Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 2
Tống Vinh Quang lảo đà lảo đảo ra khỏi nhà vệ sinh. Lý Ngọc ngồi trên sô pha phòng khách, đang khom lưng cởi đôi tất đen. Tất chân từng tấc từng tấc kéo xuống, đôi chân thon dài trắng ngần cũng hiện lên trước mắt Tống Vinh Quang.
Mặc dù đã kết hôn hai năm nhưng Tống Vinh Quang vẫn không chống cự nổi trước cơ thể tràn đầy sức hấp dẫn của Lý Ngọc, thế nên cái dáng vẻ gào lên phẫn nộ hắn đã chuẩn bị trước cũng hoàn toàn mất đi khí thế.
“Cô nói thật đi, có phải cô ngoại tình không?”
Trên mặt Lý Ngọc thoáng qua vẻ căng thẳng rồi biến thành sự kinh ngạc và ngỡ ngàng: “Ông xã, anh đang nói gì vậy? Sao em có thể làm loại chuyện này được, em chỉ đi khuyên ngăn Mỹ Huệ thôi mà.”
“Nhưng hôm nay tôi...” Tống Vinh Quang vốn muốn nói hôm nay hắn bỏ tiền gia nhập một nhóm livestream cảnh nóng, nhưng lại thấy khó mà mở miệng, thế là lập tức đổi giọng: “Hôm nay tôi bị kéo và một nhóm trên mạng, nhìn thấy cô và mấy thằng đàn ông khác làm chuyện vô liêm sỉ!”
“Ông xã, anh nói chuyện vô liêm sỉ là chuyện gì?” Lý Ngọc đứng bật dậy, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, bộ dạng như thể oan ức lắm.
“Cô tự biết.”
“Em không biết.”
Tống Vinh Quang thấy đôi mắt Lý Ngọc dần dần dâng trào nước mắt, thầm nghĩ, con đàn bà này đúng là biết diễn trò.
“Được, cô đã không biết xấu hổ thì tôi sẽ nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn.” Sau đó hắn liền miêu tả nội dung trong video một lượt.
Trong quá trình Tống Vinh Quang nói, Lý Ngọc từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói lời nào. Chờ hắn nói xong, Lý Ngọc mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ông xã, nói cách khác tức là từ đầu đến cuối anh không hề nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, phải không?”
Tống Vinh Quang còn muốn biện bạch, nhưng cuối cùng vẫn phải không cam lòng mà thừa nhận.
“Cũng không nghe thấy giọng nói?”
“Không.” Ngừng một lúc, hắn lại bổ sung: “Tuy tôi không nhìn thấy mặt, cũng không nghe thấy giọng nói, nhưng tôi có thể xác định đó chính là cô!”
Đột nhiên Lý Ngọc nở nụ cười, một nụ cười rất đẹp. Chỉ là trong mắt Tống Vinh Quang đó lại là nụ cười tràn đầy đắc ý khi thực hiện được gian kế. Cô kéo tay Tống Vinh Quang, đi về phía ghế sô pha. Tống Vinh Quang muốn giằng ra nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy.
Lý Ngọc ấn Tống Vinh Quang lên ghế sô pha, sau đó lại ngồi bên cạnh hắn, khẽ thở dài: “Ông xã à, có đôi khi mắt thấy còn chưa chắc là sự thật, huống chi là còn chưa nhìn thấy?”
Nói rồi cô lấy điện thoại ra cắm sạc pin, lại nhấn nút mở nguồn, “Nhưng cũng không trách ông xã, trước đó là do em quá lo lắng cho Mỹ Huệ nên không kịp thông báo. Sau khi giải quyết mọi chuyện rồi thì điện thoại lại hết pin.”
Không lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, Lý Ngọc mở nhật ký điện thoại ra, đưa đến trước mặt Tống Vinh Quang. Hắn nhìn thấy, lúc 5 giờ 30 phút, số điện thoại ghi tên “Mỹ Huệ” đã gọi vào máy Lý Ngọc. Sau đó Lý Ngọc liên tiếp gọi cho số này hai mươi mấy cuộc, trễ nhất là cuộc gọi hiển thị lúc 6 giờ 17 phút. Trong lúc đó cô còn gọi cho hai số khác, xem tên thì có lẽ đều là nữ.
