Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220: 220: Cô Lại Gả Cho Phó Vân Tiêu Lần Nữa Sao
Thế nhưng không ngờ Phó Vân Tiêu lại gật đầu đồng ý, hắn nói với cô: “Được.”
Bạch Tô hơi sững sờ, trên tay truyền tới hơi ấm từ bàn tay to lớn của của Phó Vân Tiêu, cô cũng nắm chặt lấy tay hắn.
Hai người chậm rãi đi vào trung tâm của công viên, ở đây có một bãi đất trống, xa xa có một hồ nước.
Lúc Phó Vân Tiêu dựng lều trại thì Bạch Tô đứng ngắm nhìn ánh trăng chiếu long lanh xuống mặt hồ.
Ở bên mé hồ còn có một chiếc thuyền gỗ nhỏ, Bạch Tô ngây ngốc đứng nhìn chiếc thuyền.
Sau khi Phó Vân Tiêu dựng lều trại trong thì hắn đi tới bên cạnh Bạch Tô.
“Đi, chúng ta lên đó ngồi.”
Bạch Tô kinh ngạc quay đầu lại.
Bây giờ trời đã khuya lắm rồi, xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Tuổi tác của cô và Phó Vân Tiêu cũng không còn trẻ trung như những năm tháng đại học nữa.
Nhưng mà không hiểu tại sao khi Phó Vân Tiêu đưa ra đề nghị đó, Bạch Tô lại cảm thấy dòng thời gian như đang lặng lẽ trôi ngược lại.
Vì thế cô đưa tay cho Phó Vân Tiêu.
Sau khi Phó Vân Tiêu lên thuyền, hắn cẩn thận nắm tay Bạch Tô đón cô lên thuyền.
Khi hai lên thuyền, họ cảm thấy ánh trăng càng sáng rõ hơn, ánh trăng trong trẻo chiếu lên mặt hồ.
Phó Vân Tiêu và Bạch Tô nằm trên thuyền ngước mặt lên ngắm trăng mặc cho chiếc thuyền chầm chậm chảy theo dòng nước.
Bạch Tô nằm ở bên cạnh, cô đột nhiên lên tiếng nói với Phó Vân Tiêu: “Hồi còn nhỏ, em nhớ khi còn ở trường học em luôn bị bắt nạt bởi vì em không có ba.
Có một hôm em bỏ nhà đi tìm ba thế nhưng lại bị lạc đường trong công viên.”
Xung quanh bốn bề yên tĩnh, giọng nói của Bạch Tô lại chậm rãi.
Vì thế càng khiến xung quanh trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.
“Sau đó em trốn ở một chiếc xích đu ngồi khóc, khóc mãi khóc mãi, trời cũng đã tối, sao cũng đã lên cao.
Đột nhiên em ngẩng đầu lên thì thấy bầu trời đầy sao, hình như chỉ trong chốc lát tất cả những ưu phiền đều đã tan biến rồi.”
Phó Vân Tiêu ở bên cạnh yên lặng nghe Bạch Tô nói chuyện, bàn tay của hắn khẽ nắm chặt tay cô.
Hồi lâu sau Bạch Tô mới hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Phó Vân Tiêu, nếu như chúng ta kết hôn thì có phải sẽ không ly hôn nữa không?”
Phó Vân Tiêu ừ một tiếng.
Ánh mắt của Bạch Tô hơi trầm xuống, cô nói: “Bởi vì từ nhỏ em đã không có ba vì thế em có thể hiểu được khát vọng có ba của Bạch Tiểu Bạch.
Nhưng mà tình cảm của con người vô cùng kỳ lạ, nếu như không có thì cả đời này không có cũng chẳng sao, đôi khi cảm thấy mất mát một xíu rồi thôi.
Nhưng mà… có rồi lại mất đi thì loại mất mát này vô cùng lớn.”
“Em yên tâm.”
Bạch Tô vừa nói xong, Phó Vân Tiêu liền lên tiếng an ủi cô.
“Tôi sẽ không để em và Tiểu Bạch cô đơn nữa.”
Bạch Tô không nói gì nữa, thậm chí ngay cả tiếng “ừm” cũng chẳng đáp lại.
Cô chậm rãi nhắm mắt, lời nói của Phó Vân Tiêu đem lại cho cô cảm giác vô cùng bình thản.
Thậm chí cô còn không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào.
