Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 20
Mặc dù hắn cũng đang nghi ngờ phải chăng Mỹ Huệ có liên quan đến Vườn địa đàng, nhưng nghe thấy Tào Văn Tinh nói như vậy, hắn vẫn cảm thấy khiếp sợ, điều này có nghĩa là khả năng Lý Ngọc có quan hệ với Vườn địa đàng rất cao. Hắn quay đầu nhìn sườn mặt của Tào Văn Tinh, dùng ánh mắt hỏi xem chuyện này đã chắc chắn hay chưa?
Tào Văn Tinh gật đầu. “Trước khi đến đón anh, tôi đang ở cục công an, lúc đó đội trưởng Từ đang chuẩn bị gọi Ngô Mỹ Huệ đến, có thể một chút nữa sẽ có thêm thông tin.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại liền kêu lên. Tào Văn Tinh giảm tốc độ xe, lấy điện thoại từ trong túi xách ra nghe một lúc, chỉ nghe thấy cô nói mấy tiếng “Được”, sau lại cao giọng nói một câu “Đội trưởng Từ, người này nhất định có vấn đề, nên theo dõi điều tra”, cuối cùng cô không nói tiếng nào ấn kết thúc cuộc điện thoại, trên mặt lộ vẻ căm phẫn.
“Tình hình sao rồi?” Tống Vinh Quang lập tức hỏi.
“Phía cảnh sát hỏi Ngô Mỹ Huệ và Tường Vi có quan hệ gì, cô ta một mực chắc chắn rằng bọn họ chỉ là bạn, không hề biết chuyện của Vườn địa đàng, phía cảnh sát tạm thời cũng chưa tìm ra bằng chứng thiết thực nên thả cô ta ra rồi.”
“Tôi thấy đây là muốn ăn cá cả phải thả câu dài mới đúng.”
Tào Văn Tinh tức giận đập một cái vào vô lăng, nói một câu đúng rồi, kết quả vô tình ấn vào nút còi xe, ngay lập tức phát ra một tiếng còi xe đinh tai nhức óc, tiếp theo đó khơi lên một trận xôn xao không lớn không nhỏ trong dòng xe cộ.
Cô xấu hổ nhấn ga, nhanh chóng rời khỏi đoạn đường này.
“Vừa nãy tôi kích động quá. Chủ yếu là vì tôi và Từ Hoành nói nhất định phải tập trung điều tra cô Ngô Mỹ Huệ này, nói không chừng từ đây có thể tìm ra người đứng sau của Vườn địa đàng, cuối cùng tên họ Từ kia lại nói không muốn bị ảnh hưởng lớn hơn, nên chuyện này đến đây là kết thúc rồi.”
Tống Vinh Quang cúi đầu trầm ngâm giây lát, bỗng dưng hỏi: “Hình như cô quen không ít người ở cục công an, không biết cô có thể sắp xếp cho tôi và Tường Vi gặp mặt một lần được không, tôi có lời muốn hỏi cô ta.”
“Để tôi thử xem sao, cũng không biết có thành công hay không nữa.” Tào Văn Tinh lại lần nữa cầm điện thoại lên, chuẩn bị nhấn số, trước khi nhấn phím gọi, cô lại hỏi một câu: “Này, chẳng lẽ anh không tức à?”
“Đương nhiên là có, chẳng qua tôi ít nhiều cũng đã dự đoán được trước chuyện này rồi. Vườn địa đàng dám trắng trợn phát trực tiếp cảnh làm tình lên mạng, làm sao có thể không có người chống lưng được?” Hôm qua tôi đã nhìn thấy đội trưởng Từ kia, anh ta chắc vẫn còn là một cảnh sát tương đối chính trực được nhỉ? Có lẽ anh ta phải chịu áp lực từ cấp trên rồi.
Tào Văn Tinh không trả lời, nhưng biểu cảm nặng nề đã tỏ rõ thái độ của cô. Cô yên lặng gọi vào số của Từ Hoành, nói rõ yêu cầu của Tống Vinh Quang, sau khi trải qua một hồi tranh luận, Từ Hoành cuối cùng cũng đồng ý.
Bây giờ, Tường Vi đang ở trong phòng bệnh của khoa Tai Mũi Họng. Cô ta mặc bộ quần áo bệnh nhân màu lam sọc trắng, tai phải quấn băng gạc, nằm thẳng trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, tựa như một bức tượng không có sức sống.
