Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113: Thô bỉ vô liêm sỉ
Nếu biết trước như vậy thì đã không làm rồi.
Bây giờ không những không thể khiến Tần Cao Văn xấu mặt trước tất cả mọi người như mong muốn trước đó, ngược lại còn khiến bản thân mất hết thể diện, quan trọng nhất là còn phải cho đối phương vài chục triệu tệ nữa.
Danh tiếng mà Nhạc Sơn Hà có bây giờ càng nhiều hơn, còn về tiền bạc thì đứng thứ hai.
Anh ta thực sự không chịu được sự mất mặt này.
Đã ba mươi bốn mươi tuổi rồi, làm như vậy quá thể mất mặt.
“Tôi cho anh ba giây nữa, nếu còn không quỳ xuống thì để tôi giúp anh”.
Tần Cao Văn rốt cuộc đáng sợ đến mức nào thì Nhạc Sơn Hà hiểu khá rõ, khả năng đánh đấm của Tần Cao Văn phải gọi là đỉnh cao.
Từ “giúp” mà anh nói e rằng chính là đánh gãy chân anh ta, Nhạc Sơn Hà tính toán thiệt và lợi xong, vẫn quyết định quỳ xuống.
Còn rừng thì không sợ thiếu củi đốt.
Thụp!
Hai đầu gối của anh ta quỳ mạnh xuống đất, phát ra tiếng thụp rõ rệt, nắm chặt nắm đấm, Nhạc Sơn Hà thầm thề rằng cho dù thế nào anh ta cũng phải trả thù.
“Tôi xin lỗi, Tần tiên sinh!”.
Trán anh ta đập xuống đất, phát ra những tiếng cộp cộp.
Đập đầu liên tiếp ba cái trước mặt Tần Cao Văn, Nhạc Sơn Hà lại nói: “Tần tiên sinh, anh đã hài lòng chưa?”.
Tần Cao Văn ngồi đối diện với Nhạc Sơn Hà nói: “Anh có thể đứng lên rồi đấy”.
Đứng từ dưới đất lên, Nhạc Sơn Hà cúi đầu suốt, căn bản không dám nhìn bất cứ ai, anh ta sợ gặp phải ánh mắt của người khác.
“Đừng quên là sáng mai chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, nếu không...”, khóe miệng anh nở nụ cười khẩy, rồi không nói gì nữa.
Nhạc Sơn Hà hít sâu một hơi nói: “Tôi biết rồi Tần tiên sinh, đến lúc đó chỗ tiền kia nhất định sẽ chuyển vào tài khoản của anh đúng thời hạn”.
“Ừ”.
Sau khi trải qua chuyện này, mọi người càng hiểu thêm về Tần Cao Văn, trước đấy trong mắt bọn họ, Tần Cao Văn chính là một kẻ lỗ mãng.
Ngoài việc đang tu luyện võ thuật và có một vài thành tựu ra, những thứ khác hoàn toàn không được để ý.
Nhưng vừa rồi thực lực của Tần Cao Văn thể hiện ra đã một lần nữa mang đến cho bọn họ một cái nhìn mới về anh.
Anh có thể nói là một người văn võ song toàn.
Càng lúc càng có nhiều người bắt đầu đi tới nói chuyện với Tần Cao Văn, có rất nhiều cô gái xinh đẹp cũng đến xin kết bạn Wechat với Tần Cao Văn.
Nhưng anh đã từ chối yêu cầu mà người khác đưa ra.
Chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, Phùng Thiến Thiến vội vàng đi lên trước nói: “Tần tiên sinh hãy chờ chút đã!”.
Tần Cao Văn nhìn một cái rồi hỏi: “Còn có chuyện gì thế?”.
Phùng Thiến Thiến nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “Xin hỏi Tần tiên sinh có thể cho tôi số điện thoại không?”.
“Có chuyện gì sao?”.
Tần Cao Văn hơi nhíu mày.
