Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1191
Trong biệt thự của Lăng Tuyết Phi, bốn người cùng dùng cơm có vẻ rất ý vị.
Theo lời nói của Lăng Tuyết Phi, nàng nhiều năm hoạt động trong giới văn nghệ và chỉ có một người bạn là Phàm Mẫn, thực tế vợ chồng Phàm Mẫn và Cương Ninh cũng không giống như những kẻ khác trong giới giải trí. Phàm Mẫn có tính cách tùy ý, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, Cương Ninh lại là một người không che đậy miệng, ghét ác như cừu, hai người bọn họ rất ngay thẳng, rất sảng khoái.
Hôm nay Trương Thanh Vân cũng không ra vẻ, mọi người ngồi nói chuyện một lúc thì xuống nhà ăn dùng cơm, mọi người cùng giúp lẫn nhau quen biết đối phương. Nhưng dù sao thân phận Trương Thanh Vân cũng không tầm thường, dù là Cương Ninh hay Phàm Mẫn cũng không thể hoàn toàn buông ra.
Cương Ninh thích rượu, Trương Thanh Vân cũng là người thích rượu, vì vậy hai người chuyển sang đối ẩm. Phàm Mẫn và Lăng Tuyết Phi thì tạo nên một đoàn thể, hai người phụ nữ líu ríu, lúc lại cười hi hi ha ha, chốc chốc lại đưa mắt nhìn hai người đàn ông, cũng biết bọn họ đang thảo luận vài vấn đề.
Thực tế Phàm Mẫn vẫn thích truy vấn những sự việc giữa Lăng Tuyết Phi và Trương Thanh Vân, nàng là người trường kỳ ở trong giới văn nghệ, tất nhiên nàng chẳng xa lạ gì hiện trạng bấy giờ.
Chuyện ngôi sao và quan viên cấu kết thì Phàm Mẫn không những nghe qua mà rõ ràng là không thiếu, nhưng quan viên như Trương Thanh Vân cấu kết với ngôi sao, đây là sự việc nàng gặp lần đầu tiên.
Hơn nữa Lăng Tuyết Phi là bạn tốt nhất của Phàm Mẫn, nhiều năm qua Lăng Tuyết Phi không sinh ra xì căng đan nào, bản thân đã là một sự việc không bình thường, cũng là một chuyện mà Phàm Mẫn cực kỳ ngạc nhiên.
Cho đến hôm nay Phàm Mẫn mới hiểu được nguyên nhân.
Khi Phàm Mẫn biết lúc Lăng Tuyết Phi quen biết Trương Thanh Vân, khi đó Trương Thanh Vân chỉ là một bí thư thị trấn, điều này làm nàng khó thể che giấu sự kinh ngạc. Nàng không ngờ khi đó Lăng Tuyết Phi có hứng thú với một bí thư thị trấn, đồng thời cũng kinh ngạc vì con đường phát triển của Trương Thanh Vân.
Phàm Mẫn thật ra có thái độ rất nhạt với cấp bậc quan trường, nhưng khoảng cách giữa một bí thư thị trấn nho nhỏ và bí thư thị ủy thủ đô, dù dung mông cũng biết hai bên xa nhau vô hạn.
Rõ ràng chuyện giữa Trương Thanh Vân và Lăng Tuyết Phi hoàn toàn có thể viết thành kịch bản lớn, có thể tạo nên một đoạn phim tình yêu tuyệt vời.
Phàm Mẫn là người rất thận trọng trên phương diện mặt mũi, thật ra trong lòng nàng luôn nhìn kỹ Trương Thanh Vân, bây giờ đối phương hơn bốn mươi, có thể nói là ở vào tuổi thọ hoàng kim của đàn ông.
Phàm Mẫn đã gặp qua không ít quan viên, nhưng quan viên anh tuấn cao lớn và ổn định trầm ổn như Trương Thanh Vân thì rất ít. Khi tiếp xúc khoảng cách gần, nếu Trương Thanh Vân không nói ra thân phận, sợ rằng Phàm Mẫn còn cho rằng mình đang nói chuyện với một diễn viên điện ảnh.
