Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Một trận chiến thành danh
Ầm!
Trên võ đài vang lên tiếng động cực lớn, bụi bặm không ngừng dâng lên cuồn cuộn, hoàn toàn che phủ mọi thứ xung quanh.
Tầm nhìn của tất cả mọi người ở đây đều bị mơ hồ, bọn họ đều nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng.
Tiếng động to lớn đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
Mỗi người ở đây đều nín thở, tâm trạng cực kì căng thẳng. Bọn họ không hồi hộp với kết quả thắng thua của trận đấu này, bọn họ chỉ quan tâm tới một điều: rốt cuộc Tần Cao Văn bị Mã Thiên Long đánh chết bằng kiểu nào.
Một quyền đánh xuống, e là Tần Cao Văn đã nát vụn.
Nhiều người nghĩ tới đây lại dâng lên chút thương hại.
Nhưng chuyện này trách ai đây? Vẫn là do Tần Cao Văn tự mình chuốc lấy.
“Vương Thuyền Quyên, sao cậu không dám nhìn? Cậu cúi đầu làm gì, cảnh đặc sắc như vậy mà không xem thì tiếc biết mấy?”.
Vương Thuyền Quyên mãi không phản ứng, nhưng cơ thể lại khe khẽ run lên.
Cô chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, mong Tần Cao Văn có thể thoát được một kiếp.
“Hôm nay cho dù cậu có tránh né cũng vô dụng, tôi dám bảo đảm anh ta chết chắc”.
Trong lòng Mã Linh Nhi vô cùng đắc ý, đúng là phí công tìm cách không nên chuyện, đạt được lại chẳng tốn công phu.
Cuối cùng mình đã đợi được ngày này.
Tối hôm qua, cô ta còn vắt hết óc suy nghĩ nên làm thế nào để trừ bỏ Tần Cao Văn, nhưng mãi không nghĩ được gì. Cô ta vốn đã định từ bỏ, nào ngờ Tần Cao Văn lại không biết điều, chọc ai không chọc lại đi chọc vào Mã Thiên Long.
Hôm nay, ân oán giữa hai người cũng có thể đặt dấu chấm hết.
Không biết qua bao lâu, bụi bặm xung quanh dần tan đi, tầm nhìn của mọi người rõ ràng trở lại.
Sự chú ý của mọi người đều dồn hết lên võ đài.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng…
Bọn họ đã nhìn thấy mọi thứ trên võ đài.
Nhưng tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Sao lại như vậy?
Bọn họ dùng tay dụi mắt, thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là ảo giác hay không.
Tình hình khác hoàn toàn với tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này, Tần Cao Văn không tổn hại gì, không hề bị thương, vẫn đứng vững tại chỗ không nhúc nhích. Còn Mã Thiên Long thì bay ra xa, chật vật ngã dưới đất, bên tay phải chỉ còn lại xương trắng, máu chảy đầm đìa.
Hắn ngã dưới đất nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Sao mọi chuyện lại biến thành như thế?
Không, hắn không phục!
Từ khi hắn hoạt động tới nay, hắn hô mưa gọi gió ở thế giới ngầm, chưa bao giờ thua cuộc, trận quyết đấu lần này cũng chắc thắng chín phần mười mới phải.
Nào ngờ hắn lại thất bại, còn thất bại một cách triệt để như vậy.
“Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn chú siêu nhân lại đánh thắng người xấu rồi kìa”.
Nghe câu nói của con gái, Vương Thuyền Quyên mở mắt ra, nhìn tình cảnh trên võ đài, hiện lên vẻ vui mừng.
Một niềm vui sướng to lớn bao trùm lấy Vương Thuyền Quyên, trông có vẻ không chân thực.
Mọi thứ đều là thật hết sao?
“Con gái, có phải mẹ bị ảo giác không?”.
Đóa Đóa lắc đầu nói: “Không phải đâu mẹ, chú siêu nhân thật sự thắng rồi”.
Nước mắt cô trào ra khỏi vành mắt.
Lúc này, Vương Thuyền Quyên lại nhớ tới câu nói Tần Cao Văn nói với mình tối hôm qua, ban đầu cô còn tưởng rằng anh chỉ đang khoác lác mà thôi, anh không thể nào có năng lực đánh bại được Mã Thiên Long.
Bây giờ cô mới biết mỗi một câu nói của anh đều là sự thật.
Mã Linh Nhi cảm giác như tim mình đang rỉ máu. Sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Không nên như vậy chứ!
Vì sao muốn khiến Tần Cao Văn chết lại khó khăn như thế? Ngay cả Mã Thiên Long cũng không đánh lại anh ta.
“Bố, xem ra chúng ta phải nhờ đến người của bang Huyền Thiên hành động rồi”, Dương Hạo nuốt nước bọt, cổ họng phát ra tiếng ừng ực.
