Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Trên mặt biển dập dềnh, Bách Lí Phượng ôm hũ rượu, ngả người trên boong thuyền, nghe hát. Lúc gã nghe thấy tiếng hát của Khổng Tử Viết từ xa, lập tức rung động, gã nhảy lên, chân đạp nước mượn sức nâng của nước mà đuổi theo Khổng Tử Viết.
Khoảng cách ngày càng gần, Bách Lí Phượng mừng rỡ khôn xiết, gã vẫy cánh tay gào lên: “Tử Viết!”
Khổng Tử Viết ngừng gảy đàn, hỏi Vệ Đông Li: “Ngươi nghe thấy có người gọi ta không?” Thực ra cô muốn hỏi ngươi có nghe thấy Bách Lí Phượng đang gọi ta không?
Vệ Đông Li thờ ơ liếc nhìn mặt biển một cái rồi giũ tay áo đáp: “Không.”
Khổng Tử Viết thò đầu ra nhìn, đúng là không thấy bóng dáng của Bách Lí Phượng đâu. Cô nghi hoặc nhíu mày, sau đó vẩy ngón tay định gảy “Tung yêu cầm” tiếp. Thú thật là tối nay cô muốn hát vô cùng, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Ai ngờ, Vệ Đông Li tự dưng bước lên ôm cô vào lòng, hôn lấy hôn để.
Khổng Tử Viết ngọ ngoạy: “Đợi đã, đợi đã, ta hát cho ngươi hai bài nữa…”
Vệ Đông Li ra hiệu bảo cô ra ngoài xem bọn thị vệ, bọn họ đều đang mắm môi, vẻ mặt sợ hãi.
Khổng Tử Viết nghiến răng hỏi: “Giọng ta không êm tai à? Ta hát không hay sao?”
Vệ Đông Li ghẹo: “Ta thích nghe tiếng rên của nàng hơn.” Nói dứt hắn lại cúi đầu hôn. Nói thật là Vệ Đông Li chỉ biết kĩ thuật đàn của Khổng Tử Viết rất khủng khiếp, nhưng không ngờ rằng giọng hát của cô còn khủng khiếp hơn! Có thể miêu tả bằng âm thanh của ma quỷ rót vào tai người ta! Thật là…quá khủng bố!
Những cô gái khác hát thì tình cảm du dương, Khổng Tử Viết hát chẳng khác gì đang liều mạng với người ta! Y chang hổ gầm!
Ai cũng bảo cảnh xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Đợi khi Khổng Tử Viết giật mình bừng tỉnh thì mới phát hiện ra mình đang trần như nhộng nằm trong chăn, cùng Vệ Đông Li làm vận động nguyên thủy nhất, kịch liệt nhất, tốn thể lực nhất!
Còn Bách Lí Phượng si tình của chúng ta thì đang vật vã nổi trên mặt nước, vừa nhổ những ám khí mà Vệ Đông Li vừa phóng vào gã ra, vừa khạc nước biển trong mồm, trợn mắt nhìn con thuyền càng đi càng xa.
Hôm nay nếu không phải gã một lòng đuổi theo Khổng Tử Viết thì chắc chắn sẽ không bị tên tiểu nhân Vệ Đông Li kia ám toán! Thù này, KHÔNG! ĐỘI! TRỜI! CHUNG!
Bách Lí Phượng bực mình, nhưng lại không biết làm sao. Gã liều mạng bơi lên một con thuyền hoa gần mình nhất, giũ giũ mái tóc rối bù, sau đó khí thế sai bảo: “Chủ thuyền, đuổi theo con thuyền trước mặt cho ta!”
Bách Lí Phượng ướt sũng cả người, bọn con gái trên thuyền nhìn mà choáng váng. Một cô gái trong đó cười trêu: “Khách quan, ngài muốn bao con thuyền hoa này sao? Nếu nô gia nghe lời ngài, lái thuyền đuổi theo con thuyền lớn trước mặt, vậy thì ngài phải bao tất cả cô nương trên thuyền, còn phải…bao hết đàn ông trên con thuyền này nữa đó…”
Bách Lí Phượng ngóng theo con thuyền lớn sắp biến mất không thấy kia, khăng khăng: “Lái thuyền! Bao hết!”
Cô gái kia mắt sáng rỡ, tiến lên hai bước, cười tươi như hoa: “Công tử, vậy tiền…”
Bách Lí Phượng ngẩn người, thò tay vào trong ngực sờ mò mãi, cuối cùng gã xòe tay ra, nói với cô gái kia: “Ý nghĩa của ‘thiên hạ đại đồng’, ngươi có hiểu không?”
Dù Bách Lí Phượng đã tốn hết nước bọt giải thích ý nghĩa của “thiên hạ đại đồng” cho mọi người nghe, nhưng trên con thuyền hoa này không có Khổng Tử Viết, chẳng ai có thể hiểu biết chung với gã. Bách Lí Phượng bất lực, bị đuổi xuống thuyền, đành phải tìm một cách khác.
Hôm ấy, gã bị đám ca ca của Tô Phồn Tinh bắt đi, rồi bị ép phải bái đường thành thân với Tô Phồn Tinh.
Bất đắc dĩ gã đành phải “thẳng thắn thừa nhận” mình chỉ chung tình với một con bạch hổ, tình này không diệt, ý này chẳng phai!
Tô Phồn Tinh khóc lóc, huynh đệ Tô gia thì đực mặt ra, Tô phu nhân bị chuột rút, Tô lão gia thì…bị trúng gió!
Bách Lí Phượng tự do rồi!
Đối với hành động quyết đoán, hi sinh vì lợi ích lâu dài, dũng cảm hắt một bát nước bẩn lên người mình hôm ấy, Bách Lí Phượng rất là đắc ý. Thế mà lúc gã chạy khỏi Tô gia về tới “Sòng bạc Kim Xán Xán” để tìm Khổng Tử Viết, sự đắc ý của gã lập tức bị những cảm xúc như nóng lòng, lo lắng, hối hận, điên cuồng thay thế. Gã ước gì có thể giết hết những kẻ đã làm hại Khổng Tử Viết, sau đó tìm cô, bảo vệ cô trong lòng mình!
Không ai có thể bắt nạt Tử Viết của gã, không ai cả!
Trên bến thuyền, Bách Lí Phượng đứng trong gió lạnh để tỉnh táo lại, rồi mau chóng tìm được con thuyền kia, đuổi kịp Khổng Tử Viết.
Trong khoang thuyền, Vệ Đông Li ôm Khổng Tử Viết trong lòng, nghĩ cách làm sao mới có thể giải quyết gã Bách Lí Phượng kia mãi mãi, không cho gã có cơ hội tìm được Khổng Tử Viết. Còn Khổng Tử Viết, cô lại đang làm ổ trong ngực Vệ Đông Li, nhớ tới cảnh trước khi thuyền đi, nhớ tới vẻ mặt của mỗi người đi tiễn, nhớ tới…Bách Lí Phượng.
Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết thất thần, liền mân mê mái tóc xoăn của cô, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên cười, “Ta đang nghĩ có phải ngươi đã tìm được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ rồi hay không?”
Vệ Đông Li thản nhiên liếc Khổng Tử Viết một cái, không mặn không nhạt nói: “Viên châu đó không phải đã bị nàng tặng cho Hồ Li rồi sao?”
Khổng Tử Viết kinh ngạc, giật giật mớ tóc của Vệ Đông Li: “Tin tức của ngươi nhanh nhạy thật đấy. Vậy xin hỏi vị bán tiên này, ngươi có biết cuối cùng viên châu đó đã rơi vào trong tay ai không?”
Vệ Đông Li rất chắc chắn phun ra hai chữ: “Cừ Đế.”
Khổng Tử Viết rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nằm bò trên người Vệ Đông Li, gối đầu lên ngực hắn, giọng khàn khàn: “Có thể nói chi tiết cụ thể cho ta không?”
Vệ Đông Li khẽ nhếch môi, vừa vuốt ve mái tóc của Khổng Tử Viết, vừa thoải mái nói: “Tên thị vệ Cừ Quốc mặt có vết cháy kia sau khi thả nàng xuống, liền chạy thẳng tới sòng bạc để ‘cứu’ Hồ Li. Trong lúc đánh nhau, Hồ Li bị thương, được một đám người áo đen cứu đi. Tên thị vệ Cừ Quốc đó cũng biến mất không thấy đâu nữa.”
Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Vệ Đông Li, vô tình nắm chặt lấy mái tóc của hắn, hỏi: “Ngươi nói là tên thị vệ Cừ Quốc kia cứu Hồ Li là giả, lấy mất viên châu trên người Hồ Li là thật ư?”
Vệ Đông Li liếc nhìn túm tóc bị Khổng Tử Viết kéo phát đau, hắn khẽ chau mày đáp: “Đương nhiên là nguyên nhân này. Bằng không…sao tên thị vệ Cừ Quốc kia lại bỏ rơi nàng mà quay lại sòng bạc?”
Ngón tay Khổng Tử Viết run run, “Ngươi…sao ngươi biết những chuyện này?”
Vệ Đông Li không giấu diếm nói: “Từ giây phút nàng rời khỏi hoàng cung Hồng Quốc, ta đã phái người bám theo nàng rồi.”
Khổng Tử Viết lạnh giọng hỏi: “Ngươi phái người theo dõi ta?”
Vệ Đông Li trầm giọng đáp lại: “Nếu không phải ta phái người theo nàng thì nàng vẫn còn mạng sao?!” đưa tay bóp cằm Khổng Tử Viết, mắt trào phúng nói: “Nếu không phải ta phái người theo nàng thì sao biết nàng lại thân thiết với gã xấu xí như thế! Nếu ta đoán không nhầm thì gã xấu xí đó chính là Tù Nô phải không?”
Khổng Tử Viết cứng đờ người, quên cả phản bác lại, sự thật là cô cũng không thể tìm được lời để phản bác.
Vệ Đông Li thấy cô không nói, hắn càng tức, liền mạnh tay hơn, nheo mắt lạnh lùng nói: “Thế nào? Bị người mình thích bỏ rơi, bỡn cợt có phải rất thú vị hay không? Ta đối xử tốt với nàng, nàng không ghi trong tim mà cứ muốn tặng trái tim cho người khác, để cho hắn giày xéo, nàng thật là ti tiện…ư….”
Khổng Tử Viết không cho Vệ Đông Li mắng chửi xong liền giật mạnh tóc của hắn, ép hắn phải câm mồm.
Vệ Đông Li liền rút một con dao mỏng như cánh ve kẹp trong đai lưng ra xoẹt một cái, cắt đứt mái tóc dài bị Khổng Tử Viết giật.
Khổng Tử Viết nhìn mớ tóc trong tay, tim chợt thắt lại. Cổ nhân luôn coi mái tóc rất quan trọng, sao Vệ Đông Li lại nỡ lòng cắt mái tóc dài của hắn? Cắt tóc, đoạn tình, ý của Vệ Đông Li là như thế sao?
Vệ Đông Li thấy sự đau lòng rõ ràng trong mắt Khổng Tử Viết, nỗi đau đớn trong tim hắn liền được xoa dịu. Hắn cúi đầu, mờ ám cọ xát bờ môi Khổng Tử Viết, thì thầm như tình nhân: “Tiểu cải thìa, nên cắt đứt mà không cắt đứt thì chính mình sẽ bị rối loạn.”
Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi nói: “Vệ Đông Li, ta nhận ra sự tàn nhẫn của ngươi có lúc cũng rất thú vị.” ngoáy ngoáy mớ tóc trong tay vào cổ Vệ Đông Li, cười nói: “Ngươi nói đi, nếu ban nãy ta túm hết tóc của ngươi, ngươi có cắt hết tóc của mình đi không?”
Vệ Đông Li rất quả quyết nói: “Không.”
Khổng Tử Viết cười nói: “Coi bộ ngươi không đủ nhẫn tâm với bản thân lắm.”
Vệ Đông Li cũng cười, “Đúng thế, ta thà tàn nhẫn với người khác còn hơn.” Nói dứt câu này, hắn liền nhìn bàn tay đang nắm mớ tóc kia của Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết lập tức đánh trống lảng, hỏi: “Vương gia, ngươi có thể tặng ta những sợi tóc đã đứt này không?”
Đáy mắt Vệ Đông Li dịu dàng, hỏi: “Nàng lấy tóc của ta làm gì?” Chẳng lẽ định bó lại rồi bỏ vào trong túi hương ư?
Khổng Tử Viết nhếch mép cười nói: “Ở trên thuyền chán chết đi được, ta định làm một con ngựa đồ chơi để giết thời gian. Vừa hay có thể lấy nó làm đuôi ngựa…a….”
Vệ Đông Li lật người đè lên mình Khổng Tử Viết, hung hăng tiến vào cơ thể cô, va chạm dã man làm cô chết đi sống lại, cuối cùng mắt tối sầm chết ngất đi.
Khổng Tử Viết tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Cô cúi đầu nhìn những vết xanh tím trên người mình, xoa xoa thắt lưng đau nhức, nghiến răng bò xuống giường, định đi tìm thằng nhãi Vệ Đông Li kia tính sổ! Kết quả, cô vừa rửa mặt chải đầu, mặc áo quần xong xuôi mới phát hiện ra cô đã bị Vệ Đông Li nhốt trong khoang thuyền! Cô cố đập đạp cánh cửa khoang thuyền, rồi gân cổ lên gào vài tiếng, nhưng chẳng có ai tới mở cửa cho mình.
Khổng Tử Viết tràn đầy nghi hoặc, không biết Vệ Đông Li lại làm sao rồi.
Cô đặt mông ngồi lên giường, nghiêng đầu nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Khi cô nhớ tới những lời Vệ Đông Li đã nói, lòng tự dưng có những cảm xúc khó hiểu nổi, cũng không biết là đắng chát hay ngọt ngào nữa. Đối với Vệ Đông Li, lúc nào cô cũng giữ thái độ tạm để đó. Dẫu sao thì cô cũng từng chết trong tay hắn nhiều lần. Muốn không sợ hắn cũng khó lắm.
Thế nhưng một người đàn ông khát máu tàn nhẫn như hắn lại dang đôi cánh bảo vệ cô, cho cô bình an khi cô cần nhất. Nhất là đêm tranh đoạt “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, nếu không phải Vệ Đông Li phái người bảo vệ cô thì có lẽ cô đã táng mạng tại chỗ lâu rồi!