Phó Vân Tiêu ngắm nhìn bầu trời sao trên cao, trong đó có một ngôi sao rất sáng.
Người chết rồi, sẽ trở thành ngôi sao trên trời nhỉ.
Trước năm 10 tuổi Phó Vân Tiêu rất tin vào điều đó.
Sau năm 10 tuổi, khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy ông Phó lại có thêm một người phụ nữ mới thì hắn không còn tin nữa.
Bởi vì nếu như người chết rồi sẽ trở thành ngôi sao trên trời thì khi mẹ hắn trở thành ngôi sao đó thì vẫn có thể nhìn xuống mặt đất và thấy cảnh ông Phó cùng với người phụ nữ mới kia.
Vậy thì chắc chắn mẹ hắn ở trên bầu trời sẽ rất đau khổ.
Phó Vân Tiêu không muốn mẹ hắn phải đau khổ nữa, vì thế hắn thà tin rằng người chết rồi nghĩa là đã chết rồi còn hơn.
Lúc Bạch Tô tỉnh lại thì đúng lúc chiếc thuyền đã cập vào bờ.
Cô vươn vai vài cái, vốn dĩ chỉ nghỉ ngơi một lát thôi thế nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khỏe khoắn hơn hẳn.
Phó Vân Tiêu lái xe đưa Bạch Tô trở về nhà.
Bạch Tô không muốn nghỉ ngơi tiếp.
Nếu như không phải tối qua ngồi thuyền thì cô cũng không nhớ lại những chuyện khi xưa.
Bởi vì đã nhớ lại những chuyện hồi nhỏ nên Bạch Tô lại muốn tới thăm mộ mẹ.
Công việc của Phó Vân Tiêu rất bận, công việc hôm nay của hắn đã phải sắp xếp từ nửa tháng trước vì thế không thể thay đổi lịch trình được.
Vì thế sau khi Phó Vân Tiêu đi làm, Bạch Tô tự mình bắt taxi đi tới nghĩa trang Bán Sơn.
Xuống xe, Bạch Tô chậm rãi đi về phía mộ của mẹ.
Từ xa cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mộ.
Cô chỉ có thể nhìn thấy dáng người thẳng tắp, anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, góc áo bị gió thổi bay lên.
Anh ta khom lưng đặt bó hoa cúc xuống trước mộ sau đó lên tiếng nói gì đó.
Bạch Tô đứng cách đó quá xa nên không nghe rõ người đàn ông đó đang nói gì, vì thế cô chậm rãi đi tới gần ngôi mộ.
Mùa thu đã tới, trên mặt đất rơi đầy lá cây.
Bạch Tô không cẩn thận dẫm phải nên đã phát ra tiếng động.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông kia vội vàng xoay người lại nhìn về phía phát ra tiếng động.
Lúc này Bạch Tô cũng mới nhìn rõ diện mạo của anh ta.
“Bác sỹ Bạch, Bạch Thiệu?”
Bạch Tô khó tin khi nhìn thấy Bạch Thiệu xuất hiện ở đây.
Khi Bạch Thiệu nhìn thấy Bạch Tô thì anh ta mỉm cười, rõ ràng là có chút gượng gạo nói với Bạch Tô: “Lúc trước khi còn ở Mỹ tôi đã từng nói chuyện với dì vài lần, dì qua đời tôi cũng rất lấy làm tiếc vì thế nên mới tới thăm.”
Bạch Tô cũng không nghi ngờ gì về tính chân thực trong lời nói này của Bạch Thiệu.
Trước kia khi còn là bác sỹ thực tập cô cũng chơi cùng một số bệnh nhân, vì thế chuyện bác sỹ tưởng nhớ bệnh nhân cũng là chuyện bình thường.
“Cảm ơn anh.”
Bạch Tô nói, cô cũng đặt bó hoa cúc mình mua lên trước mộ của mẹ.
“Vậy tôi về bệnh viện trước đây.”
Bạch Thiệu nhìn Bạch Tô, anh ta muốn đi về.
Thế nhưng Bạch Too lại ngăn Bạch Thiệu lại: “Bác sỹ Bạch, anh đợi tôi một lát, chúng ta về cùng nhau.”
“Tôi không lái xe tới, ở đây cũng khó bắt taxi.”
Bạch Tô đã nói những lời này thì Bạch Thiệu cũng khó mà từ chối.
