Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161: Mua chuộc
Thế nhưng tâm trạng đó nhanh chóng biến mất.
Vương Thuyên Quyên và Tần Cao Văn đúng là trời sinh một cặp. Tiểu Điệp có đủ tự tin vào vẻ ngoài của mình nhưng so với đối phương thì vẫn kém hơn đôi phần.
Vương Thuyền Quyên thật sự rất đẹp. Hơn nữa khí chất của cô vô cùng thoát tục, không phải là thứ mà người thường có thể đem ra so sánh được.
Tần Cao Văn ở bên cô ấy có thể nói là một lựa chọn thông minh, sáng suốt.
Bản thân Tiểu Điệp sao có thể đố kỵ được?
Chỉ đơn giản là phúc phần không đủ mà thôi.
Uống xong lon coca, Tiểu Điệp dùng hết sức ném cái lon đi thật xa.
Cô gái muốn ra ngoài đi dạo.
Hiện tại mỗi tháng Tần Cao Văn đều đưa cho cô mấy chục ngàn tệ tiêu vặt và đối xử với cô như em gái.
Từ trên lầu bước xuống chưa được vài bước thì Tiểu Điệp nghe thấy có người gọi mình.
“Tiểu Điệp!”
Ban đầu Tiểu Điệp còn tưởng là ảo giác nhưng sau đó âm thanh càng lúc càng lớn hơn.
Tiểu Điệp quay người lại nhìn. Một bóng hình chạy tới trước mặt cô, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
“Chào cô Tiểu Điệp”.
Người này khá xa lạ, Tiểu Điệp chưa gặp bao giờ nên cảm thấy kỳ lạ.
Cô không biết đối phương là ai.
“Xin hỏi, anh là…”
Tiểu Điệp để lộ vẻ nghi ngờ.
Người kia vội vàng trả lời: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có việc tìm cô”.
Sau khi bị sỉ nhục thì lúc này Tiểu Điệp luôn cảm thấy cảnh giác với người khác. Cô vô thức kéo dãn khoảng cách, đứng xa đối phương một chút.
Tiểu Điệp đứng im một góc tường và nói: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn hỏi một chút, có phải cô thích anh Tần không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Điệp khẽ đỏ lên. Cô gái im lặng cúi đầu.
“Tôi thích ai có liên quan gì tới anh?”
Người kia vừa mới chạy tới đã hỏi chuyện cá nhân khiến Tiểu Điệp tức giận chỉ muốn chửi cho một trận.
Thế nhưng đối phương không hề tỏ ra tức giận.
Người này chỉ thở dài nói với Tiểu Điệp: “Nếu đã thích anh Tần thì cô nên để ý tới Vương Thuyền Quyên”.
Tiểu Điệp khẽ chau mày.
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Thời gian này Vương Thuyền Quyên luôn chăm sóc Tiểu Điệp. Cũng giống như Tần Cao Văn, cô coi Tiểu Điệp như em gái.
Cô luôn tỏ ra chu đáo và gần gũi.
Vậy mà người này cố tình hạ thấp Vương Thuyền Quyên khiến Tiểu Điệp cảm thấy ghê tởm.
Người mặc đồ đen nở nụ cười khổ: “Vương Thuyền Quyên, kẻ lừa gạt đó đúng là lợi hại. Không ngờ đến cả Tiểu Điệp cũng tin cô ta”.
Tiểu Điệp tức giận lắm.
“Tôi nói cho mà biết, nếu còn dám nói xấu chị ấy thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
Người này nhắm mắt lại để lộ vẻ thương cảm.
Nhìn trông có vẻ rất đau khổ.
Rồi kẻ này tiếp tục nới với Tiểu Điệp: “Tôi nói cô biết, thực ra Vương Thuyền Quyên đúng ra là vợ của tôi”.
“Anh ngậm miệng lại đi!”
Tiểu Điệp chỉ thẳng tay vào người đàn ông và gầm lên. Tên này đúng là ngông cuồng và quá đáng.
Dám sỉ nhục Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên.
“Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật”.
Người đàn ông thở dài: “Tôi và Vương Thuyền Quyên vốn có hôn ước. Cô ấy đúng ra đã kết hôn với tôi rồi. Sau đó cô ấy đá tôi và ở bên cạnh Tần Cao Văn”.
“Thực ra chỉ cần bọn họ yêu thương thật lòng thì tôi cũng không cảm thấy gì nhưng sau đó tôi mới biết, Vương Thuyền Quyên tiếp cận Tần Cao Văn là vì nhắm vào tiền của anh ấy”.
“Hơn nữa…Vương Thuyền Quyên mỗi ngày đều bỏ thuốc mãn tính vào đồ ăn của Tần Cao Văn là để hại chết anh ấy và như vậy cô ta có thể có được tài sản”.