Ôi…Vệ Đông Li rõ ràng tới vì “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, nhưng trong lúc then chốt để đoạt bảo vật, hắn lại đặt sự bảo vệ an toàn của cô lên hàng đầu. Tình cảm này cô biết phải báp đáp thế nào đây? Nếu Vệ Đông Li không màng tới sống chết của cô mà lao vào trong cuộc tranh đoạt bảo vật thì “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” chắc chắn đã thuộc về hắn!
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, rối rắm nằm bò ra giường, ngón tay viết tên Vệ Đông Li lên khăn trải giường.
Vệ Đông Li, Vệ Đông Li, Vệ Đông Li….thằng nhãi Vệ Đông Li dám nhốt cô trong khoang thuyền! Thằng nhãi này đúng là không thể làm người tốt đến cùng được, nửa đường liền đứt gánh muốn sống mái với cô một trận mới được hay sao?!
Vệ Đông Li, rốt cuộc thì hắn có ý gì đây?!
Vệ Đông Li đối xử với cô như thế, chẳng lẽ hắn còn có bí mật gì không thể cho người ta biết ư?
Khổng Tử Viết nhớ tới những chuyện xảy ra gần đây, càng lúc càng thấy sự dịu dàng của Vệ Đông Li giống như một nụ hôn có bôi kịch độc, bất tri bất giác đã thấm vào trong xương tủy của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể vô hình giết cô!
Khổng Tử Viết hoảng sợ bất an, muốn chống lại sự xâm nhập mọi nơi của hắn, nhưng lại phát hiện ra cơ bản chẳng có chỗ nào trốn được!
Cô nằm sấp trên giường, nhắm mắt lại, cố ngủ một lát để bình tĩnh lại. Song đến khi mặt trời về phía tây rồi mà cô vẫn chưa ngủ nổi.
Khổng Tử Viết bực dọc mở mắt ra, cào khăn trải giường để trút giận. Kết quả cô cứ cào như thế liền tóm được mấy cọng lông trắng không phải của con người!
Khổng Tử Viết cầm mấy cọng lông ấy lại gần mắt nhìn một cái, cảm thấy hơi quen.
Đúng lúc này, cửa khoang thuyền bật mở, Vệ Đông Li liền xuất hiện ở đó.
Khổng Tử Viết thờ ơ liếc nhìn Vệ Đông Li một cái. Sau đó nhắm mắt lại, tỏ ra chẳng buồn nói chuyện với hắn.
Trong sự im lặng kì quái, Vệ Đông Li đột nhiên bước nhanh tới giường Khổng Tử Viết, túm lấy cổ áo cô, kéo cô lên khỏi giường.
Khổng Tử Viết vung nắm đấm giáng thẳng xuống mặt Vệ Đông Li.
Cùng lúc ấy Vệ Đông Li rít lên, dữ dằn gặm cắn môi Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết vung nắm đấm dừng lại trên không, biến thành tượng nữ thần tự do.
Vệ Đông Li thô lỗ xé rách quần áo của Khổng Tử Viết như một con dã thú đói khát, khiến cô quỳ sấp trên giường, tay túm lấy tóc cô, tiến thẳng vào cơ thể Khổng Tử Viết, nghiến răng rít lên: “Nàng thử biến thành bạch hổ một lần nữa xem?!” rồi đụng chạm như trừng phạt, không lưu lại chút đường sống nào!
Khổng Tử Viết xiết chặt mấy cọng lông hổ trong tay, cuối cùng cũng hiểu cơn giận của Vệ Đông Li từ đâu tới. Ngẫm lại chắc chắn là lúc hoan ái tối qua, chắc chắc là thể lực cô không chịu nổi nữa liền ngất đi. Mà Vệ Đông Li không thèm buông tha cho cô, cứ tiếp tục vận động. Kết quả, cô liền biến thành bạch hổ! Chẳng những đã làm Vệ Đông Li đang hăng hái cày cấy trong cơ thể cơ phải sợ, mà còn đày đọa trái tim bé bỏng của hắn nữa.
Khổng Tử Viết nhếch mép, không nhịn nổi bật cười ha hả trong khi Vệ Đông Li đang đụng chạm. Thật đấy, tâm trạng bây giờ của cô rất tuyệt, rất tuyệt! Nhất là vừa nghĩ tới Vệ Đông Li ôm một con bạch hổ hoan ái, cô…cô…cô hạt giống tà ác trong người cô liền lớn nhanh vù vù như măng tre sau cơn mưa vậy.
Vệ Đông Li phát cáu, húc đẩy phá tan tiếng cười của Khổng Tử Viết. Tiếng cười ấy không chói tai như tiếng thủy tinh vỡ nát mà lanh lảnh trong trẻo như tiếng ngọc trai nhảy nhót trên mặt băng, khoan khoái biết bao, du dương biết bao.
Trong lúc hoan ái, Khổng Tử Viết trở mình, xòe tay ra trước mặt Vệ Đông Li rồi thổi những cọng lông trắng trong tay vào má hắn.
Vệ Đông Li tự dưng…đỏ mặt.
Cuộc hoan ái điên cuồng tiếp tục cho tới khi trăng treo cao mới kết thúc khi hai người cùng thở hồng hộc.
Vệ Đông Li sai người mang nước nóng lên, sau đó bế Khổng Tử Viết lên cùng tắm, ngón tay chải chuốt mái tóc xoăn trắng bạc cho cô.
Khổng Tử Viết mềm nhũn nằm trước ngực Vệ Đông Li, ngoan ngoãn như một con mèo ham ngủ.
Vệ Đông Li mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Đói rồi à?”
Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên lườm Vệ Đông Li một cái, bực mình nói: “Không đói! Ta đã thành tiên rồi, không biết đói là gì nữa!”
Vệ Đông Li cúi đầu, khẽ hôn lên bờ môi của Khổng Tử Viết, trêu ghẹo: “Tốt thật. Thế này thì sẽ tiết kiệm được không ít tiền cơm.”
Khổng Tử Viết cố tình dọa dẫm: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta sống dựa vào hút tinh nguyên của đàn ông sao?”
Vệ Đông Li như bừng tỉnh ngộ nói: “Ồ…hóa ra là như thế, thảo nào nàng lại dụ dỗ ta.”
Khổng Tử Viết chán nản, hắt nước vào người Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li ôm chặt lấy Khổng Tử Viết, đặt cằm lên vai cô, nói: “Đúng là một con bạch hổ nóng tính.”
Khổng Tử Viết trợn trắng mắt, tiện mồm nói: “Ngươi thích bạch hổ như thế thì ta sẽ biến trở lại vậy. Cho ngươi ‘ôm’ thỏa thích thì thôi!”
Vệ Đông Li cười khùng khục, nói: “Nếu lúc chúng ta hoan ái nàng còn dám biến thành bạch hổ, ta sẽ cạo sạch lông trên người nàng, sau đó sẽ bắt nàng thồ hai bao gạo đi khắp nơi!”
Khổng Tử Viết rùng mình, chửi rủa: “Đồ biến thái!”
Vệ Đông Li nhấc cằm Khổng Tử Viết lên để cô nhìn thẳng vào mắt hắn, rất nghiêm túc nói: “Ta rất vui nếu nàng định nghĩa cho ta từ này---biến thái là gì?”
Khổng Tử Viết ngẩn ra, khóe miệng giật giật, chớp mắt cái phá ra cười như điên, hụt hơi hỏi: “Ngươi biết ý nghĩa của biến thái không?”
Vệ Đông Li nhướn mày, không đáp mà hỏi: “Nàng nói đi?”
Khổng Tử Viết nhịn cười, vỗ vai Vệ Đông Li, “Ngươi đúng là một người như thế đấy.”
Vệ Đông Li thấy hứng thú hỏi: “Nàng thì thấy mình thế nào?”
Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta cũng không biết phải nhìn nhận bản thân thế nào nữa. Người không phải người, hổ cũng chẳng phải hổ. Chẳng lẽ người như ta thuộc loại biến dị ư?”
Vệ Đông Li mắt lấp lánh nhìn Khổng Tử Viết chăm chú, “Biến dị và biến thái rất xứng đôi.”
Khổng Tử Viết bị Vệ Đông Li phóng điện, tim liền đập thình thịch. Cô nuốt nước bọt, tự nhiên tự thuật lại: “Vệ Đông Li, thật ra ta không lừa ngươi đâu. Sau khi ta biến từ Như mĩ nhân thành bạch hổ, thật ra…”
“Qúa khứ tanh tưởi như thế, chúng ta đừng nhắc tới nữa.” Vệ Đông Li cắt ngang lời của Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Ta biết ngươi rất tò mò, nhưng không hiểu sao lúc nào ngươi cũng cố tình chuyển đề tài ta đang nói đi. Ta rất có trách nhiệm mà ngươi hay, hôm nay ta muốn có người chia sẻ bí mật này với ta. Nếu ngươi không muốn nghe thì sau này đừng hòng ta nói với ngươi nữa!”
Khổng Tử Viết không biết lúc cô nói câu này, vẻ mặt có vài phần xấu xa, vài phần kì vọng, vài phần phấn khích, vài phần làm nũng cùng với vài phận tính khoe khoang của trẻ con. Vẻ mặt ấy chỉ có người phụ nữ được đàn ông nuông chiều mới có thể xinh đẹp động lòng người như thế.
Vệ Đông Li nhìn mà ngơ ngẩn, trái tim hắn cũng trở nên ấm áp. Hắn mân mê tay Khổng Tử Viết, che giấu nội tâm kích động bằng giọng điệu không nghiêm túc: “Nói đi, ta sẽ rửa tai lắng nghe câu chuyện yêu nghiệt của nàng.” Điều phải tới rồi sẽ tới. Dù Khổng Tử Viết có nói ra những lời khiến người nghe sởn tóc gáy, hắn cũng sẽ khăng khăng mặc kệ! Người phụ nữ Khổng Tr Viết này là của hắn, mãi mãi chỉ có thể thuộc về hắn mà thôi! Cho dù là thần hay là quỷ, không ai có thể mang nàng đi đâu được! Bằng không dù lên trời xuống biển thì hắn cũng sẽ bắt bọn chúng phải trả giá ăn ngủ bất an, ăn năn không kịp!
Khổng Tử Viết chuẩn bị một lát rồi bắt đầu tự thuật: “Ta vốn không thuộc thế giới này, mà bị sét đánh chết rồi đầu thái tới đây. Có lẽ là quá trình đầu thai xuất hiện sự cố nên ta đã bám lên thân động vật. Sau đó cơ thể bị ăn, rồi biến thân hàng loạt. Ở đây thì ngươi “không thể không có công đầu”. Trong quá trình ta biến thân lúc nào cũng bị ngươi hại chết vài lần! Qúa trình này rất thảm, ta không nói nhiều nữa.
Rồi sau khi ta biến từ Như mĩ nhân thành bạch hổ, lại sống một mình trong rừng sâu hơn năm năm trời. Cho tới khi ngươi lại xuất hiện, bá chiếm hang động của ta, cướp giường của ta, còn cưỡng ép ta làm tọa kỵ của ngươi.
Sau đó, trong ‘Địch Tiên Trì’, vì cơ duyên xảo hợp, ta…ta ăn nhầm….ăn “tiên đơn”, nên…lại biến thành dạng người không ra người, hổ không ra hổ này, ngay cả lúc nào mình biến thân cũng không biết. Ôi….” Vừa nghĩ tới viên “tiên đơn” kia là ghét chân của “Kim túy đại tiên”, Khổng Tử Viết đã không nhịn được nôn khan vài tiếng.
Vệ Đông Li vỗ lưng Khổng Tử Viết, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Khổng Tử Viết hít sâu rồi đáp: “Hơi buồn nôn.”
Vệ Đông Li chớp mắt, thử hỏi: “Có phải…có rồi không?”
Khổng Tử Viết sững người, lắc đầu như cái trống bỏi, “Không thể, không thể nào…sao có thể chứ?” Nói đến cùng thì bản thân cô cũng hơi hốt hoảng. một tay sờ bụng, mặt sợ hãi nhìn Vệ Đông Li, căng thẳng hỏi hắn: “Ngươi nói…không thể đi?”
Vệ Đông Li xiết chặt ngón tay trong nước, mặt lại thản nhiên hỏi: “Sao thế, nàng không muốn có đứa con này ư?”
Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li không tức giận bèn to gan nói: “Không.”
Vệ Đông Li khẽ cười hỏi: “Vì sao thế?”
Khổng Tử Viết thấy thái độ ung dung của Vệ Đông Li, trong lòng tự dưng cảm thấy hơi buồn rầu. Cô khẽ rũ mắt xuống nhìn mặt nước liền trông thấy nắm đấm Vệ Đông Li đang xiết chặt! Cái nhìn này khiến tâm trạng thất vọng của Khổng Tử Viết trong nháy mắt trở nên ngọt ngào.
Vệ Đông Li mãi không chờ được đáp án của Khổng Tử Viết, bụng không khỏi phát cáu, chớp mắt đã lật mặt, hắn bóp cổ Khổng Tử Viết rồi quát: “Nói! Sao không muốn có con của ta?!”
Khổng Tử Viết giật cả mình vì hành động của Vệ Đông Li, cô giãy dụa muốn đứng lên nhưng vì cổ bị tóm mà không có sức đứng lên, cô chỉ có thể đưa tay tóm lấy cánh tay của Vệ Đông Li.
Thấy Khổng Tử Viết cào chảy máu cánh tay của hắn, Vệ Đông Li không buồn nhăn mày, vẫn cứ bóp cổ Khổng Tử Viết không buông tay.
Khổng Tử Viết không thở nổi, một lần nữa lại cảm giác được nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết. Cô nhìn Vệ Đông Li, phát hiện trong đôi mắt phượng phiếm màu xanh khổng tước của hắn đang dâng trào ánh sáng đỏ u ám! Đồng thời, gương mặt hắn cũng lộ ra vẻ mặt có thể nói là hưởng thụ!
Khổng Tử Viết sợ hãi, cảm thấy Vệ Đông Li lúc này chẳng khác nào một ma vương khát máu bò lên từ địa ngục, lúc phát động giết chóc thì hắn đầy vui vẻ hưởng thụ quá trình này!