Bạch Tô quét dọn mộ cho mẹ.
Bởi vì Bạch Thiệu có ở đây nên nỗi buồn trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều.
Vì thế lần này cô quét dọn rất nhanh đã xong rồi.
Lúc Bạch Tô cùng Bạch Thiệu ra khỏi nghĩa trang cô mới hỏi Bạch Thiệu một số chuyện liên quan tới mẹ mình.
Những chuyện Bạch Thiệu kể toàn là những chuyện rất vụn vặt.
Thậm chí cũng không có nói nhiều.
Nhưng mà không biết tại sao… trước kia Bạch Tô và Bạch Thiệu không tiếp xúc nhiều nên cô cũng không để ý tới sự tồn tại của anh ta cho lắm.
Nhưng mà hôm nay, có lẽ là vì bác sỹ Bạch Thiệu tới thăm mộ mẹ cô vì thế cô đột nhiên có thiện cảm với anh ta, có cảm giác đã thân thiết hơn nhiều.
Sau khi lên xe, hai người chầm chậm lái xe đi về hướng thành phố.
Vốn dĩ chỉ là lái xe bình thường.
Nhưng mà khi xe đi vào trong thành phố, Bạch Tô đột nhiên sững người!
Bởi vì hôm qua Phó Vân Tiêu đã cầu hôn cô rồi, màn cầu hôn đó quá đơn điệu nên hôm nay tất cả các màn hình LED, quảng cáo ô tô… tất cả các biển quảng cáo đều bị Phó Vân Tiêu viết lời tỏ tình lên.
Trong lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, rõ ràng Bạch Tô cảm nhận được ánh mắt Bạch Thiệu nhìn về những tấm biển quảng cáo đó.
Sau đó anh ta thờ ơ hỏi một câu: “Cô lại gả cho Phó Vân Tiêu lần nữa sao?”
Bạch Tô hơi sững người, một lát sau cô mới đáp: “Ừm.”
“Cô yêu Phó Vân Tiêu không?”
Bạch Thiệu lại hỏi.
Bạch Tô không trả lời mà hỏi vặn lại một câu: “Anh muốn làm thuyết khách cho Phó Cảnh Hoài à?”.
Bạch Tô hơi sững sờ, trên tay truyền tới hơi ấm từ bàn tay to lớn của của Phó Vân Tiêu, cô cũng nắm chặt lấy tay hắn.
Hai người chậm rãi đi vào trung tâm của công viên, ở đây có một bãi đất trống, xa xa có một hồ nước.
Lúc Phó Vân Tiêu dựng lều trại thì Bạch Tô đứng ngắm nhìn ánh trăng chiếu long lanh xuống mặt hồ.
Ở bên mé hồ còn có một chiếc thuyền gỗ nhỏ, Bạch Tô ngây ngốc đứng nhìn chiếc thuyền.
Sau khi Phó Vân Tiêu dựng lều trại trong thì hắn đi tới bên cạnh Bạch Tô.
“Đi, chúng ta lên đó ngồi.”
Bạch Tô kinh ngạc quay đầu lại.
Bây giờ trời đã khuya lắm rồi, xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Tuổi tác của cô và Phó Vân Tiêu cũng không còn trẻ trung như những năm tháng đại học nữa.
Nhưng mà không hiểu tại sao khi Phó Vân Tiêu đưa ra đề nghị đó, Bạch Tô lại cảm thấy dòng thời gian như đang lặng lẽ trôi ngược lại.
Vì thế cô đưa tay cho Phó Vân Tiêu.
Sau khi Phó Vân Tiêu lên thuyền, hắn cẩn thận nắm tay Bạch Tô đón cô lên thuyền.
Khi hai lên thuyền, họ cảm thấy ánh trăng càng sáng rõ hơn, ánh trăng trong trẻo chiếu lên mặt hồ.
Phó Vân Tiêu và Bạch Tô nằm trên thuyền ngước mặt lên ngắm trăng mặc cho chiếc thuyền chầm chậm chảy theo dòng nước.
Bạch Tô nằm ở bên cạnh, cô đột nhiên lên tiếng nói với Phó Vân Tiêu: “Hồi còn nhỏ, em nhớ khi còn ở trường học em luôn bị bắt nạt bởi vì em không có ba.