Tường Vi đã giữ nguyên tư thế đó mấy tiếng đồng hồ rồi, cô ta không hề cảm thấy mệt mỏi, bởi vì cô ta đã biết mệt mỏi thực sự là thế nào rồi. Từ giây phút bị bắt, cô ta đã biết mình xong đời rồi, không thể có ai đến cứu vớt cô ta được nữa.
Cô ta không giống với đa số các thành viên của Vườn địa đàng, Tường Vi đã từng tiếp xúc với ông chủ phía sau của Vườn địa đàng, biết rõ người kia độc ác tàn nhẫn đến chừng nào. Một khi không cẩn thận rơi vào lưới pháp luật, kết cục tốt nhất là bị biến thành vật hy sinh, sau đó trải qua nốt quãng đời còn lại trong tù.
Tuy nhiên Tường Vi nắm trong tay không ít bí mật, có năng lực lật đổ toàn bộ Vườn địa đàng, thậm chí cô ta còn biết cả bí mật của ông chủ đứng phía sau.
Vì vậy, hai ngày nay cô ta đều sống trong sự sợ hãi. Cô ta cũng từng nghĩ đến việc khai hết tất cả bằng chứng mình biết, chỉ cần Vườn địa đàng sụp đổ hoàn toàn thì cô ta cũng không phải sợ gì nữa. Tội của cô ta cùng lắm là nếm mật nằm gai. Nhưng mà chuyện ập đến mắt rồi thì cô ta lại không có dũng khí nói ra, ngộ nhỡ bằng chứng rơi vào tay kẻ chống lưng cấu kết với ông chủ thì kết cục chắc chắn là cái chết.
Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân lúc gần lúc xa, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng bệnh. Người đến nói với hai vị cảnh sát trông giữ Tường Vi vài câu, sau đó đẩy cửa đi vào.
Tường Vi lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, trong mắt tràn ngập kinh hãi. Mỗi lần cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô ta đều có phản ứng như vậy, bởi vì cô ta lo sợ người đến là sát thủ lấy mạng cô ta.
Nhưng mà cô ta lo lắng nhiều quá rồi, người đến không phải sát thủ, mà là Tống Vinh Quang.
Hai người nhìn nhau như vậy một hồi, Tống Vinh Quang nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Tường Vi biến thành oán hận. Trước đó hắn còn nghĩ xem nên mở lời ra sao, nhưng khi phải đối diện với cặp mắt oán hận này, hắn lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Cuối cùng, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề của mình.
“Cô có quen Lý Ngọc vợ tôi không?”
“Câu hỏi này anh đã hỏi hai lần rồi, đáp án là không. Tôi nói này, rốt cuộc anh muốn hỏi bao nhiêu lần nữa mới hài lòng? Nếu không thì tôi nói thẳng là vợ anh từng chơi với hàng trăm triệu người rồi, tôi đoán chắc là anh thích nghe cái này hơn.”
Tống Vinh Quang siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ kiềm chế ham muốn đứng dậy đánh người lại. “Được rồi, vậy tôi đổi câu khác, tại sao Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm nói người phụ nữ livestream trong Vườn địa đàng 4 là cô?”
“Tôi sao biết được, anh phải hỏi cô ta chứ.” Tường Vi dửng dưng nhún vai.
“Cô ta là ai?”
“Sao tôi phải nói cho anh? Anh là ai chứ!”
Bất luận Tống Vinh Quang hỏi cái gì, Tường Vi vẫn giữ nguyên thái độ không hợp tác, cuối cùng thấy thật sự không có được thông tin mình muốn nữa, hắn đành phải ngừng nói chuyện, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Lúc hắn vừa kéo cửa ra, không hiểu vì cớ gì Tường Vi lại gọi hắn lại. Chỉ thấy Tường Vi ấp úng hé miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng nháy mắt sau lại giống như nhớ đến chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, trong mắt cô ta toát ra cảm xúc sợ hãi bất lực.
Tống Vinh Quang vội hỏi cô ta muốn nói cái gì, nhưng đến sau cùng cô ta cũng chỉ hỏi một câu.
“Anh có biết quá khứ của vợ anh không?”