Khổng Tử Viết sợ lạnh cả tay chân, lúc dần mất đi ý thức tự dưng có ham muốn sống sót! Cô bất chấp đưa tay ra tóm lấy chỗ kín của Vệ Đông Li, sau đó…vặn mạnh một cái!
Vệ Đông Li bị đau, hắn rùng mình, lúc thần trí tỉnh táo lại thì đôi mắt đỏ u tối kia cũng dần trở lại bình thường. Trong mắt hắn xẹt qua nỗi xót xa ân hận, nhưng không hề buông tay ra khỏi cổ Khổng Tử Viết, mà chỉ thả lỏng lực để Khổng Tử Viết có thể hít thở.
Khổng Tử Viết nắm chặt chỗ kín của Vệ Đông Li, vừa thở hổn hển vừa đề phòng nhìn Vệ Đông Li chằm chằm, nghĩ bụng: Thằng nhãi này trước nay luôn tàn bạo, nhưng tuyệt đối không bao giờ ra tay nặng với cô như thế. Ban nãy hắn làm sao thế?
Hai người mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều không chịu buông tay, nhận thua trước.
Khổng Tử Viết đã đói cả ngày trời, cả người không chịu nổi nữa. Cô không nhịn nổi run cầm cập, nghiến răng nghiến lời rít lên: “Vệ Đông Li, con mẹ nó rốt cuộc ngươi làm sao thế hả?! Ngươi muốn bóp chết ta thật sao?!”
Vệ Đông Li nheo mắt, hơi mắt tự nhiên đáp lại một câu: “Sẽ không có lần sau nữa.”
Ngược lại, ánh mắt hắn nặng nề, lạnh giọng nói: “Nếu nàng thích ta, muốn ở lại ở bên ta thì vì sao không muốn có con của ta?”
Khổng Tử Viết bị Vệ Đông Li làm cho choáng váng đầu óc, tế bào não ước gì có thể tự sát tập thể. Cô hít sâu vài lần, sau đó nhấn mạnh từng chữ: “Ngươi muốn để ta sinh ra một bầy hổ con sao?!”
Vệ Đông Li cứng đờ người, từ từ buông tay đang bóp cổ Khổng Tử Viết, hắn đăm chiêu một lát rồi bật cười: “Một bầy hổ con sao? Rất tốt, cũng coi như gia đinh thịnh vượng.”
Khổng Tử Viết đực mặt ra nhìn Vệ Đông Li, sao cô cứ cảm thấy nụ cười của hắn thật là chói mắt nhỉ? Thật, cô vừa nghĩ tới mình sẽ sinh ra một bầy hổ con thì đã không nhịn được run lẩy bẩy. Nhất là vừa nghĩ tới đám hổ con đó há mồm gọi cô là mẹ ơi, đòi bú sữa cô thì trái tim cô…rối rắm biết chừng nào…ông trời ơi, đừng đùa giỡn con như vậy mà!
Vệ Đông Li bế Khổng Tử Viết mặt nhăn mày nhó ra khỏi thùng tắm, lau sạch sẽ rồi cẩn thận đặt cô lên giường.
Khổng Tử Viết cắn gối, chỉ muốn khóc to một trận.
Vệ Đông Li kéo chăn đắp lên người cô, sau đó ôm eo Khổng Tử Viết, một tay vuốt ve bụng cô, thì thầm bên tai cô: “Được rồi, nàng đừng làm loạn nữa. Cứ an tâm dưỡng thai, mọi việc đã có ta lo.”
Khổng Tử Viết nghẹn ngào: “Được cái con khỉ! Ban nãy ngươi còn muốn bóp chết ta cơ mà!”
Vệ Đông Li mơn trớn cổ Khổng Tử Viết, phì cười nói: “Nàng không phải cũng suýt nữa thì bóp chết ‘ta’ rồi hay sao?”
Khổng Tử Viết đỏ bừng mặt, cãi cùn: “Là vặn đứt, không phải bóp chết!”
Vệ Đông Li vuốt ve gò má cô, tấm tắc nói: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Khổng Tử Viết nhướn mày nói: “Theo ta thấy ngươi còn độc hơn cả bò cạp ấy chứ.”
Vệ Đông Li nhìn vào mắt cô, “Ồ? Hóa ra trong lòng nàng, ta còn độc hơn cả bò cạp độc. Thế thì nàng đặt tay lên ngực tự hỏi xem con bò cạp này đối xử với nàng ra sao?”
Khổng Tử Viết nhúc nhích môi, nhưng không thốt ra câu nào.
Trong mắt Vệ Đông Li có sự dấu vết tổn thương, hắn tự giễu nói: “Xem ra, con bò cạp độc không được người ta mong chờ rồi.”
Khổng Tử Viết khựng lại, đưa tay ra vuốt ve khóe môi Vệ Đông Li, thì thào: “Nếu ngươi đối xử với ta thật lòng thì ta không thể không cảm nhận được.”
Vệ Đông Li từ từ nhắm mắt lại, như đang lẩm bẩm một mình: “Thế nào mới là thật lòng? Thật lòng có thể trao cho ai? Tiểu cải thìa, nếu có một ngày ta trao trái tim mình cho nàng, nàng có trao tim mình cho ta chăng?”
Khổng Tử Viết vùi đầu vào ngực Vệ Đông Li, líu ríu gọi: “Vệ Đông….”
Vệ Đông Li từ từ mở mắt ra, mỉm cười kì lạ. Nụ cười ấy chỉ có hai phần tình cảm, còn lại là tám phần thắng lợi.
Khổng Tử Viết cũng im lặng cong môi cười. Trong mắt cô không thấy bất cứ hoang mang thâm tình nào, mà chỉ có sự kiêu ngạo khi thực hiện được quỷ kế.
Hai người cùng ôm nhau.
Cánh tay ôm vòng cơ thể nhau, có vẻ giống một đôi nam nữ thật lòng yêu nhau, muốn ở bên nhau mãi mãi. Song chẳng ai biết bọn họ đang thầm tính toán được và mất, lợi và hại trong cuộc chiến tình yêu này. Bạn có thể nói đây không phải tình yêu thuần túy nhất, nhưng trên đời này người có thể khiến bạn phải tính kế bằng trái tim mình thì trọng lượng của người ấy cũng không hề nhẹ chút nào.
Vệ Đông Li muốn Khổng Tử Viết cam tâm tình nguyện ở bên hắn suốt đời như hình với bóng.
Khổng Tử Viết muốn để Vệ Đông Li cảm thấy cô đã động lòng, sẽ ở bên hắn suốt đời suốt kiếp, mãi mãi chẳng rời xa.
Trong cuộc chiến tình yêu này ai cũng đang diễn kịch. Bọn họ vừa muốn dẫn đối phương nhập vai, vừa không muốn để mình lấn thân hoàn toàn vào vở kịch. Bọn họ đấu đá với nhau, bọn họ giỏi tính kế, bọn họ cẩn thận dè dặt, bọn họ ích kỉ tư lợi, bọn họ tưởng tình yêu có thể cho đi thu lại dễ dàng, bọn họ coi tình yêu như một trò chơi, nhưng nào có biết rằng sở dĩ diễn viên đa tình như thế là vì trong lúc diễn vai của mình thì họ cũng đã nhập vai.
Nếu không tin tình thâm của mình thì sao có thể khiến người khác cảm động rơi lệ?
Nói dối một ngàn lần cũng có thể biến thành lời thề thốt. Lời thế chỉ nói một lần cũng có thể biến thành một ngàn lời nói dối trong lòng đối phương.
Từ lúc Khổng Tử Viết hoài nghi mình có thai đến nay, cô nhìn bụng mình càng ngày càng nhiều, mà càng lúc càng thích ăn đồ chua cay.
Gần hai mươi ngày trên biển, cuối cùng thuyền cũng đã cập bờ.
Khổng Tử Viết lại sợ hãi phát hiện ra cái bụng tròn lăn của cô giống như có mang nửa quả bóng da, trông như người có thai ít nhất sáu bảy tháng rồi!
Khổng Tử Viết dài mặt, tay véo da bụng, không biết trong bụng có thứ gì, có phải vài con hổ con không? Cô mặt buồn rười rượi, nghĩ mà sợ. Thai kì của hổ chỉ có khoảng một trăm ngày, nhưng với tình hình tăng trưởng bụng của cô hiện nay, đợi sáu bảy ngày nữa thì chắc cô sẽ bị cái bụng này đè mà chết mất!
Nhất là khi Vệ Đông Li đã bảo cô mạch tượng của cô không giống hỉ mạch, nhưng Khổng Tử Viết cho rằng Vệ Đông Li không phải đại phu chuyên nghiệp, nên chỉ lời hắn nói như để tham khảo. Mà giá trị tham khảo chỉ là 1%.
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết mặt mày như đưa đám, hắn cố nhịn cười, dang áo choàng ra bọc cô lại, rồi lại đội thêm mũ sa cho cô rồi mới dắt cô ra khỏi khoang thuyền.
Khổng Tử Viết hơi chống cự, không muốn gặp người khác chút nào.
Vệ Đông Li cúi đầu, trêu chọc bên tai cô: “Tử Viết yên tâm đi, cho dù nàng sinh ra bao nhiêu hổ con thì ta vẫn nuôi nàng được.”
Khổng Tử Viết nghiến răng: “Ngươi thật ‘săn sóc’.”
Vệ Đông Li cười tươi như hoa chế nhạo: “Ha…cuối cùng nàng cũng biết điểm tốt của ta rồi.”
Khổng Tử Viết hoa cả mắt vì nụ cười của hắn, choáng váng theo hắn xuống thuyền, ngồi vào xe ngựa.
Đi đường ba ngày cuối cùng cũng tới cổng thành đô thành Duệ Quốc khi trời đã tối. Sau đó lại đi gần ba canh giờ nữa mới tới Vương phủ của Vệ Đông Li.
Lại tới Vương phủ của Vệ Đông Li, tâm trạng của Khổng Tử Viết thật là khó có thể diễn tả. Nhớ lúc đầu cô đã chết “liên tục” ở đây. Nhưng nay cô lại mang đứa con của Vệ Đông li, ưỡn bụng lại đi vào nơi này. Không biết lần này cô sẽ có kết cục thế nào đây? Ôi…ý trời trêu ngươi aaaaaaaa. Vệ Đông Li bế Khổng Tử Viết xuống xe ngựa, sau đó dắt tay cô đi vào trong Vương phủ.
Vương tổng quản đang chuẩn bị đi nghỉ thì được thông báo Vương gia đã về tới cổng Vương phủ, ông ta vội sửa sang lại quần áo, hộc tốc chạy tới cổng khom lưng thành chín mươi độ cung nghênh Vệ Đông Li hồi phủ.
Vương tổng quản đã bỏ lỡ màn Vệ Đông Li bế Khổng Tử Viết xuống xe, nhưng vẫn nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi vào. Ông ta không khỏi trợn tròn mắt, không dám tin những gì mình đang nhìn thấy! Phải biết là trước nay Vương gia luôn ghét tiếp xúc cơ thể với người khác, còn nói gì tới nắm tay đi cùng với một cô gái. Cho dù là Hòa Doanh Tụ cũng chưa từng được Vương gia ân sủng như thế bao giờ! Coi bộ cô gái này không đơn giản.
Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li hồi phủ nhưng không hề có cảnh nghênh tiếp hắn, cô hơi tò mò, vì thế nghển cổ ra ngó nghiêng khắp nơi.
Vệ Đông Li hỏi: “Nàng nhìn gì thế?”
Khổng Tử Viết nghi hoặc nói: “Đám mĩ cơ luyến đồng của ngươi đâu hết cả rồi? Sao không ra xếp hàng nghênh đón ngươi nhỉ?”
Vệ Đông Li đáp thẳng một chữ, “Phiền.”
Khổng Tử Viết bĩu môi, thầm chửi: Ngươi phiền à? Ngươi chê đám mĩ cơ luyến đồng kia phiền mà ngươi còn nhận thoải mái! Ngươi tưởng mình là nhà sưu tập đấy à? Khinh bỉ! Khinh bỉ nghiêm trọng!
Vệ Đông Li thấy vẻ mặt bất bình của cô, bèn nói: “Sao thế, nàng vẫn còn nhớ đám mĩ cơ luyến đồng của ta sao? Hay là ta bảo bọn họ ra đây cho nàng chọn một hai người để nàng dùng nhé?”
Khổng Tử Viết mắt sáng như sao, hỏi: “Thật không?”
Vệ Đông Li chớp mắt, “Đương nhiên là…giả rồi.”
Khổng Tử Viết bĩu môi, “Nhỏ mọn.”
Vệ Đông Li tâm trạng tốt cười nói: “Nhỏ mọn với hẹp hòi, biến thái với biến dị thật vừa xinh.”
Khổng Tử Viết biết Vệ Đông Li đang chửi cô hẹp hòi, nhưng không thể nào cãi lại, cô đành nhắm mắt lại không nói gì nữa. Cô thấy cuộc đối thoại của cô và Vệ Đông Li càng lúc càng có khuynh hướng ấu trĩ, thà không nói còn hơn.
Hai người nắm tay nhau đi vào Đông Uyển nơi Vệ Đông Li ở. Vệ Đông Li thu xếp cho Khổng Tử Viết ở phòng cạnh phòng hắn trước, sau đó thay triều phục rồi tiến cung diện thánh.
Vệ Đông Li vừa đi, Vương phủ vốn im ắng bắt đầu trở nên ồn ào. Đám mĩ cơ luyến đồng ở Tây Uyển và ba ngàn môn khách ở Nam Uyển đều biết Vệ Đông Li đã về tới Vương phủ, vì thế bọn họ lũ lượt chuẩn bị nịnh nọt, bày một bữa tiệc đón gió cho Vệ Đông Li.
Nhất thời, đám mĩ cơ luyến đồng ở Tây Uyển đều soi gương trang điểm, ba ngàn môn khách ở Nam Uyển thì vội vàng chuẩn bị văn chương, đám nô tì hạ nhân ở Bắc Uyển thì tưng bừng chuẩn bị tiệc đón gió cho Vệ Đông Li với sự chỉ huy của Hòa Doanh Tụ. Dù bọn họ biết Vệ Đông Li tiến cung nhất định sẽ bị Thái hậu giữ lại ăn tối, nhưng bọn họ vẫn kiễng chân mong ngóng đợi hắn trở về. Dù không nói một câu với hắn, nhưng chỉ cần có thể nhìn hắn một cái cũng tốt.