Hiện tại Tần Cao Văn có bao nhiêu tiền thì Tiểu Điệp không rõ. Nhưng cô gái có thể khẳng định anh chắc chắn là một người vô cùng giàu có.
Vậy nên việc Vương Thuyền Quyên tiếp cận anh vì tiền không phải là không có khả năng.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh chứ?”
Thông qua thời gian tiếp xúc với Vương Thuyền Quyên, Tiểu Điệp có thể cảm nhận được rõ ràng đối phương là một người lương thiện, sao có thể vì tiền mà làm những ra những chuyện bỉ ổi, vô liêm sỉ như vậy được.
Hơn nữa đối phương chẳng có chứng cứ gì đã ngậm máu phu người, thật khiến người khác ghê tởm.
Người này nói tiếp: “Cô Tiểu Điệp, cô không tin tôi là bình thường. Nếu như tôi đứng ở lập trường của cô thì có lẽ cũng sẽ sinh nghi”.
Tiểu Điệp không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Nếu cô không tin thì tối nay có thể tìm dưới gầm gường của Vương Thuyền Quyên. Mấy ngày này Vương Thuyền Quyên đều tăng ca, rất muộn mới về nhà”.
“Cô nhất định sẽ tìm thấy dưới đó một túi bột màu trắng, đó chính là độc dược mãn tính”.
“Loại độc dược này nếu dùng trong thời gian dài thì sẽ rất ảnh hưởng”.
Ban đầu thái độ của Tiểu Điệp vô cùng kiên định, cô không hề tin những gì đối phương nói. Nhưng bây giờ thì cô gái cũng đã bắt đầu dao động.
Lẽ nào những gì kẻ này nói đều là thật sao.
Người đàn ông tiếp tục: “Tôi rất phục anh Tần, anh ấy là một người tài giỏi. Vương Thuyền Quyên có thể ở cạnh anh ấy, tôi không cảm thấy có gì đáng buồn. Nhưng nếu cô gái đó hãm hại anh Tần thì tôi không thể nhắm mắt ngó lơ được”.
“Giai đoạn gần đây tôi luôn âm thầm theo dõi, muốn tìm cơ hội nói ra chân tướng sự việc cho anh Tần nhưng vẫn chưa tìm được”.
“Tôi biết cô rất thích anh ấy, cô sẽ không để cho Vương Thuyền Quyên tự do tác oai tác quái”.
Tiểu Điệp rơi vào im lặng.
Nếu như những gì đối phương vừa nói là sự thật, cô mà còn nhắm mắt ngó lơ thì khác gì đã hại chết Tần Cao Văn.
Không được!
Tiểu Điệp cần phải có đối sách ứng phó. Cô nhất định sẽ nghe ngóng tin tức.
Nếu như không phát hiện ra bất cứ thứ gì dưới gầm giường thì quá tốt. Còn nếu có thì chắc chắn Tiểu Điệp sẽ không bỏ qua cho Vương Thuyền Quyên.
Cô gái không cho phép bất kỳ ai làm hại Tần Cao Văn.
“Tôi…tôi biết rồi!”
Tiểu Điệp trả lời.
Thấy đối phương miễn cưỡng đáp lại thì người mặc đồ đen khẽ thở phào. Mắt kẻ này lấp láy nhưng nhanh chóng giấu nhem dáng vẻ đó đi.
Kế hoạch cuối cùng cũng thành công rồi.
Chỉ cần thái độ của Tiểu Điệp không còn bài trừ mãnh liệt như trước đó nữa thì kế hoạch của kẻ này đã thành công được một nửa.
“Tiểu Điệp vậy tôi đi trước nhé. Sự an toàn của anh Tần nhờ vả cả vào cô rồi”.
Tiểu Điệp hoang mang gật đầu.
Người mặc đồ đen quay người rời đi, biến mất trong con hẻm nhỏ âm u.
Ngày hôm sau.
Tối nay Vương Thuyền Quyên tăng ca, ở nhà chỉ có Tiểu Điệp và Đóa Đóa.
Đóa Đóa đang xem tivi, cô bé vui vẻ lắm nên không để ý tới Tiểu Điệp.
Cô gái hơi căng thẳng, tay đổ mồ hôi ướt nhẹp và bỗng thấy chột dạ.
Một lúc sau Tiểu Điệp đứng dậy, từ từ đi lên tầng hai.
Phòng của Vương Thuyền Quyên không hề khóa cửa.
Tâm trạng của Tiểu Điệp hết sức phức tạp, cô gái hi vọng có thể tìm thấy loại độc dược mãn tính đó dưới gầm giường để có thể quang minh chính đại bôi nhọ Vương Thuyền Quyên.