Nói xong câu này, Tường Vi lại nằm lại giường bệnh, khôi phục dáng vẻ không sức sống lúc trước.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tống Vinh Quang và Tào Văn Tinh đến một quán cơm ăn cơm. Hắn vừa ăn cơm vừa thuật lại câu nói cuối cùng của Tường Vi cho Tào Văn Tinh. Cô nghe xong cũng chẳng hiểu gì, sau một lúc lâu mới nói với vẻ không chắc chắn: “Có phải cô ta muốn nói đến quan hệ của Vương Khải và Lý Ngọc không?”
Tống Vinh Quang đăm chiêu ủ dột lắc đầu. “Cô là bạn học của cô ấy, cô còn không biết thì sao tôi biết được. Nói thật, cô là bạn học đầu tiên của vợ tôi mà tôi từng gặp.”
“Vậy cũng lạ thật? Tuy rằng tôi và Lý Ngọc trở mặt rồi, nhưng dù gì cô ta cũng là một trong số hai hoa khôi trường tôi năm đó, quen biết rất rộng mà.” Tào Văn Tinh ngạc nhiên.
“Cô ấy nói là cô nói xấu sau lưng cô ấy, cho nên không ai chơi với cô ấy nữa.”
“Cô ta nói dối!” Tào Văn Tinh tức giận quát một tiếng, khiến khách hàng xung quanh nhao nhao quay đầu nhìn sang phía này, nhận ra người vừa quát là một cô gái cực kì xinh đẹp tràn ngập sức sống, nên là mấy lời trách cứ lên đến miệng rồi lại phải nuốt vào trong bụng.
Tào Văn Tinh áy náy cười một cái với mọi người, lại quay đầu lại nhỏ tiếng nói: “Vợ anh đúng là đồ nói hươu nói vượn. Sau khi tôi và cô ta trở mặt, người khác hỏi tôi nguyên do, tôi đều không nói, càng đừng nói đến việc đi xuyên tạc như thế.”
“Ừ, tôi tin cô.”
Tống Vinh Quang trả lời rất thẳng thắn, điều này trái lại làm Tào Văn Tinh hơi ngạc nhiên, vì vậy hắn còn bổ sung thêm: “Khi đó tôi hỏi cô chuyện thời đại học của cô ấy, từ đầu cô còn không chịu nói cho tôi, sau này phát hiện tôi bị cắm sừng nên mới bằng lòng nói cho tôi còn gì.”
Tào Văn Tinh dướn người, duỗi tay về phía bàn đối diện, vỗ vai hắn, lại ném qua cho hắn một cái biểu cảm gặp được tri âm tri kỉ. “Đúng là anh hiểu tôi. Không sao hết, đừng khóc, ly hôn đi rồi chị giới thiệu cho vài cô tốt hơn.”
Vừa khéo là cổ áo Tào Văn Tinh lại rơi đúng vào tầm mắt của Tống Vinh Quang, hắn liếc một cái liền nhìn thấy cái rãnh sâu thẳm kia. Hắn cuống quýt dời tầm mắt đi chỗ khác, những tim vẫn không ngừng đập thình thịch, hắn tìm một đề tài khác để dời lực chú ý đi cho đỡ xấu hổ, hỏi ngoài Lý Ngọc ra thì cô hoa khôi còn lại là ai.
Không ngờ Tào Văn Tinh lại đỏ mặt, mãi lâu sau mới thẹn thùng đáp lời: “Là tôi đó, là do bọn họ bầu chọn vớ vẩn thôi. Thực ra Lý Ngọc được mọi người quý mến hơn tôi, vì da cô ta trắng, tính cách lại dịu dàng. Da tôi đen quá, đã vậy hồi học đại học còn như con trai ấy. Đúng rồi, tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Cô định hỏi tại sao Lý Ngọc lại chọn tôi đúng không?”
“Ừ. Tuy anh là một người đàn ông nhân phẩm khá tốt, nhưng anh hướng nội quá, thật thà chất phác, tôi thật sự không hiểu sao Lý Ngọc với anh lại có thể yêu nhau nữa.”
“Vừa nãy tôi còn định khen tính cô thẳng thắn, nhưng may mà không nói.”
“Tại sao?” Cô ấy tròn mắt hiếu kì.
“Vì cô không trung thực, thực ra cô muốn nói tôi là thằng ngu đi đổ vỏ đúng không?”