Khổng Tử Viết nằm trên giường, vừa xoa bụng vừa nghe tiếng ồn ào bên ngoài truyền tới, cô không khỏi tò mò, bèn đứng dậy đi tới cửa hỏi Tiêu Doãn: “Bên ngoài có chuyện gì sôi nổi thế?”
Tiêu Doãn đáp: “Hồi bẩm Khổng cô nương, đám hạ nhân đang chuẩn bị tiệc đón gió ạ.”
Khổng Tử Viết gật đầu, nói: “Ồ, thế à. Thế phiền ngươi tới nhà bếp lấy ít thức ăn về cho ta nhé.”
Tiêu Doãn đầu đầy hắc tuyến, hỏi: “Khổng cô nương, cô…không đợi chủ tử về cùng ăn sao?”
Khổng Tử Viết nhếch mép cười, “Ai mà biết lúc nào hắn về cơ chứ? Với lại đi đường mệt thế ai còn sức đi tiệc đón gió chứ? Ta vừa mệt vừa đói, ăn xong ngủ luôn đây.”
Tiêu Doãn vâng lệnh, xoay người rời đi, bụng lại thầm nghĩ: Mọi người ai cũng tâng bốc chủ tử, nhưng chủ tử lại cứ nuông chiều một người vô tâm vô phế thế này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Khổng Tử Viết suy nghĩ không sai. Đi thuyền lâu thế, ai mà không muốn nghỉ ngơi? Tiệc đón gió thật là mệt.
Tiêu Doãn lắc đầu cười, bước đi về nhà bếp, bảo đầu bếp chọn những món ngon nhất vào trong cặp lồng, sau đó xách hai cái cặp lồng to quay trở về.
Trên đường gặp Hòa Doanh Tụ, hai người gật đầu coi như chào hỏi, sau đó lướt qua đi luôn.
Hòa Doanh Tụ bụng đầy nghi hoặc, không biết sao Tiêu Doãn không theo Vệ Đông Li tiến cung, lại xách hai cặp lồng thức ăn đi về phía Đông Uyển. Chẳng lẽ Vệ Đông Li còn mang người nào về sao?
Dù Hòa Doanh Tụ nghi hoặc thế nào, nhưng dẫu sao ả cũng không phải nữ tử bình thường, không vội tìm chứng gì gì, mà lặng lẽ đợi thời cơ chín muồi, đời cái gọi là chân tướng. Đối với Vệ Đông Li, ả vẫn có vài phần tự tin. Suy cho cùng bao nhiêu năm nay, bên cạnh hắn chỉ có một mình ả.
Hòa Doanh Tụ nghĩ tới Vệ Đông Li thì chỉ thấy tình ý triền miên, không nhịn được muốn nhìn thấy người kia. Ả đi thướt tha tới cầu đá, ngóng về cổng, lòng mong chờ Vệ Đông Li mau từ cung trở về.
Dưới ánh đèn lưu ly, khuôn mặt Hòa Doanh Tụ nõn nà, đôi mắt hàm tình, nhác trông như thiếu nữ hoài xuân mười bảy mười tám tuổi, thật là mặt mày như hoa đào khiến người ta yêu thương. Nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra ả đã qua sự thử thách của năm tháng, từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, có sự phong tình chín muồi trên người.
Năm tháng không bạc với Hòa Doanh Tụ, chẳng những không khắc dấu ấn trên mặt ả, còn thêm phong vận cho ả, khiến ả càng thêm tuyệt đại phong hoa.
Trong Vương phủ của Vệ Đông Li, Hòa Doanh Tụ có thể nói là một đại nhân vật tôn quý. Vì sự coi trọng của Vệ Đông Li với ả đã đạt tới một trình độ nhất định, nên người trong Vương phủ đều chủ động coi ả là Vương phi, chỗ nào cũng theo ả.
Lại tiếp, tình cảm giữa Vệ Đông Li và Hòa Doanh Tụ vẫn luôn rất phức tạp.
Vệ Đông Li uống sữa của Hòa Doanh Tụ mà lớn lên, có một tình cảm cực kì đặc biệt với ả. Song tình cảm này lại không dễ xác định vị trí, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của hắn.
Vệ Đông Li không cho phép Hòa Doanh Tụ lấy chồng, lại chưa từng nhận ả vào phòng; hắn giao hết phủ đệ cho Hòa Doanh Tụ quản lí nhưng chưa bao giờ cho ả một danh phận.
Cho nên mới nói người trong Vương phủ đều nịnh hót Hòa Doanh Tụ, nhất nhất nghe lệnh ả.
Cũng vì thế thân phận của Hòa Doanh Tụ trong phủ vừa tôn quý vô cùng lại vừa cực kì lúng túng.
Hòa Doanh Tụ biết tuổi xuân của mình đã không còn, biết mình không thể cứ tiếp tục mãi thế này được, nên ả mới chuẩn bị chủ động xuất kích, cho dù thế nào cũng phải khiến Vệ Đông Li cho ả một danh phận! Bằng không khi ả tuổi già phai sắc rồi sẽ phải làm thế nào đây?
Hòa Doanh Tụ khẽ than một tiếng, thầm lẩm nhẩm tên của Vệ Đông Li.
Trăng treo cây cao, Vệ Đông Li quay lại. Hắn vận quan bào màu tím, chân đi ủng màu bạc, đứng đắn như phong thần khôi ngô kinh cả người trời.
Hòa Doanh Tụ bước nhanh lên đón, đưa tay ra cầm áo choàng hắn cởi ra, đôi mắt thắm thiết nhìn Vệ Đông Li, dịu dàng nói: “Vương gia, ngài trở về rồi.”
Vệ Đông Li gật đầu coi như đáp lời.
Hòa Doanh Tụ mặt đỏ như hoa đào, khẽ cụp mắt xuống, nói: “Ngươi trong phủ đều rất nhớ Vương gia, đã chuẩn bị tiệc đón gió cho Vương gia để tưng bừng một phen đấy ạ.”
Vệ Đông Li vừa đi về phía Đông Uyển vừa trầm giọng phân phó: “Bảo mọi người hủy hết đi.”
Hòa Doanh Tụ sững sờ, vội bước lên đi cùng, ngẩng gương mặt quan tâm lo lắng hỏi: “Vương gia mệt rồi ư?” sau đó cắn môi dưới, tự trách, “Đều trách Doanh Tụ, đã sắp xếp cả buổi cũng không biết Vương gia đi đường mệt mỏi.”
Vệ Đông Li dừng chân, ngẫm nghĩ rồi nói: “Bản vương thay quần áo xong rồi sẽ tới.”
Hòa Doanh Tụ mặt mày rạng rỡ, e thẹn khom người rồi lui xuống.
Vệ Đông Li bước nhanh về Đông Uyển, thấy phòng của Khổng Tử Viết tối om. Đương nhiên cô không đợi hắn về liền tự mình ngủ trước rồi. Vệ Đông Li không vui, đẩy cửa ra đi tới chỗ Khổng Tử Viết.
Trên giường, Khổng Tử Viết đang cưỡi chăn, vểnh cái mông gợi cảm lên, ưỡn cái bụng tròn lăn ra, cái miệng hơi hé, ngủ rất ngon.
Vệ Đông Li mỉm cười, khẽ khàng ngồi xuống bên giường, đưa tay ra vuốt ve cái bụng tròn lăn của Khổng Tử Viết, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng có một ngày dáng vẻ đáng yêu của Khổng Tử Viết khi hoài thai đứa con nối dõi của hắn.
Cho dù nàng sinh cho hắn một đứa con hay vài con hổ thì hắn đều sẽ thử làm một người cha tốt.
Nghĩ đến đây nụ cười của hắn càng rộng mở, đưa tay ra nhéo mũi Khổng Tử Viết, nhiễu hô hấp của cô.
Khổng Tử Viết mơ màng tỉnh lại, hất cái móng vuốt của Vệ Đông Li ra, lơ mơ hỏi: “Làm gì thế hả?”
Vệ Đông Li kéo Khổng Tử Viết ngồi dậy, nói: “Ăn cơm chưa?”
Khổng Tử Viết nghiêng người lại nằm xuống giường, lấy chăn che đầu mình lại. Ậm ở nói: “Ăn rồi.” cơ thể lại chủ động xích vào bên trong giường nhường một chỗ cho Vệ Đông Li ngủ.
Vệ Đông Li cười vỗ cái mông trắng nõn của Khổng Tử Viết, sau đó kéo một cái chăn mỏng khác đắp lên người cô rồi mới quay người đi dự tiệc.
Khổng Tử Viết định ngủ tiếp, nhưng bị Vệ Đông Li quấy nhiễu như thế cũng hết buồn ngủ. Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Cô còn tưởng Vệ Đông Li sẽ lên giường ngủ với mình cơ.
Khổng Tử Viết bật ngồi dậy như con cá chép, sau đó mặc áo váy của mình, đẩy cửa phòng ra hỏi Tiêu Doãn: “Chủ tử nhà ngươi đâu? Đi đâu rồi?”
Tiêu Doãn đáp: “Chủ tử đi dự tiệc.”
Khổng Tử Viết gật đầu, sau đó đóng cửa phòng, lại trở về giường.
Ừ, Vệ Đông Li người ta tới gia yến, người ngoài như cô thì đi làm cái gì? Ngoan ngoãn ngủ thôi. Còn tối nay Vệ Đông Li ngủ ở đâu, ôm ai ngủ thì chẳng có liên can gì tới cô sất!
Phụ nữ cổ đại đáng thương nhất là, một khi thất thân liền mất đi chính mình. Giữa cô và Vệ Đông Li chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi. Mặt mũi Vệ Đông Li đẹp như thế, da dẻ trơn láng như thế, tay chân chắc khỏe thế, đất ơi….cô chẳng thiệt tí nào cả!
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết cởi áo váy trên người ra, lại nằm trong chăn, trằn trọc mãi không thấy buồn ngủ.
Đương lúc cô đang khó chịu thì Vệ Đông Li lại đẩy cửa vào.
Khổng Tử Viết biết Vệ Đông Li đã quay lại, tim cô đập hơi lạ, nhưng vẫn nhắm tịt mắt lại giả vờ đang ngủ say.
Trong đêm tối, Khổng Tử Viết ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Vệ Đông Li. Mùi rượu ấy không nồng, không gắt nhưng lại khiến gò má cô phát bỏng.
Trong đêm tối, cô nghe thấy tiếng Vệ Đông Li cởi đai áo, lột y bào ra. Âm thanh ấy như diễm quỷ, hấp dẫn khiến tim cô đập nhanh hơn, rồi mơ màng liên tưởng.
Lúc Vệ Đông Li dán môi lên môi cô, lúc Vệ Đông Li ngậm rượu hoa quế rót vào miệng cô, lúc Vệ Đông Li mút mát bờ môi cô, quấn lấy lưỡi cô, chia sẻ rượu ngon cùng cô, Khổng Tử Viết…say rồi. Cô thấy mình đã biến thành một rặng san hô đỏ rực bị nước biển vây quanh trêu chọc, hôn hít, quyến luyến cô. Cơ thể cô mềm nhũn, khẽ lay động theo làn nước, nhờ sự dễ chịu của nước mà hưởng thụ ân ái cùng nước biển.
Lúc này cô không nỡ rời xa nước biển. bằng không cô sẽ biến thành một món hàng mĩ nghệ cứng đơ, từ đó sẽ không còn sinh mạng nữa.
Nước biển Vệ Đông Li khẽ cắn môi dưới Khổng Tử Viết, khàn khàn nói: “Ngon không?”
Khổng Tử Viết nhắm mắt, không nhìn đôi mắt dịu dàng lúc này của hắn, cũng không đáp lời, mà chỉ mặc cơ thể mình tinh tế hưởng thụ vui sướng Vệ Đông Li mang tới cho cô.
Vệ Đông Li cong môi cười, từng chút một tách cơ thể cô ra bằng tốc độ chậm chạp, rồi tiến vào chỗ sâu, vừa nói với cô bằng giọng điệu dịu dàng hết sức, “Trong tiệc rượu cũng chỉ có rượu hoa quế này đáng nếm. Đoán rằng người thích uống rượu như nàng nhất định sẽ thích nên ta ngậm một ngụm về cho nàng uống.”
Khổng Tử Viết khẽ rung làn mi, nhưng không mở mắt ra. Cho tới khi Vệ Đông Li khẽ lùi về sau, cô đột nhiên bực mình, cắn môi hắn, ép hắn phải điên cùng cùng cô.
Có những người đàn ông không thể nhìn, cũng không được nhìn.
Có những người đàn ông giống như hoa bỉ ngạn chập chờn nơi địa ngục. Bọn họ mị hoặc, bọn họ nghiêng nước nghiêng thành, dù chỉ là một nụ cười nhạt, một ánh mắt giễu cợt cũng đủ để hàng ngàn hàng vạn phụ nữ say mê đắm chìm.
Đem lòng yêu người như thế rất dễ, rất dễ, dễ đến nỗi rất nhiều phụ nữ đều lơ là, hoa bỉ ngạn chỉ có dựa vào việc hấp thụ xương cốt của con người, nuốt trọn linh hồn của con người mới có thể yêu diễm đến thế,…câu hồn đoạt phách đến thế.
Khổng Tử Viết đã tận mắt nhìn thấy hoa bỉ ngạn thật, còn tự tay ngắt một đóa to nhất đẹp nhất để vào trong ngực. Khi rơi vào trong “Châu Thai Trì” cô còn hại nó rơi vào trong luân hồi khổ cực. Khổng Tử Viết biết mình là một người tham lam, cô tham luyến sắc đẹp, tham luyến thức ăn ngon, sự ấm áp, tiền bạc, ….cô tham lam rất nhiều thứ, nên cô càng lúc càng không dám để mặc sự tham luyến của mfinh, sợ tham luyến sẽ biến thành nhân quả số mệnh, khiến cô không thể trả nổi.
Vì thế cô chọn nhắm mắt lại, không nhìn, cũng không nghe.
