-
PHẦN 1
Đầu xuân năm nay, vì lý do ai cũng biết, cả nhà ba người chúng tôi từ thành phố về quê và chuyển về ngôi nhà tổ đã lâu không có người ở.
Mặc dù cuộc sống ở dưới quê rất yên bình nhưng chung quy vẫn là hơi nhạt nhẽo, vì để giảm bớt buồn chán, tôi đã bắt đầu lật tìm một vài món đồ cũ lâu năm trong ngôi nhà tổ, không ngờ tôi lại tìm được một món đồ không tưởng tượng được.
Đây là một xấp giấy viết thư dày cộp có hơi xốp, không ngờ trên đó lại là một bản tự bạch do ông cố tôi viết vào năm 1957. Tôi biết rằng ông cố tôi đã làm việc dưới quyền một tên qu.ân ph.iệt trong xã hội cũ, và bản tự bạch này vừa là một lời th.ú t.ội, cũng là hồi ký của phần lớn cuộc đời ông.
Mặc dù không biết vì sao những tài liệu đáng lẽ phải giao nộp cho tổ chức này lại được giữ lại trong căn nhà cũ, nhưng chắc chắn là chúng đã khơi dậy được sự tò mò trong tôi, tôi đã dành cả một đêm để đọc chúng, đồng thời đã bị nội dung bên trong thu hút sâu sắc.
Bên trong phần bản thảo viết tay này, ông cố kể rằng hai đời ông và cha mình đã làm người hầu cho một tên qu.ân phi.ệt tên là Dương Sùng. Cha của ông cố từng là lính thân cận của Dương Sùng.
Trước đây, tổ tiên Dương Sùng làm giàu bằng cách đ.àn á.p quân kh.ởi ngh.ĩa nông dân, sau khi thành lập dân quốc nhân lúc tình thế rối ren hỗ.n lo.ạn đã cầm binh chi.ếm cứ ở tỉnh thành. Gia tộc nhà lão ta ở tỉnh thành kinh doanh rất nhiều nơi đá.nh bạ.c, ổ thu.ốc phi.ện, thậm chí là nhà ch.ứa.
Cha của ông cố qua đời ngay trước đêm thành lập dân quốc, mẹ của ông cố đi bước nữa, ông cố chưa đến ba tuổi đã được Dương Sùng nuôi dưỡng ở trong phủ, sau khi trưởng thành đến Tề Lạc Phường – một nhà ch.ứa lớn nhất dưới quyền Dương Sùng làm bảo vệ.
Đây là một nhà chứa nổi tiếng khắp miền bắc lúc bấy giờ, nghe nói đã có lịch sử hơn sáu mươi năm, lúc bấy giờ ở tỉnh thành có lưu truyền một câu nói: Phụ nữ ở Tề Lạc Phường, anh chỉ cần thử một người sẽ cảm thấy phụ nữ trên thế gian này đều hết sức nhàm chán. Nghe nói phụ nữ bên trong, người nào cũng có khả năng khiến đàn ông m.ê đắ.m đến ch.ết.
Song nơi đây cũng rất thần bí:
Một là, nếu như không có người dẫn đường thì người bình thường tuyệt đối sẽ không tìm được Tề Lạc Phường ở đâu.
Hai là, cho dù ông cố làm bảo vệ ở Tề Lạc Phường, nhưng ông cũng chưa từng thấy qua bóng dáng của những người phụ nữ đó. Bọn họ dường như còn thần bí hơn cả tần phi ba cung lục viện của hoàng thượng, trong hơn nửa thế kỷ không có người nào biết được bọn họ là người đến từ đâu, cũng không người nào biết được sau khi già đi thì bọn họ sẽ phải đi đến nơi nào. Bởi vì Tề Lạc Phường gần như xưa giờ chưa ai từng nhìn thấy có phụ nữ đi vào, cũng không có người nào từng thấy phụ nữ đi ra.
Mấy trang đầu tiên trong phần tài liệu này đều là những chuyện tình yêu nam nữ bình thường của thời dân quốc, nhưng khi đọc đến nội dung tiếp theo, tôi bỗng nhiên đã hiểu ra tại sao những tài liệu này vẫn còn được giữ ở trong nhà cũ.
Bản tự bạch này rõ ràng là bản thảo đầu tiên của ông cố, ông không hề có ý định gửi bản này đi, bởi vì trong khoảng hơn hai mươi trang tiếp theo, ông cố tôi đã viết lên một trang hai chữ thật lớn “Bỏ đi” bằng bút mực đỏ.