“Lúc chiều em nhận được điện thoại của Mỹ Huệ, cô ấy nói là bị bạn trai đá, hơn thế trong lời nói còn có ý định coi thường mạng sống. Em bảo cô ấy đừng làm chuyện ngốc nghếch, cô ấy lại cúp điện thoại của em. Em gọi lại cô ấy lại không nghe, em đành gọi mấy chị em khác đến nhà cô ấy xem xem.”
“Chỉ bằng cái này mà có thể chứng minh cô không ngoại tình sao?” Tống Vinh Quang bắt đầu nghi ngờ mình đa nghi thái quá mà trách nhầm Lý Ngọc, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ.
Lý Ngọc cũng không tức giận, cô tiếp tục mở mục khoảnh khắc trong Zalo của Mỹ Huệ, sau đó nhét điện thoại vào tay Tống Vinh Quang. “Em đương nhiên biết, chỉ bằng mấy thứ này không đủ để ông xã anh tin em, nhưng anh cứ xem Zalo của Mỹ Huệ đi.”
Tống Vinh Quang im lặng xem Zalo, dòng trạng thái sau cùng được gửi vào lúc 10 giờ 46 phút tối: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, đặc biệt là Ngọc, Song Song, Mộng Nhi. Nếu không có mọi người, chỉ sợ tớ đã không còn trên trần gian này nữa rồi. Giờ tớ đã hiểu, không cần vì một người đàn ông không yêu mình mà dằn vặt bản thân. Tớ nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.
Trong đó còn đăng kèm một tấm ảnh, trong ảnh bốn cô gái đang chen chúc ló đầu vào, thoạt nhìn có chút khôi hài, mà người đứng bên phải chính là Lý Ngọc.
“Ảnh này chụp rõ là xấu, nếu không phải do ông xã nghi ngờ em thì em không định cho anh xem đâu!” Lý Ngọc nghiêng người, tay đặt lên đùi Tống Vinh Quang, nói giọng hờn dỗi.
Tống Vinh Quang vốn định khen Lý Ngọc là người xinh đẹp nhất trong ảnh, nhưng lời sắp nói ra lại nghĩ tới quan hệ của hai người hiện tại, bèn nhịn xuống, tiếp tục vùi đầu tra xét Zalo của Mỹ Huệ. Hắn thấy dòng trạng thái phía dưới là đăng lúc 6 giờ 20 phút tối, cũng là dòng trạng thái kèm hình ảnh. Ảnh là Mỹ Huệ tự chụp, cô ngồi trên lan can ban công, hai chân thõng ra ngoài, ánh mắt trống rỗng.
Dòng trạng thái còn viết: Thế giới này đã không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Lúc này trong lòng Tống Vinh Quang vô cùng mâu thuẫn, hắn hy vọng những lời Lý Ngọc nói đều là thật, cuộc sống vẫn sẽ tốt đẹp như xưa, vợ hắn vẫn chung thủy một lòng với hắn. Nhưng mặt khác, trong đầu hắn lại không ngừng hiện lên cảnh tượng không thể chịu nổi trong video. Hắn thậm chí còn liên tưởng lúc đám đàn ông kia vừa chơi vợ hắn vừa cười nhạo hắn là kẻ bất lực không quản được vợ mình.
Lý Ngọc thấy vẻ mặt Tống Vinh Quang âm u khó đoán, bèn đưa tay ôm lấy hắn, dán vào tai hắn nói khẽ: “Ông xã à, kết hôn mấy năm nay, ngày nào em cũng về nhà đúng giờ, cũng chưa từng có quan hệ gần gũi với những người đàn ông khác, cái này anh cũng biết còn gì. Thế nên anh có thể có tin tưởng em hơn được không?