Mặc dù hắn cũng đang nghi ngờ phải chăng Mỹ Huệ có liên quan đến Vườn địa đàng, nhưng nghe thấy Tào Văn Tinh nói như vậy, hắn vẫn cảm thấy khiếp sợ, điều này có nghĩa là khả năng Lý Ngọc có quan hệ với Vườn địa đàng rất cao. Hắn quay đầu nhìn sườn mặt của Tào Văn Tinh, dùng ánh mắt hỏi xem chuyện này đã chắc chắn hay chưa?
Tào Văn Tinh gật đầu. “Trước khi đến đón anh, tôi đang ở cục công an, lúc đó đội trưởng Từ đang chuẩn bị gọi Ngô Mỹ Huệ đến, có thể một chút nữa sẽ có thêm thông tin.”
Cô vừa dứt lời, điện thoại liền kêu lên. Tào Văn Tinh giảm tốc độ xe, lấy điện thoại từ trong túi xách ra nghe một lúc, chỉ nghe thấy cô nói mấy tiếng “Được”, sau lại cao giọng nói một câu “Đội trưởng Từ, người này nhất định có vấn đề, nên theo dõi điều tra”, cuối cùng cô không nói tiếng nào ấn kết thúc cuộc điện thoại, trên mặt lộ vẻ căm phẫn.
“Tình hình sao rồi?” Tống Vinh Quang lập tức hỏi.
“Phía cảnh sát hỏi Ngô Mỹ Huệ và Tường Vi có quan hệ gì, cô ta một mực chắc chắn rằng bọn họ chỉ là bạn, không hề biết chuyện của Vườn địa đàng, phía cảnh sát tạm thời cũng chưa tìm ra bằng chứng thiết thực nên thả cô ta ra rồi.”
“Tôi thấy đây là muốn ăn cá cả phải thả câu dài mới đúng.”
Tào Văn Tinh tức giận đập một cái vào vô lăng, nói một câu đúng rồi, kết quả vô tình ấn vào nút còi xe, ngay lập tức phát ra một tiếng còi xe đinh tai nhức óc, tiếp theo đó khơi lên một trận xôn xao không lớn không nhỏ trong dòng xe cộ.
Cô xấu hổ nhấn ga, nhanh chóng rời khỏi đoạn đường này.
“Vừa nãy tôi kích động quá. Chủ yếu là vì tôi và Từ Hoành nói nhất định phải tập trung điều tra cô Ngô Mỹ Huệ này, nói không chừng từ đây có thể tìm ra người đứng sau của Vườn địa đàng, cuối cùng tên họ Từ kia lại nói không muốn bị ảnh hưởng lớn hơn, nên chuyện này đến đây là kết thúc rồi.”
Tống Vinh Quang cúi đầu trầm ngâm giây lát, bỗng dưng hỏi: “Hình như cô quen không ít người ở cục công an, không biết cô có thể sắp xếp cho tôi và Tường Vi gặp mặt một lần được không, tôi có lời muốn hỏi cô ta.”
“Để tôi thử xem sao, cũng không biết có thành công hay không nữa.” Tào Văn Tinh lại lần nữa cầm điện thoại lên, chuẩn bị nhấn số, trước khi nhấn phím gọi, cô lại hỏi một câu: “Này, chẳng lẽ anh không tức à?”
“Đương nhiên là có, chẳng qua tôi ít nhiều cũng đã dự đoán được trước chuyện này rồi. Vườn địa đàng dám trắng trợn phát trực tiếp cảnh làm tình lên mạng, làm sao có thể không có người chống lưng được?” Hôm qua tôi đã nhìn thấy đội trưởng Từ kia, anh ta chắc vẫn còn là một cảnh sát tương đối chính trực được nhỉ? Có lẽ anh ta phải chịu áp lực từ cấp trên rồi.
Tào Văn Tinh không trả lời, nhưng biểu cảm nặng nề đã tỏ rõ thái độ của cô. Cô yên lặng gọi vào số của Từ Hoành, nói rõ yêu cầu của Tống Vinh Quang, sau khi trải qua một hồi tranh luận, Từ Hoành cuối cùng cũng đồng ý.
Bây giờ, Tường Vi đang ở trong phòng bệnh của khoa Tai Mũi Họng. Cô ta mặc bộ quần áo bệnh nhân màu lam sọc trắng, tai phải quấn băng gạc, nằm thẳng trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, tựa như một bức tượng không có sức sống.