Đêm đó, sau khi tôi đã cẩn thận đọc hết hơn hai mươi trang được đánh dấu “Bỏ đi” ấy thì hoàn toàn mất ngủ cả đêm.
Đây là một trải nghiệm kỳ lạ của ông cố tôi, đồng thời cũng là một câu chuyện khiến tôi t.ê d.ại cả da đầu trong suốt quá trình đọc.
Và cái kết của câu chuyện càng khiến tôi sợ hãi nổi da gà hơn.
Khi đó, ông cố tôi đã mười tám tuổi, Dương Sùng cũng đã khá lớn tuổi, quản lý gia đình là con trai út của lão ta, ông cố tôi gọi hắn ta là ông chủ.
Có một đêm, ông chủ gọi ông cố tôi vào Dương phủ và giao cho ông một nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản nhưng lại có đôi chút kỳ lạ.
Đó là đi đón một người mới về cho Tề Lạc Phường.
Tuy nhiên, điều mà ông cố tôi không ngờ tới là người mới mà ông phải đón ấy thực chất lại ở một ngôi làng cách xa dãy núi Tần Lĩnh và không thể tìm thấy trên bản đồ, ngôi làng đó có tên là làng Chức Nữ.
Càng lạ lùng chính là, tên họ, tướng mạo của người phụ nữ ấy ra sao, như thế nào ông chủ cũng không nhắc lấy một chữ, chỉ nói đến được làng thì sẽ biết tất cả.
Đương nhiên, việc đi đón người phụ nữ đó cũng không chỉ có một mình ông cố tôi, còn có một quản gia của Dương phủ gọi là Lão Ngô đi cùng.
Ông cố tôi từ nhỏ đã được nuôi trong Dương phủ, cho dù nhiệm vụ này nghe có vẻ vô lý kì lạ nhưng ông cũng không nói ra một chữ không, thế nên ông đã cùng Lão Ngô đi về phía Tần Lĩnh ngay trong đêm.
Nhưng điều ông cố tôi không ngờ được là, không dễ gì mới vào được Tần Lĩnh, lại gặp phải bọn cư.ớp đường bên trong Tần Lĩnh. Lão Ngô bị bọn cư.ớp gi.ết ch.ết. Còn ông cố vì để lẩn tránh sự tr.uy s.át của bọn cư.ớp nên đã một mình nh.ảy xuống con sông lớn có tên Ly Xuyên.
Ông quơ được một chiếc thuyền nhỏ, trôi dạt một ngày một đêm theo hướng đi của chiếc thuyền, không ngờ đến là ông lại vô tình lạc vào ngôi làng Chức Nữ bí ẩn ấy.
Trải nghiệm ông cố tôi trải qua tiếp theo ở làng Chức Nữ thực sự quá ki.nh ho.àng và kỳ quái, thế nên tôi quyết định trích đoạn nguyên văn do ông cố tôi ghi lại:
1.
Lão Ngô nói, muốn tìm làng Chức Nữ thì trước tiên phải đến làng Lão Doanh, nhờ người ở đấy dẫn chúng tôi vào làng Chức Nữ.
Mặc dù Lão Ngô đã ch.ết nhưng tôi biết làng Lão Doanh có lẽ nằm ở hạ lưu Ly Xuyên, thế nên mong chờ có thể thuận theo dòng chảy đến được làng Lão Doanh.
Mắt thấy trời dần xế chiều, trong sơn cốc vang vọng những tiếng gầm rú của dã thú, mà nơi dòng sông chuyển hướng ở phía trước đột ngột vang lên một tiếng kèn.
Mấy chiếc thuyền nhỏ giống như đột nhiên nổi lên từ đáy sông chèo ra khỏi con sông phía trước. Trên những con thuyền nhỏ đó có mấy người đàn ông nhếch nhác bẩn thỉu. Chiếc thuyền nhỏ bị bao vây, mấy người đàn ông nhảy lên thuyền của tôi, trong miệng nói ê a ê a, tôi không biết họ đang nói điều gì. Tiếp đó, những người đàn ông mặt mày th.ô tụ.c này đột nhiên khiêng tôi lên và nhảy lại thuyền của họ. Tôi bị s.ốc nặng, muốn vùng vẫy, nhưng do cả ngày chưa ăn gì nên cũng chẳng có sức đâu mà vùng vẫy.