Vương Thuyên Quyên và Tần Cao Văn đúng là trời sinh một cặp. Tiểu Điệp có đủ tự tin vào vẻ ngoài của mình nhưng so với đối phương thì vẫn kém hơn đôi phần.
Vương Thuyền Quyên thật sự rất đẹp. Hơn nữa khí chất của cô vô cùng thoát tục, không phải là thứ mà người thường có thể đem ra so sánh được.
Tần Cao Văn ở bên cô ấy có thể nói là một lựa chọn thông minh, sáng suốt.
Bản thân Tiểu Điệp sao có thể đố kỵ được?
Chỉ đơn giản là phúc phần không đủ mà thôi.
Uống xong lon coca, Tiểu Điệp dùng hết sức ném cái lon đi thật xa.
Cô gái muốn ra ngoài đi dạo.
Hiện tại mỗi tháng Tần Cao Văn đều đưa cho cô mấy chục ngàn tệ tiêu vặt và đối xử với cô như em gái.
Từ trên lầu bước xuống chưa được vài bước thì Tiểu Điệp nghe thấy có người gọi mình.
“Tiểu Điệp!”
Ban đầu Tiểu Điệp còn tưởng là ảo giác nhưng sau đó âm thanh càng lúc càng lớn hơn.
Tiểu Điệp quay người lại nhìn. Một bóng hình chạy tới trước mặt cô, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.
“Chào cô Tiểu Điệp”.
Người này khá xa lạ, Tiểu Điệp chưa gặp bao giờ nên cảm thấy kỳ lạ.
Cô không biết đối phương là ai.
“Xin hỏi, anh là…”
Tiểu Điệp để lộ vẻ nghi ngờ.
Người kia vội vàng trả lời: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có việc tìm cô”.
Sau khi bị sỉ nhục thì lúc này Tiểu Điệp luôn cảm thấy cảnh giác với người khác. Cô vô thức kéo dãn khoảng cách, đứng xa đối phương một chút.
Tiểu Điệp đứng im một góc tường và nói: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn hỏi một chút, có phải cô thích anh Tần không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Điệp khẽ đỏ lên. Cô gái im lặng cúi đầu.
“Tôi thích ai có liên quan gì tới anh?”
Người kia vừa mới chạy tới đã hỏi chuyện cá nhân khiến Tiểu Điệp tức giận chỉ muốn chửi cho một trận.
Thế nhưng đối phương không hề tỏ ra tức giận.
Người này chỉ thở dài nói với Tiểu Điệp: “Nếu đã thích anh Tần thì cô nên để ý tới Vương Thuyền Quyên”.
Tiểu Điệp khẽ chau mày.
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Thời gian này Vương Thuyền Quyên luôn chăm sóc Tiểu Điệp. Cũng giống như Tần Cao Văn, cô coi Tiểu Điệp như em gái.
Cô luôn tỏ ra chu đáo và gần gũi.
Vậy mà người này cố tình hạ thấp Vương Thuyền Quyên khiến Tiểu Điệp cảm thấy ghê tởm.
Người mặc đồ đen nở nụ cười khổ: “Vương Thuyền Quyên, kẻ lừa gạt đó đúng là lợi hại. Không ngờ đến cả Tiểu Điệp cũng tin cô ta”.
Tiểu Điệp tức giận lắm.
“Tôi nói cho mà biết, nếu còn dám nói xấu chị ấy thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
Người này nhắm mắt lại để lộ vẻ thương cảm.
Nhìn trông có vẻ rất đau khổ.
Rồi kẻ này tiếp tục nới với Tiểu Điệp: “Tôi nói cô biết, thực ra Vương Thuyền Quyên đúng ra là vợ của tôi”.
“Anh ngậm miệng lại đi!”
Tiểu Điệp chỉ thẳng tay vào người đàn ông và gầm lên. Tên này đúng là ngông cuồng và quá đáng.
Dám sỉ nhục Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên.
“Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật”.
Người đàn ông thở dài: “Tôi và Vương Thuyền Quyên vốn có hôn ước. Cô ấy đúng ra đã kết hôn với tôi rồi. Sau đó cô ấy đá tôi và ở bên cạnh Tần Cao Văn”.
“Thực ra chỉ cần bọn họ yêu thương thật lòng thì tôi cũng không cảm thấy gì nhưng sau đó tôi mới biết, Vương Thuyền Quyên tiếp cận Tần Cao Văn là vì nhắm vào tiền của anh ấy”.
“Hơn nữa…Vương Thuyền Quyên mỗi ngày đều bỏ thuốc mãn tính vào đồ ăn của Tần Cao Văn là để hại chết anh ấy và như vậy cô ta có thể có được tài sản”.