Thực tế lời nói củae Trương Thanh Vân cực kỳ ẩn giấu, phong độ, có thể nói vượt qua bất kỳ một diễn viên nào.
Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, thời đại này quy củ vẫn không đổi, có sức quyến rũ gì hơn người đàn ông cầm quyền cao, bàn tay thay đổi như chong chóng trên chính đàn? Phàm Mẫn cũng có thể cảm nhận được trên người Trương Thanh Vân bùng ra khí chất có thể làm cho phụ nữ mê muội, Lăng Tuyết Phi trở thành tù binh tình cảm của Trương Thanh Vân, đây là điều không quá khó hiểu.
Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị thủ đô là Vạn Nhượng Triêu, năm nay hơn sáu mươi. Sau khi lão vượt qua tuổi sáu mươi thì thường nhắc đến câu nói "thế hệ này thay thế hệ khác!, sau vài năm nữa tôi cũng phải đi xuống thôi." Dựa theo quy định của đảng thì Vạn Nhượng Triêu chỉ còn hai năm nữa là về hưu, bây giờ mỗi ngày lão đều nói như vậy, thật sự cũng không làm người ta hiểu rõ, rốt cuộc là nhớ nhung thời huy hoàng trước đó hay hướng về phía cuộc sống sau khi về hưu.
Trong bốn bộ ban ngành thủ đô thì Vạn Nhượng Triêu xem như là cán bộ lãnh đạo lớn tuổi nhất, vì vậy trên chính đàn thủ đô thì lão la người đức cao vọng trọng, tất cả đều tôn trọng lão. Sau khi Trương Thanh Vân đến thủ đô thì cũng giữ truyền thống của đảng, khi gặp phải những vấn đề quan trọng cũng hay hỏi ý kiến của chủ tịch Vạn.
Sau vài lần tiếp xúc thì Trương Thanh Vân dần dần phát hiện ra nguyên nhân Vạn Nhượng Triêu được tôn trọng. Chủ tịch Vạn này thật sự biết làm người, cực kỳ giỏi phỏng đoán ý đồ của người khác, vì vậy khi trưng cầu ý kiến thì thường được lão nhiệt tình giúp đỡ.
Đồng thời chủ tịch Vạn là người thích nói lớn tiếng, khi thị ủy có quyết sách thì thông qua lão có thể tuyên truyền với bên ngoài, như vậy quyết sách sẽ lập tức rõ ràng, có thể thực hiện, thậm chí còn được nói là nhìn xa trông rộng. Hơn nữa trong toàn bộ hệ thống hội nghị hiệp thương chính trị sẽ cùng phát ra những âm thanh nhất trí, bầu không khí đó sẽ làm cho các ủy viên tham chính thoải mái hơn, tạo nên hiệu quả tuyên truyền, mà sở tuyên truyền thường không làm được điều này.
Ví dụ lần này Trương Thanh Vân bắt tay vào điều chỉnh cán bộ lãnh đạo các quận huyện, Vạn Nhượng Triêu đã đưa ra lời khẳng định, đồng thời cũng để cho hội nghị hiệp thương chính trị học tập tinh thần văn kiện của thị ủy. Hội nghị hiệp thương chính trị nhanh chóng đưa ra ý kiến, nhanh chóng đưa ra lời giúp đỡ toàn diện cho công tác của thị ủy. Vạn Nhượng Triêu làm như vậy không thể nghi ngờ làm thuận tiện cho Trương Thanh Vân, đồng thời cũng làm cho bầu không khí hài hòa đi rất nhiều.
Xe chạy như tên bắn trên đường, Trương Thanh Vân híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau hắn mới thở dài rồi lắc đầu.
Dù xét từ góc độ nào thì chủ tịch Vạn cũng là một lãnh đạo cực kỳ xuất sắc, lão rất giỏi, chủ yếu chia làm hai phương diện, một là có thể làm cho tư tưởng hội nghị hiệp thương chính trị được thống nhất, điều này là không dễ dàng gì, có thể thấy được sự cố gắng cao độ từ Vạn Nhượng Triêu.