Tôi nhìn thấy trên thuyền của bọn họ có treo lưới đánh cá, bèn đoán chắc rằng họ không phải bọn cư.ớp núi, mà là dân trên núi Tần Lĩnh, ít nhất phần nhiều là dân làng của làng Lão Doanh. Vì thế tôi vội kêu lên: Thả tôi xuống, đây là làng Lão Doanh phải không? Thả tôi xuống, tôi là người từ Tề Lạc Phường đến.
Những người đàn ông ấy nghe thấy tôi nói vậy thì liếc mắt nhìn nhau trước, sau đó lại ê a nói những lời tôi nghe không hiểu.
Qua một lúc sau, bọn họ thật sự đã thả tôi xuống, lúc này tôi mới cẩn thận quan sát bọn họ, phát hiện những dân làng vùng núi này không những mặt mũi thô kệch, mặt mày d.ơ b.ẩn, mà vẻ mặt cũng có hơi đờ đẫn, có một người đàn ông còn chảy nước d.ãi rất lâu.
Mấy người cùng chung thuyền với tôi đều trợn mắt vây quanh tôi, một người đàn ông trong số đó bắt đầu vật cười, sau đó là tất cả đàn ông đều bắt đầu đồng loạt bật cười, cười đến mức tôi cảm thấy sợ hãi.
“Làng Lão Doanh? Chỗ này không phải làng Lão Doanh.” Một người đàn ông có mấy bím sam trong đó bất ngờ lên tiếng đáp: “Chỗ này, chỗ này là làng Chức Nữ.”
Ai có thể ngờ được, tôi lại có thể đến được làng Chức Nữ bằng một cách đáng xấu hổ như này.
Tiếp đó, bọn họ ngân giọng bắt đầu hát vang một bài hát, lời bài hát như thế này:
Làng Chức Nữ, làng Chức Nữ, trong làng Chức Nữ không có phụ nữ, chỉ có tám mươi lăm thằng đàn ông độc thân h.ôi há.m, và còn một ông lão.
Làng Chức Nữ, nhưng không có phụ nữ?
Mặt trời ngả về phía tây, tôi nghe lời bài hát kỳ lạ này, nhìn những người đàn ông tướng mạo khó coi trước mặt, lần đầu tiên trong lòng dâng lên cơn ớn lạnh.
Khi được bọn họ dẫn đến làng Chức Nữ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Bọn họ thắp đuốc đi vào làng, ánh lửa chiếu sáng những ngôi nhà thấp bé trong làng, có cái trông giống như nhà tranh, có cái bên trong có ánh lửa giống như đang nấu nướng. Đường đi gập ghềnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chó và bò, còn có tiếng ho và tiếng nói chuyện của đàn ông, nhưng không hề thấy một người phụ nữ nào.
Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Bọn họ ầm ĩ đưa tôi vào trong một khoảng sân nhỏ, đến trước một ngôi nhà nhìn trông có vẻ đồ sộ hơn những ngôi nhà khác, không thèm gõ cửa mà đẩy cửa đi vào. Bên trong căn phòng này nhìn vẫn rất đơn sơ, ở giữa là một chiếc bàn gỗ, bên cạnh là một chiếc giường, trên giường có một ông lão hơi lớn tuổi đang nằm.
Ông lão nhìn thấy tôi, đầu tiên là tỏ ra ngạc nhiên. Vì thế người đàn ông có bím sam đã nói với ông lão: “Anh ta nói anh ta muốn đến làng Lão Doanh, anh ta là người đến từ Tề Lạc Phường.
“Tề Lạc Phường...” Ông lão mông lung, sau đó lại nhìn về phía tôi, trong ánh mắt lộ ra một vài cảm xúc lạ thường khiến tôi cảm thấy xa lạ.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, cậu cứ ở trong làng đợi đi.” Ông lão chầm chậm nói.
Đợi cái gì? Là người phụ nữ tôi phải đón về Tề Lạc Phường sao?
“Gì cơ? Người này cũng muốn tham gia hội Chức Nữ sao?” người đàn ông có hơi phẫn nộ nói.
Ông lão chậm rãi gật đầu: “Người từ Tề Lạc Phường tới, cậu ấy là khách quý của chúng ta, đương nhiên cậu ấy phải đi.”
“Không phải nói, không phải nói năm nay đến lượt cháu sao?” Người đàn ông kia hậm hực nói.
“Không có ai cư.ớp với cháu cả, cậu ấy chỉ là khách đến xem thôi. A Cửu, cháu sắp làm chú rể, cậu ấy sẽ chú ý giúp cháu. Đợi đi, mọi người đều đợi đi.”