Song khi hoa bỉ ngạn cuốn thân lên người bạn, nhất định phải kéo bạn xuống địa ngục thì ai có thể thoát khỏi nó đây?
Khoảng cách ngày càng gần, Bách Lí Phượng mừng rỡ khôn xiết, gã vẫy cánh tay gào lên: “Tử Viết!”
Khổng Tử Viết ngừng gảy đàn, hỏi Vệ Đông Li: “Ngươi nghe thấy có người gọi ta không?” Thực ra cô muốn hỏi ngươi có nghe thấy Bách Lí Phượng đang gọi ta không?
Vệ Đông Li thờ ơ liếc nhìn mặt biển một cái rồi giũ tay áo đáp: “Không.”
Khổng Tử Viết thò đầu ra nhìn, đúng là không thấy bóng dáng của Bách Lí Phượng đâu. Cô nghi hoặc nhíu mày, sau đó vẩy ngón tay định gảy “Tung yêu cầm” tiếp. Thú thật là tối nay cô muốn hát vô cùng, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Ai ngờ, Vệ Đông Li tự dưng bước lên ôm cô vào lòng, hôn lấy hôn để.
Khổng Tử Viết ngọ ngoạy: “Đợi đã, đợi đã, ta hát cho ngươi hai bài nữa…”
Vệ Đông Li ra hiệu bảo cô ra ngoài xem bọn thị vệ, bọn họ đều đang mắm môi, vẻ mặt sợ hãi.
Khổng Tử Viết nghiến răng hỏi: “Giọng ta không êm tai à? Ta hát không hay sao?”
Vệ Đông Li ghẹo: “Ta thích nghe tiếng rên của nàng hơn.” Nói dứt hắn lại cúi đầu hôn. Nói thật là Vệ Đông Li chỉ biết kĩ thuật đàn của Khổng Tử Viết rất khủng khiếp, nhưng không ngờ rằng giọng hát của cô còn khủng khiếp hơn! Có thể miêu tả bằng âm thanh của ma quỷ rót vào tai người ta! Thật là…quá khủng bố!
Những cô gái khác hát thì tình cảm du dương, Khổng Tử Viết hát chẳng khác gì đang liều mạng với người ta! Y chang hổ gầm!
Ai cũng bảo cảnh xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Đợi khi Khổng Tử Viết giật mình bừng tỉnh thì mới phát hiện ra mình đang trần như nhộng nằm trong chăn, cùng Vệ Đông Li làm vận động nguyên thủy nhất, kịch liệt nhất, tốn thể lực nhất!
Còn Bách Lí Phượng si tình của chúng ta thì đang vật vã nổi trên mặt nước, vừa nhổ những ám khí mà Vệ Đông Li vừa phóng vào gã ra, vừa khạc nước biển trong mồm, trợn mắt nhìn con thuyền càng đi càng xa.
Hôm nay nếu không phải gã một lòng đuổi theo Khổng Tử Viết thì chắc chắn sẽ không bị tên tiểu nhân Vệ Đông Li kia ám toán! Thù này, KHÔNG! ĐỘI! TRỜI! CHUNG!
Bách Lí Phượng bực mình, nhưng lại không biết làm sao. Gã liều mạng bơi lên một con thuyền hoa gần mình nhất, giũ giũ mái tóc rối bù, sau đó khí thế sai bảo: “Chủ thuyền, đuổi theo con thuyền trước mặt cho ta!”
Bách Lí Phượng ướt sũng cả người, bọn con gái trên thuyền nhìn mà choáng váng. Một cô gái trong đó cười trêu: “Khách quan, ngài muốn bao con thuyền hoa này sao? Nếu nô gia nghe lời ngài, lái thuyền đuổi theo con thuyền lớn trước mặt, vậy thì ngài phải bao tất cả cô nương trên thuyền, còn phải…bao hết đàn ông trên con thuyền này nữa đó…”
Bách Lí Phượng ngóng theo con thuyền lớn sắp biến mất không thấy kia, khăng khăng: “Lái thuyền! Bao hết!”
Cô gái kia mắt sáng rỡ, tiến lên hai bước, cười tươi như hoa: “Công tử, vậy tiền…”
Bách Lí Phượng ngẩn người, thò tay vào trong ngực sờ mò mãi, cuối cùng gã xòe tay ra, nói với cô gái kia: “Ý nghĩa của ‘thiên hạ đại đồng’, ngươi có hiểu không?”
Dù Bách Lí Phượng đã tốn hết nước bọt giải thích ý nghĩa của “thiên hạ đại đồng” cho mọi người nghe, nhưng trên con thuyền hoa này không có Khổng Tử Viết, chẳng ai có thể hiểu biết chung với gã. Bách Lí Phượng bất lực, bị đuổi xuống thuyền, đành phải tìm một cách khác.
Hôm ấy, gã bị đám ca ca của Tô Phồn Tinh bắt đi, rồi bị ép phải bái đường thành thân với Tô Phồn Tinh.
Bất đắc dĩ gã đành phải “thẳng thắn thừa nhận” mình chỉ chung tình với một con bạch hổ, tình này không diệt, ý này chẳng phai!
Tô Phồn Tinh khóc lóc, huynh đệ Tô gia thì đực mặt ra, Tô phu nhân bị chuột rút, Tô lão gia thì…bị trúng gió!
Bách Lí Phượng tự do rồi!
Đối với hành động quyết đoán, hi sinh vì lợi ích lâu dài, dũng cảm hắt một bát nước bẩn lên người mình hôm ấy, Bách Lí Phượng rất là đắc ý. Thế mà lúc gã chạy khỏi Tô gia về tới “Sòng bạc Kim Xán Xán” để tìm Khổng Tử Viết, sự đắc ý của gã lập tức bị những cảm xúc như nóng lòng, lo lắng, hối hận, điên cuồng thay thế. Gã ước gì có thể giết hết những kẻ đã làm hại Khổng Tử Viết, sau đó tìm cô, bảo vệ cô trong lòng mình!
Không ai có thể bắt nạt Tử Viết của gã, không ai cả!
Trên bến thuyền, Bách Lí Phượng đứng trong gió lạnh để tỉnh táo lại, rồi mau chóng tìm được con thuyền kia, đuổi kịp Khổng Tử Viết.
Trong khoang thuyền, Vệ Đông Li ôm Khổng Tử Viết trong lòng, nghĩ cách làm sao mới có thể giải quyết gã Bách Lí Phượng kia mãi mãi, không cho gã có cơ hội tìm được Khổng Tử Viết. Còn Khổng Tử Viết, cô lại đang làm ổ trong ngực Vệ Đông Li, nhớ tới cảnh trước khi thuyền đi, nhớ tới vẻ mặt của mỗi người đi tiễn, nhớ tới…Bách Lí Phượng.
Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết thất thần, liền mân mê mái tóc xoăn của cô, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên cười, “Ta đang nghĩ có phải ngươi đã tìm được ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ rồi hay không?”
Vệ Đông Li thản nhiên liếc Khổng Tử Viết một cái, không mặn không nhạt nói: “Viên châu đó không phải đã bị nàng tặng cho Hồ Li rồi sao?”
Khổng Tử Viết kinh ngạc, giật giật mớ tóc của Vệ Đông Li: “Tin tức của ngươi nhanh nhạy thật đấy. Vậy xin hỏi vị bán tiên này, ngươi có biết cuối cùng viên châu đó đã rơi vào trong tay ai không?”
Vệ Đông Li rất chắc chắn phun ra hai chữ: “Cừ Đế.”
Khổng Tử Viết rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nằm bò trên người Vệ Đông Li, gối đầu lên ngực hắn, giọng khàn khàn: “Có thể nói chi tiết cụ thể cho ta không?”
Vệ Đông Li khẽ nhếch môi, vừa vuốt ve mái tóc của Khổng Tử Viết, vừa thoải mái nói: “Tên thị vệ Cừ Quốc mặt có vết cháy kia sau khi thả nàng xuống, liền chạy thẳng tới sòng bạc để ‘cứu’ Hồ Li. Trong lúc đánh nhau, Hồ Li bị thương, được một đám người áo đen cứu đi. Tên thị vệ Cừ Quốc đó cũng biến mất không thấy đâu nữa.”
Khổng Tử Viết ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Vệ Đông Li, vô tình nắm chặt lấy mái tóc của hắn, hỏi: “Ngươi nói là tên thị vệ Cừ Quốc kia cứu Hồ Li là giả, lấy mất viên châu trên người Hồ Li là thật ư?”
Vệ Đông Li liếc nhìn túm tóc bị Khổng Tử Viết kéo phát đau, hắn khẽ chau mày đáp: “Đương nhiên là nguyên nhân này. Bằng không…sao tên thị vệ Cừ Quốc kia lại bỏ rơi nàng mà quay lại sòng bạc?”
Ngón tay Khổng Tử Viết run run, “Ngươi…sao ngươi biết những chuyện này?”
Vệ Đông Li không giấu diếm nói: “Từ giây phút nàng rời khỏi hoàng cung Hồng Quốc, ta đã phái người bám theo nàng rồi.”
Khổng Tử Viết lạnh giọng hỏi: “Ngươi phái người theo dõi ta?”
Vệ Đông Li trầm giọng đáp lại: “Nếu không phải ta phái người theo nàng thì nàng vẫn còn mạng sao?!” đưa tay bóp cằm Khổng Tử Viết, mắt trào phúng nói: “Nếu không phải ta phái người theo nàng thì sao biết nàng lại thân thiết với gã xấu xí như thế! Nếu ta đoán không nhầm thì gã xấu xí đó chính là Tù Nô phải không?”
Khổng Tử Viết cứng đờ người, quên cả phản bác lại, sự thật là cô cũng không thể tìm được lời để phản bác.
Vệ Đông Li thấy cô không nói, hắn càng tức, liền mạnh tay hơn, nheo mắt lạnh lùng nói: “Thế nào? Bị người mình thích bỏ rơi, bỡn cợt có phải rất thú vị hay không? Ta đối xử tốt với nàng, nàng không ghi trong tim mà cứ muốn tặng trái tim cho người khác, để cho hắn giày xéo, nàng thật là ti tiện…ư….”
Khổng Tử Viết không cho Vệ Đông Li mắng chửi xong liền giật mạnh tóc của hắn, ép hắn phải câm mồm.
Vệ Đông Li liền rút một con dao mỏng như cánh ve kẹp trong đai lưng ra xoẹt một cái, cắt đứt mái tóc dài bị Khổng Tử Viết giật.
Khổng Tử Viết nhìn mớ tóc trong tay, tim chợt thắt lại. Cổ nhân luôn coi mái tóc rất quan trọng, sao Vệ Đông Li lại nỡ lòng cắt mái tóc dài của hắn? Cắt tóc, đoạn tình, ý của Vệ Đông Li là như thế sao?
Vệ Đông Li thấy sự đau lòng rõ ràng trong mắt Khổng Tử Viết, nỗi đau đớn trong tim hắn liền được xoa dịu. Hắn cúi đầu, mờ ám cọ xát bờ môi Khổng Tử Viết, thì thầm như tình nhân: “Tiểu cải thìa, nên cắt đứt mà không cắt đứt thì chính mình sẽ bị rối loạn.”
Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi nói: “Vệ Đông Li, ta nhận ra sự tàn nhẫn của ngươi có lúc cũng rất thú vị.” ngoáy ngoáy mớ tóc trong tay vào cổ Vệ Đông Li, cười nói: “Ngươi nói đi, nếu ban nãy ta túm hết tóc của ngươi, ngươi có cắt hết tóc của mình đi không?”
Vệ Đông Li rất quả quyết nói: “Không.”
Khổng Tử Viết cười nói: “Coi bộ ngươi không đủ nhẫn tâm với bản thân lắm.”
Vệ Đông Li cũng cười, “Đúng thế, ta thà tàn nhẫn với người khác còn hơn.” Nói dứt câu này, hắn liền nhìn bàn tay đang nắm mớ tóc kia của Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết lập tức đánh trống lảng, hỏi: “Vương gia, ngươi có thể tặng ta những sợi tóc đã đứt này không?”
Đáy mắt Vệ Đông Li dịu dàng, hỏi: “Nàng lấy tóc của ta làm gì?” Chẳng lẽ định bó lại rồi bỏ vào trong túi hương ư?
Khổng Tử Viết nhếch mép cười nói: “Ở trên thuyền chán chết đi được, ta định làm một con ngựa đồ chơi để giết thời gian. Vừa hay có thể lấy nó làm đuôi ngựa…a….”
Vệ Đông Li lật người đè lên mình Khổng Tử Viết, hung hăng tiến vào cơ thể cô, va chạm dã man làm cô chết đi sống lại, cuối cùng mắt tối sầm chết ngất đi.
Khổng Tử Viết tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
Cô cúi đầu nhìn những vết xanh tím trên người mình, xoa xoa thắt lưng đau nhức, nghiến răng bò xuống giường, định đi tìm thằng nhãi Vệ Đông Li kia tính sổ! Kết quả, cô vừa rửa mặt chải đầu, mặc áo quần xong xuôi mới phát hiện ra cô đã bị Vệ Đông Li nhốt trong khoang thuyền! Cô cố đập đạp cánh cửa khoang thuyền, rồi gân cổ lên gào vài tiếng, nhưng chẳng có ai tới mở cửa cho mình.
Khổng Tử Viết tràn đầy nghi hoặc, không biết Vệ Đông Li lại làm sao rồi.
Cô đặt mông ngồi lên giường, nghiêng đầu nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Khi cô nhớ tới những lời Vệ Đông Li đã nói, lòng tự dưng có những cảm xúc khó hiểu nổi, cũng không biết là đắng chát hay ngọt ngào nữa. Đối với Vệ Đông Li, lúc nào cô cũng giữ thái độ tạm để đó. Dẫu sao thì cô cũng từng chết trong tay hắn nhiều lần. Muốn không sợ hắn cũng khó lắm.
Thế nhưng một người đàn ông khát máu tàn nhẫn như hắn lại dang đôi cánh bảo vệ cô, cho cô bình an khi cô cần nhất. Nhất là đêm tranh đoạt “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, nếu không phải Vệ Đông Li phái người bảo vệ cô thì có lẽ cô đã táng mạng tại chỗ lâu rồi!