Mặt khác chính là tính giai cấp của Vạn Nhượng Triêu, lão là người trước sau như một ủng hộ quyết nghị của thị ủy thủ đô, đây là vũ đức quán triệt ý chỉ của đảng, cung cấp lực lượng trợ giúp cho quá trình khai triển mở rộng công tác đảng. Có thể nói sự tồn tại của chủ tịch Vạn Nhượng Triêu ở hội nghị hiệp thương chính trị làm người ta an tâm.
- Bí thư, đã đến rồi.
Thư ký Hồng Tiểu Ba quay đầu nhắc Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân bừng tỉnh, hắn vỗ đùi nói:
- Đã đến chưa? Xuống xe thôi, Tiểu Ba ở bên ngoài, Tiểu Giao, Tiểu Phó theo tôi vào là được.
Cửa xe mở ra, bên ngoài nhiệt độ rất cao, Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn trời nhưng lại bị bảng hiệu của khu giải trí Lam Thiên che mất tầm mắt. Trương Thanh Vân nhắm mắt, trên mặt lộ ra chút phức tạp, sau đó dẫn đầu cất bước.
Trương Thanh Vân rất quen thuộc với khu giải trí Lam Thiên, nguyên nhân chủ yếu là Quách Tuyết Phương. Nhưng không phải mỗi lần Trương Thanh Vân đến đây đều là vì Quách Tuyết Phương, ví dụ như hôm nay hắn đến đây vì có việc chính cần làm.
Vì chuyện này mà Trương Thanh Vân đã quấn quýt khá lâu, trước nay không có ý kiến rõ ràng, mãi đến hai ngày trước thì hắn mới có quyết định.
Dù căn cứ suy xét ở phương diện nào thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy mình nên gặp mặt Mã Hóa Long một lần, vì hắn đưa Mã Hóa Long vào trong hội nghị hiệp thương chính trị, đây cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Nếu xét tình huống trước mắt thì quân cờ này chưa phát huy tác dụng, năng lực ngày xưa của Mã Hóa Long giống như biến mất sạch sẽ, điều này làm cho Trương Thanh Vân căm tức và sốt ruột. Hắn suy tính rất lâu, sau đó tiếp tục đưa ra quyết định kinh người.
Khu giải trí Lam Thiên cũng có một quần ngựa, nhưng nơi đây không thể nào so sánh với mã trường Bắc Hải. Dù sao thì có vẫn hơn không, có một chỗ như vậy cũng cho giới quyền quý thủ đô có chút trò tiêu khiển.
Người nuôi ngựa, chơi ngựa, hiểu ngựa thì không có nhiều, thường thì nuôi sẽ không thể chơi, không hiểu về ngựa, mà mã trường ở khu giải trí Lam Thiên lại nhắm vào những người như vậy.
Khu giải trí sẽ sắp xếp người nuôi ngựa cho người chơi ngựa, một mắt xích như vậy tạo nên sự sinh tồn cho khu giải trí Lam Thiên.
Vì vậy khu giải trí Lam Thiên có không ít ngựa tốt nhưng không có người nào hiểu ngựa hoàn toàn, toàn dân tay ngang, tất nhiên như vậy sẽ không thể nào đi đến độ cao mới. Thật ra Mã Hóa Long là người như vậy, trước kia hắn chưa từng đến chỗ này.
Nhưng trước khác nay khác, Mã Hóa Long bây giờ cuối cùng cũng dừng chân bên ngoài cánh cửa mã trường Bắc Hải. Một quan viên phó bộ mà có thời gian nhàn hạ thoải mái để vào một mã trường xa hoa, nếu là ngày xưa thì hắn vẫn còn có thể chống chế được, nhưng bây giờ hắn cũng không chịu đựng được sự đả kích của ngôn luận.
Vì chính nghĩa thì sẽ được ủng hộ, thực tế khi thuận buồm xuôi gió thì làm gì chẳng được? Dù làm thế nào cũng được cho là tốt. Ngược lại, khi gặp phải số con rệp, sợ rằng chỉ cần chọc ra chút phiền phức sẽ bị phóng đại bằng trời.