Lần này, Dương Thiên Nguyên không nói gì, thực lực của Tần Cao Văn vượt xa sự tưởng tượng của ông ta. Cậu ta quả thật không phải người.
Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đến chỗ Mã Thiên Long đang nằm trên mặt đất.
“Anh không phải đối thủ của tôi”.
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng đối với Mã Thiên Long mà nói lại là lưỡi dao bén nhọn đâm vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn không muốn sống.
Không sai, hắn đã thua rồi, còn thua một cách rất thê thảm.
Đúng lúc đó, Mã Thiên Hạo chạy tới, dẫn theo vài anh em theo sau.
Bọn họ cầm vũ khí trong tay, bao vây lấy Tần Cao Văn, chĩa súng vào đầu anh. Chỉ cần bóp cò là đạn sẽ bắn ra, biến anh thành tổ ong vò vẽ.
“Tên khốn mày dám làm anh tao bị thương, hôm nay tao sẽ xử mày”.
“Em bỏ súng xuống cho anh!”, Mã Thiên Long ho khan hai tiếng, nói với em trai.
“Anh!”.
Từ nhỏ hai anh em đã mồ côi bố mẹ, nương tựa vào nhau, tình cảm sâu nặng hơn những người anh em bình thường khác. Thấy bộ dạng này của anh trai mình, hắn vô cùng đau lòng.
“Anh bảo em bỏ súng xuống!”.
Thực lực của Tần Cao Văn vượt ngoài dự liệu của hắn, Mã Thiên Hạo chắc chắn không thể nào so sánh được. Có lẽ trước khi bọn họ kịp bóp cò, Tần Cao Văn đã ra tay.
Hôm nay, nếu bọn họ thật sự đụng vào Tần Cao Văn, đến lúc đó người chịu thiệt cũng chỉ có bản thân họ.
Hắn không cho phép bi kịch này xảy ra.
“Em…”.
Bốp!
Mã Thiên Hạo còn chưa nói hết câu, Mã Thiên Long đã tát hắn một cái.
“Cút xuống cho anh!”.
Mã Thiên Hạo thở dài, buông anh trai ra, dẫn anh em thuộc hạ đi xuống khỏi võ đài.
Mã Thiên Long chật vật đứng dậy, nhìn Tần Cao Văn nói: “Bây giờ rốt cuộc tôi cũng tin rồi”.
“Tin cái gì?”, Tần Cao Văn nhìn Mã Thiên Long đầy hiếu kỳ.
“Cuối cùng tôi cũng tin rằng anh có thể dựa vào sức một mình mình tiêu diệt Vương Bưu và đàn em của hắn”.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, biết được tin tức này lại sốc thêm một lần nữa.
Lúc trước, tin tức Vương Bưu và mấy chục đàn em của hắn bị người khác giết chết lan truyền khắp thành phố Minh Châu, ai ai cũng biết. Thậm chí người của chính phủ ra mặt điều tra cũng mãi không tra được manh mối.
Không ngờ chuyện đó cũng là do Tần Cao Văn làm.
Trước kia, bọn họ còn cảm thấy người tên Tần Cao Văn này là một nhân vật nhỏ bé không có danh tiếng gì. Bây giờ mới phát hiện người ta chỉ là khiêm tốn mà thôi.
Đương nhiên, nếu để bọn họ biết được thân phận thật sự của Tần Cao Văn, có lẽ bọn họ sẽ bị dọa chết.
“Bọn họ ở trong mắt tôi chỉ là con kiến”, Tần Cao Văn bật cười, thản nhiên trả lời.
Mã Thiên Long nhìn Tần Cao Văn, lại hỏi: “Vậy tôi thì sao? Bây giờ, tôi ở trong lòng anh cũng chỉ như con kiến sao?”.
“Anh chỉ là một con kiến lớn”.
Mấy từ này đối với Mã Thiên Long mà nói là sự sỉ nhục rất lớn. Hắn vất vả phấn đấu nửa đời người, cuối cùng cũng có được một vị trí trong thế giới ngầm Minh Châu. Nào ngờ ở trong mắt người khác, hắn chỉ là một con kiến lớn.
Quá nhục nhã, thật sự quá nhục nhã!
Mã Thiên Long ngửa đầu lên trời cười lớn, hồi lâu sau mới dừng lại, đáp: “Nói hay lắm, nói hay lắm!”.
“Tần Cao Văn, cả đời tôi chỉ khâm phục vài người, anh xem như là một trong số đó”.
Mỗi một kế hoạch mà hắn sắp đặt, Tần Cao Văn đều có thể biết trước, chứng tỏ anh là một người giỏi bày mưu tính kế, còn trận quyết đấu vừa rồi lại chứng minh cho thực lực mạnh mẽ của anh.