Phùng Thiến Thiến mặt đỏ ửng, trông lại càng xinh đẹp hơn, cô ấy nói tiếp: “Nếu anh không chê thì ngày mai tôi muốn hẹn anh cùng đi ăn cơm”.
“Xin lỗi cô, thời gian tới tôi đều sẽ bận, nên không có thời gian, cô hiểu chứ?”.
Không cần biết người khác nghĩ gì, trong lòng Tần Cao Văn anh chỉ có hai người Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa.
Trong lòng Phùng Thiến Thiến có hơi thất vọng, nhưng vẫn nói: “Ừ, vậy tôi biết rồi, Tần tiên sinh”.
“Ừ”.
Nói xong anh quay người rời khỏi.
Phùng Thiến Thiến đứng trước cổng thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Tần Cao Văn, mãi lúc sau vẫn chưa có ý quay về phòng.
“Người ta đi rồi còn nhìn gì thế?”.
Nghe thấy giọng nói của bố vang lên bên tai, Phùng Thiến Thiến lập tức giật mình, vội vàng nói: “Bố thật là, đến mà cũng không nói với con một tiếng, làm con giật cả mình”.
Phùng Thiên Vũ cười nói: “Tần tiên sinh chắc chắn sẽ là một người rất vĩ đại, thành tựu của cậu ấy tuyệt đối sẽ không chỉ ở trong khu Minh Châu, sớm muộn sẽ có ngày cậu ấy vươn đến những nơi rộng lớn hơn thôi”.
Ngập ngừng một lát, Phùng Thiến Thiến nói với bố: “Bố ạ, bố nói xem sao trên đời này lại có người đàn ông giỏi đến như vậy nhỉ?”.
Phùng Thiên Vũ gõ nhẹ vào đầu con gái mình.
“Người ta là người đã có gia đình, con đừng có mà có ý đồ gì nữa, với lại người đàn ông như vậy con sẽ không bao giờ có thể chinh phục được đâu”.
Phùng Thiến Thiến nở nụ cười xấu xa, không ngờ bố cô ấy lại đoán được suy nghĩ của bản thân, cô ấy không nói gì nữa, quay người đi lên tầng.
...
Nhà ông Hai.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ dần dần tỏa xuống, trong phòng ông Hai không hề mở đèn, ông ta ngồi bên cạnh ban công nhìn xuống phía dưới xe cộ đi lại tấp nập, ánh đèn sáng rực đủ sắc màu.
Khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ông Hai trở nên có hơi nghiêm trọng.
Từ lâu lắm rồi ông ta không có cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy.
Từ khi xuất đạo đến nay, ông ta ở trong thế giới ngầm gần như mọi việc đều thuận lợi, cho dù đối mặt với bao nhiêu đối thủ hung ác bá đạo, đều có thể giải quyết chỉ trong chớp mắt.
Lần đầu tiên ông ta cảm nhận được một kiểu cảm giác khó khăn đến cùng quẫn.
Tần Cao Văn khiến ông ta biết thế nào là sợ hãi.
Nhưng vẫn may là ông ta nghĩ ra một kế sách hoàn hảo, không những có thể bắt được Tần Cao Văn, mà còn có thể giết chết được cả vợ và con gái của Tần Cao Văn.
“Ông Hai!”
Bên ngoài vọng đến giọng nói quen thuộc của thuộc hạ.
Ông Hai nói: “Cửa không đóng, cứ thế mà vào đi”.
Thuộc hạ đó đi vào, cung kính nói với ông Hai: “Ông Hai, chuyện mà ông dặn đã làm xong rồi”.
“Có nhìn thấy người phụ nữ đó uống thuốc không?”.
Thuộc hạ vội vàng nói: “Ông Hai cứ yên tâm, tất cả đều làm theo như lời ông Hai nói”.
“Vậy thì tốt”.
Ông Hai gật đầu ra vẻ hài lòng.
“Ông còn có việc gì muốn tôi đi làm không?”.