Mã Hóa Long không thể không cẩn thận, nhưng vì yêu ngựa mà hắn buộc mình phải đến khu giải trí Lam Thiên đi dạo vài vòng.
Hôm nay khí trời rất tốt, tuy nóng nhưng vẫn có chút mây, như vậy mà dắt ngựa đi dạo cũng rất tuyệt. Ngựa thật ra cũng giống như người thường tâm tính cũng biến đổi theo thời tiết.
Người thấy trời nắng ấm sẽ sinh ra cảm giác vui sống hơn thời tiết mưa dầm kéo dài, ngựa cũng vậy, vì vậy chọn một thời tiết tốt để cưỡi ngựa đi dạo, đây không phải chỉ là vấn đề thưởng thức bình thường.
Đầu đầy mồ hôi nhưng Mã Hóa Long vẫn còn cảm giác chưa đã ghiền, ngựa tốt nhưng dạy quá kém nên quá yếu. Trước kia hắn ở mã trường Bắc Hải thì ngựa chưa từng có trạng thái yếu ớt thế này.
Mã Hóa Long nghĩ đến đây thì cảm xúc chợt xuống thấp, mã trường Bắc Hải bây giờ đã qua, tất cả đều đã qua, một nhân vật chạm tay có thể phỏng như Mã Hóa Long, bây giờ đã không còn gì.
Bây giờ quyền lợi đi xuống, Mã Hóa Long đâu còn như xưa, vì vậy mà trong lòng luôn có thất lạc và phiền muộn.
- Chủ tịch Mã...Chủ tịch Mã, có khách muốn gặp anh...Có...Có...Muốn gặp anh... ....
Thư ký Vương Quân của Mã Hóa Long tiến lên dùng giọng lắp bắp nói.
Mã Hóa Long cau mày, bây giờ hắn rất bất mãn với nhiều thứ, thậm chí là cả với thư ký Vương Quân này. Người này tuổi cao mà không chút trầm ổn, có chút chuyện mà kinh hoàng, như vậy sao có thể thành tài?
Theo lời nói của Lăng Tuyết Phi, nàng nhiều năm hoạt động trong giới văn nghệ và chỉ có một người bạn là Phàm Mẫn, thực tế vợ chồng Phàm Mẫn và Cương Ninh cũng không giống như những kẻ khác trong giới giải trí. Phàm Mẫn có tính cách tùy ý, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, Cương Ninh lại là một người không che đậy miệng, ghét ác như cừu, hai người bọn họ rất ngay thẳng, rất sảng khoái.
Hôm nay Trương Thanh Vân cũng không ra vẻ, mọi người ngồi nói chuyện một lúc thì xuống nhà ăn dùng cơm, mọi người cùng giúp lẫn nhau quen biết đối phương. Nhưng dù sao thân phận Trương Thanh Vân cũng không tầm thường, dù là Cương Ninh hay Phàm Mẫn cũng không thể hoàn toàn buông ra.
Cương Ninh thích rượu, Trương Thanh Vân cũng là người thích rượu, vì vậy hai người chuyển sang đối ẩm. Phàm Mẫn và Lăng Tuyết Phi thì tạo nên một đoàn thể, hai người phụ nữ líu ríu, lúc lại cười hi hi ha ha, chốc chốc lại đưa mắt nhìn hai người đàn ông, cũng biết bọn họ đang thảo luận vài vấn đề.
Thực tế Phàm Mẫn vẫn thích truy vấn những sự việc giữa Lăng Tuyết Phi và Trương Thanh Vân, nàng là người trường kỳ ở trong giới văn nghệ, tất nhiên nàng chẳng xa lạ gì hiện trạng bấy giờ.
Chuyện ngôi sao và quan viên cấu kết thì Phàm Mẫn không những nghe qua mà rõ ràng là không thiếu, nhưng quan viên như Trương Thanh Vân cấu kết với ngôi sao, đây là sự việc nàng gặp lần đầu tiên.