Ôi…Vệ Đông Li rõ ràng tới vì “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, nhưng trong lúc then chốt để đoạt bảo vật, hắn lại đặt sự bảo vệ an toàn của cô lên hàng đầu. Tình cảm này cô biết phải báp đáp thế nào đây? Nếu Vệ Đông Li không màng tới sống chết của cô mà lao vào trong cuộc tranh đoạt bảo vật thì “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” chắc chắn đã thuộc về hắn!
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, rối rắm nằm bò ra giường, ngón tay viết tên Vệ Đông Li lên khăn trải giường.
Vệ Đông Li, Vệ Đông Li, Vệ Đông Li….thằng nhãi Vệ Đông Li dám nhốt cô trong khoang thuyền! Thằng nhãi này đúng là không thể làm người tốt đến cùng được, nửa đường liền đứt gánh muốn sống mái với cô một trận mới được hay sao?!
Vệ Đông Li, rốt cuộc thì hắn có ý gì đây?!
Vệ Đông Li đối xử với cô như thế, chẳng lẽ hắn còn có bí mật gì không thể cho người ta biết ư?
Khổng Tử Viết nhớ tới những chuyện xảy ra gần đây, càng lúc càng thấy sự dịu dàng của Vệ Đông Li giống như một nụ hôn có bôi kịch độc, bất tri bất giác đã thấm vào trong xương tủy của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể vô hình giết cô!
Khổng Tử Viết hoảng sợ bất an, muốn chống lại sự xâm nhập mọi nơi của hắn, nhưng lại phát hiện ra cơ bản chẳng có chỗ nào trốn được!
Cô nằm sấp trên giường, nhắm mắt lại, cố ngủ một lát để bình tĩnh lại. Song đến khi mặt trời về phía tây rồi mà cô vẫn chưa ngủ nổi.
Khổng Tử Viết bực dọc mở mắt ra, cào khăn trải giường để trút giận. Kết quả cô cứ cào như thế liền tóm được mấy cọng lông trắng không phải của con người!
Khổng Tử Viết cầm mấy cọng lông ấy lại gần mắt nhìn một cái, cảm thấy hơi quen.
Đúng lúc này, cửa khoang thuyền bật mở, Vệ Đông Li liền xuất hiện ở đó.
Khổng Tử Viết thờ ơ liếc nhìn Vệ Đông Li một cái. Sau đó nhắm mắt lại, tỏ ra chẳng buồn nói chuyện với hắn.
Trong sự im lặng kì quái, Vệ Đông Li đột nhiên bước nhanh tới giường Khổng Tử Viết, túm lấy cổ áo cô, kéo cô lên khỏi giường.
Khổng Tử Viết vung nắm đấm giáng thẳng xuống mặt Vệ Đông Li.
Cùng lúc ấy Vệ Đông Li rít lên, dữ dằn gặm cắn môi Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết vung nắm đấm dừng lại trên không, biến thành tượng nữ thần tự do.
Vệ Đông Li thô lỗ xé rách quần áo của Khổng Tử Viết như một con dã thú đói khát, khiến cô quỳ sấp trên giường, tay túm lấy tóc cô, tiến thẳng vào cơ thể Khổng Tử Viết, nghiến răng rít lên: “Nàng thử biến thành bạch hổ một lần nữa xem?!” rồi đụng chạm như trừng phạt, không lưu lại chút đường sống nào!
Khổng Tử Viết xiết chặt mấy cọng lông hổ trong tay, cuối cùng cũng hiểu cơn giận của Vệ Đông Li từ đâu tới. Ngẫm lại chắc chắn là lúc hoan ái tối qua, chắc chắc là thể lực cô không chịu nổi nữa liền ngất đi. Mà Vệ Đông Li không thèm buông tha cho cô, cứ tiếp tục vận động. Kết quả, cô liền biến thành bạch hổ! Chẳng những đã làm Vệ Đông Li đang hăng hái cày cấy trong cơ thể cơ phải sợ, mà còn đày đọa trái tim bé bỏng của hắn nữa.
Khổng Tử Viết nhếch mép, không nhịn nổi bật cười ha hả trong khi Vệ Đông Li đang đụng chạm. Thật đấy, tâm trạng bây giờ của cô rất tuyệt, rất tuyệt! Nhất là vừa nghĩ tới Vệ Đông Li ôm một con bạch hổ hoan ái, cô…cô…cô hạt giống tà ác trong người cô liền lớn nhanh vù vù như măng tre sau cơn mưa vậy.
Vệ Đông Li phát cáu, húc đẩy phá tan tiếng cười của Khổng Tử Viết. Tiếng cười ấy không chói tai như tiếng thủy tinh vỡ nát mà lanh lảnh trong trẻo như tiếng ngọc trai nhảy nhót trên mặt băng, khoan khoái biết bao, du dương biết bao.
Trong lúc hoan ái, Khổng Tử Viết trở mình, xòe tay ra trước mặt Vệ Đông Li rồi thổi những cọng lông trắng trong tay vào má hắn.
Vệ Đông Li tự dưng…đỏ mặt.
Cuộc hoan ái điên cuồng tiếp tục cho tới khi trăng treo cao mới kết thúc khi hai người cùng thở hồng hộc.
Vệ Đông Li sai người mang nước nóng lên, sau đó bế Khổng Tử Viết lên cùng tắm, ngón tay chải chuốt mái tóc xoăn trắng bạc cho cô.
Khổng Tử Viết mềm nhũn nằm trước ngực Vệ Đông Li, ngoan ngoãn như một con mèo ham ngủ.
Vệ Đông Li mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Đói rồi à?”
Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên lườm Vệ Đông Li một cái, bực mình nói: “Không đói! Ta đã thành tiên rồi, không biết đói là gì nữa!”
Vệ Đông Li cúi đầu, khẽ hôn lên bờ môi của Khổng Tử Viết, trêu ghẹo: “Tốt thật. Thế này thì sẽ tiết kiệm được không ít tiền cơm.”
Khổng Tử Viết cố tình dọa dẫm: “Chẳng lẽ ngươi không biết ta sống dựa vào hút tinh nguyên của đàn ông sao?”
Vệ Đông Li như bừng tỉnh ngộ nói: “Ồ…hóa ra là như thế, thảo nào nàng lại dụ dỗ ta.”
Khổng Tử Viết chán nản, hắt nước vào người Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li ôm chặt lấy Khổng Tử Viết, đặt cằm lên vai cô, nói: “Đúng là một con bạch hổ nóng tính.”
Khổng Tử Viết trợn trắng mắt, tiện mồm nói: “Ngươi thích bạch hổ như thế thì ta sẽ biến trở lại vậy. Cho ngươi ‘ôm’ thỏa thích thì thôi!”
Vệ Đông Li cười khùng khục, nói: “Nếu lúc chúng ta hoan ái nàng còn dám biến thành bạch hổ, ta sẽ cạo sạch lông trên người nàng, sau đó sẽ bắt nàng thồ hai bao gạo đi khắp nơi!”
Khổng Tử Viết rùng mình, chửi rủa: “Đồ biến thái!”
Vệ Đông Li nhấc cằm Khổng Tử Viết lên để cô nhìn thẳng vào mắt hắn, rất nghiêm túc nói: “Ta rất vui nếu nàng định nghĩa cho ta từ này---biến thái là gì?”
Khổng Tử Viết ngẩn ra, khóe miệng giật giật, chớp mắt cái phá ra cười như điên, hụt hơi hỏi: “Ngươi biết ý nghĩa của biến thái không?”
Vệ Đông Li nhướn mày, không đáp mà hỏi: “Nàng nói đi?”
Khổng Tử Viết nhịn cười, vỗ vai Vệ Đông Li, “Ngươi đúng là một người như thế đấy.”
Vệ Đông Li thấy hứng thú hỏi: “Nàng thì thấy mình thế nào?”
Khổng Tử Viết ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta cũng không biết phải nhìn nhận bản thân thế nào nữa. Người không phải người, hổ cũng chẳng phải hổ. Chẳng lẽ người như ta thuộc loại biến dị ư?”
Vệ Đông Li mắt lấp lánh nhìn Khổng Tử Viết chăm chú, “Biến dị và biến thái rất xứng đôi.”
Khổng Tử Viết bị Vệ Đông Li phóng điện, tim liền đập thình thịch. Cô nuốt nước bọt, tự nhiên tự thuật lại: “Vệ Đông Li, thật ra ta không lừa ngươi đâu. Sau khi ta biến từ Như mĩ nhân thành bạch hổ, thật ra…”
“Qúa khứ tanh tưởi như thế, chúng ta đừng nhắc tới nữa.” Vệ Đông Li cắt ngang lời của Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Ta biết ngươi rất tò mò, nhưng không hiểu sao lúc nào ngươi cũng cố tình chuyển đề tài ta đang nói đi. Ta rất có trách nhiệm mà ngươi hay, hôm nay ta muốn có người chia sẻ bí mật này với ta. Nếu ngươi không muốn nghe thì sau này đừng hòng ta nói với ngươi nữa!”
Khổng Tử Viết không biết lúc cô nói câu này, vẻ mặt có vài phần xấu xa, vài phần kì vọng, vài phần phấn khích, vài phần làm nũng cùng với vài phận tính khoe khoang của trẻ con. Vẻ mặt ấy chỉ có người phụ nữ được đàn ông nuông chiều mới có thể xinh đẹp động lòng người như thế.
Vệ Đông Li nhìn mà ngơ ngẩn, trái tim hắn cũng trở nên ấm áp. Hắn mân mê tay Khổng Tử Viết, che giấu nội tâm kích động bằng giọng điệu không nghiêm túc: “Nói đi, ta sẽ rửa tai lắng nghe câu chuyện yêu nghiệt của nàng.” Điều phải tới rồi sẽ tới. Dù Khổng Tử Viết có nói ra những lời khiến người nghe sởn tóc gáy, hắn cũng sẽ khăng khăng mặc kệ! Người phụ nữ Khổng Tr Viết này là của hắn, mãi mãi chỉ có thể thuộc về hắn mà thôi! Cho dù là thần hay là quỷ, không ai có thể mang nàng đi đâu được! Bằng không dù lên trời xuống biển thì hắn cũng sẽ bắt bọn chúng phải trả giá ăn ngủ bất an, ăn năn không kịp!
Khổng Tử Viết chuẩn bị một lát rồi bắt đầu tự thuật: “Ta vốn không thuộc thế giới này, mà bị sét đánh chết rồi đầu thái tới đây. Có lẽ là quá trình đầu thai xuất hiện sự cố nên ta đã bám lên thân động vật. Sau đó cơ thể bị ăn, rồi biến thân hàng loạt. Ở đây thì ngươi “không thể không có công đầu”. Trong quá trình ta biến thân lúc nào cũng bị ngươi hại chết vài lần! Qúa trình này rất thảm, ta không nói nhiều nữa.
Rồi sau khi ta biến từ Như mĩ nhân thành bạch hổ, lại sống một mình trong rừng sâu hơn năm năm trời. Cho tới khi ngươi lại xuất hiện, bá chiếm hang động của ta, cướp giường của ta, còn cưỡng ép ta làm tọa kỵ của ngươi.
Sau đó, trong ‘Địch Tiên Trì’, vì cơ duyên xảo hợp, ta…ta ăn nhầm….ăn “tiên đơn”, nên…lại biến thành dạng người không ra người, hổ không ra hổ này, ngay cả lúc nào mình biến thân cũng không biết. Ôi….” Vừa nghĩ tới viên “tiên đơn” kia là ghét chân của “Kim túy đại tiên”, Khổng Tử Viết đã không nhịn được nôn khan vài tiếng.
Vệ Đông Li vỗ lưng Khổng Tử Viết, lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Khổng Tử Viết hít sâu rồi đáp: “Hơi buồn nôn.”
Vệ Đông Li chớp mắt, thử hỏi: “Có phải…có rồi không?”
Khổng Tử Viết sững người, lắc đầu như cái trống bỏi, “Không thể, không thể nào…sao có thể chứ?” Nói đến cùng thì bản thân cô cũng hơi hốt hoảng. một tay sờ bụng, mặt sợ hãi nhìn Vệ Đông Li, căng thẳng hỏi hắn: “Ngươi nói…không thể đi?”
Vệ Đông Li xiết chặt ngón tay trong nước, mặt lại thản nhiên hỏi: “Sao thế, nàng không muốn có đứa con này ư?”
Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li không tức giận bèn to gan nói: “Không.”
Vệ Đông Li khẽ cười hỏi: “Vì sao thế?”
Khổng Tử Viết thấy thái độ ung dung của Vệ Đông Li, trong lòng tự dưng cảm thấy hơi buồn rầu. Cô khẽ rũ mắt xuống nhìn mặt nước liền trông thấy nắm đấm Vệ Đông Li đang xiết chặt! Cái nhìn này khiến tâm trạng thất vọng của Khổng Tử Viết trong nháy mắt trở nên ngọt ngào.
Vệ Đông Li mãi không chờ được đáp án của Khổng Tử Viết, bụng không khỏi phát cáu, chớp mắt đã lật mặt, hắn bóp cổ Khổng Tử Viết rồi quát: “Nói! Sao không muốn có con của ta?!”
Khổng Tử Viết giật cả mình vì hành động của Vệ Đông Li, cô giãy dụa muốn đứng lên nhưng vì cổ bị tóm mà không có sức đứng lên, cô chỉ có thể đưa tay tóm lấy cánh tay của Vệ Đông Li.
Thấy Khổng Tử Viết cào chảy máu cánh tay của hắn, Vệ Đông Li không buồn nhăn mày, vẫn cứ bóp cổ Khổng Tử Viết không buông tay.
Khổng Tử Viết không thở nổi, một lần nữa lại cảm giác được nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết. Cô nhìn Vệ Đông Li, phát hiện trong đôi mắt phượng phiếm màu xanh khổng tước của hắn đang dâng trào ánh sáng đỏ u ám! Đồng thời, gương mặt hắn cũng lộ ra vẻ mặt có thể nói là hưởng thụ!
Khổng Tử Viết sợ hãi, cảm thấy Vệ Đông Li lúc này chẳng khác nào một ma vương khát máu bò lên từ địa ngục, lúc phát động giết chóc thì hắn đầy vui vẻ hưởng thụ quá trình này!