Ông Hai nói: “Bây giờ hãy đến cổng nhà Tần Cao Văn, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ cả ngày và báo cáo về hành tung của cả nhà bọn họ cho tôi bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”.
“Tôi biết rồi thưa ông Hai”.
Thuộc hạ đó cung kính nói.
“Đi ra ngoài đi!”.
“Vâng!”.
...
Khóe miệng ông Hai lộ nụ cười khẩy.
Lần này Tần Cao Văn chết chắc rồi.
Hôm nay Vương Thuyền Quyên tan làm khá sớm, Đóa Đóa đã ngủ rồi, phòng khách rộng rãi chỉ còn lại hai người là Tần Cao Văn và cô.
Vương Thuyền Quyên dựa vào người Tần Cao Văn, khuôn mặt nở nụ cười đẹp đến mê lòng.
“Hai chúng ta có phải là...”.
Những lời phía sau là gì thì cho dù Vương Thuyền Quyên không nói hết thì Tần Cao Văn cũng có thể hiểu được, bọn họ đã hơn một tuần chưa mây mưa với nhau rồi.
Dục vọng của hai người đã kìm nén khá lâu, Vương Thuyền Quyên liền ập lên người Tần Cao Văn.
Hai người mây mưa kịch liệt, hơn một tiếng sau mới dừng lại.
Vương Thuyền Quyên nằm trên sofa, dựa vào vai Tần Cao Văn, khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng: “Trước đây không phát hiện ra đấy, thì ra chuyện này lại thú vị đến vậy”.
Khi đang nói câu này, mặt Vương Thuyền Quyên đã đỏ ửng lên.
Trông càng mê đắm lòng người hơn.
“Đồ ngốc!”.
Tần Cao Văn hôn lên trán Vương Thuyền Quyên một cái.
Nhưng một lúc sau, Vương Thuyền Quyên lại đột nhiên kêu lên, sau đó cô lăn từ trên sofa xuống đất, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
“Em... em sao thế?”.
Tần Cao Văn thấy Vương Thuyền Quyên lăn lộn, liền ôm cô vào lòng quan tâm hỏi.
“Em...”.
Bây giờ không những không thể khiến Tần Cao Văn xấu mặt trước tất cả mọi người như mong muốn trước đó, ngược lại còn khiến bản thân mất hết thể diện, quan trọng nhất là còn phải cho đối phương vài chục triệu tệ nữa.
Danh tiếng mà Nhạc Sơn Hà có bây giờ càng nhiều hơn, còn về tiền bạc thì đứng thứ hai.
Anh ta thực sự không chịu được sự mất mặt này.
Đã ba mươi bốn mươi tuổi rồi, làm như vậy quá thể mất mặt.
“Tôi cho anh ba giây nữa, nếu còn không quỳ xuống thì để tôi giúp anh”.
Tần Cao Văn rốt cuộc đáng sợ đến mức nào thì Nhạc Sơn Hà hiểu khá rõ, khả năng đánh đấm của Tần Cao Văn phải gọi là đỉnh cao.
Từ “giúp” mà anh nói e rằng chính là đánh gãy chân anh ta, Nhạc Sơn Hà tính toán thiệt và lợi xong, vẫn quyết định quỳ xuống.
Còn rừng thì không sợ thiếu củi đốt.
Thụp!
Hai đầu gối của anh ta quỳ mạnh xuống đất, phát ra tiếng thụp rõ rệt, nắm chặt nắm đấm, Nhạc Sơn Hà thầm thề rằng cho dù thế nào anh ta cũng phải trả thù.
“Tôi xin lỗi, Tần tiên sinh!”.
Trán anh ta đập xuống đất, phát ra những tiếng cộp cộp.
Đập đầu liên tiếp ba cái trước mặt Tần Cao Văn, Nhạc Sơn Hà lại nói: “Tần tiên sinh, anh đã hài lòng chưa?”.
Tần Cao Văn ngồi đối diện với Nhạc Sơn Hà nói: “Anh có thể đứng lên rồi đấy”.
