Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 202: Dưới Sân Khấu Đấu Miệng, Lên Sân Khấu Đấu Chân.
... "Đúng thế, chúng ta đều không phải người trong nghề, anh nhìn giúp xem thế nào."
Ba của Tư Đồ Duệ cũng chủ động cười hùa theo.
Ánh mắt của Đường Mặc Trầm nhìn xuống thân hình của Tư Đồ Duệ
"Cũng được đấy."
Nếu như nghe được ba chữ này phát ra từ miệng người khác, ba mẹ của Tư Đồ Duệ nhất định sẽ bĩu môi đầy khinh bi, nhưng những lời nói đó lại được phát ra từ miệng của người này, điều đó khiến cho hai người họ mặt mày tươi tắn hơn hẳn.
Ở bên cạnh, Hứa Thế Huân cũng gật đầu mim cười.
Đứa trẻ Tiểu Duệ này đúng là không tồi, chỉ là cái tính cách vẫn nên sửa lại.
Nhà họ Hứa và nhà Tư Đồ cũng đã quen biết nhiều đời, Hứa Gia và Tư Đồ Duệ cũng xem như là cùng nhau lớn lên, Hứa Thế Huân tất nhiên là cũng hiếu rất rõ về Tư Đồ Duệ.
Tư Đồ Văn cũng đành mừng cho con trai, trên khuôn mặt cũng xem như đành chịu: "Ông chắc là vẫn chưa biết, toàn bộ đều bị ông nội chúng tôi chiểu hỏng rồi."
"Bọn trẻ bây giờ, được chiều chuộng quá mực." Bạch Dữ Trạch có vẻ không tán thành cho lắm. "Giống như chúng tôi, từ khi còn nhỏ tổi đã đào tạo giống như một người lính, không hề yếu ớt chút nào cả."
Bạch Dữ Trạch cũng là bậc tiền bối, hai vợ chồng nhà Tư Đồ không tiện phản đối, Hứa Thế Huân chỉ biết cười trù: "Con trai và con gái không giống nhau, con gái thì không cần khắc nghiệt như thế hay sao?"
Hứa Thế Huân cũng gần bốn mươi tuổi mới sinh ra đứa con gái Hứa Gia này nhà, bình thường cũng rất chiều chuộng.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Tư Đồ Duệ đã nhìn thấy sơ hở của đối phương, bay đến trước mặt, mạnh mẽ đá bề bên hông.
Ưng viên nam của đội Hai lùi về phía sau hai bước rồi bị ngã xuống sàn
Trận đầu tiên, Tư Đồ Duệ thắng.
Đội một bên phía này vừa hét lên reo hò vừa không ngừng tán thường.
"Thái tư, thật lợi hại!"
"Thái tư, vạn thọ!"
"Woa woa..."
Bùi Vân Khinh mim cười, chả trách Chung Linh cũng hết lời khen đứa trẻ này, nếu không tính cái tính khí càn quấy kia, thì cậu ta quả thật rất xuất chúng.
Nam huấn luyện của đội thứ Hai đứng dậy, đi lại phía Bạch Anh Tư, thì thầm với cô ta mấy câu, Bạch Anh Tư khẽ gật đầu.
Chung Linh đứng dậy, nhìn về phía Tư Đồ Duệ khẽ gật đầu, giữ chặt vai Tư Gia, thì thầm nhắc nhở.
"Không cần nóng vội, chi cần em kéo dài thời gian thì xem như chúng ta thắng rồi."
Trước đó hai đội bắn súng đã hòa nhau, Tư Đồ Duệ ban nãy cũng đã thắng một ván, trận này chi cần Hứa Gia không thua, đội Một nhất định sẽ thắng.
"Em biết rồi."
Hứa Gia gât đầu
Đó là danh dự của toàn đội, cô ấy tất nhiên không dám làm loạn.
"Đi nào."
Chung Linh vỗ nhẹ vai cô, Hứa Gia từ từ bước lên khán đài.
"Đứa trẻ Tiểu Gia này, đúng là càng lớn càng xinh đẹp, càng lớn càng nữ tính."
Mẹ của Tư Đồ Duệ, Vivien cũng không bỏ lỡ cơ hội mà khen ngợi.
Hứa Gia và Bạch Anh Tư đấu trên khán đài như thế này, Hứa Gia trong có vẻ nữ tính hơn còn Bạch Anh Tư thì giống Tomboy.
Đối với Vivien, cái cụm từ "nữ tính hơn" rõ ràng là khen ngợi Hứa Gia, nhưng trong thâm tâm lại đang chà đạp lên Bạch Tư Anh để đáp lại lời Bạch tướng quân nói về đửa con yếu ớt của mình khi nãy.
Mọi người đều là những người thông minh, trong lòng rất rõ, trong mắt Bạch tướng quân hiện hết chút gì đó khó chịu.
"Thời đại bây giờ, con gái chiếm một nửa, chỉ dựa vào vẻ đẹp thôi là không đủ."
Mấy vị phụ huynh trên khán đài đang tranh luận, hai cô gái cũng đã xuất chiêu.
Cả hai người đều giỏi võ cho nên họ không xuất chiêu quá nhiều, đánh qua đánh lại một hồi, họ bay nhảy dáng rất đẹp.
Bạch Anh Tư rõ ràng có kinh nghiệm hơn, sức mạnh cũng ăn đứt Hứa Gia.
Sau mấy lần giao đấu, Hứa Gia ở thế bất lợi, Hứa Thế Huân cau mày, Bạch Dũ Trạch thêm phần đắc ý.