Trên võ đài vang lên tiếng động cực lớn, bụi bặm không ngừng dâng lên cuồn cuộn, hoàn toàn che phủ mọi thứ xung quanh.
Tầm nhìn của tất cả mọi người ở đây đều bị mơ hồ, bọn họ đều nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng.
Tiếng động to lớn đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
Mỗi người ở đây đều nín thở, tâm trạng cực kì căng thẳng. Bọn họ không hồi hộp với kết quả thắng thua của trận đấu này, bọn họ chỉ quan tâm tới một điều: rốt cuộc Tần Cao Văn bị Mã Thiên Long đánh chết bằng kiểu nào.
Một quyền đánh xuống, e là Tần Cao Văn đã nát vụn.
Nhiều người nghĩ tới đây lại dâng lên chút thương hại.
Nhưng chuyện này trách ai đây? Vẫn là do Tần Cao Văn tự mình chuốc lấy.
“Vương Thuyền Quyên, sao cậu không dám nhìn? Cậu cúi đầu làm gì, cảnh đặc sắc như vậy mà không xem thì tiếc biết mấy?”.
Vương Thuyền Quyên mãi không phản ứng, nhưng cơ thể lại khe khẽ run lên.
Cô chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, mong Tần Cao Văn có thể thoát được một kiếp.
“Hôm nay cho dù cậu có tránh né cũng vô dụng, tôi dám bảo đảm anh ta chết chắc”.
Trong lòng Mã Linh Nhi vô cùng đắc ý, đúng là phí công tìm cách không nên chuyện, đạt được lại chẳng tốn công phu.
Cuối cùng mình đã đợi được ngày này.
Tối hôm qua, cô ta còn vắt hết óc suy nghĩ nên làm thế nào để trừ bỏ Tần Cao Văn, nhưng mãi không nghĩ được gì. Cô ta vốn đã định từ bỏ, nào ngờ Tần Cao Văn lại không biết điều, chọc ai không chọc lại đi chọc vào Mã Thiên Long.
Hôm nay, ân oán giữa hai người cũng có thể đặt dấu chấm hết.
Không biết qua bao lâu, bụi bặm xung quanh dần tan đi, tầm nhìn của mọi người rõ ràng trở lại.
Sự chú ý của mọi người đều dồn hết lên võ đài.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cuối cùng…
Bọn họ đã nhìn thấy mọi thứ trên võ đài.
Nhưng tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Sao lại như vậy?
Bọn họ dùng tay dụi mắt, thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là ảo giác hay không.
Tình hình khác hoàn toàn với tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này, Tần Cao Văn không tổn hại gì, không hề bị thương, vẫn đứng vững tại chỗ không nhúc nhích. Còn Mã Thiên Long thì bay ra xa, chật vật ngã dưới đất, bên tay phải chỉ còn lại xương trắng, máu chảy đầm đìa.
Hắn ngã dưới đất nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
Sao mọi chuyện lại biến thành như thế?
Không, hắn không phục!
Từ khi hắn hoạt động tới nay, hắn hô mưa gọi gió ở thế giới ngầm, chưa bao giờ thua cuộc, trận quyết đấu lần này cũng chắc thắng chín phần mười mới phải.
Nào ngờ hắn lại thất bại, còn thất bại một cách triệt để như vậy.
“Mẹ, mẹ mở mắt ra nhìn chú siêu nhân lại đánh thắng người xấu rồi kìa”.
Nghe câu nói của con gái, Vương Thuyền Quyên mở mắt ra, nhìn tình cảnh trên võ đài, hiện lên vẻ vui mừng.
Một niềm vui sướng to lớn bao trùm lấy Vương Thuyền Quyên, trông có vẻ không chân thực.
Mọi thứ đều là thật hết sao?
“Con gái, có phải mẹ bị ảo giác không?”.
Đóa Đóa lắc đầu nói: “Không phải đâu mẹ, chú siêu nhân thật sự thắng rồi”.
Nước mắt cô trào ra khỏi vành mắt.
Lúc này, Vương Thuyền Quyên lại nhớ tới câu nói Tần Cao Văn nói với mình tối hôm qua, ban đầu cô còn tưởng rằng anh chỉ đang khoác lác mà thôi, anh không thể nào có năng lực đánh bại được Mã Thiên Long.
Bây giờ cô mới biết mỗi một câu nói của anh đều là sự thật.
Mã Linh Nhi cảm giác như tim mình đang rỉ máu. Sao mọi chuyện lại biến thành thế này? Không nên như vậy chứ!
Vì sao muốn khiến Tần Cao Văn chết lại khó khăn như thế? Ngay cả Mã Thiên Long cũng không đánh lại anh ta.
“Bố, xem ra chúng ta phải nhờ đến người của bang Huyền Thiên hành động rồi”, Dương Hạo nuốt nước bọt, cổ họng phát ra tiếng ừng ực.