Lý Ngọc vừa nói xong, Mỹ Huệ liền gửi tin nhắn Zalo sang. Tống Vinh Quang lập tức mở ra, nhìn thấy đối phương hỏi: “Ngọc ơi, ngại quá, làm cậu mất bao nhiêu thời gian, chồng cậu sẽ không hiểu nhầm cậu có người khác đó chứ?”
Lý Ngọc lấy lại chiếc điện thoại trong tay Tống Vinh Quang, trả lời lại bằng tin nhắn thoại: “Không sao đâu, cậu cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung. Ông xã tớ tốt lắm, không hiểu lầm gì tớ đâu.”
Tin nhắn của Mỹ Huệ đến vô cùng đúng lúc, lại thêm giọng bênh vực Tống Vinh Quang của Lý Ngọc trong tin nhắn thoại, khiến trong lòng hắn mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.
Đúng như lời Lý Ngọc nói, từ khi kết hôn đến nay, cô chưa bao giờ về muộn. Hơn nữa việc nhà đều là do Lý Ngọc đảm nhận hết, Tống Vinh Quang không hề vất vả chút nào.
Ngoài ra, việc Lý Ngọc chăm sóc bố mẹ chồng thế nào cũng rõ rành rành. Năm ngoái mẹ Tống Vinh Quang trúng gió phải nằm viện, Lý Ngọc tự mình chăm nom, dù mỏi dù mệt cô cũng không oán thán một câu.
Tống Vinh Quang nghĩ đến đủ mọi ưu điểm của Lý Ngọc thì càng lúc càng thấy mình đúng là suy nghĩ quá nhiều. Một cô gái ngày thường dịu dàng thùy mị như thế, sao có thể làm ra trò hề vô liêm sỉ kia chứ?
Nhưng, bất kể hắn tự khuyên nhủ mình thế nào thì tận đáy lòng vẫn cứ tồn tại một nỗi băn khoăn nho nhỏ mãi không tiêu tan, như mảnh vụn đâm vào lòng hắn. Đó chính là vết bớt đen trên mông ả đàn bà kia.
Hắn rất muốn biết trên mông Lý Ngọc có phải cũng có vết bớt đen y hệt như vậy không.
Tống Vinh Quang lảo đà lảo đảo ra khỏi nhà vệ sinh. Lý Ngọc ngồi trên sô pha phòng khách, đang khom lưng cởi đôi tất đen. Tất chân từng tấc từng tấc kéo xuống, đôi chân thon dài trắng ngần cũng hiện lên trước mắt Tống Vinh Quang.
Mặc dù đã kết hôn hai năm nhưng Tống Vinh Quang vẫn không chống cự nổi trước cơ thể tràn đầy sức hấp dẫn của Lý Ngọc, thế nên cái dáng vẻ gào lên phẫn nộ hắn đã chuẩn bị trước cũng hoàn toàn mất đi khí thế.
“Cô nói thật đi, có phải cô ngoại tình không?”
Trên mặt Lý Ngọc thoáng qua vẻ căng thẳng rồi biến thành sự kinh ngạc và ngỡ ngàng: “Ông xã, anh đang nói gì vậy? Sao em có thể làm loại chuyện này được, em chỉ đi khuyên ngăn Mỹ Huệ thôi mà.”
“Nhưng hôm nay tôi...” Tống Vinh Quang vốn muốn nói hôm nay hắn bỏ tiền gia nhập một nhóm livestream cảnh nóng, nhưng lại thấy khó mà mở miệng, thế là lập tức đổi giọng: “Hôm nay tôi bị kéo và một nhóm trên mạng, nhìn thấy cô và mấy thằng đàn ông khác làm chuyện vô liêm sỉ!”
“Ông xã, anh nói chuyện vô liêm sỉ là chuyện gì?” Lý Ngọc đứng bật dậy, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, bộ dạng như thể oan ức lắm.
“Cô tự biết.”
“Em không biết.”
Tống Vinh Quang thấy đôi mắt Lý Ngọc dần dần dâng trào nước mắt, thầm nghĩ, con đàn bà này đúng là biết diễn trò.
“Được, cô đã không biết xấu hổ thì tôi sẽ nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn.” Sau đó hắn liền miêu tả nội dung trong video một lượt.