"Trên sàn đấu chỉ xem sức lực chứ không xem mặt."...
Ba của Tư Đồ Duệ cũng chủ động cười hùa theo.
Ánh mắt của Đường Mặc Trầm nhìn xuống thân hình của Tư Đồ Duệ
"Cũng được đấy."
Nếu như nghe được ba chữ này phát ra từ miệng người khác, ba mẹ của Tư Đồ Duệ nhất định sẽ bĩu môi đầy khinh bi, nhưng những lời nói đó lại được phát ra từ miệng của người này, điều đó khiến cho hai người họ mặt mày tươi tắn hơn hẳn.
Ở bên cạnh, Hứa Thế Huân cũng gật đầu mim cười.
Đứa trẻ Tiểu Duệ này đúng là không tồi, chỉ là cái tính cách vẫn nên sửa lại.
Nhà họ Hứa và nhà Tư Đồ cũng đã quen biết nhiều đời, Hứa Gia và Tư Đồ Duệ cũng xem như là cùng nhau lớn lên, Hứa Thế Huân tất nhiên là cũng hiếu rất rõ về Tư Đồ Duệ.
Tư Đồ Văn cũng đành mừng cho con trai, trên khuôn mặt cũng xem như đành chịu: "Ông chắc là vẫn chưa biết, toàn bộ đều bị ông nội chúng tôi chiểu hỏng rồi."
"Bọn trẻ bây giờ, được chiều chuộng quá mực." Bạch Dữ Trạch có vẻ không tán thành cho lắm. "Giống như chúng tôi, từ khi còn nhỏ tổi đã đào tạo giống như một người lính, không hề yếu ớt chút nào cả."
Bạch Dữ Trạch cũng là bậc tiền bối, hai vợ chồng nhà Tư Đồ không tiện phản đối, Hứa Thế Huân chỉ biết cười trù: "Con trai và con gái không giống nhau, con gái thì không cần khắc nghiệt như thế hay sao?"
Hứa Thế Huân cũng gần bốn mươi tuổi mới sinh ra đứa con gái Hứa Gia này nhà, bình thường cũng rất chiều chuộng.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Tư Đồ Duệ đã nhìn thấy sơ hở của đối phương, bay đến trước mặt, mạnh mẽ đá bề bên hông.
Ưng viên nam của đội Hai lùi về phía sau hai bước rồi bị ngã xuống sàn
Trận đầu tiên, Tư Đồ Duệ thắng.
Đội một bên phía này vừa hét lên reo hò vừa không ngừng tán thường.
"Thái tư, thật lợi hại!"
"Thái tư, vạn thọ!"
"Woa woa..."
Bùi Vân Khinh mim cười, chả trách Chung Linh cũng hết lời khen đứa trẻ này, nếu không tính cái tính khí càn quấy kia, thì cậu ta quả thật rất xuất chúng.
Nam huấn luyện của đội thứ Hai đứng dậy, đi lại phía Bạch Anh Tư, thì thầm với cô ta mấy câu, Bạch Anh Tư khẽ gật đầu.
Chung Linh đứng dậy, nhìn về phía Tư Đồ Duệ khẽ gật đầu, giữ chặt vai Tư Gia, thì thầm nhắc nhở.
"Không cần nóng vội, chi cần em kéo dài thời gian thì xem như chúng ta thắng rồi."
Trước đó hai đội bắn súng đã hòa nhau, Tư Đồ Duệ ban nãy cũng đã thắng một ván, trận này chi cần Hứa Gia không thua, đội Một nhất định sẽ thắng.
"Em biết rồi."
Hứa Gia gât đầu
Đó là danh dự của toàn đội, cô ấy tất nhiên không dám làm loạn.
"Đi nào."
Chung Linh vỗ nhẹ vai cô, Hứa Gia từ từ bước lên khán đài.
"Đứa trẻ Tiểu Gia này, đúng là càng lớn càng xinh đẹp, càng lớn càng nữ tính."
Mẹ của Tư Đồ Duệ, Vivien cũng không bỏ lỡ cơ hội mà khen ngợi.
Hứa Gia và Bạch Anh Tư đấu trên khán đài như thế này, Hứa Gia trong có vẻ nữ tính hơn còn Bạch Anh Tư thì giống Tomboy.
Đối với Vivien, cái cụm từ "nữ tính hơn" rõ ràng là khen ngợi Hứa Gia, nhưng trong thâm tâm lại đang chà đạp lên Bạch Tư Anh để đáp lại lời Bạch tướng quân nói về đửa con yếu ớt của mình khi nãy.
Mọi người đều là những người thông minh, trong lòng rất rõ, trong mắt Bạch tướng quân hiện hết chút gì đó khó chịu.
"Thời đại bây giờ, con gái chiếm một nửa, chỉ dựa vào vẻ đẹp thôi là không đủ."
Mấy vị phụ huynh trên khán đài đang tranh luận, hai cô gái cũng đã xuất chiêu.
Cả hai người đều giỏi võ cho nên họ không xuất chiêu quá nhiều, đánh qua đánh lại một hồi, họ bay nhảy dáng rất đẹp.
Bạch Anh Tư rõ ràng có kinh nghiệm hơn, sức mạnh cũng ăn đứt Hứa Gia.
Sau mấy lần giao đấu, Hứa Gia ở thế bất lợi, Hứa Thế Huân cau mày, Bạch Dũ Trạch thêm phần đắc ý.
"Trên sàn đấu chỉ xem sức lực chứ không xem mặt."...