Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời - Chương 218: Hồi Ức Tốt Đẹp Nhất
“Chú nhỏ. . . Có phải là long trọng quá rồi không?”
Bất quá chỉ là ở nhà ăn một bữa cơm, hai người bọn họ người mặc lễ phục người mặc âu phục, cái này không khỏi có chút quá khoa trương.
“Đây là lễ tiết cơ bản.” Đường Mặc Trầm đưa tay giúp cô sửa sang lại vài sợi tóc rối, “Đi thôi.”
Anh là Lão đại, anh nói gì chính là cái đó!
Bùi Vân Khinh cũng không cãi lại, ngoan ngoãn theo anh xuống lầu.
Xuống lầu, đi vào phòng khách, Đường Mặc Trầm cũng không đi vào phòng ăn mà cất bước đi hướng cửa.
Bùi Vân Khinh đi nhanh hai bước, đuổi tới bên cạnh anh.
“Chú nhỏ, chúng ta không ăn ở nhà?”
“Ăn bên ngoài.” Đường Mặc Trầm quay sang nhìn cô, “Chúng ta đại khái một tiếng nữa mới đến, em có muốn ăn trước một chút gì hay không?”
Bùi Vân Khinh vội vàng lắc đầu.
Đường Mặc Trầm tiếp tục đi ra ngoài, Bùi Vân Khinh đi theo đằng sau anh ra ngoài đại trạch.
Trên bãi cỏ, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc phi cơ trực thăng, phi công đang nhàm chán đứng bên ngoài, nhìn thấy Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh đi tới, vội vàng đem cửa khoang kéo ra.
Đưa Bùi Vân Khinh lên phi cơ, Đường Mặc Trầm cũng theo cô mà ngồi vào bên cạnh.
“Đi thôi!”
Đường Mặc Trầm ra lệnh một tiếng, phi công khởi máy, trực thăng xoáy cánh chuyển động, đem hai người tiến vào bầu trời đêm.
Bùi Vân Khinh quét mắt một vòng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Chú nhỏ, chúng ta đi dự tiệc sao?”
“Không phải.”
“Đi gặp bằng hữu của anh?”
“Không phải.”
“Vậy chúng ta đây là đi đâu?”
Đường Mặc Trầm quay sang, ngữ khí cưng chiều.
“Không phải đã nói ban thưởng em sao?”
Ách. . .
Anh nói ban thưởng chính là đưa cô đi ăn cơm.
Cho nên. . . Cái gọi là tắm rửa thay quần áo, chính là muốn cô chuẩn bị đi ăn cơm.
Có lầm hay không vậy? !
Cơm còn chưa có ăn, cô làm sao lại để anh trước hết đem mình ăn rồi?
Trăm phương ngàn kế trốn tránh “Phần thưởng của anh”, kết quả cuối cùng lại biến thành mình tranh thủ, mà lại còn chủ động nói hai lần!
Chú nhỏ sẽ không nghĩ rằng cô muốn chứ? !
“Anh làm sao không nói sớm, sớm biết như vậy, em. . .”
Chú ý tới nét mặt cô có chút không đúng, Đường Mặc Trầm nghi hoặc nhíu mày.
“Em. . .” Bùi Vân Khinh con ngươi xoay động, đem lời oán thán bên miệng nuốt trở về, bày ra khuôn mặt tươi cười mở miệng, “Em đương nhiên là rất kinh hỉ, rất cảm động, rất vui vẻ!”
Việc đã đến nước này, còn có làm thế nào?
Chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi!
Giờ phút này, Đường Mặc Trầm cả thể xác lẫn tinh thần đều thỏa mãn, tâm tình tự nhiên cũng là rất tốt, cũng không có chú ý những dị thường nho nhỏ của cô, chỉ là đưa tay qua, thân mật đỡ lấy bờ vai cô.
Trực thăng bay trên bầu trời đêm rồi dừng lại trên một đồng cỏ hẻo lánh.
Đã sớm có nhân viên công tác tiến đến tiếp đón, mở cửa khoang.
Đường Mặc Trầm trước một bước nhảy xuống, thân sĩ đưa tay đỡ Bùi Vân Khinh xuống.
“Chú nhỏ, đây kaf. . .” Bùi Vân Khinh nhìn khắp bốn nơi, ánh mắt bắt được biển đêm chập trùng nơi xa, không khỏi trợn lớn đôi mắt “Bờ biển? !”
Là một đứa trẻ lớn lên ở một thị trấn nội địa, Bùi Vân Khinh thẳng đến năm mười tám tuổi mới được Đường Mặc Trầm đưa ra bờ biển lần đầu tiên.
Thẳng đến lần đó, cô mới mở lòng với anh, mối quan hệ khó xử giữa hai người cũng tự nhiên được thay đổi.
Cho dù đã sống hai đời, đêm đó vẫn là hồi ức đẹp nhất của Bùi Vân Khinh.
Đối với biển lớn, cô luôn dành một phần tình cảm đặc biệt.
Đôi khi, tình cờ đến ven biển, cô vẫn luôn thích ngồi trên bờ cát trắng, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng anh.
Vốn tưởng là anh chỉ đưa cô đến chỗ nào xa hoa ăn một bữa cơm, lại không nghĩ tới anh lại mang cô ra bờ biển.