Khổng Tử Viết sợ lạnh cả tay chân, lúc dần mất đi ý thức tự dưng có ham muốn sống sót! Cô bất chấp đưa tay ra tóm lấy chỗ kín của Vệ Đông Li, sau đó…vặn mạnh một cái!
Vệ Đông Li bị đau, hắn rùng mình, lúc thần trí tỉnh táo lại thì đôi mắt đỏ u tối kia cũng dần trở lại bình thường. Trong mắt hắn xẹt qua nỗi xót xa ân hận, nhưng không hề buông tay ra khỏi cổ Khổng Tử Viết, mà chỉ thả lỏng lực để Khổng Tử Viết có thể hít thở.
Khổng Tử Viết nắm chặt chỗ kín của Vệ Đông Li, vừa thở hổn hển vừa đề phòng nhìn Vệ Đông Li chằm chằm, nghĩ bụng: Thằng nhãi này trước nay luôn tàn bạo, nhưng tuyệt đối không bao giờ ra tay nặng với cô như thế. Ban nãy hắn làm sao thế?
Hai người mỗi người một suy nghĩ, nhưng đều không chịu buông tay, nhận thua trước.
Khổng Tử Viết đã đói cả ngày trời, cả người không chịu nổi nữa. Cô không nhịn nổi run cầm cập, nghiến răng nghiến lời rít lên: “Vệ Đông Li, con mẹ nó rốt cuộc ngươi làm sao thế hả?! Ngươi muốn bóp chết ta thật sao?!”
Vệ Đông Li nheo mắt, hơi mắt tự nhiên đáp lại một câu: “Sẽ không có lần sau nữa.”
Ngược lại, ánh mắt hắn nặng nề, lạnh giọng nói: “Nếu nàng thích ta, muốn ở lại ở bên ta thì vì sao không muốn có con của ta?”
Khổng Tử Viết bị Vệ Đông Li làm cho choáng váng đầu óc, tế bào não ước gì có thể tự sát tập thể. Cô hít sâu vài lần, sau đó nhấn mạnh từng chữ: “Ngươi muốn để ta sinh ra một bầy hổ con sao?!”
Vệ Đông Li cứng đờ người, từ từ buông tay đang bóp cổ Khổng Tử Viết, hắn đăm chiêu một lát rồi bật cười: “Một bầy hổ con sao? Rất tốt, cũng coi như gia đinh thịnh vượng.”
Khổng Tử Viết đực mặt ra nhìn Vệ Đông Li, sao cô cứ cảm thấy nụ cười của hắn thật là chói mắt nhỉ? Thật, cô vừa nghĩ tới mình sẽ sinh ra một bầy hổ con thì đã không nhịn được run lẩy bẩy. Nhất là vừa nghĩ tới đám hổ con đó há mồm gọi cô là mẹ ơi, đòi bú sữa cô thì trái tim cô…rối rắm biết chừng nào…ông trời ơi, đừng đùa giỡn con như vậy mà!
Vệ Đông Li bế Khổng Tử Viết mặt nhăn mày nhó ra khỏi thùng tắm, lau sạch sẽ rồi cẩn thận đặt cô lên giường.
Khổng Tử Viết cắn gối, chỉ muốn khóc to một trận.
Vệ Đông Li kéo chăn đắp lên người cô, sau đó ôm eo Khổng Tử Viết, một tay vuốt ve bụng cô, thì thầm bên tai cô: “Được rồi, nàng đừng làm loạn nữa. Cứ an tâm dưỡng thai, mọi việc đã có ta lo.”
Khổng Tử Viết nghẹn ngào: “Được cái con khỉ! Ban nãy ngươi còn muốn bóp chết ta cơ mà!”
Vệ Đông Li mơn trớn cổ Khổng Tử Viết, phì cười nói: “Nàng không phải cũng suýt nữa thì bóp chết ‘ta’ rồi hay sao?”
Khổng Tử Viết đỏ bừng mặt, cãi cùn: “Là vặn đứt, không phải bóp chết!”
Vệ Đông Li vuốt ve gò má cô, tấm tắc nói: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Khổng Tử Viết nhướn mày nói: “Theo ta thấy ngươi còn độc hơn cả bò cạp ấy chứ.”
Vệ Đông Li nhìn vào mắt cô, “Ồ? Hóa ra trong lòng nàng, ta còn độc hơn cả bò cạp độc. Thế thì nàng đặt tay lên ngực tự hỏi xem con bò cạp này đối xử với nàng ra sao?”
Khổng Tử Viết nhúc nhích môi, nhưng không thốt ra câu nào.
Trong mắt Vệ Đông Li có sự dấu vết tổn thương, hắn tự giễu nói: “Xem ra, con bò cạp độc không được người ta mong chờ rồi.”
Khổng Tử Viết khựng lại, đưa tay ra vuốt ve khóe môi Vệ Đông Li, thì thào: “Nếu ngươi đối xử với ta thật lòng thì ta không thể không cảm nhận được.”
Vệ Đông Li từ từ nhắm mắt lại, như đang lẩm bẩm một mình: “Thế nào mới là thật lòng? Thật lòng có thể trao cho ai? Tiểu cải thìa, nếu có một ngày ta trao trái tim mình cho nàng, nàng có trao tim mình cho ta chăng?”
Khổng Tử Viết vùi đầu vào ngực Vệ Đông Li, líu ríu gọi: “Vệ Đông….”
Vệ Đông Li từ từ mở mắt ra, mỉm cười kì lạ. Nụ cười ấy chỉ có hai phần tình cảm, còn lại là tám phần thắng lợi.
Khổng Tử Viết cũng im lặng cong môi cười. Trong mắt cô không thấy bất cứ hoang mang thâm tình nào, mà chỉ có sự kiêu ngạo khi thực hiện được quỷ kế.
Hai người cùng ôm nhau.
Cánh tay ôm vòng cơ thể nhau, có vẻ giống một đôi nam nữ thật lòng yêu nhau, muốn ở bên nhau mãi mãi. Song chẳng ai biết bọn họ đang thầm tính toán được và mất, lợi và hại trong cuộc chiến tình yêu này. Bạn có thể nói đây không phải tình yêu thuần túy nhất, nhưng trên đời này người có thể khiến bạn phải tính kế bằng trái tim mình thì trọng lượng của người ấy cũng không hề nhẹ chút nào.
Vệ Đông Li muốn Khổng Tử Viết cam tâm tình nguyện ở bên hắn suốt đời như hình với bóng.
Khổng Tử Viết muốn để Vệ Đông Li cảm thấy cô đã động lòng, sẽ ở bên hắn suốt đời suốt kiếp, mãi mãi chẳng rời xa.
Trong cuộc chiến tình yêu này ai cũng đang diễn kịch. Bọn họ vừa muốn dẫn đối phương nhập vai, vừa không muốn để mình lấn thân hoàn toàn vào vở kịch. Bọn họ đấu đá với nhau, bọn họ giỏi tính kế, bọn họ cẩn thận dè dặt, bọn họ ích kỉ tư lợi, bọn họ tưởng tình yêu có thể cho đi thu lại dễ dàng, bọn họ coi tình yêu như một trò chơi, nhưng nào có biết rằng sở dĩ diễn viên đa tình như thế là vì trong lúc diễn vai của mình thì họ cũng đã nhập vai.
Nếu không tin tình thâm của mình thì sao có thể khiến người khác cảm động rơi lệ?
Nói dối một ngàn lần cũng có thể biến thành lời thề thốt. Lời thế chỉ nói một lần cũng có thể biến thành một ngàn lời nói dối trong lòng đối phương.
Từ lúc Khổng Tử Viết hoài nghi mình có thai đến nay, cô nhìn bụng mình càng ngày càng nhiều, mà càng lúc càng thích ăn đồ chua cay.
Gần hai mươi ngày trên biển, cuối cùng thuyền cũng đã cập bờ.
Khổng Tử Viết lại sợ hãi phát hiện ra cái bụng tròn lăn của cô giống như có mang nửa quả bóng da, trông như người có thai ít nhất sáu bảy tháng rồi!
Khổng Tử Viết dài mặt, tay véo da bụng, không biết trong bụng có thứ gì, có phải vài con hổ con không? Cô mặt buồn rười rượi, nghĩ mà sợ. Thai kì của hổ chỉ có khoảng một trăm ngày, nhưng với tình hình tăng trưởng bụng của cô hiện nay, đợi sáu bảy ngày nữa thì chắc cô sẽ bị cái bụng này đè mà chết mất!
Nhất là khi Vệ Đông Li đã bảo cô mạch tượng của cô không giống hỉ mạch, nhưng Khổng Tử Viết cho rằng Vệ Đông Li không phải đại phu chuyên nghiệp, nên chỉ lời hắn nói như để tham khảo. Mà giá trị tham khảo chỉ là 1%.
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết mặt mày như đưa đám, hắn cố nhịn cười, dang áo choàng ra bọc cô lại, rồi lại đội thêm mũ sa cho cô rồi mới dắt cô ra khỏi khoang thuyền.
Khổng Tử Viết hơi chống cự, không muốn gặp người khác chút nào.
Vệ Đông Li cúi đầu, trêu chọc bên tai cô: “Tử Viết yên tâm đi, cho dù nàng sinh ra bao nhiêu hổ con thì ta vẫn nuôi nàng được.”
Khổng Tử Viết nghiến răng: “Ngươi thật ‘săn sóc’.”
Vệ Đông Li cười tươi như hoa chế nhạo: “Ha…cuối cùng nàng cũng biết điểm tốt của ta rồi.”
Khổng Tử Viết hoa cả mắt vì nụ cười của hắn, choáng váng theo hắn xuống thuyền, ngồi vào xe ngựa.
Đi đường ba ngày cuối cùng cũng tới cổng thành đô thành Duệ Quốc khi trời đã tối. Sau đó lại đi gần ba canh giờ nữa mới tới Vương phủ của Vệ Đông Li.
Lại tới Vương phủ của Vệ Đông Li, tâm trạng của Khổng Tử Viết thật là khó có thể diễn tả. Nhớ lúc đầu cô đã chết “liên tục” ở đây. Nhưng nay cô lại mang đứa con của Vệ Đông li, ưỡn bụng lại đi vào nơi này. Không biết lần này cô sẽ có kết cục thế nào đây? Ôi…ý trời trêu ngươi aaaaaaaa. Vệ Đông Li bế Khổng Tử Viết xuống xe ngựa, sau đó dắt tay cô đi vào trong Vương phủ.
Vương tổng quản đang chuẩn bị đi nghỉ thì được thông báo Vương gia đã về tới cổng Vương phủ, ông ta vội sửa sang lại quần áo, hộc tốc chạy tới cổng khom lưng thành chín mươi độ cung nghênh Vệ Đông Li hồi phủ.
Vương tổng quản đã bỏ lỡ màn Vệ Đông Li bế Khổng Tử Viết xuống xe, nhưng vẫn nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi vào. Ông ta không khỏi trợn tròn mắt, không dám tin những gì mình đang nhìn thấy! Phải biết là trước nay Vương gia luôn ghét tiếp xúc cơ thể với người khác, còn nói gì tới nắm tay đi cùng với một cô gái. Cho dù là Hòa Doanh Tụ cũng chưa từng được Vương gia ân sủng như thế bao giờ! Coi bộ cô gái này không đơn giản.
Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li hồi phủ nhưng không hề có cảnh nghênh tiếp hắn, cô hơi tò mò, vì thế nghển cổ ra ngó nghiêng khắp nơi.
Vệ Đông Li hỏi: “Nàng nhìn gì thế?”
Khổng Tử Viết nghi hoặc nói: “Đám mĩ cơ luyến đồng của ngươi đâu hết cả rồi? Sao không ra xếp hàng nghênh đón ngươi nhỉ?”
Vệ Đông Li đáp thẳng một chữ, “Phiền.”
Khổng Tử Viết bĩu môi, thầm chửi: Ngươi phiền à? Ngươi chê đám mĩ cơ luyến đồng kia phiền mà ngươi còn nhận thoải mái! Ngươi tưởng mình là nhà sưu tập đấy à? Khinh bỉ! Khinh bỉ nghiêm trọng!
Vệ Đông Li thấy vẻ mặt bất bình của cô, bèn nói: “Sao thế, nàng vẫn còn nhớ đám mĩ cơ luyến đồng của ta sao? Hay là ta bảo bọn họ ra đây cho nàng chọn một hai người để nàng dùng nhé?”
Khổng Tử Viết mắt sáng như sao, hỏi: “Thật không?”
Vệ Đông Li chớp mắt, “Đương nhiên là…giả rồi.”
Khổng Tử Viết bĩu môi, “Nhỏ mọn.”
Vệ Đông Li tâm trạng tốt cười nói: “Nhỏ mọn với hẹp hòi, biến thái với biến dị thật vừa xinh.”
Khổng Tử Viết biết Vệ Đông Li đang chửi cô hẹp hòi, nhưng không thể nào cãi lại, cô đành nhắm mắt lại không nói gì nữa. Cô thấy cuộc đối thoại của cô và Vệ Đông Li càng lúc càng có khuynh hướng ấu trĩ, thà không nói còn hơn.
Hai người nắm tay nhau đi vào Đông Uyển nơi Vệ Đông Li ở. Vệ Đông Li thu xếp cho Khổng Tử Viết ở phòng cạnh phòng hắn trước, sau đó thay triều phục rồi tiến cung diện thánh.
Vệ Đông Li vừa đi, Vương phủ vốn im ắng bắt đầu trở nên ồn ào. Đám mĩ cơ luyến đồng ở Tây Uyển và ba ngàn môn khách ở Nam Uyển đều biết Vệ Đông Li đã về tới Vương phủ, vì thế bọn họ lũ lượt chuẩn bị nịnh nọt, bày một bữa tiệc đón gió cho Vệ Đông Li.
Nhất thời, đám mĩ cơ luyến đồng ở Tây Uyển đều soi gương trang điểm, ba ngàn môn khách ở Nam Uyển thì vội vàng chuẩn bị văn chương, đám nô tì hạ nhân ở Bắc Uyển thì tưng bừng chuẩn bị tiệc đón gió cho Vệ Đông Li với sự chỉ huy của Hòa Doanh Tụ. Dù bọn họ biết Vệ Đông Li tiến cung nhất định sẽ bị Thái hậu giữ lại ăn tối, nhưng bọn họ vẫn kiễng chân mong ngóng đợi hắn trở về. Dù không nói một câu với hắn, nhưng chỉ cần có thể nhìn hắn một cái cũng tốt.