Hơn nữa Lăng Tuyết Phi là bạn tốt nhất của Phàm Mẫn, nhiều năm qua Lăng Tuyết Phi không sinh ra xì căng đan nào, bản thân đã là một sự việc không bình thường, cũng là một chuyện mà Phàm Mẫn cực kỳ ngạc nhiên.
Cho đến hôm nay Phàm Mẫn mới hiểu được nguyên nhân.
Khi Phàm Mẫn biết lúc Lăng Tuyết Phi quen biết Trương Thanh Vân, khi đó Trương Thanh Vân chỉ là một bí thư thị trấn, điều này làm nàng khó thể che giấu sự kinh ngạc. Nàng không ngờ khi đó Lăng Tuyết Phi có hứng thú với một bí thư thị trấn, đồng thời cũng kinh ngạc vì con đường phát triển của Trương Thanh Vân.
Phàm Mẫn thật ra có thái độ rất nhạt với cấp bậc quan trường, nhưng khoảng cách giữa một bí thư thị trấn nho nhỏ và bí thư thị ủy thủ đô, dù dung mông cũng biết hai bên xa nhau vô hạn.
Rõ ràng chuyện giữa Trương Thanh Vân và Lăng Tuyết Phi hoàn toàn có thể viết thành kịch bản lớn, có thể tạo nên một đoạn phim tình yêu tuyệt vời.
Phàm Mẫn là người rất thận trọng trên phương diện mặt mũi, thật ra trong lòng nàng luôn nhìn kỹ Trương Thanh Vân, bây giờ đối phương hơn bốn mươi, có thể nói là ở vào tuổi thọ hoàng kim của đàn ông.
Phàm Mẫn đã gặp qua không ít quan viên, nhưng quan viên anh tuấn cao lớn và ổn định trầm ổn như Trương Thanh Vân thì rất ít. Khi tiếp xúc khoảng cách gần, nếu Trương Thanh Vân không nói ra thân phận, sợ rằng Phàm Mẫn còn cho rằng mình đang nói chuyện với một diễn viên điện ảnh.
Thực tế lời nói củae Trương Thanh Vân cực kỳ ẩn giấu, phong độ, có thể nói vượt qua bất kỳ một diễn viên nào.
Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, thời đại này quy củ vẫn không đổi, có sức quyến rũ gì hơn người đàn ông cầm quyền cao, bàn tay thay đổi như chong chóng trên chính đàn? Phàm Mẫn cũng có thể cảm nhận được trên người Trương Thanh Vân bùng ra khí chất có thể làm cho phụ nữ mê muội, Lăng Tuyết Phi trở thành tù binh tình cảm của Trương Thanh Vân, đây là điều không quá khó hiểu.
Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị thủ đô là Vạn Nhượng Triêu, năm nay hơn sáu mươi. Sau khi lão vượt qua tuổi sáu mươi thì thường nhắc đến câu nói "thế hệ này thay thế hệ khác!, sau vài năm nữa tôi cũng phải đi xuống thôi." Dựa theo quy định của đảng thì Vạn Nhượng Triêu chỉ còn hai năm nữa là về hưu, bây giờ mỗi ngày lão đều nói như vậy, thật sự cũng không làm người ta hiểu rõ, rốt cuộc là nhớ nhung thời huy hoàng trước đó hay hướng về phía cuộc sống sau khi về hưu.
Trong bốn bộ ban ngành thủ đô thì Vạn Nhượng Triêu xem như là cán bộ lãnh đạo lớn tuổi nhất, vì vậy trên chính đàn thủ đô thì lão la người đức cao vọng trọng, tất cả đều tôn trọng lão. Sau khi Trương Thanh Vân đến thủ đô thì cũng giữ truyền thống của đảng, khi gặp phải những vấn đề quan trọng cũng hay hỏi ý kiến của chủ tịch Vạn.
Sau vài lần tiếp xúc thì Trương Thanh Vân dần dần phát hiện ra nguyên nhân Vạn Nhượng Triêu được tôn trọng. Chủ tịch Vạn này thật sự biết làm người, cực kỳ giỏi phỏng đoán ý đồ của người khác, vì vậy khi trưng cầu ý kiến thì thường được lão nhiệt tình giúp đỡ.