Ông lão nói xong câu này, tất cả đàn ông trong phòng đều trở nên vui mừng. Người đàn ông tên A Cửu kia cũng nhiệt tình hơn với tôi, cậu ta vỗ mạnh vào vai tôi, nói: “Người anh em đến từ Tề Lạc Phường, những ngày này anh cứ ở nhà tôi đi, tôi sẽ tiếp đãi anh thật tốt, qua mấy ngày, anh sẽ thấy tôi và Chức Nữ thành thân.”
Thành thân với Chức Nữ.
A Cửu ôm vai tôi đi ra ngoài, tôi ôm đầy sự thắc mắc trong lòng.
Phụ nữ của làng này đều đã đi đâu rồi? Người tôi cần đón về Tề Lạc Phường là ai? Chức Nữ trong lời của A Cửu lại là ai nữa?
Tôi được hộ tống ra khỏi phòng ông lão, khi nhìn lên dãy núi trùng điệp dày đặc như nêm ở phía xa, tôi bỗng chợt hiểu ra cảm xúc trong mắt ông lão là gì.
Đó là sự sợ hãi, một loại sợ hãi sâu sắc.
2.
Nhà A Cửu cách nhà ông lão không xa, là một căn nhà nhỏ có một khoảng sân sau, trong sân sau có nuôi một con bò già. Tôi theo A Cửu đi vào gian nhà chính bé nhỏ, nhìn thấy bên trong có đặt hai chiếc giường. A Cửu nói, một chiếc giường còn lại là của người cha đã ch.ết của cậu ta. Cậu ta thở dài, nói, cha ch.ết quá sớm, không thấy được cậu ta lấy vợ.
Tôi nằm xuống chiếc giường của cha A Cửu, đó thật chất là một chiếc giường đắp bằng đất sét đã được hong khô, A Cửu mang cho tôi một chút rơm mới. Cậu ấy hỏi tôi: “Sao anh lại đến làng Chức Nữ vậy?”
Tôi nói cho cậu ta biết: “Tôi băng qua Tần Lĩnh vào Tứ Xuyên làm ăn, kết quả lại gặp bọn cư.ớp trong núi giữa đường.”
A Cửu bày ra dáng vẻ bừng tỉnh. Tôi muốn hỏi cậu ta phụ nữ trong thôn này đều đã đi đâu, thế nhưng nghĩ lại vẫn là không nên chủ động hỏi thì tốt hơn.
Không ngờ là A Cửu tiếp tục tán dóc với tôi, cậu ta khá phấn khích nói: “Có phải anh tò mò sao làng chúng tôi tên Chức Nữ, nhưng lại không có phụ nữ đúng không? Không có phụ nữ, thì chúng tôi đến từ đâu? Hì hì, để tôi kể cho anh nghe, làng chúng tôi có một bí mật lớn nhất thế giới này, tuy là hai ngày nữa anh có thể nhìn thấy nhưng tôi vẫn không nhịn được mà muốn kể cho anh.”
Tôi vội nhổm người lên lắng nghe.
A Cửu nói: “Hì hì, anh biết không? Cạnh làng có một cái hồ, nhìn trông không khác gì hồ bình thường, nhưng thực chất là cho các tiên nữ trên trời xuống trần gian tắm. Họ là Chức Nữ dệt ra những đám mây đầy màu sắc trên bầu trời. Đợi khi họ c.ởi á.o tiên để trên bờ thì anh đến tr.ộm áo tiên của họ, họ sẽ không thể chạy đi được, và họ sẽ là của anh. Hì hì, ông lão nói, những tiên nữ đó kỳ thực là thần trên trời đã ban tặng cho những người Lang Ngõa chúng tôi. Các vị thần cảm thông với hoàn cảnh khó khăn của người Lang Ngõa nên đã ban xuống những tiên nữ kia, để họ si.nh c.on cho chúng tôi, giúp người Lang Ngõa chúng tôi không bị tuyệt hậu.”
Tiên nữ? Tôi lập tức nghĩ đến những người phụ nữ ở Tề Lạc Phường.
Người ông chủ bảo tôi đưa về Tề Lạc Phường, chẳng lẽ là những tiên nữ này?
“Có phải anh không tin đúng không?” A Cửu thấy tôi không nói gì bèn hỏi: “Hì hì, bất kể anh tin hay không, hai ngày sau Chức Nữ sẽ đến, anh cứ đợi đi. Tôi đảm bảo anh thấy được tiên nữ ấy sẽ ngạc nhiên đến nỗi không nói lên lời, h.ồn cũng sẽ bị câu mất cho coi, ha ha.”