Tường Vi đã giữ nguyên tư thế đó mấy tiếng đồng hồ rồi, cô ta không hề cảm thấy mệt mỏi, bởi vì cô ta đã biết mệt mỏi thực sự là thế nào rồi. Từ giây phút bị bắt, cô ta đã biết mình xong đời rồi, không thể có ai đến cứu vớt cô ta được nữa.
Cô ta không giống với đa số các thành viên của Vườn địa đàng, Tường Vi đã từng tiếp xúc với ông chủ phía sau của Vườn địa đàng, biết rõ người kia độc ác tàn nhẫn đến chừng nào. Một khi không cẩn thận rơi vào lưới pháp luật, kết cục tốt nhất là bị biến thành vật hy sinh, sau đó trải qua nốt quãng đời còn lại trong tù.
Tuy nhiên Tường Vi nắm trong tay không ít bí mật, có năng lực lật đổ toàn bộ Vườn địa đàng, thậm chí cô ta còn biết cả bí mật của ông chủ đứng phía sau.
Vì vậy, hai ngày nay cô ta đều sống trong sự sợ hãi. Cô ta cũng từng nghĩ đến việc khai hết tất cả bằng chứng mình biết, chỉ cần Vườn địa đàng sụp đổ hoàn toàn thì cô ta cũng không phải sợ gì nữa. Tội của cô ta cùng lắm là nếm mật nằm gai. Nhưng mà chuyện ập đến mắt rồi thì cô ta lại không có dũng khí nói ra, ngộ nhỡ bằng chứng rơi vào tay kẻ chống lưng cấu kết với ông chủ thì kết cục chắc chắn là cái chết.
Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân lúc gần lúc xa, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng bệnh. Người đến nói với hai vị cảnh sát trông giữ Tường Vi vài câu, sau đó đẩy cửa đi vào.
Tường Vi lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, trong mắt tràn ngập kinh hãi. Mỗi lần cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô ta đều có phản ứng như vậy, bởi vì cô ta lo sợ người đến là sát thủ lấy mạng cô ta.
Nhưng mà cô ta lo lắng nhiều quá rồi, người đến không phải sát thủ, mà là Tống Vinh Quang.
Hai người nhìn nhau như vậy một hồi, Tống Vinh Quang nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Tường Vi biến thành oán hận. Trước đó hắn còn nghĩ xem nên mở lời ra sao, nhưng khi phải đối diện với cặp mắt oán hận này, hắn lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Cuối cùng, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề của mình.
“Cô có quen Lý Ngọc vợ tôi không?”
“Câu hỏi này anh đã hỏi hai lần rồi, đáp án là không. Tôi nói này, rốt cuộc anh muốn hỏi bao nhiêu lần nữa mới hài lòng? Nếu không thì tôi nói thẳng là vợ anh từng chơi với hàng trăm triệu người rồi, tôi đoán chắc là anh thích nghe cái này hơn.”
Tống Vinh Quang siết chặt nắm đấm, mạnh mẽ kiềm chế ham muốn đứng dậy đánh người lại. “Được rồi, vậy tôi đổi câu khác, tại sao Mèo Rừng Nhỏ Gợi Cảm nói người phụ nữ livestream trong Vườn địa đàng 4 là cô?”
“Tôi sao biết được, anh phải hỏi cô ta chứ.” Tường Vi dửng dưng nhún vai.
“Cô ta là ai?”
“Sao tôi phải nói cho anh? Anh là ai chứ!”
Bất luận Tống Vinh Quang hỏi cái gì, Tường Vi vẫn giữ nguyên thái độ không hợp tác, cuối cùng thấy thật sự không có được thông tin mình muốn nữa, hắn đành phải ngừng nói chuyện, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Lúc hắn vừa kéo cửa ra, không hiểu vì cớ gì Tường Vi lại gọi hắn lại. Chỉ thấy Tường Vi ấp úng hé miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng nháy mắt sau lại giống như nhớ đến chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, trong mắt cô ta toát ra cảm xúc sợ hãi bất lực.
Tống Vinh Quang vội hỏi cô ta muốn nói cái gì, nhưng đến sau cùng cô ta cũng chỉ hỏi một câu.
“Anh có biết quá khứ của vợ anh không?”