Trong quá trình Tống Vinh Quang nói, Lý Ngọc từ đầu đến cuối đều cúi đầu không nói lời nào. Chờ hắn nói xong, Lý Ngọc mới ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ông xã, nói cách khác tức là từ đầu đến cuối anh không hề nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, phải không?”
Tống Vinh Quang còn muốn biện bạch, nhưng cuối cùng vẫn phải không cam lòng mà thừa nhận.
“Cũng không nghe thấy giọng nói?”
“Không.” Ngừng một lúc, hắn lại bổ sung: “Tuy tôi không nhìn thấy mặt, cũng không nghe thấy giọng nói, nhưng tôi có thể xác định đó chính là cô!”
Đột nhiên Lý Ngọc nở nụ cười, một nụ cười rất đẹp. Chỉ là trong mắt Tống Vinh Quang đó lại là nụ cười tràn đầy đắc ý khi thực hiện được gian kế. Cô kéo tay Tống Vinh Quang, đi về phía ghế sô pha. Tống Vinh Quang muốn giằng ra nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy.
Lý Ngọc ấn Tống Vinh Quang lên ghế sô pha, sau đó lại ngồi bên cạnh hắn, khẽ thở dài: “Ông xã à, có đôi khi mắt thấy còn chưa chắc là sự thật, huống chi là còn chưa nhìn thấy?”
Nói rồi cô lấy điện thoại ra cắm sạc pin, lại nhấn nút mở nguồn, “Nhưng cũng không trách ông xã, trước đó là do em quá lo lắng cho Mỹ Huệ nên không kịp thông báo. Sau khi giải quyết mọi chuyện rồi thì điện thoại lại hết pin.”
Không lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên, Lý Ngọc mở nhật ký điện thoại ra, đưa đến trước mặt Tống Vinh Quang. Hắn nhìn thấy, lúc 5 giờ 30 phút, số điện thoại ghi tên “Mỹ Huệ” đã gọi vào máy Lý Ngọc. Sau đó Lý Ngọc liên tiếp gọi cho số này hai mươi mấy cuộc, trễ nhất là cuộc gọi hiển thị lúc 6 giờ 17 phút. Trong lúc đó cô còn gọi cho hai số khác, xem tên thì có lẽ đều là nữ.
“Lúc chiều em nhận được điện thoại của Mỹ Huệ, cô ấy nói là bị bạn trai đá, hơn thế trong lời nói còn có ý định coi thường mạng sống. Em bảo cô ấy đừng làm chuyện ngốc nghếch, cô ấy lại cúp điện thoại của em. Em gọi lại cô ấy lại không nghe, em đành gọi mấy chị em khác đến nhà cô ấy xem xem.”
“Chỉ bằng cái này mà có thể chứng minh cô không ngoại tình sao?” Tống Vinh Quang bắt đầu nghi ngờ mình đa nghi thái quá mà trách nhầm Lý Ngọc, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ.
Lý Ngọc cũng không tức giận, cô tiếp tục mở mục khoảnh khắc trong Zalo của Mỹ Huệ, sau đó nhét điện thoại vào tay Tống Vinh Quang. “Em đương nhiên biết, chỉ bằng mấy thứ này không đủ để ông xã anh tin em, nhưng anh cứ xem Zalo của Mỹ Huệ đi.”
Tống Vinh Quang im lặng xem Zalo, dòng trạng thái sau cùng được gửi vào lúc 10 giờ 46 phút tối: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, đặc biệt là Ngọc, Song Song, Mộng Nhi. Nếu không có mọi người, chỉ sợ tớ đã không còn trên trần gian này nữa rồi. Giờ tớ đã hiểu, không cần vì một người đàn ông không yêu mình mà dằn vặt bản thân. Tớ nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.
Trong đó còn đăng kèm một tấm ảnh, trong ảnh bốn cô gái đang chen chúc ló đầu vào, thoạt nhìn có chút khôi hài, mà người đứng bên phải chính là Lý Ngọc.