Lần này, Dương Thiên Nguyên không nói gì, thực lực của Tần Cao Văn vượt xa sự tưởng tượng của ông ta. Cậu ta quả thật không phải người.
Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đến chỗ Mã Thiên Long đang nằm trên mặt đất.
“Anh không phải đối thủ của tôi”.
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng đối với Mã Thiên Long mà nói lại là lưỡi dao bén nhọn đâm vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn không muốn sống.
Không sai, hắn đã thua rồi, còn thua một cách rất thê thảm.
Đúng lúc đó, Mã Thiên Hạo chạy tới, dẫn theo vài anh em theo sau.
Bọn họ cầm vũ khí trong tay, bao vây lấy Tần Cao Văn, chĩa súng vào đầu anh. Chỉ cần bóp cò là đạn sẽ bắn ra, biến anh thành tổ ong vò vẽ.
“Tên khốn mày dám làm anh tao bị thương, hôm nay tao sẽ xử mày”.
“Em bỏ súng xuống cho anh!”, Mã Thiên Long ho khan hai tiếng, nói với em trai.
“Anh!”.
Từ nhỏ hai anh em đã mồ côi bố mẹ, nương tựa vào nhau, tình cảm sâu nặng hơn những người anh em bình thường khác. Thấy bộ dạng này của anh trai mình, hắn vô cùng đau lòng.
“Anh bảo em bỏ súng xuống!”.
Thực lực của Tần Cao Văn vượt ngoài dự liệu của hắn, Mã Thiên Hạo chắc chắn không thể nào so sánh được. Có lẽ trước khi bọn họ kịp bóp cò, Tần Cao Văn đã ra tay.
Hôm nay, nếu bọn họ thật sự đụng vào Tần Cao Văn, đến lúc đó người chịu thiệt cũng chỉ có bản thân họ.
Hắn không cho phép bi kịch này xảy ra.
“Em…”.
Bốp!
Mã Thiên Hạo còn chưa nói hết câu, Mã Thiên Long đã tát hắn một cái.
“Cút xuống cho anh!”.
Mã Thiên Hạo thở dài, buông anh trai ra, dẫn anh em thuộc hạ đi xuống khỏi võ đài.
Mã Thiên Long chật vật đứng dậy, nhìn Tần Cao Văn nói: “Bây giờ rốt cuộc tôi cũng tin rồi”.
“Tin cái gì?”, Tần Cao Văn nhìn Mã Thiên Long đầy hiếu kỳ.
“Cuối cùng tôi cũng tin rằng anh có thể dựa vào sức một mình mình tiêu diệt Vương Bưu và đàn em của hắn”.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, biết được tin tức này lại sốc thêm một lần nữa.
Lúc trước, tin tức Vương Bưu và mấy chục đàn em của hắn bị người khác giết chết lan truyền khắp thành phố Minh Châu, ai ai cũng biết. Thậm chí người của chính phủ ra mặt điều tra cũng mãi không tra được manh mối.
Không ngờ chuyện đó cũng là do Tần Cao Văn làm.
Trước kia, bọn họ còn cảm thấy người tên Tần Cao Văn này là một nhân vật nhỏ bé không có danh tiếng gì. Bây giờ mới phát hiện người ta chỉ là khiêm tốn mà thôi.
Đương nhiên, nếu để bọn họ biết được thân phận thật sự của Tần Cao Văn, có lẽ bọn họ sẽ bị dọa chết.
“Bọn họ ở trong mắt tôi chỉ là con kiến”, Tần Cao Văn bật cười, thản nhiên trả lời.
Mã Thiên Long nhìn Tần Cao Văn, lại hỏi: “Vậy tôi thì sao? Bây giờ, tôi ở trong lòng anh cũng chỉ như con kiến sao?”.
“Anh chỉ là một con kiến lớn”.
Mấy từ này đối với Mã Thiên Long mà nói là sự sỉ nhục rất lớn. Hắn vất vả phấn đấu nửa đời người, cuối cùng cũng có được một vị trí trong thế giới ngầm Minh Châu. Nào ngờ ở trong mắt người khác, hắn chỉ là một con kiến lớn.
Quá nhục nhã, thật sự quá nhục nhã!
Mã Thiên Long ngửa đầu lên trời cười lớn, hồi lâu sau mới dừng lại, đáp: “Nói hay lắm, nói hay lắm!”.
“Tần Cao Văn, cả đời tôi chỉ khâm phục vài người, anh xem như là một trong số đó”.
Mỗi một kế hoạch mà hắn sắp đặt, Tần Cao Văn đều có thể biết trước, chứng tỏ anh là một người giỏi bày mưu tính kế, còn trận quyết đấu vừa rồi lại chứng minh cho thực lực mạnh mẽ của anh.