Đồng thời chủ tịch Vạn là người thích nói lớn tiếng, khi thị ủy có quyết sách thì thông qua lão có thể tuyên truyền với bên ngoài, như vậy quyết sách sẽ lập tức rõ ràng, có thể thực hiện, thậm chí còn được nói là nhìn xa trông rộng. Hơn nữa trong toàn bộ hệ thống hội nghị hiệp thương chính trị sẽ cùng phát ra những âm thanh nhất trí, bầu không khí đó sẽ làm cho các ủy viên tham chính thoải mái hơn, tạo nên hiệu quả tuyên truyền, mà sở tuyên truyền thường không làm được điều này.
Ví dụ lần này Trương Thanh Vân bắt tay vào điều chỉnh cán bộ lãnh đạo các quận huyện, Vạn Nhượng Triêu đã đưa ra lời khẳng định, đồng thời cũng để cho hội nghị hiệp thương chính trị học tập tinh thần văn kiện của thị ủy. Hội nghị hiệp thương chính trị nhanh chóng đưa ra ý kiến, nhanh chóng đưa ra lời giúp đỡ toàn diện cho công tác của thị ủy. Vạn Nhượng Triêu làm như vậy không thể nghi ngờ làm thuận tiện cho Trương Thanh Vân, đồng thời cũng làm cho bầu không khí hài hòa đi rất nhiều.
Xe chạy như tên bắn trên đường, Trương Thanh Vân híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau hắn mới thở dài rồi lắc đầu.
Dù xét từ góc độ nào thì chủ tịch Vạn cũng là một lãnh đạo cực kỳ xuất sắc, lão rất giỏi, chủ yếu chia làm hai phương diện, một là có thể làm cho tư tưởng hội nghị hiệp thương chính trị được thống nhất, điều này là không dễ dàng gì, có thể thấy được sự cố gắng cao độ từ Vạn Nhượng Triêu.
Mặt khác chính là tính giai cấp của Vạn Nhượng Triêu, lão là người trước sau như một ủng hộ quyết nghị của thị ủy thủ đô, đây là vũ đức quán triệt ý chỉ của đảng, cung cấp lực lượng trợ giúp cho quá trình khai triển mở rộng công tác đảng. Có thể nói sự tồn tại của chủ tịch Vạn Nhượng Triêu ở hội nghị hiệp thương chính trị làm người ta an tâm.
- Bí thư, đã đến rồi.
Thư ký Hồng Tiểu Ba quay đầu nhắc Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân bừng tỉnh, hắn vỗ đùi nói:
- Đã đến chưa? Xuống xe thôi, Tiểu Ba ở bên ngoài, Tiểu Giao, Tiểu Phó theo tôi vào là được.
Cửa xe mở ra, bên ngoài nhiệt độ rất cao, Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn trời nhưng lại bị bảng hiệu của khu giải trí Lam Thiên che mất tầm mắt. Trương Thanh Vân nhắm mắt, trên mặt lộ ra chút phức tạp, sau đó dẫn đầu cất bước.
Trương Thanh Vân rất quen thuộc với khu giải trí Lam Thiên, nguyên nhân chủ yếu là Quách Tuyết Phương. Nhưng không phải mỗi lần Trương Thanh Vân đến đây đều là vì Quách Tuyết Phương, ví dụ như hôm nay hắn đến đây vì có việc chính cần làm.
Vì chuyện này mà Trương Thanh Vân đã quấn quýt khá lâu, trước nay không có ý kiến rõ ràng, mãi đến hai ngày trước thì hắn mới có quyết định.
Dù căn cứ suy xét ở phương diện nào thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy mình nên gặp mặt Mã Hóa Long một lần, vì hắn đưa Mã Hóa Long vào trong hội nghị hiệp thương chính trị, đây cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Nếu xét tình huống trước mắt thì quân cờ này chưa phát huy tác dụng, năng lực ngày xưa của Mã Hóa Long giống như biến mất sạch sẽ, điều này làm cho Trương Thanh Vân căm tức và sốt ruột. Hắn suy tính rất lâu, sau đó tiếp tục đưa ra quyết định kinh người.