Đứng từ dưới đất lên, Nhạc Sơn Hà cúi đầu suốt, căn bản không dám nhìn bất cứ ai, anh ta sợ gặp phải ánh mắt của người khác.
“Đừng quên là sáng mai chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, nếu không...”, khóe miệng anh nở nụ cười khẩy, rồi không nói gì nữa.
Nhạc Sơn Hà hít sâu một hơi nói: “Tôi biết rồi Tần tiên sinh, đến lúc đó chỗ tiền kia nhất định sẽ chuyển vào tài khoản của anh đúng thời hạn”.
“Ừ”.
Sau khi trải qua chuyện này, mọi người càng hiểu thêm về Tần Cao Văn, trước đấy trong mắt bọn họ, Tần Cao Văn chính là một kẻ lỗ mãng.
Ngoài việc đang tu luyện võ thuật và có một vài thành tựu ra, những thứ khác hoàn toàn không được để ý.
Nhưng vừa rồi thực lực của Tần Cao Văn thể hiện ra đã một lần nữa mang đến cho bọn họ một cái nhìn mới về anh.
Anh có thể nói là một người văn võ song toàn.
Càng lúc càng có nhiều người bắt đầu đi tới nói chuyện với Tần Cao Văn, có rất nhiều cô gái xinh đẹp cũng đến xin kết bạn Wechat với Tần Cao Văn.
Nhưng anh đã từ chối yêu cầu mà người khác đưa ra.
Chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, Phùng Thiến Thiến vội vàng đi lên trước nói: “Tần tiên sinh hãy chờ chút đã!”.
Tần Cao Văn nhìn một cái rồi hỏi: “Còn có chuyện gì thế?”.
Phùng Thiến Thiến nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “Xin hỏi Tần tiên sinh có thể cho tôi số điện thoại không?”.
“Có chuyện gì sao?”.
Tần Cao Văn hơi nhíu mày.
Phùng Thiến Thiến mặt đỏ ửng, trông lại càng xinh đẹp hơn, cô ấy nói tiếp: “Nếu anh không chê thì ngày mai tôi muốn hẹn anh cùng đi ăn cơm”.
“Xin lỗi cô, thời gian tới tôi đều sẽ bận, nên không có thời gian, cô hiểu chứ?”.
Không cần biết người khác nghĩ gì, trong lòng Tần Cao Văn anh chỉ có hai người Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa.
Trong lòng Phùng Thiến Thiến có hơi thất vọng, nhưng vẫn nói: “Ừ, vậy tôi biết rồi, Tần tiên sinh”.
“Ừ”.
Nói xong anh quay người rời khỏi.
Phùng Thiến Thiến đứng trước cổng thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Tần Cao Văn, mãi lúc sau vẫn chưa có ý quay về phòng.
“Người ta đi rồi còn nhìn gì thế?”.
Nghe thấy giọng nói của bố vang lên bên tai, Phùng Thiến Thiến lập tức giật mình, vội vàng nói: “Bố thật là, đến mà cũng không nói với con một tiếng, làm con giật cả mình”.
Phùng Thiên Vũ cười nói: “Tần tiên sinh chắc chắn sẽ là một người rất vĩ đại, thành tựu của cậu ấy tuyệt đối sẽ không chỉ ở trong khu Minh Châu, sớm muộn sẽ có ngày cậu ấy vươn đến những nơi rộng lớn hơn thôi”.
Ngập ngừng một lát, Phùng Thiến Thiến nói với bố: “Bố ạ, bố nói xem sao trên đời này lại có người đàn ông giỏi đến như vậy nhỉ?”.
Phùng Thiên Vũ gõ nhẹ vào đầu con gái mình.
“Người ta là người đã có gia đình, con đừng có mà có ý đồ gì nữa, với lại người đàn ông như vậy con sẽ không bao giờ có thể chinh phục được đâu”.
Phùng Thiến Thiến nở nụ cười xấu xa, không ngờ bố cô ấy lại đoán được suy nghĩ của bản thân, cô ấy không nói gì nữa, quay người đi lên tầng.
