chữa trị. Vẫn may, vết thương đều là ngoài da, không đáng lo ngại. Có điều để đảm bảo chắc chắn vẫn cần phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát.
Tống Vinh Quang nằm trên giường bệnh, nhớ lại hoàn cảnh trước đó mà cảm nhận được niềm vui khi vừa trải qua cảnh thập tử nhất sinh. Có điều, chuyện khiến hắn nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi chính là tại sao Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm lại nói người đeo mặt lạ trong đoạn video ấy là Tường Vy? Lẽ nào có hai người cùng dùng biệt hiệu Tường Vy ư? Hơn nữa lúc hắn nói tên Lý Ngọc ra, phản ứng của Tường Vy ẩn chứa điều gì đó đáng phải suy ngẫm.
Bởi vậy, hắn lại nghĩ đến việc mất tích của Lý Ngọc vào tối hôm ấy. Hắn vốn nghĩ sau khi Lý Ngọc lặng lẽ chuồn mất thì sẽ đến khu đô thị quốc tế Hối Hào, nhưng bên cảnh sát đã khám rõ những người ở hiện trường hôm đó, không hề có Lý Ngọc.
Hắn lại nhịn sự đau đớn trên cánh tay, với điện thoại trên tủ đầu giường, hắn nhất định phải gọi cho vợ, nếu không tối nay không thể nào an giấc được. Điện thoại reo mấy tiếng liền có người bắt máy, trong ống nghe truyền đến giọng lười biếng của Lý Ngọc.
“Ông xã à, muộn thế này rồi, có chuyện gì thế?”
“Không có gì, chỉ là thấy nhớ em thôi.” Tống Vinh Quang nói trái với lòng mình, “Em ngủ rồi à?”
“Đương nhiên rồi, bây giờ đã là hai giờ sáng rồi đấy.” Nói rồi Lý Ngọc ngáp dài một tiếng.
“Tối nay em đã đi đâu thế?” Tống Vinh Quang vẫn hỏi câu này.
“Có đi đâu đâu, chỉ đi nghe hội thảo thôi, sao thế?”
“Nhưng bạn anh nhìn thấy em vào khách sạn Hoa Tinh không lâu, năm phút sau đã ra ngoài rồi.”
Lý Ngọc trầm mặc một lúc mới nói: “Bạn anh là Tào Văn Tinh phải không?”
“Không phải.”
“Ông xã à, anh đừng có lừa em, nhất định là cô ta. Tại sao anh lại không tin em?” Giọng Lý Ngọc nghe có vẻ rất rầu rĩ.
“Đừng có nói sang chuyện khác, rốt cuộc em đã đi đâu?” Tống Vinh Quang nâng cao giọng.
“Ài, chuyện này có liên quan đến vấn đề riêng tư của Mỹ Huệ, vốn dĩ em không muốn nói nhưng ông xã à, anh cứ một mực ép em như thế, em đành nói ra vậy. Tối nay em cùng Mỹ Huệ đến khách sạn Hoa Tinh, nhưng không ngờ Mỹ Huệ lại đụng phải bạn trai cũ của cậu ấy, còn có mưu đồ muốn quấy rối cậu ấy, vậy nên cậu ấy liền bỏ đi. Vừa hay buổi hội thảo tối nay cũng không có giá trị lắm, vậy là em và cậu ấy cùng rời đi.
“Bạn trai cũ nào của cô ta, có phải người mà mấy hôm trước làm ầm lên đòi chia tay đấy không?”
“Không phải, người khác.”
“Người này cuộc sống đời tư không sạch sẽ, em ít qua lại với cô ta đi.”
“Ông xã à, mỗi người đều có cách sống riêng của mình, chúng ta nên học cách bao dung. Dù sao thì vợ anh cũng rất chung thủy, thế là tốt rồi còn gì?”
“Tùy em vậy, cũng không còn sớm nữa, ngủ thôi. Em ngủ ngon.”
“Ừm, ông xã cũng ngủ ngon.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Vinh Quang ngây người ra chăm chú nhìn cái tên mà mình đã lưu trong danh bạ điện thoại – “Vợ yêu”, một hồi lâu sau không có phản ứng gì. Thật ra lúc nãy hắn vẫn muốn hỏi Lý Ngọc thêm vài câu, sau khi ra khỏi khách sạn Hoa Tinh, bọn họ đã đi đâu, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, bởi vì bất luận Lý Ngọc có nói gì thêm nữa thì e là hắn cũng không thể tin tưởng một trăm phần trăm được nữa.
Hắn cảm thấy vô cùng đau xót trong lòng, chỉ có mấy ngày thôi mà sự tin tưởng giữa vợ chồng như rơi vào trạng thái đóng băng.
Hôm sau, Tào Văn Tinh đến đón Tống Vinh Quang xuất viện. Sau khi ngồi lên chiếc xe Jeep của Tào Văn Tinh, Tống Vinh Quang kể lại nội dung cuộc nói chuyện tối qua với Lý Ngọc. Suốt quá trình nghe, Tào Văn Tinh không hề nói một lời, nhưng biểu cảm tỏ ra có chút kỳ quái.
Nghe xong, Tào Văn Tinh không hề có bất cứ phản ứng nào, nhưng lại bật ra một câu khiến Tống Vinh Quang không thể tin được.
“Cảnh sát đã điều tra nhật ký cuộc gọi của Tường Vy, phát hiện nửa năm trở lại đây, cô ta thường hay liên lạc với một số điện thoại.”
“Ai thế?” Tống Vinh Quang căng thẳng hỏi.
“Ngô Mỹ Huệ, bạn thân của vợ anh.”