Có một hôm em bỏ nhà đi tìm ba thế nhưng lại bị lạc đường trong công viên.”
Xung quanh bốn bề yên tĩnh, giọng nói của Bạch Tô lại chậm rãi.
Vì thế càng khiến xung quanh trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết.
“Sau đó em trốn ở một chiếc xích đu ngồi khóc, khóc mãi khóc mãi, trời cũng đã tối, sao cũng đã lên cao.
Đột nhiên em ngẩng đầu lên thì thấy bầu trời đầy sao, hình như chỉ trong chốc lát tất cả những ưu phiền đều đã tan biến rồi.”
Phó Vân Tiêu ở bên cạnh yên lặng nghe Bạch Tô nói chuyện, bàn tay của hắn khẽ nắm chặt tay cô.
Hồi lâu sau Bạch Tô mới hỏi Phó Vân Tiêu một câu: “Phó Vân Tiêu, nếu như chúng ta kết hôn thì có phải sẽ không ly hôn nữa không?”
Phó Vân Tiêu ừ một tiếng.
Ánh mắt của Bạch Tô hơi trầm xuống, cô nói: “Bởi vì từ nhỏ em đã không có ba vì thế em có thể hiểu được khát vọng có ba của Bạch Tiểu Bạch.
Nhưng mà tình cảm của con người vô cùng kỳ lạ, nếu như không có thì cả đời này không có cũng chẳng sao, đôi khi cảm thấy mất mát một xíu rồi thôi.
Nhưng mà… có rồi lại mất đi thì loại mất mát này vô cùng lớn.”
“Em yên tâm.”
Bạch Tô vừa nói xong, Phó Vân Tiêu liền lên tiếng an ủi cô.
“Tôi sẽ không để em và Tiểu Bạch cô đơn nữa.”
Bạch Tô không nói gì nữa, thậm chí ngay cả tiếng “ừm” cũng chẳng đáp lại.
Cô chậm rãi nhắm mắt, lời nói của Phó Vân Tiêu đem lại cho cô cảm giác vô cùng bình thản.
Thậm chí cô còn không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào.
Phó Vân Tiêu ngắm nhìn bầu trời sao trên cao, trong đó có một ngôi sao rất sáng.
Người chết rồi, sẽ trở thành ngôi sao trên trời nhỉ.
Trước năm 10 tuổi Phó Vân Tiêu rất tin vào điều đó.
Sau năm 10 tuổi, khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy ông Phó lại có thêm một người phụ nữ mới thì hắn không còn tin nữa.
Bởi vì nếu như người chết rồi sẽ trở thành ngôi sao trên trời thì khi mẹ hắn trở thành ngôi sao đó thì vẫn có thể nhìn xuống mặt đất và thấy cảnh ông Phó cùng với người phụ nữ mới kia.
Vậy thì chắc chắn mẹ hắn ở trên bầu trời sẽ rất đau khổ.
Phó Vân Tiêu không muốn mẹ hắn phải đau khổ nữa, vì thế hắn thà tin rằng người chết rồi nghĩa là đã chết rồi còn hơn.
Lúc Bạch Tô tỉnh lại thì đúng lúc chiếc thuyền đã cập vào bờ.
Cô vươn vai vài cái, vốn dĩ chỉ nghỉ ngơi một lát thôi thế nhưng bây giờ cô lại cảm thấy khỏe khoắn hơn hẳn.
Phó Vân Tiêu lái xe đưa Bạch Tô trở về nhà.
Bạch Tô không muốn nghỉ ngơi tiếp.
Nếu như không phải tối qua ngồi thuyền thì cô cũng không nhớ lại những chuyện khi xưa.
Bởi vì đã nhớ lại những chuyện hồi nhỏ nên Bạch Tô lại muốn tới thăm mộ mẹ.
Công việc của Phó Vân Tiêu rất bận, công việc hôm nay của hắn đã phải sắp xếp từ nửa tháng trước vì thế không thể thay đổi lịch trình được.
Vì thế sau khi Phó Vân Tiêu đi làm, Bạch Tô tự mình bắt taxi đi tới nghĩa trang Bán Sơn.
Xuống xe, Bạch Tô chậm rãi đi về phía mộ của mẹ.
Từ xa cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mộ.
Cô chỉ có thể nhìn thấy dáng người thẳng tắp, anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, góc áo bị gió thổi bay lên.