Hiện tại Tần Cao Văn có bao nhiêu tiền thì Tiểu Điệp không rõ. Nhưng cô gái có thể khẳng định anh chắc chắn là một người vô cùng giàu có.
Vậy nên việc Vương Thuyền Quyên tiếp cận anh vì tiền không phải là không có khả năng.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh chứ?”
Thông qua thời gian tiếp xúc với Vương Thuyền Quyên, Tiểu Điệp có thể cảm nhận được rõ ràng đối phương là một người lương thiện, sao có thể vì tiền mà làm những ra những chuyện bỉ ổi, vô liêm sỉ như vậy được.
Hơn nữa đối phương chẳng có chứng cứ gì đã ngậm máu phu người, thật khiến người khác ghê tởm.
Người này nói tiếp: “Cô Tiểu Điệp, cô không tin tôi là bình thường. Nếu như tôi đứng ở lập trường của cô thì có lẽ cũng sẽ sinh nghi”.
Tiểu Điệp không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Nếu cô không tin thì tối nay có thể tìm dưới gầm gường của Vương Thuyền Quyên. Mấy ngày này Vương Thuyền Quyên đều tăng ca, rất muộn mới về nhà”.
“Cô nhất định sẽ tìm thấy dưới đó một túi bột màu trắng, đó chính là độc dược mãn tính”.
“Loại độc dược này nếu dùng trong thời gian dài thì sẽ rất ảnh hưởng”.
Ban đầu thái độ của Tiểu Điệp vô cùng kiên định, cô không hề tin những gì đối phương nói. Nhưng bây giờ thì cô gái cũng đã bắt đầu dao động.
Lẽ nào những gì kẻ này nói đều là thật sao.
Người đàn ông tiếp tục: “Tôi rất phục anh Tần, anh ấy là một người tài giỏi. Vương Thuyền Quyên có thể ở cạnh anh ấy, tôi không cảm thấy có gì đáng buồn. Nhưng nếu cô gái đó hãm hại anh Tần thì tôi không thể nhắm mắt ngó lơ được”.
“Giai đoạn gần đây tôi luôn âm thầm theo dõi, muốn tìm cơ hội nói ra chân tướng sự việc cho anh Tần nhưng vẫn chưa tìm được”.
“Tôi biết cô rất thích anh ấy, cô sẽ không để cho Vương Thuyền Quyên tự do tác oai tác quái”.
Tiểu Điệp rơi vào im lặng.
Nếu như những gì đối phương vừa nói là sự thật, cô mà còn nhắm mắt ngó lơ thì khác gì đã hại chết Tần Cao Văn.
Không được!
Tiểu Điệp cần phải có đối sách ứng phó. Cô nhất định sẽ nghe ngóng tin tức.
Nếu như không phát hiện ra bất cứ thứ gì dưới gầm giường thì quá tốt. Còn nếu có thì chắc chắn Tiểu Điệp sẽ không bỏ qua cho Vương Thuyền Quyên.
Cô gái không cho phép bất kỳ ai làm hại Tần Cao Văn.
“Tôi…tôi biết rồi!”
Tiểu Điệp trả lời.
Thấy đối phương miễn cưỡng đáp lại thì người mặc đồ đen khẽ thở phào. Mắt kẻ này lấp láy nhưng nhanh chóng giấu nhem dáng vẻ đó đi.
Kế hoạch cuối cùng cũng thành công rồi.
Chỉ cần thái độ của Tiểu Điệp không còn bài trừ mãnh liệt như trước đó nữa thì kế hoạch của kẻ này đã thành công được một nửa.
“Tiểu Điệp vậy tôi đi trước nhé. Sự an toàn của anh Tần nhờ vả cả vào cô rồi”.
Tiểu Điệp hoang mang gật đầu.
Người mặc đồ đen quay người rời đi, biến mất trong con hẻm nhỏ âm u.
Ngày hôm sau.
Tối nay Vương Thuyền Quyên tăng ca, ở nhà chỉ có Tiểu Điệp và Đóa Đóa.
Đóa Đóa đang xem tivi, cô bé vui vẻ lắm nên không để ý tới Tiểu Điệp.
Cô gái hơi căng thẳng, tay đổ mồ hôi ướt nhẹp và bỗng thấy chột dạ.
Một lúc sau Tiểu Điệp đứng dậy, từ từ đi lên tầng hai.
Phòng của Vương Thuyền Quyên không hề khóa cửa.
Tâm trạng của Tiểu Điệp hết sức phức tạp, cô gái hi vọng có thể tìm thấy loại độc dược mãn tính đó dưới gầm giường để có thể quang minh chính đại bôi nhọ Vương Thuyền Quyên.