Tôi bị những lời A Cửu vừa nói làm sợ hãi hồi lâu, cậu ta hỏi tôi mới sực tỉnh, thế nên chỉ phụ họa bừa mấy câu: “Cậu nói người Lang Ngõa các cậu không phải người Hán sao?”
A Cửu lắc đầu nói: “Không phải, nghe nói tổ tiên đã trải qua một số chuyện mới lưu lạc đến nơi này, nhưng đều là chuyện rất lâu về trước rồi, có lẽ ông lão biết.”
A Cửu không nói tiếp nữa, một phía của gian phòng truyền đến tiếng ngáy trầm thấp.
Tôi cũng đã rất mệt, nên chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn nằm mơ một giấc mơ.
Tôi đã mơ thấy việc đã qua mà tôi chưa từng kể với người nào khác, đó là bí mật đã chôn vùi trong lòng tôi trong tám năm qua.
Tôi thật sự đã từng gặp một người phụ nữ trong Tề Lạc Phường.
3.
Trong cơn mơ, tôi đã quay trở lại năm đó.
Năm đó tôi mười tuổi, tôi không nhớ đã bị mấy tên làm thuê lớn hơn tôi rất nhiều dùng cách gì kh.ích tướng mà lại chui vào trong ống nước thải của Tề Lạc Phường, sau đó lẻn chui vào trong Tề Lạc Phường.
Ống nước kia vô cùng phức tạp, khi tôi chui ra được ngoài thì đã là ban đêm, đối diện với Tề Lạc Phường vừa rộng lớn vừa tối om thì không biết phải làm sao, tôi chỉ biết trốn ở sau một bồn hoa lặng lẽ lau nước mắt.
Sau đó, tôi đã bị cô ấy phát hiện.
Cô ấy dẫn tôi đến phòng của mình, rửa sạch toàn th.ân cho tôi, tôi nhìn cô ấy dưới ánh nến, nhìn đến ngây ng.ốc.
Vốn ngôn ngữ kém cỏi của tôi khi đó cũng không đủ để diễn tả vẻ ngoài của cô ấy, nhưng cho dù là một đứa trẻ, tôi cũng biết người phụ nữ trước mặt này thật sự rất đẹp, so với những bức tranh mỹ nhân tôi nhìn thấy trên hội làng cũng phải đẹp hơn gấp mấy chục lần.
“Đẹp không?” Cô ấy hỏi tôi.
Tôi gật đầu lia lịa.
“Con mấy tuổi rồi?”
“10 tuổi.”
Cô ấy thở dài, nói: “Nếu như lúc mới có ki.nh ngu.yệt mà ta có con thì chắc bằng tuổi con bây giờ.”
Tôi nghe không hiểu cô ấy đang nói gì, nên đã hỏi: “Mọi người không thể si.nh c.on sao?”
Cô ấy cười nói: “Đương nhiên rồi, nhưng con biết không? Trên thế giới này có một vài loại hoa chỉ có thể kết trái một lần, sau khi kết trái thì sẽ tàn lụi.”
Cô ấy nói dứt lời, đột nhiên c.ởi á.o ra, để l.ộ phần th.ân trên tr.ần tr.ụi và ôm tôi vào lòng.
Mặt tôi chạm vào hai c.ục th.ịt mềm mại ấm áp, cô ấy vuốt gáy tôi hỏi: “Con à, con muốn uống không? Muốn uống thì uống đi, đàn ông các con có thể vì những thứ này mà ph.át đi.ên cả đấy.”
Lúc đấy tôi không biết nên uống gì, nhưng sau đó tôi đã hiểu ra.
Những dòng sữ.a tươi trắng ngần ấy tu.ôn vào trong miệng tôi, tôi chỉ cảm thấy trước giờ bản thân chưa từng được uống đồ gì ngon đến thế. Sau đó, nó càng ph.un càng nhiều, rồi ph.un lên mặt và người tôi. Cả người tôi đều được một mùi hương ngọt ngào bao phủ, tôi cảm thấy bản thân thật sự đã s.ay rồi.
Hạ thân tôi đột nhiên cảm thấy ẩm ướt và nóng bức, tôi tỉnh dậy sau cơn mơ mà tôi đã nhiều lần mơ thấy.
Qua cửa sổ bằng đất, bên ngoài lấp lánh những ánh sao.
Liệu Chức Nữ từ trên trời hạ xuống có xinh đẹp như người phụ tôi gặp được ở Tề Lạc Phường không?