Khổng Tử Viết nằm trên giường, vừa xoa bụng vừa nghe tiếng ồn ào bên ngoài truyền tới, cô không khỏi tò mò, bèn đứng dậy đi tới cửa hỏi Tiêu Doãn: “Bên ngoài có chuyện gì sôi nổi thế?”
Tiêu Doãn đáp: “Hồi bẩm Khổng cô nương, đám hạ nhân đang chuẩn bị tiệc đón gió ạ.”
Khổng Tử Viết gật đầu, nói: “Ồ, thế à. Thế phiền ngươi tới nhà bếp lấy ít thức ăn về cho ta nhé.”
Tiêu Doãn đầu đầy hắc tuyến, hỏi: “Khổng cô nương, cô…không đợi chủ tử về cùng ăn sao?”
Khổng Tử Viết nhếch mép cười, “Ai mà biết lúc nào hắn về cơ chứ? Với lại đi đường mệt thế ai còn sức đi tiệc đón gió chứ? Ta vừa mệt vừa đói, ăn xong ngủ luôn đây.”
Tiêu Doãn vâng lệnh, xoay người rời đi, bụng lại thầm nghĩ: Mọi người ai cũng tâng bốc chủ tử, nhưng chủ tử lại cứ nuông chiều một người vô tâm vô phế thế này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Khổng Tử Viết suy nghĩ không sai. Đi thuyền lâu thế, ai mà không muốn nghỉ ngơi? Tiệc đón gió thật là mệt.
Tiêu Doãn lắc đầu cười, bước đi về nhà bếp, bảo đầu bếp chọn những món ngon nhất vào trong cặp lồng, sau đó xách hai cái cặp lồng to quay trở về.
Trên đường gặp Hòa Doanh Tụ, hai người gật đầu coi như chào hỏi, sau đó lướt qua đi luôn.
Hòa Doanh Tụ bụng đầy nghi hoặc, không biết sao Tiêu Doãn không theo Vệ Đông Li tiến cung, lại xách hai cặp lồng thức ăn đi về phía Đông Uyển. Chẳng lẽ Vệ Đông Li còn mang người nào về sao?
Dù Hòa Doanh Tụ nghi hoặc thế nào, nhưng dẫu sao ả cũng không phải nữ tử bình thường, không vội tìm chứng gì gì, mà lặng lẽ đợi thời cơ chín muồi, đời cái gọi là chân tướng. Đối với Vệ Đông Li, ả vẫn có vài phần tự tin. Suy cho cùng bao nhiêu năm nay, bên cạnh hắn chỉ có một mình ả.
Hòa Doanh Tụ nghĩ tới Vệ Đông Li thì chỉ thấy tình ý triền miên, không nhịn được muốn nhìn thấy người kia. Ả đi thướt tha tới cầu đá, ngóng về cổng, lòng mong chờ Vệ Đông Li mau từ cung trở về.
Dưới ánh đèn lưu ly, khuôn mặt Hòa Doanh Tụ nõn nà, đôi mắt hàm tình, nhác trông như thiếu nữ hoài xuân mười bảy mười tám tuổi, thật là mặt mày như hoa đào khiến người ta yêu thương. Nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra ả đã qua sự thử thách của năm tháng, từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, có sự phong tình chín muồi trên người.
Năm tháng không bạc với Hòa Doanh Tụ, chẳng những không khắc dấu ấn trên mặt ả, còn thêm phong vận cho ả, khiến ả càng thêm tuyệt đại phong hoa.
Trong Vương phủ của Vệ Đông Li, Hòa Doanh Tụ có thể nói là một đại nhân vật tôn quý. Vì sự coi trọng của Vệ Đông Li với ả đã đạt tới một trình độ nhất định, nên người trong Vương phủ đều chủ động coi ả là Vương phi, chỗ nào cũng theo ả.
Lại tiếp, tình cảm giữa Vệ Đông Li và Hòa Doanh Tụ vẫn luôn rất phức tạp.
Vệ Đông Li uống sữa của Hòa Doanh Tụ mà lớn lên, có một tình cảm cực kì đặc biệt với ả. Song tình cảm này lại không dễ xác định vị trí, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của hắn.
Vệ Đông Li không cho phép Hòa Doanh Tụ lấy chồng, lại chưa từng nhận ả vào phòng; hắn giao hết phủ đệ cho Hòa Doanh Tụ quản lí nhưng chưa bao giờ cho ả một danh phận.
Cho nên mới nói người trong Vương phủ đều nịnh hót Hòa Doanh Tụ, nhất nhất nghe lệnh ả.
Cũng vì thế thân phận của Hòa Doanh Tụ trong phủ vừa tôn quý vô cùng lại vừa cực kì lúng túng.
Hòa Doanh Tụ biết tuổi xuân của mình đã không còn, biết mình không thể cứ tiếp tục mãi thế này được, nên ả mới chuẩn bị chủ động xuất kích, cho dù thế nào cũng phải khiến Vệ Đông Li cho ả một danh phận! Bằng không khi ả tuổi già phai sắc rồi sẽ phải làm thế nào đây?
Hòa Doanh Tụ khẽ than một tiếng, thầm lẩm nhẩm tên của Vệ Đông Li.
Trăng treo cây cao, Vệ Đông Li quay lại. Hắn vận quan bào màu tím, chân đi ủng màu bạc, đứng đắn như phong thần khôi ngô kinh cả người trời.
Hòa Doanh Tụ bước nhanh lên đón, đưa tay ra cầm áo choàng hắn cởi ra, đôi mắt thắm thiết nhìn Vệ Đông Li, dịu dàng nói: “Vương gia, ngài trở về rồi.”
Vệ Đông Li gật đầu coi như đáp lời.
Hòa Doanh Tụ mặt đỏ như hoa đào, khẽ cụp mắt xuống, nói: “Ngươi trong phủ đều rất nhớ Vương gia, đã chuẩn bị tiệc đón gió cho Vương gia để tưng bừng một phen đấy ạ.”
Vệ Đông Li vừa đi về phía Đông Uyển vừa trầm giọng phân phó: “Bảo mọi người hủy hết đi.”
Hòa Doanh Tụ sững sờ, vội bước lên đi cùng, ngẩng gương mặt quan tâm lo lắng hỏi: “Vương gia mệt rồi ư?” sau đó cắn môi dưới, tự trách, “Đều trách Doanh Tụ, đã sắp xếp cả buổi cũng không biết Vương gia đi đường mệt mỏi.”
Vệ Đông Li dừng chân, ngẫm nghĩ rồi nói: “Bản vương thay quần áo xong rồi sẽ tới.”
Hòa Doanh Tụ mặt mày rạng rỡ, e thẹn khom người rồi lui xuống.
Vệ Đông Li bước nhanh về Đông Uyển, thấy phòng của Khổng Tử Viết tối om. Đương nhiên cô không đợi hắn về liền tự mình ngủ trước rồi. Vệ Đông Li không vui, đẩy cửa ra đi tới chỗ Khổng Tử Viết.
Trên giường, Khổng Tử Viết đang cưỡi chăn, vểnh cái mông gợi cảm lên, ưỡn cái bụng tròn lăn ra, cái miệng hơi hé, ngủ rất ngon.
Vệ Đông Li mỉm cười, khẽ khàng ngồi xuống bên giường, đưa tay ra vuốt ve cái bụng tròn lăn của Khổng Tử Viết, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng có một ngày dáng vẻ đáng yêu của Khổng Tử Viết khi hoài thai đứa con nối dõi của hắn.
Cho dù nàng sinh cho hắn một đứa con hay vài con hổ thì hắn đều sẽ thử làm một người cha tốt.
Nghĩ đến đây nụ cười của hắn càng rộng mở, đưa tay ra nhéo mũi Khổng Tử Viết, nhiễu hô hấp của cô.
Khổng Tử Viết mơ màng tỉnh lại, hất cái móng vuốt của Vệ Đông Li ra, lơ mơ hỏi: “Làm gì thế hả?”
Vệ Đông Li kéo Khổng Tử Viết ngồi dậy, nói: “Ăn cơm chưa?”
Khổng Tử Viết nghiêng người lại nằm xuống giường, lấy chăn che đầu mình lại. Ậm ở nói: “Ăn rồi.” cơ thể lại chủ động xích vào bên trong giường nhường một chỗ cho Vệ Đông Li ngủ.
Vệ Đông Li cười vỗ cái mông trắng nõn của Khổng Tử Viết, sau đó kéo một cái chăn mỏng khác đắp lên người cô rồi mới quay người đi dự tiệc.
Khổng Tử Viết định ngủ tiếp, nhưng bị Vệ Đông Li quấy nhiễu như thế cũng hết buồn ngủ. Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Cô còn tưởng Vệ Đông Li sẽ lên giường ngủ với mình cơ.
Khổng Tử Viết bật ngồi dậy như con cá chép, sau đó mặc áo váy của mình, đẩy cửa phòng ra hỏi Tiêu Doãn: “Chủ tử nhà ngươi đâu? Đi đâu rồi?”
Tiêu Doãn đáp: “Chủ tử đi dự tiệc.”
Khổng Tử Viết gật đầu, sau đó đóng cửa phòng, lại trở về giường.
Ừ, Vệ Đông Li người ta tới gia yến, người ngoài như cô thì đi làm cái gì? Ngoan ngoãn ngủ thôi. Còn tối nay Vệ Đông Li ngủ ở đâu, ôm ai ngủ thì chẳng có liên can gì tới cô sất!
Phụ nữ cổ đại đáng thương nhất là, một khi thất thân liền mất đi chính mình. Giữa cô và Vệ Đông Li chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi. Mặt mũi Vệ Đông Li đẹp như thế, da dẻ trơn láng như thế, tay chân chắc khỏe thế, đất ơi….cô chẳng thiệt tí nào cả!
Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết cởi áo váy trên người ra, lại nằm trong chăn, trằn trọc mãi không thấy buồn ngủ.
Đương lúc cô đang khó chịu thì Vệ Đông Li lại đẩy cửa vào.
Khổng Tử Viết biết Vệ Đông Li đã quay lại, tim cô đập hơi lạ, nhưng vẫn nhắm tịt mắt lại giả vờ đang ngủ say.
Trong đêm tối, Khổng Tử Viết ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Vệ Đông Li. Mùi rượu ấy không nồng, không gắt nhưng lại khiến gò má cô phát bỏng.
Trong đêm tối, cô nghe thấy tiếng Vệ Đông Li cởi đai áo, lột y bào ra. Âm thanh ấy như diễm quỷ, hấp dẫn khiến tim cô đập nhanh hơn, rồi mơ màng liên tưởng.
Lúc Vệ Đông Li dán môi lên môi cô, lúc Vệ Đông Li ngậm rượu hoa quế rót vào miệng cô, lúc Vệ Đông Li mút mát bờ môi cô, quấn lấy lưỡi cô, chia sẻ rượu ngon cùng cô, Khổng Tử Viết…say rồi. Cô thấy mình đã biến thành một rặng san hô đỏ rực bị nước biển vây quanh trêu chọc, hôn hít, quyến luyến cô. Cơ thể cô mềm nhũn, khẽ lay động theo làn nước, nhờ sự dễ chịu của nước mà hưởng thụ ân ái cùng nước biển.
Lúc này cô không nỡ rời xa nước biển. bằng không cô sẽ biến thành một món hàng mĩ nghệ cứng đơ, từ đó sẽ không còn sinh mạng nữa.
Nước biển Vệ Đông Li khẽ cắn môi dưới Khổng Tử Viết, khàn khàn nói: “Ngon không?”
Khổng Tử Viết nhắm mắt, không nhìn đôi mắt dịu dàng lúc này của hắn, cũng không đáp lời, mà chỉ mặc cơ thể mình tinh tế hưởng thụ vui sướng Vệ Đông Li mang tới cho cô.
Vệ Đông Li cong môi cười, từng chút một tách cơ thể cô ra bằng tốc độ chậm chạp, rồi tiến vào chỗ sâu, vừa nói với cô bằng giọng điệu dịu dàng hết sức, “Trong tiệc rượu cũng chỉ có rượu hoa quế này đáng nếm. Đoán rằng người thích uống rượu như nàng nhất định sẽ thích nên ta ngậm một ngụm về cho nàng uống.”
Khổng Tử Viết khẽ rung làn mi, nhưng không mở mắt ra. Cho tới khi Vệ Đông Li khẽ lùi về sau, cô đột nhiên bực mình, cắn môi hắn, ép hắn phải điên cùng cùng cô.
Có những người đàn ông không thể nhìn, cũng không được nhìn.
Có những người đàn ông giống như hoa bỉ ngạn chập chờn nơi địa ngục. Bọn họ mị hoặc, bọn họ nghiêng nước nghiêng thành, dù chỉ là một nụ cười nhạt, một ánh mắt giễu cợt cũng đủ để hàng ngàn hàng vạn phụ nữ say mê đắm chìm.
Đem lòng yêu người như thế rất dễ, rất dễ, dễ đến nỗi rất nhiều phụ nữ đều lơ là, hoa bỉ ngạn chỉ có dựa vào việc hấp thụ xương cốt của con người, nuốt trọn linh hồn của con người mới có thể yêu diễm đến thế,…câu hồn đoạt phách đến thế.
Khổng Tử Viết đã tận mắt nhìn thấy hoa bỉ ngạn thật, còn tự tay ngắt một đóa to nhất đẹp nhất để vào trong ngực. Khi rơi vào trong “Châu Thai Trì” cô còn hại nó rơi vào trong luân hồi khổ cực. Khổng Tử Viết biết mình là một người tham lam, cô tham luyến sắc đẹp, tham luyến thức ăn ngon, sự ấm áp, tiền bạc, ….cô tham lam rất nhiều thứ, nên cô càng lúc càng không dám để mặc sự tham luyến của mfinh, sợ tham luyến sẽ biến thành nhân quả số mệnh, khiến cô không thể trả nổi.
Vì thế cô chọn nhắm mắt lại, không nhìn, cũng không nghe.
Song khi hoa bỉ ngạn cuốn thân lên người bạn, nhất định phải kéo bạn xuống địa ngục thì ai có thể thoát khỏi nó đây?