Khu giải trí Lam Thiên cũng có một quần ngựa, nhưng nơi đây không thể nào so sánh với mã trường Bắc Hải. Dù sao thì có vẫn hơn không, có một chỗ như vậy cũng cho giới quyền quý thủ đô có chút trò tiêu khiển.
Người nuôi ngựa, chơi ngựa, hiểu ngựa thì không có nhiều, thường thì nuôi sẽ không thể chơi, không hiểu về ngựa, mà mã trường ở khu giải trí Lam Thiên lại nhắm vào những người như vậy.
Khu giải trí sẽ sắp xếp người nuôi ngựa cho người chơi ngựa, một mắt xích như vậy tạo nên sự sinh tồn cho khu giải trí Lam Thiên.
Vì vậy khu giải trí Lam Thiên có không ít ngựa tốt nhưng không có người nào hiểu ngựa hoàn toàn, toàn dân tay ngang, tất nhiên như vậy sẽ không thể nào đi đến độ cao mới. Thật ra Mã Hóa Long là người như vậy, trước kia hắn chưa từng đến chỗ này.
Nhưng trước khác nay khác, Mã Hóa Long bây giờ cuối cùng cũng dừng chân bên ngoài cánh cửa mã trường Bắc Hải. Một quan viên phó bộ mà có thời gian nhàn hạ thoải mái để vào một mã trường xa hoa, nếu là ngày xưa thì hắn vẫn còn có thể chống chế được, nhưng bây giờ hắn cũng không chịu đựng được sự đả kích của ngôn luận.
Vì chính nghĩa thì sẽ được ủng hộ, thực tế khi thuận buồm xuôi gió thì làm gì chẳng được? Dù làm thế nào cũng được cho là tốt. Ngược lại, khi gặp phải số con rệp, sợ rằng chỉ cần chọc ra chút phiền phức sẽ bị phóng đại bằng trời.
Mã Hóa Long không thể không cẩn thận, nhưng vì yêu ngựa mà hắn buộc mình phải đến khu giải trí Lam Thiên đi dạo vài vòng.
Hôm nay khí trời rất tốt, tuy nóng nhưng vẫn có chút mây, như vậy mà dắt ngựa đi dạo cũng rất tuyệt. Ngựa thật ra cũng giống như người thường tâm tính cũng biến đổi theo thời tiết.
Người thấy trời nắng ấm sẽ sinh ra cảm giác vui sống hơn thời tiết mưa dầm kéo dài, ngựa cũng vậy, vì vậy chọn một thời tiết tốt để cưỡi ngựa đi dạo, đây không phải chỉ là vấn đề thưởng thức bình thường.
Đầu đầy mồ hôi nhưng Mã Hóa Long vẫn còn cảm giác chưa đã ghiền, ngựa tốt nhưng dạy quá kém nên quá yếu. Trước kia hắn ở mã trường Bắc Hải thì ngựa chưa từng có trạng thái yếu ớt thế này.
Mã Hóa Long nghĩ đến đây thì cảm xúc chợt xuống thấp, mã trường Bắc Hải bây giờ đã qua, tất cả đều đã qua, một nhân vật chạm tay có thể phỏng như Mã Hóa Long, bây giờ đã không còn gì.
Bây giờ quyền lợi đi xuống, Mã Hóa Long đâu còn như xưa, vì vậy mà trong lòng luôn có thất lạc và phiền muộn.
- Chủ tịch Mã...Chủ tịch Mã, có khách muốn gặp anh...Có...Có...Muốn gặp anh... ....
Thư ký Vương Quân của Mã Hóa Long tiến lên dùng giọng lắp bắp nói.
Mã Hóa Long cau mày, bây giờ hắn rất bất mãn với nhiều thứ, thậm chí là cả với thư ký Vương Quân này. Người này tuổi cao mà không chút trầm ổn, có chút chuyện mà kinh hoàng, như vậy sao có thể thành tài?