Bất quá chỉ là ở nhà ăn một bữa cơm, hai người bọn họ người mặc lễ phục người mặc âu phục, cái này không khỏi có chút quá khoa trương.
“Đây là lễ tiết cơ bản.” Đường Mặc Trầm đưa tay giúp cô sửa sang lại vài sợi tóc rối, “Đi thôi.”
Anh là Lão đại, anh nói gì chính là cái đó!
Bùi Vân Khinh cũng không cãi lại, ngoan ngoãn theo anh xuống lầu.
Xuống lầu, đi vào phòng khách, Đường Mặc Trầm cũng không đi vào phòng ăn mà cất bước đi hướng cửa.
Bùi Vân Khinh đi nhanh hai bước, đuổi tới bên cạnh anh.
“Chú nhỏ, chúng ta không ăn ở nhà?”
“Ăn bên ngoài.” Đường Mặc Trầm quay sang nhìn cô, “Chúng ta đại khái một tiếng nữa mới đến, em có muốn ăn trước một chút gì hay không?”
Bùi Vân Khinh vội vàng lắc đầu.
Đường Mặc Trầm tiếp tục đi ra ngoài, Bùi Vân Khinh đi theo đằng sau anh ra ngoài đại trạch.
Trên bãi cỏ, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc phi cơ trực thăng, phi công đang nhàm chán đứng bên ngoài, nhìn thấy Đường Mặc Trầm cùng Bùi Vân Khinh đi tới, vội vàng đem cửa khoang kéo ra.
Đưa Bùi Vân Khinh lên phi cơ, Đường Mặc Trầm cũng theo cô mà ngồi vào bên cạnh.
“Đi thôi!”
Đường Mặc Trầm ra lệnh một tiếng, phi công khởi máy, trực thăng xoáy cánh chuyển động, đem hai người tiến vào bầu trời đêm.
Bùi Vân Khinh quét mắt một vòng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Chú nhỏ, chúng ta đi dự tiệc sao?”
“Không phải.”
“Đi gặp bằng hữu của anh?”
“Không phải.”
“Vậy chúng ta đây là đi đâu?”
Đường Mặc Trầm quay sang, ngữ khí cưng chiều.
“Không phải đã nói ban thưởng em sao?”
Ách. . .
Anh nói ban thưởng chính là đưa cô đi ăn cơm.
Cho nên. . . Cái gọi là tắm rửa thay quần áo, chính là muốn cô chuẩn bị đi ăn cơm.
Có lầm hay không vậy? !
Cơm còn chưa có ăn, cô làm sao lại để anh trước hết đem mình ăn rồi?
Trăm phương ngàn kế trốn tránh “Phần thưởng của anh”, kết quả cuối cùng lại biến thành mình tranh thủ, mà lại còn chủ động nói hai lần!
Chú nhỏ sẽ không nghĩ rằng cô muốn chứ? !
“Anh làm sao không nói sớm, sớm biết như vậy, em. . .”
Chú ý tới nét mặt cô có chút không đúng, Đường Mặc Trầm nghi hoặc nhíu mày.
“Em. . .” Bùi Vân Khinh con ngươi xoay động, đem lời oán thán bên miệng nuốt trở về, bày ra khuôn mặt tươi cười mở miệng, “Em đương nhiên là rất kinh hỉ, rất cảm động, rất vui vẻ!”
Việc đã đến nước này, còn có làm thế nào?
Chỉ có thể đâm lao phải theo lao thôi!
Giờ phút này, Đường Mặc Trầm cả thể xác lẫn tinh thần đều thỏa mãn, tâm tình tự nhiên cũng là rất tốt, cũng không có chú ý những dị thường nho nhỏ của cô, chỉ là đưa tay qua, thân mật đỡ lấy bờ vai cô.
Trực thăng bay trên bầu trời đêm rồi dừng lại trên một đồng cỏ hẻo lánh.
Đã sớm có nhân viên công tác tiến đến tiếp đón, mở cửa khoang.
Đường Mặc Trầm trước một bước nhảy xuống, thân sĩ đưa tay đỡ Bùi Vân Khinh xuống.
“Chú nhỏ, đây kaf. . .” Bùi Vân Khinh nhìn khắp bốn nơi, ánh mắt bắt được biển đêm chập trùng nơi xa, không khỏi trợn lớn đôi mắt “Bờ biển? !”
Là một đứa trẻ lớn lên ở một thị trấn nội địa, Bùi Vân Khinh thẳng đến năm mười tám tuổi mới được Đường Mặc Trầm đưa ra bờ biển lần đầu tiên.
Thẳng đến lần đó, cô mới mở lòng với anh, mối quan hệ khó xử giữa hai người cũng tự nhiên được thay đổi.
Cho dù đã sống hai đời, đêm đó vẫn là hồi ức đẹp nhất của Bùi Vân Khinh.
Đối với biển lớn, cô luôn dành một phần tình cảm đặc biệt.
Đôi khi, tình cờ đến ven biển, cô vẫn luôn thích ngồi trên bờ cát trắng, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng anh.
Vốn tưởng là anh chỉ đưa cô đến chỗ nào xa hoa ăn một bữa cơm, lại không nghĩ tới anh lại mang cô ra bờ biển.