Nói xong câu này, Tường Vi lại nằm lại giường bệnh, khôi phục dáng vẻ không sức sống lúc trước.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tống Vinh Quang và Tào Văn Tinh đến một quán cơm ăn cơm. Hắn vừa ăn cơm vừa thuật lại câu nói cuối cùng của Tường Vi cho Tào Văn Tinh. Cô nghe xong cũng chẳng hiểu gì, sau một lúc lâu mới nói với vẻ không chắc chắn: “Có phải cô ta muốn nói đến quan hệ của Vương Khải và Lý Ngọc không?”
Tống Vinh Quang đăm chiêu ủ dột lắc đầu. “Cô là bạn học của cô ấy, cô còn không biết thì sao tôi biết được. Nói thật, cô là bạn học đầu tiên của vợ tôi mà tôi từng gặp.”
“Vậy cũng lạ thật? Tuy rằng tôi và Lý Ngọc trở mặt rồi, nhưng dù gì cô ta cũng là một trong số hai hoa khôi trường tôi năm đó, quen biết rất rộng mà.” Tào Văn Tinh ngạc nhiên.
“Cô ấy nói là cô nói xấu sau lưng cô ấy, cho nên không ai chơi với cô ấy nữa.”
“Cô ta nói dối!” Tào Văn Tinh tức giận quát một tiếng, khiến khách hàng xung quanh nhao nhao quay đầu nhìn sang phía này, nhận ra người vừa quát là một cô gái cực kì xinh đẹp tràn ngập sức sống, nên là mấy lời trách cứ lên đến miệng rồi lại phải nuốt vào trong bụng.
Tào Văn Tinh áy náy cười một cái với mọi người, lại quay đầu lại nhỏ tiếng nói: “Vợ anh đúng là đồ nói hươu nói vượn. Sau khi tôi và cô ta trở mặt, người khác hỏi tôi nguyên do, tôi đều không nói, càng đừng nói đến việc đi xuyên tạc như thế.”
“Ừ, tôi tin cô.”
Tống Vinh Quang trả lời rất thẳng thắn, điều này trái lại làm Tào Văn Tinh hơi ngạc nhiên, vì vậy hắn còn bổ sung thêm: “Khi đó tôi hỏi cô chuyện thời đại học của cô ấy, từ đầu cô còn không chịu nói cho tôi, sau này phát hiện tôi bị cắm sừng nên mới bằng lòng nói cho tôi còn gì.”
Tào Văn Tinh dướn người, duỗi tay về phía bàn đối diện, vỗ vai hắn, lại ném qua cho hắn một cái biểu cảm gặp được tri âm tri kỉ. “Đúng là anh hiểu tôi. Không sao hết, đừng khóc, ly hôn đi rồi chị giới thiệu cho vài cô tốt hơn.”
Vừa khéo là cổ áo Tào Văn Tinh lại rơi đúng vào tầm mắt của Tống Vinh Quang, hắn liếc một cái liền nhìn thấy cái rãnh sâu thẳm kia. Hắn cuống quýt dời tầm mắt đi chỗ khác, những tim vẫn không ngừng đập thình thịch, hắn tìm một đề tài khác để dời lực chú ý đi cho đỡ xấu hổ, hỏi ngoài Lý Ngọc ra thì cô hoa khôi còn lại là ai.
Không ngờ Tào Văn Tinh lại đỏ mặt, mãi lâu sau mới thẹn thùng đáp lời: “Là tôi đó, là do bọn họ bầu chọn vớ vẩn thôi. Thực ra Lý Ngọc được mọi người quý mến hơn tôi, vì da cô ta trắng, tính cách lại dịu dàng. Da tôi đen quá, đã vậy hồi học đại học còn như con trai ấy. Đúng rồi, tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Cô định hỏi tại sao Lý Ngọc lại chọn tôi đúng không?”
“Ừ. Tuy anh là một người đàn ông nhân phẩm khá tốt, nhưng anh hướng nội quá, thật thà chất phác, tôi thật sự không hiểu sao Lý Ngọc với anh lại có thể yêu nhau nữa.”
“Vừa nãy tôi còn định khen tính cô thẳng thắn, nhưng may mà không nói.”
“Tại sao?” Cô ấy tròn mắt hiếu kì.
“Vì cô không trung thực, thực ra cô muốn nói tôi là thằng ngu đi đổ vỏ đúng không?”