...
Nhà ông Hai.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ dần dần tỏa xuống, trong phòng ông Hai không hề mở đèn, ông ta ngồi bên cạnh ban công nhìn xuống phía dưới xe cộ đi lại tấp nập, ánh đèn sáng rực đủ sắc màu.
Khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ông Hai trở nên có hơi nghiêm trọng.
Từ lâu lắm rồi ông ta không có cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy.
Từ khi xuất đạo đến nay, ông ta ở trong thế giới ngầm gần như mọi việc đều thuận lợi, cho dù đối mặt với bao nhiêu đối thủ hung ác bá đạo, đều có thể giải quyết chỉ trong chớp mắt.
Lần đầu tiên ông ta cảm nhận được một kiểu cảm giác khó khăn đến cùng quẫn.
Tần Cao Văn khiến ông ta biết thế nào là sợ hãi.
Nhưng vẫn may là ông ta nghĩ ra một kế sách hoàn hảo, không những có thể bắt được Tần Cao Văn, mà còn có thể giết chết được cả vợ và con gái của Tần Cao Văn.
“Ông Hai!”
Bên ngoài vọng đến giọng nói quen thuộc của thuộc hạ.
Ông Hai nói: “Cửa không đóng, cứ thế mà vào đi”.
Thuộc hạ đó đi vào, cung kính nói với ông Hai: “Ông Hai, chuyện mà ông dặn đã làm xong rồi”.
“Có nhìn thấy người phụ nữ đó uống thuốc không?”.
Thuộc hạ vội vàng nói: “Ông Hai cứ yên tâm, tất cả đều làm theo như lời ông Hai nói”.
“Vậy thì tốt”.
Ông Hai gật đầu ra vẻ hài lòng.
“Ông còn có việc gì muốn tôi đi làm không?”.
Ông Hai nói: “Bây giờ hãy đến cổng nhà Tần Cao Văn, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ cả ngày và báo cáo về hành tung của cả nhà bọn họ cho tôi bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”.
“Tôi biết rồi thưa ông Hai”.
Thuộc hạ đó cung kính nói.
“Đi ra ngoài đi!”.
“Vâng!”.
...
Khóe miệng ông Hai lộ nụ cười khẩy.
Lần này Tần Cao Văn chết chắc rồi.
Hôm nay Vương Thuyền Quyên tan làm khá sớm, Đóa Đóa đã ngủ rồi, phòng khách rộng rãi chỉ còn lại hai người là Tần Cao Văn và cô.
Vương Thuyền Quyên dựa vào người Tần Cao Văn, khuôn mặt nở nụ cười đẹp đến mê lòng.
“Hai chúng ta có phải là...”.
Những lời phía sau là gì thì cho dù Vương Thuyền Quyên không nói hết thì Tần Cao Văn cũng có thể hiểu được, bọn họ đã hơn một tuần chưa mây mưa với nhau rồi.
Dục vọng của hai người đã kìm nén khá lâu, Vương Thuyền Quyên liền ập lên người Tần Cao Văn.
Hai người mây mưa kịch liệt, hơn một tiếng sau mới dừng lại.
Vương Thuyền Quyên nằm trên sofa, dựa vào vai Tần Cao Văn, khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng: “Trước đây không phát hiện ra đấy, thì ra chuyện này lại thú vị đến vậy”.
Khi đang nói câu này, mặt Vương Thuyền Quyên đã đỏ ửng lên.
Trông càng mê đắm lòng người hơn.
“Đồ ngốc!”.
Tần Cao Văn hôn lên trán Vương Thuyền Quyên một cái.
Nhưng một lúc sau, Vương Thuyền Quyên lại đột nhiên kêu lên, sau đó cô lăn từ trên sofa xuống đất, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
“Em... em sao thế?”.
Tần Cao Văn thấy Vương Thuyền Quyên lăn lộn, liền ôm cô vào lòng quan tâm hỏi.
“Em...”.