Anh ta khom lưng đặt bó hoa cúc xuống trước mộ sau đó lên tiếng nói gì đó.
Bạch Tô đứng cách đó quá xa nên không nghe rõ người đàn ông đó đang nói gì, vì thế cô chậm rãi đi tới gần ngôi mộ.
Mùa thu đã tới, trên mặt đất rơi đầy lá cây.
Bạch Tô không cẩn thận dẫm phải nên đã phát ra tiếng động.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông kia vội vàng xoay người lại nhìn về phía phát ra tiếng động.
Lúc này Bạch Tô cũng mới nhìn rõ diện mạo của anh ta.
“Bác sỹ Bạch, Bạch Thiệu?”
Bạch Tô khó tin khi nhìn thấy Bạch Thiệu xuất hiện ở đây.
Khi Bạch Thiệu nhìn thấy Bạch Tô thì anh ta mỉm cười, rõ ràng là có chút gượng gạo nói với Bạch Tô: “Lúc trước khi còn ở Mỹ tôi đã từng nói chuyện với dì vài lần, dì qua đời tôi cũng rất lấy làm tiếc vì thế nên mới tới thăm.”
Bạch Tô cũng không nghi ngờ gì về tính chân thực trong lời nói này của Bạch Thiệu.
Trước kia khi còn là bác sỹ thực tập cô cũng chơi cùng một số bệnh nhân, vì thế chuyện bác sỹ tưởng nhớ bệnh nhân cũng là chuyện bình thường.
“Cảm ơn anh.”
Bạch Tô nói, cô cũng đặt bó hoa cúc mình mua lên trước mộ của mẹ.
“Vậy tôi về bệnh viện trước đây.”
Bạch Thiệu nhìn Bạch Tô, anh ta muốn đi về.
Thế nhưng Bạch Too lại ngăn Bạch Thiệu lại: “Bác sỹ Bạch, anh đợi tôi một lát, chúng ta về cùng nhau.”
“Tôi không lái xe tới, ở đây cũng khó bắt taxi.”
Bạch Tô đã nói những lời này thì Bạch Thiệu cũng khó mà từ chối.
Bạch Tô quét dọn mộ cho mẹ.
Bởi vì Bạch Thiệu có ở đây nên nỗi buồn trong lòng cô cũng vơi đi ít nhiều.
Vì thế lần này cô quét dọn rất nhanh đã xong rồi.
Lúc Bạch Tô cùng Bạch Thiệu ra khỏi nghĩa trang cô mới hỏi Bạch Thiệu một số chuyện liên quan tới mẹ mình.
Những chuyện Bạch Thiệu kể toàn là những chuyện rất vụn vặt.
Thậm chí cũng không có nói nhiều.
Nhưng mà không biết tại sao… trước kia Bạch Tô và Bạch Thiệu không tiếp xúc nhiều nên cô cũng không để ý tới sự tồn tại của anh ta cho lắm.
Nhưng mà hôm nay, có lẽ là vì bác sỹ Bạch Thiệu tới thăm mộ mẹ cô vì thế cô đột nhiên có thiện cảm với anh ta, có cảm giác đã thân thiết hơn nhiều.
Sau khi lên xe, hai người chầm chậm lái xe đi về hướng thành phố.
Vốn dĩ chỉ là lái xe bình thường.
Nhưng mà khi xe đi vào trong thành phố, Bạch Tô đột nhiên sững người!
Bởi vì hôm qua Phó Vân Tiêu đã cầu hôn cô rồi, màn cầu hôn đó quá đơn điệu nên hôm nay tất cả các màn hình LED, quảng cáo ô tô… tất cả các biển quảng cáo đều bị Phó Vân Tiêu viết lời tỏ tình lên.
Trong lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, rõ ràng Bạch Tô cảm nhận được ánh mắt Bạch Thiệu nhìn về những tấm biển quảng cáo đó.
Sau đó anh ta thờ ơ hỏi một câu: “Cô lại gả cho Phó Vân Tiêu lần nữa sao?”
Bạch Tô hơi sững người, một lát sau cô mới đáp: “Ừm.”
“Cô yêu Phó Vân Tiêu không?”
Bạch Thiệu lại hỏi.
Bạch Tô không trả lời mà hỏi vặn lại một câu: “Anh muốn làm thuyết khách cho Phó Cảnh Hoài à?”.