“Ảnh này chụp rõ là xấu, nếu không phải do ông xã nghi ngờ em thì em không định cho anh xem đâu!” Lý Ngọc nghiêng người, tay đặt lên đùi Tống Vinh Quang, nói giọng hờn dỗi.
Tống Vinh Quang vốn định khen Lý Ngọc là người xinh đẹp nhất trong ảnh, nhưng lời sắp nói ra lại nghĩ tới quan hệ của hai người hiện tại, bèn nhịn xuống, tiếp tục vùi đầu tra xét Zalo của Mỹ Huệ. Hắn thấy dòng trạng thái phía dưới là đăng lúc 6 giờ 20 phút tối, cũng là dòng trạng thái kèm hình ảnh. Ảnh là Mỹ Huệ tự chụp, cô ngồi trên lan can ban công, hai chân thõng ra ngoài, ánh mắt trống rỗng.
Dòng trạng thái còn viết: Thế giới này đã không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Lúc này trong lòng Tống Vinh Quang vô cùng mâu thuẫn, hắn hy vọng những lời Lý Ngọc nói đều là thật, cuộc sống vẫn sẽ tốt đẹp như xưa, vợ hắn vẫn chung thủy một lòng với hắn. Nhưng mặt khác, trong đầu hắn lại không ngừng hiện lên cảnh tượng không thể chịu nổi trong video. Hắn thậm chí còn liên tưởng lúc đám đàn ông kia vừa chơi vợ hắn vừa cười nhạo hắn là kẻ bất lực không quản được vợ mình.
Lý Ngọc thấy vẻ mặt Tống Vinh Quang âm u khó đoán, bèn đưa tay ôm lấy hắn, dán vào tai hắn nói khẽ: “Ông xã à, kết hôn mấy năm nay, ngày nào em cũng về nhà đúng giờ, cũng chưa từng có quan hệ gần gũi với những người đàn ông khác, cái này anh cũng biết còn gì. Thế nên anh có thể có tin tưởng em hơn được không?
Lý Ngọc vừa nói xong, Mỹ Huệ liền gửi tin nhắn Zalo sang. Tống Vinh Quang lập tức mở ra, nhìn thấy đối phương hỏi: “Ngọc ơi, ngại quá, làm cậu mất bao nhiêu thời gian, chồng cậu sẽ không hiểu nhầm cậu có người khác đó chứ?”
Lý Ngọc lấy lại chiếc điện thoại trong tay Tống Vinh Quang, trả lời lại bằng tin nhắn thoại: “Không sao đâu, cậu cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung. Ông xã tớ tốt lắm, không hiểu lầm gì tớ đâu.”
Tin nhắn của Mỹ Huệ đến vô cùng đúng lúc, lại thêm giọng bênh vực Tống Vinh Quang của Lý Ngọc trong tin nhắn thoại, khiến trong lòng hắn mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.
Đúng như lời Lý Ngọc nói, từ khi kết hôn đến nay, cô chưa bao giờ về muộn. Hơn nữa việc nhà đều là do Lý Ngọc đảm nhận hết, Tống Vinh Quang không hề vất vả chút nào.
Ngoài ra, việc Lý Ngọc chăm sóc bố mẹ chồng thế nào cũng rõ rành rành. Năm ngoái mẹ Tống Vinh Quang trúng gió phải nằm viện, Lý Ngọc tự mình chăm nom, dù mỏi dù mệt cô cũng không oán thán một câu.
Tống Vinh Quang nghĩ đến đủ mọi ưu điểm của Lý Ngọc thì càng lúc càng thấy mình đúng là suy nghĩ quá nhiều. Một cô gái ngày thường dịu dàng thùy mị như thế, sao có thể làm ra trò hề vô liêm sỉ kia chứ?
Nhưng, bất kể hắn tự khuyên nhủ mình thế nào thì tận đáy lòng vẫn cứ tồn tại một nỗi băn khoăn nho nhỏ mãi không tiêu tan, như mảnh vụn đâm vào lòng hắn. Đó chính là vết bớt đen trên mông ả đàn bà kia.
Hắn rất muốn biết trên mông Lý Ngọc có phải cũng có vết bớt đen y hệt như vậy không.